Chương 15
ú run lên, chàng thót người réo gọi:
- Thảo ơi! Tỉnh lại Thảo, em sao vậy?
Chàng đỡ nhanh cho Thảo nằm trên hai chiếc gối cao, tay xoa nhẹ vùng tim và đôi môi chàng đem lại hới thở cho nàng theo phương pháp hô hấp nhân tạo. Thảo khẽ rên lên sau những phút giây căng thẳng, hồi hộp, lo sợ. Tú ôm nàng cất giọng thiết tha với những giọt nước mắt lầm lẫn của mình.
- Thảo! Hãy tha thứ cho anh…anh đáng bị em nguyền rủa…anh đâu ngờ em nha thế….anh vì ghen tức với hắn…nên anh đánh mất lí trí! Anh tồi tệ đáng chết quá!
Thảo đau buốt người bởi Tú không nương tay, anh quyết lòng trả thù cho hả giận. Thảo khẽ cựa mình, hơi thở dài thóat ra từ môi nàng đem lại cho Tú sự mừng rỡ.
- Em tỉnh rồi hả? Anh mừng quá, Thảo ơi!
Mi Thảo vẫn khép kín như không muốn đôi mắt kia tiếp nhận hình ảnh đáng ghét của Tú và nỗi hận kia còn đầy trong tim nàng.
Chàng hôn lên má nàng, giọng bi thiết:
- Thảo, hãy tỉnh dậy nghe anh nói Thảo. Anh yêu em thật mà, Thảo à.
Thảo mở mắt, bắt gặp ánh mắt chàng kề mình, nàng ưỡn người buông mình, đầu ngã sang một bên. Tú hốt hoảng thay đồ cho nàng thật nhanh rồi chạy ra đến phòng chú Liêm, gọi ơi ới.
Ông Liêm, mắt còn ngái ngủ, hỏi nhanh:
- Tú làm gì la hoảng lên thế? Khuya rồi.
Tú lắp bắp bảo:
- Thảo ngất xỉu…Chú giúp con đưa Thảo đi bệnh viện ngay. Chú Liêm, hãy giúp con.
Ông liên trầm tỉnh bảo:
- Con sửa soạn cho nó đàng hoàng đi. Chú đi gọi tụi nó đem xe lại.
- Dạ, cám ơn chú.
Tú quay lại phòng thu dọn cho gọn ghẽ …Tú không muốn chú Liêm biết được tình trạng bi đát của chàng và Thảo. Tất cả hoàn tất sau đó, Tú ôm Thảo ngồi dậy tựa đầu vào vai chàng chờ đợi xe đến. Thảo rên nhỏ, hai tay ôm lấy ngực, Tú vỗ về:
- Đừng sợ Thảo. Có anh bên em đây…tất cả sẽ qua thôi. Em thấy trong người ra sao Thảo?
Nàng không đủ sức tách rời chàng nhưng cơn giận ngập lòng kia thừa khả năng bắt môi nàng câm lặng. Hai ngày buồn khổ đeo mang, Thảo có màng đến ăn uống đâu. Buồn đau chỉ có nước mắt, nước mắt vây quanh nàng, giờ Tú đem đến cho nàng một trận bão kinh hồn…. làm sao con thuyền nhỏ bé kia chịu nổi phong bao?
- Chú Liêm, xe đến chưa?
Tú mừng rỡ khi ông Liêm xuất hiện nơi cửa. Ông Liêm bước đến bên Thảo hói nhỏ:
- Thảo tỉnh chưa?
- Thảo mới mở mắt rồi mệt nữa. mình đi chưa chú?
- Đi nhanh lên càng sớm càng tốt, Tú à.
Tú lẹ làng đáp:
- Chú để con ẵm Thảo, chú đi trước mở cửa xe là được rồi.
Ông Liêm đi bên Tú bảo nhỏ:
- Thảo nó yêu con lắm đó, đừng làm khổ nó, tội nghiệp. Ít có đứa con gái nào có tính tình giống nó.
Tú dạ nhỏ giọng thật buồn:
- Dạ, con biết.
Ông Liêm giúp Tú đem nàng vào xe, ông bảo tài xế:
- Con đưa vào bệnh viện đa khoa nha Lực. Con ở đó với anh Tú một lúc xem có cần gì không. Bao giờ chị Thảo yên, con hãy lái xe về nhé.
Tú liền bảo:
- Chú đi với con…con cần chú lắm.
Ông Liêm đành theo Tú, ông nói với Tú khi xe bắt đầu di chuyển:
- Được cô vợ vừa học giỏi, tế nhị khéo léo như Thảo, con sẽ hạnh phúc nhưng tiếc rằng Bạch Vân đã được má con chọn rồi. theo chú, chú không bao giờ cưới Bạch Vân và quyết lòng cưới Thảo, con tính sao đây Tú?
Tú ôm đầu Thảo vào vai mình, chàng vừa đưa tay vén tóc lòa xòa trên mái của Thảo vừa đáp:
- Con cũng có ý như chú nhưng ba con đòi tự vẫn nếu con bỏ Bạch Vân. Lúc này ba con thường lên máu nên con sợ lắm…Thiệp cưới đã in còn ba tuần nữa là đám cưới rồi, con lại yêu Thảo,…chỉ yêu mình Thảo thôi, nhưng càng yêu là con càng làm khổ nàng hơn, chú à!
Ông Liêm nhìn chàng như biết được sự tình, ông an ủi:
- Ai cũng đau khổ vì yêu một lần con à. Ngày xưa chú cũng như con vậy. chỉ cần con giữ tình yêu mình đừng để tác động bên ngoài thay đổi. Chú nghĩ Thảo xứng đáng cho con hy sinh mọi thứ.
- Con xin nghe lời chú, Thảo làm con điên lên vì tưởng nàng không yêu con, nên con nặng lời llàm cho Thảo đau khổ. Con có lỗi với nàng quá chú à.
Ông Liêm an ủi:
- Thời gian sẽ giúp mình hiểu và yêu nhau hơn con ạ.
Chàng cúi đầu nhìn gương mặt hốc hác của Thảo: "Tình yêu khiến anh mù quáng Thảo ạ! Anh chiếm đoạt em, giờ đây với sự thiệt thòi em mang, biết lầy gì để anh đền bù lại cho em đây! Mảnh đời con gái bao năm em gìn giữ, giờ anh cố tâm chiếm đoạt khi anh chẳng còn gì để cho em. Sự tàn nhẫn này làm sao em tha thứ cho anh được, Thảo ơi!"
Anh đưa em vượt sang triền dốc
Không rượu nồng- không cổng vu quy
Thương thân phận…nhìn em, anh khóc
Anh đau lòng, lau lệ trên mi…
oOo
Được bác sĩ tận tình chăm sóc, Thảo tỉnh dậy vài giờ sau đó, Tú mừng rỡ nắm lấy tay nàng âu yếm hỏi:
- Thảo! em khỏe chưa? Trong người em sao rồi? Thảo à…
Nàng mở mắt nhìn gương mặt Tú với nét lo âu…Nàng nhớ lại những sự kiện vừa qua, đôi mi khép lại từng giọt lệ buồn chảy xuống vành tai. Tú đau buồn khóc bên nàng, giọng bi thương chàng kể lể:
- Thảo ơi! Xin em tha thứ cho anh…Trời ơi! Sao anh lại ngu đến thế…anh lại làm khổ em.
Thảo nghe môi mình tê buốt, mọi sự đã rồi, nàng phải làm sao đây? Trách Tú nàng cũng không tìm lại được mảnh đời con gái để dánh tặng cho chồng trong đêm tân hôn. Còn ôm tình yêu muộn màng của Tú là nàng đen danh dự gia đình chôn vùi. Ngược lại vạch mặt Bạch Vân- Mạc Tùng để trọn tình với Tú thì cuộc sống nàng chưa chắc yên vui bên Tú …Trời ơi! Làm sao đây?
Tú kề bên má nàng để cho lệ chảy chung dòng…cho tình thân thiết, khắng khít hơn:
- Thảo, em mắng anh đi, hãy mắng anh thật nặng nề…cho anh đỡ ray rứt,đau khổ. Em đừng im lặng, anh van em, Thảo à.
Tú tiếp tục van nài:
- Thảo ơi, em nói đi Thảo. Anh tồi tệ quá phải không em? Anh biết làm gì cho em hết giận anh đây? Làm sao anh bù đắp hết những thiệt thòi anh mang đến cho em. Thảo, hãy tha thứ cho anh nghe em.
Thảo lặng lẽ khép mi cho nước mắt tủi nhục liên tục nhạt nhòa trên má. Tú nghe như ai xé long mình ra từng mảnh vụn vỡ. Thảo chép môi bới lưỡi khô đắng vì thiếu nước như đời nàng không được một ngày vui, một nụ cười tươi tắn trong tình yêu đầu đời.
Tú nhỏ từng giọt nước mát cho nàng như đem vào lòng nàng tình cảm nồng nàn của chàng. Tú ngậm ngùi nhỏ giọng:
- Thảo! Vì yêu em mà anh ghen mù quáng…anh phạm tội với em …Trời ơi! Anh cũng không biết tại sao mình lại điên khùng như thế nữa. Anh không còn là anh nữa. Thật không thể tưởng tượng nổi khi nhớ lại hành động bỉ ổi đó của anh.
Thảo với cử chỉ uể oải, nàng khép kín đôi mi…có lẽ nàng hận thái độ quá đáng ấy của chàng. Tú nắm bàn tay buông thõng của Thảo, chàng nói tiếp:
- Em muốn xử anh như thế nào thì anh xin nhận tất cả những hình phạt ấy…Chứ nhìn em im lặng chịu đựng trong đau khổ, anh chịu không nổi Thảo à.
Tú bật khóc bên nàng trong lặng lẽ. Thảo nhìn nét bơ phờ, hốc hác của chàng sau hai ngày khủng hoảng ấy. Nàng im lặng chua xót âm thầm. Tú nắm tay nàng lắc nhẹ và hôn lên đó. Thảo rút tay lại với dòng lệ tuôn mau!
Tú nghẹn ngào bảo:
- Anh muốn em trừng phạt anh hơn là im lặng Thảo à! Em nói đi lời gì cũng được mà, anh đủ sức chịu đựng miễn em vơi buồn là anh vui rồi.
Thảo không hề tiếp nhận lời chàng, Tú chua xót bảo:
- Nỗi đau em mang vì anh, do anh, làm sao anh bỏ em cho được. Anh yêu em, anh không sợ gì cả. nếu chết đi để đền bù, anh không hề chối. Thảo, em nói đi em!
Thảo thở dài mắt vẫn khép và nước mắt vẫn rơi đều trên má. Nàng bảo nhỏ:
- Nếu anh thật tâm hối hận vì hành động đó thì anh nên đi về đi…xem như không có gì xảy ra cho tôi, chỉ xin anh một điều đừng tiết lộ sự tủi nhục này cho ai biết hết…Tôi thề không bao giờ trở lại nơi này nữa đâu. Anh yên tâm đi, hạnh phúc của anh…đám cưới của Bạch Vân…không có gì trở ngại đâu.
Tú gục đầu bên nàng với dòng lệ chua xót:
- Trời ơi! Làm sao anh để em đi cho được…Em khổ bao nhiêu, anh cũng đau từng ấy…hãy cho anh ở bên em để chia xớt nỗi đau ấy nghe Thảo?
Thảo cười nhẹ:
- Anh đừng bi lụy như vậy, anh nên cười vui vẻ thì hợp với sở thích và hoàn cảnh của nah hơn…Tôi khóc cho ssố phận miình đủ rồi, không cần sự tội nghiệp của anh đâu!
Tú cắn môi, mắt chùng xuống như chịu đựng sự đay nghiến của nàng. Thảo biết Tú yêu nàng chân thật, cơn ghen tức tột cùng khiên Tú không sao kiềm chế được lònh mình. Chàng chiếm đoạt Thảo cho vơi cơn đau trong lòng, Tú không ngờ Thảo vẫn trắng trong. Nỗi hối hận dày vò, ray rứt khiến Tú điên trước cuộc diện bất ngờ này. Nỗi khổ của Tú cao hơn nỗi mất mát của Thảo, biết thế nhưng không làm sao thôi giận được. Thảo cười buồn giọng chùng thấp:
- Anh về đi, tôi không cần tiền nữa đâu, bao nhiêu đó đủ cho tôi xài cả đời rồi. Anh tha cho tôi đi…tôi không đủ sức chịu đựng nữa đâu. Tha cho tôi đi!
- Anh biết em hận anh, thù thái độ áp bức của anh, …nhưng tất cả muộn màng rồi, xin em tha thứ cho anh…Em cho anh săn sóc để phần nào chuộc lại tội lỗi của anh.
- Cảm ơn anh…nhưng xin trả lại sự bình lặng cho tôi. Mai tôi đi rồi không cần anh phải lo lắng cho tôi nữa.
Tú hốt hoảng hỏi:
- Em về làm sao được…em còn đau mà.
- Nỗi đau thể xác không lớn lắm đối với tôi…Rời nơi này, lòng tôi sẽ vui hơn.
- Trời ơi, làm sao anh xa em được. anh có trách nhiệm và bổn phận đối với em từ đây. - - - Thảo à! Hãy nghe anh!
- Bổn phận? trách nhiệm ư? Em không cần sự lo lắng thương hại tội nghiệp đó. Em cần sự bình yên hơn bao giờ hết. giờ anh hãy để em sống theo ý em…bất cần anh lưu tâm đến nếp sinh hoạt của em.
- Trời ơi! Làm sao anh thôi thương em được chứ? Anh đâu phải là gỗ đá mà không biết xót sa, khi anh là thủ phạm giết chết đời em lắm mà. Thảo ơi! Anh yêu em lắm mà.
- Em biết anh thương emlắm…anh vừa chứng minh điều đó mới vừa rồi còn gì nữa. anh muốn chứng minh điều đó bao nhiêu lần mới thỏa lòng ham muốn của anh.
Tú ôm đầu đau khổ:
- Thảo! em cứ nói đi. Anh đủ khả năng chịu đựng mà. Trời ơi! Anh phải làm sao để chuộc lỗi lầm vừa qua với em đây. Em có biết anh khổ chnừg nào không.
Thảo cười nửa môi:
- Khổ vì mai em đi rồi, không còn cơ hội nào để chiếm đoạt em nữa phải không? Anh hay lắm mà làm sao không tìm được sơ hở của em để tạo điều kiện thuận lợi cho mình chứ? Anh nhiều tiền lắm bạc, ai không thích?
Tú mím môi, gật đầu:
- Đúng vậy, anh là kẻ lúc nào cũng tạo điều kiện thuận lợi cho mình, anh là hạng người ích kỷ nhỏ mọn và hèn hạ …còn gì nữa, em nói đi!
- Em mới vào đời, trí khôn em đâu đủ để hiểu hết những kinh nghiệm trong tình yêu mà anh có được Bạch Vân hiểu và xứng đáng với anh hơn.
Tú gục đầu bên nàng im lặng như chịu đựng, Thảo buồn đáp:
- Anh đừng hành hạ mình như vậy…không nên đâu, em chỉ đáng cho người ta tìm vui trong chốc lát thôi, chứ có xứng đáng gì mà anh bận lòng, áy náy.
Tú buồn bã đáp:
- Em muốn anh phải làm gì để cho em vơi đi nỗi chua xót đó…em nói đi…anh sẽ thực hiện ngay cho em thỏa lòng…
Thảo khóc ngất cho lệ từng giọt rơi theo dòng suy tưởng của mình:
- Giờ mọi việc đã qua, anh đừng áy náy nữa, chỉ mình em biết mình không còn gì thôi…em không dám trách anh đâu, bỏ qua đi, đừng nhớ làm gì chuyện cỏn con đó.
- Cho đến chết anh vẫn yêu em…Thảo à! Hãy tin anh điều này, anh biết mình xúc phạm đến em là chuyện không thể tha thứ được. Nhưng anh yêu em…anh không hề xem em là chuyện để giải sầu …Anh khổ sở về việc tồi tệ vừa xảy ra đó…mong em hiểu cho anh.
- Em hiểu, nên em đâu có trách hờn gì anh đâu. Mình cứ đổ thừa cho số phận định mệnh khi chúng ta bất lực trước cuộc diện này. Anh hãy quên chuyện không đẹp với em đêm nay. Anh cứ nghĩ con Thảo vẫn còn trong trắng và vấn đề hôn nhân của em sau này để mặc em định liệu…còn anh hãy giữ gìn sức khỏe để ba tuần nữa làm chú rể cho cha mẹ vui lòng và Bạch Vân vừa ý.
Giọng bi thương đau khổ của Thảo như xé hồn Tú, môi chàng đắng không làm sao thôi chua xót được:
- Anh không thể đóng vai chú rể bên người con gái mà anh không hề yêu thương được. nỗi chua xót thiệt thòi em mang, lòng dạ nào anh nghe lời ba được. ba có giết anh thì anh vẫn thương em..tình yêu em thánh thiện càng làm cho anh thêm xấu hổ…Anh phải làm sao xứng đnág với em đây? Thảo, đừng bỏ anh nha!
- Mình hãy làm lại từ đầu đi. Nghĩa là anh để em về với gia đình, với tháng ngày bình lặng cũ…những vết tích chua cay kia hãy để bụi thời gian chôn dần vào dĩ vãng nếu như anh thật sự yêu em. Còn ý anh muốn kéo em vào cuộc đời anh, cho Bạch Vân lỡ dở duyên tình khi lễ tân hôn lại không có chú rể, cha mạ sẽ oán trách em, xã hội lên áng để gia đình liên lụy…thì tùy anh. Em không đủ tư cách bắt buộc anh giữ nhân phẩm của em.
Tú ghé môi hôn lên má Thảo, nàng nghiêng đầu né tránh, giọng cau có:
- Anh muốn gì đây? Tha cho em đi…em không khỏe mà!
Thảo cay đắng dày vò trái tim Tú chừng như vỡ ra từng mảnh…chàng thở dài nghe não lòng…Tú buông Thảo ra bước đến cửa sổ nhìn xuống đường với điếu thuốc cứ cháy liên tục trên tay. Ánh điện thấp thoáng mặt…Tú hít hơi thuốc thật dài trong ngậm ngùi…chàng không biết diễn tả thế nào cho Thảo hiểu tình yêu chân thật của mình. Càng diễn tả sự hiểu lầm càng nhiều, lời Thảo cho chàng càng cay đắng hơn.
Hồn chàng tan nát, tim chàng se thắt có ai hiểu biết cho tâm trạng khổ sở này của chàng đâu…yêu cho nhiều, oán hận càng cao…Tú khó lòng xóa tan sự óan hận trong Thảo được với thời gian ngắn ngủi đó.
oOo
Thúy Lan bước vào phòng với giỏ trái cây đầy ắp. nàng đến bên Thảo với nụ cười dễ thương:
- Em có đem cho chị đầy những trái cây mà chị thích đó Thảo. hôm nay chị khỏe không?
Thảo ngồi dậy, mỉm cười:
- Chị khỏe rồi, ba ngày nằm trong này thật bực bội. Có em, chị cũng đỡ buồn. Thúy Lan, bộ má nuôi biết vụ chị với anh Tú rồi hả?
Thúy Lan gật đầu đáp
- Má biết … Như em vậy. Nhưng má sợ ba nên im lặng…, nếu không má cưới chị cho anh Tú rồi. Má không thích Bạch Vân, tại ba thôi, chị đừng buồn nha
Thảo cầm trái hồng trên tay với dòng lệ buồn. Thúy Lan an ủi
- Chị ráng tịnh dưỡng… dạo này chị gầy lắm đó. Mai chị về thành phố, em đưa chị đi nha
- Không cần đâu chị đi một mình được mà. Chị không muốn phiền em
- Đc chị phiền là điều mừng… Em muốn làm tất cả để bù đắp những muộn phiền mà anh Tú đã đem đến cho chị. Chị tha lỗi cho anh ấy nha. Ảnh yêu chị nhiều lắm… có lẽ ghen tức khiến ảnh mù quáng.. làm khổ chị
Thảo lắc đầu giọng dịu dàng
- Thúy Lan! Đừng nhắc chuyện đã qua rồi mình không nên khơi lại làm chi. Nó không giúp ích được gì, còn làm mình đau lòng thêm. Thương chị thì giúp chị quên nó đi Lan ạ!
- Má thương chị, but ý ba má không thể ngăn được.. chị đừng trách má nha
- Chị không trách má, cũng không giận anh Tú vì chị biết anh ấy yêu chị hơn Bạch Vân. Đối với chị như thế là đủ, chị không đòi hỏi gì hơn
Thúy Lan chưa kịp nói gì… thì Bạch Vân xuất hiện với bộ đồ sặc sỡ, diêm dúa. Nàng đến bên Thảo, tự nhiên thăm hỏi
- Sao hôm nay cô đỡ chưa? Nếu không tình cờ gặp Thúy Lan vào đây, tôi không làm sao biết cô bệnh mà đến thăm. Thật là kỳ, dù sao chúng ta cũng là ng một nhà mà
- Cám ơn lòng tốt của chị. Có lẽ Thúy Lan không muốn bận lòng chị, vì chị còn phải lo nhiều công việc lắm, sắp đám cưới rồi mà
Thúy Lan xụ mặt đáp
- Cho chị hay làm gì? nếu cần cho Mạc Tùng hay thì đúng hơn, hợp lý hơn
Bạch Vân cười làm ra vẻ như ngạc nhiên
- Ủa! Mạc Tùng chưa hay sao? Đàn ông họ tệ lắm…như ông Mạc Tùng vậy, ng yêu đau mà không đến thăm nữa
Thảo cười nhẹ
- Họ đâu thèm thăm khi mình bệnh hoạn, đau yếu chị. Họ chỉ cần mình khi mình có tiền, có vàng để cung phụng cho họ ăn xài kìa. Mạc Tùng là ng như thế đó. Chị ở đây từ nhỏ chắc chị biết nhân cách anh ấy hơn em. Vì thế, em không hề trách hắn ta. Hạng đó em chỉ lầm lẫn 1 lần, chỉ có kẻ đui mù ngu dốt mới ôm ấp hắn ta lâu dài thôi.
Bạch Vân sựng lại, nhưng giọng nói lấp đi nét sượng sùng đó
- Vậy đó, Thảo ơi! Đàn ông họ thích hưởng nhiều hoa cho biết hương vị đậm đà như thế nào thôi. Họ ghét ôm vào lòng bổn phận và trách nhiệm lắm.
Thúy Lan xen vào
- Đàn ông họ thích nhiều hương hoa như Mạc Tùng đó. Còn đàn bà thích tiền vàng thì có chị đó. Chị và Mạc Tùng cưới nhau mới hợp hơn là anh Tú của em
- Cô đã yêu đâu mà biết chuyện hợp không của vợ chồng ng ta
- Chị đến đây thăm chị Thảo hay đến với ý gì?
- Dĩ nhiên là đến thăm cô Thảo rồi. Biết Mạc Tùng không đến thăm Thảo, chị báo tin cho Mạc Tùng đến đây Thảo sẽ mau hết bệnh hơn, không tốt sao?
Thảo cười buồn đáp
- Em nói rồi, hạng ng đó em chỉ lầm một lần thôi. Chỉ có kẻ khờ khạo u mê mới tìm hắn lần thứ 2. Nhưng sao chị biết nơi hắn ở mà tìm dùm em vậy? Xem bộ chị biết nơi ăn chốn ở của hắn còn rành hơn em nữa.
Bạch Vân cười gượng
- mình nhờ ng tìm chắc sẽ gặp thôi
- Đàn bà đi tìm đàn ông, chị không sợ ng ta đánh giá mình sao. Vả lại, chị là dâu một gia đình đàng hoàng, lại bỏ danh giá của mình để tìm một gã không đứng đắn. Em sợ dư luận sẽ hiểu lầm sẽ nhục nhã cho gia đình Thúy Lan lần nữa… Em ngại lắm.
Bạch Vân lảng tránh
- mai cô về Sài Gòn à?
- Dạ
- Anh Tú đưa cô di à?
- Ko, em đi một mình. Anh Tú bận lo đám cưới đâu có thì giờ đưa em
- Cô không để Mạc Tùng đưa sao?
- Hắn không dám về Sài Gòn với em đâu
- Sao vậy?
- SG là quê hương em. Hắn sợ em không tha cho hắn. Vì hắn đặt em vào chuyện đã rồi đêm ấy, chị quên sao? Chuyện ấy em không bao giờ quên, mối hận đêm đó sẽ có ngày được đưa ra ánh sáng
Thúy Lan hết nhìn Thảo rồi liếc Bạch Vân.. nàng không hiểu hết ý của hai ng. Bạch Vân lên tiếng
- Thảo thông minh lắm, ở đâu có luật riêng của nó, muốn yên phận thì phải biết im lặng mà cuốn theo chiều gió. Nếu ko, cuộc sống ngày mai của mình bi thảm không lường được
Thảo cười nhẹ
- Cám ơn chị đã có lời khuyên tốt cho em. Em biết mình gian dối sẽ gặp kẻ lừa đảo. Mình áp chế ng ta sẽ có kẻ áp chế lại mình. Đời có vay có trả, trong tình yêu cũng như ngoài cuộc sống. Hại ng, ng chỉ khổ mà không chết, but nỗi khổ của họ có kẻ bù đắp. Còn mình thảm hại gấp trăm lần để trả giá tội lỗi đã gian xảo trong quãng đời đi qua
Bạch vân đáp lại trước khi ra về
- Thảo khôn ngoan hãy tận dụng trí tuệ của mình để có nếp sống bình yên. Thảo hãy lấy kinh nghiệm xương máu ấy mà sống tốt hơn Thảo nhé
- Cám ơn chị đã có lòng chiếu cố đến em. Trời cao lồng lộng nhưng không xa mấy, những kẻ ngậm máu phun ng thường hay sợ máu chảy ngược dòng. Mong rằng chị sống hạnh phúc với những gì mình có. Nếu có gặp Mạc Tùng chị nhắn dùm em. Số vàng với tiền và cả dạnh dự của em mà hắn đã nhận một ngày nào em sẽ nhận lại, dĩ nhiên sẽ có lời
Thảo đưa tay tiễn khách. Bạch Vân gương mặt đỏ gay… Tiếng giày gõ mạnh trên sàn gạch cho Thảo biết sự tức giận của bạch Vân không nhỏ
Thúy Lan hỏi khi Bạch Vân vừa khuất
- Chị nói với bà ấy có ý gì vậy?
- Một ngày nào đó em sẽ biết thôi
- Mai chị về thành phố… Em buồn lắm
- Có dịp em vào chơi, có gì thay đổi đâu
Thúy Lan buồn bã đáp
- Chị yên tâm em sẽ vào đó thăm chị. Hai chị em mình trước sau vẫn vậy mà!
- Cám ơn em - Thảo nắm lấy tay Thúy Lan
Thúy Lan cảm động
- Em lúc nào cũng thương chị. Nếu không có gì trở ngại chúng ta chung một nhà vui biết mấy
Thảo cười gượng
- Giờ chị em mình cũng vui vậy
- Vui but đau khổ không chịu được
THảo chưa kịp đáp, Tú đã đến bên nàng giọng vui vẻ hỏi
- Chiều nay ăn cơm có ngon không Thảo?
Thúy Lan giật mình cười
- A! Anh đến rồi à? Làm em hết hồn hà
- Em đến lâu chưa?
Không trả lời anh mình, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ bảo với Thảo
- Chị xem mới đây mà trời đã tối rồi. Em phải về thôi. Bạch Vân có nhiều cử chỉ lạ lắm, em không thể bỏ nhà lâu được. Em về nha… Chị về mạnh nhé
Thảo nắm tay Thúy Lan ánh mắt nàng long lanh
- Cản ơn thuý Lan, không bao giờ chị quên tình thương của má và em. Cho chị gửi lời thăm Huy Vũ nha
Thúy Lan chớp mắt ngẹn ngào vụt chạy đi…. Thảo buồn bã trông theo.
Thảo lắc đầu nhìn trân trối vào gương mặt điển trai của Tú. Nét phong trần đã chiếm gần hết nét thanh tú ngày nào. Tú với hàm râu không buồn cắt xén, tóc tai rối bời. Thảo nghe đau thương ngậm lòng, nàng dịu dàng hỏi
- Anh ăn cơm chưa?
- Anh ăn ở nhà chú Liêm rồi. Chi vậy em?
- Không có gì. Sao anh không ăn ở nhà cho vui? Anh bỏ nhà hoài ba hay được sẽ buồn lắm đó
Tú yên lặng. Chàng lặng lẽ gọt cho Thảo từng trái cam. Thảo nói
- Bạch Vân vừa mới ở đây về đó
- Sao Bạch Vân biết em ở đây mà đến?
- Có chuyện gì bí mật đâu. Thời gian sẽ cho chúng ta một đáp số chính xác nhất
Tú hỏi với ánh mắt lo lắng
- Bạch Vân nói gì với em vậy?
- Không có gì ngoài những câu xã giao thường. Vợ anh cũng khéo lắm. Anh muốn biết sao không hỏi thẳng vợ mình có phải tốt hơn không?
Tú nói sang chuyện khác
- Mai bác sỹ cho em về à?
- Vậy chứ ai chứa em nữa mà không về?
Tú buồn bã đáp
- Anh đưa em về nha? Gỗ về ba hôm nay không biết thằng Lực nó có đi phân phối dùm không? Anh muốn theo em để xem qua ba cây đó luôn.
- Anh chia vốn ra luôn cho ba em chi dùng
- Còn em, mới đi làm tiền đâu mà xài?
- Đâu cần anh phải lo lắng lo em, em tự biết mình phải làm gì mà
Thảo bắt gặp nét đau đớn trên gương mặt Tú. Nàng thở dài ngao ngán
- anh đã biết tất cả những gì thuộc về em rồi… đâu còn sót gì nữa. Anh tha cho em được chưa vậy? hay anh còn muốn gì nữa?
Tú nhăn mặt giọng đau khổ
- Thảo à! Anh xin em tha cho anh thì đúng hơn, anh hoàn toàn nhận lỗi của anh. Nếu em không bằng lòng tự do kết hôn với anh, thì nếu cần mai này anh sẽ quỳ trước mặt chồng em để nhận tội của mình và xin anh ấy đừng đối xử tệ với em. Anh có thể giao hết những gì anh có miễn em hạnh phúc là đủ vui cho anh rồi
Thảo cười nhẹ giọng ngạot ngào
- Anh tốt với em vậy sao? Nếu tốt xin anh đừng gặp em nữa…. bao giờ em có hạnh phúc em sẽ cảm ơn anh. Anh vui hay không hay lúc đó anh cười vì cho rằng: chồng em là thằng ngốc đem của thừa của anh về ôm ấp. Anh về đi đừng để Bạch vân lấy cớ đến đây nữa. Với em mấy lời vừa qua cũng đủ rồi
Đưa mắt tha thiết nhìn nàng, Tú nhỏ giọng
- Em đuổi anh bao nhiêu lần rồi? em không thấy anh khổ vì em sao? Thảo à! đừng giận anh đừng cay đắng vói nhau nữa, anh xin em mà
- Anh xin em điều gì em cũng cho. Còn em, xin đời trả lại cho em của hồi môn duy nhất để tặng chồng em đêm tân hôn, ai cho em đây? Đời không bao giờ trả lại tài sản quý báu đó cho em. Trái lại ng đời còn phỉ báng gia đình em, cho rằng: cha em không biết dạy con, để con gái hư hèn khi chiếc áo cô dâu chưa lần mặc. Anh có thấy tội nghiệp ba em không?
Giọng Thảo trầm buồn ngọt ngào, êm ái vang đều bên tai Tú… làm tim chàng nhói đau, cổ họng nghẹn ngào như không khí không đủ cho buồng phổi gặm nhấm. Nước mắt chàng long lanh … hướng trọn về nàng. Thảo thương làm sao hình ảnh ấy. nàng ngọt ngào
- Em không nét được sự tủi thân vì yêu anh trong muộn màng, nên em phải chấp nhận nỗi cay đắng từ Bạch Vân. Trao cho anh cuộc đời này em không hề tiếc nuối. Em chỉ buồn ta gặp nhau quá muộn màng thôi. Sao lúc anh vào kinh tế, em vào y khoa mình không quen và yêu nhau, có phải tốt đẹp không? giờ lỡ làng, anh hãy giúp em quên anh…Chúng ta không nên gặp nhau nữa… vì tất cả thiệt thòi đều đọng lại nơi em
Tú vuốt tóc nàng âu yếm, chàng ngọt ngào đáp
- Anh hiểu lòng em đối với anh thế nào mà. Nếu chết vì em anh không hề tiêc nuối điều gì. Bởi anh không xứng đáng với em, cho dù anh không cưới Bạch Vân cũng vậy. Em đẹp và thánh thiện quá, còn anh tất cả đều tầm thường. Anh điên rồ làm chuyện " trần tục" đó với em. Mỗi giọt nước mắt em rơi là một mũi tên bắn phá tim anh. Cho dù em không trách anh cũng lên án hành động hồ đồ của mình vạn lần…vạn lần, Thảo à!
Thảo ngồi tựa vào tường, Tú ngồi ngế cạnh nàng. Chàng đưa cho Thảo từng múi cam được gọt khoé léo.Bạch vân xuất hiện trong phòng lần này với ánh mắt sắc bén. Thảo nhận sự giận dữ đó với thái độ tự nhiên.
- Chị trở lại tìm anh Tú đó sao?
Tú lặng nhìn bạch Vân trân trối, lạnh lùng bảo
- Muốn nói gì ngồi ngế đi, chắc chuyện không ngắn đâu, em đứng sẽ mỏi chân lắm đó
Bạch Vân mím môi ngồi bên Thảo, gằn giọng
- Thảo chắc vui lắm khi có anh Tú chăm sóc tận tình như mấy hôm nay phải không?
- Nếu anh Tú là Mạc Tùng chắc em vui như chị nói. Ngược lại, Tú là chồng sắp cưới của chị, em chỉ là bạn thôi làm sao sung sướng vui vẻ được. Đây chỉ là lịch sự trong giao tế thường ngày thôi. Chả lẽ em cùng anh Tú đi chung, em bệnh anh ấy không đến thăm sao? Chị đã nói chúng ta là ng nhà mà
Bạch Vân cười gằn, nàng bước đến của sổ quay lưng lại Thảo
- Thảo đừng tưởng tôi không biết gì về tình cảm của hai ng. Sở dĩ tôi im lặnh là vì tôi tôn trọng anh Tú. Hơn nữa anh Tú là đàn ông, thiệt thòi đâu phải ở anh ấy. Thảo tự trọng đừng để tôi vạch lưng cho ng ta xem theo chứ
Thảo đáp lại giọng gằn gằn không thua gì Bạch Vân
- Cách đây không lâu, em đã bị mọi ng thấy thẹo em mang trên lưng với Mạc Tùng rồi, chj muốn vẽ thêm bao nhiêu cũng được tuỳ chị. Nhưng nếu chị vẽ sai không tốt lắm đâu. Chị có bằng chứng gì để nói là em yêu chồng chị. Khi chị đã bảo rằng em bán danh dự thể xác này cho Mạc Tùng, chị quên rồi sao?
- Không quên, but thực tế cho tôi thấy Tú cùng cô chung phòng, ai chứng minh cho 2 ng hoàn toàn trong trắng chứ? Giữa đêm tối mịt mùng một nam đa tình, một nữ lãng mạn, nụ hôn không có, nụ cười tình tứ không trao?
Ánh mắt tú đỏ lên, chàng bước đến nắm vai Bạch Vân siết mạnh, giọng cộc cằn
- Em nói đủ chưa? Em sử dụng cương vị một ng vợ hơi sớm đấy! Anh chưa là chú rể, em chưa mặc áo cô dâu thì chưa thể gọi em là vợ của anh được. Đừng lớn lối coi chừng " hố" đó.
Thảo cười nhẹ khi gương mặt sượng sùng của Bạch Vân in trọn trong mắt nàng
- Anh cứ để chị ấy nói hết ý mình đi mà. Nếu lời kia có quá đáng đi nữa nó cũng chứng minh lòng chị ấy nghĩ về anh trọn vẹn
Bạch Vân cười gằn nhìn Thảo
- Tôi có quá đáng hay lạm dụng ngôi thứ cũng chỉ vì ba mẹ Tú đã cho phép tôi đứng ở cương vị đó, chứ không phải như cô, bất chấp gia đình trao tình cho Tú khi biết Tú đã có tôi rồi.
Thảo cười nhạt
- Chị nói đúng, tôi với Tú chung phòng là điều đố kỵ đối với chị. Nhưng nếu tôi muốn trao tình với Tú thì không cần ở đây, mà ở SG có nhiều nơi thích hợp, trữ tình hơn là ở miền cao nguyên buồn bã này. Tại sao tôi lại phải hẹn hò trước mặt chị cho phiền chứ?
Bạch Vân kênh kiệu
- Yêu nhau mù quáng đâu còn sợ sự dị nghị của dư luận chứ
- But phải sợ sự oai phong của chị, vì chị được cha mẹ Tú chấp nhận cơ mà
- Nếu cô là ng có nhân cách, cô không tạo điều kiện cho tôi có dịp sỹ nhục cô như hôm nay
- Bạch Vân à! Tôi yêu Mạc Tùng chứ không hề yêu Tú của chị. Chị quên đêm ấy chúng tôi có nhau sao
- Tôi không quên, but tôi muốn ng Tú chăm sóc là tôi chứ không phải là cô
Thảo cười buồn
- Có lẽ anh muốn trả ơn tôi ngày nào đã tận tuỵ chăm sóc anh ấy trong cơn nguy hiểm vậy thôi, chứ ảnh vẫn là chú rể bên chị trong vài ngày nữa đây. Chị sợ mất đến như thế sao?
Tú hét lớn
- Đủ rồi, Bạch Vân! Đừng để tôi phải nói những lời tồi tệ mà tôi dành cho em
- Tồi tệ bằng bỏ nhà đi chăm sóc nhân tình không?
- Hừ! nếu anh yêu Thảo, muốn cưới Thảo, em cũng không đủ quyền hạn gì cấm đoán anh. Trước đây, có khi nào anh tỏ vẻ yêu em đâu. Còn em, ba dêm em vào vũ trường " Sao Đêm" tìm Mạc Tùng làm gì? Hãy suy nghĩ kỹ rồi đáp, đừng để ng ta thấy cái đuôi của mình
Tú hút thuốc chờ đợi, Thảo thừa biết Bạch Vân tìm Mạc Tùng làm gì, tại sao, nhưng nàng không thể nói ra chuyện ấy.
Bạch Vân tự đắc với nụ cười hướng về Tú
- Em muốn tìm Mạc Tùng để cho hắn đến chăm sóc Thảo. Em không muốn anh cận kề bên Thảo, vì anh là chồng em chứ không phải chồng của cô ấy
- Em tốt như vậy sao? Em vì lý do đó mà có thể lăn xả vào vũ tường để tìm một thằng ma cô như hắn sao?
Bạch Vân cười đáp lại với ánh mắt lan qua Thảo
- Em tốt với Thảo chỉ vì không muốn mất anh thôi. Em không tôt với Thảo mà vô điều kiện như anh đâu. Anh mới thật sự lo cho Thảo mà quên mình đó. Anh nhìn lại mình đi tóc tai không thèm chải, râu không cạo như ngày nào, quần áo xôc xếch. Thảo đau thì anh bê bối như vậy sao?
- Em quan tâm đến anh như thế sao? Hay em sợ sức khoẻ anh kém em sẽ mất nguồn lợi lớn? Nếu không có Thảo chăm sóc anh ngày nào, em còn có mơ mặc áo cô dâu không? Em đừng viện cớ Thảo để dến vũ trường tìm vui, bởi em mơ ánh đèn màu đó mà đánh mất cả danh dự của mình
- Còn danh dự của cha mẹ anh chôn ở đây thì sao?
Thảo xen vào giọng ngọt ngào
- Em đã từng nói với chị Mạc Tùng là thằng điếm, chị tìm làm gì hạng ng đó. Chị hãy giữ Tú bằng tình cảm chân thành có trong chị đi. Tất cả sự thành tâm đều được đáp lại, sự giả dối dù khéo cách mấy vẫn bị phát hiện tuỳ thời gian dài hay ngắn thôi. Chị được cha mẹ Tú và pháp lý sắp sửa thừa nhận, chị còn sợ gì không giữ được Tú?
Bạch Vân liếc Thảo bật cười, nét ngạo nghễ, ánh mắt kiểu cách khó chịu cho Thảo. Nàng chấp nhận trong đau khổ ngậm ngùi
- Cô Thảo à! Tôi không may mắn học giỏi như cô để có đủ ngôn ngữ dịu dàng, quyến rũ anh ấy như cô đã làm. But tôi quyết lòng phá tan ý đồ đó của cô… đừng trách tại sao tôi không nhân nhượng nhé!
Thảo run lên đáp nhanh
- Tôi yêu Tú cũng không có lỗi gì với chị, vì bây giờ Tú còn độc thân, và trên pháp lý chúng tôi có quyền đăng ký kết hôn, bởi Tú nửa đời ng rồi còn tôi cũng đã quá tuổi trưởng thành, đâu có ai cấm cản hai kẻ độc thân lấy nhau chứ. Nhưng gia đình Tú lại bằng lòng chị, dù Tú không hề yêu, chị vẫn thích ngôi vị đó…đây cũng là điều lạ…Như vậy, chị bằng lòng lấy Tú là vì gia tài hay vì yêu Tú thật sự?
- Điều đó không cần cô biết đến.
Thảo cười nhẹ
- Dù chị muốn gia tài của Tú hơn tình yêu của chàng thì đó là ý chị, tôi không dám xen vào. Tôi yêu Tú là yêu bản thân anh ấy nên tôi sy sinh tình yêu cảu mình để giúp anh ấy tròn bổn phận làm con… Tâm hồn
mà anh ấy cho tôi như thế là quá đủ rồi
- Hừ! một bác sỹ trẻ chẳng lẽ lại không tìm được một ng để yêu, sao lại đi dành giật tình yêu và hôn nhân của kẻ khác chứ? thật là hèn hạ.
Thảo cười gằn lại
- Đúng vậy, không có thì đi tìm, có xấu hổ gì khi Tú chưa thật sự cưới chị? Còn có ng đã có rồi mà vẫn tìm trai để ân ái len lút, có khi cướp tài sản của chồng để hiến cho nhân tình phung phí nữa kìa. Ở đời mà chị, co khi có những trường hợp oái oăm xảy ra, họ tưởng rằng bí mật kia không ai biết, but họ có biết đâu không có gì dấu được dưới ánh mặt trời cả. Bạch vân à! chị không quên điều đó chứ.
Bạch Vân kênh kiệu đáp
- Cô lo cho danh dự của cha mẹ cô kìa, tôi sẽ chà đạp nếu cô ngoan cố
- Hừ! nếu đối phương cố tình triệt nhau thì tôi có đủ điều kiện để chống trả. Hãy chờ đi
Ông Huỳnh- ba của Tú xuất hiện đúng lúc để nhìn ba ng trong hoàn cảnh lỡ khóc lỡ cười
Ông nghiêm nghị nhìn tú, chàng bối rối tránh ánh mắt sắc bến ấy. Bạch Vân tỏ ra ngoan ngoãn diu hiền trước mặt ông
- Dạ, chào ba, xin ba bỏ lỗi, con không thể nào làm ngơ khi anh Tú ngày đêm bên Thảo, nên con đến đây để phân giải mong anh Tú quay về but anh Tú và Thảo còn giằng co không chịu dứt khoát
Tú nhắc ghế cho ông ngồi, ông nhìn Thảo trân trối. Thảo ôm chiếc gối vào lòng để tránh sự ngượng ngùng cho mình. Nàng lắp bắp
- dạ cháu… chào bác
- Cám ơn cháu
Giọng ông đều đều nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu sắc đối với Thảo
- Cháu nằm đi. Bác muốn nói với cháu câu chuyện này từ lâu, nay sẵn dịp cháu nằm dưỡng sức bác nói luôn. Bác biết cháu học giỏi, đàng hoàng và khéo léo trên mọi phương diện. Nếu Tú được một ng vợ như cháu bác cũng vui mừng lắm
Ông bắt gặp nét mặt nhăn nhó trên gương mặt của Bạch Vân ông dịu dàng đáp
- Bạch Vân đây, nó không bằng cháu trên mọi lãnh vực but Bạch Vân được hai gia đình ghép nối từ nhỏ với Tú. Vả lại, sản nghiệp ngày nay của bác là do công lao hướng dẫn của ba Bạch Vân tạo nên. Vì thế, bác nhất định cưới Bạch Vân cho Tú…Khi nào bác chết đi, Tú mới thay đổi diều bác yêu cầu. Nếu không có cháu, Tú không bê tha và cứng đầu như thế đối với bác.Nếu cháu là đứa con gái hiểu lý tình như mọi ng đã khen ngợi, cháu hãy buông tha cho Tú làm tròn trách nhiêm bác ân cần giao cho nó.Và cháu hãy quên nó để làm lại từ đầu. Bác nghĩ rằng cháu thừa điều kiện khả năng để có một tình yêu khác tốt đẹp hơn Tú
Thảo dịu dàng đáp khi ánh mắt Tú thiét tha nhìn nàng
- Cảm ơn bác đã khen ngợi cháu khi so sánh cháu với dâu của mình. Cháu không hề có ý doạt Tú về với mình dù luật hôn nhân gia đình cho phép cháu làm chuyện ấy. Việc hôn nhân cháu để anh ấy tự quyết định, cháu không bao giờ sang đoạt tình cảm của ai. Vì tình yêu là tự nguyện không thể bắt buộc áp đặt được. Con tim không chịu sức ép của bất cứ ai kể cả pháp lý và cha mẹ
- Ý cháu trách bác đó ư?
- Dạ ko. Bác có quyền giữ quan niệm của mình đối với anh Tú, vì anh ấy là con trai của bác mà. But với cháu, bác đừng bảo rằng: Cháu phải quên Tú. Cháu yêu là cháu cảm nhận anh ấy xứng đáng cho cháu yêu quý suốt đời, miễm cháu không kéo anh ấy vào đời mình. Như thế cũng quá đủ để bác yên lòng sử dụng quyền làm cha của mình rồi. Bác đừng đòi hỏi ở cháu điều gì nữa. Cháu chỉ hứa rằng cháu không tham dự quyết định của Tú…Cháu về SG với mối tình đau khổ này, không phiền ai, giận ai, đủ cho Bạch vân vui vẻ làm dâu bên Tú rồi.
Ông Huỳnh chưa biết nói gì trước những câu trói buộc của Thảo.Thảo nhìn Bạch Vân cười nói
- Bạch Vân! chị được ba chồng thương yêu như vậy, điều này hiếm có, chị phải hãnh diện và giữ gìn lấy. Yêu một lần một ng, tình sẽ trọn vẹn, yêu một lần 2 ng, hậu quả bi thảm sẽ đến với ng đàn bà hai lòng, chị nhớ lấy điều này thật kỹ. Chúc chị may mắn.
- Sao là may mắn mà không là hạnh phúc?
- Chị được gía đình cho phép đóng vai cô dâu bên cạnh anh Tú đã là hạnh phúc rồi, đó là niềm mơ ước của chị mà… Còn may mắn là… những gì mình cố giấu thì không ai phát hiện được. Chị là ng thông minh ắt phải hiểu những gì tôi nói chứa? Anh Tú, em chúc anh vui trong bổn phận. Thời gian gần gũi sẽ giúp anh yêu thương rồi hạnh phúc sẽ đến, bởi bên anh còn tình yêu gia đình hỗ trợ mà
Ông Huỳnh nghiêng về Thảo tiếp
- Cháu khá lắm, biết chỉ trích ng bằng ngôn ngữ khéo léo… Bác mong cháu hiểu bác. Bác không thể 2 lời với ng đã khuất được. Bác phải có bổn phận với Bạch Vân, cháu đừng trách bác nhé.
Thảo vui vẻ đáp
- Cháu hiểu bác nên không dám buồn… Cháu chỉ buồn cho số phận mình thôi. Chúc bác vui trong hạnh phúc của con mình. Chào bác
Nàng khép mi như tiến khách, ông Huỳnh đưa mắt nhìn Tú, chàng đứng đạy đến bên Thảo nhỏ giọng
- Anh về, mai đến đưa em về nha
Thảo mở mắt cười bảo
- Anh đừng đưa em. Bạch Vân sẽ buồn nhất là bác đây không vừa ý. Anh hãy vui với những gì mình đang có, đừng quan tâm đến em mà có lỗi với gia đình. Em biết mình làm gì rồi, yên tâm đi. Chúc anh vui.
Tú theo ông Huỳnh sau tiếng thở dài nao lòng. Bạch Vân với nụ cười thoả mãn trên môi. Tất cả đã đi để lại lòng Thảo nỗi tuyệt vọng đau thương. Vừa chống đỡ với Bạch vân vừa đáp trả lại với cha chàng, nàng thật sự mỏi mệt chán nản. Mới vào đời, mới chập chững vào yêu đã gặp chán chường cay đắng. Đó là nem tình yêu mà ng đời thường ca tụng đó sao?
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng