Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15
ộc... Cộc... Cộc...
Phong Vũ đẩy cửa phòng của Uyển Hoa một cách thô bạo. Bên trong, Uyển Hoa đang nằm xem báo phải bật dậy:
- Anh Vũ!
Phong Vũ bước đến nắm tay kéo Uyển Hoa xuống khỏi giường.
- Cô nói đi! Từ trưa đến giờ, cô đi đâu, làm gì?
- Em đi đâu làm gì cũng phải cần báo cáo với anh sao? Anh đâu phải là chồng của em.
Phong Vũ nạt:
- Cô thôi đi! Bây giờ có nói không?
Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Phong Vũ, Uyển Hoa cũng hơi ngán.
- Lúc trưa này, bạn em gọi đến và em ra ngoài với cô ấy.
- Cô ấy hay anh ấy?
Uyển Hoa mở to mắt:
- Anh đang ghen à?
- Đừng nói nhảm nữa!
Uyển Hoa phá lên cười:
- Nhìn cái mặt anh kìa. Còn yêu em mà làm như không có gì. Thôi, đừng nổi nóng như thế. Quả thật lúc trưa em có đi chung với một anh bạn từ Mỹ về.
Phong Vũ đanh giọng:
- Cô hết chối rồi nhé. Có phải cô hãm hại Hạ Du không?
- Anh nói gì vậy?
- Uyển Hoa! Bây giờ tôi mới biết tâm địa của cô đấy.
- Em...
- Cố tình ép đẩ gây tai nạn cho Hạ Du. Cô ấy nằm bệnh viện cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, cô hài lòng chưa?
Uyển Hoa ngơ ngác:
- Hạ Du bị tai nạn nằm viện?
- Cô đừng giả mù sa mưa nữa. Đáng lý ra ngay từ đầu, tôi không nên để cô trọ Ở đây. Bây giờ biết được con người thật của cô đã quá muộn rồi.
Uyển Hoa uất ức kêu lên:
- Phong Vũ! Em không biết gì hết. Em không có hãm hại Hạ Du.
- Đừng kêu ca cho tội lỗi của mình. Nếu Hạ Du có chuyện gì nghiêm trọng, thì tôi không tha thứ cho cô đâu. Chỉ vì sự ganh tỵ đố kỵ mà cô không nương tay với một cô gái ngây thơ. Cô độc ác quá! Tôi đã sai lầm khi xem cô là bạn.
Phong Vũ cắn răng:
- Nhìn Hạ Du nằm im giữa những bức màn trắng, lòng tôi đau như cắt. Tôi rất muốn căm hận cô đấy, Uyển Hoa ạ.
- Một anh cũng nói em, hai anh cũng nói em. Vậy anh có bằng chứng nói em là thủ phạm hãm hại Hạ Du không?
- Có.
- Ai vậy?
- Bạn của Thủy Phương, tài xế lái xe tắc xi, cũng là người đưa Hạ Du vào bệnh viện.
- Biết đâu anh ta là người gây ra tai nạn rồi bịa chuyện.
- Người gây tai nạn cho Hạ Du là một nam một nữ chạy xe Dream.
- Lúc trưa này, em với bạn em đi chơi bằng tắc xi.
- Lấy gì làm bằng chứng?
- Anh có thể gọi điện cho bạn em để xác minh.
- Tôi không còn thời gian. Uyển Hoa! Tôi muốn cô ngày mai hãy quay về Anh Quốc.
Uyển Hoa hơi sựng lại:
- Anh đuổi em à?
- Vì nơi đây không có việc của em.
- Nhưng còn tình yêu của chúng ta?
- Tôi nghĩ tôi nên nói rõ với em thì hơn. Hạ Du mới chính là tình yêu của tôi. Tôi yêu cô ấy và tôi sẽ cưới cô ấy trong một ngày gần đây.
- Anh... Em không cho phép anh.
- Cô lấy quyền gì?
- Em...
- Thức tỉnh đi, Uyển Hoa. Đừng đeo đuổi ảo vọng nữa.
Uyển Hoa đau đớn:
- Anh quả tuyệt tình.
Phong Vũ thở dài:
- Anh không còn cách nào khác, vì sự chọn lựa của anh là Hạ Du. Em nên biết khi anh rời khỏi Anh Quốc không một lời từ giã thì em không nên hy vọng ở anh làm gì. Quên đi, và hãy xem như một giấc mơ.
- Không... Không...
- Anh chưa ghép tội em, cho em đi là dễ lắm rồi, đừng gây khó khăn cho ai nữa.
Uyển Hoa ôm mặt, những giọt nước mắt đau khổ tuôn rơi. Phong Vũ đã không có chút tình cảm nào với cô nữa rồi, vậy cô còn ở lại đây làm gì nữa.
Uyển Hoa lao ra khỏi phòng, đến phòng khách thì gặp ngay ông Nam. Cô tức tưởi:
- Chú Nam!
Ông Nam hiền từ:
- Chuyện gì? Cháu và Phong Vũ gây gỗ nhau nữa rồi à?
- Cháu không có gây. Chính anh ấy là người kiếm chuyện đấy. Phong Vũ mắng cháu và còn đuổi cháu về Anh Quốc nữa.
Ông Nam vuốt tóc Uyển Hoa:
- Hôm nay, tâm trạng Phong Vũ không được vui vì Hạ Du đang nằm trong bệnh viện, cháu đừng để tâm.
Uyển Hoa vừa khóc, vừa nói:
- Hạ Du nằm trong bệnh viện thì có liên quan gì tới cháu chứ? Tại sao anh ấy mắng cháu và còn nói cháu đã hãm hại Hạ Du?
Ông Nam cau mày:
- Hạ Du nằm viện không phải vì tai nạn sao?
- Đương nhiên là không rồi. Có người cố tình ép Hạ Du té xe.
Ông Nam ngẩng lên:
- Sao cháu biết?
Phong Vũ bước xuống bậc thang cuối cùng và đi xuống ngồi đối diện với ông Nam và Uyển Hoa.
- Có người nhìn thấy và nói cho cháu biết. Thú thật, cháu rất không muốn tha thứ cho hành vi đó, cho nên cháu không muốn Uyển Hoa có mặt trong nhà này nữa.
Ông Nam quay nhìn Uyển Hoa:
- Cháu nói đi!
- Tuy cháu có đố kỵ căm ghét Hạ Du thật, vì cô ta đã cướp đi tình yêu của cháu cả người cháu yêu, nhưng cháu không làm những việc đó. Cháu không hãm hại Hạ Du.
- Thế tại sao có người nhìn thấy...
- Họ nói láo! Thực chất họ không nhìn thấy. Lúc Hạ Du bị tai nạn, cháu đang đang ở vũ trường với bạn. Có thể là kẻ thù của cô ta thì sao?
Phong Vũ xen vào:
- Hạ Du là một cô gái ngoan, không xích mích với ai làm sao có kẻ thù được.
- Chuyện đó còn phải hỏi lại. Đừng bao giờ chỉ nhìn thấy mặt tốt mà không thấy mặt xấu.
- Em im đi! Chỉ có em hay ganh tỵ và ăn hiếp Hạ Du mà thôi.
- Nếu anh cứ khăng khăng cho là em làm, vậy đợi Hạ Du tỉnh lại hỏi rồi lúc đó sẽ rõ.
- Biết bao giờ cô ấy mới tỉnh?
Ông Nam can ngăn:
- Hai đứa bình tĩnh để gỡ rối vấn đề đi. Theo chú thấy, lời của Uyển Hoa cũng phải. Hạ Du tỉnh lại thì sẽ biết được người hãm hại thôi.
Phong Vũ hơi dịu đi:
- Nhìn Hạ Du nằm im, cháu không thể không nóng lòng, mà nguyên nhân cũng tại Uyển Hoa. Không là cô ấy thì Hạ Du đâu có buồn bỏ đi lang thang cho xảy ra chuyện.
- Vậy trước khi Hạ Du bị tai nạn, con bé và Uyển Hoa có gặp nhau à?
Uyển Hoa cúi đầu:
- Lúc sáng này, Hạ Du đến đây tìm Phong Vũ. Cháu đang giận vì anh ấy từ chối tình cảm của cháu, cho nên cháu bịa chuyện nói Phong Vũ và cháu quan hệ với nhau làm Hạ Du buồn bã bỏ đi. Cháu xin lỗi. Cháu không ngờ vì lời nói của cháu mà xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Chú Nam! Cháu không cố ý đâu.
- Không muốn thì chuyện cũng đã xảy rồi, có giận dữ cũng chẳng làm được gì. Phong Vũ! Cháu đừng có mắng Uyển Hoa nữa.
- Uyển Hoa cố tình bỏ ngoài tai lời của cháu nói. Tình cảm thì không thể ép buộc được. Cô ấy làm như vậy là tự hành hạ chính mình và còn làm khó người khác.
Ông Nam an ủi:
- Thôi đi cháu, hãy quên đi. Trên đời này còn biết bao người đàn ông tốt.
- Tình cảm không thể gượng ép, nhưng con tim cũng là một chuyện. Muốn quên thì quên được sao? Cháu không ngờ về thăm quê hương lại mang con tim đau khổ.
- Cháu và Phong Vũ có duyên gặp nhau, nhưng không có nợ với nhau thôi.
- Cũng như chú và mẹ cháu, phải không?
Ông Nam cười buồn:
- Có thể nói là như vậy. Được biết mẹ cháu sống trong sung sướng và hạnh phúc, thì lòng chú đỡ ray rứt hơn.
- Bây giờ chú còn nhớ đến mẹ cháu không?
- Thật lòng yêu một người thì không dễ dàng quên đâu. Hình bóng mẹ cháu vẫn mãi ở trong tim của chú.
Uyển Hoa tươi hơn một chút:
- Cháu sẽ giống như chú. Phong Vũ mãi ở trong tim của cháu.
- Cháu ngoan!
- Bây giờ cháu thành thật chúc phúc cho Phong Vũ và Hạ Du.
Uyển Hoa vừa dứt lời thì có tiếng chuông điện thoại.
Ông Nam nhấc máy:
- Alô.
- Chú ơi! Cho cháu hỏi... Phong Vũ có nhà không ạ?
- Có. Cô chờ máy chút nghe.
- Vâng. Cám ơn chú.
Ông chuyển máy cho Phong Vũ.
- Của cháu.
Phong Vũ áp máy vào tai:
- Alô.
- Tổng giám đốc! Kho hàng số hai của chúng ta bị cháy.
- Cái gì?
- Anh tới nhanh lên!
Phong Vũ dập máy, anh chụp lấy chùm chìa khóa trên bàn. Thấy sắc mặt của Phong Vũ, ông Nam hỏi ngay:
- Hạ Du sao rồi?
Phong Vũ nói nhanh:
- Không phải Hạ Du mà là kho hàng của công ty bị cháu.
Nói được như thế thì anh lao đi. Ông Nam nhìn theo lẩm bẩm:
- Kho hàng bị cháy... Vậy đợt hàng chuẩn bị xuất đi...
Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ dòng họ Lâm hết thời rồi sao?
Ông Nam ôm lấy ngực gục xuống, Uyển Hoa hốt hoảng:
- Chú Nam! Chú có sao không? Cháu đưa chú vào nghỉ nha.
Ông Nam giơ tay thều thào:
- Chú không sao. Cháu lấy thuốc trong hộc tủ cho chú.
- Dạ.
Uyển Hoa tìm được lọ thuốc, cô rót nước đưa cho ông Nam.
- Đây chú.
Uống xong hai viên thuốc, ông Nam ngả người ra xa lông nhắm mắt lại. Uyển Hoa hỏi:
- Chú thấy sao?
- Đỡ nhiều rồi. Cám ơn cháu.
- Không có gì ạ. Chú nghỉ đi nhé.
Uyển Hoa dọn dẹp các thứ trên bàn, cô cũng ngồi xuống cái ghế gần đó để canh chừng ông Nam.
Tội nghiệp cho Phong Vũ! Đến bây giờ anh vẫn chưa có sự yên tâm cho mình.
Khi Phong Vũ đến nhà kho số hai thì hầu như lửa đã được dập tắt hoàn toàn.
Mọi người đến xem rất đông, có cả Duy Trường, Lam Dung đang cho lời khai với cảnh sát. Vừa thấy anh, Duy Trường vẫy tay:
- Tổng giám đốc của chúng tôi đến rồi.
Phong Vũ bước gần đến, người cảnh sát gật đầu:
- Chào anh. Tôi là Trung úy Quốc Tuấn. Anh là tổng giám đốc Lâm Phong Vũ có phải không?
- Vâng.
- Nhận được điện báo, chúng tôi đến ngay hiện trường, và tìm ra nguyên nhân của vụ cháy. Trợ lý của anh - Duy Trường và thư ký công ty - Cô Lam Dung cho biết. Trong kho hàng số hai này có khoảng 30 thùng hàng.
Phong Vũ gật đầu:
- Ban đầu thì đúng, nhưng bây giờ thì không.
- Sao?
- Công ty của tôi gặp phải nhiều đối thủ mạnh, trong số đó có người muốn hủy diệt chúng tôi, cho nên tôi đã làm đúng câu của người xưa "phòng bệnh hơn là chữa bệnh". Giờ thì anh thấy đấy...
- Nghĩa là...
Vừa lúc đó có một người cảnh sát trẻ đi lại:
- Thưa sếp, tôi tìm được ở phía sau kho hàng vật này.
Anh đưa bịch ni lông trắng cho Trung úy Quốc Tuấn. Phong Vũ, Duy Trường và Lam Dung cùng xem xét.
Một nắp mủ có mùi xăng và cây bút rất đặc biệt có in hàng chữ công ty Phong Vũ.
Trung úy Tuấn hỏi:
- Ba người có nhận ra hai vật này không?
Duy Trường gật đầu:
- Tôi nhận ra cây bút. Nó là cúa công ty tôi, chỉ có nhân viên công ty mới có nó.
Trung úy Tuấn gục gặc:
- Tôi hiểu rồi.
Anh quay sang người cảnh sát trẻ:
- Còn tìm được gì trong kho nữa không?
- Thưa sếp, trong kho không có gì ngoài 10 cái máy trong thùng bị cháy hư hỏng.
Duy Trường là người không hiểu gì cả, anh nhìn Phong Vũ như muốn hỏi. Phong Vũ ra hiệu:
- Tao sẽ nói chuyện với mày sau. Chuyện cháy kho hàng này không phải là một tai nạn, cũng như tai nạn của Hạ Du vậy.
Câu nói vô tình của Phong Vũ làm Lam Dung lo sợ, nhưng không ai nhìn thấy được khuôn mặt khác lạ của cô.
Duy Trường chép miệng:
- Một ngày chủ nhật thật là tệ.
- Tao mong cảnh sát sớm điều tra chân tướng kẻ hại tao, hắn phải bị trả giá.
- Mày có nghi ngờ gì cha con Vũ Đức Bình không? Có thể họ sẽ dám làm đấy.
- Tao không nghĩ, nhưng nếu họ dám làm thì phải có người tiếp tay.
- Mày muốn nói đến nhân viên trong công ty?
- Ừ, không thì làm sao họ biết chính xác tao cất hàng ở kho hàng nào.
Duy Trường thắc mắc:
- Tại sao họ phải thiêu hủy hàng của mày?
- Vì họ muốn tao phải phá sản, Lâm gia mãi mãi không ngốc đầu lên được. Nhưng họ đã lầm, Lâm Phong Vũ này đâu có khờ đến nỗi ngồi yên để cho họ đánh.
Phong Vũ khoanh tay:
- Tao còn điều tra biết được công ty Bình Minh có lô hàng giống như lô hàng của công ty chúng ta. Nếu hàng chúng ta không tung ra được thị trường thì Bình Minh sẽ chiến thắng.
- Tao không ngờ âm mưu của họ ghê gớm như vậy. Phong Vũ! Mày cho di chuyển hàng khi nào?
- Tối hôm qua.
Duy Trường tròn mắt:
- Ủa! Không phải mày đi với Hạ Du sao?
- Đúng, tao đi với cô ấy. Lúc tao cho chuyển hàng, Hạ Du cũng có mặt bên tao.
- Vậy...
Phong Vũ chợt búng tay:
- Tao nghi ngờ tai nạn của Hạ Du và việc cháy kho hàng có liên quan với nhau.
- Có lẽ con bé biết được bí mật gì đó, nên người ta định...
Phong Vũ giận dữ:
- Khốn nạn thật!
Duy Trường vỗ vai bạn:
- Mày bình tĩnh đi. Chỉ cần Hạ Du tỉnh lại, thì sự việc sẽ rõ như ban ngày thôi. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, coi chừng con bé gặp nguy hiểm một lần nữa. Bây giờ, kẻ thù của chúng ta ở trong tối, phải cẩn thận thì hơn.
Phong Vũ nhìn bạn:
- Tại sao mày phát hiện được kho hàng bị cháy?
- Vừa rời khỏi trụ sở công an quận Ba, thì tao nhận được điện thoại của Lam Dung, cho nên tao tới đây ngay. Mày thử hỏi Lam Dung xem.
Phong Vũ gọi:
- Lam Dung!
Lam Dung giật mình đánh rơi chùm chìa khóa. Phong Vũ nhướng mày:
- Cô sao vậy?
- Dạ... có lẽ thấy cháy lớn quá, nên bây giờ vẫn còn hơi sợ.
- Vậy à! Sao cô phát hiện được đám cháy?
- Tôi đi công việc cho mẹ tôi ngang qua đây, nhìn thấy một vài người la lên, tôi ngừng lại. Thì ra nơi bốc cháy là kho hàng của công ty. Tôi liền bấm số gọi 114, sau đó thì gọi các anh.
- Chứ không phải cô đến kho hàng chơi sao?
- Tổng giám đốc!
Phong Vũ khoát tay:
- Tôi đùa thôi. Có cho cô cũng không dám một mình đến đây đâu. À! Cô có nhìn thấy người nào khả nghi không?
Lam Dung lắc đầu:
- Sợ quá tôi cũng không để ý.
Phong Vũ suy nghĩ:
- Những vật mà cảnh sát tìm thấy rất có thể liên quan đến vụ cháy kho hàng. Cây viết, nắp mủ có mùi xăng... chẳng lẽ thật sự có người hãm hại chúng ta? Duy Trường! Mày có ý kiến gì?
- Theo tao, có người cố tình hãm hại chiếm tỉ lệ nhiều hơn là tai nạn.
- Tại sao?
- Đã xác nhận có mùi xăng mà mày vẫn không nghĩ ra sao? Còn cây viết làm bằng chứng nữa, những người không phận sự đâu được vào kho hàng. Mà loại viết này nhân viên công ty mỗi người được phát một cây sử dụng, hết mực đến phòng tài vụ đổi vỏ lấy cây khác. Nhất định người ngoài không thể có được.
- Mày nghi ngờ nhân viên công ty cũng có phần à?
- Cây viết cũng là thẻ vào cổng. Muốn biết chính xác, ngày mai mày tập họp nhân viên lại thì rõ chứ gì.
- OK. Như vậy đi.
- Lần này kho hàng cháy, chắc là Vũ Đức Bình đang cười đắc thắng đấy.
Phong Vũ đanh mặt lại:
- Tao không quan tâm đến nụ cười của ông ta nữa, mà tao đang chờ một kết quả rất là tệ của công ty Bình Minh. Nếu điều tra ra được ông ta có liên quan đến vụ cháy này nữa, thì ông ta chết chắc. Còn để tao biết nhân viên công ty phản bội lại tao thì tao cũng không tha thứ.
Lam Dung rùng mình, lời của Phong Vũ như cho biết anh đã phát hiện được điều gì. Nếu đã như thế thì cô phải lo liệu cho mình thôi.
Mà cũng tại cô tất cả, sao lại sơ ý để rơi lại cây viết chứ? Chính mình hại mình rồi.
Bây giờ Lam Dung thấy sợ hơn bao giờ hết. Cô sợ ánh mắt kết tội của Phong Vũ, sợ ánh mắt khinh bỉ của bạn bè đồng nghiệp, và sợ khi phải ở một nơi không thấy được ánh mặt trời.
Tất cả cũng vì cô mù quáng trong tình yêu, chứ từ chú Phong Nam rồi đến Phong Vũ có ai đối xử tệ với cô đâu. Họ rất yêu thương và coi trọng cô kia mà.
Vì tình yêu của Vũ Vinh mà cô phản bội lại mọi người, phản bội lại lương tâm của một con người. Lam Dung lầm thầm: "Phong Vũ! Tôi xin lỗi."
Duy Trường khều nhẹ vai Lam Dung:
- Chúng ta đi thôi.
Lam Dung giật mình ngơ ngác:
- Đi đâu?
- Cô hôm nay sao vậy? Hồn phách cứ để đâu đâu, giống y như người đang mang trọng tội.
Lam Dung lúng túng:
- Xin lỗi, tôi đang lo chuyện của gia đình tôi.
- Vậy ư? Cô là người nhiều trách nhiệm nhỉ?
- Anh đừng ngạo tôi mà.
Phong Vũ nhắc nhở:
- Duy Trường! Đừng để họ chờ.
Anh bỏ đi trước, thấy Lam Dung vẫn còn đứng, Duy Trường hỏi:
- Sao cô còn chưa đi?
- Tôi... tôi sợ lắm.
Duy Trường trấn an:
- Chúng ta đến sở cảnh sát cho lời khai thôi mà. Chẳng lẽ cô không muốn tìm ra nguyên nhân vụ cháy này sao? Thôi, nhanh lên đi.
Lam Dung theo sau Duy Trường mà lòng rối bời. Cứ mỗi lần đối diện với khuôn mặt như quan tòa của Trung úy Tuấn là Lam Dung không giữ được bình tĩnh. Cô rất muốn gọi điện cho Vũ Vinh để hỏi anh cô phải làm gì đây? Nhưng cô không dám, bởi hành động của cô bây giờ sẽ là sơ hở, chỉ cho người ta thấy sự đồng lõa phạm tội của cô.
Còn chuyện của Hạ Du nữa, đáng lý ra cô và Vũ Vinh sẽ không ra tay đâu. Nhưng vì con bé biết nhiều chuyện quá, nên phải... Hạ Du! Xin đừng trách tôi nhé.
Lam Dung hy vọng Hạ Du sẽ không sao. Lúc cô ấy tỉnh lại thì cô và Vũ Vinh đã cao bay xa chạy rồi. Mọi việc sẽ được dừng lại ở đó, vì mọi chuyện không liên quan gì đến Vũ Đức Bình.
Lúc ba người ngồi lên xe, thấy khuôn mặt không có sắc của Lam Dung, Trung úy Tuấn quan tâm:
- Cô không sao chứ?
Lam Dung bóp trán:
- Tôi không sao, chỉ hơi đau đầu chút thôi.
- Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, cô hiểu cho.
- Tôi biết. Công dân hợp tác với cảnh sát là chuyện phải làm.
Trung úy Tuấn nói với Phong Vũ:
- Tôi đã cho phong tỏa hiện trường, hy vọng tìm ra nguyên nhân chính của vụ cháy.
- Cám ơn Trung úy.
Mọi người rơi vào im lặng cho đến khi xe về sở cảnh sát.
Sau hai tiếng đồng hồ cho lời khai, cuối cùng Duy Trường, Phong Vũ và Lam Dung cũng rời khỏi sở cảnh sát. Họ bước ra xe thì thàh phố đã lên đèn.
Duy Trường quay sang Lam Dung:
- Chúng tôi đưa cô về nhà nhé.
Lam Dung vội từ chối:
- Không cần đâu, tôi tự về được.
- Nhưng xe của cô...
Phong Vũ lên tiếng:
- Người ta đã không cần thì thôi. Biết đâu cô Dung có người đón hay còn đi đâu đó thì sao. Mày tế nhị một chút đi.
Anh mở cửa xe ngồi vào:
- Đi thôi.
Duy Trường vẫy tay:
- Tôi về trước nhé.
Xe chạy được một đoạn, Duy Trường nhìn bạn:
- Tao thấy mày hôm nay lạ lắm.
- Vậy sao?
- Hình như mày đang căm hận ai đó. Từ đầu chí cuối, mày cứ khó chịu với Lam Dung.
Phong Vũ thở ra:
- Tao không ngại nói thẳng cho mày biết. Tao âm thầm nhờ thám tử tư điều tra cha con Vũ Đức Bình. một điều không thể ngờ được là Lam Dung có quan hệ với Vũ Vinh, con trai Vũ Đức Bình.
- Mày muốn nói...
- Tao không nghi ngờ cũng không được. Từ việc Hạ Du bị tai nạn rồi đến kho hàng bị cháy... vật chứng tìm ở hiện trường như nói lên tất cả.
- Vậy...
- Lam Dung đã tiếp tay với Vũ Vinh.
- Cô ấy làm vậy để làm gì? Công ty có bạc đãi đâu? Chú Phong Nam yêu thương Lam Dung như con gái, sao cô ấy có thể...
- Trên đời này, ai biết trước được chữ ngờ chứ. Công ty Phong Vũ đứng trên bờ vực, có lẽ cũng do cô ta mang tin tức ra ngoài.
Duy Trường tức giận:
- Thật khốn kiếp mà! Cha con Vũ Đức Bình là đồ tồi, lợi dụng một cô gái cho sự thành công của mình. À! Mày biết được Lam Dung phản bội công ty từ lúc nào?
- Ngày đầu khi bước vào công ty, Lam Dung nhìn tao bằng ánh mắt đề phòng, nhưng lúc đó tao không quan tâm lắm. Cho đến khi cô ta có những cuộc điện thoại lén lút và hay lúng túng trong những câu hỏi của tao. Rồi điều làm tao có thể khẳng định hơn khi Hạ Du vô tình nhắc nhở tao.
Duy Trường nhíu mày:
- Nhắc nhở mày?
- Ừ. Hôm Hạ Du mang giấy tờ tao bỏ quên đến công ty cho tao, cô ấy có gặp Lam Dung và hai người cự cãi với nhau. Tao còn nhớ câu nói của Hạ Du với Lam Dung: "Chị nhớ ly nước hôm nào ở quán cơm không?" Cho tao biết hai người đã từng gặp nhau. Sau đó, Lam Dung có vẻ tránh né Hạ Du.
- Theo như mày nói, thì Hạ Du có chút hiểu biết về mối quan hệ giữa Lam Dung và Vũ Vinh. Rất có thể con bé bị họ hãm hại cũng nên. Nhưng sao mày để cho Lam Dung đi, lỡ như cô ta trốn thì sao?
- Nếu ngày mai Lam Dung không có mặt thì cô ta là kẻ có tội. Đến lúc ấy, cha con Vũ Đức Bình cũng không tránh khỏi. Tao nghĩ những câu đầy ẩn ý của tao, Lam Dung đã hiểu và bây giờ cô ta đang rất lo lắng bên cạnh Vũ Vinh.
Duy Trường chợt hiểu:
- Thì ra đó là quỷ kế của mày. Còn nữa, mày chưa cho tao biết số hàng mày chuyển đi đâu rồi?
- Kho hàng số một.
- Mày liều thật đó. Lỡ như kho hàng số hai không cháy mà cháy kho hàng số một thì sao?
- Thì ván bài của tao thua, công ty Phong Vũ tuyên bố phá sảN, tao lại tha hương một lần nữa.
Duy Trường lắc đầu:
- Tao không dám táo bạo như mày đâu.
- Phàm làm việc gì cũng tính toán rất kỹ rồi. Hôm chuyển hàng vào kho hàng số hai, Lam Dung cũng biết nữa mà.
- À! Thì ra...
Phong Vũ chép miệng:
- Tao không nghĩ họ đối phó luôn cả Hạ Du, vì tao mà cô bé gặp nạn.
- Trách mình làm gì nữa. Có trách thì trách những người không có lương tâm kìa. Bây giờ mày đi đâu đây?
- Ghé qua bệnh viện đi, tao muốn thăm Hạ Du.
Duy Trường ngoặt tay lái đổi hướng chạy. Phong Vũ nhìn hai bên đường.
Thành phố về đêm cũng rộn rịp đầy sắc xuân đấy chứ. Nhìn những đôi tình nhân sánh vai bên nhau, Phong Vũ cũng thèm được như vậy. Nhưng rất tiếc, hiện giờ người anh yêu vẫn chưa tỉnh.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân