Chương 13
aomi Jaffe Tanaka lử thử bước vào căn hộ của mình, chiếc cặp tài liệu Mark Cross xách một bên tay và túi đồ ăn ở tiệm Zabar kẹp ở hông bên kia. Trong túi là một hộp quả vả vàng, một miếng phô mai Gorgonzola, và một ổ bánh mỳ giòn kiểu Pháp, tất cả những gì chị cần cho một bữa tối làm việc thâu đêm. Chị đặt cặp xuống và để bao giấy lên chiếc bàn đá granite đen trong bếp, dựa nó vào bức tường tráng men màu vang đỏ. Căn hộ đắt tiền và kiểu cách, đích thị là nơi ở hợp lý của phó chủ tịch một công ty quảng cáo lớn.
Chương 13
Naomi cau có lôi miếng phô mai ra đặt lên chiếc đĩa sứ màu hồng đục. Chỉ còn một chướng ngại nhỏ chắn giữa chị và chức phó chủ tịch chị ao ước – tìm ra Cô nàng Ngổ ngáo. Mới sáng nay, Harry đã gửi cho chị một công văn đầy châm chích dọa chuyển vụ này cho một trong những “người đàn ông xông xáo hơn” ở công ty nếu chị không đưa ra Cô nàng Ngổ ngáo trong mấy tuần tới.
Chị đá đôi giày bằng da lộn màu xám ra và dùng ngón chân mang tất gạt chúng sang bên trong lúc lôi những thực phẩm còn lại trong bao giấy ra. Chỉ tìm một con người thôi mà sao khó khăn thế? Mấy ngày qua, chị và thư ký đã gọi vài chục cú điện thoại, nhưng không cái nào lần ra cô gái đó. Naomi biết cô ta ở ngoài kia, nhưng chỗ nào? Chị day day thái dương, song không làm thuyên giảm cơn đau đầu đã hành hạ chị suốt ngày hôm nay.
Sau khi cất hộp vả vào tủ, chị nhặt giày lên và ra khỏi bếp. Chị sẽ đi tắm, mặc cái áo choàng tắm cũ nhất, rót cho mình một ly rượu trước khi sờ đến mớ công việc đem về nhà. Chị bắt đầu cởi hàng nút áo ngọc trai bằng một tay, dùng khuỷu tay kia ấn công tắc đèn phòng khách.
“Làm gì thế em gái?”
Naomi hét toáng và quay ngoắt về phía tiếng nói của ông anh trai, tim thót lên. “Trời ơi!”
Gerry Jaffe nằm ườn trên đi văng, chiếc quần jeans bạc phếch và áo bảo hộ lao động màu lam nổi bật trên mặt đệm màu hoa hồng bóng mượt. Anh vẫn để kiểu tóc xù Afro. Có một vết sẹo nhỏ trên má trái và những nếp hằn mệt mỏi quanh đôi môi một thời từng khiến đám bạn gái của chị điên đảo. Mũi anh vẫn vậy – to và dày như mũi của một thiên thần. Và đôi mắt anh là những cục vàng đen thẫm vẫn cháy rực ánh lửa cuồng tín.
“Sao anh vào được đây?” chị hỏi, tim đập thình thịch. Chị vừa tức vừa lo. Điều cuối cùng chị cần lúc này là một rắc rối nữa, và sự xuất hiện của Gerry chỉ có nghĩa là rắc rối mà thôi. Chị cũng ghét cái cảm giác bất công chị luôn trải qua mỗi khi ở cạnh Gerry – đứa em gái bị đánh giá kém cỏi so với những tiêu chuẩn của anh trai.
“Không hôn chào anh trai sao?”
“Em không muốn anh ở đây.”
Chị nhác thấy một vẻ kiệt sức bao trùm lấy anh, nhưng nó biến mất gần như tức thì. Gerry vẫn luôn là một diễn viên giỏi. “Sao anh không gọi điện trước?” chị hỏi gắt, rồi nhớ ra cách đây vài tuần Gerry đã bị báo chí đăng ảnh ở bên ngoài một căn cứ hải quân ở Bangor, Maine. Dẫn đầu một đoàn biểu tình phản đối việc đặt tàu ngầm hạt nhân Trident dưới biển. “Không phải anh lại bị bắt đấy chứ?” chị tố.
“Hầy, còn vụ bắt bớ nào khác ở Vùng đất của Tự do, Mái nhà của Lòng dũng cảm nữa?” Vươn mình khỏi ghế, anh dang hai tay và nở nụ cười Pied Piper quyến rũ nhất với chị. “Lại đây hôn anh một cái nào, em gái?”
Nom anh quá ư giống người anh lớn thường mua kẹo cho chị những khi chị lên cơn hen suyễn khiến chị gần như mỉm cười. Nhưng sự mềm yếu nhất thời đó là một sai lầm. Với một tiếng gầm đinh tai, anh nhảy qua bàn nước bằng kính và đá cẩm thạch và lao tới chỗ Naomi.
”Gerry!” Chị lùi tránh, nhưng anh vẫn xông tới. Răng nhe ra, anh co hai bàn tay thành móng vuốt và tiếp tục lảo đảo tiến đến trong bộ dạng y hệt Frankensteinian. ”Con ma Cá Bốn mắt lai Răng nanh trở lại rồi đây,” anh gầm gừ.
”Em bảo dừng lại!” Giọng chị vút lên thành tiếng ré. Hiện giờ chị không thể xử trí Con ma Răng nanh được – khi mà Cô nàng Ngổ ngáo và chức phó chủ tịch và cơn đau đầu đang hùa nhau quấy nhiễu chị. Bất chấp thời gian trôi, anh trai chị không hề thay đổi. Anh ấy vẫn là Gerry hồi trước – đầy phấn hứng, kỳ quặc như mọi khi. Nhưng chị không còn vui thích như trước nữa.
Anh bước lảo đảo, gương mặt méo mó một cách tức cười, mắt đảo tròn, ngày xửa ngày xưa anh hay trêu chọc chị bằng trò này. ”Ma Răng nanh sống bằng thịt của các bé gái đó.” Anh liếc mắt dâm đãng.
”Gerry!”
”Những bé gái tươi mọng!”
”Dừng ngay!”
”Những bé gái ngọt nước!”
Dù rất cáu nhưng chị vẫn không nén được cười. Chị lùi ra hành lang, mắt canh chừng anh khi anh vẫn lừ lừ bước về phía chị. Hét lên một tiếng hoang dại, anh lao bổ đến. Chị thét lên khi anh dang hai tay ôm chặt chị và xoay chị vòng vòng. Mẹ! chị muốn hét to. Mẹ, anh Gerry trêu con! Trong nỗi nhớ bất thần trào lên, chị muốn gọi cứu viện từ người phụ nữ giờ đây đã quay mặt đi mỗi khi nghe nhắc tên đứa con cả của bà.
Gerry cắn vào vai chị vừa đủ mạnh để chị lại kêu ré lên, nhưng không làm đau chị. Rồi anh cứng người lại. “Gì thế này?” anh hằm hè tức tối. “Cái thứ này thật kinh khủng. Đây không phải thịt trinh nữ.” Anh kéo chị lại sofa và xô thẳng chị xuống. “Khốn thật. Giờ ta sẽ phải dùng đỡ pizza vậy.”
Chị yêu anh trai và ghét anh ấy, và chị muốn ôm anh đến nỗi chị nhảy xuống ghế và thụi một cú vào cánh tay anh.
“Á! Không chơi bạo lực nhé.”
“Không bạo lực cái con khỉ! Anh bị ấm đầu hay sao mà đột nhập vào đây? Anh đúng là đồ vô trách nhiệm. Khi nào anh mới chịu trưởng thành hả?”
Gerry không đáp lời; chỉ đứng nhìn chị. Không khí vui vẻ mong manh giữa họ tan dần. Đôi mắt Rasputin * của anh thâu lấy bộ váy đắt tiền của chị và đôi giày thời trang nằm dưới sàn. Anh rút một điếu thuốc, châm lửa, vẫn quan sát Naomi. Anh luôn có khả năng làm chị cảm thấy không xứng, thấy mình phải chịu trách nhiệm cho những tội ác của thế gian, nhưng chị nhất quyết không co rúm trước vẻ chê trách hiện dần trên mặt anh khi anh lướt mắt qua những món đồ tạo tác trong thế giới của chị. ”Em nói thật đấy, Gerry,” chị nói tiếp. ”Em muốn anh ra khỏi đây.”
”Ông già cuối cùng hẳn đã thấy tự hào vì cô,” anh nói không âm sắc. ”Naomi bé bỏng của ông đã trở thành một kẻ tư bản bảnh chọe, y như đám còn lại.”
”Đừng có bắt đầu với em.”
”Cô chưa bao giờ cho anh biết ông ấy phản ứng thế nào khi cô cưới tên Nhật đó.” Anh bật lên tiếng cười mai mỉa. ”Chỉ có em gái Naomi của tôi mới có thể lấy một người Nhật tên Tony. Chúa tôi, cái đất nước này.”
”Mẹ Tony là người Mĩ. Và anh ấy là một nhà hóa sinh đầu ngành trong nước. Công trình của anh ấy được xuất bản trong mọi –” chị ngừng lại, nhận ra mình đang bảo vệ một người đàn ông mình thậm chí không còn thích nữa. Đây đích thị là điều Gerry làm với chị.
Chị từ từ quay lại đối diện anh, dành thời gian quan sát anh kỹ hơn. Sự mệt mỏi chị nghĩ mình thoáng thấy ban nãy dường như lại bao phủ lên anh, và chị phải tự nhắc mình rằng nó chỉ là một trò diễn nữa mà thôi. ”Anh lại gặp rắc rối đúng không?”
Gerry nhún vai.
Nhìn anh ấy thật sự mệt mỏi, chị nghĩ, và chị vẫn là con gái của mẹ. ”Xuống bếp nào. Em sẽ làm cho anh món gì đó.” Cho dù người Cô-dắc có đang tìm cách phá cửa xông vào nhà, những người phụ nữ trong gia đình chị vẫn sẽ bắt cả nhà ngồi vào bàn ăn bữa tối năm món.
Trong lúc Gerry hút thuốc, chị sửa soạn cho anh một ổ sandwich bò nướng, thêm một lát phô mai Thụy Sĩ, đúng kiểu anh thích, và một đĩa vả chị vốn mua cho mình. Chị dọn bữa ăn ra trước mặt anh rồi rót cho mình một cốc rượu, ngầm quan sát anh ăn. Chị có thể khẳng định là anh đói, cũng như có thể khẳng định là anh không muốn chị thấy anh đói đến mức nào, và chị tự hỏi đã bao lâu rồi anh chưa được ăn một bữa tử tế. Phụ nữ thường xếp hàng để có vinh dự cho Gerry Jaffe ăn. Chị đồ rằng họ vẫn như thế, bởi ông anh chị tiếp tục có ưu thế về phần nhan sắc. Nó thường khiến chị tức điên khi thấy anh đối xử buông tuồng với những phụ nữ yêu phải anh.
Chị làm cho anh một chiếc sandwich nữa, nó được anh đánh chén thần tốc như cái đầu tiên. Ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh anh, trong chị dâng lên một niềm kiêu hãnh phi lí. Anh trai chị đã từng là người ưu tú nhất nhà, với khiếu hài hước của Abbie Hoffman, cách ứng xử của Tom Hayden, và miệng lưỡi hung hăng của Stokely Carmichael. Nhưng giờ Gerry là một con khủng long, một quan điểm cấp tiến những năm sáu mươi được cấy vào Kỷ Chủ nghĩa Cá nhân. Anh tấn công những silo tên lửa hạt nhân bằng búa đầu tròn và hét mệnh lệnh với những người tai đã bị bịt bằng những chiếc tai nghe Sony Walkman.
”Cô chi mất bao nhiêu cho chỗ này?” Gerry hỏi khi vò khăn ăn và đứng dậy bước tới tủ lạnh.
”Không phải việc của anh.” Chị tuyệt không muốn nghe bài giảng của anh về số trẻ em chết đói mà chị có thể cứu giúp bằng tiền thuê nhà hàng tháng của mình.
Anh lấy một hộp sữa và lấy từ chạn một chiếc ly. ”Mẹ thế nào?” Câu hỏi của anh bình thường, nhưng chị không ngốc.
”Bà gặp vài vấn đề với chứng viêm khớp, còn đâu thì ổn.” Gerry rửa sạch ly và đặt nó vào giá máy rửa bát. Anh luôn ngăn nắp hơn chị. ”Bố cũng khỏe,” chị nói, đột nhiên không thể chịu nổi cảnh anh phải hỏi. ”Anh biết ông mới về hưu mùa hè năm ngoái chứ.”
”Anh biết. Họ có bao giờ hỏi về...”
Naomi không đừng được. Chị xuống khỏi ghế và bước đến áp má vào cánh tay anh trai. ”Em biết bố mẹ vẫn nghĩ đến anh, Ger,” chị nhẹ nhàng nói. ”Chỉ là – thật khó với họ.”
”Cô nghĩ họ có tự hào không,” anh hỏi vẻ chua chát.
”Bạn bè của bố mẹ vẫn kể với họ,” chị trả lời, biết cái cớ ấy thật khập khiễng.
Anh ôm chị một cách vội vã, vụng về rồi hấp tấp quay đi, trở vào phòng khách. Chị tìm thấy anh đang đứng bên cửa sổ, gạt rèm sang bằng một tay và tay kia đốt thuốc.
“Nói em nghe vì sao anh đến đây, Gerry. Anh muốn gì?”
Anh nhìn ra đường chân trời Manhattan một lúc. Rồi gắn điếu thuốc lên miệng, chắp hai tay lại trong tư thế cầu nguyện, và phác một cử chỉ cúi chào trước chị. “Chỉ một nơi ẩn náu nhỏ bé thôi, em gái ạ.”
***
Dallie thắng giải Lake Charles.
“Cố nhiên là cậu thắng rồi,” Skeet làu bàu khi ba người bước vào phòng trọ vào tối thứ Bảy với chiếc cúp bạc và tờ séc mười ngàn đô. “Cái giải vớ vẩn, nên lẽ tự nhiên là cậu phải chơi với phong độ cao nhất trong hai tháng qua. Sao cậu không thể làm thế ở Firestone hay bất cứ nơi nào người ta chĩa camera vào cậu, phiền cậu giải thích hộ?”
Fracesca hất đôi sandal ra và ngồi phịch xuống cuối giường. Cô mệt đến tận xương. Cô đã đi bộ hết mười tám lỗ golf để cổ vũ cho Dallie cũng như ngăn chặn mọi nàng văn thư nhà máy hóa dầu có khả năng bám anh quá sát. Giờ đây tất cả mọi thứ liên quan đến Dallie sẽ thay đổi vì cô yêu anh, cô đã quyết định thế. Anh sẽ bắt đầu chơi golf vì cô, giống như hôm nay, chiến thắng các giải đấu, kiếm được bộn tiền để họ xài. Họ cặp với nhau chưa đầy một ngày, nên cô biết ý nghĩ Dallie chu cấp cho cô lâu dài là còn quá sớm, nhưng cô không thể thôi nghĩ đến nó.
Dallie bắt đầu kéo đuôi áo đấu ra khỏi chiếc quần dài màu xám nhạt. “Tôi mệt lắm, Skeet, nhức hết hai cổ tay. Chuyện này để sau hãy nói được không?”
“Đó là câu cửa miệng của cậu. Nhưng làm gì có lần sau nào vì cậu sẽ không bao giờ nói tới nó. Cậu cứ thế -“
“Thôi đi!” Francesca nhảy khỏi giường và tấn công Skeet. “Ông để cho anh ấy được yên? Ông không thấy anh ấy mệt thế nào à? Ông làm như hôm nay anh ấy đã thua chứ không phải thắng vậy. Anh ấy đã chơi rất cừ.”
“Cừ cái mông tôi ấy,” Skeet dài giọng. “Thằng nhóc đó chơi chưa đến ba phần tư khả năng của nó, và nó biết điều đó hơn bất cứ ai. Sao cô không lo đánh phấn tô son đi, Miss Fran-ches-ka, và để Dallie tôi lo?” Ông khệnh khạng đi ra và đóng sầm cửa lại.
Francesca quay sang Dallie. “Sao anh không sa thải ông ta cho rồi? Ông ta thật quá quắt, Dallie. Ông ta làm mọi chuyện trở nên khó khăn đối với anh.”
Anh thở dài và kéo áo qua đầu. “Bỏ đi, Francie.”
“Đó là nhân viên của anh, thế mà ông ta cư xử như anh đang làm thuê cho ông ta vậy. Anh cần ngăn chặn ngay điều đó.” Cô nhìn theo anh bước đến chỗ túi giấy nâu anh mang theo về phòng và lôi trong đó ra một lốc sáu lon bia. Cô nhận thấy anh uống quá nhiều, mặc dù anh chưa bao giờ có biểu hiện. Cô cũng đã thấy anh uống những viên thuốc mà cô đoán là vitamin. Lựa lúc nào thích hợp, cô sẽ thuyết phục anh bỏ cả hai thói quen ấy.
Anh bóc đai nhựa khỏi một lon bia rồi bật nắp. ”Cố xen vào giữa Skeet và tôi không phải là ý hay đâu, Francie.”
”Em không cố xen vào giữa hai người. Em chỉ muốn mọi chuyện dễ dàng hơn cho anh.”
”Vậy à? Thế thì quên nó đi.” Anh uốn cạn lon bia và đứng dậy. ”Tôi đi tắm đây.”
Cô không muốn anh tức giận với mình, nên cô cong khóe môi thành nụ cười quyến rũ khó cưỡng. ”Anh có cần giúp ở những chỗ khó với tới không?”
”Tôi mệt,” anh đáp cộc cằn. ”Để tôi yên là được.” Anh vào nhà tắm và đóng cửa lại, nhưng trước đấy đã kịp nhìn thấy sự tổn thương trong mắt cô.
Cởi quần áo, Dallie mở nước hết cỡ. Dòng nước xối xuống đôi vai đau nhức của anh. Anh nhắm mắt, cúi đầu dưới vòi sen, nghĩ đến vẻ mặt mơ màng anh phát hiện ở cô. Lẽ ra anh nên lường trước việc cô sẽ bắt đầu tưởng rằng cô yêu anh. Với cô tất cả đều nói lên điều đó. Francesca chính là kiểu phụ nữ không thể nhìn xa hơn gương mặt xinh trai của anh. Khốn kiếp, anh nên giữ nguyên tình trạng vốn có giữa họ mới phải, nhưng họ đã ngủ cùng phòng gần một tuần và sự dễ gần của cô đã khiến anh phát điên. Anh có thể mong đợi gì ở mình hả? Với lại, tối hôm ấy ở cô có cái gì đó đã tác động đến anh khi cô kể câu chuyện ngớ ngẩn về con lợn rừng nọ.
Mặc dù thế, anh vẫn nên kiềm chế chứ. Giờ thì cô sẽ bám dính lấy anh như một vận rủi, trông chờ những tim và hoa hồng và mọi thứ ngu xuẩn khác, không cái nào trong số đó anh mảy may có ý định tặng cô. Không bao giờ, khi mà anh có Wynette lù lù trước mắt và ngày Halloween sắp gõ cửa, khi mà anh có thể nghĩ tới hàng tá phụ nữ anh thích hơn nhiều. Tuy nhiên – dù anh không có ý định nói cho cô biết – cô là một trong những người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp. Dẫu nhận thấy đó là sai lầm, anh vẫn ngờ rằng chẳng bao lâu nữa mình sẽ lại lên giường với cô.
Mi đúng là thằng khốn thực thụ, Beaudine ạ?
Bear hiện ra từ đáy sâu tâm trí Dallie với vầng hào quang của chúa Jesus quanh đầu. Chết tiệt.
Mi là đồ thất bại, Bear thì thầm bằng cái giọng lè nhè vùng trung tây của mình. Đồ thất bại rác rưởi. Cha mi biết thế và ta biết thế. Và Halloween sắp đến rồi, phòng khi mi quên –
Dallie đấm tay vào vòi nước lạnh và trầm mình trong đó.
Nhưng mọi chuyện với Francesca không dễ dàng hơn chút nào, và ngày hôm sau mối quan hệ của họ chẳng được cải thiện khi, vừa mới vượt qua ranh giới giữa bang Lousianna và Texas, Dallie bắt đầu phàn nàn về tiếng động anh nghe thấy trong xe.
“Theo anh nó là gì?” anh hỏi Skeet. “Tôi mới điều chỉnh động cơ cách đây ba tuần. Mà hình như nó phát ra từ đằng sau, anh nghe thấy không?”
Skeet đang chúi mũi vào bài báo về Ann-Margret trên số People mới ra và ông lắc đầu.
“Chắc là ở ống xả.” Dallie ngoái đầu hỏi Francesca. “Em nghe thấy gì đằng sau không, Francie? Cái tiếng xì xì lạ tai ấy?”
“Em không nghe thấy gì hết,” Francesca nhanh nhảu đáp.
Đúng lúc ấy một tiếng soàn soạt rất lớn vang khắp chiếc Riviera. Skeet ngẩng phắt lên. “Cái gì thế?”
Dallie chửi thề. “Tôi biết âm thanh đó. Chết tiệt, Francie. Em mang con mèo mù đó theo phải không?”
“Dallie, anh đừng giận,” cô khẩn khoản. “Em không định mang nó theo đâu. Nó cứ theo em lên xe và em không làm cách nào đuổi nó xuống được.”
“Dĩ nhiên là nó đi theo em rồi!” Dallie quát vào gương chiếu hậu. “Em chẳng cho nó ăn là gì? Dù tôi đã bảo đừng làm thế.”
Cô cố gắng giải thích. “Chỉ là – Nó gầy trơ hết xương và em khó lòng nuốt nổi món gì khi em biết nó đói.”
Ở ghế trên Skeet cười khùng khục và Dallie quay sang ông. “Phiền anh cho biết chuyện này buồn cười ở chỗ nào?”
“Không buồn cười,” Skeet toe toét đáp. “Không hề buồn cười.”
Dallie dừng xe ngay sát biên giới tiểu bang và mở cửa bước xuống. Anh vòng qua bên phải cúi nhìn ghế sau và thấy con mèo cuộn tròn trên sàn cạnh chiếc thùng lạnh Styrofoam. “Vứt nó xuống ngay, Francie.”
“Nó sẽ bị xe cán mất,” cô phản đối, hoàn toàn không hiểu vì sao con mèo này, mà cô chẳng mảy may có cảm tình, lại khiến cô muốn che chở như thế. “Chúng ta không thể bỏ nó trên đường cao tốc. Nó sẽ bị giết.”
”Thế giới sẽ càng tươi đẹp hơn,” Dallie độp lại. Cô nhìn anh đầy giận dữ. Anh cúi xuống ghế đập cho con mèo một phát. Con vật cong lưng, rít lên, và tợp hàm răng vào mắt cá chân Francesca.
Bị đau cô la oai oái và trút giận vào Dallie. ”Giờ anh thấy mình đã làm gì chưa!” Co chân lên lòng, cô xem xét vết thương rồi mắng con mèo, ”cái đồ vô ơn! Tao mong anh ta sẽ ném mày ra trước đầu một chiếc xe bus đường dài.”
Vẻ hầm hầm của Dallie biến thành nụ cười. Sau một phút suy nghĩ, anh đóng cửa chiếc Riviera và liếc sang Skeet. ”Tôi thấy có lẽ ta nên cho Francie giữ con mèo lại. Sẽ thật đáng tiếc nếu chia rẽ một cặp xứng đôi như như thế.”
***
Đối với ai yêu những thị trấn nhỏ thì Wynette, Texas là một nơi sống lí tưởng. San Antonio, với ánh sáng thị thành rực rỡ, chỉ cách đấy hai giờ đi đường về phía đông nam, nếu lái xe không để tâm lắm đến giới hạn tốc độ vớ vẩn 54 dặm/giờ mà các quan chức ở Washington áp đặt cho cư dân bang Texas. Những con phố ở Wynette rợp bóng cây sơn, công viên có một đài phun nước bằng đá cẩm thạch với bốn vòi nước uống. Cư dân khỏe mạnh cứng cáp. Họ là những chủ trại và nông dân, trung hậu đúng như người Texas, và họ đảm bảo cho hội đồng thị trấn được kiểm soát bởi kha khá đảng viên Dân chủ bảo thủ và tín hữu Baptist giáo nhằm tránh xa phần lớn những kẻ vô thần cứ thích bám vào giấy tờ thủ tục. Tóm lại, một khi người ta đã ở Wynette, họ đều có xu hướng định cư lâu dài.
Trước khi Miss Sybil Chandler tiếp quản, ngôi nhà trên phố Cherry chỉ là một cơn ác mộng nữa thời Victoria. Trong năm đầu tiên, bà đã sơn lại nhà theo phong cách trứng Phục sinh màu hồng và oải hương tô điểm bằng những đường viền hình bánh gừng xám đục và treo những giá cây dương xỉ tự làm quanh cổng vòm. Vẫn chưa hài lòng, bà trích số tiền lương giáo viên ít ỏi để vẽ một chuỗi hình thỏ nhảy màu vỏ quýt bao quanh các khung cửa sổ mặt trước nhà. Xong xuôi, bà tóm tắt công việc của mình bằng mấy dòng chữ nhỏ cạnh khe bỏ thư trên cánh cửa. Thành quả này làm bà vui sướng đến độ phải bổ sung một bản lí lịch trích ngang lên cánh cửa dưới khe bỏ thư:
Công trình của Miss Sybil Chandler
Giáo viên Trung học về hưu
Chủ tịch Thư viện Những người bạn của Wynette
Người mê đắm W.B.Yeats,
E. Hemingway, và
Những kẻ Nổi loạn khác
Và rồi, thấy nó giống một bia mộ quá, bà liền phủ lên những gì đã viết bằng hình một chú thỏ nữa và đành bằng lòng với dòng chữ đầu tiên.
Tuy nhiên từ cuối cùng sơn trên cánh cửa đã đọng lại trong đầu bà, và cho đến giờ vẫn làm bà vô cùng mãn nguyện. “Rebel,” (kẻ nổi loạn) bắt nguồn từ chữ Latin rebellis. Âm thanh của nó du dương làm sao và thật tuyệt vời nếu trên bia mộ của bà khắc một chữ như thế. Chỉ có tên bà, ngày sinh và ngày mất (hy vọng là thật lâu sau này), và chữ đó, “Rebel.”
Khi nghĩ đến những cuộc nổi loạn văn học vĩ đại trong quá khứ, bà biết một từ kinh hoàng như thế khó mà áp dụng được với mình. Xét cho cùng, cuộc nổi loạn của bà mới chỉ nổ ra mười hai năm trước, khi mà, ở cái tuổi năm tư, bà từ bỏ công việc dạy học đã làm ba mươi hai năm ở ngôi trường nữ sinh uy tín tại Boston, gói ghém đồ đạc, và chuyển đến Texas. Bạn bè tặc lưỡi, cho rằng bà bị mất trí, chưa kể đến khoản lương hưu đáng kể của bà. Nhưng Miss Sybil bỏ hết ngoài tai, vốn dĩ bà đã sắp chết vì cái tương lai ngột ngạt chờ sẵn phía trước.
Trên chuyến bay từ Boston đến San Antonio, bà thay quần áo trong phòng vệ sinh, cởi bộ váy len cứng nhắc khỏi thân hình gầy gò và tháo búi tóc nghiêm ngắn giam hãm mái tóc muối tiêu của mình. Mặc vào chiếc quần jeans xanh đầu tiên trong đời và chiếc áo len thùng thình in hoa sặc sỡ, bà trở lại chỗ ngồi và dành thời gian còn lại trên chuyến bay ngắm nghía đôi bốt da cao cổ đỏ rực của mình và đọc Betty Friedan.
Miss Sybil đã chọn Wynette bằng cách nhắm mắt lại và chỉ ngón trỏ vào bản đồ Texas. Ban giám hiệu nhà trường đã nhận bà thông qua bản lí lịch mà không cần gặp mặt. Tuy nhiên, khi bà đến nhận việc trong chiếc váy muumuu in hoa lá, đôi khuyên tai bạc dài ba inch, và đôi bốt da đỏ rực, người quản lí đã nghĩ đến chuyện sa thải bà cũng nhanh như lúc thuê bà. Song bà đã trấn an ông bằng cái nhìn thẳng từ đôi mắt nhỏ đầy nghiêm túc của mình và bảo với ông rằng bà sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào lười biếng tồn tại trong lớp mình. Một tuần sau bà bắt đầu đứng lớp, và ba tuần sau đó bà làm nát lòng ban quản lý thư viện khi loại cuốn The Catcher in the Rye khỏi bộ sưu tập tiểu thuyết của họ.
J.D. Salinger trở lại trên các giá sách của thư viện, lớp tiếng Anh cuối cấp tăng một trăm điểm SAT phần nói so với lứa năm ngoái, và Miss Sybil Chandler đánh mất sự trinh trắng với B.J. Randall, là chủ cửa hàng dụng cụ GE trong thị trấn và nghĩ bà là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế giới.
Cuộc sống tươi đẹp trôi đi với Miss Sybil cho đến khi B.J qua đời và bà bị buộc phải về hưu ở tuổi sáu lăm. Bà thấy mình cứ đi vật vờ trong căn hộ nhỏ với quá nhiều thời gian rỗi, quá ít tiền, và không có ai bầu bạn. Một tối muộn bà vật vờ ra khỏi nhà và đi vào trung tâm thị trấn. Đó là nơi Dallie bắt gặp bà mặc độc áo ngủ ngồi bên lề đường Main và Elwood giữa trời mưa sấm chớp.
Lúc này bà liếc nhìn đồng hồ khi vừa gác máy sau cuộc nói chuyện đường dài hàng tuần với Holly Grace và sau đó xách bình tưới vào phòng khách ngôi nhà trứng Phục sinh thời Victorian của Dallie để chăm sóc lũ cây. Mấy tiếng nữa thôi các cậu bé của bà sẽ về. Bước qua một trong hai con chó lai của Dallie, bà đặt bình xuống và đem kim đan tới chỗ ngồi bên khung cửa sổ đầy nắng nơi bà để tâm trí trôi về mùa đông năm 1965.
Bà vừa kết thúc kiểm tra lớp tiếng Anh cá biệt năm hai về Julius Caesar thì cửa phòng học mở và một cậu thanh niên đẹp trai cao gầy bà chưa gặp bao giờ thong dong bước vào. Lập tức bà cho rằng cậu ta quá đẹp trai đến độ bất lợi, với dáng đi ngang tàng và vẻ mặt xấc xược. Cậu ta đập thẻ đăng ký xuống mặt bàn trước mặt bà và, không đợi mời, đi xuống cuối phòng buông mình xuống một ghế trống, duỗi cặp chân dài vắt ngang lối đi giữa hai hàng ghế. Cánh nam sinh nhìn cậu ta dè chừng; những nữ sinh cười khúc khích và vươn cổ nhìn cho rõ hơn. Cậu ta nhe răng cười với cả bọn, trắng trợn đánh giá bộ ngực của họ. Xong cậu ta ngả người ra ghế và nhắm mắt ngủ.
Miss Sybil chờ cho đến khi chuông reo mới gọi cậu ta tới bàn. Cậu ta đứng trước mặt bà, ngón tay cái ngoắc vào túi trước quần jeans, vẻ mặt hết sức chán chường. Bà xem tên cậu ta trên thẻ, tuổi – sắp mười sáu – và phổ biến nội quy của lớp cho cậu ta: “Tôi không dung thứ cho hành vi đi muộn, nhai kẹo cao su, hay những kẻ lười biếng. Em hãy viết một bài luận ngắn giới thiệu bản thân và để trên bàn tôi sáng ngày mai.”
Cậu ta nhìn bà một lúc rồi bỏ tay khỏi túi quần. “Cút mẹ cô đi.”
Câu nói tự nhiên thu hút sự chú ý của bà, nhưng trước khi bà có phản ứng, cậu ta đã nghênh ngang đi ra. Trong lúc nhìn chăm chăm vào khung cửa trống, một cơn sóng phấn khích trào dâng trong bà. Bà đã trông thấy ngọn lửa của sự thông minh lấp lánh trong đôi mắt xanh ảm đạm ấy. Lạ lùng thay! Bà lập tức nhận ra vượt lên trên sự xấc láo đang ngấm sâu vào cậu trai trẻ này. Cậu ta là một kẻ nổi loạn, y như bà!
Đúng bảy giờ rưỡi tối đó, Miss Sybil gõ cửa một căn hộ đôi tồi tàn và giới thiệu mình với người đàn ông theo thông tin trên thẻ đăng ký là người giám hộ của thằng bé, một tướng mạo hung ác không thể nào đã ba mươi tuổi. Bà giải thích tình hình khó khăn của mình và người đàn ông lắc đầu ngao ngán. ”Dallie bắt đầu giở chứng rồi. Mấy tháng đầu chúng tôi ở với nhau thì nó không sao, nhưng thằng nhóc cần một mái nhà và một gia đình. Thế nên tôi bảo nó hãy ở lại Wynette một thời gian. Tôi cứ nghĩ đưa nó đến trường có thể làm nó yên ổn, nhưng ngay ngày đầu tiên nó đã bị đình chỉ học vì đánh giáo viên thể dục.”
Miss Sybil khịt mũi. ”Gã ta cực kỳ khó chịu. Dallas đã làm một việc rất nên làm.” Bà nghe vẳng có tiếng chân sau lưng và vội vã đính chính, ”tất nhiên không phải là tôi ủng hộ bạo lực, song đôi lúc nó cũng làm ta được giải tỏa.” Đoạn bà quay lại và nói với cậu bé đẹp trai cao lêu nghêu đứng lù lù ở ngưỡng cửa rằng bà đến giám sát bài tập về nhà của cậu.
”Nếu tôi bảo là tôi không làm thì sao?” cậu ta nhếch mép.
”Tôi nghĩ người giám hộ của em sẽ phản đối.” Bà nhìn Skeet chăm chú. ”Anh Cooper, xin cho tôi biết quan điểm của anh đối với bạo lực thể chất?”
”Tôi thấy nó chẳng có vấn đề gì,” Skeet đáp.
”Anh có nghĩ mình có khả năng ngăn giữ Dallas nếu cậu ta không nghe lời tôi không?”
”Khó nói lắm. Tôi nặng cân hơn, nhưng nó lại cao hơn tôi. Và nếu ngấm đòn nhiều quá, nó sẽ không thể chen lấn với lũ con trai ở câu lạc bộ thể thao cuối tuần này. Tóm lại, tôi từ chối.”
Bà không từ bỏ hy vọng. ”Được rồi, Dallas, tôi yêu cầu em tự giác làm bài tập về nhà. Vì linh hồn bất tử của em.”
Thằng nhóc lắc đầu và cắm que tăm lên miệng.
Bà khá thất vọng, nhưng che giấu nó bằng cách lục lọi chiếc túi xách nhuộm tie-dyed mang theo lấy ra một cuốn sách bìa mềm. ”Tốt thôi. Tôi đã quan sát những trao đổi bằng mắt giữa em và các quý cô trong lớp hôm nay và rút ra kết luận là bất cứ ai hứng thú rành rành với chuyện nam nữ như em nên đọc tác phẩm của một trong những nhà văn vĩ đại nhất thế giới này. Tôi trông chờ một bài phản hồi thông minh từ em trong hai ngày tới.” Đoạn bà dúi cuốn Người tình của Lady Chatterley vào tay cậu ta và ra về
Trong gần một tháng bà không ngừng lui tới căn hộ nhỏ, nhét những quyển sách cấm cho cậu học trò ngỗ ngược của mình và ra rả bảo Skeet phải quản chặt thằng bé. ”Bà không hiểu đâu,” cuối cùng Skeet cáu kỉnh đáp. ”Bất chấp việc chẳng có ai muốn thằng nhóc quay lại, chân nó là chân đi và tôi còn chẳng phải người giám hộ hợp pháp của nó. Tôi là một cựu tù và nó nhặt được tôi trong nhà vệ sinh một trạm xăng, và nó chăm lo cho tôi khá chu đáo, thay vì dùng cách khác.”
”Tuy nhiên,” bà nói, ”anh là người lớn và thằng bé vẫn là trẻ con.”
Dần dà sự thông minh của Dallie đã vượt lên vẻ ngoài lầm lì, dù sau này nó một mực cho rằng bà đã làm hỏng nó bằng những cuốn sách bẩn thỉu của mình. Bà khuyên nó trở lại trường, chuyển nó vào lớp dự bị đại học của bà, và dạy kèm nó những khi nó không chơi golf. Nhờ những nỗ lực của bà, nó tốt nghiệp hạng ưu ở tuổi mười tám và được bốn trường đại học chấp nhận.
Sau khi nó rời nhà đi học ở trường Texas A&M, bà nhớ nó khủng khiếp, dù nó và Skeet vẫn coi Wynette là nhà và về thăm bà trong các kỳ nghỉ khi không chơi golf. Tuy nhiên những trách nhiệm khiến thời gian cậu vắng mặt mỗi lúc một dài hơn. Có dạo gần năm trời họ không gặp nhau. Trong tình trạng mụ mẫm của mình, bà đã hầu như không nhận ra cậu ta vào buổi tối cậu ta gặp bà mặc áo ngủ ngồi bên vệ đường Main và Elwood giữa trời mưa bão.
Cách nào đó Francesca đã mường tượng Dallie sống trong một căn hộ chung cư hiện đại gần sân golf chứ không phải ngôi nhà thời Victoria cổ lỗ với tháp canh ở giữa và đường viền hình bánh gừng sơn màu pastel. Cô nhìn trân trân những ô cửa sổ của ngôi nhà vẻ không tin vào mắt mình khi chiếc Riviera rẽ vào một lối xe chạy hẹp trải sỏi. “Kia là những con thỏ phải không?”
“Hai trăm năm mươi sáu con cả thảy,” Skeet đáp. “Năm mươi bảy nếu cô đếm ở mặt trước. Nhìn kìa, Dallie, cầu vồng ở garage kia là mới đó.”
“Thể nào cũng có ngày bà ấy tự làm gãy cổ mình khi trèo lên những cái thang kia,” Dallie làu bàu, rồi quay sang Francesca. “Từ giờ hãy chú trọng thái độ vào, Francie. Đừng có giở chứng đấy.”
Anh nói với cô như nói với đứa con nít chứ không phải người yêu, nhưng cô chưa kịp trả miếng thì cánh cửa sau bật mở và một bà già trông không thể tin nổi xuất hiện. Với bím tóc đuôi ngựa màu xám lúc lắc sau lưng và chiếc kính đọc sách đong đưa trên sợi xích vàng treo trên bộ áo váy màu vàng thủy tiên lấm tấm mồ hôi, bà chạy ào về phía họ, miệng hét, “Dallas! Ôi trời ơi! Skeet! Lạy Chúa tôi.”
Dallie bước xuống xe và dang tay ôm trọn thân hình bé nhỏ gày gò của bà lão. Rồi Skeet giật bà về phía mình cho một dàn điệp khúc ôi trời ơi khác.
Fracesca từ ghế sau bước xuống và tò mò nhìn. Dallie bảo mẹ anh đã qua đời, vậy đây là ai? Bà anh? Theo như cô biết, anh không có họ hàng trừ một người phụ nữ tên Holly Grace. Đây là Holly Grace? Không hiểu sao Francesca nghi ngờ điều đó. Cô có cảm tưởng rằng Holly Grace là chị gái anh. Vả lại, cô không thể hình dung cảnh bà lão trông lập dị này xuất hiện tại một nhà nghỉ với một tay buôn xe Chevy đến từ Tulsa. Con mèo chui ra từ ghế sau, khinh khỉnh ngó quanh bằng con mắt độc nhất, rồi biến mất dưới bậc tam cấp.
“Ai đây hả, Dallie?” bà già hỏi, quay sang Francesca. “Hãy giới thiệu tôi với bạn của cậu đi chứ.”
“Đây là Francie…Francesca,” Dallie sửa lại. “Ông già F.Scott ắt sẽ khoái cô ấy, Miss Sybil, nên nếu cô ấy gây rắc rối gì cho cô, hãy cho em biết.” Francesca ném cho anh một cái trừng mắt, nhưng anh phớt lờ cô và tiếp tục. “Miss Sybil Chandler…Francesca Day.”
Đôi mắt nhỏ màu nâu nhìn thẳng vào cô, và Francesca đột ngột có cảm giác như nội tâm mình đang bị khảo sát. “Chào bà,” cô lên tiếng, khó khăn lắm mới không tỏ ra lúng túng. “Rất vui được gặp bà.”
Miss Sybil nghiêng đầu trước cách phát âm của cô, rồi đưa tay ra bắt tay cô nồng nhiệt. ”Francesca, cô là người Anh! Thật là một sự ngạc nhiên thú vị. Kệ Dallas đi. Tất nhiên cậu ta có thể quyến rũ cả người chết, nhưng vẫn hoàn toàn là một tên khốn thôi. Cô có đọc Fitzerald không?”
Francesca đã xem bộ phim Gatsby Vĩ đại, nhưng cô ngờ rằng điều đó không được tính. ”Tôi e là không, tôi không đọc nhiều lắm.”
Miss Sybil chắt chắt lưỡi vẻ không tán thành. ”Chúng ta sẽ sửa chữa điều đó? Mang hành lí vào nhà đi, các thanh niên. Dallas, cậu đang nhau kẹo cao su đấy à?”
”Vâng, ma’am.”
”Phiền cậu bỏ nó ra cùng với mũ của cậu trước khi vào nhà.”
Francesca cười khúc khích khi bà già khuất dạng qua cánh cửa hậu.
Dallie phun bã kẹo vào một bụi tú cầu. ”Cứ chờ đấy,” anh cảnh báo Francesca.
Skeet cười lục cục. ”Nghe chừng nhờ có Francie mà chúng ta sẽ bớt phải nghe càm ràm.”
Dallie mỉm cười lại. ”Ta gần như có thể trông thấy Miss Sybil đang xoa tay chờ xử lí cô ấy.” Anh nhìn Francesca. ”Em bảo chưa đọc Fitzgerald là thật đấy à?”
Francesca bắt đầu cảm thấy như thể mình đã thú nhận một tội sát nhân man rợ. ”Nó đâu phải là tội ác, Dallie.”
”Ở đây thì là thế đấy.” Anh cười đầy ác ý. ”Em sẽ sớm biết thôi.”
Ngôi nhà ở phố Cherry có trần cao, gờ chỉ bằng gỗ óc chó nặng nề, và những gian phòng tràn ngập ánh sáng. Sàn gỗ cũ đã bị xước xát nhiều chỗ, một số vết nứt đã xuất hiện trên vữa trát tường, và cách bài trí trong nhà thiếu cả khiếu sắp đặt giản dị nhất. Nhưng ngôi nhà vẫn xoay sở để toát lên một sức hấp dẫn lộn xộn. Giấy dán tường kẻ sọc cùng chung sống với giấy hoa bên cạnh, và sự kết hợp đồ đạc kỳ cục trở nên tươi sáng nhờ những chiếc gối thêu và khăn phủ đan bằng những sợi len đủ màu. Cây trồng trong những chậu gốm thủ công đặt ở những góc tối, những tranh thêu chữ thập trang trí cho các bức tường, những chiếc cúp các giải golf xuất hiện khắp nơi – dùng làm chặn cửa, giữ sách, chèn báo, hoặc đơn giản là phơi nắng trên bậu cửa sổ.
Ba ngày sau khi đến Wynette, Francesca lẻn ra khỏi căn phòng Miss Sybil sắp xếp cho cô và rón rén đi qua hành lang. Bên dưới chiếc áo T-shirt của Dallie dài tới giữa đùi, cô mặc chiếc quần lót bikini bằng lụa đen khá giật mình xuất hiện trong xấp quần áo Miss Sybil cho mượn để cô bổ sung thêm vào tủ quần áo. Cô đã xỏ nó cách đây nửa tiếng khi nghe tiếng Dallie lên cầu thang về phòng anh.
Từ lúc về đây, cô hiếm khi gặp anh. Anh đến sân tập golf từ sáng sớm, từ đó đi đến bãi chơi golf và có trời biết là ở đâu, bỏ cô lại với không ai khác ngoài Miss Sybil làm bầu bạn. Ở ngôi nhà này chưa được một ngày Francesca đã bị dúi vào tay một quyển Tender Is The Night kèm theo lời cảnh báo hãy cố nhịn việc bĩu môi khi mọi chuyện không theo ý mình. Sự bỏ mặc của Dallie làm cô buồn bã. Anh cư xử như thể chưa có gì xảy ra giữa họ, như chưa hề có buổi tối ấy. Ban đầu cô gắng làm ngơ, nhưng giờ cô quyết định phải bắt đầu chiến đấu để có được điều mình muốn, và điều cô muốn là lặp lại chuyện ấy.
Cô gõ nhẹ một đầu móng tay không sơn phết lên cánh cửa đối diện phòng mình, sợ Miss Sybil sẽ thức dậy và nghe được. Cô run bắn khi nghĩ đến cơn tam bành bà già ấy sẽ phát tác nếu bà biết Francesca đã lẻn đến phòng Dallie để chơi trò nam nữ. Có khi bà sẽ đuổi cô ra khỏi nhà với tiếng thét ”Đồ đĩ điếm” muốn vỡ phổi. Không nghe thấy phản ứng từ bên kia cánh cửa, cô gõ mạnh hơn.
Thình lình, giọng Dallie oang oang vọng ra, nghe như tiếng đại bác trong đêm tĩnh mịch. ”Nếu đó là em, Francie, thì vào đi và ngưng cái tiếng ồn ào đó lại.”
Cô lao bắn vào phòng, miệng xùy xùy như cái lốp xe xì hơi. ”Suỵt! Bà ấy nghe thấy mất, Dallie. Bà ấy sẽ biết em ở phòng anh.”
Anh ăn mặc chỉnh tề đứng đó, đang đánh những quả bóng golf bằng cây gậy ngắn qua mặt thảm tới một chai bia rỗng. “Miss Sybil lập dị,” anh nói, mắt nhìn theo hướng gậy, “nhưng còn lâu bà mới là một người khuôn sáo. Tôi nghĩ bà đã thất vọng khi nghe tôi bảo chúng ta không ở chung phòng.”
Francesca cũng đã thất vọng, nhưng cô không định lôi nó ra bàn vào lúc này, khi lòng kiêu hãnh của cô bị sứt mẻ. “Em hầu như chẳng thấy anh từ lúc chúng ta về đây. Em đã nghĩ có thể anh còn giận em về chuyện Beast.”
“Beast?”
“Là con mèo đó.” Giọng cô nhuốm chút bực dọc. “Hôm qua nó lại cắn em.”
Dallie mỉm cười, rồi nghiêm trang trở lại. “Francie, tôi nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta cho mỗi người không gian riêng một thời gian.”
Có cái gì đó trong cô nhói lên. “Tại sao? Ý anh là gì?”
Quả bóng gõ ping vào lớp thủy tinh khi cây gậy của anh đánh trúng mục tiêu. “Ý tôi là tôi không nghĩ em có thể xử lí được một mớ rắc rối nữa trong cuộc sống hiện tại, và em nên biết tôi chẳng có tí tin cậy nào trong những vấn đề liên quan đến phụ nữ.” Anh dùng đầu gậy khều một quả bóng khác và kéo nó lại gần. “Chẳng phải tôi tự hào, mà thực tế nó thế. Nên nếu em có bất kỳ ý nghĩ nào về những ngôi nhà gỗ ngập hoa hồng hay những cái khăn tắm Chàng và Nàng, có lẽ em nên từ bỏ đi.”
Bằng chút tự trọng xưa kia còn sót lại mà Francesca bật ra được tiếng cười hạ cố qua cổ họng tắc nghẹn. “Nhà gỗ ngập hoa hồng? Sao anh có thể nghĩ ra một điều nực cười như thế? Em sắp lấy Nick, anh không nhớ sao? Đây là lần vui chơi cuối cùng trước khi em bị xích xiềng vĩnh viễn.” Trừ một chuyện là cô sẽ không lấy Nick. Tối qua cô lại gọi điện, hy vọng lúc này anh ta ắt đã về để cô có thể hỏi vay anh ta một khoản nhỏ nhằm bớt lệ thuộc tiền bạc vào Dallie. Cuộc gọi của cô đánh thức thằng bé giúp việc, nó bảo Mr. Gwynwyck đang đi hưởng tuần trăng mật. Francesca ôm điện thoại đứng thần ra một lúc trước khi gác máy.
Dallie ngẩng lên. “Em nói thật đấy chứ? Không Chàng Nàng? Không kế hoạch lâu dài?”
“Đương nhiên là em nói thật rồi.”
“Chắc không? Mặt em có vẻ gì khang khác khi em nhìn tôi.”
Cô gieo mình xuống một chiếc ghế và nhìn chăm chăm quanh phòng như thể những bức tường màu caramel và những giá sách đụng nóc trần thú vị hơn hẳn người đàn ông đứng trước mặt mình. “Thì em bị thất thần,” cô tươi tắn đáp, vắt một cẳng chân trần lên tay ghế và cong bàn chân lên. “Xét cho cùng, anh khá là đặc biệt.”
“Không có gì ngoài thất thần?”
“Trời đất, Dallie. Không có ý xúc phạm đâu, nhưng em khó mà là dạng phụ nữ đem lòng yêu một tay golf Texas nghèo kiết xác.” Đúng đó, cô âm thầm thừa nhận. Em đích thị là dạng phụ nữ ấy đấy.
“Em đã nói vậy thì tôi cũng thú thực, tôi không thể hình dung em yêu một kẻ nào nghèo kiết xác.”
Cô quyết định đã đến lúc thu hồi mẩu kiêu hãnh cỏn con còn sót lại, nên cô đứng dậy và vươn vai, để lộ viền chiếc quần lót lụa đen. “Thôi em đi đây, vì hình như anh có nhiều việc khác để giết thời gian.”
Anh nhìn cô tới cả phút như thể đang nghĩ ngợi chuyện gì đó. Rồi anh trỏ gậy về phía bên kia phòng. ”Thực ra, tôi đã nghĩ có thể em muốn giúp tôi trong đây. Em ra đứng ở kia đi?”
”Tại sao?”
”Đừng bận tâm làm gì. Tôi là đàn ông. Em là đàn bà. Em làm những gì tôi bảo.”
Cô trề môi, rồi làm theo lời anh, di chuyển một cách lừng khừng.
”Giờ cởi cái áo T-shirt đó ra,” anh ra lệnh.
”Dallie!”
”Nào, chuyện này nghiêm túc đấy, và tôi không có cả đêm đâu.”
Trông anh chẳng có vẻ gì là nghiêm túc, nên cô ngoan ngoãn lột áo ra, thật từ từ và cảm thấy một làn hơi ấm chạy suốt người khi lộ mình trước mặt anh.
Anh ngắm nhìn bộ ngực trần của cô và chiếc quần lót lụa đen, rồi huýt sáo tán thưởng. ”Rất đẹp. Đây mới là thứ truyền cảm hứng đích thực. Chuyện này sẽ có tác dụng còn hơn tôi tưởng.”
”Chuyện gì có tác dụng?” cô cảnh giác hỏi.
”Tất cả những tay golf thi đấu chúng tôi đều phải luyện tập. Em hãy nằm xuống theo tư thế tôi chọn trên tấm thảm đằng kia. Xong em cởi quần ra, nêu tên một bộ phận trên cơ thể em, và tôi sẽ xem xem mình có thể đánh chính xác tới đâu với cây gậy này. Đó là bài luyện tập tốt nhất thế giới để cải thiện sự tập trung của một tay golf.”
Francesca mỉm cười và chống một tay lên hông. ”Và em có thể hình dung việc đi nhặt bóng sẽ vui cỡ nào khi anh luyện tập xong.”
”Chết tiệt, nhưng phụ nữ Anh bọn em rất thông minh cơ mà.”
”Đủ thông minh để không cho anh trốn tránh chuyện này thôi.”
”Tôi đã lo là em sẽ nói thế.” Anh gác gậy lên một chiếc ghế và bước về phía cô. ”Thử nghĩ xem còn chuyện gì khác để ta giết thời gian không?”
”Như là chuyện gì?”
Anh vươn tay kéo cô vào lòng. ”Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ nó rất khó.”
Sau đó, khi cô nằm trong vòng tay anh uể oải sau cuộc ân ái, cô ngẫm thấy thật tréo ngoe khi một người phụ nữ đã từ chối Hoàng tử Xứ Wales lại đâm đầu yêu Dallie Beaudine. Cô nghiêng đầu chạm môi vào vồng ngực trần của anh và hôn nhẹ lên đó. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô tự dặn lòng là sẽ phải khiến cho anh quan tâm đến cô. Cô sẽ trở thành người phụ nữ đúng ý anh muốn, và rồi anh sẽ yêu cô nhiều như cô yêu anh.
Dallie thì trằn trọc – đêm đó cũng như mấy tuần tiếp theo. Anh có thể cảm thấy hơi thở của lễ Halloween phả sau lưng, và anh nằm thao thức cố gắng phân tâm bằng cách chơi một trận golf trong đầu hoặc nghĩ đến Francesca. Đối với một người tự coi mình là tinh tế nhất trần đời chỉ vì cô ta đã đi khắp Châu Âu chén món ốc sên, thì Miss Fancy Pants ắt sẽ có khối thứ để vỡ vạc, theo quan điểm của anh, nếu cô ta dành kha khá giờ nghỉ giữa hiệp trên một chiếc chăn trải ở khán đài sân vận động Wynette High.
Dường như cô không dành ra nhiều thời gian để thực sự thư giãn bên anh, và anh có thể thấy cô lo lắng về chuyện có để hai tay đúng chỗ không hay cô chuyển động theo cách này cách kia đã làm hài lòng anh chưa. Anh khó có thể vui thú với một sự dâng hiến chuyên tâm đến thế.
Anh biết cô đã phần nào tin chắc là cô yêu anh, mặc dù sẽ mất chưa đầy hai tư giờ sau khi về London cô sẽ quên anh liền. Tuy nhiên, anh phải thừa nhận rằng khi cuối cùng anh đã đẩy được cô lên máy bay, một phần trong anh sẽ thực sự nhớ cô, bất kể việc cô là một sinh vật bé nhỏ nóng nảy không dễ dàng từ bỏ cung cách ngạo mạn của mình. Cô không thể nào đi ngang qua một tấm gương mà không dừng lại ngắm mình mất một ngày rưỡi, và đi đến đâu bày bừa đến đấy, như thể cô cho rằng sẽ có một người hầu chạy theo dọn dẹp. Dù thế, anh lại phải thừa nhận rằng hình như cô có cố gắng. Cô vào thị trấn chạy việc lặt vặt cho Miss Sybil và chăm sóc con mèo mù và tìm cách làm thân với Skeet bằng cách kể chuyện về những ngôi sao điện ảnh cô đã gặp cho ông nghe. Thậm chí cô bắt đầu đọc J.D.Salinger. Quan trọng hơn, cuối cùng có vẻ cô đã bắt đầu nghĩ rằng thế giới không được tạo ra chỉ để phục vụ một mình cô nữa.
Có một điều anh biết chắc. Anh sẽ trả lại gã Nicky ấy một người phụ nữ tốt đẹp gấp bội người phụ nữ hắn đã gửi cho anh.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)