Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Em Chờ Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Ngoại Truyện: Sinh Nhật
T
rong phòng hội nghị, mọi người liên quan đều đang cúi đầu nghe khiển trách. Thư ký đứng ngoài cửa cũng không dám thở mạnh. Tiếng gầm gừ của Tống Lễ vang lên: “Một đám người, một mảnh đất, theo lâu như thế mà cuối cùng không lấy được! Có kẻ một ngày trước còn vắt chéo chân nói với tôi ‘không thành vấn đề’.” Hắn hạ giọng, bình tĩnh nói: “Đúng là không thành vấn đề, bởi vì mảnh đất này từ nay về sau không có liên hệ gì đến chúng ta cả!”
Đột nhiên, chiếc điện thoại của hắn không biết thời thế vang lên, hơn nữa còn là nhạc chuông ‘Ông xã ông xã em yêu anh’. Vì thế mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trần Tuấn còn khoa trương giơ tay lên lau trán.
Tống Lễ liếc nhìn di động trên bàn, ánh mắt chợt hiện lên vẻ dịu dàng, sau đó phất tay với mọi người, người nào người nấy chạy vội như chân tra dầu.
Hắn nhận điện thoại, không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ, quả nhiên đối phương cũng không nói gì, đầu tiên cười một tràng, sau đó ‘chụt’ một tiếng, tỏ vẻ hôn hắn. Tống Lễ yên lặng nở nụ cười.
Cô gái kia vội vàng hỏi: “Tống Lễ Tống Lễ, nói mau, anh giống loài động vật gì?”
Người phụ nữ này đúng là có bản lĩnh dễ dàng khiến hắn phát điên! Gọi điện thoại đến, chỉ để đường hoàng hỏi hắn giống loài động vật gì? Mẹ kiếp, đây là câu hỏi gì thế?
Thấy hắn chưa trả lời, Lưu Minh Chân nói tiếp: “Đừng có trợn mắt, trợn thế chứ trợn nữa cũng chả lớn được đâu.” Giống như cô thật sự ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của hắn vậy.
“Em đang làm gì?” Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, cố gắng hết sức để giữ giọng nói bình thường.
“Em đang lượn phố đây.” Lượn phố mà có thể lượn ra được cả câu hỏi này?
“Đang đi chơi ở đâu thế? Không phải đang giờ làm việc sao?” Hắn đi đến trước bàn công tác, nhìn chậu hoa Mao Cẩn cô mua đang kỳ trổ hoa, ba bông hoa trắng nở rộ, trên mỗi cánh hoa màu trắng xếp thành tầng đều mang theo một đường gân màu hồng phấn.
“Mua đồ cho đối tác, danh chính ngôn thuận nhé.” Cô nói rất hợp tình hợp lý.
“Buổi trưa anh đón em đi ăn.” Hắn nói.
“Em không có đủ thời gian, anh đừng hành hạ em chứ.”
“Không sao, anh có thời gian là được.” Hắn kiên nhẫn.
“Tống Lễ?” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Hử?” Hắn dí điện thoại lên tai, cực kỳ sát, giống như môi của cô chạm vào vành tai hắn.
“Anh không thể nói thật à? Nói rằng thực ra anh rất nhớ em, rất muốn gặp em.” Giọng cô có phần nũng nịu.
Hắn lại im lặng, Lưu Minh Chân hung hăng: “Thôi đành, thế anh nói xem anh giống loài động vật nào vậy, chắc được chứ!”
“Anh giống người nhất!” Tống Lễ bị chọc tức.
“Ố ồ, hóa ra anh với người vẫn có sự khác biệt à.” Cô nhẹ giọng, chậm rãi nói từng tiếng khiêu khích.
Hắn cúp luôn điện thoại, không tranh cãi với cô nữa. Chẳng biết cô lại nghĩ ra trò phá hoại nào mới, trước kia tưởng cô là người bướng bỉnh, nhưng sống chung rồi mới phát hiện hóa ra cô có nhiều ý tưởng kỳ quái đến thế, đáng sợ nhất là cô không chỉ nghĩ suông, mà còn muốn thử làm tất cả!
Thư ký đi vào xin hắn ký giấy tờ, di động hiện lên một tin nhắn mới, Tống Lễ ngừng tay để nhìn. Thư ký lén lút liếc thấy nụ cười hiếm gặp trên đôi môi mím của hắn.
Giữa trưa, hắn vẫn còn chưa yên tâm hỏi Lưu Minh Chân: “Bán Nguyệt, sáng nay em hỏi câu kia để làm gì?”
Cô vờ vịt làm bộ ngơ ngác: “Câu hỏi gì cơ?”
Thấy bộ dạng của cô, hắn đành phải nghiến răng nghiến lợi nín thinh. Cô cố tình xích lại gần, ôm eo hắn, nghiêng đầu dựa lên vai hắn, hôn chụt một cái lên mặt hắn rồi nói: “Em yêu anh, Tống Tam.”
Hắn quay đầu, một tay giữ gáy cô, hôn cô đắm đuối.
~*~
Thật ra tuần sau mới đến sinh nhật hắn, nhưng từ mấy ngày trước Lưu Minh Chân đã bận tối tăm mặt mày. Có hai ngày vì phải đi đón người, đúng là như sống ở sân bay quốc tế luôn. Hàng ngày, sau khi tan tầm hắn đến sân bay với cô, còn cùng cô ở lại khách sạn gần sân bay. Một ngày cô chỉ có thể ngủ nhiều nhất là khoảng năm tiếng, mà bình thường Lưu Minh Chân là người cần ngủ tám tiếng trở lên. Tống Lễ nhìn cô, đau lòng quát: “Lưu Minh Chân, em bỏ việc ngay cho anh!”
Thế mà cô không cảm động, mệt mỏi đáp: “Không được.”
“Anh nuôi em!”
“Vốn đã là anh nuôi em rồi, tiền của em dùng để mua đồ xa xỉ.” Cô thều thào, đợi đến khi Tống Lễ kề sát vào cô định nghe cho rõ, Lưu Minh Chân đã ngủ thiếp đi.
Hắn cười khổ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô. Thật ra, cái thứ ‘đồ xa xỉ’ xa xỉ nhất mà cô đã mua, chẳng qua là một cái cà vạt tặng hắn, gần hai nghìn tệ, cô kêu gào tiếc đứt ruột.
Ai cũng không tin nổi, cô là vợ của Tống Lễ, thế mà hàng ngày đeo túi hiệu ‘Black eyes’,[1] bởi vì nó bền nên cô thích.
Vì thế, chuyện sinh nhật này tựa như không có ai nhớ đến. Hôm nay, bốn giờ sáng Tống Lễ đã đón cô từ phòng nghiệp vụ biên tập phim về. Cô ngồi ở ghế phụ, gối đầu lên đùi hắn ngủ ngon lành. Dừng xe, hắn cũng không cử động, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chỉ cảm thấy đau lòng.
Cô lúc nào cũng cao hứng phấn khởi, kể cho hắn mấy chuyện dưa lê và tiếu lâm trong công ty. Hắn cảm thấy sự vui vẻ đó là thứ hắn không cho được, cũng không đành lòng để cô nhàm chán ngồi nhà.
Nửa giờ sau, Lưu Minh Chân tự tỉnh lại, khe khẽ rên rỉ lầu bầu. Lúc này hắn mới xuống xe, mở cánh cửa bên kia, bế cô xuống. Đến cửa, hắn tìm cái chìa khóa, cô gục vào bên tai hắn, khẽ cắn vành tai của hắn.
Cả người Tống Lễ cứng đờ, dùng hết sức mở cửa, đặt cô lên sô pha, muốn cởi giày cho cô, nhưng Lưu Minh Chân không chịu buông hắn ra, một bàn tay lướt bên hông hắn, ngón tay thon thả trơn như cá trạch, vừa mềm mại vừa ấm áp. Rốt cuộc hắn không chịu được, cùng cô quấn quít triền miên.
Rất lâu rất lâu sau, khi mặt trời đã lên cao, hai người mới chưa tận hứng ngồi trên sàn, dựa vào sô pha, lẳng lặng không nói chuyện.
Lưu Minh Chân vào nhà tắm, lúc trở ra mới ôm hắn, nói: “Tống Lễ, sinh nhật vui vẻ!”
Tất nhiên hắn vô cùng vui sướng, vốn tưởng cô làm việc đầu tắt mặt tối đã quên mất chứ. Cô còn vươn tay, xòe ra trước mặt hắn, trong lòng bàn tay là một cái hộp nho nhỏ, hắn nhìn cô, cầm lấy, có phần ngây ngô cẩn thận mở giấy gói, bên trong là một con dấu bằng thủy tinh, hắn nhìn rồi bật cười. Giờ mới hiểu hôm trước Lưu Minh Chân gọi điện hỏi hắn giống loài động vật nào để làm gì.
Trên con dấu kia có khắc hình gấu Teddy đáng yêu, hai chữ ‘Tống Lễ’ phía dưới viết lối chữ thảo. Lưu Minh Chân nửa cười nửa không nhìn hắn nói: “Đây không phải con dấu bình thường đâu nhé.” Tiện tay gõ một cái, bên trong bất chợt phát sáng, hiện lên dòng chữ khắc bằng tia laser ‘Vợ yêu Bán Nguyệt tặng’.
Không hiểu sao, hắn chợt cảm thấy hốc mắt cay cay, vì không muốn cô nhận ra, hắn lập tức ôm cô, để đầu cô tì dưới cằm của hắn.
Nhưng cô vẫn phát hiện, bởi vì giọng của hắn khản đi: “Bán Nguyệt, anh yêu em.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Em Chờ Anh
Thư Nhã
Em Chờ Anh - Thư Nhã
https://isach.info/story.php?story=em_cho_anh__thu_nha