Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Phương Nhất Chiến
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tử Ốc
Đ
ường Phương đoán Từ Vũ đại khái là bị nhốt ở nơi đó.
Nhưng muốn tiến vào Tử Ốc, trước hết phải đi qua Hoạt Phòng.
Hoạt Phòng chính là chỗ cư trú của Hoa Điểm Nguyệt.
Chỗ này không thể nào tránh khỏi.
Muốn tránh phải đụng tới cơ quan.
Đường Phương cũng nhất quyết không tránh.
Trước giờ cô vốn là đứa con gái không biết tránh né gì.
Cô chỉ trong cơn gió đang thoảng nhẹ qua, rùng mình lên một cái.
Quả thật có chỗ muốn say rồi.
"Cô có uống rượu?"
Có người đang hỏi, giọng nói thật lười biếng, "Không những thế còn có vẻ say sưa nữa."
Đường Phương nhìn tới, bèn thấy ao sen đối diện, có một người vừa tàn tật vừa kinh diễm, trong tay đang cầm một cây đuốc, cây đuốc đang cháy leo lét.
Đường Phương nhũ bụng: Lâu lắm cũng chưa thấy mặt y.
Từ hồi y xông vào phòng tắm của cô mãi đến giờ, vẫn chưa thấy xuất hiện thêm lần nào.
"Sao? Lấy làm lạ sao? Người mù cũng đốt đèn sao?"
Hoa Điểm Nguyệt lười lẫm nói: "Cái đuốc này đốt cho cô đấy Tôu là kẻ mù, tối nay trăng tối gió nhiều, tôi không muốn chiếm tiện nghi người khác."
Nghe y nói, phảng phất như tàn phế là chiếm tiện nghi của người khác nhiều lắm.
Đường Phương bật cười: "Còn nói là không chiếm tiện nghi người khác, còn xông vào phòng tắm của người ta nhĩ!"
Cô đã say hết năm phần, thêm vào đó trước giờ cô ăn nói không bao giờ cấm kỵ chuyện gì, do đó, bây giờ cũng chẳng kỵ húy.
"Chuyện hồi đó ..."
Cặp mắt của Hoa Điểm Nguyệt tựa hồ như chìm sâu, sâu, thật sâu vào dưới đáy biển, giọng nói của y cũNg giống như đang vọng từ dưới đáy biển lên: "Rất có lỗi với cô."
Đường Phương nghiêng nghiêng đầu, hai tay chắp sau lưng, mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt ra chiều lạ lùng thích thú, đi chung quanh Hoa Điểm Nguyệt một vòng, rồi ra chiều thú vị hỏi: "Tôi vốn đã mất hết nội lực, anh đã hạ lệnh cho tôi hồi phục lại đấy."
Hoa Điểm Nguyệt chỉ nói: "Thì ra lão tứ đã nói cho cô biết rồi."
Đường Phương nói: "Xem ra, anh ở nơi này cũng là miễn cưỡng không đúng theo ý mình."
Hoa Điểm Nguyệt cười khổ nói: "Tôi chỉ là cái hình nộm. Ôn, Đường, Lôi ba nhà, mỗi người có mỗi mật mưu thành kiến mưu phản trong nhà của họ, muốn lập riêng thành một phái, tôi là người ngoài họ, đành để họ bắt đem lại làm bình phong. Nếu không, người của ba nhà của họ đề cử ra sẽ không tiện làm lão đại, do tôi lại làm lão đại, còn có chỗ hay nữa là, bọn họ chẳng ai tín nhiệm tôi, còn tôi thì cũng chẳng làm chuyện gì được."
Đường Phương kinh ngạc hỏi: "Vậy thì Ôn Ước Hồng ..."
Hoa Điểm Nguyệt nói: "Y không có dã tâm, cũng không có chí muốn làm vậy, chỉ bất quá, thân ở trong giang hồ, cũng chẳng do y chủ trương!"
Đường Phương lạnh lùng nói: "Chân chính cầm lên rồi, đặt xuống được, có nguyên tắc, có lương tâm, đủ đảm sắc, thì chẳng có cái câu 'thân trong giang hồ, không do ở minh'!"
Hoa Điểm Nguyệt yên lặng một hồi, sau đó mới mệt mỏi nói: "Chỉ tiếc tôi là một người tàn phế, chân không đi được, mắt không nhìn thấy, như nếu tôi không chịu để người ta lợi dụng, thì ngay cả muốn sống cũng là một chuyện khó khăn."
Đường Phương chận lại: "Cứ vậy mà sống thêm, không phải là so với chết còn không có gì phân biệt sao. Anh không nói cho tôi biết, tôi còn không biết được anh là kẻ tàn phế! Hiện tại anh cho là anh như vậy, tôi mới nhận ra là vậy: khó mà được anh có một thân bản lãnh, còn cốt đầu lại quá nhẹ như vậy!"
Hoa Điểm Nguyệt run rẩy người lên một cái.
Y chẳng có vẻ phẫn nộ, cũng chẳng có vẻ bi thương.
Gương mặt y chỉ có một thứ mệt mỏi không sao che dấu được.
Vừa tàn tật vừa kinh diễm.
Đường Phương cũng cảm thấy mình ăn nói hơi nặng một chút, do đó bèn nói, "Hoa đại đương gia, ở đây, anh là người bạn mà tôi nói chuyện hợp nhất, trước giờ tôi không hề xem anh là người tàn phế, nói thẳng ra, anh không nói tôi nhìn không ra, nhưng chính anh lại xem mình là một thứ phế vật, tôi cảm thấy thật đáng tiếc."
"Tôi còn không được xem là phế vật." Hoa Điểm Nguyệt bật cười: "Ít nhất, tôi còn chận lại được cô, không cho cô cứu bạn cô đi."
"Anh không phải là phế vật, bởi vì anh cũng có thể không ngăn cản tôi, để tôi cứu bạn tôi đi."
"Cô nhất định phải cứu bạn của cô?"
"Bởi vì y đã cứu tôi."
"Nếu như y chưa từng cứu cô thì sao?"
"Chỉ cần đó là bạn chân chính của tôi, tôi đều cứu!"
Đường Phương oai vệ và cũng rộng rộng lượng lượng nói: "Nếu như có ngày nào đó anh bị ngộ hiểm, tôi cũng sẽ cứu anh."
Hoa Điểm Nguyệt bật cười, nụ cười làm lộ cái phong tư tàn phế và kinh diễm của y: "Được, hy vọng có một ngày, cô sẽ cứu được tôi, có vinh hạnh được cô cứu."
Đường Phương cũng bật cười.
Một cơn gió thổi nhẹ qua.
Có hương hoa, có mùi rượu, có một chút tình hoài ...
...
Nhạt nhòa, lại mệt mỏi.
Nương theo cơn say, Đường Phương đã có chỗ không biệt được rõ ràng đó là yên lặng của màn đêm hay là nỗi tịch mịch của con người.
Tiếng sát phạt bên ngoài tại sao bỗng dưng im mặt?
"Cô thường hay ca hát, cô ca hát gì vậy?"
Hoa Điểm Nguyệt điềm đạm mệt mỏi hỏi: "Tôi không thấy được, nhưng tai tôi nghe rất rõ."
Đường Phương say sưa ngọt ngào hát khẻ lên một trận: "Chàng ở một nơi muội một nơi, núi cao sông sâu đường xá xa xôi; có ngày nào núi sông biến đổi, mong rằng hai nơi biến thành một nơi."
Giọng ca của cô thanh thoát còn hơn cả gió nhẹ, mát mẻ còn hơn là gió mát.
Hát xong rồi bèn cười nói: "Một ca khúc đầy vẻ tình nguyện có phải không?"
Hoa Điểm Nguyệt phảng phất như nghe còn chưa đủ, nghiêng một bên tai, còn đang như thưởng thức một hồi, thật lâu mới bùi ngùi hỏi: "Nghe nói cô với Tiêu Thu Thủy đại hiệp là một cặp phải không?"
Màn đêm tối như vậy, chỉ cần đi trong bóng đêm một hồi, cả người sẽ chìm hẳn vào trong đó, có điều gương mặt của Đường Phương còn đang sung sướng rạng rỡ, trắng trẻo lồ lộ.
"Anh ấy hở." Đường Phương nói đến trong lòng đầy những ngọt ngào: "Đợi chừng nào tôi cứu xong Từ Vũ ra rồi sẽ đi tìm ảnh."
Hoa Điểm Nguyệt cũng ca lên một câu: "... mong rằng hai nơi biến thành một nơi."
Giọng ca khàn khàn của Hoa Điểm Nguyệt lộ đầy thâm tình sâu sắc, hát xong, hai người đều cười hết cả lên.
Đường Phương cười nói: "Anh hát nghe hay lắm, hình như ... rất đa tình, rất đa tình, rất có nhiều tình cảm thương tâm trong đó!"
"Thương tâm?"
Hoa Điểm Nguyệt trề trề môi: "Ai làm được tôi thương tâm?"
Đường Phương làm mặt hề với y: "Hừ, anh đấy" bấy giờ mới sực nhớ ra y chảng thấy được.
Nhưng Hoa Điểm Nguyệt lại làm như có thấy, cũng bật cười lên.
Hai người cười một hồi, Hoa Điểm Nguyệt mới nhàn nhã nói: "Còn nhớ cái hôm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên? Tôi xuất thủ thình lình, xem thử cô có còn vũ công hay không, điểm vào môi cô một cái ..."
"Đúng rồi!"
Đường Phương nói ngay một câu: "Anh chiếm tiện nghi của tôi."
"Ừm, phấn son của cô còn dính trong giấc mộng của tôi nhĩ!"
Hoa Điểm Nguyệt nói có vẻ say sưa, "Còn nhớ cái đêm chúng ta cùng ăn Túy Yên Chỉ ..."
Đường Phương vốn đang cười cười nhìn, cười tít mắt cười mơ màng, bỗng có cảm giác những lời đó có điều gì không thỏa lắm, không được lắm, do đó cũng có chỗ bất an, không vui vẻ nổi, bèn vội vã đính chính: "Đó là anh ăn Túy Yên Chỉ, chẳng phải chúng ta."
Hoa Điểm Nguyệt cũng chính sắc lại, giọng nói cũng lạnh lùng đi, "Đúng là tôi, không phải cô. Hiện tại, lại đây cứu Từ Vũ là cô, ngăn cản cô cứu Từ Vũ là tôi."
Gương mặt của Đường Phương cũng lạnh lùng đi: "Anh thật tình muốn ngăn cản?"
Hoa Điểm Nguyệt không nói năng gì thêm nhiều.
Y chỉ nói một chữ.
"Đúng."
Nói chắc như đinh đóng cột, không một chút xoay trở.
Đường Phương rùng mình lên một cái.
Không biết có phải vì gió mạnh quá, hoặc là lạnh quá, hoặc là say rượu quá?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Phương Nhất Chiến
Ôn Thụy An
Đường Phương Nhất Chiến - Ôn Thụy An
https://isach.info/story.php?story=duong_phuong_nhat_chien__on_thuy_an