Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đồng Tiền Thấm Máu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
S
áng hôm thứ ba, tức ngày 26 tháng Tư 1977, Italô thức giấc khi mặt trời vừa mọc. Cũng giống như mọi lần ngủ không đẫy mắt, hắn thắc mắc là mình đang ở đâu đây, không nhận ra căn phòng rộng căng vải nhung màu cổ vịt, chiếc giường có cột đỡ lấy một cái tán, những bàn ghế nặng nề và sẫm màu mà hắn không hề có một kỷ niệm nào. Qua cánh cửa sổ mở, lọt vào một dàn hợp xướng những tiếng chim hót. Một tia sáng vàng rực lọt qua khe cửa chớp đến in thành những vệt song song trên tấm thảm cao cấp màu be. Hắn vươn vai, ngáp, gãi đầu, rồi nhìn đồng hồ: sáu giờ rưỡi. Lúc đó hắn nhớ lại tất cả. Mặt hắn đanh lại, hắn nhảy xuống giường và đi đái vào chậu phòng tắm lát men sứ đen.
Hôm qua, khi hắn gọi cho Angiêla và nàng bảo phải ra mở cửa cho Phiôrentina mà không để cho hắn có thì giờ giải thích, hắn đã hét to với nàng rằng cứ để cửa đóng. Nhưng Angiêla đã đi. Và không trở lại đầu dây.
Vài giây sau, trong lúc Italô vẫn hét gọi vợ, thì đường dây đã bị cắt. Italô quay lại và chuông cứ réo mãi mà Phiôrentina và Angiêla không hề nhấc máy. Sợ điên lên, hắn đã gọi Môsê Yudenman. Không may mắn gì hơn: chẳng ai trả lời. Italô lập cập quay sang người trợ lý của Giencô, gã Pidu trung thành mà số phận đã hoà vào cùng số phận nhà Vônpôn từ hai chục năm nay. Nhưng căn hộ ở Đại lộ số Tám, nơi Pidu ở, cũng câm lặng nốt.
Ngỡ như tất cả những người gắn bó nhất với hắn đều đã cùng lúc biến đi khỏi thành phố. Quay đi quay lại không chán ba số máy này, Italô lần lượt tiếp xúc với ba người phó của Giencô, An đô Amanphi, Vixentê Brutô, Giôxép Đôtô.
Hắn vô cùng kinh ngạc thấy chẳng người nào biết tin Giencô chết cả. Chửi rủa Yudenman không tôn trọng những lời căn dặn của mình, hắn đã thông báo vắn tắt cho họ là cái chết của anh mình không làm thay đổi gì đến diễn biến công việc làm ăn của gia đình. Hắn bảo họ rằng hắn cầm đầu băng và ra lệnh cho họ huy động tất cả đám lính có trong tay để đi tìm Angiêla và Yudenman.
Sau đó, hắn gọi lại nhà mình: Phiôrentina đã về!
Bà chủ đã bảo nó đi mua báo, nhưng khi nó về thì nhà trống không! Như có một nắm bông gòn nhét vào cổ họng, Italô cầu nguyện cho vợ mình đi đến nhà Frăngxétxca, bà vợ goá của Giencô. Bằng một giọng thẫn thờ và rầu rĩ, Frăngxétxca cho hắn biết chị không gặp lại Angiêla từ hôm qua. Thình lình đổi giọng, chị tru lên đòi giải thích về cái chết của chồng mình. Bối rối đến kinh hoàng, Italô chẳng biết trả lời chị thế nào. Hắn không thể lộ cho chị sự thật đến tận chi tiết được. Chưa thể được... Frăngxétxca tuyệt vọng nức nở, van hắn cho biết xác của Giencô ở đâu để chị còn mặc niệm lần cuối cùng trước khi người ta hạ huyệt. Italô hẹn lăng nhăng rằng hắn sẽ gọi lại chị, hắn sẽ lo liệu tất cả. Đặt máy xuống, hắn thấy như mình đê tiện, người tràn ngập một cảm tưởng lờ mờ là đã phạm tội, điều mà hắn cưỡng chống lại: hắn chẳng chịu trách nhiệm gì hết đối với quá khứ. Trái lại, chính hắn lại một mình đang định đoạt tương lai. Clốp sắp phải thiệt thân để được học biết rằng không thể đùa một cách nhởn nhơ vô tội với đau khổ của người khác được! Nhưng câu lão chủ ngân hàng trả lời làm cho hắn bàng hoàng, dìm hắn vào trong một trạng thái rồ dại mãnh liệt không thể kìm hãm được lâu hơn... Hắn mở cửa chớp, nheo mắt để tránh ánh nắng quá gắt của mặt trời đang rọi thẳng vào mặt. Trong vườn hoa toà biệt thự, mọi vật đều trong lành và êm dịu như buổi sớm đầu tiên của cõi nhân gian. Không một dấu vết con người trên những thảm cỏ điểm lốm đốm những bông hoa, trên đó, đàn sáo đang nhặt mổ. Những bụi um tùm lila màu hoa cà và trắng chạy dọc theo bức rào sắt đúc, khe khẽ đung đưa dưới làn gió nhè nhẹ vuốt ve, lâm run rẩy những cành cây bá hương, trên đó đàn bướm trắng đến múa lượn vui đùa.
Thật bất công là tất cả vẫn cứ tồn tại, yên bình, vui vẻ trong khi hình hài của anh hắn thì đang thối rữa ra ở một nơi nào đó...
Hắn dứt phắt mình ra khỏi tâm trạng suy tưởng dễ làm mềm yếu con người trước vẻ đẹp, trước lời hứa hẹn sinh tồn đang nở rộ của một buổi sáng tháng Tư huy hoàng này. Hắn cần phải giữ gìn ở trong hắn sức mạnh của hận thù. Hắn quay lưng lại với mặt trời trở vào buồng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mở vòi nước lạnh rồi đếm đến một trăm trong khi tia nước giá băng quất vào người hắn.
Hắn mặc quần áo sạch, lùa lên người một trong những bộ com lê đen vĩnh cửu và xuống bếp. Trong nhà vẫn chưa ai dậy. Hắn tìm lấy một hộp cà phê, pha một tách, châm điếu thuốc đầu tiên và sắp sửa đi dạo quanh vườn hoa thì chợt có cảm giác một người đang đứng gần hắn, tuy hắn không hề nghe thấy tiếng động.
- Tôi đã mong có thể pha được cà phê cho ông... - Phôncô Môri nói.
- Tớ cần nói với cậu.
- Tôi cũng thế.
- Nói trước đi!
- Thế này... Đã đến lúc ông nên biết. Từ khi chúng ta đến Duyrích, mọi cái diễn ra quá nhanh. Ông có nhiều việc phải làm và nỗi đau đớn giáng vào ông cũng là giáng vào chúng tôi, có lẽ đã làm cho ông không nhìn thấy được những gì xảy ra ở đằng sau ông...
Phôncô diễn đạt bằng một giọng điềm đạm, rất bình tĩnh. Vônpôn sắc bén quan sát hắn ở đằng sau mí mắt lim dim kín đáo. Môri vẫn làm hắn tò mò bởi cung cách, sự giữ ý và những im lặng của gã. Một ý thức về khoảng cách...
- Cái gì xảy ra ở đằng sau tớ? - Hắn hỏi và rít một hơi thuốc lá.
- Tôi đã giết hai người, - Phôncô trả lời, không chớp mắt.
- Khi nào?
- Từ khi ta đặt chân đến. đây.
- Tại sao?
- Chúng theo ông từ New York. Chúng cùng đi một chuyến máy bay.
- Gabêlôti?
- Không. Khi tôi thịt đứa thứ nhất, tôi không được biết nó. Nhưng tôi ân hận báo với ông nó là một cảnh sát. Một cảnh sát Mỹ.
Italô kìm giữ không run tay.
- Cậu giết nó như thế nào?
- Nó rơi từ tầng tám khách sạn Xoócđi xuống. Một cái ngã vì tai nạn.
- Tai nạn?
- Không ai có thể chứng minh khác được cả. Ông là người duy nhất cùng với Bêlindôna và tôi biết sự thật.
- Đứa thứ hai... một thằng cảnh sát khác?
- Vâng. Cùng một đội hình sự. Đồn cảnh sát trung tâm ở Đại lộ Sáu. Người của Kiếcpatric. Khi ông đi vào núi với Ô Broi, con bồ tóc vàng của lão và con mọi, nó đã bám sát nút ông.
- Lúc ấy cậu ở đâu?
- Đằng sau. Không dễ như thằng trước. Nó xuýt nữa thì xơi tôi. Tôi may.
- Cái xác?
- Năm trăm mét trước nhà máy cưa. Tôi kéo nó vào một cái kho!
Vônpôn quay đi, nhìn lâu vào đầu điếu thuốc lá. Hắn thong thả buông ra:
- Có lẽ câu chờ khen hử?
- Tôi chẳng chờ cái gì cả. Tôi cho ông biết tình hình. Có thế thôi!
- Nhưng cậu đã ngờ đứa kia cũng là cảnh sát?
- Nếu tôi không hành động thì chúng ta đã nằm xà lim vì giết con tóc vàng và Moóctimơ Ô Broi rồi!
Italô búng điếu thuốc lá, làm nó rơi xuống một bông mácgơrít, gây vết sém ở nhuỵ hoa. Italô thở dài quay lại Phôncô.
- Cậu làm tốt. Phôncô. Cậu chẳng còn cách nào. Tớ cảm ơn cậu! Hắn thân mật vỗ vỗ vai gã. Phôncô sắp nói điều gì nhưng Bêlindôna chợt xuất hiện, ngạc nhiên trông thấy hai người. Hắn mặc chiếc áo ngủ chắc là tìm thấy ở trong một tủ vách. Chiếc áo màu tím có hoa và vạch xanh lá cây, thít chặt lấy hắn như một khúc dồi ở những đường khâu, nhất là ở vai, người ta cảm thấy nó sắp bị bục.
- Tôi lại tưởng mình dậy sớm nhất...
Hắn che một cái ngáp. Bộ mặt bánh đúc và thô lỗ của hắn xanh rì những râu. Hắn ngửa mặt nhìn mặt trời mọc rồi nói:
- Đói!
Italô liếc hắn một cái nhìn ghét bỏ.
- Lời cảnh cáo đầu tiên và cuối cùng. Nếu sau đây mày ho he một cái gì mà không báo cho tao hay thì tao gạt ra khỏi nhà!
Bị gáo nước lạnh, tên hộ pháp mở tròn thô lố hai mắt.
- Tôi làm cái gì đâu?
- Mày đã giúp Phôncô giết hai thằng cảnh sát. Tao chẳng được biết gì hết?
Bêlindôna nhìn Phôncô, vẻ trách móc. Nếu hắn đã không nói gì với Italô thì là theo lời dặn dò đặc biệt của Phôncô.
- Lúc ấy tôi nghĩ... - Hắn ấp úng.
- Mày không phải nghĩ cho tao! Lệnh là tao ban ra!
- Piêtrô không có lỗi gì cả... - Phôncô nhẹ nhàng xen vào.
- Cậu, tớ có hỏi đâu! - Vônpôn quát. - Tớ nghĩ gì về cái đó thì tớ đã bảo cậu rồi. Lẽ ra cậu phải báo cho tớ. Tớ muốn biết hết, hết tất cả? Rõ chưa?
Hắn nghiêm khắc nhìn trừng trừng hai người. Cả Bêlindôna lẫn Môri đều nín thít. Những con chim rừng trong vườn hoa, bị động bởi tiếng họ nói, lại bắt đầu ríu rít to hơn. Italô chỉ một ngón tay vào Bêlindôna:
- Hai giờ nữa, mày phải đau răng!
Lo lắng về câu bí ẩn này, Bêlindôna chờ một phản ứng trên mặt Phôncô, nhưng không có.
- Phôncô!
- Padrone?
- Cậu biết tớ đến Duyrích làm gì không?
- Đại khái thì có. - Môri trả lời không chút do dự.
- Một thằng chủ ngân hàng cục cứt chặn tiền của anh tớ gửi. Tớ không muốn nó chết... Chưa. Tớ muốn phá nó đã. Nếu chẳng may nó chết thì vĩnh biệt xìn! Tớ muốn nó nói...Cậu hiểu không?
- Có!
- Nếu cậu là Gabêlôti thì cậu sẽ phản ứng thế nào khi người ta thịt mất một người của cậu?
Bêlindôna xoa cầm. Râu gã kêu lên dưới các ngón tay.
- Tôi dẫn một đội biệt động đến thi hành luật.
- Đúng! Còn cậu, nếu cậu là Kiếcpatric và hai cảnh sát của cậu mất tích?
- Cũng vậy. Tôi sẽ báo cho các đồng nghiệp Thụy Sĩ.
Vônpôn gật đầu tán thành.
- Cậu đã nói đấy! Nói tóm lại, cái đó nghĩa là sẽ có rất nhiều người đổ xô đến sau đít ta... Thêm một lý do để làm lẹ và dứt điểm! Tất cả trông vào lão chủ ngân hàng. Nó cứng đầu. Không cứng bằng đầu tớ. Tớ muốn nó sụp Lời cảnh cáo hôm qua chưa đủ. Hôm nay, ta sẽ bẻ gẫy nó!
Phôncô làm vẻ mặt không tin.
- Nếu nó biết người ta buộc phải thu xếp với nó thì sẽ khó mà bịp được nó...
Italô cười hiểm độc.
- Ta sẽ nói tới chuyện đó hai giờ nữa... Tớ sẵn sàng cược rằng nó sẽ hiểu ra... Nghe kỹ này... Chín giờ rưỡi, tớ muốn cậu đưa Bêlindôna đến phố Dơvaiơ, số chín. Các cậu lên tầng ba. Bấm chuông nhà một bác sĩ răng tên là Xtrôn, giáo sư Oguýt Xtrôn. Cậu sẽ đụng phải vợ lão, Ingrít. Mụ sẽ bảo là cậu không có hẹn trước. Bêlindôna ôm hàm. Cậu nói nó mọc răng khôn đau phát điên lên được. Piêtrô bắt đầu tỉnh ra, thở dài nhẹ người.
- Lúc nãy ông làm tôi sợ, Padrone, ông chủ ạ... Rồi khi vào phòng bệnh thì sẽ làm gì?
Một ánh độc ác nhảy nhót trong con mắt Vônpôn.
- Tớ sẽ bảo cậu...
*
- Đôn Etô, tại sao còn chờ? Không những Vônpôn lừa chúng ta mà còn coi chúng ta là những đứa ngu đần.
Từ lúc bắt đầu thức chờ đến bây giờ, Gabêlôti đã xem đồng hồ đến lần thứ một trăm. Sắp ba giờ sáng.
Các thành viên vai vế trong gia tộc quây quần quanh ông, đã bàn luận dài dài về thái độ cần phải có. Cácmin Crimelô và Ăngêlô Bácba tán thành chờ Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích mở cửa để sau đó, quyết định dứt khoát về số phận hai tỷ. Sau đó, nếu tình thế yêu cầu, người ta sẽ chuyển sang những cuộc trả đũa tức thì. Trái lại, Cáclô BađalEtô cứ không ngừng đòi lấy đầu Môsê Yudenman và Angiêla Vônpôn. Hung hăng đòi. Trong con mắt gã, việc nhận được cái lưỡi của Ricô Gatô là một bằng chứng về sự phản bội của Italô Vônpôn, đồng thời là một sự xúc phạm dưới dạng thách thức không thể chịu đựng nổi.
- Tôi đã nói thằng Vônpôn nó điên mà. Nếu nó cảm thấy ở chúng ta có chút nhu nhược nào thì chúng ta lần lượt bị với nó hết đấy!
Để cho đỡ cáu kỉnh, Gabêlôti đã bảo mang lên bàn giấy cho ông năm ký trứng cá cavia. Biết sự đam mê bệnh hoạn của ông đối với cái ăn cái uống, những người của ông, mặc dù được mời nhiều lần vẫn chỉ đụng qua loa thôi, sợ làm cho ông tức. Nhưng cũng chỉ sót được vài hạt mà Etô gạt từ đáy hộp lên bày trên một khoanh bánh loã mạch phết bơ. Ông nhai nó như máy, nốc một cốc vốtca và ngay lập tức tiếp luôn một hộp bia. Vốtca làm cho ông khát. Cho tới lúc này, ông chỉ nghe các cố vấn và trợ thủ của ông mà không ngả về một ý nào cả, khi Bađaletô trở nên quá dữ tợn thì ông đành nhún vai.
Thật ra, ông thầm thấy gã quá nhút nhát. Mạng của Môsê và Angiêla có quan trọng gì với ông đâu. Nếu Vônpôn thật sự phản bội ông thì toàn bộ gia đình nó sẽ phải trả giá, từ thằng lính quèn nhất cho tới chính Italô mà ông sẽ bỏ cả đời ra để tìm thấy bằng được, để tự tay ông giết nó. Ông sẽ mất thì giờ cần thiết, cái giá cần thiết, nhưng ông sẽ tóm được nó! Có điều là công việc làm ăn vẫn cứ đi trước sự phục thù.
- Cácmin, giờ?
- Ba giờ một phút!
Đồng hồ của Gabêlôti chỉ hai giờ năm mươi chín phút. Nhưng ông đã nén giữ cơn điên phá phách của ông lâu quá rồi, cho nên ông không thể không nhấc máy nói lên: ở Duyrích đang là chín giờ sáng. Ngân hàng đã mở cửa. Chỉ hai hồi chuông réo và người ta trả lời ông.
- Tôi gọi từ rất xa. Tôi muốn nói với Hôme Clốp. Tôi là một khách hàng. Việc khẩn, rất quan trọng và riêng.
Tất cả mọi người đều cứng lại trong một bầu không khí im lặng có thể đem cắt bằng dao được! Cuối cùng họ sắp sửa được biết rồi đây!
*
Đúng chín giờ rưỡi, ở tầng ba nhà số chín, đường Đơvaiơ, một người thanh mảnh mặc đồ đen bấm chuông cửa giáo sư Oguýt Xtrôn. Gã cầm tay một hộ pháp đang ôm cằm với vẻ mặt đau đớn kinh khủng.
Cân đối, uy nghi, đẹp và biết mình như thế, Ingrít đích thân mở cửa.
- Các ông?
Phôncô Môri chỉ Bêlindôna:
- Anh ta bị đau thế này đã một giờ rồi. Đau quá thể, không nhịn được.
- Các ông đã hẹn chưa? - Ingrít bĩu môi hỏi.
- Chúng tôi ghé qua đây. Người ta chắc đã gọi dây nói cho bà từ Continentơn, khách sạn chúng tôi ở.
- Không hề!
- Tôi không thể để cho bạn tôi trong tình trạng này được.
Để đế thêm, Piêtrô rống lên kêu đau.
- Tôi rất tiếc, - Ingrít nói. - Hôm nay chúng tôi hẹn đủ rồi. Tôi có thể chỉ cho các ông một bạn đồng nghiệp được không?
- Không, không! - Phôncô phản đối. - Bạn tôi chỉ muốn chữa ở đây. Ở khách sạn người ta nói giáo sư Xtrôn là chuyên gia giỏi nhất Duyrích.
Ingrít chỉ ngập ngừng một tích tắc.
- Các ông chờ cho một phút, giáo sư đang mổ. Tôi hỏi xem sao...
Chị quay gót, Piêtrô và Phôncô ngắm đường lượn hông của chị trong một thoáng. Họ đang ở lại một phòng chờ gợi đến một phòng khách tư nhân nhiều hơn là tiền sảnh của nỗi đau. Trên một cái bàn thấp, những tạp chí về răng bằng bốn thứ tiếng: Đức, Anh, Pháp và Ý. Những chiếc đi văng bằng da màu lông thú, những tấm thảm, những bức tường căng vải màu gạch non, và bức tranh cổ vẽ những người nhổ răng ở chợ thời Trung Cổ.
- Họ không nên trương những cái tầm bậy như thế này ra làm gì. - Bêlindôna nói. - Nó làm khách hàng nản.
- Cậu đã bị đau răng bao giờ chưa, cậu ấy?
- Chưa!
- Tớ cũng thế. Cậu biết tại sao không? Khi tớ còn nhóc lỏi, tớ đã bị một cú gậy bóng chày phang vào giữa mõm. Lợi của tớ còn, răng thì... Hắn nhăn nhở vén môi lên để lộ ra hai hàng vàng choé, cả đến tận răng hàm.
- Nó đã làm cho cậu giàu lên, phải không nào?
- Câm đi! - Piêtrô nói, miệng sắt lại.
Ingrít hiện ra. Bêlindôna lại đưa tay ôm hàm và nhăn nhó cúi đầu. - Giáo sư có hẹn vào mười giờ. Nếu có khoảng trống giữa hai người khách thì giáo sư khám cho ông. Nhưng hôm nay dứt khoát là không làm được gì cho ông đâu!
Chị đưa cho Piêtrô một ly nước và một viên thuốc trắng.
- Ông uống đi! Nó làm giảm đau.
Bêlindôna ngửi ngửi ly nước, vẻ nghi ngại.
- Uống! - Phôncô ra lệnh.
Piêtrô đặt viên thuốc xuống dưới lưỡi và uống nước với vẻ ghê sợ. Ngay sau khi Ingrít đi khuất, hắn liền lấy viên thuốc ra đút vào túi.
Mười giờ kém năm, Ingrít trở lại.
- Xin đi theo tôi...
Chị đưa họ vào trong một gian phòng khám với những đồ mạ kền lóng lánh trông vừa là phòng mổ, lại vừa là một nơi phát điện. Một điệu nhạc dìu dịu, lửng lơ trong không khí.
- Tôi chỉ có thể khám cho ông được thôi. - Oguýt Xtrôn nói với Bêlindôna. - Ông ngồi vào...
- Vợ ông đây à? - Phôncô Môri chỉ vào Ingrít và hỏi.
Xtrôn nhường lông mày lên và nhìn vội vợ.
- Xin lỗi?
- Ả có một cái đít đẹp lắm? - Phôncô nói và vén váy Ingrít lên.
Cùng động tác ấy, gã gí một lưỡi dao cạo vào cổ chị, trong khi Bêlindôna thì chĩa khẩu Vanthơ PP lên mỏ ác ông bác sĩ nha khoa.
- Lộ nữa ra! - Piêtrô nài. Phôncô giữ các nếp váy vén cao lên.
- Những con đĩ không mặc quần lót. - Piêtrô reo.
Dưới bộ râu muối tiêu, máu đã rút ra khỏi má Xtrôn và hình như xô cả về má Ingrít. Phôncô lợi dụng lúc dao động này để nói.
- Tôi không có chuyện gì với ông bà đâu. Nhưng như thế không ngăn được tôi cắt cổ bà ấy nếu ông không làm đúng những lệnh tôi sẽ đưa ra.
- Ông không khuyến khích người ta cắt cổ con đĩ vợ xinh xắn của ông chứ? - Bêlindôna nhấn thêm, vờ thông cảm. - Này, cậu có biết tại sao ả không mặc xi líp không? Chắc lão xơi đứng ả giữa hai cuộc nhổ răng đây nhỉ?
- Cậu chẳng hiểu gì cả, - Phôncô nói. - Trong khi lão mổ thì ả dạng đùi ra. Khách quên đau liền.
Bêlindôna cười sằng sặc. Một trong những lý do khiến hắn yêu Phôncô là cái óc hài hước không bao giờ bị mất đi ở gã, ngay cả trong những tình thế nguy hiểm nhất.
Tuy người còn run rẩy, cổ họng khô khốc và hai chân mềm nhũn, Oguýt Xtrôn vẫn khó nhọc thốt được ra lời:
- Các ông hãy nói cần bao nhiêu rồi đi đi cho...
- Cái ấy không khiến mày mất một xu nào, - Phôncô nói và lôi Ingrít lại đằng cuối phòng.
Gã vén một tấm rèm lên và thấy một gian con con khoảng vài ba mét, trong đó có ngăn giá để các khuôn hàm răng. Hoảng hồn, Ingrít mềm oặt như một con búp bê bằng vải, buông mình ngả vào gã. Môri quay về Piêtrô và ra hiệu là được.
- Tốt chứ? - Bêlindôna hỏi.
- Ừ, tờ sẽ ở đây với ả.
- Này... - Giáo sư xen vào, giọng run rẩy. - Trong một phút nữa, sẽ có một người khách của tôi đến... - Chính thế, - Môri lạnh lùng nói. - Vì lão ấy mà bọn ta ở đây. Trong khi mày chữa cho lão thì chớ quên là chúng tao vẫn ở đây xem mày.
- Nhưng rút cục các ông muốn gì ở chúng tôi?...
Bêlindôna không khỏi bật cười hí hí thú vị. Hắn đưa lướt cạnh bàn tay lên cổ họng Xtrôn, với một động tác chẳng mập mờ chút nào.
- Bọn tao sẽ bảo với mày cái này... Và nếu mày không làm theo thì vợ mày... huýt!
- Chưa kể viên đạn ở trong bụng mà mày lĩnh làm tiền thưởng nữa. - Phôncô nói thêm với một vẻ chán chường.
Lúc đó, gã bắt đầu giải thích từ tốn điều gã chờ ở giáo sư. Xtrôn tuyệt vọng làm những động tác từ chối, mắt trợn lên vì phẫn uất.
- Nếu mày thích xem vợ mày đi tong trước khi mày và tên khách cùng đi với thì tuỳ mày đấy...
Chuông cửa réo: Hôme Clốp đến.
- Ra mở... - Môri bình tĩnh nói.
Bêlindôna buông ông bác sĩ loạng choạng ra rồi đi đến với Phôncô, lưỡi dao cạo vẫn ở trên cổ Ingrít.
- Chớ quên là bọn tao kiểm soát mày. Chỉ một câu, một cái nhìn, một cử chỉ ngang ngửa là tàn sát liền.
Ôm chặt lấy Ingrít, chúng biến vào đằng sau tấm rèm.
- Tôi nhắc lại với các ông là không thể được!... - Giáo sư van một lần cuối cùng. - Ông ta sẽ chết mất!...
Một tiếng kêu tắc nghẹn của Ingrít vọng lại trả lời ông. Kinh hoàng, Oguýt chạy vội ra cửa. Khi ông mở ra cho ông chủ ngân hàng đi vào, thì đang là mười giờ ba mươi hai giây.
*
Đi ngang qua gian đại sảnh ngân hàng mình, Hôme Clốp có cảm tưởng nhân viên chào ông, tuy vẫn lễ phép, nhưng lại đầy vẻ mỉa mai. Không lẽ nào họ lại chưa biết gì về vụ tai tiếng hôm qua. Chắc chắn hai con mụ quang quác kia đã nói ra rồi. Một sự kiện lớn đến thế thì không thể nào bí mật lâu được ở một thành phố như Duyrich.
Từ ngày thành lập ở thời Carôlanhgiên, tức là hơn một nghìn năm nay, những bức tường cung kính của Grốtxmanxtơ chưa từng chứng kiến sự thi thố kinh hoàng của một con khổng lồ da đen trâng tráo phô mông vạch bụng ra trước một cuộc hội họp tôn nghiêm những nhà thần học như thế! Tựa hồ Thượng đế đã chờ từng ấy thế kỷ mới có thể trừng phạt đích đáng được một chủ ngân hàng về tội lỗi của hắn.
Hôme đã thức cả đêm để điểm lại tình hình, suy sụp vì một cảm giác phạm tội không thế nào chịu đựng nổi.
Simen sẽ biết, con gái sẽ biết, tất cả thành phố, đất nước sẽ biết... Nghiêm khắc lấy tiêu đề của một trong những bức tranh đẹp nhất của Gôganh “Chúng ta là ai? Chúng ta từ đâu đến? Chúng ta đang đi đâu?” ra làm cơ sở cho sự suy tưởng, ông đã có một cuộc phán xét lương tâm toàn diện: chẳng hay ho gì lắm! Ông đã nhìn thấy tất cả những kẽ hở ở giữa cái ông ngỡ là ông với cái vốn là ông thật sự, tấm kính phóng đại của lòng ăn năn đã làm cho nó hiện ra lù lù. Ông còn bao nhiêu năm nữa để sống. Ông đã làm gì cho xứng với sự cứu rỗi của Chúa? Ông đã cho đứa con gái duy nhất sự giáo dục thích đáng hay chưa? Nếu có thì tại sao lại có thể có được cuộc hôn nhân kia? Và Simen, người vợ mà lòng chung thuỷ sắt son đã được ông khen thưởng bằng việc lừa bà với một con gái điếm, Simen sẽ phản ứng như thế nào khi bà bị vụ tai tiếng kia vấy ố lên người?
Thuyết giáo đạo đức, ông lại gây điều ác. Phán xét người, ông lại bị lên án, bị trừng phạt ở chính cái điều ông nhạy bén nhất, tức là cái nhân vật xã hội của ông.
Kể từ ngày mai, khi Rêtana trở thành bà Cuốc Hanh - cuộc hôn lễ vào ba giờ sáng kia, sao mà ngu xuẩn đến thế - ông sẽ chỉ hành động theo lương tâm, bất kể hậu quả trong việc kinh doanh của ông như thế nào.
Cuộc hội đàm với Menvin Bốt để lại trong miệng ông một thứ mùi vị cay đắng. Vì nhu nhược hay vì ham lợi, ông đã cự tuyệt đối phó với tình thế của Công ty Xe hơi Lục Địa. Những kẻ vô tội có thể chết vì những lý do thuần tuý kinh tế thì thật là kinh khủng. Hôme sẽ không thể cho phép. Dù tốn kém đến đâu, ông cũng sẽ ra lệnh cho tất cả những nhà đại lý của hãng thay đổi cái phụ tùng nguy hiểm của những chiếc Bóng Đẹp P9 đang lưu hành. Sau đó nếu ý Chúa đã là như thế thì cái công ty cứ việc sập!
Clốp đã cho mình ba năm để giải quyết công việc kinh doanh của mình. Ông không có con trai để nôi dõi. Rêtana không thiết đến tài chính và anh chàng Cuốc tội nghiệp thì lại không thể điều hành được. Tiền nhiều nữa để làm gì chứ? Vì sao cứ đi tích luỹ một tư bản khi nó không còn là một phương tiện nữa mà đã trở thành một mục đích tự thân? Cho tới hết đời, Hôme và Simen chẳng phải lo lắng gì cho bản thân cả. Dù có điên rồ phá tán, hai người cũng không sao tiêu nổi được hết một phần trăm cái mà họ đang có.
Mácgơri chờ trước bàn giấy ông, vẻ cau có. (Cô ta biết à?) - Việc khẩn, rất quan trọng và riêng. Đương sự đang ở đầu dây?
Clốp nhìn đồng hồ: Chín giờ một phút.
- Có? - Ông cầm lấy máy và lơ đãng nói.
- Ông Hôme Clốp?
- Vâng?
- Ông chắc không biết tôi, nhưng tôi có tài khoản ở chỗ ông.
- Tôi nghe ông.
- Ông đã gặp người đại diện của tôi, Mooctimơ Ô Broi chưa?
Ngọn đèn đỏ con con loé sáng lên ở trong đầu Clốp.
Người gọi ông chỉ có thể là khách hàng của Philíp Điêgô, người liên doanh với Giencô Vônpôn, Etô Gabêlôti mà thôi.
Lập tức số tài khoản nhảy nhót trước mắt ông chủ ngân hàng, 828.384, cùng với tên mã hiệu những người gửi tiền đã chọn, “MAMA”. Bắt đầu từ hai hay ba triệu đôla trở đi thì trí nhớ tự nó chất vào kho tàng cho nó, chẳng cần phải xin xỏ gì cả.
- Trước hết, tôi cho ông con số đã. Sau đó, tôi xin ông làm cho một vài việc.
- Tôi nghe ông.
- 2877. Đăng ký dưới tên GOD.
Clốp đón cú đập choáng người và cau mày. Vậy là những sự nghi ngờ của ông đối với Moóctimơ Ô Broi là có cơ sở. Con người nhỏ bé bất lương kia đã cho chủ mình một con số giả...Ông thành thật buồn lòng bởi một con người đã lại có thể hạ thấp mình xuống đến độ đểu cáng như vậy. Khốn thay, ông lại không thể giúp cho cả Gabêlôti lẫn Vônpôn được. Ông chọn một thứ giọng rất trung lập, không cá tính.
- Tôi rất ân hận. Tôi không hiểu ông nói gì cả.
- Xin lỗi, sao? - Người đối thoại ngắc ngắc.
- Những thông tin ông vừa cho tôi không tương ứng với bất cứ cái gì hiện có ở trong ngân hàng chúng tôi.
- Ông đang đặt điều gì vậy? Ông nói cái gì đó?
- Tôi rất tiếc, thưa ông. Ông lầm ạ. Chào ông?
Ông đặt máy và bấm gọi Mácgiơri.
- Nếu tình cờ người này lại gọi thì chị trả lời là tôi đi vắng...
- Vâng, thưa ông?
Mácgiơri vênh váo đi ra. Ông còn bốn mươi lăm phút nữa để đến bác sĩ răng. Do sức mạnh của thói quen, ông viết vội những con số lên một mẩu giấy.
Hôm bay đã là ngày thứ năm Giencô Vônpôn gửi hai tỷ đôla vào Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích. Ngay tức khắc, Hôme đã đầu tư chúng vào nhà Ogien Sơmenblinh chủ Ngân hàng Của Các ông chủ ngân hàng ở Sean.
Kể cả lãi mà Clốp phải trả sau này có thể - cho người nào cung cấp ra được với ông con số đúng của tài khoản thì chỉ trò viết hoàn toàn hợp pháp và nhạt phèo lúc này của ông cũng đã để lại cho ông một khoảng lợi hàng ngày là 109.588 đôla. Tức là nhân với năm thành 547.940 đôla.
Trong tâm trạng hiện giờ, ông không thể xua đi nổi câu nói cứ mấp mé ở miệng ông: “Tội ác có lợi cho ai nhỉ?” Tất nhiên câu đó chẳng dính dáng gì đến ông, và nếu không có những nỗi ăn năn đang tràn ngập trong ông vì những lý do khác thì ông chẳng nghĩ đến nó làm gì.
Nhưng ông vẫn buộc phải thừa nhận rằng trong lúc này, - nếu như có tội ác thật, - thì nó có lợi cho ông chủ ngân hàng đấy.
*
Ba tiếng khẽ, một tiếng mạnh. Lanđô Baretô mở hé cửa. Italô Vônpôn lách vào.
- Ả đâu?
- Hãm ở trong phòng nó.
Vônpôn đi vào, Inetx đang nằm co nửa người trên những tấm đệm kê vào dàn lò sưởi. Ả đọc một tờ tạp chí thời trang cầm trong tay phải. Cổ tay trái ả bị giam trong đôi còng số tám buộc vào dàn lò sưởi bằng một sợi dây xích nhỏ. Ả đặt tờ báo xuống và nhìn Italô, con mắt dửng dưng.
- Mày biết viết không? - Italô hỏi.
Lanđô ngạc nhiên nhìn hắn. Sao lại có thể hỏi một đứa con gái đã học ba năm đại học như thế được nhỉ?
Lanđô không ngủ được nhiều. Theo lệnh ông chủ, hắn đã nhẫn nhục trói Inetx lại, và ả thì từ sau chuyện ở nhà máy cưa chẳng còn thèm thí cho gã một cái nhìn lẫn một lời nói nào. Ả giữ một im lặng ngang bướng, thù địch, khinh miệt, dửng dưng và tuân chịu. Đã hẹn là Lanđô sẽ đưa dây nói cho ả mỗi khi chuông réo. Sợi xích cột ả vào dàn lò sưởi ngắn quá, ả không thể tự mình cầm lấy máy nói được. Vônpôn đã quyết định như thế. Hắn cho rằng con khổng lồ này phải trả lời, kẻo sẽ làm cho một vài khách hàng của ả sinh nghi. Dĩ nhiên Lanđô đã cầm máy nghe mỗi khi người ta gọi ả, do đó phát hiện ra cả một mảng bí mật trong đời sống đứa bạn gái của mình. Có đám con gái nói chuyện, có đám người mẫu, kể những tin đồn trong các phòng thử quần áo, rồi cười ré lên the thé. Cả hai người đàn ông, một Đức, một Ý, gã đầu tiên là cai đầu dài điện ảnh, gã thứ hai là thợ chụp ảnh thời trang. Inetx đã nhẹ nhàng từ chối lời gã mời chụp cho bìa tạp chí Bada với hai triệu đôla nữ trang quấn đầy quanh người. Có một vài lời trao đổi với nhau bằng thổ ngữ Phi châu nữa.
- Hai người anh họ tôi, - Inetx nói. - Họ đi ngang qua thành phố. Những nhà ngoại giao. Họ sẽ đến đây.
Lanđô cáu:
- Em cứ việc bảo là em vắng nhà có được không?
- Hai năm nay họ không gặp tôi rồi. Họ có quà cho tôi. Nếu anh không thích thì anh đừng mở...
- Còn cứ nói cái tiếng bà là xà, bà là xồ kia nữa thì anh sẽ choang cho vỡ đầu em ra.
Gã đang thèm ả ghê gớm và đã phải cường điệu lên, vờ giận dữ. Thật ra, trong hoàn cảnh này, gã cảm thâý cay cú với ả và vì vậy mới đâm ra bực tức mà thôi.
- Tao nói gì viết nấy! - Vônpôn ra lệnh, chìa cho ả một tờ giấy và một bút máy. Ả chỉ vào đôi còng.
- Tôi không thể, với cái này.
- Tay phải mày tự do cơ mà!
- Tôi thuận tay trái.
- Tháo ra cho nó!
Lanđô ngoáy chiếc chìa nhỏ vào ổ khoá. Inetx xoa xoa cổ tay và đứng dậy với dáng vẻ lừ đừ của một con mèo rừng. Ả giơ tay cầm lấy tập giấy và chiếc bút máy.
- Khoan, - Vônpôn nói. - Tao muốn một cái ảnh của mày. Trần truồng!
Ả lục lọi trong ngăn kéo tủ rương, lấy ra một tập anbom, lật lật, và rút ra một tấm ảnh, Italô nhìn lướt qua và đút vào túi không bình luận. Inetx nằm sấp trên giường, tay trái cầm bút máy và bày tập giấy trước mặt.
- Tôi nghe ông đây! - Ả nói với Vônpôn, không thèm nhìn hắn.
*
Trong những hoàn cảnh khác, Hôme Clốp có lẽ đã bị ngạc nhiên vì vẻ rã rời, cái bắt tay mềm oặt và vội vã của giáo sư Xtrôn. Nhưng ông mải suy nghĩ quá cho nên không để ý thấy gì cả.
- Bà Xtrôn không ở nhà? - Ông quan tâm hỏi, bởi thuần tuý xã giao.
- Nhà tôi sắp về... - Xtrôn nói khe khe, cố quay lưng lại Hôme để cho ông không nhìn phải mắt mình, sợ lộ ra là mình nói dối. Ông ngồi vào, xin ông... Tôi xem cho ông bây giờ...
Ông vờ sờ soạng vào những đồ nghề ở trên một cái khay inốc. Clốp buông phịch mình xuống chiếc đi văng da màu đen, lần lượt dùng làm ghế bành hay bàn mổ tuỳ theo góc độ ngửa ra của nó. Chìm trong những ý nghĩ buồn chán, ông đã thả mình một lát trong tiếng nhạc tươi mát của Vivanđi, mắt mơ màng, tiếp tục âu sầu tìm hỏi nội tâm mình, thầm viết trang đầu bản têlếch sẽ gửi cho Erich Moóctaen, viên giám đốc của ông ở Công ty hợp nhất Vátxơna. Chẳng hơn gì cho những chiếc Bóng Đẹp P9 sản xuất theo dây chuyền ở Công ty xe hơi Lục Địa, ông chỉ không gặp phải rủi ro mà thôi. Ông sẽ gửi, mà không hề nhăn nhó, những khoản tiền đã được yêu cầu cho việc cải thiện an toàn ở công trường. Chỉ lúc ấy người ta mới có thể tiến hành những cuộc khai thác mới.
Ông thình lình chói mắt bởi chiếc đèn dọi rất mạnh mà Xtrôn vừa chiếu thẳng vào giữa mặt ông. Ông thấy hai bàn tay của giáo sư lọt vào vùng sáng, trắng và dài. Chúng ngó ngoáy, mà hình như chẳng có cái gì nối liền chúng với cánh tay và thân thể của ông ta vẫn ở trong bóng tối. Hoàn toàn loá chói, Clốp thậm chí chẳng phân biệt được ra cả hình thù ông giáo sư. Ông nhắm mắt để khỏi nhìn thấy muôn nghìn những mặt trời vỡ vụn, nổ tung ra trong vùng mắt ông. Ông cảm thấy Xtrôn buộc một chiếc khăn ở quanh cổ mình và ngạc nhiên về sự im lặng của ông giáo sư. Thông thường, giáo sư không quên kể những chuyện chỉ mình ông ấy cười được, dắt dây chúng vào trong một tiết tấu mà lưu lượng và vần điệu hoá ra lại có một hiệu quả thôi miên với người bệnh.
- Ông khoẻ chứ? - Hôme hỏi cầu âu.
- Vâng... Vâng... Chúng ta sẽ làm một cuộc kiểm kê nho nhỏ về toàn thể...
Oguýt Xtrôn muốn kêu lên với Hôme là chạy trốn đi.
Để chứng minh mình không phải đang trải qua một cơn ác mộng, ông sợ hãi liếc về phía tấm rèm mà đằng sau đó vợ ông, dao kề cổ, đang bị hai tên sát nhân giữ chặt.
Tấm rèm khẽ vén lên. Tên lực sĩ chợ phiên mỉm một nụ cười hiền lành khuyến khích với ông. Cạnh gã, Ingrít mắt khiếp đảm mở to trừng trừng, bị người kia ôm ghì lấy, một tay gã ngửa đầu bà ra trong khi tay nọ thì ấn lưỡi dao vào động mạch cổ.
Để khỏi bị điên, Oguýt Xtrôn lao vào một cuộc đối thoại nghề nghiệp. Cần phải mạch lạc để Clốp không nghi hoặc. Về lý thuyết, ông chủ ngân hàng, mắc bệnh tâm thần về răng lợi, cũng hiểu chẳng kém gì giáo sư cả.
- Tôi đã có câu trả lời cho điều ông hỏi tôi hôm nọ...
- Ông khe khẽ ngả đầu Hôme sang bên trái... - Thế... Vâng...
Cảm ơn... ông biết đấy, về sự phân huỷ nền hữu cơ của men răng... Cái đó hoàn toàn không thể có được trước khi kết tinh của apatít bị sập...
- À? Clốp nói.
- Ông cứ hạ thế... Các phần tử hữu cơ bị rữa ra ở trong nền khoáng. Ngoài ra, như ông đã biết đấy, các vi trùng sâu răng nói chung không phân huỷ prôtêin.
Hôme Clốp giơ một ngón tay để xin nói. Ông cảm thấy tay Xtrôn buông ra khỏi hàm mình.
- Có một khả năng khác: sự phân huỷ đồng thời của nền hữu cơ và khoáng của men răng.
Mặt đầm đìa mồ hôi, ông giáo sư không cưỡng nổi cái mong muốn dữ dội được nhìn về phía cuối phòng. Tên hộ pháp ra hiệu sốt ruột với ông. Ông trả lời câu hỏi của Hôme Clốp như máy.
- Không chắc lắm, ông bạn... không chắc lắm. Tất cả các apatít tạo nên bản chất của men đều hoà tan được ở trong nước. Ở PH7, ở trong nước cất thì chỉ 1,2 phần trăm men răng người mới hoà tan trong vòng năm tuần.Thế này sẽ chẳng bao giờ ăn thua Clốp sẽ cảm thấy ngay sự gian tà một khi mình tìm cách đánh thuốc mê ông ta... ông ta sẽ hỏi tại sao... Nói thế nào? Ông ta biết rằng ông ta hoàn hảo cơ mà... Nhưng nếu không làm thì đám kia, ở sau tấm rèm... Ingrit... Xtrôn chẳng còn thời gian lẫn sự lựa chọn nào khác. Bị nỗi kinh hoàng đè lên mỏ ác, ông buột nói ra với một tiếng cười gượng gạo và thảm hại:
- Tôi sẽ cho ông thử một cái mới... hoàn toàn thú vị...ông ngậm miệng lại!... Tôi sẽ phải thăm thú vùng lợi ở răng số tám, trước răng hàm... Viêm một chút... Tôi muốn xem kỹ nó một tý...
Hôme nhướng một lông mày lên, tỏ ý ngạc nhiên.
- Ông thư giãn... Thư giãn... Có lẽ một tác nhân gây viêm ở vùng lợi ngoài chăng?... Hay xảy ra lắm!
Vừa nói, Xtrôn vừa cầm chiếc mặt nạ nối liền với quả bóng nhỏ đựng Prôtôxit adốt ([50]) bằng một cái ống cao su.
- Ông hít mạnh vào, hai ba lần...
Clốp cứng người lại. Mới hôm qua, Xtrôn vừa khám cho ông xong. Cái viêm này không thể xảy ra trong có một đêm được. ông sắp ra hiệu muốn nói thì thấy giáo sư úp lên mặt mình cái mặt nạ.
- Không cựa... Hít vào Thư giãn...
Không rõ phải ngửi cái gì, Hôme Clốp định ngồi thẳng dậy. Vì phản xạ, ông đã hít vào một hơi sâu. Lập tức ông có cảm giác mềm oặt kỳ lạ. Ông giơ tay lên để phản đối, nắm lấy cánh tay Oguýt Xtrôn mà ông bíu vào một cách ẻo lả, thình lình ngạt thở và hít luôn một hơi nữa. Chiếc mặt nạ đè lên hai gò má ông, bàn tay giáo sư đặt trên trán ông trở thành nặng như một khối kim loại to đùng, ngọn đèn rọi bùng cháy thành một vầng những tia sáng lạnh buốt và kêu lanh canh.
Hôme mê đi. Ông giáo sư, tay run cầm cập, vẫn giữ mặt nạ thêm lúc nữa. Khi chắc chắc ông chủ ngân hàng đã hoàn toàn mê man, ông bèn quay lại hai tên đao phủ, mắt ướt đầm, nói bằng một giọng van vỉ:
- Tôi không thể... - ông rên rỉ. - Tôi không thể...
Ông lau mồ hôi làm cho một ông nhoà đi và lần này kêu to lên:
- Tôi không thể!
Tên hộ pháp nhảy phắt ra tát mạnh ông.
- Làm, thằng mặt nghệt! Mày muốn chúng tao chọc tiết vợ mày chứ?
Tai ù lên, Oguýt mê mụ nhìn Ingrít. Chị trắng bệch như một người chết rồi. Trên khuôn mặt tái nhợt, chỉ còn hai con mắt biểu lộ nỗi kinh hoàng. Lưỡi dao trên cổ chị không lùi lại một li nào.
Lúc đó, ông biết rằng vợ ông sẽ chết tức khắc nếu ông không hành động ngay. Cưỡng lại cơn buồn nôn dữ dội, ông cầm lấy một cái kìm nhỏ, mở hàm Hôme Clốp ra, tìm góc độ tốt nhất. Ông kẹp chiếc răng nanh ở hàm trên vào trong gọng kìm, vặn mạnh. Cái đầu thả lòng của ông chủ ngân hàng quay theo đà nhổ. Xtrôn chèn chặt nó lại bằng cách tì khuỷu tay trái của mình lên trán Hôme. Ông đánh trật chiếc răng nanh, lắc nó lần lượt theo chiều đứng và chiều ngang. Rồi với một thứ dao mổ lớn, ông rạch lợi ra, xén đứt những dây chằng nối răng vào xương. Ông lại cầm lấy kìm, nhổ mạnh nữa... Một cái gì đó gãy vỡ. Dưới con mắt thú vị và dửng dưng của Bêlindôna, Xtrôn nhợt nhạt, mồ hôi lạnh băng ướt đầm cả người, cầu khẩn liếc nhìn sang hắn. Ông không đọc thấy ở hắn một chút thương hại nào mà chỉ là mệnh lệnh lì lợm phải tiếp tục.
Các răng hàm có nhiều chân rết làm ông vất vả hơn.
Cố giữ không nôn, ông đã phải dùng đến một cái kìm vén, chèn vào giữa xương hàm và chân răng để nậy bật răng ra khỏi ổ của nó.
- Nhanh nữa!... - Bêlindôna càu nhàu, cảnh nhổ răng này đã bắt đầu làm cho gã chán.
Tám phút sau, mọi sự đã xong xuôi. Hôme Clốp chỉ còn có mỗi một cái răng ở trong miệng. Con mắt Xtrôn nhìn lên cái khay trong đó đựng những chiếc răng mà ông vừa nhổ ra nằm giữa những đốm máu nho nhỏ. Mắt ông đờ ra, mũi ông nhọn hoắt lại, ông từ từ ngã xuống.
Mặt Bêlindôna thoáng một vẻ khinh bỉ. Hắn vành mạnh mồm ông chủ ngân hàng ra, lùa ngón tay trỏ vào quay nhanh một vòng kiểm tra xem hàng lợi có còn chỗ nào nổi lên không: công việc đã được thực hành nghiêm chỉnh.
Hài lòng, gã lau ngón tay bẩn vào áo vét của Clốp.
Phôncô Môri buông Ingrít ra và nhét lưỡi dao cạo vào túi Người thiếu phụ loạng choạng không vững. Đi ngang qua, Bêlindôna nhoẻn với chị một cụ cười duyên. Bàn tay xoè ra to tướng của gã thình lình chĩa ngang và giáng một cái thật mạnh vào trán Ingrít bằng lòng bàn tay. Chị khuỷu xuống, mềm nhũn. Phôncô mở khoá gian buồng con, trong để chồng lên nhau những khuôn răng. Nó dẫn ra một cầu thang mà gã bình thản đi xuống, sau khi Piêtrô đã cẩn thận đóng cửa lại ở đằng sau.
Một phút trôi qua. Trong phòng khám tan hoang, không ai động đậy. Băng từ tiếp tục quay, tuột dần ra. Máy nói réo một chục lần rồi thôi.
Hôme Clốp khẽ cựa mình. Ông mở hai con mắt bỡ ngỡ, theo bản năng đưa tay lên miệng và thấy đầy máu.
Cúi xuống, ông thấy Xtrôn nằm bất động. Ông khó nhọc đưa mắt nhìn quanh gian phòng và trông thấy Ingrít Xtrôn nằm chắn ngay lấy cửa ở trong cùng, chiếc áo blu vén lên đến tận cặp đùi dài, tròn trịa của chị.
Không muốn hiểu cái gì cả trong lúc này, ông chập chững đứng lên, vịn tay vào tay ghế rồi đi vài bước ngập ngừng đến tận một cái gương có khung bằng đồng đen.
Không nhận được ra bản thân, ông nhìn ngắm cái con người đang đối đầu với ông trong một hình ánh đảo lộn đáng sợ. Mặt ông bê bết máu, cũng như cái khăn đỏ loè quấn quanh cổ ông. Ông thấy máu chảy ra từ miệng ông thành hai vệt màu dâu tây vẽ nên hai cái rãnh cống ở trên quai hàm có những cục máu đông dính vào: ông nhè ra máu...
Tim đập như búa trên đe, ông dồn hết những gì còn lại của lòng dũng cảm để có được sự xác nhận đối với cái ông đã lờ mờ biết rồi. Ông mở miệng ra.
Hai hàng lợi của ông chỉ còn là một thứ nhầy nhụa đỏ hỏn và phẳng lì. Một thế kỷ trước đây, khi ông ngồi vào cái ghế bành này thì bộ răng của ông là hoàn hảo nhất thành phố. Bây giờ, ở chỗ đó chẳng còn lại cái gì nữa. Nước mắt lăn trên má ông. Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ông dứt ra khỏi sự chiêm ngưỡng cái thảm hoạ không thể nào cứu chữa được kia.
Ingrít ngồi trên thảm yên lặng nhìn ông, hai con mắt kinh hoảng trợn trừng. Máy nói réo. Cử động như người máy, mắt trừng trừng và xa vắng, không để ý tới chồng đang rên khe khẽ, Ingrít cầm lấy điện thoại. Chị nghe mà vẻ mặt kỳ lạ của chị không hề thay đổi, hình như chẳng thấy cái gì. Nhưng chị đưa máy cho Hôme Clốp và ông bất giác nắm vội lấy. Cử động của hai người êm như có đệm bông, như được làm theo nhịp phim quay chậm.
Tuy rất choáng váng, ông chủ ngân hàng cũng nhận ra ngay được cái tiếng từ nay ông không bao giờ quên nổi, tiếng của Italô Bé Vônpôn.
- Lời cảnh cáo thứ hai và cuối cùng... Nếu tiền mặt không được gửi đi trong một giờ nữa thì tôi không chịu trách nhiệm về mạng ông lẫn của gia đình ông đâu!
Clốp không đủ sức nhổ cái cục máu đông vừa mới hình thành trong miệng ông. Ông lấy lưới đẩy nó ra chỗ khác, cố khống chế nhịp thở hổn hển rồi thốt ra từ từ bằng một cái giọng biến đổi đi vì hết cả răng, một cái giọng khó lòng mà nghe được rõ:
- Chết rấp mày đi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đồng Tiền Thấm Máu
Pierre Rey
Đồng Tiền Thấm Máu - Pierre Rey
https://isach.info/story.php?story=dong_tien_tham_mau__pierre_rey