Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đoạt Hồn Chung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồi 17: Kịch Chiến Trong Rừng Hoang
Ôn Thần quắt mắt, rọi ánh hung quang vào Mã Phúc Toàn và gằn giọng:
- Ngươi không đồng ý thì lên thử xem?
Mã Phúc Toàn liếc nhanh một lượt, khi ấy các cao thủ đã xếp thành một vòng tròn bao bọc lấy Ôn Thần, Ôn Hồn và Tống Nguyên.
Lại ho khan một tiếng, Mã Phúc Toàn nói lè nhè:
- Tại hạ đâu có ý kiến gì. Nhưng nếu tại hạ không đồng ý cũng là việc nhỏ, lòng người ở đây không phục mới là quan trọng.
Hắn lại nhìn quanh, xem có ai về phe với mình. Nhưng bọn ngừơi ấy cứ kẻ nọ ngó người kia, chưa dám xông lên.
Ôn Thần cười đắc chí:
- Nói thật khi huynh đệ ta nổi tiếng thì bọn các ngươi còn nằm trong bụng mẹ. Việc hôm nay có kẻ nào không đồng ý cứ việc ra mặt đi, khà khà...
Trong đấu trường im phăng phắc. Yên lặng rợn người. Ánh trăng đã bạc mầu, chiếu lạnh lùng khắp sân miếu.
Tống Nguyên mở tròn đôi mắt, trên khóe miệng máu không ngừng chảy. Các cơ mặt co giật từng hồi, chứng tỏ Tống Nguyên bị thương rất nặng, và bộc lộ đau đớn vô cùng.
Thình lình Sa Mạc Chí Tôn cười một tiếng, phá vỡ bầu không khgí yên lặng nặng nề...
Lúc ấy sáu tên “Lục ma vương” của Lang Nham bảo thẳng hang bước tới. Cao thủ các môn phái khác cũng lục đục đi lên.
Thì ra cả bọn đã hiểu ngầm với nhau. Không ai chắc thắng được Ôn Thần, Ôn Hồn. Nhưng số đông xúm lại có hy vọng áp đảo được chúng...
Sa Mạc Chí Tôn buông một tràng cười lạnh lẽo, rồi bước thêm một bước dài về phía trước.
Lục ma vương rảo bước theo.
Các cao thủ môn phái kia lần lượt sấn tới.
Xung quanh bốn phía, tính cả Lục ma vương gồm trên hai mươi cao thủ võ lâm tập trung tinh lực sẵn sàng xuất thủ.
Đấu trường bỗng tĩnh lặng khác thường.
Không khí căng thẳng bao trùm tất cả, một trận ác chiến sắp bắt đầu, hứa hẹn nhiều máu đổ thịt rơi.
Trời sắp sang, vầng trăng lặn hẳn ở phía tây. Cảnh tranh tối tranh sang phủ khắp miếu rộng. Miếu Sơn Thần và cả cánh rừng bao la trong lúc này không có tiếng động nào, ngoài tiếng khò khè của Tống Nguyên.
Im lặng trải dài như một cảnh chết.
Bỗng Tống Nguyên “oẹ” một tiếng, máu tuôn lai láng.
Chàng tra “Đoạt Hồn huyết kiếm” vào vỏ, rên lên một tiếng khẽ, rồi thân hình từ từ đổ xuống. Chàng giãy giụa nhẹ mấy cái, hai mắt nhắm nghiền và nằm bất động.
Không có ai dám cựa mạnh.
Dường như đấu trường chẳng kẻ nào dám nhúc nhích.
Nhưng Ôn Thần và Ôn Hồn đã sẵn sàng thủ chưởng, chỉ cần kẻ nào sấn tới là chúng xuất chiêu giết chết.
Thình lình có tiếng y phục sột soạt phía rừng, những con mắt đỏ dồn về phía đó. Nhanh như một mũi tên, bóng người cao lớn góc rừng lao vèo tới chộc lấy “Đoạt Hồn huyết kiếm” và “Tần Băng tiêu” mang bên hông Tông Nguyên.
Ôn Thần thét rờn rợn:
- Muốn chết hả?
Lời chưa dứt hắn đã xuất một ngọn chưởng sấm sét vào ngực bóng người áo trắng.
Sa Mạc Chí Tôn kêu lên:
- Tuyết Sơn Âm Linh.
Lục ma vươngg vung kiếm hò reo phóng thẳng tới Ôn Hồn.
Hoang Mạc Lang Nhân cũng thét một tiếng, xuất chưởng mãnh liệt quật vào Ôn Thần trong chớp mắt.
Gần như cùng một lúc, những người còn lại đều ùa lên, xuất chưởng đánh Ôn Thần, Ôn Hồn.
Có tiếng rú lên, Tuyết Sơn Âm Linh bật lui, lão đã bị Ôn Thần - Trương Đồng Lĩnh đánh bị thương.
Chân vừa chạm đất, Tuyết Sơn Âm Linh đã ói ra một búng máu.
Lão nói lớn:
- Trong đời ta, Trương Đồng Linh là chưởng thủ, Đỗ Tống Nguyên là kiếm thủ.
Tiếng nói vừa dứt thì Tuyết Sơn Âm Linh bỏ chạy vào rừng, tà áo bạch bào đẫm máu lất phất bay theo gió.
Đấu trường nhộn nhạo
Các cao thủ cùng nhất tề xông vào đánh “Song ôn”
Ôn Thần, Ôn Hồn cười gằn, thân hình lướt đi, kình phong cuồn cuộn. Bọn chúng lao vào các địch thủ, vượt qua kiếm ảnh, chưởng chiêu.
Các tiếng kêu khủng khiếp, hai tên trong Lục ma vương trúng độc chiêu, máu phun cả vòi. Sa Mạc Chí Tôn Ái Thiên Trường xuất chiêu, đảy kình phong dữ dội vào hai gã Song ôn.
Chính vào lúc chưởng phong như bão, tiếng kêu huyên náo, kiếm ảnh đầy trời, thì ở góc rừng có một gã cười khà khà.
Hắn lẩm bẩm:
- Phải, các ngươi cứ liều mạng với tất cả sức lực đi, còn vật báu thì để ta hưởng trọn.
Gã ấy chính là “Độc Thủ thư sinh” Mã Phúc Toàn.
Như một mũi tên, thình lình Mã Phúc Toàn cầm quạt sắt lao tới bên cạnh Tống Nguyên, bàn tay mềm mại của gã cướp lấy “Tàn Băng tiêu” và định lấy luôn “Đoạt Hồn huyết kiếm”.
Nhưng khủy tay của lão bỗng tê đi, tả chưởng lập tức bại liệt, đành buông “Tàn Băng tiêu” rơi xuống.
Ma Phúc Toàn vung quạt đánh tới, nhưng chỉ thấy một bóng hồng bay qua, với tiếng cười thanh thoát. Cùng lúc có lệnh truyền:
- Tên ăn cướp nằm xuống.
Huyệt “Tiếu Yêu” của Mã Phúc Toàn tê hẳn, gã chới với một khắc, thân hình mềm nhũn đổ xuống.
Tiếp đó bóng hồng lướt về phía Tống Nguyên, một tay cặp ngang mình chàng và tay kia lấy lại “Tàn Băng tiêu” luồn nhanh vào rừng.
Mã Phúc Toàn trừng mắt nhìn theo, hắn thấy rõ người đánh hắn ngã xuống và cướp Tống Nguyên với Tàn Băng tiêu là một cô gái mặc y phục màu hồng.
Người con gái đó là ai?
Thân pháp, thủ pháp của cô gái áo hồng quá nhanh, đến nỗi Mã Phúc Toàn nhìn không rõ mặt, chỉ thấy một thân hình thanh thoát, với mái tóc dài buông phủ bờ vai.
Hắn đâm hối hận...
Lẽ ra cướp được “Tàn Băng tiêu” thì chạy bay đi, còn tham cây “Đoạt Hồn huyết kiếm” đã chẳng được gì còn bị người con gái điểm huyệt, khóa cả tay chân nằm như con heo nhục nhã.
Nhưng hối hận đã quá muộn rồi.
Trên đấu trường vẫn đang kich chiến.
Họ ở cách chỗ “Độc Thủ thư sinh” nằm chèo queo chỉ có ba trượng.
Những tiếng kêu thảm thiết thình thoảng lại vang lên. Máu tươi văng vãi cả vào mặt Mã Phúc Toàn.
Họ vẫn giết nhau ác liệt.
Mã Phúc Toàn muốn kêu lên để báo cho họ biết Tống Nguyên và những bảo vật đã lọt vào tay người khác...
Nhưng hắn tuy mở miệng được mà không nói lên lời, bởi hắn đã bị điểm vào “á huyệt” tạm thời chịu câm.
Nằm chèo queo uất hận, Mã Phúc Toàn chỉ biết chờ đến khi nào trận đấu kết thúc...
Lúc đó kẻ chiến thắng sẽ trở lại tìm “con mồi” là Tống Nguyên và những báu vật “Tàn Băng tiêu” và “Đoạt Hồn huyết kiếm”... Nhưng đến lúc đó thì...
Mã Phúc Toàn cười không thành tiếng.
Hắn tưởng tượng đến sự thất vọng của kẻ chiến thắng, bởi trong lúc chúng giết nhau thì Tống Nguyên đã biến mất rồi.
Lẽ tất nhiên khi đó hắn sẽ được giải huyệt để kể chuyện kỳ cục cho họ nghe.
Một cô gái, ôi chỉ là một cô gái, xuất thủ nhanh như thần.
Bây giờ Mã Phúc Toàn cứ nằm nhìn cảnh chết chóc, một cuộc lưu huyết ghê gớm trong võ lâm. Bao nhiêu kẻ đã chết nằm vương vãi, đứt đầu, lìa cổ, cụt cả tứ chi.
Ôi làm sao kêu họ dừng lại?
Mặt trời lên cao, ánh nắng chan hòa mặt đất.
Nơi sân miếu Sơn Thần, cảnh chem. Giết vẫn tiếp diễn, thì trong rừng sâu lại yên tĩnh vô cùng...
Tống Nguyên được đặt nằm gọn trong một cái hốc cây rộng rãi, đây là một bộng cây to, tạo thành một hộc lớn. Cô gái áo hồng đưa chàng về đó, truyền nội lực chữa thương...
Dần dần Tống Nguyên tỉnh lại. Chàng nhìn quanh và ngạc nhiên kêu lên:
- Ôi, sao ta lại nằm ở đây?
Lát sau, tập trung tinh thần, chàng nhớ lại ngọn chưởng của “Nhất Ma; Vũ Trụ Ma Quân”.
Chàng đã chém được lão bị thương, nhưng cũng ngất ngư bởi chưởng lực của lão, và trở thành miếng mồi ngon cho “Song ôn” và những cao thủ các môn phái tranh giành.
Chàng đã ngất xỉu, và ai đưa chàng về đây.
Tống Nguyên đảo mắt nhìn quanh...
Bốn bề vắng lặng, không một bóng người.
Chàng than nho nhỏ:
- Ôi, ân nhân nào đã cứu ta, mà không cho ta thấy mặt?
Chàng nhỏm dậy rờ bên mình “Tàn Băng tiêu” và “Đoạt Hồn huyết kiếm” vẫn còn đủ cả.
Bên mình chàng còn một mảnh giấy chi chít những chữ. Tống Nguyên lượm mảnh giấy và vươn mình chui ra khỏi hốc cây.
Dưới những tia nắng xuyên qua tàn lá, Tống Nguyên nhận ra mảnh giấy là một bức thư với những hàng chữ viết vội.
Chàng gật gù:
- Có thể biết ân nhân là ai rồi...
Chàng lẩm nhẩm đọc bức thư:
“Đỗ ca ca
Xin cho phép Nộ được gọi Đỗ ca ca.
Đêm qua Ca ca bị thương rất nặng, đến nỗi Nộ đau lòng lắm, Nộ đã cứu Ca ca ra khỏi vòng chiến, và truyền nội lực của mình để Ca ca được bình phục... Nếu việc điều trị chưa tốt thì Ca ca cũng đừng trách Nộ, bởi vì Nộ đã làm hết sức mình rồi.
Sau khi điều trị xong, Nộ đã điểm huyệt ngủ để Ca ca ngủ ngon, bởi Ca ca cần tĩnh dưỡng. Nộ có việc cần làm gấp nên lại phải ra đi, không thể nói lời tạm biệt... Đồng thời Nộ xin nói thẳng, từ khi gặp Ca ca, Nộ đã tha thiết yêu Ca ca rồi đó. Từ nay Nộ luôn nhớ về Ca ca, và sẽ còn đến tìm Ca ca, bất luận ở nơi nào...
Nộ yêu của Ca ca ----- Cầm”.
Tống Nguyên ngơ ngẩn, bàng hoàng, sao lại xưng hô là “Nộ” và Cầm là ai? Tất nhiên đây là một cô gái. Võ công của nàng phải thâm hậu, ít ra là bằng Tống Nguyên, nên mới đủ nội lực cứu chữa vết thương, đem lại mạng sống cho chàng.
Nhưng cứu được chàng nàng đả phải tổn hao nhiều nguyên khí. Ôi, một người chưa biết mặt mà thương yêu chàng, hết lòng cứu giúp chàng thật là một kỳ duyên.
Kể từ nay bất kể Cầm là ai, Tống Nguyên vần mãi mãi nhớ ngườio con gái đã cứu chàng thoát khỏi hơn hai mươi cao thủ bảo toàn mạng sống và cả Tiêu, Kiếm cho chàng.
Quá xuc động, Tống Nguyên kêu lên:
- Cầm nương, ta nhớ ơn nàng, ta yêu nàng...
Dứt lời, Tống Nguyên bay ra khỏi rừng như một mảnh sao băng. Chàng trở lại miếu Sơn Thần, nơi bãi chiến.
Thây người nằm sấp lớn.
Máu từng vũng đã khô bầm, mùi tanh hôi khó chịu... Từng bầy ruồi nhặng bay vù vù.
Tống Nguyên muốn tìm kiếm gì ở nơi đây?
Chàng cất tiếng kêu:
- Hồ lão ca...
Thì ra chàng muốn tìm lại Lạc Hồn Tên Tửu Hồ Quang Thao.
Nhưng tiếng kêu của chàng không có ai đáp lại, chỉ có tiếng vọng của núi rừng.
Chàng lại đạp lên những xác chết để đi tới phía nam, nơi hồi đêm Lạc Hôn Tiên Tửu đã chạy với thân hình đẫm máu, Tống Nguyên vô cùng xúc động bởi Lạc Hồn Tiên Tửu đã hy sinh cả mạng sống vì chàng.
Tống Nguyên thầm kêu lên:
- Ôi, Hồ lão ca, đẹ thật có lỗi, bởi không có đẹ thì lão ca không bị dính vào cuộc huyết chiến này.
Chàng lại vào rừng sạo, mong tìm thấy người bạn, người anh thân yêu. Tiếng kêu của chàng vẫn vang vọng:
- Lão ca, Hồ lão ca...
Xem tiếp hồi 18 Theo từng vết máu
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đoạt Hồn Chung
Trần Thanh Vân
Đoạt Hồn Chung - Trần Thanh Vân
https://isach.info/story.php?story=doat_hon_chung__tran_thanh_van