Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dây Leo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 16: Ân Cần Và Lừa Dối (2)
K
ết hôn, sự mất mát lập tức lũ lượt kéo đến, bởi vì từ khi kết hôn, cô cũng mất đi công việc.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng không cho phép cô đi làm nữa, để cho cô an tâm ở nhà dưỡng thai, Đường Mạn không lay chuyển được, hai vị trưởng bối xa lạ này hiện tại là ba mẹ chồng của cô, cô không dám tranh cãi với họ, cuối cùng cô đành phải khẩn cầu Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, ông xã là quần áo, công việc là tay chân, em không thể không có tay chân, nhưng em cũng không thể trần truồng chạy ra ngoài a, em không thể không có công việc.”
Cô thực sự rất muốn đi làm, cô hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, cùng anh đi làm, cùng anh tan ca, có được người chồng mà trong lòng mình ngưỡng mộ như vậy, là chuyện khiến cô vui vẻ hạnh phúc biết bao, mà hưởng thụ một phần hạnh phúc này chính là ước mơ tha thiết nhất của cô.
Trương Khải Hiên lại phản đối, “Anh có thể kiếm tiền về cho em, để cho bà xã tiêu tiền thoải mái là kiêu ngạo của đàn ông mà.”
Đường Mạn chưa từ bỏ ý định, cô bĩu môi: “Nhưng em không muốn trở thành một con heo bị nuôi ở trong chuồng.”
Trương Khải Hiên mỉm cười, bàn tay anh luồn vào trong quần áo của cô, hơi dùng sức bóp ngực của cô, “Được rồi, anh ở chỗ ba mẹ làm ra chút việc vậy.”
Cuối cùng, kết quả trả về chính là, để Đường Mạn nghỉ dài hạn, đợi đến sau khi sinh em bé xong, cô có thể đi làm việc lại.
Cô rất thất vọng. Thật hy vọng mỗi ngày mở mắt ra, vội vội vàng vàng rửa mặt, thay quần áo, ăn cơm, sau đó bắt đầu đi làm, mệt thì có mệt nhưng hết sức phấn khởi.
Rất bất đắc dĩ, cô nửa vui nửa buồn, âm thầm làm vợ của Trương Khải Hiên, người ngoài thì thấy, cô một sớm được đắc sủng, liền sau đó mang thai thì lên trời, gả vào nhà giàu sang, sau đó thì ăn ngon mặc đẹp, quang vinh đắc sủng trong một lúc. Nhưng mà, ai hiểu được cô chứ, cô rất cô đơn.
Trương Khải Hiên vẫn đi làm như trước, chỉ có buổi tối Đường Mạn mới được gặp anh, ban ngày cô hệt như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vàng, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo phố, thấy người khác vội vã bận rộn, mình lại tiêu phí tuổi thanh xuân như vậy, đầu óc cô đầy cảm giác có tội.
Lúc không có anh, cô đọc sách hoặc lên mạng, bị bà Trương phát hiện, lập tức cau mày khuyên bảo cô, phụ nữ có thai không nên tiếp xúc với máy tính nhiều quá, cô chỉ đành ngượng ngùng lui về phòng. Nhàm chán, thật sự rất buồn, gọi điện thoại hẹn bạn bè ra ngoài trò chuyện uống trà, nhưng ai ai cũng đều có công việc của mình, có mấy người giống như cô chứ, tuổi còn trẻ mà đã gả đi, thời gian trống ra một đống.
Đường Mạn vô cùng uất ức, cô gọi điện thoại cho cô bạn cùng phòng tốt nhất của mình, “Cuộc sống hôn nhân không thoải mái, mình tình nguyện ngủ ở nhà tập thể giống như trước kia, chen chúc ở căn tin… …”
Đúng, một mình ăn cơm với mọi người, tất cả mọi người đều chiếu cố cô, thức ăn là thứ đẹp đẽ, cô không dám kén chọn.
Nói chuyện cô không không dám lớn tiếng, không dám giống như ở công ty vậy, nghĩ sao nói vậy hay đùa giỡn với mọi người, bởi vì hiện tại, cô đã thành phụ nữ có chồng, trên có cha mẹ chồng, dưới, còn có một cô cháu gái nhỏ họ Trương, khắp nơi đều nhìn vào người thím út vừa mới được gả vào đây.
Chỉ có điều, nói như thế nào về Trương Vũ Đồng đây? Đường Mạn nhớ lại, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, con nhóc này quả thực là một thiên sứ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, trong veo tươi sáng, mặt mày như tranh vẽ, xinh đẹp có một không hai, hơn nữa, cái miệng nhỏ xinh xắn vừa ngọt lại vừa khéo, đùa với người lớn đang buồn cũng có thể cười rộ lên.
Hơn nữa, con nhóc này cũng thích cô, nhóc quấn lấy cô đòi cô kể chuyện cổ tích, Đường Mạn cũng kể chuyện cổ tích cho nó nghe, thêm mắm dặm muối vào, con nhóc lắng nghe đến mặt mày hớn hở, dần dần, quấn lấy cô, mỗi ngày đều muốn cô kể, tách ra không được.
Đường Mạn nhìn thấy Trương Vũ Đồng, trong lòng cũng vui vẻ, đúng vậy, cục cưng của mình qua 8 tháng nữa sẽ sinh, cho dù là trai hay gái, trời cao chỉ định, nó cũng sẽ được cưng chiều đến hư.
Cũng bởi vì có đứa bé này, Đường Mạn càng lúc càng không muốn rời xa Trương Khải Hiên, cô đối với Trương Khải Hiên, từ lúc đầu là yêu say đắm còn đến bây giờ là yêu si mê, trước kia, anh là người mà cô thầm mến, sau đó lại là người yêu của cô, hiện giờ lại là chồng cô, còn là ba của con cô, cô cần anh, dựa dẫm vào anh, khao khát mỗi giờ mỗi phút anh đều ở cùng một chỗ với mình.
Nhưng Trương Khải Hiên đột nhiên phải đi công tác, một chuyến đi 3 ngày, trong 3 ngày anh đi khỏi, Đường Mạn gần như tương tư thành bệnh, buổi tối cô cầm điện thoại, chờ điện thoại của anh từng giây từng phút, cuối cùng đợi đến khi anh gọi điện đến, cô cầm điện thoại khóc không ngừng.
Trương Khải Hiên ở đầu dây bên kia cũng chẳng biết làm thế nào, anh dỗ dành cô: “Cục cưng, chờ anh làm xong mọi việc anh sẽ về mà.”
Đường Mạn cũng cười, cô hung hăng hôn anh qua ống nói, hận không thể bay đến bên cạnh anh, chui vào trong chăn của anh, ôm anh, yêu anh, hưởng thụ tình cảm mãnh liệt mà anh mang đến ình.
Đến ngày thứ 3, một mực bấm thời gian chờ anh trở về, trong lòng Đường Mạn chờ đợi mà nóng như lửa đốt, cảm thấy được thời gian chậm chạp hệt như nhiệt độ cao của mùa nóng nhất trong năm, xua thế nào cũng không xua đi được. Cô không ngừng nhìn ra ngoài cửa, đợi cho đến gần 11h khuya vẫn chưa thấy anh về, thực ra thì anh cũng không có kéo dài thời gian, chỉ là cô mong ngóng quá nên không thể chịu đựng nổi, cho nên thời gian liền trôi qua một cách hết sức đơn điệu.
Cô ngồi ở trên sô pha gần cửa, cầm quyển sách trong tay, liên tục xem đồng hồ, trông cửa, xem đồng hồ, trông cửa.
Chu Duyệt đi ra rót nước uống, thấy bộ dạng đó của cô, nhất thời buồn cười, nói: “Một ngày không thấy, như cách ba thu sao?”
Đường Mạn xấu hổ.
Chu Duyệt nở nụ cười, vợ chồng trẻ mới cưới nhau, đừng nói là xa nhau 3 ngày, xa nhau 1 ngày cũng đã chịu không nổi rồi.
Rốt cục, cũng nghe được tiếng mở cửa ở biệt thự, nhìn thấy xe anh tiến vào, Đường Mạn thoáng nhảy dựng lên, chạy như bay ra ngoài, chờ đến khi Trương Khải Hiên xuống xe, cô lập tức hệt như con bướm bổ nhào vào lòng anh, quấn chặt lấy cổ anh, hệt như con chim gõ kiến hôn môi anh, sau đó uất ức rớt nước mắt.
Trương Khải Hiên sờ trán cô, hỏi cô: “Người nào ăn hiếp em à?”
Đường Mạn lắc đầu, giọng nói vừa tủi thân vừa hờn dỗi: “Tất cả mọi người đều cưng em, nhưng em muốn anh, Khải Hiên, em rất nhớ anh.” Nước mắt rớt xuống ào ào.
Trương Khải Hiên than nhẹ một tiếng, ôm chặt cô vào lòng, Đường Mạn không muốn buông anh ra dù chỉ 1 phút, dù sao cũng đã muộn rồi, không ai nhìn thấy, cho nên hai chân cô quấn thật chặt trên người anh, để anh bế cô về lầu hai.
Chờ đến khi anh ngủ, Đường Mạn lại không ngủ được, cô liền ghé đầu vào gối, nhìn chồng mà cảm thấy hạnh phúc, cô cảm thấy bản thân giống như Tương Cần trong phim “It started with a kiss” (Thơ ngây) yêu Trực Thụ vậy, yêu say đắm, yêu dại khờ trong ngớ ngẩn, cô có cảm giác chồng cô còn vĩ đại hơn cả Trực Thụ, cô không thể không yêu ngu ngốc được.
Vì thế, cô lặng lẽ nằm sát vào anh, ấn cánh môi cô vào đôi môi của anh, trong lúc cô tình, cô bắt gặp trên đầu vai của Trương Khải Hiên có một dấu son môi màu hồng nhạt.
Dấu son màu hồng nhạt đó rất là kỳ lạ, dấu vết giống như là đã từng bị hàm răng cắn qua, tư tưởng của Đường Mạn nháy mắt xoay như chóng chóng, dấu son màu hồng kia, thật sự khả nghi, bởi vì thật sự rất giống với dấu răng, nhưng bản thân cô chưa từng có kiệt tác như thế này, đây là chuyện gì vậy?
Không thể nào, Đường Mạn lập tức lắc đầu, chỉ mới kết hôn, kết hôn chưa được nửa tháng, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện lén lút sau lưng vợ đâu. Cô tin tưởng anh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dây Leo
Thủy tụ nhân gia
Dây Leo - Thủy tụ nhân gia
https://isach.info/story.php?story=day_leo__thuy_tu_nhan_gia