Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15
awson quan sát Amanda đi thẳng về phía ngôi nhà, để mặc mẹ cô đi theo nếu bà muốn. Evelyn dường như không biết phải làm gì. Rõ ràng là bà chưa từng đến nhà Tuck trước đây; nơi này không phải là một điểm đến lý tưởng cho bất cứ ai mặc vest màu kem và đeo trang sức bằng ngọc trai, đặc biệt là sau một cơn bão có kèm theo mưa lớn. Do dự, bà nhìn về phía Dawson. Bà nhìn chằm chằm vào anh, nét mặt bà dửng dưng, như thể phản ứng trước sự có mặt của anh, rằng anh không xứng để bà bận tâm.
Cuối cùng bà cũng quay người và đi theo con gái mình tới hiên nhà. Đến lúc đó, Amanda đã ngồi vào một trong những chiếc ghế bập bênh. Dawson khởi động lại xe và chầm chậm lái nó về phía gara.
Dawson leo ra khỏi xe và tựa người vào bàn thợ. Từ chỗ anh đang đứng, anh không thể nhìn thấy Amanda, cũng không thể tưởng tượng ra cô sẽ nói gì với mẹ cô. Khi Dawson nhìn quanh gara của Tuck, có một điều gì đó kích thích trí nhớ của anh, một điều mà Morgan Tanner đã nói khi anh và Amanda đến văn phòng của ông. Ông đã nói rằng cả Dawson và Amanda sẽ biết khi nào nên đọc lá thư mà Tuck đã viết riêng cho mỗi người họ, và đột nhiên Dawson biết rằng Tuck muốn anh đọc nó bây giờ. Tuck có lẽ đã nhìn thấy trước mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
Thò tay vào túi quần sau, Dawson lấy phong thư ra. Dawson giở phong thư, lướt những ngón tay lên tên của anh. Cũng vẫn là nét chữ nguệch ngoạc run rẩy mà anh thấy trong bức thư anh và Amanda đọc cùng nhau. Lật lại phong thư, anh mở nó ra. Không giống như bức thư trước, bức thư này chỉ có một tờ duy nhất, viết cả mặt trước và mặt sau. Trong gara lặng lẽ, nơi mà Dawson từng gọi là nhà, anh tập trung vào những nét chữ và bắt đầu đọc.
Dawson,
Bác không biết chính xác nên bắt đầu lá thư này như thế nào, ngoài việc nói cho cháu biết là những năm qua, bác đã dần hiểu Amanda khá rõ. Bác muốn nghĩ là con bé vẫn không thay đổi kể từ lần đầu bác gặp, nhưng thành thật mà nói thì bác không chắc. Trong quá khứ, hai cháu sống khá khép kín, và giống như những thanh niên khác ở lứa tuổi các cháu, các cháu thường im lặng mỗi khi bác tới gần. Nhân tiện bác cũng cho cháu biết là bác không bận tâm chuyện đó. Vì bác và Clara ngày xưa cũng thế. Bác không biết bố của Clara có nghe thấy bác nói chuyện hay không cho đến tận sau khi hai bác kết hôn, nhưng đó là một câu chuyện khác.
Bác định nói là, bác không biết chắc lúc trước con bé là người thế nào, nhưng bác biết giờ đây con bé là người thế nào, và phải nói rằng bác hiểu tại sao cháu không bao giờ quên được con bé. Con bé có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp. Giàu lòng yêu thương, rất kiên nhẫn, thông minh, và chắc chắn con bé là tạo vật xinh đẹp nhất trong cái thị trấn này. Nhưng bác nghĩ sự tử tế của con bé chính là điểm bác quý nhất, bởi bác đã đủ từng trải để biết rằng điều đó hiếm hoi đến thế nào.
Có lẽ bác đang nói những điều mà cháu đã biết, nhưng trong vài năm vừa qua, bác đã coi Amanda giống như con gái bác. Nghĩa là bác phải nói chuyện với cháu với tư cách một người bố của Amanda, bởi các ông bố đúng nghĩa đều có ít nhiều điều phải lo lắng về con gái mình. Đặc biệt là đối với cô con gái như Amanda. Bởi trên hết cháu nên hiểu rằng Amanda đang bị tổn thương, và bác nghĩ con bé đã bị tổn thương trong một thời gian dài. Nhưng Amanda càng đến thăm bác thường xuyên hơn, thì dường như con bé càng cảm thấy tồi tệ hơn. Thỉnh thoảng, bác tỉnh dậy và thấy con bé quanh quẩn trong gara, và bác bắt đầu hiểu rằng cháu là một phần lý do con bé cảm thấy thế. Con bé bị ám ảnh bởi quá khứ, bởi cháu. Nhưng hãy tin bác khi bác nói rằng ký ức là những điều thật buồn cười. Đôi khi chúng rất thật, nhưng có lúc chúng lại biến thành những gì mà chúng ta muốn trở thành, và theo cách riêng của mình, bác nghĩ Amanda đang cố tìm hiểu xem quá khứ thật sự có ý nghĩa gì với con bé. Đó chính là lý do bác sắp xếp những ngày cuối tuần vừa rồi. Bác có một linh cảm rằng gặp lại cháu là cách duy nhất để Amanda thoát khỏi bóng tối, bất kể nó có nghĩa là gì.
Nhưng như bác đã nói, Amanda đang bị tổn thương, và bác học được một điều rằng người mang vết thương lòng không phải lúc nào cũng nhìn mọi thứ rõ ràng. Amanda đang ở thời điểm phải đưa ra một số quyết định, và đó là lúc cháu xuất hiện. Cả hai cháu cần phải tính đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng hãy nhớ rằng có thể con bé sẽ cần nhiều thời gian hơn cháu. Thậm chí con bé có thể đổi ý một hoặc hai lần. Nhưng một khi đã quyết định, cả hai cháu cần chấp nhận quyết định đó. Và nếu lỡ chuyện giữa hai cháu không tốt đẹp, thì cháu phải hiểu rằng cháu không thể cứ nhìn lại quá khứ nữa. Làm thế cuối cùng cháu sẽ bị hủy hoại, và hủy hoại của Amanda nữa. Không ai trong hai cháu có thể tiếp tục sống với sự hối tiếc, bởi nó sẽ rút cạn sinh lực của các cháu, và ý nghĩ đó khiến tim bác tan nát. Tóm lại, nếu bác coi Amanda như con gái bác, thì bác cũng coi cháu như con trai của bác. Và nếu bác có một ước nguyện cuối đời, thì đó sẽ là được biết hai cháu, hai đứa con của bác, đều sống tốt.
Tuck
Amanda quan sát mẹ cô kiểm tra bục hiên mục nát, như thể bà đang sợ mình có thể rơi xuyên qua nó. Bà cũng do dự nhìn chiếc ghế bập bênh, cố gắng quyết định xem có nhất thiết phải ngồi xuống hay không.
Amanda cảm thấy sự mệt mỏi quen thuộc khi mẹ cô thận trọng ngồi xuống ghế. Bà ngồi ghé lên ghế sao cho chạm vào nó ít nhất có thể.
Khi đã ngồi yên vị, mẹ cô quay sang nhìn cô chăm chú, dường như đang chờ đợi cô lên tiếng trước, nhưng cô vẫn im lặng. Cô biết cô có nói gì thì cuộc nói chuyện này cũng sẽ không thoải mái, và cô cố tình quay mặt đi, ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua tán cây.
Cuối cùng, mẹ cô đảo mắt. “Thật là, Amanda. Đừng có cư xử như trẻ con nữa. Mẹ không phải là kẻ thù của con. Mẹ là mẹ của con.”
“Con biết mẹ định nói gì rồi.” Giọng Amanda lạnh tanh.
“Có thể là vậy, dù thế, một trong những trách nhiệm của bậc phụ huynh là nói cho con mình biết khi chúng phạm sai lầm.”
“Đó là những gì mẹ nghĩ về chuyện này à?” Amanda bất ngờ quay lại nheo mắt nhìn mẹ mình một cách chăm chú.
“Thế con gọi nó là gì? Con là phụ nữ đã có chồng rồi đấy.”
“Mẹ tưởng con không biết điều đó sao?”
“Nhưng con không hành động như một phụ nữ đã có chồng,” bà nói. “Con không phải là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới không hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình. Con cũng không phải là người đầu tiên phản ứng lại với sự bất hạnh đó. Sự khác biệt là ở chỗ con tiếp tục nghĩ đó là lỗi của người khác.”
“Mẹ đang nói gì vậy?” Amanda có thể cảm thấy bàn tay mình siết chặt tay vịn của chiếc ghế bập bênh.
“Con đổ lỗi cho người khác, Amanda.” Mẹ cô khịt mũi. “Con đổi lỗi cho mẹ, con đổ lỗi cho Frank, và sau chuyện với Bea, con thậm chí còn đổ lỗi cho Chúa. Con không chịu nhìn thẳng vào gốc rễ của những vấn đề trong cuộc sống của con. Thay vào đó, con luôn cảm thấy mình như một kẻ bị dọa đày. ‘Tội nghiệp Amanda bé nhỏ phải đấu tranh chống lại tất cả trong một thế giới khắc nghiệt và tàn nhẫn.’ Sự thật là, thế giới này không dễ dàng với bất kỳ ai trong chúng ta. Nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là dễ dàng. Nhưng nếu con thành thật với bản thân, con sẽ hiểu rằng con cũng không hoàn toàn vô tội trong tất cả chuyện này.”
Amanda nghiến chặt răng. “Thế mà con đã hy vọng rằng mẹ có khả năng thông cảm hoặc thấu hiểu dù chỉ là một chút cơ đấy. Có vẻ như con nhầm rồi.”
“Đó là điều con thật sự nghĩ sao?” Evelyn hỏi, tay phủi phủi một sợi xơ vải tưởng tượng trên bộ quần áo của bà. “Vậy hãy cho mẹ biết, lẽ ra mẹ nên nói gì với con? Mẹ có nên nắm tay con và hỏi xem con đang cảm thấy thế nào không? Mẹ có nên nói dối con rằng mọi thứ sẽ ổn không? Rằng sẽ không có bất kỳ hậu quả nào, ngay cả khi con có thể xoay xở giữ bí mật về chuyện với Dawson à?” Bà ngừng lời. “Làm gì cũng có hậu quả, Amanda ạ. Con đã đủ trưởng thành để biết được điều đó. Con có thật sự cần mẹ nhắc nhở không?”
Amanda cố gắng giữ cho giọng bình thường. “Mẹ không hiểu ý con rồi.”
“Và con thì không hiểu ý mẹ. Con không hiểu mẹ rõ như cơn tưởng đâu.”
“Con hiểu mẹ mà.”
“Ồ, phải, đúng vậy. Theo như lời con nói, mẹ không có khả năng đồng cảm hay thấu hiểu dù chỉ là một chút.” Bà chạm vào chiếc khuyên tai kim cương nhỏ trên dái tai. “Tất nhiên, điều đó đặt ra câu hỏi là tại sao mẹ lại che đậy cho con tối qua.”
“Sao cơ?”
“Khi Frank gọi lần đầu tiên, mẹ đã cư xử như thể mẹ không nghi ngờ gì cả trong khi nó nói huyên thuyên về chuyện chơi golf gì đó vào ngày mai với bạn nó là Roger. Và rồi sau đó, khi nó gọi lại lần nữa, mẹ đã bảo nó rằng con đã ngủ rồi, dù mẹ biết chính xác con đang làm gì. Mẹ biết con đã ở cùng Dawson, và đến bữa tối thì mẹ biết rằng con sẽ không về nhà.”
“Làm thế nào mà mẹ có thể biết được điều đó?” Amanda gặng hỏi, cố gắng không để lộ rằng cô đang bị sốc.
“Con chưa bao giờ nhận thấy là Oriental này nhỏ bé thế nào à? Chỉ có vài nơi để nghỉ lại trong thị trấn này. Cuộc gọi đầu tiên, mẹ đã nói chuyện với Alice Russel chủ nhà nghỉ. Nhân tiện, bọn mẹ đã có một cuộc trò chuyện thú vị. Cô ấy nói với mẹ rằng Dawson đã trả phòng, thế nhưng chỉ cần biết là cậu ta có mặt ở thị trấn thôi là mẹ đã đoán được chuyện gì đang diễn ra. Mẹ cho đó là lý do mẹ ở đây, thay vì đợi con ở nhà. Mẹ nghĩ chúng ta có thể bỏ qua việc nói dối và phủ nhận được rồi. Mẹ nghĩ như thế sẽ làm cho cuộc nói chuyện của chúng ta dễ dàng hơn một chút với con.”
Amanda gần như cảm thấy choáng váng. “Cảm ơn mẹ,” cô lúng búng. “Vì đã không nói với Frank.”
“Mẹ không có nghĩa vụ phải báo với Frank bất cứ điều gì, hay nói bất cứ điều gì có khả năng gây thêm rắc rối cho cuộc hôn nhân của con. Con nói gì với Frank là chuyện riêng của con. Về phần mẹ, thì mẹ coi như không có chuyện gì xảy ra hết.”
Amanda nuốt vị đắng trong miệng. “Vậy tại sao mẹ lại ở đây?”
Mẹ cô thở dài. “Bởi vì con là con gái của mẹ. Con có thể không muốn nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ mong con sẽ lắng nghe.” Amanda thấy sự thất vọng thoáng lộ ra trong giọng nói của bà. “Mẹ không muốn nghe những chi tiết vụn vặt về những gì đã xảy ra tối qua, hay là chuyện mẹ tồi tệ thế nào khi không chấp nhận Dawson trước kia. Mẹ cũng không muốn cười về những vấn đề của con với Frank. Thay vào đó, điều mẹ muốn làm là cho con vài lời khuyên, với tư cách là mẹ của con. Bất chấp những gì đôi khi con nghĩ, con vẫn là con gái mẹ, và mẹ quan tâm đến con. Vấn đề là, con có sẵn sàng lắng nghe hay không?”
“Có.” Giọng Amanda nhỏ đến mức không nghe thấy. “Con nên làm gì?”
Vẻ kiểu cách giả tạo trên khuôn mặt mẹ cô biến mất, và giọng bà dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. “Rất đơn giản thôi,” bà nói. “Đừng nghe theo lời khuyên của mẹ.”
Amanda chờ đợi mẹ cô nói thêm nhưng bà vẫn im lặng, không thêm gì vào lời khuyên vừa rồi. Cô không chắc mình nên hiểu nó như thế nào. “Mẹ đang nói với con là con nên rời bỏ Frank à?” cuối cùng cô thì thầm.
“Không.”
“Vậy thì con nên cổ gắng dàn xếp mọi chuyện với anh ấy?”
“Mẹ cũng không nói thế.”
“Con không hiểu.”
“Đừng nghĩ quá nhiều về nó.” Mẹ cô đứng dậy, chỉnh lại áo vest, và đi về phía các bậc thềm.
Amanda chớp mắt, cố gắng nắm bắt những gì đang xảy ra. “Chờ đã... mẹ định đi sao? Mẹ chưa nói gì mà.”
Mẹ cô quay người lại. “Ngược lại. Mẹ đã nói tất cả những gì quan trọng rồi đấy.”
“Đừng nghe theo lời khuyên của mẹ sao?”
“Chính xác,” mẹ cô nói. “Đừng nghe theo lời khuyên của mẹ, hoặc lời khuyên của bất kỳ ai. Hãy tin tưởng chính mình. Tốt hay xấu, hạnh phúc hay bất hạnh, đó là cuộc sống của con, và những gì con làm với nó đều hoàn toàn là do con.”
Đi giày da bóng loáng bà bước một chân xuống bậc thềm ọp ẹp đầu tiên, khuôn mặt trở lại vẻ kiểu cách như trước. “Giờ thì, mẹ cho là mẹ sẽ gặp con sau nhỉ? Khi con về nhà và lấy đồ đạc?”
“Vâng.”
“Vậy thì mẹ sẽ chuẩn bị ít bánh sandwich nhỏ và trái cây.” Nói đoạn, bà tiếp tục bước xuống bậc thềm. Khi ra đến xe, bà chú ý thấy Dawson đang đứng trong gara và nhìn anh chăm chú một thoáng trước khi quay đi. Khi đã ngồi vào sau vô lăng, bà khởi động xe rồi lái đi.
• • •
Đặt bức thư sang một bên, Dawson rời gara và hướng ánh mắt về phía Amanda. Cô đang nhìn chằm chằm ra phía cánh rừng, trông cô điềm tĩnh hơn anh tưởng, nhưng anh không thể đọc được gì từ nét mặt của cô.
Khi Dawson đi về phía Amanda trên hiên nhà, cô mỉm cười yếu ớt với anh rồi quay đi. Anh cảm thấy lòng mình chợt dâng lên nỗi sợ.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế bập bênh và nghiêng người về phía trước, siết chặt hai tay vào nhau và im lặng ngồi đó.
“Anh không hỏi em xem cuộc nói chuyện đã diễn ra thế nào à?” cuối cùng cô hỏi.
“Anh đoán là sớm hay muộn em cũng sẽ nói cho anh biết,” anh nói. “Ý anh là, nếu em muốn nói về nó.”
“Em dễ đoán đến vậy sao?”
“Không,” anh nói.
“Có đấy. Mặt khác, mẹ em thì...” Cô vân vê dái tai mình, trì hoãn. “Nếu có lúc nào đó em nói với anh rằng em nghĩ mình đã hiểu rõ mẹ, thì hãy nhắc cho em nhớ về ngày hôm nay, nhé?”
Anh gật đầu. “Được.”
Amanda chậm rãi hít một hơi dài, và cuối cùng, khi cất lời, giọng cô có vẻ dè dặt một cách lạ thường. “Khi mẹ em đi lên hiên nhà, em biết chính xác cuộc trò chuyện với bà sẽ diễn ra như thế nào,” cô nói. “Bà sẽ hỏi em đang làm gì, và nói với em rằng em đang phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Tiếp đến sẽ là một bài giảng về những kỳ vọng và trách nhiệm, và rồi em sẽ ngắt lời bà, nói với bà rằng bà không hiểu gì về em hết. Em sẽ nói với bà rằng em đã yêu anh suốt cả cuộc đời, và rằng Frank không khiến em cảm thấy hạnh phúc nữa. Rằng em muốn ở bên anh.” Cô quay sang anh, như thể mong anh hiểu được những gì cô vừa nói. “Em có thể nghe thấy mình thốt ra những câu đó, nhưng rồi...” Dawson thấy nét mặt của cô trở nên chăm chú. “Bà đã khiến em nghi ngờ tất cả mọi thứ.”
“Ý em là nghi ngờ về chuyện chúng ta,” anh nói, nỗi sợ càng siết chặt lấy anh hơn.
“Em muốn nói là em nghi ngờ chính mình,” cô nói, giọng cô gần như là thì thầm. “Nhưng phải, em cũng đang nói về chúng ta. Bởi vì em đã muốn nói những điều đó với mẹ em. Em muốn nói ra những điều đó hơn bất kỳ thứ gì, bởi chúng là sự thật.” Cô lắc đầu, như thể cổ gắng xua đi những tàn dư của một giấc mơ. “Nhưng khi mẹ em bắt đầu nói, cuộc sống thực của em vụt trở lại, và đột nhiên em thấy mình nói ra điều khác. Giống như có hai radio bắt sóng của hai trạm phát khác nhau, luân phiên phát từng phiên bản. Trong phiên bản kia, em như có thể nghe thấy mình nói rằng em không muốn Frank biết về chuyện giữa chúng ta. Và rằng bọn trẻ còn đang đợi em ở nhà. Và dù em có nói gì hay cố giải thích với chúng, thì em thấy vẫn sẽ có gì đó ích kỷ về tất cả chuyện này.”
Khi Amanda ngừng lời, Dawson nhìn cô lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn cưới của cô.
“Annette vẫn còn là một bé gái,” cô tiếp tục. “Em không thể tưởng tượng ra việc rời bỏ con bé, và đồng thời em cũng không thể tưởng tượng ra cảnh tách nó khỏi bố. Làm sao mà em có thể giải thích chuyện này với con bé để cho nó hiểu? Và còn Jared và Lynn nữa? Chúng đã gần trưởng thành, nhưng chuyện này liệu có dễ dàng hơn chút nào với chúng không khi chúng biết rằng em đã làm gia đình tan nát chỉ để được ở bên anh? Như thể là em đang cố làm sống lại những ngày tuổi trẻ?” Giọng cô đầy khổ sở. “Em yêu các con mình, và trái tim em sẽ tan vỡ nếu nhìn thấy sự thất vọng của chúng mỗi khi chúng nhìn em.”
“Chúng yêu em,” Dawson nói, nuốt cục nghẹn trong cổ họng.
“Em biết. Nhưng em không muốn đặt chúng vào vị thế đó,” cô nói, chọc chọc vào lớp sơn bị bong ra của chiếc ghế bập bênh. “Em không muốn chúng ghét em hay thất vọng về em. Và Frank...” Cô run rẩy hít một hơi. “Đúng là anh ấy có vấn đề, và đúng là lúc nào em cũng phải đấu tranh với những cảm xúc cảm mình về anh ấy. Nhưng anh ấy không phải là người xấu, và em biết rằng một phần trong em sẽ luôn quan tâm đến anh ấy. Đôi khi, em có cảm giác như em chính là lý do để anh ấy có thể tiếp tục sống như bây giờ. Nhưng anh ấy không phải là kiểu người có thể chấp nhận cái ý nghĩ rằng em rời bỏ anh ấy vì một người đàn ông khác. Hãy tin em, anh ấy sẽ không bao giờ có thể phục hồi lại sau một chuyện như thế. Nó sẽ... hủy hoại anh ấy, và rồi sau đó thì sao? Anh ấy sẽ uống còn nhiều hơn bây giờ? Hay chìm sâu vào sự trầm cảm và không thể thoát ra được? Em không biết liệu mình có thể làm thế với anh ấy hay không.” Vai cô chùng xuống. “Và rồi, tất nhiên là còn có anh nữa.”
Dawson cảm nhận được những gì sắp đến.
“Những ngày cuối tuần này thật tuyệt vời, nhưng nó không phải là cuộc sống thực. Nó giống như một tuần trăng mật hơn, và sau một thời gian, sự phấn khích sẽ giảm đi. Chúng ta có thể nói với chính mình rằng điều đó sẽ không xảy ra, chúng ta có thể hứa hẹn những gì chúng ta muốn, nhưng nó là chuyện không thể tránh khỏi, và sau đó anh sẽ không bao giờ nhìn em theo cách mà anh nhìn em bây giờ. Em sẽ không phải là người phụ nữ anh mơ ước, hoặc là cô gái mà anh từng yêu. Và anh cũng sẽ không còn là tình yêu đã mất đi trong quá khứ, hay tình yêu đích thực duy nhất của em nữa. Anh sẽ là một người mà các con em căm ghét vì đã hủy hoại gia đình chúng, và anh sẽ thấy con người thật của em. Trong vài năm nữa, em sẽ chỉ là một phụ nữ gần năm mươi tuổi, có ba đứa con có thể sẽ ghét em, và em có thể cũng sẽ ghét chính bản thân mình vì điều dó. Và cuối cùng, có thể anh cũng sẽ ghét người phụ nữ đó.”
“Điều đó không đúng.” Giọng Dawson không hề nao núng.
Amanda cố hết sức để tỏ ra can đảm. “Nhưng đó là sự thật,” cô nói. “Tuần trăng mật cuối cùng cũng sẽ kết thúc.”
Anh đưa tay về phía cô, bàn tay anh chạm lên đùi cô. “Chúng ta ở bên nhau không phải là vì tuần trăng mật, mà là vì con người thật của anh và em. Mỗi sáng thức dậy anh muốn thấy em bên cạnh, anh muốn trải qua những buổi tối ngắm nhìn em từ phía bên kia bàn ăn. Anh muốn chia sẻ với em và nghe em kể về mọi chi tiết vụn vặt trong ngày. Anh muốn cười vui với em, và ôm em trong vòng tay chìm vào giấc ngủ. Bởi em không chỉ là người mà anh yêu trong quá khứ. Em là người bạn tốt thất, và phần tốt đẹp nhất trong anh, và anh không tưởng tượng nổi việc phải từ bỏ em lần nữa.” Anh ngập ngừng, như thể tìm kiếm những từ ngữ thích hợp. “Có thể em sẽ không hiểu được, nhưng anh đã trao cho em phần tốt đẹp nhất trong anh, và sau khi em đi, không gì còn được như cũ nữa.” Dawson có thể cảm thấy mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay mình. “Anh biết rằng em sợ, và anh cũng thấy sợ. Nhưng nếu chúng ta để chuyện này qua đi, nếu chúng ta vờ như chuyện này chưa từng xảy ra, thì anh không chắc là chúng ta sẽ còn có một cơ hội khác nữa.” Anh đưa tay lên, gạt một sợi tóc vướng vào mắt cô. “Chúng ta vẫn còn trẻ. Chúng ta vẫn còn thời gian để sửa chữa chuyện này.”
“Chúng ta không còn trẻ nữa...”
“Chúng ta vẫn còn trẻ,” Dawson khẳng định. “Chúng ta vẫn còn cả quãng đời phía trước.”
“Em biết,” cô thì thầm. “Đó là lý do tại sao em cần anh làm một điều cho em.”
“Bất cứ điều gì.”
Amanda bóp bóp sống mũi, cố gắng để nước mắt không trào ra. “Làm ơn... đừng yêu cầu em đi với anh, bởi vì nếu anh làm thế, em sẽ đi. Đừng yêu cầu em nói với Frank về chúng ta, bởi vì em sẽ làm điều đó. Xin đừng yêu cầu em từ bỏ những trách nhiệm của mình hoặc phá vỡ tổ ấm của mình.” Cô hít vào, hớp lấy không khí như thể một người sắp chết đuối. “Em yêu anh, và nếu anh cũng yêu em, thì đừng yêu cầu em làm những chuyện đó. Bởi em không đủ tin tưởng bản thân để nói không.”
Khi cô ngừng lời, Dawson không nói gì. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết trong những gì cô đã nói có một phần sự thật. Việc phá vỡ gia đình Amanda sẽ thay đổi tất cả mọi thứ; nó sẽ khiến cô thay đổi, và mặc dù điều đó làm anh thấy sợ, anh nhớ lại bức thư của Tuck. Cô có thể cần thêm thời gian, Tuck đã viết như thế. Hoặc có thể chuyện giữa họ đã thật sự kết thúc, và anh nên bỏ lại đằng sau mà bước tiếp.
Nhưng điều đó là không thể. Anh nghĩ về tất cả những năm tháng mà anh đã mơ được nhìn thấy cô một lần nữa, anh nghĩ về tương lai mà họ có thể sẽ không bao giờ được trải qua cùng nhau. Anh không muốn cho cô thêm thời gian, anh muốn cô chọn anh ngay lúc này. Thế nhưng anh biết cô cần anh làm thế, có lẽ là cần hơn bất kỳ điều gì, và anh thở hắt ra, hy vọng rằng làm thế thì những lời nói sẽ dễ dàng thốt ra hơn.
“Được rồi,” cuối cùng anh thì thầm.
Khi đó Amanda bắt đầu khóc. Vật lộn với những cảm xúc dữ dội bên trong, Dawson đứng lên. Cô cũng làm thế và anh kéo cô lại gần, cảm thấy cô gục vào ngực mình. Khi Dawson hít vào mùi hương của Amanda, những hình ảnh bắt đầu quay vòng trong tâm trí anh - ánh mặt trời chiếu lên mái tóc cô lúc cô bước ra từ gara khi anh tới chỗ Tuck lần đầu tiên; nét duyên dáng tự nhiên của cô khi cô đi qua những bông hoa dại ở Vandemere; khoảnh khắc ngưng đọng đầy khát khao khi đôi môi họ lần đầu chạm vào nhau trong sự ấm áp của một ngôi nhà nhỏ mà anh chưa bao giờ biết là nó tồn tại. Giờ đây nó sắp kết thúc, và anh có cảm giác như đang nhìn tia sáng cuối cùng vụt tắt trong một đường hầm tối đen vô tận.
• • •
Họ đứng ôm nhau trên hiên nhà hồi lâu. Amanda lắng nghe nhịp đập của trái tim Dawson, và chắc chắn rằng không gì có thể khiến cô cảm thấy bình yên như vậy nữa. Cô mong muốn có thể bắt đầu lại tất cả, dù đó là điều không thể. Nếu vậy cô sẽ làm đúng, cô sẽ ở bên anh, không bao giờ rời bỏ anh nữa. Số phận của họ là ở bên nhau, và họ thuộc về thau. Vẫn còn thời gian cho cả hai người bọn họ. Khi cảm thấy bàn tay anh trong mái tóc cô, cô suýt nữa thốt ra câu đó. Nhưng cô lại không thể. Thay vào đó, cô thì thầm, “Em mừng vì được gặp lại anh, Dawson Cole.”
Dawson có thể cảm nhận sự mềm mại, óng mượt và gần như và lộng lẫy của mái tóc cô. “Có thể lúc nào đó ta lại gặp nhau nhé?”
“Có thể,” cô nói. Amanda quệt đi một giọt nước mắt lăn trên má. “Ai biết được? Có lẽ một ngày nào đó em sẽ tỉnh ra và xuất hiện ở Louisiana. Ý em là, em và bọn trẻ.”
Anh cố nở một nụ cười, một tia hy vọng hão huyền nảy lên trong lồng ngực anh. “Anh sẽ chuẩn bị bữa tối,” anh nói. “Cho tất cả mọi người.”
Nhưng đã đến lúc cô phải đi. Khi họ rời hiên nhà, Dawson nắm lấy tay cô và cô nắm lấy tay anh, siết chặt đến nỗi phát đau. Họ lấy đồ đạc của cô từ chiếc Stingray rồi chầm chậm đi ra xe của cô. Những giác quan của Dawson đột nhiên vô cùng nhạy bén - anh có thể cảm nhận ánh mặt trời buổi sáng sau gáy mình, làn gió mơn man nhè nhẹ, và những chiếc lá xào xạc, nhưng không gì trong số đó mang lại cảm giác thật. Tất cả những gì anh biết là mọi thứ đang đi đến hồi kết.
Amanda bám chặt tay anh. Khi họ tới xe của cô, anh mở cửa xe và quay về phía cô. Anh nhẹ nhàng hôn cô trước khi lướt môi xuống má cô, xóa đi vệt nước mắt. Anh lần theo đường quai hàm của cô, nghĩ về những gì mà Tuck đã viết. Anh sẽ không bao giờ có thể bước tiếp, anh đột nhiên hiểu ra điều đó một cách rõ ràng, bất chấp điều mà Tuck đã yêu cầu anh làm. Amanda là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, người phụ nữ duy nhất mà anh từng muốn yêu.
Trong lúc đó, Amanda buộc mình phải bước một bước xa khỏi anh. Sau đó, cô ngồi vào sau vô lăng, khởi động xe và đóng cửa, hạ cửa kính xuống. Đôi mắt anh loang loáng nước mắt, giống cô. Miễn cưỡng, cô cài số lùi. Dawson lùi ra, không nói gì, anh cảm nhận được nỗi đau tương tự trong nét mặt của cô.
Amanda vòng xe lại, lái ra hướng con đường. Thế giới mờ đi qua những giọt nước mắt của cô. Khi rẽ ngoặt theo lối xe chạy, cô liếc qua gương chiếu hậu và chợt khóc nấc lên khi hình bóng Dawson nhỏ dần ở phía sau. Anh vẫn đứng yên không di chuyển.
Cô khóc dữ dội hơn khi chiếc xe tăng tốc. Cây cối lướt qua hai bên xe. Cô muốn quay xe lại và trở về với anh, để nói với anh rằng cô có đủ dũng khí để trở thành người mà cô muốn. Cô thì thầm tên anh, và dù không thể nào có chuyện anh nghe thấy cô, nhưng Dawson đã giơ tay, vẫy chào từ biệt cô lần cuối.
• • •
Mẹ cô đang ngồi trước hiên khi cô đến. Bà đang nhấm nháp một ly trà đá trong khi tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ radio. Amanda đi qua bà mà không nói một lời, và leo lên cầu thang dẫn tới phòng cô. Bật vòi sen, cô trút bỏ quần áo. Cô đứng khỏa thân trước gương, mệt rủ và kiệt quệ như một cái xác vô hồn.
Dòng nước nhức nhối từ vòi sen có cảm giác như một sự trừng phạt, và cuối cùng, khi bước ra, cô mặc quần Jean và áo vải cotton đơn giản, đóng gói những thứ còn lại vào va li. Nhánh cỏ bốn lá được cô để vào ngăn có khóa kéo trong túi xách. Cô lột ga giường ra như vẫn thường làm và đem chúng tới phòng giặt. Cô hành động thư một cái máy và cho ga giường vào máy giặt.
Quay trở lại phòng của mình, cô tiếp tục điểm những việc cần làm trong danh sách. Cô tự nhắc mình rằng ngăn đá trong tủ lạnh ở nhà cần được sửa; rằng cô đã quên gọi người đến sửa trước khi cô đi. Cô cũng cần phải bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện gây quỹ. Cô đã trì hoãn việc đó một thời gian, nhưng tháng Chín sẽ tới trước khi cô kịp nhận thấy. Cô sẽ cần một người cung cấp thực phẩm, và có lẽ sẽ là một ý hay khi bắt đầu việc kêu gọi quyên góp qua việc bán các giỏ quà. Lynn phải đăng ký các lớp học chuẩn bị cho kỳ thi SAT, và Amanda không thể nhớ được là họ đã đóng tiền đặt cọc phòng trong ký túc xá của Jared hay chưa. Annette sẽ về nhà vào cuối tuần này, và có lẽ con bé sẽ muốn ăn món gì đó đặc biệt trong bữa tối.
Lên các kế hoạch, bỏ lại những ngày cuối tuần vừa rồi, hòa nhập lại vào cuộc sống thực. Những việc đó giống như làn nước của vòi sen, rửa trôi mùi hương của Dawson khỏi làn da của cô, và có cảm giác nó chẳng khác nào một sự trừng phạt.
Nhưng ngay cả khi những ý nghĩ của cô cuối cùng cũng đã bắt đầu chậm lại, cô hiểu rằng cô vẫn chưa sẵn sàng để xuống tầng dưới. Thay vào đó, cô ngồi trên giường trong khi ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, và đột nhiên cô nhớ lại vẻ mặt của Dawson khi anh đứng trên lối chạy xe dẫn vào nhà Tuck. Hình ảnh đó rõ ràng và sống động như thể nó lại diễn ra lần nữa, và bất chấp ý muốn của bản thân, bất chấp tất cả mọi thứ - Amanda đột nhiên biết rằng mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Cô vẫn có thể tới với Dawson và họ có thể tìm cách dàn xếp mọi chuyện, dù có thể sẽ có nhiều thách thức. Qua thời gian, các con cô sẽ tha thứ cho cô, thậm chí cả cô rồi cũng sẽ tha thứ cho bản thân mình.
Nhưng ngay cả khi nghĩ thế, cô vẫn bất động, không thể bắt cơ thể mình di chuyển.
“Em yêu anh,” Amanda thì thầm trong căn phòng yên lặng, và cô cảm thấy tương lai của mình bị cuốn đi như những hạt cát, một tương lai mà lúc này cô đã cảm thấy giống như một giấc mơ.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em