Chương 14
ần một tháng kể từ khi công nương Kirati rời đi, tôi cũng nhận được một bức thư của nàng. Trước khi nhận được bức thư này, tôi như người phát điên trong nhiều ngày. Hằng ngày, mỗi khi trở về từ trường đại học, tôi đều kiểm tra hòm thư, khi phát hiện không có lá thư mình đang mòn mỏi chờ đợi, tôi thẫn thờ ra mặt. Tôi hỏi lại những người cùng sống trong nhà một lần nữa như một thói quen thường nhật tới mức họ đều cảm thấy kỳ lạ, cho đến ngày tôi nhận được thư của nàng.
Đang buồn bực với suy nghĩ sẽ không có tin tức gì từ công nương Kirati, tôi thần người ngồi cởi giày trước cửa nhà thì Nobuko, con gái chủ nhà chạy tới đưa cho tôi một bức thư. Sau khi xem xét nét chữ viết ngoài phong thư và chắc chắn đó là nét chữ của ai rồi, tôi vội vàng cởi giày tới mức Nobuko kinh ngạc, mục đích cũng là để nhanh chóng chạy vào phòng, đóng kín cửa và nằm dài đọc bức thư ấy một mình cùng với sự sung sướng khôn cùng. Tôi nói vỏn vẹn hai chữ “cảm ơn” với Nobuko, rồi sung sướng chạy vào phòng. Bức thư của công nương Kirati có nội dung như sau.
Nopporn, cậu bé ngoan của ta!
Ta về tới nhà khoảng năm ngày thì nhận được cả hai bức thư của cậu. Tuy cậu viết mỗi bức thư vào một thời điểm, nhưng chúng đến cùng một lúc. Thực ra, ta nên viết thư trả lời cậu ngay mà không cần chờ đợi xem liệu có thư của cậu gửi đến nữa hay không, bởi ta muốn nhanh chóng nói lời cảm ơn cậu vì sự giúp đỡ vô giá mà cậu dành cho ta trong suốt quãng thời gian lưu trú tại Tokyo. Nhưng ta sẽ không cảm ơn cậu vì một điều duy nhất, đó là sự quan tâm quá nhiều của cậu với ta.
Ta không nghĩ rằng, sẽ nhận được thư của cậu nhanh đến thế. Cậu định trách ta vì đã chậm viết thư trả lời cậu hay bởi vì cậu đã quá vội vã gửi thư cho ta? Nếu ta đi, còn cậu bay, thật khó để có thể đem ra so sánh với nhau được, đúng không? Ta hy vọng cậu sẽ không trách móc hay than phiền gì ta cả.
Tuy vậy, ta củng không để cậu phải thất vọng, ta đã cầm bút viết bức thư này ngay sau ngày nhận được thư của cậu. Nopporn, cậu chắc sẽ không quá nóng vội tới mức muốn ta viết thư trả lời ngay trong ngày hôm đó chứ? Nếu như cậu vội vàng hay nóng lòng trong lúc này thì hãy đừng quên một thực tế rằng, ta không có thời gian như cậu, ở Băng Cốc, ta có rất nhiều việc phải làm mà có lẽ cậu không tưởng tượng nổi đâu.
Ta cảm nhận được sự nóng vội trong từng câu chữ của cậu tựa như cái lạnh cuối thu có lẽ vẫn chưa mảy may chạm vào trái tim cậu, tựa như cậu viết bức thư này ngay tại Băng Cốc oi ả vậy. Nếu như cậu vẫn chưa bình tĩnh lại, ta ngỏ ý khuyên cậu hãy vào ngồi trong tủ lạnh khi viết thư cho ta, hay nếu không như vậy thì hãy chờ tới mùa đông có tuyết phủ trắng xóa.
Ta nói như vậy không phải coi bức thư của cậu là trò đùa. Ta vô cùng thông cảm và thương cậu, thương cậu tới tan nát cõi lòng. Nhưng ta cũng hiểu rằng, sự không tỉnh táo ấy sẽ khiến cậu mất đi niềm hạnh phúc, ta muốn cậu được hạnh phúc, dù rằng đó là hạnh phúc gì đi chăng nữa.
Trong suốt hành trình trở về, tâm trạng của ta khá bình thường. Ta không đếm từng giờ từng phút chờ tới thời gian trở về nhà như tâm trạng của những người xa quê khác. Điều đó có lẽ xuất phát từ việc ta mới xa nhà chưa lâu, thêm vào đó cũng không có ai ở Băng Cốc để ta phải mong ngóng từng phút giây. Ta nhớ đến cha và các em nhưng không tới độ dứt ruột chờ mong, có lẽ đó chỉ là một nỗi nhớ thông thường mà thôi.
Nhưng sự ly biệt với cậu ngày hôm đó, ta cần thừa nhận rằng lòng ta có chút hỗn độn. Ta biết sự ra đi của mình sẽ khiến cậu buồn chán trong một thời gian. Cảm giác mà cậu lột tả trong thư cũng không hơn gì sự lo lắng trong lòng ta. Ta hy vọng cậu sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cái cảm xúc mãnh liệt mà cậu dành cho ta đến một lúc thích hợp sẽ dần biến mất, rồi cuối cùng, ta cũng sẽ không còn là người quan trọng trong cuộc đời cậu nữa. Niềm hạnh phúc và những cảm xúc trong sáng đẹp đẽ không chút ràng buộc của trai trẻ sẽ trở lại lấp đầy tâm hồn của Nopporn như trước. Ta cầu nguyện và chờ đợi cho tới ngày đó.
Cậu biết không? Những dòng tâm sự về cảm xúc của cậu trong hai bức thư đã biến cậu thành kiểu đàn ông mà ta cần cẩn trọng khi liên lạc. Cậu không còn là Nopporn, người bạn trẻ thân thiết của ta trước đây nữa. Sự đáng yêu, trong sáng như một đứa trẻ ở cậu đã không còn nữa rồi. Cậu giống như một người đàn ông đáng sợ trong bức thư đó. Ta gần như không còn nhận ra hình ảnh Nopporn lần đầu ta gặp nữa.
Ta xin cậu, người bạn nhỏ của ta, cậu hãy cố gắng tìm lại con người của chính mình, cậu cần khống chế tình cảm của bản thân cho chín chắn. Cậu đủ cứng rắn để có thể làm như vậy trừ phi cậu muốn buông xuôi mọi thứ. Thật quá bất hạnh khi cậu chìm trong nỗi khổ sở vì nhớ người phụ nữ đó, một người phụ nữ bất hạnh, một người đã bị số phận bỏ rơi từ rất lâu rồi. Giờ đây, người ấy cũng không còn ở vị trí có thể trở thành niềm mơ ước của một ai đó được nữa.
Tuy mọi người có thể thừa nhận tình cảm của cậu đối với người phụ nữ đó, nhưng cậu cần chấp nhận một sự thật rằng nỗi nhớ đó thực chất là vô ích đối với bản thân cậu. Chẳng có lợi gì nếu như cậu cứ mãi nhớ nhung nghĩ ngợi tới ta khi mà niềm hy vọng của cậu sẽ không bao giờ biến thành sự thật. Đại dương mênh mông ngăn cản ta với cậu ư? Cậu cần hiểu rằng, chính việc ta đã có ngài hầu tước mới là bức tường ngăn cách ta và cậu ở hai thế giới. Chúng ta không thể gặp nhau được. Cậu cũng hiểu rõ điều này, không phải sao?
Nopporn, cậu còn tiếp tục mong nhớ tới ta để làm gì nữa? Ta không giúp cậu được, cũng chẳng có ai trên thế giới này giúp cậu được. Cuộc sống có muôn đường, nhưng đất trời đã quy định con đường đi của mỗi người từ trước rồi. Ta không cấm cũng không mong cậu nhớ tới ta, nhưng xin cậu hãy nhớ tới ta như nhớ tới một người bạn thân thiết, hay một người chị gái của cậu. Ta không mong cậu nhớ tới ta đến quằn quại đau khổ, xin đừng nhớ tới ta với khát vọng có được cơ thể và trái tim ta làm tài sản riêng của cậu. Cậu cũng biết rằng, cậu đang mơ một điều không tưởng.
Hãy trở về chỗ cũ của cậu, người bạn nhỏ đáng yêu! Hãy quay về với sách vở và hoài bão về một công việc tràn đầy danh vọng. Tương lai cậu tươi sáng hơn người phụ nữ đó, người đã vô tình lạc đường vào cuộc sống của cậu trong phút chốc. Ta hy vọng rằng, những lời này của ta sẽ chạm tới suy nghĩ của cậu phần nào.
Cậu hãy gắng sức học hành. Đó chính là mục tiêu duy nhất của cậu lúc này. Ta sẽ ở trong số những người chờ đợi sự thành công của cậu. Nếu như tuổi đời của ta không quá ngắn thì chính bản thân ta chứ không phải ở dưới bóng của một ai khác sẽ chúc mừng tương lai tươi sáng của cậu với tất cả niềm tự hào.
Ta mong ngóng chờ đợi cho tâm trạng của cậu ổn định lại như trước đây. Ta hy vọng thời điểm mà ta đang chờ đợi sẽ đến vào một ngày không xa, tới khi đó, ta sẽ cảm thấy thanh thản và hạnh phúc.
Tuy bức thư này chỉ toàn những lời dặn dò nhưng ta chắc chắn không quên một điều quan trọng muốn nói với cậu. Ta thật lòng cảm ơn những tình cảm vô giá mà cậu dành cho ta.
Ta xin nhận lấy một nửa và khắc ghi trong suốt cuộc đời này. Cậu không cần phải nhắc lại điều đó nữa. Hãy nhớ tới ta, chỉ thi thoảng thôi và bao lâu cũng được.
Thư cũng dài rồi, vậy nên ta sẽ không nói đến câu chuyện của những người khác trong bức thư này. Nhưng ta muốn trách cậu một chút bởi sao cậu không viết thư gửi tới ngài hầu tước nữa. Cậu có biết rằng, thật sơ ý khi cậu chỉ quan tâm tới duy nhất một mình ta. Ta gần như giật mình khi ngài hầu tước hỏi rằng cậu viết trong thư những gì. Nếu cậu có mặt ở đây lúc đó, ta tin chắc cậu sẽ có cảm giác giống ta. May mắn bởi ngài không phải người hay ghen và ta cũng không phải người dễ giật mình.
Ta xin phép được kết thư tại đây được không cậu bé ngoan? Hầu tước đang chuẩn bị đi ngủ và ta cũng không muốn ngài hỏi thêm ta điều gì không cần thiết nữa.
Tạm biệt, người bạn nhỏ của ta. Ta vẫn luôn nhớ và yêu mến cậu, mãi mãi là như thế.
Mong ước cho cậu được hạnh phúc!
Kirati
Bức thư đầu tiên của công nương Kirati đã phần nào giúp tôi tìm lại được sự thư thả và bình tĩnh trong tâm hồn. Câu từ của nàng vô cùng gần gũi, như thể tôi được nghe chúng từ chính miệng nàng. Lúc đầu, với nỗi nhớ cháy bỏng luôn thường trực, tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa những lời khuyên răn của nàng, tôi không quan tâm lắm vì nghĩ rằng đó chỉ là những lời động viên thông thường mà thôi. Công nương Kirati chắc chắn không có chủ ý gì khi muốn tôi thôi tơ tưởng tới nàng. Nhưng thời gian sau đó, khi đã đọc lại bức thư của nàng và suy nghĩ thấu đáo hơn, tôi dần thay đổi cách nghĩ theo hướng khác. Những lời dặn của nàng rất đáng để bận tâm, công nương Kirati có lẽ đang nghiêm túc nhắc nhở tôi làm như vậy cũng nên.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh