Chương 15
m kiếm đâu ra cái ý tưởng điên rồ chết tiệt này vậy?" "Không quan trọng." Belle liếc nhìn người đồng phạm miễn cưỡng của mình. Dunford không hề có chút hài lòng khi đứng bên cạnh cô trước cửa nhà anh trai John vào lúc ba giờ sáng, và anh chắc chắn không chút ngần ngại thể hiện sự giận dữ của mình.
Anh cau mày khi đưa một chân cô lên cây. "Anh sẽ không rời đi cho đến khi trông thấy em rời khỏi căn nhà này. Tốt nhất là qua cửa trước ấy." Belle không nhìn xuống anh khi cô nắm lấy nhánh cây đầu tiên. "Em ước là anh không như vậy. Không thể nói trước được là em sẽ ở trong đó bao lâu." "Đó chính là những gì anh lo lắng." "Dunford, thậm chí nếu anh ấy ghét em, John sẽ đảm bảo em về được nhà.
Anh ấy là kiểu người như vậy. Anh không cần phải lo lắng về an toàn của em khi em ở với anh ấy." "Có lẽ vậy, nhưng còn danh tiếng của em thì sao?" "À, đó là vấn đề của em, phải không?" Belle treo mình lên nhánh cây tiếp theo. "Chuyện này dễ hơn nhiều so với tưởng tượng. Anh đã bao giờ trèo cây chưa, Dunford?" "Dĩ nhiên là rồi," anh trả lời cáu kỉnh.
Giờ cô đang ở ngang với cửa sổ tầng hai. Không phải lần đầu tiên, anh nguyền rủa bản thân vì đã để cô lôi anh vào kế hoạch điên rồ này. Nhưng rồi một lần nữa, nếu anh không giúp cô, cô có lẽ sẽ đi một mình, điều thậm chí còn điên rồ hơn. Anh chưa bao giờ trông thấy Belle như thế này trước đây.
Vì lợi ích của cô, anh hy vọng Blackwood cũng có những cảm xúc như vậy với cô. "Em gần đến nơi rồi, Dunford," cô gọi khẽ, kiểm tra độ chắc chắn của nhánh cây sẽ phải chịu trọng lượng của cô khi cô bước ngang về phía cửa sổ. "Anh phải hứa với em là anh sẽ đi khi em vào trong nhé?" "Anh hứa điều đó sẽ không xảy ra." "Làm ơn đi," cô nài nỉ.
"Anh sẽ bị đóng băng ngoài này mất." "Anh sẽ đi chỉ khi nào Blackwood bước ra phía cửa sổ và hứa với anh như một quý ông rằng anh ta sẽ đưa em về nhà an toàn." Dunford thở dài với chính mình. Anh không có khả năng bảo vệ danh tiết của Belle - nếu nó còn bất kỳ chút nào để mà bảo vệ, điều mà anh hy vọng - nhưng ít nhất anh có thể đảm bảo cô được về nhà an toàn.
"Được rồi," cô đồng ý và bắt đầu nhích dần ra chỗ nhánh cây to hướng về phía cửa sổ. Sau khoảng ba giây bò bằng tay và đầu gối, một ý tưởng tốt hơn lóe lên, và cô trườn trên nhánh cây, biết ơn chiếc quần ống túm cô đã lấy cắp từ tủ quần áo của anh trai. Dùng tay để hỗ trợ, cô từ từ đẩy người theo.
Khi đến cửa sổ, nhánh cây cong xuống một cách nguy hiểm, và Belle nhanh chóng leo lên gờ tường rộng. Phía dưới cô, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân Dunford khi anh di chuyển về phía tòa nhà, rõ ràng là để đảm bảo anh sẽ bắt được cô nếu cô ngã. "Em ổn," cô gọi khẽ. Cô bắt đầu trèo lên cửa sổ.
John bị đánh thức bởi âm thanh của cánh cửa sổ cót két cọ vào khung cửa. Sau nhiều năm đi lính đã tạo cho anh thói quen ngủ rất tỉnh, và những cuộc ám sát gần đây đe dọa mạng sống của anh đã mài giũa những giác quan của anh hơn nữa. Với một chuyển động uyển chuyển anh nắm lấy khẩu súng lục cạnh giường, lăn người xuống sàn, bên chân đau nhói lên bởi một chuyển động đột ngột.
Khi anh nhận ra kẻ đột nhập có chút rắc rối khi mở cửa sổ, anh tận dụng sự chậm trễ này để nắm lấy chiếc áo choàng của mình. Dựa lưng vào tường, anh bò quanh chu vi căn phòng cho đến khi anh đứng ngay cạnh cửa sổ. Như thế này anh sẽ không bị tấn công bất ngờ. Với nỗ lực đáng kể, Belle đã có thể trèo lên cửa sổ.
Một khi đã có đủ khoảng không để chui qua, cô vẫy tay với Dunford và vặn người lại. Giây phút đôi chân cô chạm sàn, một cánh tay cứng rắn nắm lấy cô từ phía sau, và cô cảm thấy báng của một khẩu súng lục áp chặt vào cổ cô. Nỗi sợ hãi đóng băng cơ thể và suy nghĩ của cô, và cô cứng đờ như một tấm ván.
"Được rồi," cô nghe thấy giọng nói giận dữ rít lên phía sau. "Bắt đầu nói đi. Ta muốn biết ngươi là ai và ngươi muốn gì." "John?" Belle rên rỉ. Cô ngay lập tức bị xoay lại. "Belle?" Cô gật đầu. "Em đang làm cái quái gì ở đây?" Cô nuốt xuống lo lắng. "Anh có thể hạ súng xuống được không?" John nhận ra anh vẫn đang cầm vũ khí và đặt nó xuống một chiếc bàn gần đó.
"Vì tình yêu Chúa, Belle, anh đã có thể giết em rồi." Cô cố nở một nụ cười run rẩy. "Em rất mừng vì anh đã không làm vậy." Anh cào tay lên mái tóc dày và cuối cùng cũng nhìn vào cô. Cô đang mặc đồ đen từ đầu tới chân. Mái tóc sáng màu của cô, mà chắc chắn đã tỏa sáng dưới ánh trăng, được nhét trong một chiếc mũ, và phần còn lại của cô đang nhét trong một chiếc quần ống túm của đàn ông.
Hay đúng hơn một chiếc quần ống túm của một cậu bé. Cơ thể quyến rũ của cô trưng ra bởi bộ trang phục khá độc đáo, và anh ngờ rằng chiếc quần ống túm đủ nhỏ để phô ra phía sau của cô một cách thú vị. "Em đang mặc cái gì vậy?" Anh thở dài. "Anh thích không?" Belle mỉm cười với anh, quyết làm 'mặt dày'.
Cô kéo chiếc mũ ra, để mái tóc xõa xuống lưng. "Em lấy ý tưởng từ Emma đấy. Từ việc chị ấy đã từng làm trước đây. Chị ấy, ừm, đã mặc như một cậu bé và - " "Tha cho anh câu chuyện đó đi. Anh chắc chắn Ashbourne đã tức giận y như anh lúc này." "Em nghĩ anh ấy đã giận rồi.
Em không ở đó. Nhưng ngày mai -" "Đủ rồi!" Anh giơ một tay lên. "Em lên đây bằng cách quái nào thế?" "Em trèo cây." "Ở đâu ra cho em cái ý tưởng ngu ngốc chết tiệt đó?" "Anh còn phải hỏi sao?" John bắn cho cô một ánh nhìn nói với cô rằng anh không hài lòng với hành vi của anh mà cô đang ném trả lại anh.
"Em đã có thể ngã gãy cổ rồi, đúng là đàn bà." "Anh không cho em nhiều sự lựa chọn." Cô bước tới đặt tay lên cánh tay anh. John giật lại. "Đừng chạm vào anh. Anh không thể nghĩ được khi em chạm vào anh." Đó thật là sự khuyến khích, Belle nghĩ, và bước tới một lần nữa.
"Anh bảo ngừng lại! Em không thấy là anh đang giận dữ với em sao?" "Vì sao nào? Bởi em đã chấp nhận rủi ro để được gặp anh? Chuyện này sẽ không cần thiết nếu anh không quá thiếu đầu óc và từ chối gặp em." "Anh có lý do đúng đắn để từ chối gặp em," John nói nhanh. "Ồ, thật sao? Và đó là gì nào?" "Không phải việc chết tiệt của em." "Em có thể thấy anh đang trẻ con hơn bao giờ hết," Belle chế nhạo.
"Au!" Cô nhảy lùi lại khi một viên đá đập trúng tay cô. "Cái gì vậy?" John rít lên, nắm lấy khẩu súng của anh lần nữa và kéo cô xa khỏi cửa sổ. "Anh hoang tưởng đến vậy từ khi nào thế? Đó là Dunford, đang khó chịu với em, không nghi ngờ gì, em đã đợi quá lâu để nói với anh ấy là em an toàn rồi." Belle lách khỏi vòng tay anh và di chuyển về phía cửa sổ đang mở.
Dunford nhìn lên cô. Cô không thể trông thấy rõ mặt anh, nhưng cô biết sự quan tâm đang khắc lên biểu hiện của nó. "Em ổn rồi, Dunford," cô gọi xuống. "Anh ta có đưa em về nhà không?" "Có mà. Đừng lo." "Anh muốn nghe điều đó từ anh ta." "Đồ đàn ông cứng đầu," Belle lẩm bẩm.
"À, John? Dunford sẽ không rời đi cho đến khi anh hứa với anh ấy là anh sẽ đưa em về an toàn." John cau có và bước đến cửa sổ. "Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?" "Tôi rất muốn thấy anh sẽ ngăn cản được cô ấy," Dunford gầm trở lại. "Anh sẽ hộ tống cô ấy về nhà hay tôi phải ở lại đây và -" "Anh biết là tôi sẽ chết tiệt làm vậy, và cả hai chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai.
Anh say hay ngu ngốc hay cả hai khi để cô ấy - " "Để cô ấy? Để cô ấy? Ồ, Blackwood, anh sẽ có một quãng thời gian tốt đẹp khi trở thành chồng cô ấy. Tôi chẳng để cô ấy làm gì cả. Đến Napoleon còn chẳng thể tự mình ngăn nổi cô ấy. Tôi ước là anh sẽ có sự may mắn tốt nhất của mình.
Anh sẽ cần đến nó đấy." Dunford quay gót và bước trở lại chiếc xe ngựa anh đã để cách đó một khối nhà. John quay trở lại với Belle. "Em nên có một lý do chính đáng để vào vai một diễn viên đóng thế như thế này." Belle há hốc miệng nhìn anh. "Em đã nói với anh, em cần gặp anh.
Còn lý do nào chính đáng hơn thế? Và anh có thể đóng cửa sổ lại không. Ở đây lạnh quá." John càu nhàu, nhưng anh đóng cửa sổ lại. "Được rồi. Bắt đầu nói đi." "Anh muốn em bắt đầu nói á? Sao anh không nói đi? Em đang tự hỏi tại sao một người đàn ông lại chui vào phòng ngủ của em và làm tình với em và sau đó từ chối gặp em vào ngày hôm sau." "Đó là vì lợi ích của em, Belle," anh nói qua hàm răng nghiến chặt.
"Giờ thì, ở đâu ra cái ý tưởng đó vậy?" cô hỏi, sự mỉa mai thấm qua mỗi từ ngữ. "Đừng có ném lại nó vào anh lúc này, Belle. Đây là tình huống cực kỳ khác." "Vậy thì, em có thể hiểu - nếu anh nói với em chuyện gì đang xảy ra. Và trong khi anh ở ẩn và đắm mình trong những vấn đề riêng, em đã có một cuộc phiêu lưu nho nhỏ." "Điều đó nghĩa là thế quái nào?" "Nó nghĩa là có ai đó đã cố gắng bắt cóc em hai hôm trước." Belle quay đi, vậy nên cô không trông thấy những vệt đỏ đang lan trên mặt John.
Hít một hơi thật sâu, cô mạo hiểm nói. "Và nếu anh thật sự quan tâm đến em, em nghĩ anh muốn em có vài sự bảo vệ. Em không muốn rời khỏi đây một mình, anh biết đấy." John nắm mạnh lấy vai cô và xoay cô lại. Những biểu hiện trên gương mặt anh nói với cô rằng anh vẫn quan tâm đến cô, và cô sẽ vô cùng vui mừng nếu anh không trông hoàn toàn đau khổ đến vậy.
"Nói cho anh chuyện gì đã xảy ra," anh nhấn mạnh, khuôn mặt anh nhăn lại với vẻ quan tâm. "Nói cho anh biết mọi thứ." Cô nhanh chóng thuật lại cho anh sự cố trong hẻm. "Chết tiệt!" Anh bùng nổ, đập tay vào tường. Belle thở hổn hển khi trông thấy một vết nứt trên bức tường thạch cao.
"Và em chắc chắn rằng chúng nói một người đàn ông có địa vị muốn em? Đặc biệt là em?" Cô gật đầu và nhăn mặt khi anh lắc cô. "Và cánh tay người đó đang bị treo lên." John thốt ra một câu nguyền rủa sâu cay. Anh đã bắn kẻ tấn công chỉ vài đêm trước ở vai. Với một tiếng thở dài tả tơi anh khập khiễng bước tới một chiếc bàn đặt chai whisky và một chiếc cốc.
Anh nhấc cả hai lên và rồi đặt cốc xuống, uống một ngụm lớn trực tiếp từ chai. Anh chửi thề thêm lần nữa sau đó đưa chai cho Belle. "Muốn một chút không?" Cô lắc đầu, mất bình tĩnh bởi biểu hiện rõ rành rành của anh. "Không, cảm ơn anh." "Em có thể đổi ý," anh nói, cười khắc nghiệt.
"John, có chuyện gì vậy?" Belle chạy đến bên cạnh anh. "Chuyện gì đã xảy ra?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt xanh hoàn hảo đó đã ám ảnh anh hàng đêm. Không còn quan trọng khi giấu cô sự thật nữa Không phải sau khi kẻ thù của anh đã quyết định rằng cô là một món đồ có giá trị.
Anh sẽ phải giữ cô thật gần với anh từ bây giờ nếu anh muốn cô được an toàn. Rất gần. Mọi lúc. "John?" Belle van nài. "Làm ơn nói cho em." "Ai đó đang cố gắng giết anh." Những lời nói rơi xuống cô như một trận tuyết lở. "Gì cơ?" cô thở gấp. Cô bị choáng váng và sẽ khuỵu xuống sàn nếu anh không đưa tay ra túm lấy cô.
"Ai?" "Anh không biết. Đó là phần chết tiệt của chuyện này. Làm thế quái nào anh có thể canh chừng phía sau nếu như anh không có chút ý tưởng nào về kẻ đang theo dõi anh chứ?" "Nhưng anh không có bất kỳ kẻ thù nào sao?" "Không ai mà anh biết cả." "Chúa lòng lành," Belle thở ra, và John mỉm cười một thoáng trước lời nguyền cực kỳ nữ tính của cô.
"Bất cứ ai muốn anh chết đều nhận ra rằng em cực kỳ, cực kỳ quan trọng đối với anh và sẽ tận dụng em." "Em sao?" Belle hỏi khẽ. "Em cái gì?" "Cực kỳ, cực kỳ quan trọng đối với anh?" John thở dài khó chịu. "Vì Chúa, Belle. Em biết là em quan trọng mà. Lý do duy nhất anh không đi theo em như một con chó giữ xương trong vài ngày qua bởi anh đã hy vọng kẻ tấn công anh vẫn chưa biết đến mối quan hệ giữa hai ta." Giữa nỗi sợ hãi cho sự an toàn của John, Belle cảm thấy ánh sáng ấm áp của hạnh phúc trước những lời anh nói.
Cô đã không nhìn nhầm anh. "Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" John thở dài. "Anh không biết, Belle. Giữ an toàn cho em là ưu tiên hàng đầu của anh." "Và cho anh nữa, em hy vọng thế. Em không thể chịu đựng nổi nếu có điều gì xảy đến với anh đâu." "Anh không dành cả cuộc đời để chạy trốn đâu, Belle.
Hoặc có lẽ, khập khiễng trốn, như tình hình hiện tại," anh nhăn nhó thêm vào. "Không, em có thể thấy là anh sẽ không thích thế." "Chết tiệt!" Những ngón tay anh đang siết chặt quanh chai rượu whisky, và anh rất có thể sẽ ném nó vào tường nếu Belle không ở đó để xoa dịu cơn giận dữ của anh.
"Giá mà anh chỉ cần biết ai đang theo dõi anh. Anh cảm thấy bất lực đến chết tiệt. Và vô dụng nữa." Belle chạy đến xoa dịu anh. "Làm ơn, anh yêu," cô van nài. "Đừng quá khắt khe với bản thân. Không người đàn ông nào có thể làm được gì hơn những điều anh đang làm. Nhưng em nghĩ đã đến lúc chúng ta tìm kiếm sự giúp đỡ." "Ồ?" anh hỏi nhạo báng.
Belle bỏ qua tông giọng của anh. "Em nghĩ chúng ta nên tới chỗ Alex. Và Dunford nữa, có lẽ vậy. Cả hai người đều khá tháo vát. Em nghĩ họ có thể giúp được." "Anh sẽ không để liên lụy đến Ashbourne. Cậu ấy giờ đã có một người vợ để lo lắng và một đứa con sắp ra đời. Và đối với anh bạn Dunford của em, anh không chính xác sẽ tôn trọng những ý kiến của anh ta sau đêm nay." "Ồ, làm ơn đừng đổ lỗi cho Dunford về chuyện đó.
Em không cho anh ấy nhiều lựa chọn. Hoặc là canh chừng cho em hoặc biết là em sẽ tự đi một mình." "Em làm khá tốt đấy, Belle Blydon." Belle mỉm cười và quyết định đó là một lời khen. "Và với Alex," cô nói tiếp. "Em biết anh đã từng cứu mạng anh ấy." John nhìn lên đột ngột. "Anh ấy đã kể cho em về chuyện đó," Belle nói, thêm nếm vào sự thật.
"Vậy nên đừng nghĩ là anh có thể phủ nhận nó. Và em biết Alex đủ rõ để biết rằng anh ấy sẽ muốn đền đáp lại món nợ của anh ấy cho anh sau một thời gian dài." "Anh không xem đó như một món nợ. Anh đã làm điều bất cứ người đàn ông nào cũng làm." "Em không đồng ý. Em biết nhiều đàn ông thậm chí sẽ không ra ngoài nếu trời mưa vì sợ làm hỏng chiếc cà vạt của mình, còn xa mới mạo hiểm mạng sống của họ vì người khác.
Vì lòng kính Chúa, John. Anh không thể làm điều này một mình." "Không có cách nào khác để làm điều đó." "Không phải. Anh không còn cô đơn nữa. Anh có bạn bè. Và anh có em. Anh sẽ không để chúng em giúp anh sao?" John không trả lời ngay lập tức, và Belle nói gấp gáp. "Chỉ niềm kiêu hãnh đang ngăn anh lại.
Em biết điều đó, và em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh... nếu anh chết, và chỉ bởi anh đã quá cứng đầu để hỏi xin sự giúp đỡ từ những người quan tâm đến anh." Anh bước xa khỏi cô và đi về phía cửa sổ, không bận tâm đến những suy nghĩ của mình về kẻ đang rình rập anh.
Có phải hắn đang ngoài đó, chỉ cách một tấm rèm mỏng? Có phải hắn chỉ đang chờ đợi, chờ đợi thời cơ của mình? Và liệu hắn sẽ làm bị thương Belle không? Chúa ơi, anh sẽ không để hắn khiến Belle bị thương. Cả phút dài trôi qua, và rồi Belle cuối cùng cũng nói, giọng cô run rẩy.
"Em... Em nghĩ anh nên biết em đang cho rằng anh sẽ bảo vệ được em. Em sẽ phải đối mặt với bất cứ điều gì sắp đến, nhưng em sẽ không làm điều đó một mình." John quay người lại, khuôn mặt anh cứng lại xúc động. Anh mở miệng nhưng không nói. Belle bước về phía trước và chạm tay vào má anh.
"Và nếu anh để em," cô nói nhẹ nhàng, "Em sẽ bảo vệ anh." Johnd đặt tay lên tay cô. "Ôi, Belle, anh có thể làm gì để xứng đáng với em?" Cô cuối cùng cũng cho phép mình mỉm cười. "Không gì cả. Anh không cần phải làm gì cả." Với một tiếng rên, John kéo cô vào vòng tay anh. "Anh sẽ không bao giờ để em đi nữa," anh nói kiên quyết, vùi tay vào mái tóc dày của cô.
"Làm ơn nói rằng anh có ý đó ngay lúc này." John lùi lại và ôm lấy mặt cô trong tay anh, đôi mắt nâu của anh vững vàng tập trung vào đôi mắt xanh của cô. "Anh hứa với em. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với chuyện này." Belle vòng tay cô quanh eo anh và áp má cô vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
"Chúng ta có thể gạt chuyện này qua một bên cho đến khi trời sáng không? Hoặc ít nhất cho đến vài giờ nữa? Chỉ cần giả vờ rằng mọi thứ đều hoàn hảo?" John cúi xuống và nhẹ nhàng ấn môi lên khóe miệng cô. "Ồ, em yêu, mọi thứ đều hoàn hảo." Belle quay mặt cô để cô có thể hôn lại anh với tất cả sự háo hức mà cô đã học được.
Niềm đam mê của cô khiến ham muốn của anh bốc cháy, và trước khi cô có thể hiểu, anh đã bế cô trên tay và đưa cô tới giường. Anh đặt cô xuống và vuốt mái tóc cô khỏi mặt với sự tôn kính khiến đôi mắt Belle dâng đầy nước mắt. "Đêm nay anh sẽ khiến em là của anh," anh nói, giọng mãnh liệt.
Belle chỉ có thể thốt lên một từ. "Làm ơn[21]." Đôi môi anh kéo những nụ hôn nóng bỏng xuống bên cổ cô khi những ngón tay nhanh nhẹn của anh đang làm việc nhanh chóng giải thoát cô khỏi chỗ quần áo. Anh chạm vào cô như một người đàn ông đang chết đói, vuốt ve, xoa, bóp. "Anh không thể...chậm được," anh nói gay gắt.
"Em không quan tâm," Belle rên rỉ. Cô cảm thấy những cơn phấn kích quen thuộc đang leo lên chân, dọc hai cánh tay và tụ lại ở chính giữa cơ thể cô. Cô muốn được giải thoát, cầu xin, van vỉ. Cô chưa bao giờ mơ rằng đam mê lại có thể đến với cô nhanh đến vậy, nhưng sau khi đã được nếm trải nó lần trước, cô không thể chống cự lại nhu cầu để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy.
Bàn tay cô cào cấu chiếc áo khoác của anh. thúc giục bởi nhu cầu của cô muốn được cảm nhận làn da anh trên cô. John dường như cảm thấy cùng một nhu cầu như vậy, và anh gần như xé toạc áo mình trong sự vội vã để cảm nhận ngực cô áp chặt vào ngực anh. "Chúa ơi, anh muốn em làm sao," anh gầm gừ, trượt một tay xuống nơi riêng tư đang nép trong đám lông quoăn của cô.
Cô ướt, và biết được điều đó khiến anh gần như suýt mất kiểm soát. Anh không biết anh có thể giữ được bao lâu mà không lao mình vào cô, nhưng anh muốn hoàn toàn chắc chắn rằng cô đã sẵn sàng cho anh, nên anh nhẹ nhàng trượt một ngón tay vào trong cô. Anh có thể cảm thấy cơ của cô siết chặt xung quanh anh, và anh choáng váng bởi những ham muốn quá sống động của cô.
"Làm ơn," Belle năm nỉ. "Em muốn..." Giọng cô nhỏ dần. "Em muốn gì?" "Em muốn anh," cô khò khè. "Bây giờ." "Ôi, em yêu, anh cũng muốn em." Với sự thúc giục nhẹ nhàng, anh tách hai chân cô ra và đặt mình lên trên cô, sẵn sàng tiến vào nhưng không hoàn toàn chạm vào cô. Hơi thở của anh đứt quãng, và với tất cả tự chủ anh nói.
"Em có chắc không, em yêu? Bởi vì một khi anh đã chạm vào em anh sẽ không thể dừng lại." Câu trả lời của Belle là níu chặt hai tay trên hông anh và kéo anh về phía cô. John cuối cùng cũng tự cho phép bản thân làm những gì anh đã mơ từ tuần trước và từ từ tiến vào cô. Dù vậy, cô quá nhỏ, và anh sợ rằng mình sẽ làm đau cô, vậy nên anh tiến vào thật chậm, đẩy về phía trước và lùi lại, cho phép cơ thể cô làm quen với anh.
"Có đau không?" anh thì thầm. Có chút xíu khó chịu khi anh đẩy về phía trước, nhưng Belle có thể cảm nhận cơ thể cô đang thả lỏng vậy nên cô lắc đầu, không muốn khiến anh phải lo lắng. Bên cạnh đó, cô biết tất cả chuyện này sẽ dẫn tới đâu, và cô muốn đến chết để đến được đó.
John rên rỉ với chính mình khi anh chạm tới rào cản trinh trắng của cô. Phải mất từng ounce kiểm soát chính mình để anh không thúc vào cô như cách mà nhu cầu của cơ thể anh đang đòi hỏi. "Chuyện này có thể sẽ đau một chút, tình yêu," anh nói. "Anh ước rằng nó có thể khác đi, và anh ước là anh có thể mang nỗi đau đới cho em, nhưng anh hứa với em nó sẽ chỉ đau một lần này thôi, và -" "John?" Belle ngắt lời khẽ.
"Ừ?" "Em yêu anh." Cảm giác như họng anh thít chặt. "Không, Belle, em không thể," anh thở hổn hển. "Em không thể. Em -" "Em yêu anh." "Không, làm ơn. Đừng nói vậy. Đừng nói bất kỳ điều gì. Đừng..." Anh không thể nói. Anh không thể thở được. Cô là của anh, nhưng anh cũng có thể đã đánh mất mình trong cô.
Cô còn hơn cả những gì anh xứng đáng, và nếu anh đã đủ tham lam để muốn có cô trong cuộc đời anh, anh không đủ khốn nạn để đòi hỏi cả trái tim cô. Belle trông thấy cái nhìn đau đớn trong ánh mắt anh, Cô không hiểu được nó, nhưng cô muốn đến tuyệt vọng để khiến nó biến mất.
Những từ ngữ không thể chữa lành anh vậy nên cô đã chứng minh sự chân thành bằng cách kéo đầu anh xuống với cô. Anh bị đánh bại bởi sự di chuyển mềm mại và dịu dàng của cô, và anh ngả mình về phía trước, chìm đắm bản thân mình hoàn toàn trong cô. Cô có cảm giác thật tuyệt, không giống như bất kỳ điều gì anh từng trải nghiệm, nhưng anh buộc mình phải giữ yên trong cả phút khi anh cảm thấy cô đang giãn ra để thích nghi với anh.
Belle mỉm cười run rẩy. "Anh thật lớn." "Chỉ như bất kỳ người đàn ông nào khác thôi. Dù vậy anh không gợi ý em có khi nào cần chút cơ sở để so sánh." Anh bắt đầu di chuyển mình trong cô, nhẹ nhàng đẩy vào và tận hưởng sự ma sát ngọt ngào giữa hai cơ thể. Belle thở dốc khi cô cảm nhận anh.
"Ôi trời." "Thật vậy, Ôi trời." "Em nghĩ em thích thế này." Không chút suy nghĩ, Belle bắt đầu di chuyển hông bên dưới anh, nâng mình lên để sát hơn vào anh khi anh tiến vào cô. Hai chân cô quấn chặt quanh anh, và vị trí mới của cô cho phép anh tiến xa hơn nữa vào trong cô, đủ sâu để Belle chắc chắn anh đã chạm tới trái tim cô.
Anh di chuyển nhanh hơn và mạnh hơn, và Belle bị cuốn theo anh khi họ cùng nhau hướng tới những đợt sóng dữ dội của sự giải phóng. Cô bấu chặt những ngón tay lên da anh, cào móng tay lên anh khi cô cố gắng để gần hơn nữa với anh. "Em muốn nó bây giờ!" cô thở hổn hển, cảm nhận cơ thể cô bắt đầu vượt ra ngoài sự kiểm soát.
"Ồ, em sẽ có nó, anh hứa." Bàn tay anh trượt xuống giữa người họ và chạm vào nụ nhỏ nhạy cảm nhất của cô. Cô nổ tung ngay lúc anh chạm vào cô, hét lên với đam mê khi tất cả cơ bắp trong cơ thể cô căng ra và như đang vỡ tan. Cảm giác cô đang siết chặt cứng quanh anh còn hơn cả những gì John có thể chịu đựng, và anh bị đẩy tới giới hạn của bản thân, gầm gừ mạnh mẽ khi anh trút mình vào trong cô.
Cùng nhau họ sụp xuống choáng váng, lộn xộn với tay và chân ướt đẫm mồ hôi, với sức nóng đang tỏa ra từ hai cơ thể. Sau khi hơi thở của John trở lại bình thường, anh lau đi một vệt mồ hôi trên mặt cô và hỏi. "Thế nào?" Belle mỉm cười với anh. "Anh còn phải hỏi sao?" Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô không hỏi về việc anh từ chối chấp nhận tuyên bố tình yêu của cô. Anh cảm thấy cơ mình thư giãn và thậm chí còn nở một nụ cười trêu chọc khi anh nói. "Thỏa mãn." "Nó thật tuyệt vời, John. Không giống với bất kỳ điều gì em từng biết. Và cảm ơn anh." Anh véo mũi cô. "Em đã tự mình làm được đấy chứ." "Mmmm," Belle trả lời không mấy thuyết phục.
"Nhưng anh cũng đã giữ lại cho em, để đảm bảo là em...được," cô kết thúc, không thể tìm được từ nào tốt hơn thế. Khi John sắp sửa phản đối, cô đặt tay lên miệng anh và nói. "Suỵt. Em có thể trông thấy trên gương mặt anh. Anh là một người đàn ông dịu dàng, ân cần, nhưng anh đang làm mọi việc trở nên khó khăn để không một ai trông thấy con người thật trong anh.
Hãy xem tất cả những gì anh đã làm để khiến chuyện này trở nên hoàn hảo cho em. Ngay cả việc tối nay khiến em thỏa mãn trước để em không phải sợ hãi bởi cảm xúc của bản thân." "Đó là bởi vì anh – bởi vì anh quan tâm tới em, Belle. Anh muốn mọi thứ đều hoàn hảo với em." "Ôi, là vậy đấy, John," cô nói với một tiếng thở dài mãn nguyện.
"Là vậy đấy. " "Anh sẽ bảo vệ em," anh tuyên bố kiên quyết. "Anh sẽ giữ cho em được an toàn." Belle rúc mình vào dưới cánh tay anh. "Em biết, anh yêu. Và em cũng sẽ giữ cho anh được an toàn." John mỉm cười khi hình ảnh cô cầm một thanh đao trôi qua tâm trí. "Em không vô dụng, anh biết đấy." Belle nói.
"Anh biết," anh nói dỗ dành. Tông giọng anh khiến cô khó chịu, và xoay người để đối mặt với anh. "Em không vô dụng," cô phản đối. "Và anh nên làm quen với nó, bởi vì em sẽ không để anh cố gắng đối phó với con quái vật này một mình." John nhìn xuống cô và nhướn mày. "Chắc chắn em không nghĩ anh sẽ để em đặt bản thân vào nguy hiểm chứ?" "Anh không thấy sao, John? Nếu anh đặt bản thân anh vào nguy hiểm, anh cũng đang đặt em vào nguy hiểm? Như nhau thôi." John không thấy, nhưng anh không muốn đối phó với nó trong khi cô đang nằm ấm áp và mềm mại trong vòng tay anh.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)