Chương 29-30
GÀY BÌNH YÊN CUỐI CÙNG
“Tiểu Minh à, em có yêu anh không?
Có, em yêu anh nhiều lắm.
Nhưng anh không tốt.
Có, anh rất tốt.
Nhưng anh không làm em hạnh phúc được.Bây giờ em rất hạnh phúc…”
Chủ nhật, ngày yêu thích nhất của tôi trong tuần. Như những tuần khác, tôi ở trong bếp và làm thử những món bánh mới học được trên mạng. Đó là sở thích của tôi. Tôi thích được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bố mẹ và em trai tôi mỗi khi nếm thử món bánh do tôi tự tay làm. Và…không biết từ khi nào, khi biết anh Đình Phong cũng có sở thích làm bánh như mình, tôi lại thấy vui vui. Có lần còn mơ được ăn thử món bánh do anh ấy làm mới chết chứ >.Tôi thở dài, tự trách mình nghĩ lung tung rồi lại tiếp tục tập trung vào làm bánh. Chợt, Phong – thằng em trai mười tuổi của tôi từ đâu chạy vào, mặt mày rạng rỡ: _Chị ơi, chị ơi, có anh nào đẹp trai lắm lắm đang tìm chị kìa.
Nghe lời thằng bé nói mà tôi phải bật cười. Nghĩ ngay là nó đùa, tôi mới trêu lại:
_Gì mà có anh đẹp trai đến tìm chị của nhóc chứ, chắc tìm chị gái của bé hàng xóm rồi.
_Không phải, không phải mà, tìm chị đó. Anh ấy hỏi em mà, là tìm Tiểu Phần, không phải là tìm chị Nguyệt hàng xóm đâu.
Thằng bé nói chắc nịch rồi kéo tay tôi chỉ về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, lại liến thoắng:
_Đó, anh đẹp trai đó.
_Đâu, chị xem nào.
Tôi vẫn nghĩ là nó đùa nhưng vẫn rửa tay rồi ngó ra. Giật mình, tôi nhận ra đó là Đình Phong.
_Đó, chị, chị có quen anh ấy không? Ơ, này…
Đang đứng ngây ra nhìn anh ấy, thấy Phong kéo áo tôi rồi xua tay trước mặt, tôi mới như bừng tỉnh, vội quay ra bảo thằng bé:
_À, ừ, ra bảo với anh ấy hộ chị là chị ra ngay nhé!_Dạ vâng.
Nghe tôi nói, thằng bé gật đầu ngoan ngoãn rồi toan chạy ra ngay. Tôi – lúc này vẫn chưa tin lắm về việc Đình Phong đến tìm mình – vội kéo tay Phong lại, hỏi nhỏ:
_Nhưng có đúng là tìm chị không, hay nhóc nhầm.
_Đúng mà. – nó gật đầu lia lịa.
_Ừ, vậy…bảo anh ấy là chờ chị tí nhé.
_Em biết rồi.
Lần này, thằng bé chạy thẳng ra chỗ Đình Phong. Tôi đứng ở trong nhìn thấy Phong nói với anh rồi chạy mất, lúc này mới tin là thật. Vội chạy ra gương soi, tôi chỉnh quần áo cẩn thận mới dám đi ra. Đình Phong đang ngồi trên xe chờ tôi. Tôi đến trước anh, thấy căng thẳng vô cùng.
Tôi thỏ thẻ:
_Anh…anh tìm em ạ?
_À ừ, Tiểu Phần…
Đình Phong nói, quay sang nhìn tôi. Cứ ngỡ được nhìn thấy nụ cười của anh, tôi thoạt sửng sốt vì nhìn thấy anh có vẻ mệt mỏi lắm. Tôi định hỏi nhưng thấy hơi nhiều chuyện nên lại thôi.
Im lặng như ngẫm nghĩ điều gì, một lúc anh mới lại nói:
_Anh…đến đây là có việc muốn nhờ em, chỉ có em mới giúp được.
_Dạ, việc gì ạ? – tôi ngạc nhiên, có việc gì mà chỉ có tôi giúp được chứ.
_Tiểu Phần, Tiểu Minh bị ốm, em có thể đến thăm Tiểu Minh được không, ngay bây giờ ý. Anh…rất lo cho cô ấy.
_Dạ…Tiểu Minh bị ốm sao, em không biết. Có nặng không hả anh?
_Anh…cũng không biết nữa, cũng đang rất muốn biết đây. Đi cùng anh đến nhà cô ấy được không?
_Dạ vâng, được thôi ạ, Tiểu Minh ốm thì em cũng rất lo cho bạn ấy mà. Nhưng sao…anh lại đến đây bảo em đi cùng?
Tôi thắc mắc. Nhưng Đình Phong không nói gì, anh chỉ cúi gằm mặt im lặng. Đoán là anh có điều gì khó nói nên tôi cũng không hỏi nữa, chỉ khẽ bảo anh:
_Em vào nhà thay quần áo và lấy xe, đợi em tí.
Tôi nói rồi toan đi vào. Chợt, tôi thấy Đình Phong kéo tay tôi lại.
_Đi luôn được không? Anh…không thể đợi thêm được nữa.
Tôi quay lại, nghe Đình Phong nói rồi nhìn mình từ đầu đến chân, đang mặc đồ ở nhà, trông dở tệ. Tôi ngượng ngùng:
_Nhưng em mặc thế này…_Không sao đâu, cũng xinh mà… Em lên xe luôn đi.
_Dạ, vậy…vâng…
Tôi gật đầu, chạt vào xin phép bố mẹ, dặn dò về cái bánh đang làm dở rồi mới lên xe Đình Phong. Anh đưa tôi mũ bảo hiểm rồi phóng như bay trên đường làm tôi được một phen chết khiếp. Đi đến gần nhà Tiểu Minh rồi thì anh bỗng dừng xe lại, quay ra sau nhìn tôi.
_Em có thể đi vào nhà Tiểu Minh từ đây không? Anh sẽ chờ ở đây, em vào thăm Tiểu Minh rồi ra đây nói cho anh biết.
Tôi nhìn anh, không giấu nổi ngạc nhiên: _Anh không vào à?
_Anh không thể, giúp anh được không, xin em đấy.
_A, dạ được mà. Vậy em đi đây, sẽ quay lại ngay ạ.
_Cám…cám ơn em.
Tôi khẽ cười rồi chạy đi luôn, trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc tại sao Đình Phong lại làm như thế nhưng (tất nhiên) không hề có câu trả lời. Tôi lén quay lại nhìn anh thêm một lần rồi đến trước cửa nhà Tiểu Minh. Tôi chưa kịp nhấn chuông thì thấy Hạo Du đi ra. Thấy cậu ấy ngạc nhiên, tôi vội nói trước.
_Hạo Du, mình là bạn Tiểu Minh, bạn nhớ không?
Cậu ấy ra mở cửa rồi gật đầu:
_Ừ, mình biết mà, bạn vào đi. Đến gặp Tiểu Minh hả, cô ấy đang trên phòng đó.
_Ừ. – tôi liền bước vào – cám ơn bạn.
Nói rồi tôi đi thẳng lên phòng Tiểu Minh. Nói thật, chưa bao giờ tôi lại nghĩ là sẽ được đứng gần và nói chuyện với Hạo Du như thế, cậu ấy khá nổi bật ở trường mà. Cả hôm giáng sinh được ăn tiệc cùng nhau nhưng tôi cũng chỉ là khách, và cũng chẳng nói chuyện với cậu ấy tí nào
Tôi lên tầng rồi mở cửa phòng Tiểu Minh, khẽ đi vào. Tiểu Minh đang nằm trên giường kia, có lẽ là đang ngủ. Rón rén, tôi đến gần giường Tiểu Minh rồi ngồi xuống bên cạnh. Chưa kịp nói gì, tôi đã nhìn thấy Tiểu Minh ngủ mê mệt trong chăn, trán ướt đâm mồ hôi. Tôi vội lay người cô ấy, hốt hoảng.
_Tiểu Minh à, bạn không sao đó chứ, Tiểu Minh…
_Ai…thế…?
_Tớ, Tiểu Phần đây mà. – tôi vội trả lời._A…Tiểu…Phần…
Sau câu nói của tôi, Tiểu Minh khẽ mở mắt nhưng lại không nhận ra tôi, đến lúc tôi nói mới biết và cố gượng dậy. Tôi liền bỏ bớt chăn ra cho Tiểu Minh và nói, nước mắt từ đâu bỗng ùa ra.
_Không, bạn cứ nằm đi. Tiểu Minh, bạn sao thế? Sao mới có một hôm…
Tôi khẽ che miệng sợ mình sẽ khóc nấc lên. Nhìn Tiểu Minh kìa, gương mặt tiều tụy, môi trắng nhợt nhạt, mắt đỏ ngầu, lại còn sưng nữa…
_Tớ…không sao, hì. Sao…Tiểu Phần đến…mà không…báo trước…
_Thế này mà không sao hả – tôi phớt lờ câu hỏi của Tiểu Minh – sao bạn lại ra nông nỗi này hả, có chuyện gì sao, Tiểu Minh…
_Tớ…tớ…không…sao mà.
Tiểu Minh nói rồi nước mắt cũng ứa ra. Tôi vội ôm lấy cô ấy.
_Ừ, ừ, không sao, không sao.
Nhưng chính tôi cũng khóc. Tiểu Minh cứ dựa vào tôi như không còn tí sức lực nào vậy. Sao lại thế này chứ, có chuyện gì xảy ra với cô bạn thân của tôi thế này.
Một lúc lâu sau, tôi mới cất tiếng:
_Tiểu Minh, bạn ốm từ khi nào vậy, đã đi khám chưa? – tôi nhẹ nhàng đỡ Tiểu Minh ngồi dựa vào tường.
_Hôm qu…qua. Bác sĩ bảo…chỉ suy nhược…cơ thể…thôi. Không…sao cả…
Tiểu Minh vừa đáp lời tôi thở khó nhọc, tôi khẽ nắm lấy hai bàn tay cô ấy, nhìn quanh chẳng thấy có đồ ăn hay nước, thuốc gì, tôi vội hỏi:
_Bạn đã ăn gì chưa, Tiểu Minh? Đã uống thuốc chưa?
Cô ấy lặng lẽ lắc đầu. Tôi lại sốt sắng hỏi:
_Sao lại thế? Để tớ mang gì cho bạn ăn rồi uống thuốc nhé. Tôi nói rồi không chờ cô ấy trả lời mà đứng ngay dậy. Nhưng chợt Tiểu Minh kéo tay tôi:
_Tôi…không muốn…ăn gì…cả. Cứ kệ tớ._Tiểu Minh, nhìn bạn xem, suy nhược cơ thể mà không ăn gì là sao. Bây giờ bạn mặc cái áo này mới thấy là bạn gầy lắm đó, hai tay…toàn xương đây này. Với lại, không ăn sao mà lại sức được chứ.
Nói rồi, tôi không nghe Tiểu Minh nói thêm gì, vội chạy ra khỏi phòng. Đình Phong đang chờ tôi ngoài kia, tôi sẽ ra gặp anh ấy rồi xem phải làm thế nào bây giờ với tình trạng của Tiểu Minh.
Tôi đi xuống nhà, đi qua Hạo Du khẽ cười rồi chạy ra chỗ Đình Phong. Anh đang đi qua đi lại, thấy tôi vội chạy đến, hỏi dồn dập:
_Sao rồi, Tiểu Phần. Tiểu Minh, em ấy sao rồi?
Tôi thở hổn hển vì phải chạy nhanh:
_Tiểu Minh…nhìn đáng thương lắm. Bạn ấy bị…suy nhược cơ thể…
_Gì cơ? Suy nhược cơ thể? Có trầm trọng không?
Đình Phong sốt sắng lắc mạnh vai tôi, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, đầy vẻ lo lắng. Có lẽ đoán là đã làm tôi sợ, Đình Phong mới buông tay ra, quay mặt đi.
_Xin lỗi, tại anh lo quá.
Sự thực là tôi cũng hơi sợ!
_Hic, không sao ạ. Mà Tiểu Minh chỉ nói là bị suy nhược cơ thể thôi, em không biết nữa. nhưng nhìn bạn ấy yếu lắm, vừa nói vừa thở rất khó nhọc, người cứ như không còn tí sức sống nào.
_Sao cơ? Thế Tiểu Minh có ăn được không?
_Tiểu Minh bảo chưa ăn gì, cũng không muốn ăn gì cả.
_Vậy…vậy hả?
Đình Phong nói rồi mặt bỗng trắng bệch. Tôi vội lay người anh.
_Đình Phong, anh sao thế?
_Thế còn thằng kia, nó không chăm sóc cho Tiểu Minh sao?_Em…em không biết, nhìn cậu ấy khá…khá là bình thản.
Tôi nói rồi nhìn vào mắt anh. Đình Phong nghe xong có vẻ tức tối lắm, anh đưa tay đấm vào bức tường bên cạnh đến “bốp” một cái và…chửi thề. Bàn tay sẵn băng trắng lại xuất hiện màu của máu.
Tôi sợ quá chỉ dám lý nhí:
_Đình Phong…
Anh bỗng giữ chặt vai tôi đau điếng:
_Tiểu Phần, em…em phải chăm sóc cho Tiểu Minh, đừng để vịt con bỏ ăn nữa, nếu cứ thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất thôi. Và…đừng để Tiểu Minh buồn nữa, được không em?
Ánh mắt Đình Phong rất buồn, xoáy sâu vào tim tôi. Giọng anh cũng buồn đến thảm thương.
Tôi liền gật đầu:
_Anh nói gì thế, Tiểu Minh là bạn thân em mà, tất nhiên là em phải chăm sóc cho bạn ấy rồi. Anh đừng lo.
_Sao không lo được khi anh chẳng thể tự mình chăm sóc cho Tiểu Minh được chứ. – giọng anh như thì thầm.
_Sao…sao lại vậy ạ?
_À, không có gì. Mười hai giờ trưa nay bọn anh sẽ lên máy bay sang Thái. Có thể sẽ ở đó lâu nên trong khoảng thời gian đó em nhớ chú ý đến Tiểu Minh hộ anh nhé.
_Vâng, em biết rồi. – không hiểu anh ấy nhắc bao nhiêu lần rồi, hic.
_Ừ, mà cho anh số điện thoại em đi. Sang đó, có gì anh sẽ gọi cho em.
Đình Phong vừa nói vừa đưa máy cho tôi. Tôi cầm lấy, mới kịp mở máy lên thì đã thấy bức ảnh nền là ảnh Đình Phong đang thơm vào má Tiểu Minh. Tôi tự nhiên thấy rất ngại, ghi vội số mình rồi đưa cho anh.
_Đây ạ.
_Ừ, vậy…nhớ chăm sóc Tiểu Minh nhé, ép vịt con ăn nhiều vào. Nếu có chuyện gì thì phải đưa vịt con đi viện ngay nhé. Nhờ cả vào em đấy. Tiểu Minh bây giờ, có lẽ…đang rất đau khổ.
_Em biết rồi ạ. – tôi cười méo mó.
_Ừ, anh đi đây. Đừng nói chuyện hôm nay mình gặp nhau cho Tiểu Minh biết nhé.
_Vâng, chúc anh thi đấu tốt.
Tôi vẫy chào, nhìn anh đi rồi mới quay trở về nhà Tiểu Minh. Không thấy cửa đóng nên tôi cứ đi thẳng vào nhà, vừa vào thì thấy Hạo Du đang lúi húi trong bếp. Nhớ đến những lời dặn của Đình Phong, tôi liền đến gần cậu ấy.
_Hạo Du này… – tôi rụt rè._A, mình cứ tưởng bạn về rồi. Giúp mình gọi Tiểu Minh xuống ăn với.
_À, này mình cũng bảo nhưng Tiểu Minh nói không muốn ăn gì cả. Hay bạn lên xem xem, nhỡ Tiểu Minh lại nghe lời bạn…_Mình…mình không thể.
_Tại sao?
Tôi hỏi rồi lại thấy Hạo Du im lặng, cúi gằm mặt xuống đất, điệu bộ y hệt anh Đình Phong vừa nãy. Chắc cậu ấy cũng có điều gì khó nói chăng? Nghĩ rồi, tôi khẽ gật đầu:
_Được rồi, để mình lên thuyết phục Tiểu Minh, nhìn bạn ấy gầy hẳn đi, không biết là đã bao lâu chưa ăn rồi nữa.
_Vậy…cám ơn bạn nhiều lắm.
Tôi mỉm cười rồi đi lên phòng Tiểu Minh, vẫn còn đang ngơ ngẩn vì hôm nay có đến hai người con trai cùng nhờ tôi giúp đỡ, đều rất lo lắng cho Tiểu Minh (giống tôi).
Tôi mở cửa vào phòng, chưa nói được gì thì đã thấy Tiểu Minh vẫn ngồi dựa vào tường, đầu gục hẳn xuống, mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động. Tôi sợ quá lao vội xuống gọi Hạo Du:
_Hạo Du à, Tiểu Minh bị sao ý, Hạo Du…
Tôi trào nước mắt, vừa chạy vừa gọi, Hạo Du nghe thấy, từ dưới nhà lao vội lên, va cả vào tôi. Tôi vội vã theo chân cậu ấy vào phòng. Cậu ấy đến bên giường Tiểu Minh, hơi sững sờ rồi lay mặt người cô ấy:
_Tiểu Minh, em sao thế, này…
_Đừng…đừng làm tôi sợ mà, này…
Thấy Hạo Du lay Tiểu Minh và gọi thảm thiết mà cô ấy vẫn không tỉnh, tôi cũng sợ hãi, người run bần bật. Tôi cầm tay Tiểu Minh, vừa gạt nước mắt.
_Tiểu Minh à, bạn sao vậy, mở mắt ra đi…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cô ấy mở mắt thật. Tiểu Minh quay đầu hết nhìn tôi, nhìn Hạo Du rồi mới nói:
_Hai người…sao thế? Tớ mệt quá nên ngủ quên đi mất thôi mà.
Nghe cô ấy nói, tôi ngơ người ra một lúc rồi bật cười, nói giọng trách móc:
_Bạn làm bọn tớ sợ quá, nhất là Hạo Du, rất lo cho cậu đấy.
Tôi nói rồi quay ra nhìn Hạo Du, nhưng cậu ấy đã quay vội đi, nói không rõ lời:
_Thôi, xuống ăn cơm đi.
_Hai người ăn đi, em không muốn ăn.
_Tiểu Phần, xuống dọn thức ăn ra bàn hộ mình.
_À, ừ…
Tôi đáp nhẹ rồi nghe lời Hạo Du ra ngoài. Không hiểu sao lời Hạo Du nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta không thể không nghe theo, rất có sức mạnh. Tôi nghĩ rồi đi thẳng xuống nhà, mặc dì rất muốn biết hai người kia nói chuyện gì nhưng tọc mạch chuyện “gia đình” người khác là không tốt, tôi biết chứ.
Tôi vào bếp, đang định xắn tay áo lên giúp thì thấy bàn thức ăn đã được dọn ra hết rồi, bát đũa đủ cả, đâu cần “đụng chạm” gì vào nữa. chắc Hạo Du chỉ lấy cơ để tôi cho hai người nói chuyện riêng tư thôi.
Mà nghĩ lại, chuyện hôn nhân giữa Hạo Du và Tiểu Minh thật khó tin, lại còn là hôn nhân sắp đặt, không tình yêu nữa chứ. Nhưng mà cái lúc Tiểu Minh kể về chuyện hai người, mắt cô ấy cứ long la long lanh, chưa kể còn khi biết điểm cũng buồn cho Hạo Du mà khóc. Rồi về phần Hạo Du, tôi thấy rõ ràng ánh mắt của cậu ấy dành cho Tiểu Minh cũng không hề…bình thường, ẩn chứa cả tình cảm trong đó mà. Tình cảm gì thì tôi không biết, nhưng sự quan tâm, lo lắng thì không thiếu. Haiz, nhưng Hạo Du đã có Tú Giang, còn Đình Phong với Tiểu Minh, ảnh nền điện thoại của anh cũng đã nói lên tất cả rồi. Đúng là mối quan hệ giữa hai người này rất đáng ngờ mà, lại còn anh em nữa.
_Tiểu Phần, bạn đã dọn xong cơm rồi à, làm phiền bạn quá.
Giật mình nghe tiếng nói, tôi quay lại thấy Hạo Du đang cõng Tiểu Minh thì khẽ mỉm cười, kéo ghế ra để cho Hạo Du đặt Tiểu Minh ngồi xuống.
_Bạn cũng ngồi xuống ăn luôn đi Tiểu Phần, đừng ngại.
_Tiểu Phần đâu phải khách mà ngại chứ nhỉ, ngồi xuống đi nào.
Tiểu Minh nói rồi cười khẽ, còn kéo ghế ra cho tôi. Không từ chối được, tôi liền ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cười ngượng nghịu:
_Thật ngại quá.
_Ngại gì chứ, đưa bát mình xới cơm cho.
Rồi chưa kịp để tôi phản ứng, Hạo Du đã cầm lấy bát của tôi mà xới đầy cơm, cậu ấy cũng tự xới ình nhưng lại không xới cho Tiểu Minh. Chưa kịp thắc mắc, tôi đã thấy Hạo Du đẩy một bát “gì đó” về phía Tiểu Minh và nói:
_Ăn hết bát tổ yến này, rồi đến tô gà hầm rau cải, ăn nhiều cá, bát súp này cũng phải ăn hết… Như vậy mới mong khỏi bệnh được.
Hạo Du nói một tràng rồi kết thúc ở câu “như vậy mới mong khỏi bệnh được”. Tôi ngạc nhiên chưa hết, quay ra thì thấy ặmt Tiểu Minh cũng nghệt ra y như mình. Cô ấy vừa nói vừa cười khổ sở:
_Hạo Du, em…em sao ăn hết được.
_Ăn đi, được bao nhiêu thì ăn, bổ lắm đó.
Hạo Du nói một câu không biểu cảm rồi đưa thìa cho Tiểu Minh, nhìn cô ấy xúc miếng đầu tiên đưa lên miệng rồi mới bắt đầu ăn.
Tôi cũng nhìn Tiểu Minh. Cô ấy ăn được vài miếng thì vội che miệng, hình như là để khỏi nôn rồi lại ăn tiếp. Nhìn cô ấy thương quá nên tôi đành lên tiếng:
_Tiểu Minh, vẫn còn khó chịu lắm hả?_Tớ…thực ra là không ăn được tổ yến.
Tiểu Minh vừa nói vừa nhăn nhó, nhìn rất thảm. Tôi vội định bảo không ăn được thì thôi thì đã thấy Hạo Du kéo bát tổ yến về phía mình và đẩy cho Tiểu Minh bát súp “gì đó”.
_Không ăn được thì thôi, sao lại cố. Ăn bát súp lươn này đi, vẫn còn nóng đó.
_Vâng, hì.
Tiểu Minh nhoẻn cười rồi xúc súp ăn. Không hiểu Hạo Du đã nói gì mà cô ấy lại vui nhanh được thế, lại còn thấy như khỏe hẳn, tò mò thật.
Tôi vừa nghĩ vừa đưa lên miệng miếng thịt bò Tiểu Minh vừa gắp cho, vẫn không hiểu lắm về mối quan hệ “vợ chồng bắt ép” của hai người. Tí tôi phải hỏi rõ Tiểu Minh mới được, cô ấy rất kín tiếng trong vụ này mà, chỉ có anh Hạo Nhiên và Đình Phong biết, Tú Giang cũng chưa biết nữa. Ơ mà Đình Phong?
Hai chữ Đình Phong vừa chạy ngang qua đầu tôi là tôi vội xem đồng hồ ngay, mười một giờ năm mươi, vậy là anh ấy sắp lên máy bay rồi, Tiểu Minh không lẽ không ra sân bay tiễn Đình Phong sao, hay cô ấy không biết.
_Tiểu Minh, bạn không ra sân bay sao, mười hai giờ là Đình Phong đi rồi đó.
Tôi vừa nói vừa lay người Tiểu Minh. Nhưng không hiểu sao, tôi vừa nói xong thì cả Hạo Du và Tiểu Minh cùng nhau ngước lên nhìn tôi, Tiểu Minh có vẻ hơi ngạc nhiên còn ánh mắt Hạo Du thì không được thiện cảm cho lắm. sau đó thì Hạo Du lại tiếp tục cúi xuống ăn còn Tiểu Minh ghé tai tôi thì thầm:
_Anh Đình Phong…mười hai giờ đi thật hả. Sao…bạn biết.
_À, thì…thu nhập tin tức. – tôi nói dối.
_Tớ…không biết…nhưng mà tớ…không thể ra tiễn anh ấy được…
_Sao thế? Mà bạn với Đình Phong chính thức yêu nhau rồi hả? – tôi cũng thì thầm.
_Tí tớ kể cho.
Tiểu Minh nói rồi mặt bỗng buồn buồn, lại cúi xuống ăn súp. Tôi cũng vì thế mà im luôn. Không khí bỗng trở nên căng thẳng, không ai nói với ai lời nào. Nhìn thái độ thì có vẻ Hạo Du không thích nghe nói đến Đình Phong lắm (ghen chẳng hạn), còn Tiểu Minh với Đình Phong thì đang có mâu thuẫn nên mới không ai “dám” gặp ai như thế. Haiz, tôi chẳng thể biết được mọi chuyện thế nào nữa, mà không hiểu sao, nghĩ đến chuyện Tiểu Minh và Đình Phong là tôi không thể vui được, cảm giác rất lạ. Nếu nghe thấy hai chữ Đình Phong ở đâu là tim lại đập nhanh hẳn, hồi hộp đến ngạt thở và tôi muốn biết xem họ nói gì về anh ấy, nói tốt hay xấu. Dạo này nghe thấy người khác kể xấu anh lại còn bực tức nữa, chẳng hiểu những cảm xúc ấy ở đâu ra. Hồi trước, tôi cũng hay nói chuyện với Tiểu Minh hoặc nghĩ về anh Dương và anh Duy nhưng chưa bao giờ có những khi ngồi không mà tự nhiên nhớ đến các anh ấy như Đình Phong cả, mà nghĩ đến là lại muốn gặp chứ >.
.<
Hic, mới nghĩ đến có thế mà tôi đã nóng hết cả mặt rồi >.Tôi quan sát hai người này một hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì mới, vừa cúi xuống thì lại nghe tiếng Hạo Du nói với Tiểu Minh:
_Có gì cần nói thì cứ nói đi, sao cứ nhìn tôi mãi.
Tôi thấy Hạo Du vừa nói vừa khẽ mỉm cười còn Tiểu Minh lại có vẻ rụt rè:
_À…hôm nay…lúc đi tiễn anh Hạo Nhiên…anh…có thấy anh Đình Phong đến không?
Sau đó là tiếng Hạo Du khô khốc:
_Không biết.
Hạo Du trả lời xong thì Tiểu Minh cũng im lặng, không nói thêm nửa lời. Không khí lại trở lên nặng nề, im ắng, chỉ còn nghe tiếng thở dài của cả hai người.
Tôi cũng thở dài thườn thượt. Bỗng lại nghe thấy Hạo Du lên tiếng:
_Có.
_Dạ…?_Hắn có đến.
_Vậy ạ?_Ừ.
Một cuộc đối thoại “nho nhỏ” diễn ra ngay sau đó. Có vẻ như Hạo Du đang khó chịu lắm vì nghe giọng cậu ấy rất miễn cưỡng, còn Tiểu Minh thì cứ như đang nói chuyện với bố, sợ nói sai là ăn đòn ngay vậy.
Không hiểu sao vừa nghĩ đến thái độ của hai người này là tôi lại phòg cười, nhưng không dám cười to nên cứ tủm tỉm một mình, thỉnh thoảng lại lén nhìn xem Hạo Du với Tiểu Minh xem có “động tĩnh” gì không, nhưng chỉ nghe thấy tiếng bát đũa và thìa vang lên lách cách, hai người kia không nói gì.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc trong im lặng. Tiểu Minh ăn xong là bắt đầu dọn dẹp bát ngay, tôi cũng giúp cô ấy dọn bát vào bồn rửa, Hạo Du cũng thế, cậu ấy đỡ bát từ tay Tiểu Minh cho tôi rồi nói:
_Tiểu Minh lên phòng nghỉ đi, Tiểu Phần nữa, lên nói chuyện với Tiểu Minh cho vui, mình rửa bát cho.
Hạo Du nói với giọng rất nhẹ nhàng, chủ ngữ là “mình” nhưng rõ ràng “nhân vật chính” trong câu nói là Tiểu Minh. Tôi quay ra nhìn xem cô ấy có nói gì không rồi cũng nói:
_Để mình rửa bát cho, hai bạn lên phòng đi.
_Sao lại thế được, để tớ dọn cho, là việc của tớ mà.
Tiểu Minh nói rồi toan đứng dậy, nhưng cô ấy vẫn còn khá yếu nên lại loạng choạng và ngồi phịch xuống ghế ngay.
Tôi định chạy ra đỡ nhưng Hạo Du đã ra trước rồi, cử chỉ và lời nói đều rất dịu dàng:
_Đi nghỉ đi, nghe không, nào, lên tôi cõng.
_Nhưng còn Tiểu Phần?
Nghe Tiểu Minh nói đến mình, tôi quay ra khẽ cười:
_Tớ sẽ rửa cho, không phải lo.
_Tôi sẽ rửa cùng, được chưa. Bây giờ thì lên phòng.
Hạo Du nói rồi cõng luôn Tiểu Minh đi, may tôi vẫn kịp nói với theo là cứ để tôi rửa cũng được. Rồi tôi cứ đứng nhìn hai người và tủm tỉm cười. Rõ ràng là Hạo Du nói với Tiểu Minh rất lạnh lùng, thờ ơ nhưng vẫn rất quan tâm mà, còn có vẻ rất chiều chuộng Tiểu Minh là đằng khác. Tự nhiên tôi thấy ghen tị với Tiểu Minh thế chứ, có một người chồng vừa đẹp trai vừa học giỏi lại tốt như thế, còn chưa kể đến tình yêu mà Đình Phong dành cho cô ấy lớn như vậy, Tiểu Minh thật hạnh phúc mà.
Tôi nghĩ rồi thở dài ngao ngán. Đột nhiên lại thấy Đình Phong với nụ cười tỏa sáng xuất hiện trong đầu tôi, lòng lại như dịu xuống. Giờ này chắc anh ấy đã lên máy bay rồi. Lúc nãy giá mà tôi cũng xin được thì tôi cũng dám làm gì chứ, chắc lại mỗi ngày mang ra…ngắm =.=
_Bạn đã sắp rửa xong bát rồi à?
Giật mình nghe thấy tiếng nói từ sau lưng, tôi quay lại thì thấy Hạo Du đang ở phía sau. Tôi khẽ cười:
_Cũng không nhiều lắm mà.
_Làm phiền bạn quá.
Cậu ấy nói một câu rất khách khí rồi mở tủ lôi mấy khay hoa quả ra khỏi đó, mấy loại đỏ đều đã được thái xắt miếng. Không hiểu Hạo Du định làm gì, tôi mới hỏi:
_Bạn định làm gì thế Hạo Du?
_Mình làm hoa quả dầm cho Tiểu Minh, bạn có ăn không, mình làm luôn mấy cốc cho._Như vậy không phiền bạn chứ? – tôi úp cái bát cuối cùng lên chạn rồi đi ra chỗ Hạo Du.
_Có gì đâu. Mà bạn rửa xong bát rồi hả, bạn lên chơi với Tiểu Minh đi, cô ấy ngồi một mình trong phòng đó.
_Ừ, mình sẽ lên. – tôi cười – Mà, có một câu mình hỏi bạn được không?
Hạo Du nghe tôi nói thì ngẩng ngay lên nhìn tôi. Cậu ấy im lặng như lưỡng lự một lúc rồi gật đầu khẽ.
_Bạn…mình thấy bạn rất quan tâm đến Tiểu Minh…có phải do là vợ chồng nên…bạn mới vậy không?
Thoáng thấy Hạo Du hơi chau mày, tôi vội xua tay:
_Mình không có ý gì đâu, nếu bạn không muốn trả lời thì cũng không sao đâu.
Nói rồi tôi khẽ cười gượng gạo và quay người toan đi thẳng lên phòng Tiểu Minh. Có lẽ Hạo Du sẽ không trả lời câu hỏi của tôi, tôi nghĩ vậy.
Nhưng bất ngờ, vừa đến chân cầu thang, tôi lại nghe thấy tiếng nói:
_Bạn đừng hiểu nhầm, mình làm vậy cũng chỉ như làm tròn trách nhiệm của mình thôi.
Nghe xong câu nói với giọng trầm trầm của Hạo Du, tôi quay ngay lại. Cậu ấy vẫn tiếp tục công việc của mình, gương mặt không chút biểu cảm, câu vừa nói ra cũng có vẻ rất vô tình. Chắc là chỉ như vậy thật, cậu ấy yêu Tú Giang thế cơ mà, chắc không chỉ vì một cuộc hôn nhân ép buộc mà thay lòng đổi dạ được.
Tôi đứng ở chân cầu thang, ngẫm nghĩ một hồi rồi đi thẳng lên tầng. Tiểu Minh đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài như đang ngóng chờ điều gì đó xuất hiện. Tôi gõ nhẹ tay vào cửa rồi đi vào. Tiểu Minh thấy động nên quay ra ngay, cười hiền:
_Bạn rửa bát xong rồi hả Tiểu Phần?
Tôi đi đến chỗ Tiểu Minh rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng nhìn ra ngoài.
_Ừ, tớ rửa xong rồi, bạn đang nhìn gì bên ngoài mà chăm chú thế?
_À, đang nhìn xem có cái máy bay nào đi qua đây không, biết đâu Đình Phong lại ngồi trên đó.
Tôi nghe thế không khỏi bật cười thành tiếng:
_Giờ đã gần một giờ, nếu có qua đây thì cũng qua rồi. Sao bạn không đi tiễn anh ấy.
_Tớ… Bạn ngồi dịch vào đây, tớ kể cho. Nghe Tiểu Minh nói, tôi liền ngồi sát cạnh cô ấy. Tiểu Minh cầm lấy tay tôi mân mê vừa chậm rãi kể, giọng rất buồn.
_Hôm qua, anh ấy, Đình Phong ý, tỏ tình với tớ…
Vừa nói đến đây, Tiểu Minh liền quay ra nhìn tôi, rồi thở dài cái thượt. Tôi chưa kịp thốt lên “vậy á” thì Tiểu Minh đã lại mím môi rồi tiếp tục kể:
_Nhưng…tớ đã từ chối rồi.
_Hả, tại sao? Anh ấy tốt với bạn thế cơ mà.
_Nhưng tớ không yêu anh ấy, chỉ coi anh ấy như anh trai thôi.
_Tớ thấy hai người trước giờ có khác gì người yêu đâu. Hơn nữa bạn cũng chưa thích ai, anh ấy lại chẳng có gì để chê cả. Tại sao không để thời gian suy nghĩ mà đã vội từ chối ngay.
_Tớ rất quý anh ấy, rất trân trọng mối quan hệ này. Nhưng anh ấy…không phải…người tớ yêu.
_Nói vậy nghĩa là…bạn đã yêu ai đó ròi?
_Không…không phải. Nhưng nhớ không thể lừa dối tình cảm của anh ấy được.
_Sao chứ. Vậy là bạn chưa yêu ai, Đình Phong lại yêu bạn. Anh ấy tốt vậy, bạn cũng rất quý anh ấy. Tại sao không cứ thử thành một cặp xem sao.
_Tiểu Phần à, bạn chưa yêu ai nên không hiểu đâu. Với lại, tớ có chồng rồi mà._Tiểu Minh, có chồng thì sao chứ, bạn có yêu Hạo Du đâu, Hạo Du lại có Tú Giang rồi, liệu sau này cậu ấy có sống với bạn suốt đời được không?
_Hạo Du rất quan tâm tới tớ._Cậu ấy chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi.
_Tớ…biết điều đấy.
Tiểu Minh nói rồi cúi gằm mặt xuống giường. Hình như là khó khăn lắm cô ấy mới nói ra được bốn từ đó.
Tôi bỗng chột dạ, lay ngay vai Tiểu Minh, hỏi dồn:
_Tiểu Minh, không phải là bạn yêu Hạo Du đấy chứ?
_Tớ…
_Hai bạn đang nói gì thế, mình mang hoa quả dầm lên này.
Tiểu Minh chưa kịp nói gì thì bất ngờ thấy Hạo Du bê khay hoa quả dầm vào nên cô ấy cũng im lặng luôn, lại còn nhìn Hạo Du, cười buồn:
_Anh vất vả quá.
_Ăn đi, cả Tiểu Phần nữa. Nếu muốn ăn lạnh thì thêm đá nhé. Mình xuống dọn dẹp tí rồi lên. – Hạo Du nói rồi cười rất tươi, để khay ở bàn bên cạnh giường rồi đi ngay ra ngoài.
_Anh…lên đây ngay nhé._Ừ.
Hạo Du lại cười, ánh mắt hướng về Tiểu Minh rất dịu dàng. Tiểu Minh lại cười buồn rồi cúi mặt xuống nhìn cốc hoa quả dầm Hạo Du làm, không nói gì. Vẻ mặt như vậy là sao chứ. Hình như là từ lúc tôi nói Hạo Du quan tâm đến cô ấy chỉ là vì trách nhiệm, cô ấy lại buồn hơn trước. Nếu không phải Tiểu Minh thích Hạo Du thì sao lại như vậy chứ.
Thấy Tiểu Minh như vậy, tôi định hỏi lại câu lúc nãy nhưng lại thôi. Ngẫm lại thì câu cô ấy nói với tôi cũng đúng, tôi chưa yêu ai bao giờ, đến bản thân có thích Đình Phong không cũng chẳng xác định nổi mà còn đi khuyên cô ấy nữa, khéo còn khiến cô ấy chê cười mình.Tôi khẽ nắm tay Tiểu Minh, nói nhưng không nhìn vào cô ấy.
_Đình Phong rất yêu bạn đấy.
_Tớ biết. Nhưng bạn đừng khuyên…
_Ừ, không khuyên nữa. Tớ lúc nào cũng ủng hộ quyết định của bạn mà. – tôi ngắt lời Tiểu Minh.
_Hì, cám ơn bạn. Mà…hôm qua anh Đình Phong cũng nói y thế._Sau khi bạn từ chối, anh ý có nói gì không?
_Anh ấy buồn lắm, tôi qua còn tắt máy làm tớ lo muốn chết. May sáng nay vẫn đi tiễn anh Hạo Du, vậy là anh ấy vẫn ổn.
Tiểu Minh nói rồi thở dài, quay ra nhìn tôi, ánh mắt rất thảm thương. Tôi khẽ cười như an ủi. Tiểu Minh im lặng một lúc lại nói:
_Tớ cứ nghĩ anh ấy giận tớ luôn rồi cơ. Nhưng sáng nay Hạo Nhiên nhắn tin cho tớ, nói là Đình Phong rất buồn nhưng không hề trách tớ, còn lo lắng tớ ốm, sợ không có ai chăm sóc. Đọc xong cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng chỉ sợ anh ấy chỉ nói thế cho tớ đỡ buồn và lo.
_Không đâu, Đình Phong quan tâm và lo cho bạn thật mà. Nghe Tiểu Minh nói, tôi bỗng thốt ra câu nói mà không hề suy nghĩ gì. Biết ngay là Tiểu Minh rất ngạc nhiên mà.
_Sao…bạn biết.
_Thì…thì…thu nhập tin tức.
_Thu nhập ở đâu chứ. Tiểu Phần, giấu tớ điều gì đúng không?
Tiểu Minh nói rồi nhìn chăm chăm vào mắt tôi, ánh nhìn rất “áp đảo”, thế là tôi đành “khai” hết.
_Chuyện là thế này, ngày nảy ngày nay, có một…tớ, đi sang nhà công chúa Tiểu Minh thì thấy hoàng tử Đình Phong đứng “rình mò” ngoài cửa, lo cho công chúa bị ốm nhưng không dám vào._Thật vậy á, anh ấy đứng trước nhà tớ á?_Ừ, vậy đó, yên tâm chưa. Hoàng tử rất quan tâm đến công chúa đấy, nhưng sợ công chúa giận nên cũng không dám gặp.
Tôi nói rồi cười toét, Tiểu Minh cũng cười híp mắt. Không biết cô ấy cười vì câu chuyện (một nửa là bịa) của tôi hay vì biết Đình Phong vẫn còn rất quan tâm đến mình đây. Dù sao thấy cô ấy cười được thoải mái như thế, tôi cũng rất vui, lại chọc cô ấy thêm bằng truyện hoàng tử Đình Phong và công chúa Tiểu Minh nữa.
Tôi và Tiểu Minh đang ngồi cười với nhau thì nghe thấy tiếng bước chân Hạo Du đi đến nên im bặt, chỉ còn nhìn nhau cười…bằng mắt. Hạo Du vừa vào cửa đã nói cười:
_Nói chuyện gì mà vui vẻ thế, mình nghe với.
_Hi, có gì đâu, chọc Tiểu Minh cười chút xíu. – tôi khẽ cười.
_Ừ, cười nhiều là tốt. Ơ, thế vẫn chưa ăn hết hoa quả dầm à, hay mình làm không ngon. – Hạo Du vừa nói vừa ngồi xuống giường.
_Đâu có ạ, chỉ tại bọn em mải nói chuyện quá.
Tiểu Minh nói rồi nhìn Hạo Du cười hiền khô. Rồi tôi thấy Hạo Du cũng quay ra nhìn cô ấy, lại còn khẽ xoa đầu rất nhẹ nhàng.
_Ngon không?
_Có ạ.
_Ừ, ăn nhiều vào, người ta nói bị suy nhược cơ thể thì phải ăn nhiều hoa quả. Nhưng mà…ăn ít đá thôi, coi chừng ho đấy nhé.
_Vâng, hì hì.
Nhìn “vợ chồng nhà họ” nói chuyện với nhau thân mật, tôi ngồi đây mà như hóa tượng đá, chẳng biết phải nói gì. Tôi cứ ngồi nhìn hai người, tự nhiên lại thấy Hạo Du và Tiểu Minh rất đẹp đôi. Đúng là chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện hai người này lại xứng đôi đến vậy, có lẽ bởi vì Tú Giang – người yêu Hạo Du quá hoàn hảo đén không còn gì để chê. Hạo Du với Tú Giang ở bên nhau thì sẽ tạo nên một bức tranh lộng lẫy, tinh tế và huyền ảo đến từng đường nét, còn Hạo Du với Tiểu Minh, bức tranh tạo ra chỉ có màu sắc hài hòa, tuy không nổi trội nhưng lại mang lại cho người xem cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và rất yên bình.
Nếu hai người này yêu nhau thì có lẽ cũng rất tuyệt!
_Tiểu Phần, bạn nhìn gì chăm chú thế, điện thoại bạn kêu kìa.
_A, vậy à…
Mải nhìn hai người mà điện thoại đổ chuông lúc nào tôi chẳng biết, vội lấy máy ra xem, là mẹ tôi.
_Tớ ra ngoài tí, hì.
Nói rồi tôi vội ra khỏi phòng nghe điện. Hic, mẹ tôi giục tôi về vì đã đi từ sáng đến giờ. Tôi vâng dạ ngay rồi bảo với Tiểu Minh và Hạo Du.
_Tớ phải về rồi, mẹ giục về, hì.
_Để mình mở cửa cho bạn. Ơ mà mình không thấy bạn đi xe đến, đi bằng gì đấy?
_À, mình đi…taxi… – tôi không dám nói đi cùng Đình Phong._Tiểu Phần, vậy để tớ lai bạn về nhé!
_Ơ, thôi, bạn đã khỏe hẳn đâu, tớ tự về được mà. Hạo Du, mở cửa giúp mình với._Ừ, ở đây nhé, Tiểu Minh.
Hạo Du quay ra cười với Tiểu Minh rồi nhanh chân xuống mở cửa cho tôi. Nhìn cậu ấy, tôi khẽ cười:
_Mình về nhé. Cảm ơn vì bữa ăn, rất tuyệt đấy.
_Hì, rảnh thì qua chơi với Tiểu Minh cho vui nhé.
_Ừ, mình biết rồi, mình về nha.
_Chào bạn.
Tôi chào Hạo Du và…thất thiểu đi về. Thực ra là tôi không hề mang theo tiền. Sáng nay anh Đình Phong giục tôi đi vội nên tôi không kịp mang đồng nào. Haiz, chắc là tôi sẽ phải đi taxi về nhà rồi trả tiền vậy, thể nào cũng bị mama tôi mắng cho xem TT_TT
8 p.m
Rửa bát xong, tôi liền lên ngay phòng Tiểu Minh, em đang nằm một mình trên giường.
_Làm gì thế? – tôi đến bên giường em vừa hỏi.
_Hì, em đang nghe nhạc.
Tiểu Minh thấy tôi hỏi liền ngồi dậy ngay, em bỏ tai nghe ra rồi nhìn tôi cười hiền khô. Ôi, tôi nhìn mà chỉ muốn ôm ngay em vào lòng.
_Nghe gì thế?_Nhạc Hàn, anh nghe không ạ, One love của Suki.
_Ừm, tôi không thích nghe nhạc Hàn lắm, hay…hát cho tôi nghe đi.
Tôi nói rồi nằm luôn xuống giường rồi khẽ xoa đầu em. Tiểu Minh nắm ngay lấy tay tôi, xoa xoa ra vẻ thích thú lắm.
Rồi em nhìn vào mắt tôi, gật đầu ngoan ngoãn:
_Nhưng em hát không đúng lời đâu.
_Hát đi.
_Đừng chê em nhé!
_Ừ, em hát đi.
Tôi gật đầu nhẹ, thế là em bắt đầu hát ngay. Nhìn em hát dễ thương thật, mắt cứ long lanh, cảm giác như em được hát cho tôi nghe nên rất hạnh phúc vậy.
Tôi nằm trên giường, chăm chú nghe em. Thực ra tôi không thích nhạc Hàn, nghe cũng chẳng hiểu gì nhưng thích em hát cho tôi, thích lắm.
Đáng lẽ ra tôi phải quyết định cứ đối xử bình thường với em từ mấy hôm trước mới phải, dù sao cũng không khiến em với tôi đau khổ như thế trong suốt những ngày qua. Nhưng…tôi thực sự cũng không biết quyết định của mình như vậy có đúng đắn không nữa. Chỉ là…tôi không thể chịu được nhìn Tiểu Minh tiều tụy như thế, không thể chịu được nghe giọng em khẩn thiết gọi mình mà không thể chạy đến ôm lấy em, không thể chịu được…
Nhưng nghĩ đến Tiểu Giang…, tôi đã hứa sẽ mang trọn trái tim trao cho em mà bây giờ gần gũi với Tiểu Minh thế này, có phải là bất công với em quá không. Nếu em biết chuyện tôi với Tiểu Minh đã cưới nhau, lại đang ở bên nhau thế này, chắc em sẽ đau khổ lắm. Tôi đã hứa là sẽ không làm em khóc nhưng sao lại không thể ngăn trái tim mình xao xuyến trước Tiểu Minh. Nhìn Tiểu Minh bị tổn thương cũng chính như là vết thương trong lòng mình vậy.
Mà không hiểu sao hôm nay Tiểu Giang lại không đi tiễn anh Hạo Nhiên, hôm qua em đã hứa là sẽ đi mà. Sáng nay tôi đến nhà bố mẹ em còn bảo em đang mệt, không muốn ra khỏi phòng, không biết là có sao không. Nghĩ cũng thấy hơi lo.
_Hạo Du, không nghe em hát à, anh…
_Ơ, à, em hát xong rồi à.
_Anh chẳng nghe em hát.
_Có mà.
Thấy Tiểu Minh nói giọng giận dỗi, tôi khẽ cười nhìn em thế là em lại nhoẻn cười ngay. Em bỗng cúi sát mặt tôi, thì thầm:
_Hạo Du, anh nhớ những gì sáng nay nói với em đó nha.
_Ơ, nói gì đâu. – tôi giả vờ ngó lơ.
Mới nghe thế mà Tiểu Minh đã xị mặt ngay.
_Ơ, sao lại nói gì đâu, hic hic.
_Thế nói gì, em nói lại xem.
_Anh bảo với em là sẽ cố gắng quan tâm đến em, không lạnh lùng, thờ ơ với em nữa cơ mà. Không phải chỉ nói giỡn cho vui đấy chứ.
_Ừ, nói giỡn thôi.
Tôi nói thản nhiên. Rồi thấy mắt em long lanh như sắp khóc đến nơi, tôi bật cười:
_Thôi nhớ mà, nhớ mà.
_Thật không?
_Thật.
_Nhưng sao lại là “cố gắng quan tâm”?
_Ừm, thì…_À, có phải là, vì em không phải Tú Giang đúng không?
Tiểu Minh mắt hơi buồn nhìn tôi, như chờ đợi.
Tôi không hề muốn gật đầu nhưng đúng là em đã nói đúng mất rồi. Vì tôi đã quyết định chỉ yêu mình Tiểu Giang nên…với Tiểu Minh chẳng thế toàn tâm toàn ý được. Tôi chỉ có thể cố gắng quan tâm và chăm sóc em như…em gái mình được thôi, có muốn ôm lấy em cũng chẳng được nữa rồi.
_Ừ, nhưng sẽ cố gắng mà. – tôi khẽ gật đầu.
_Em biết anh chỉ quan tâm em vì trách nhiệm thôi…
Nói với giọng buồn buồn, Tiểu Minh cầm lấy tay tôi đan vào những ngón tay nhỏ bé mềm mại của em. Rồi em áp tay tôi vào má em, giọng nhỏ xíu:
_…khi nào hết trách nhiệm rồi sẽ chẳng quan tâm đến em nữa, đúng không?
_Tiểu Minh à…
_Hì, em biết mà. Em sẽ không buồn đâu. Tiểu Phần nói anh sẽ chẳng thể sống cùng em mãi được, rồi anh sẽ lấy Tú Giang. Em biết chứ, lúc nào…chẳng biết…
_Tiểu Minh à, em đừng khóc.
_Em đâu có khóc, em đang cười mà, anh thấy không, em đang cười mà.
Tiểu Minh nói rồi cố gượng cười nhưng mắt đã ngân ngấn nước. Không thể chịu được nhìn em như vậy, tôi kéo em gối đầu vào tay tôi rồi ôm lấy em.
_Em còn có rất nhiều người quan tâm mà… – tôi ám chỉ Đình Phong.
_Em chỉ cần anh thôi.
_Xin lỗi Tiểu Minh. Nếu một ngày nào đó, anh chẳng thể quan tâm em được nữa, lúc đấy, nhớ không được buồn nghe chưa. Cho dù không ai yêu em, thì cũng phải biết tự yêu lấy bản thân mình, được không?
_Nhưng em không làm được. Em sẽ nhớ anh không chịu nổi mất._Phải mạnh mẽ lên chứ, nếu em khóc thì anh sẽ không bao giờ quan tâm đến em nữa đâu.
_Vậy nếu em mạnh mẽ, em không khóc thì anh có về thăm em nữa không, đừng bỏ mặc em nhé, anh mà không về thăm em là em sẽ chết đấy.
_Ngốc, em nói gì chứ, nói linh tinh anh đánh cho bây giờ.
_Hì, em sẽ làm thật đấy.
_Nhớ…thì cứ nhắn tin cho anh.
_Tú Giang sẽ không ghen chứ. Mà thế thì mỗi ngày em sẽ chỉ nhắn tin cho anh một tin thôi, nhớ trả lời._Ngày đấy còn lâu mà.
_Hì, kể cả khi Tú Giang biết chuyện, anh cũng đừng lạnh lùng với em nhé, đừng ghét em.
Tiểu Minh nói rồi dụi đầu vào ngực tôi như nũng nịu. Tôi cứ ôm chặt lấy em mà chẳng biết phải nói thế nào. Thực ra…tôi đã quyết định rồi, nếu Tiểu Minh biết chuyện tôi và em, tôi chắc chắn sẽ phải đối xử lạnh lùng với em. Không phải tôi muốn thế nhưng mà…nếu chuyện tồi tệ ấy xảy ra sớm, tôi không thể để em ôm mãi hy vọng mà sống trong chờ đợi được. Em phải hạnh phúc, vì thế cho dù em có đau khổ vì bị tôi lạnh lùng một thời gian, còn hơn là cả đời vì tôi mà em không xây dựng được hạnh phúc của riêng mình.
_Tiểu Minh à, em có yêu anh không? – tôi ghì chặt lấy em._Có, em yêu anh nhiều lắm.
_Nhưng anh không tốt._Có, anh rất tốt.
_Nhưng anh không làm em hạnh phúc được._Bây giờ em rất hạnh phúc.
_Em…ngốc lắm.
_Anh lúc nào cũng kêu em ngốc, có anh ngốc ý. À, cho anh xem cái này.
_Gì thế?
Tiểu Minh nói rồi rời ngay vòng tay của tôi. Em quay người ra sau rồi với lấy cái điện thoại. không hiểu em định cho tôi xem gì.
_Đây, xem này.
Tiểu Minh quay lại nhoẻn cười rồi đưa điện thoại cho tôi. Đây là…danh bạ điện thoại của em, có gì đâu nhỉ.
_Có gì đâu em. – tôi hỏi.
_Số thứ ba đó, anh nhìn em.
_Số thứ ba? Chồng ngốc…? Á, số của anh._Hi, đúng rồi.
Em nhìn tôi cười híp mắt, liền bị tôi véo má ột cái la oai oái.
_Hư nhỉ, dám gọi anh là ngốc à. Mà cái ảnh này em lấy ở đâu thế?_À, chụp trộm, hôm cả bốn bọn mình đi chơi ý. Đây này.
Em vừa nói vừa quay màn hình laptop cho tôi xem. Vẫn là ảnh đáy, chụp xa nên hơi mà và tối, mà mặt tôi nhìn cũng không rõ lắm.
_Ảnh xấu thế, giữ làm gì?
_Đẹp mà. Với lại em chẳng có cái nào nữa.
_Thế từ ngày ở với nhau chụp lén được mỗi cái này à._Vâng. Hay anh cho em chụp thêm mấy cái nữa nhé, được không?
_Ừ.
_Gì cơ, thật nhé, cho em chụp nhé.
Tiểu Minh nghe tôi nói thì reo lên rất thích thú, mắt nhìn háo hức lắm, miệng cười toe toét. Tôi lại gật đầu rồi “ừ” thêm lần nữa. Thế là em bắt đầu chụp ảnh tôi ngay còn bắt tôi cười thật tươi cho em chụp. Nhìn em vui chưa kìa, mắt hấp háy, chụp xong còn khoe tôi nữa.
_Woa, mười cái đều đẹp cả, hihi.
_Mãn nguyện chưa?
Tôi khẽ xoa má em. Nhìn Tiểu Minh cười rạng rỡ chưa kìa.
_Rồi ạ._Thế cho em xem cái này.
Tôi nói rồi cũng lấy điện thoại mở danh bạ ra. Tôi còn muốn cho cho em xem cái ảnh tôi chụp lén em ngủ hôm lâu lâu nữa, nhìn đáng yêu lắm.
_Oa, sao anh lưu tên em là ngố, hic hic.
_Không hay à? – tôi cười.
_Không, em thế này mà kêu em là ngố à >.
Nhìn Tiểu Minh phụng phịu yêu chết đi được >.<
_Hì, hay mà, cho em xem cái này nữa này. – tôi vừa nói vừa mở Album ảnh ra cho em xem, tôi đã lưu riêng thành một Album nhỏ đặt tên là Ngố. – đây này.
_Ơ, ảnh em…đang ngủ. – Tiểu Minh làm mặt ngố.
_Ừ.
_Anh chụp lén em à, hic, chụp lúc nào đấy, ngố thế TT_TT
_Ngố lắm đúng không? Thế anh mới chụp. – tôi cười gian.
_Eo, anh còn chơi xấu hơn cả…
“Kính coooooong…”
_Ơ, có tiếng chuông cửa.
“Kính coooooong…” _Ai thế anh nhỉ, đã gần mười giờ rồi.
_Ừ, để anh xuống xem, có lẽ là anh đó hỏi thăm đường.
“Kính coooooong…”
_Vậy anh lên nhanh nha, không biết ai mà bất lịch sự thế, ấn chuông mấy lần rồi.
_Ừ, chờ anh nhé.
Tôi khẽ xoa đầu em rồi đi ra. Không biết muộn thế này còn ai đến nữa đây, mà sao tôi lại linh cảm có điều gì không may sắp xảy ra.
Tôi đi xuống nhà bật đèn rồi nói lớn:
_Ai thế, đợi một tí.
Không có tiếng đáp lại, tiếng chuông cũng không vang lên nữa. Tôi mở cửa trong rồi ngó đầu ra. Có người đứng ở ngoài cửa kia nhưng tối quá tôi không nhìn rõ là ai.
_Hạo Du, em nhớ anh quá nên đến mà không báo trước.
_Tiểu…Tiểu Giang…
Hạo Du sững người trước cô gái đang đứng ngoài cửa, miệng lắp bắp không thành lời.
_Tiểu…Tiểu Giang…
_Anh, sao anh có vẻ ngạc nhiên thế, không ngờ em đến đúng không, hihi. – Tú Giang cười tinh nghịch trước người yêu mình.
_Ừ, anh…anh…sao em đến muộn thế, có việc gì à?
Hạo Du vừa nói vừa mở cửa nhưng cậu không hề muốn và cũng không thể đề Tú Giang vào nhà. Nhìn cô gái đứng trước mặt cười tươi rói, cậu thực sự không biết phải làm thế nào, bỗng dưng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Còn về phần Tú Giang, từ lúc “vô tình” biết chuyện người yêu mình đã có vợ, lại chính là bạn thân mình, cô đã tự nhốt mình trong phòng không gặp một ai. Có những lúc, lý trí dường như bị tình yêu và niềm đau nuốt trọn, Tú Giang chỉ biết nằm khóc một mình, tự trách bản thân đã hết mực tin tưởng Hạo Du và Tiểu Minh ngay cả khi đã nhận ra sự thân thiết “khác thường” giữa họ cùng những biểu hiện thờ ơ lạnh lùng của bạn trai cô – Hạo Du. Nhưng rồi, một con người mạnh mẽ như Tú Giang, sau những phút yếu mềm, đã quyết định đến gặp trực tiếp Hạo Du để tìm hiểu rõ mọi chuyện. Cô muốn nghe sự thật từ chính người yêu của mình, cho dù chuyện đó có là thật đi chăng nữa, cô cũng muốn được biết quyết định của Hạo Du.
Giờ đây, khi đối diện với vẻ lúng túng của Hạo Du, cô phần nào cũng đã xác định được những câu nói Đình Phong nói ra trong lúc say kia là đúng hay sai. Trái tim dường như bị nỗi đau bóp nghẹt, cô vẫn cố gắng cười thật tươi.
_Anh…không mời em vào nhà à?
_À, tất nhiên, nhưng muộn thế này rồi, anh…đang ngủ._Em muốn ở bên anh một lát, không được sao, nhớ anh lắm mà.
_À ừ, vậy…em vào đi.
Hạo Du để Tú Giang vào nhà mà lo lắng vô cùng. Cậu chỉ sợ nếu Tú Giang muốn lên phòng cậu chơi, hoặc nếu Tiểu Minh đi xuống. Thật tồi tệ vì điện thoại cậu đã để trên phòng mất rồi.
Tú Giang vui vẻ bước vào nhà, cô vờ như không để ý gì đến nét mặt cũng như thái độ không hề tự nhiên chút nào của Hạo Du. Bỗng cô nhìn thấy xe đạp của Tiểu Minh để ngay trong sân, trái tim lại như đau thêm gấp bội. Tú Giang mím chặt môi rồi thở dài một cái. Cô chỉ tay về phía cái xe và hỏi, mắt nhìn chăm chăm vào Hạo Du.
_Đây là xe của ai đây ạ?
Hạo Du nghe Tú Giang hỏi, lại nhìn chằm chằm vào mình như thế, lại càng thêm bối rối.
_À, là…là xe bạn anh gửi.
_Bạn anh? Màu hồng, con gái phải không hả, em ghen đó nha. – Tú Giang cười trong đau khổ.
_Đâu có, em hiểu nhầm rồi, thì xe nó…mượn của người yêu nó, bạn gái gì ch…
_Hạo Du, ai đến thế hả anh?
Giọng nói trong veo từ trên tầng vọng xuống, Tiểu Minh, cô bé thấy Hạo Du lâu lên quá nên mới hỏi lớn như vậy. Cô bé không thể ngờ rằng, câu hỏi của mình đã đẩy chồng mình và Tú Giang vào thế khó xử thế nào.
Tú Giang ngay sau khi nghe thấy tiếng Tiểu Minh, bản thân không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô ném cho Hạo Du một cái nhìn sắc lẹm rồi toan đi thẳng lên tầng. Nhưng Hạo Du đã kịp kéo tay Tú Giang lại:
_Tiểu Giang, nghe anh…
_Anh bỏ em ra.
Tú Giang gần như hét lên, cô giật tay mình ra khỏi Hạo Du rồi chạy thẳng lên trước căn phòng vừa vang lên tiếng nói lúc nãy. Chính là căn phòng “chứa đồ” mà Hạo Du lúc nào cũng dặn cô đừng vào vì trong đó rất…bẩn. Nhìn thấy Tiểu Minh đang nằm trên giường, lại mặc bộ quần áo ngủ có vẻ là một đôi với người yêu mình, Tú Giang thấy đầu óc mình như quay tròn, cô cứ đứng sững, nhìn thẳng vào đôi mắt cũng đang mở to nhìn cô vì ngạc nhiên kia.
_Tú…Tú Giang.
Tú Giang dường như không hề để ý gì đến giọng nói sợ sệt của Tiểu Minh, cô quay ra nhìn Hạo Du – lúc này đã lên đến nơi – cười nhạt:
_Ha, ra là anh có món đồ quý giá giấu trong phòng này nên mới không bao giờ cho tôi vào.
_Tiểu Giang à, mọi chuyện không như em nghĩ đâu…_Không như tôi nghĩ à, thế anh định giải thích sao đây hả, anh nói đi.
Tú Giang quát lên giận dữ, uất ức trong lòng khiến máu cô như sôi lên sùng sục. Cô nhìn Hạo Du với ánh mắt như có thể đốt cháy mọi thứ, tay nắm chặt, run lên bần bật.
_Tú…Tú Giang à, không như cậu nghĩ đâu.
Tiểu Minh nói với giọng run run vì sợ, ngay lập tức bị Tú Giang quay ra và hướng ánh mắt về mình:
_Cậu im đi, tôi không hỏi cậu – nói đoạn, Tú Giang lại nhìn về phía Hạo Du, hét lên – anh nói đi, anh với cô ta làm cái gì trong phòng hả? Trả lời tôi đi!
Hạo Du đứng như trời trồng, cậu biết phải giải thích sao với Tú Giang chứ, mọi chuyện dường như đã quá rõ ràng, có nói gì đi chăng nữa, thì liệu Tú Giang có tin cậu không, trong cái hoàn cảnh thế này.
_Tiểu Giang à, là lỗi của anh, anh sai rồi.
Hạo Du nói một cách khổ sở, cậu nhìn vào mắt Tú Giang, và thấy những giọt nước mắt sắp tràn khóe mi. Tú Giang đưa tay lên lau sạch chúng đi rồi lại tiếp tục cười nhạt. _Anh sai rồi ư? Ha, vậy là anh lừa dối tôi thật sao. Là từ bao giờ thế, hả, từ bao giờ?
_Tú Giang à, không…không phải là lỗi của Hạo Du đâu, là…là…lỗi…của tớ, tất cả là do tớ, đừng trách anh ấy…
Tiểu Minh nói rồi loạng choạng đi ra khỏi giường, nước mắt đã chảy ra giàn dụa. Cô bé nghe Hạo Du nói với giọng khổ sở như thế sao có thể chịu được cơ chứ, vậy là đã nhận tất cả lỗi về mình. Cô bé lo sợ Hạo Du sẽ đau khổ hơn là nỗi lo cho chính bản thân mình.
Tú Giang sau khi nghe xong câu nói của Tiểu Minh lại càng thêm bực bội. Giờ đây, cô cảm thấy khinh bỉ và hận cái người mà cô coi như chị em thân thiết kia, cảm thấy kinh tởm cả những lời nói mà người đó vừa nói ra, cô coi đó như là sự bao che cho nhau vậy. Tú Giang nhìn vào mắt Tiểu Minh, lửa hận thù bốc lên ngùn ngụt, đối với cô, chẳng còn gì đau đớn hơn là bị phản bội bởi chính người yêu và bạn thân mình.
_Cậu…uổng công tôi coi cậu như chị em ruột. Cậu có sống hạnh phúc không khi ở bên người yêu của tôi hả, à, mà giờ thì đâu phải là người yêu của tôi nữa, là “chồng” của cậu cơ mà. – Tú Giang nói với giọng chua xót, cố nhấn mạnh chữ “chồng”.
Hạo Du đứng im từ nãy đến giờ, thấy Tú Giang như vậy thì không thể không lên tiếng. Cậu đến bên Tú Giang, chỉ đám dứng trước mặt rồi nhìn vào đôi mắt đã nhòe đi vì lệ của cô.
_Tiểu Giang à, em…em đã biết rồi sao. Anh không dám nói cho em biết, sợ làm em tổn thương.
_Là vì tôi cả sao, cảm động quá nhỉ. Thế giờ anh thấy tôi đang sung sướng lắm hả, phải không?
Tú Giang hét lên rồi vùng chạy xuống tầng, nước mắt đã chảy dài trên gò má, chảy cả vào tim. Sao mà cô thấy tim mình như tan ra trước sức nóng của nỗi đau đớn lúc này. Lúc ở một mình trong phòng, cô đã cứ tự bào chữa cho Hạo Du và Tiểu Minh, rồi tự an ủi mình rằng có thể Đình Phong say quá mà nói bừa thôi, không ngờ bây giờ mọi chuyện tất cả đều là sự thật, Hạo Du cũng đã chấp nhận rồi. Tại sao “người yêu” cô lại không phủ nhận tất cả chứ, tại sao lại không nói với cô đó không phải là sự thật, tại sao không cố gắng chối bỏ mọi chuyện mà lại nhận lỗi về mình, tại sao???
_Tiểu Giang à, em đừng như vậy, Tú Giang à…
Hạo Du đuổi theo Tú Giang đến cửa rồi kéo lấy tay cô. Cậu nhìn vào mắt Tú Giang, cũng thấy đau khổ vô cùng:
_Em à, em cứ cho là anh đã lừa dối em cũng được, nhưng anh thật sự vẫn còn yêu em, em đừng như thế…
_Buông tôi ra, tôi không tin anh nữa đâu.
Tú Giang nói rồi đẩy Hạo Du ra rồi phóng xe đi. Nếu cô cứ đứng trước mặt cậu nữa thì sẽ ngã vào lòng cậu mất, người tự trọng như cô thì không cho phép mình làm thế khi chưa biết được quyết định rõ ràng của Hạo Du, là chọn cô hay chọn Tiểu Minh. Nhưng dù sao thì, thấy Hạo Du níu tay mình lại mà nói những lời như thế, bản thân cô cũng thấy tim bớt đau đi phần nào.
_Tiểu Giang, cẩn thận đó…
Tiếng hét của Hạo Du vang lên từ phía sau. Tú Giang giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Ánh sáng ôtô chói lòa trước mắt, chiếc xe có vẻ như sẽ lao thẳng vào người cô mất thôi…
_Tiểu Giang, cẩn thận đó…
Tiếng hét của Hạo Du vang lên từ phía sau. Tú Giang giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Ánh sáng ôtô chói lòa trước mắt, chiếc xe có vẻ như sẽ lao thẳng vào người cô mất thôi. Tú Giang ngoặt tay lái. Trong phút chốc tưởng chừng như thần chết đã ở ngay sau lưng. May thay, Tú Giang tránh được cái ôtô và đâm thẳng vào vỉa hè. Chiếc xe đổ rầm, Tú Giang ngã ngay ra khỏi xe, đập người xuống đất đau điếng. Cô thở hổn hền, thất thần.
Hạo Du cũng như vừa thoát chết, cậu vứt xe một chỗ rồi chạy ngay đến bên Tú Giang, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô.
_Tiểu Giang, Tiểu Giang, em làm anh sợ quá, em không sao chứ, Tiểu Giang?
Hạo Du vừa hỏi vừa nhìn xem Tú Giang có bị thương ở đâu không. Chợt nghe thấy giọng Tú Giang vang lên không rõ tiếng:
_Chân…em…_Sao thế, chân em…?
Nghe thấy tiếng Tú Giang, Hạo Du mới nhìn kĩ chân cô, hóa ra chân Tú Giang bị xước một vệt dài, đang rớm máu.
_Đau lắm không em? Hạo Du nói rồi không biết lấy từ đâu ra một cái khăn tay, buộc tạm ngay vết thương cho Tú Giang. Rồi cậu đứng liền dậy, đặt tay lên khuôn mặt thẫn thờ ướt đẫm nước của Tú Giang mà vuốt ve nhẹ nhàng. Cậu chỉ sợ nếu lúc nãy có chuyện gì xảy ra với Tú Giang, cậu lại càng cảm thấy tội lỗi hơn. Chứ sao…lại hoàn toàn không có cái cảm giác sợ mất cô mà cậu vẫn luôn có như vậy chứ, thật tồi tệ. Hạo Du nhìn Tú Giang, chưa kịp nói gì thì Tú Giang đã đấm liên tiếp vào ngực cậu, gào lớn:
_Hạo Du, anh tệ lắm, sao anh lại lừa dối em, sao lại để em đau khổ như thế này, anh biết em yêu anh lắm mà.
_Ừ, anh sai rồi, về thôi em. Chân em đau lắm không?
_C…ó… – Tú Giang nhăn nhó trả lời. Nghe giọng Hạo Du dịu dàng lại ân cần như thế, cô đã hết ngay những bực tức và giận dỗi.
Hạo Du nhìn Tú Giang như vậy lại càng trách mình hơn. Cậu đỡ cô đứng dậy rồi dựng xe cho cô, lúc này mới chợt nhớ ra cái xe của Tiểu Minh cậu lấy vội đuổi theo Tú Giang, vẫn còn đổ chỏng chơ ở kia. Cậu xoa nhẹ đầu Tú Giang, không nói gì rồi toan đi ngay ra chỗ chiếc xe kia.
Bất ngờ, Tú Giang kéo tay cậu giữ chặt lại không rời, cô sợ nếu buông tay ra thì Hạo Du sẽ lại trở về bên Tiểu Minh mất.
_Tiểu Giang, sao thế em?_Anh…đi đâu? Không đưa em về nữa à?
_Có chứ – Hạo Du cười hiền – anh ra mang cái xe kia lại đây rồi cùng đi với em về.
_Nhanh lên._Ừ, được rồi.
Hạo Du gật đầu nhẹ rồi rời tay Tú Giang quay lưng đi. Cô nhìn theo cậu, biết là Hạo Du sẽ quay lại ngay nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ và hụt hẫng. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất cậu như lúc này. Bây giờ, Tú Giang không cần Hạo Du phải giải thích gì nữa. Mặc dù cô không thực sự tin rằng cậu chỉ yêu mỗi mình cô thôi nữa, nhưng chỉ cần cậu vẫn còn ở bên cô, quan tâm tới cô thì lúc đấy, cậu…vẫn còn là của cô. Khi yêu, người ta mù quáng như vậy đấy!
Nhưng…Tú Giang làm sao biết được, Hạo Du ở bên cô bây giờ, chỉ vì cậu thấy mình có lỗi với cô quá lớn. Cho dù Hạo Du đã quyết định sẽ gắn bó với Tú Giang lâu dài nhưng thật sự trong lòng cậu, tình yêu dành cho Tiểu Minh đã chiếm hết trái tim cậu mất rồi, phần dành cho Tú Giang, chỉ còn có trách nhiệm và lòng thương cảm mà thôi.
* * * * * *
Hai giờ đêm, Tiểu Minh nằm nửa tỉnh nửa mơ bên cánh cửa, nãy cô chạy theo Hạo Du xuống tầng rồi đã nằm khóc ngất đi ở đây vì sự việc vừa rồi. Cô không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh đến thế, cô không ngờ những dự liệu về tương lai mà cô vừa nói chuyện với Hạo Du lại đến ngay trong lúc đấy. Vậy là…Hạo Du đã xa cô thật rồi, anh đuổi theo Tú Giang giờ này vẫn chưa quay lại, có khi nào không quay lại nữa.
_Hạo Du…Hạo Du ơi…Hạo Du ơi…huhu…anh ơi…
Tiểu Minh nằm trên nền đá lạnh, cơ thể run lên bần bật, không phải vì rét mà là vì cô lại yếu đuối mà khóc nữa rồi. Nước mắt chảy ra nhiều đến nỗi đã tạo thành một vũng nước nhỏ ngay bên cạnh cô mà không sao ngưng lại được. Vừa mới mấy tiếng trước thôi, cô vẫn còn nằm gọn trong vòng tay của anh mà giờ đây, chắc là anh đang ôm Tú Giang rồi, đang ở bên cô ấy. Còn cô thì đã nằm đây khóc đến ngất đi mấy lần, tỉnh lại vẫn chưa thấy Hạo Du quay về. Cô cũng đoán ra được là Hạo Du đi rồi sẽ không về nữa đâu, vì Tú Giang còn đang tức giận như thế, nhưng sao…không thể ngăn được nước mắt trào ra khi từng giây từng phút không thấy anh về. _Hức…hức…hức…H…ạ…o……D…u…
Tiểu Minh lại khóc. Giọng cô bé khản đặc, có muốn gọi tên Hạo Du cũng khó khăn. Nhưng nhớ đến câu nói Hạo Du dặn mình phải mạnh mẽ, cô liền cố gắng ngồi dậy, lau đi lau lại mắt nhiều lần đến lúc mắt bỏng rát mới có thể lau hết nước mắt đi. Rồi cô bé bám tay vào ghế và tường, lần từng bước lên tầng. Thực ra, cô cả ngày ăn đều uống đầy đủ mà tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều nên không yếu đến mức không thể đi vững vàng lên tầng, nhưng vì trong lòng quá đau nên chẳng thể bình tĩnh mà đi bình thường được.
Vào trong phòng, cô đổ ập xuống giường như một con búp bê vải không có sự sống. Nỗi đau vẫn cứ vây lấy cô, siết chặt trái tim khiến cô tưởng chừng như không thể thở nổi. Nhưng lúc này nước mắt đã khô cạn, nên cô không thể khóc thêm được nữa, cô choàng ôm chặt lấy Tiểu Phong và Dinga, coi chúng như những “người” duy nhất bên cạnh cô lúc này rồi cứ tự an ủi mình rằng cô không hề cô đơn, không cô đơn chút nào.
Thế rồi…Tiểu Minh bị cuốn theo ngay một giấc mơ màu hồng, có anh và cô…
6.30 p.m
Tiểu Minh mệt mỏi bước ra khỏi giường sau khi xem đồng hồ, cả cơ thể nặng nề lết từng bước xuống dưới nhà. Đầu cô bé nặng trĩu, mắt sưng híp tịt lại nhìn thật thảm thương. Tiểu Minh đi vào đến trong bếp rồi lại ngồi phịch xuống ghế, thở hắt. Đêm qua cô mơ một giấc mơ đẹp quá nên giờ phải dậy thấy thật tiếc nuối, nhưng nếu không dậy thì cô sẽ muộn học mất thôi.
Đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Minh lại uể oải đi lên phòng. Cô lại ngồi xuống giường, ngẩn ngơ vì nhớ Hạo Du. Căn nhà không có anh sao mà trống vắng đến thế, lại còn nhìn đâu cô cũng thấy hình bóng anh. Tiểu Minh sợ Hạo Du đi sẽ không về nữa nên rất buồn, nhất là lúc thấy điện thoại Hạo Du vẫn để ở nhà, lúc thấy ảnh anh trong điện thoại cô. Tuy vậy, Tiểu Minh không khóc, một phần vì nghĩ đến những lời nói của Hạo Du hôm qua, một phần là vì cô đã quá mệt mỏi, cứ khóc mãi thì không còn sức làm việc gì nữa mất.
Nghĩ rồi, Tiểu Minh lại mạnh mẽ đứng dậy. Cô thay quần áo, chải tóc gọn gàng rồi mới ra khỏi phòng, không quên để máy Hạo Du lên bàn học mình, vì nếu anh có về lấy nó đi thì sẽ phải qua phòng cô, như vậy cô còn được thấy anh một chút, Tiểu Minh đơn giản nghĩ vậy.
Tiểu Minh bước ra cửa, hít một hơi no căng bụng khí rồi bắt đầu thong thả trên đường. Hôm nay cô đi bộ, không có xe cũng chẳng muốn gọi xe, cô muốn được ngắm khung cảnh hai bên để cho lòng bớt đi muộn phiền. buổi sáng trời rất trong xanh, rất mát mẻ nên cho dù biết là mình cứ chậm rãi đi thế này thì sẽ muộn học, nhưng Tiểu Minh không mấy quan tâm, cô cứ thả bộ trên đường, mắt nhìn xung quanh vô hồn. Lúc này Tiểu Minh không nghĩ gì đến ai cả, cô để tâm tư hoàn toàn trong suốt, chỉ tập trung vào việc ngắm cảnh hai bên. Con đường đi học đẹp thế này, cô sợ mình chỉ gợn suy nghĩ thôi thì đã khiến ọi thứ trước mặt mang màu đen tối rồi. Cô không nỡ làm thế vì biết nếu cô có nghĩ thì chắc hẳn là sẽ nghĩ về Hạo Du, về Tú Giang, về “chuyện ba người”, không buồn mới là lạ.
Quãng đường đi học cuối cùng cũng kết thúc. Tiểu Minh đi vào trường thấy quá đỗi ngạc nhiên vì mọi người vẫn đi lại “đông đảo”. Cô xem ngay đồng hồ, bảy giờ vào lớp, bây giờ đã bảy giờ hai mươi, đáng lẽ ra cô phải là người duy nhất còn đang ở sân trường lúc này chứ, sao chẳng có vẻ gì là đã vào học thế này. Cô bước tới canteen, định bụng mua cái gì đó lót dạ rồi nhân tiện hỏi chuyện luôn. Canteen rộng mà cũng đông chật người. Từng tốp, từng nhóm học sinh nam nữ ngồi quây từng bàn nói chuyện khác nhau, không ai để ý đến ai. Nhưng hình như, Tiểu Minh vừa bước vào thì gần như tất cả mọi người đều quay ra nhìn cô bé. Một số chỉ trỏ, một số cười nhạo, một số thì bàn tán, thì thầm to nhỏ, cô bé bỗng trở thành tâm điểm, chủ đề chung cho cuộc tán gẫu của mấy người kia.
Tiểu Minh thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đầy chế giễu, lại cười nói chỉ trỏ như thế, ban đầu còn làm ngơ nhưng càng tiến vào, càng “hứng chịu” càng thấy sợ. Thế là chưa kịp mua gì ăn cũng chưa kịp hỏi gì, cô bé đã vội chạy ra khỏi cái nơi đáng sợ ấy. Nước mắt đang chực trào ra nhưng bị Tiểu Minh đẩy ngay vào lại trong tim. Lúc nãy, cho dù không muốn nghe, nhưng Tiểu Minh đã loáng thoáng nghe thấy tên mình đi kèm với tên Hạo Du và Tú Giang, vậy nên cô bé mới sợ. Vậy là…mọi người biết chuyện cả rồi sao, rằng cô đã cướp đi người yêu của người bạn thân của mình. Cô bây giờ, đã trở thành kẻ xấu xa trong mắt mọi người rồi. Mà phải thôi, cô cũng thấy bản thân mình đáng ghét mà. Tiểu Minh đi đến đâu dường như cũng gây sự chú ý, lại vẫn những cái chỉ trỏ, những lời bàn tán xì xào sau lưng, nụ cười chế giễu, tất cả mọi người đều như đang lấy cô ra làm trò đùa. Đến lúc vào thang máy, Tiểu Minh lại càng nghe rõ những gì họ đang bàn tán về cô hơn. Người thì nói Tiểu Minh mặt dày, trơ tráo cướp người yêu của Tú Giang, cũng chính là bạn thân cô. Người lại bày tỏ thông cảm cho Tú Giang, chọn nhầm bạn bè. Còn có người nói Tiểu Minh dụ dỗ Hạo Du, có kế hoạch từ trước nên mới tiếp cận Tú Giang. Có người gọi Tiểu Minh là con sói đội lốt thỏ non… Ai cũng đứng về phía Hạo Du và Tú Giang, Tiểu Minh biết mình có lỗi nhưng…cô không có dụ dỗ Hạo Du, cũng không có kế hoạch trước gì với anh mà tiếp cận Tú Giang cả. Tình yêu cô dành cho Hạo Du cũng là thật, là tình cảm xuất phát từ đáy lòng, không lẽ cô không được phép yêu Hạo Du hay sao hay cô thì không xứng với anh mà lại chỉ trích cô như thế. Cô cũng có vui vẻ gì đâu, cũng cảm thấy xấu hổ với bản thân và Tú Giang lắm chứ. Mọi người không hiểu và thông cảm cho cô thì thôi, đừng có lôi cô ra làm chủ đề để bàn tán như thế.
Tiểu Minh cụp mắt, cúi gằm mặt đi ra khỏi thang máy. Bất ngờ, cô bị Tiểu Phần đứng chờ sẵn ở ngoài kéo ngay ra một góc, cứ như biết trước lần này cô sẽ bước ra khỏi thang máy vậy. Thật ra Tiểu Phần đã đứng ở đây chờ Tiểu Minh lâu lắm rồi.
_Tiểu Minh à, sao giờ bạn mới đến, tớ chờ bạn mãi.
_Tớ ngủ quên, sao giờ vẫn chưa vào học vậy?
_Hôm nay các thầy cô mình bận họp, chưa biết bao giờ mới vào học. Tiểu Minh, bạn về đi, đừng lên lớp nữa.
Tiểu Phần nói rồi nhìn Tiểu Minh đầy lo lắng. Chưa hiểu bạn mình nói thế là có ý gì, cô hỏi lại ngay:
_Tại…sao?
_Nhóm Gia Nhi lên lớp chờ bạn từ sáng đấy, có vẻ tức giận lắm, bạn đừng đi lên nữa, sẽ bị đánh đấy.
Tiểu Minh nghe hai chữ Gia Nhi là gần như đã hiểu hết mọi chuyện. Cô đã nghe Tú Giang kể Gia Nhi là chị họ cô ấy. Chị em họ với nhau, chắc là chị ta đã biết chuyện Hạo Du với cô rồi, vậy nên mới tìm cô mà đòi đánh.
Tiểu Minh không hề thay đổi sắc mặt, cũng không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng như Tiểu Phần, cô chỉ nhìn cô bạn mình mà hỏi:
_Tú Giang có ở trên đấy không? – cô vẫn còn thấy hối hận chuyện hôm qua lắm.
_Không, hôm nay Hạo Du và Tú Giang cùng nghỉ học, nghe nói tối qua Tú Giang bị tai nạn…
_Gì cơ, Tú Giang bị tai nạn, không sao chứ?
Mới nghe Tiểu Phần nói chưa hết câu, Tiểu Minh đã sửng sốt hỏi lại. Tú Giang bị tai nạn…lẽ nào tại hôm qua giận quá đi không cẩn thận mà…
_Hình như không sao. Mà thôi bạn về đi Tiểu Minh, đứng đây nhỡ ai nhìn thấy…, tớ lo lắm Tiểu Minh. Mà sao chị ta lại đòi đánh bạn nữa chứ, không lẽ lại vì anh Đình Phong?_Haiz, không sao là tốt. Tú Giang biết chuyện tớ và Hạo Du rồi. – Tiểu Minh nói với giọng rất vô cảm sau khi đã thở dài một cái.
_Gì cơ? Biết…biết chuyện rồi?
_Ai…cũng biết rồi mà. Thôi…tớ về lớp đây, bạn đừng đi theo nhé, không lại liên lụy.
Tiểu Minh nói rồi toan đi luôn về lớp. Tiểu Phần thấy vậy cuống cuồng chạy theo bạn mình, giọng hốt hoảng. Cô tuy chưa biết chuyện Hạo Du với Tiểu Minh bị Tú Giang phát hiện thì liên quan gì đến chuyện Gia Nhi đánh Tiểu Minh, nhưng cô cũng đã nhanh chóng nghĩ tới việc: hình như Tú Giang với Gia Nhi có quan hệ gì đó khá thân thiết.
_Tiểu Minh, bạn điên rồi à, lần trước đã bị đánh rồi, lần này không có ai bảo vệ bạn đâu đấy. Tiểu Minh à, nghe tớ đi._Đằng nào, chuyện đấy cũng sẽ xảy ra thôi, bạn cứ mặc tớ.
Nói xong, Tiểu Minh bỏ mặc Tiểu Phần ở đấy và đi về phía lớp mình. Cô đã nghĩ kĩ rồi, mọi người có vẻ như đều đã biết chuyện, Gia Nhi cũng biết rồi thì sớm muốn cô cũng sẽ bị Hoa hồng đen “hỏi tội”, nếu tránh thì biết tránh đến bao giờ nữa, chi bằng cứ để chị ta đánh luôn một trận cho hả giận. Mà Tiểu Minh cũng thấy mình có lỗi với Tú Giang, có bị đánh cũng đáng nên cô chẳng sợ gì cả, chỉ lo làm liên lụy đến Tiểu Phần thôi, bây giờ chắc chỉ còn mỗi cô ấy là còn lo cho cô.
Càng về gần phía lớp, tiếng xì xào càng lớn, rất đông người tụ tập trước cửa lớp 10A1. Một số người quay lại nhìn Tiểu Minh ái ngại, phần đông là nhìn rất mặt hả hê, còn tản ra hai bên cho Tiểu Minh tiến vào.
Tiểu Minh biết là mình đang làm một việc ngu ngốc, nhưng cô không có ý định thay đổi quyết định của mình, mà có muốn cũng chẳng thể thay đổi được nữa. Có thể cô sẽ bị đánh chết, mà chắc không chết được đâu. Nhưng không hiểu sao, trong lúc này, cô thấy mình “được” chết thì quả là…may mắn.
Tiểu Minh đi qua đám đông để vào trong thì đã thấy mấy chị trong Hoa hồng đen đứng đó chờ sẵn, Gia Nhi thì đang ngồi trên lan can. Vừa nhìn thấy Tiểu Minh, chị ta đã “nở” một nụ cười đầy gai, vẫn là giọng đáng sợ như lần trước Tiểu Minh đã được nghe.
_Can đảm quá nhỉ, cũng dám lên đây cơ à?
Gia Nhi nói rồi từ lan can nhảy xuống. Chị ta đến trước mặt Tiểu Minh, cười rất tươi, tay đưa lên vuốt ve má cô bé rất “tình cảm”: _Sao vẫn chưa đến thăm Tú Giang bị tai nạn hả “em”, thân với nhau lắm cơ mà.
_……
_À, hay bây giờ là tình địch rồi nên không còn bạn bè gì nữa, hả “em”? – Gia Nhi lại cười.
_Tú Giang…có sao không ạ?
“Chát”
_Còn dám hỏi đến em tao à?
Gia Nhi vung tay tát mạnh vào mặt Tiểu Minh làm cô bé ngã ngay xuống sàn, miệng rớm máu. Tiểu Minh lồm cồm bò dậy, nhìn vào đôi mắt giận dữ của Gia Nhi không chút sợ hãi. Ngay lập tức lại thêm một cái tát vào má còn lại, cô bé lại ngã ra sàn. Tiểu Minh liền đưa tay lau máu ở miệng rồi lại định đứng dậy. Nhưng Tiểu Minh chưa kịp làm gì, Gia Nhi đã dùng chân đạp vào ngực cô, làm cô ngã dúi xuống sàn, tay ôm ngực đau đớn.
Nhìn thấy Tiểu Minh như thế, Gia Nhi có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, chị ta cúi xuống sát mặt Tiểu Minh, thì thầm:
_Hôm nay sẽ không nhẹ nhàng như hôm trước đâu cô em ạ, cứ từ từ mà hưởng thụ nhé.
Nói rồi chị ra cười nhếch mép, vẫy tay ấy người còn lại trong nhóm tiến đến gần Tiểu Minh, còn mình lại lùi ra phía sau. Sau đó là giọng nói vang lên lạnh lùng:
_Đừng đánh chết là được.
Mấy cô gái trong Hoa hồng đen nghe Gia Nhi lên tiếng thì nhất loạt gật đầu, cùng xông vào đánh cô bé tội nghiệp đang nằm dưới sàn. Tiểu Minh cứ nằm yên, hứng chịu bị đạp, bị đá vào lưng, vào bụng mà không kêu lên một tiếng nào, cũng không khóc. Đến cô cũng không nghĩ là mình có thể mạnh mẽ đến như thế.
Không gian vắng lặng chỉ còn nghe tiếng chân đập vào người vang lên rùng rợn, tiếng xì xầm bàn tán trước khi Tiểu Minh đến cũng im bặt mặc dù người đến xem càng ngày càng đông. Nhưng không một ai vào can hay bảo vệ cô bé cả, cũng có một vài người bày tỏ sự thương cảm nhưng vẫn chỉ đứng ngoài xem vì sợ bị liên lụy. Một số người không dám nhìn và quay đi.
Tiểu Minh một mình chịu đựng rất can đẩm, máu ở miệng bắt đầu trào ra vô thức, mắt cô bé mờ dần đi, người mềm nhũn. Cứ thế này thì cô bé sẽ chết mất thôi, cơ thể vốn đâu có khỏe khoắn gì, giờ còn bị hành hạ như thế, chịu sao nổi chứ.
Tấm thân gầy gò nằm dưới đất, quằn quại vì đau đớn. Tiếng đá, tiếng đạp vẫn vang lên đều đặn nhưng Tiểu Minh vẫn không kêu lên một tiếng nào. Nhiều người xem xung quanh còn không dám nhìn nữa mà bỏ đi, vậy mà Tiểu Minh vẫn nằm đấy, chịu đựng tất cả. Cô bé biết giờ có kêu, có than khóc thì cũng chẳng có ai đến cứu mình. Bây giờ, Hạo Du thì còn đang ở bên chăm sóc Tú Giang, Đình Phong sang Thái, đến Hạo Nhiên cũng sang Mĩ rồi, có ai còn ở bên Tiểu Minh nữa đâu mà bảo vệ chứ. Nghĩ như vậy nên có đau đớn thế nào, Tiểu Minh cũng quyết không kêu lên dù chỉ một tiếng, cứ cắn răng mà chịu đựng.
Mấy chị trong Hoa hồng đen đánh Tiểu Minh một hồi xong thì dừng lại sau khi thấy Gia Nhi ra hiệu. Tất cả lùi về phía sau lưng chị ta. Gia Nhi bước đến gần Tiểu Minh, lấy chân đè nghiến tay phải của Tiểu Minh xuống sàn, di di trên mặt đất. Chờ bàn tay bật máu, chị ta mới ngồi thấp xuống rồi cầm tóc lôi Tiểu Minh ngồi dậy, trừng mắt nhìn cô bé.
_Gan nhỉ, không kêu lên lời nào cơ đấy, chắc chờ chị này ra tay chứ gì, phải không?_……_Thôi được rồi, nếu cô em muốn thì chị cũng chiều.
“Chát”
“Chát”
“Chát”
“Chát”
“Chát”
Năm cái tát tiếp tục giáng xuống mặt Tiểu Minh, máu miệng chảu ròng ròng, mắt cô bé nhắm nghiền, vẫn không hề hé miệng kêu lên nửa lời. Gia Nhi lần này có vẻ tức giận thật sự, chị ta đứng bật dậy, đá liên tiếp vào bụng cô bé, vừa đá vừa chử i rủa:
_Con ch* này, mày thích chết thật rồi, không kêu ư, xem mày gan lì được đến bao giờ. Mũi guốc nhọn thúc vào bụng Tiểu Minh liên tục, vừa nhanh vừa mạnh, làm cô bé rên lên khe khẽ, hơi thở đứt quãng cứ yếu dần.
Gia Nhi vẫn tiếp tục vừa chử i rủa vừa đánh Tiểu Minh không nương tay. Bất ngờ, đám đông bỗng tản nhanh đi, vừa chạy vừa kêu các thầy cô sắp lên đến nơi rồi. Thấy Gia Nhi vẫn đánh, mấy cô gái kia liền lại gần ghé tai chị ta thì thầm:
_Chị hai, thôi đi, các thầy cô lên đến nơi rồi, tha cho nó đi, đánh nữa là nó chết đấy.
Gia Nhi nghe thấy vậy, “hừ” một tiếng rồi lại dẫm lên tay Tiểu Minh:
_Con ch*, hôm nay tao tạm cha ày, sau này còn dính dáng đến Đình Phong của tao và Hạo Du thì đừng có trách tao ác, nghe chưa.
Nói rồi Tiểu Minh kéo cả nhóm bỏ đi. Để mặc Tiểu Minh nằm trơ trọi trên nền đá, thở từng hơi yếu ớt.
Lúc này các thầy cô mới lên đến nơi, Tiểu Phần chạy trước còn thầy Nam đi ngay sau cô bé. Tiểu Phần lo cho bạn mình lắm nhưng không ngăn được Tiểu Minh nên đành phải cầu cứu các thầy cô. Khổ nỗi, phòng hội đồng đóng kín cửa, cô bé không biết làm thế nào nên cứ phải chờ ở ngoài. May thay, thầy Nam đã nhìn thấy học sinh mình mà ra hỏi. Thực ra, bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Phần đâu còn là học sinh của thầy nữa nhưng nhìn thấy con bé mặt trắng bệch, cứ chạy qua chạy lại trước cửa phòng hội đồng, có vẻ hốt hoảng lắm nên mới mở cửa ra ngoài. Thầy Nam nghe tin Tiểu Minh – học sinh của mình bị các chị lớp trên bắt nạt thì cũng rất lo lắng, vội xin phép thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô khác để theo Tiểu Phần lên lớp, còn gọi theo cô em họ lên cùng.
Ba thầy trò lên được đến nơi thì chỉ còn thấy mấy người còn tụ tập ở đấy, không thấy nhóm Gia Nhi đâu. Tiểu Phần vội lao vào trong đám người, sững sờ rồi bật khóc nấc lên khi thấy Tiểu Minh nằm trên sàn nhìn rất thảm thương, máu ở miệng vẫn cứ trào ra, toàn thân thâm tím. Mấy người xung quanh cũng đang lay người Tiểu Minh, vừa gọi vừa mong cô bé tỉnh lại nhưng mắt Tiểu Minh vẫn cứ nhắm nghiền. Tiểu Phần đỡ Tiểu Minh dựa vào vai mình rồi cứ ôm lấy cô mà khóc. Nhìn cô bạn mình mặt trắng nhợt nhạt, lại không cử động gì, Tiểu Phần ngỡ mình đã mất đi cô bạn thân mất rồi.
_Tiểu Minh, bạn tỉnh lại đi, Tiểu Minh, mở mắt ra nhìn tớ đi Tiểu Minh ơi, huhu.
_Lạc Phần, Minh Minh…
Thầy Nam chạy đến nơi thì thấy Tiểu Phần ôm Tiểu Minh khóc nức nở, còn Tiểu Minh bất động nằm trong lòng Tiểu Phần, toàn thân thương tích, bàn tay phải còn đang rỉ máu chảy xuống sàn.
_Thầy ơi, Tiểu Minh…thầy ơi…huhu… – Tiểu Phần ngước nhìn thầy bằng đôi mắt long lanh đầy nước, giọng lạc cả đi.
_Bình tĩnh, phải đưa con bé xuống phòng y tế ngay. Này, giúp anh đi.
Thầy Nam quay ra vẫy cô lý rồi để cô và Tiểu Phần đỡ Tiểu Minh lên lưng mình. Thầy cõng vội Tiểu Minh chạy nhanh đi nhưng vì cô bé đang bất tỉnh nên muốn giữ nằm yên trên lưng cũng khó. Đưa được Tiểu Minh vào thang máy rồi, thầy Nam mới thấy yên tâm hơn một chút, nhất là khi cõng cô bé, thầy cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả vào gáy. Thầy khẽ hạ Tiểu Minh xuống với sự giúp đỡ của cô lý và Tiểu Phần rồi nhẹ nhàng lay người cô bé:
_Minh Minh, em tỉnh rồi phải không?_Hạo…Hạo Du…em…đau quá. Cứu…em…cứu em…với…
Tiểu Minh vừa mới tỉnh lại đã rên rỉ gọi tên Hạo Du. Cô bé bây giờ mới cảm thấy đau đớn tột cùng, cơ thể như vỡ vụn ra làm nghìn mảnh, mỗi cử động đều mang lại cảm giác từng miếng da thớ thịt bị xé toạc ra, đau thấu tận xương tủy. Nước mắt cố giấu giếm trong lòng giờ mới như được giải thoát, tuôn chảy không ngừng. Thực ra cô bé đâu mạnh mẽ được như vừa nãy mãi được, sự yếu đuối bây giờ cũng theo nước mắt tan ra. Cô bị đau thế này, sao Hạo Du ở đâu mà không đến bên cô chứ, cô đã cố gắng chịu đựng rồi, sao bây giờ anh vẫn chưa đến chứ, cô đau lắm, không chịu được nữa rồi.
_Tiểu Minh, bạn tỉnh rồi sao, may…may quá…
Tiểu Phần thấy bạn mình mở mắt rồi lại còn nói được thì vui mừng khôn xiết, nắm vội tay Tiểu Minh, rối rít hỏi han. _Bạn thấy thế nào rồi, còn đau lắm không, bạn…
_Tiểu Phần, Hạo Du…Hạo Du đâu rồi, anh ấy…
_Tiểu Minh, bạn hỏi gì lạ vậy. Hạo Du…đang ở bên Tú Giang chứ…
_Vậy…ư…anh ấy…không…ở…đây sao…?
Tiểu Minh nói rồi lại ngất lịm đi, tay buông thõng. Tiểu Phần thấy vậy sợ quá hét toáng lên, ôm chặt lấy Tiểu Minh mà khóc thảm thiết:
_Tiểu Minh, đừng…không…bạn mở mắt ra đi, Tiểu Minh, Tiểu Minh, đừng làm tớ sợ mà, huhu…_Tiểu Phần, em bình tĩnh lại đi, Tiểu Minh chỉ ngất đi thôi, không phải là đã…
_Thật…thật không ạ? – Tiểu Phần gạt nước mắt.
_Dạ, vâng…vâng.
Tiểu Phần nghe thầy Nam nói thì vội vàng bỏ vòng tay đang ôm Tiểu Minh ra nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm tay cô bé. Tiếng “đing đong” khẽ đang lên và thang máy mở cửa, thầy Nam lại vội bế Tiểu Minh chạy ra, Tiểu Phần và cô lý theo sau.
Cô y tế đang ngồi sơn móng tay, thấy thầy Nam bế Tiểu Minh người đầy thương tích vào thì giật mình đứng dậy ngay, vội vàng hỏi:
_Trời ơi, con bé bị làm sao thế?
_Bị mấy đứa lớp trên bắt nạt đấy.
Thầy Nam vừa đặt Tiểu Minh nhẹ nhàng xuống giường bệnh vừa trả lời. Cô y tế nhìn cô bé mà không khỏi thương xót, cô không hỏi gì thêm mà lấy vội bông băng và thuốc diệt trùng ra chuẩn bị băng bó cho Tiểu Minh, còn kiểm tra xem có bị nội thương không.
_Bị học sinh lớp nào đánh đấy. – cô y tế vừa lau máu ở miệng cho Tiểu Minh vừa hỏi.
_Lớp…lớp 11 năng khiếu ạ._Lại là cái bọn Hoa hồng đen chứ gì, mấy con nhỏ hư hỏng không lo học hành gì suốt ngày học đòi làm đầu gấu. Cái ngữ ấy thì đuổi học đi chứ còn gì nữa.
_Chị đừng nói thế, học sinh hư cũng là lỗi một phần do thầy cô giáo…
_Ôi dào, mấy con nhỏ đấy thì đến trường cũng có học hành gì đâu, nhất là cái đứa tên Gia Nhi gì đó. Nếu không phải bố mẹ nó đều là giáo sư lớn, góp công xây dựng nên cái trường này thì chắc cũng bị đuổi lâu rồi. Mà không hiểu sao nó thi được vào trường nữa, lại quan hệ của bố mẹ chứ gì. Con cái gì mà không thừa hưởng được cái gì cả.
Thầy Nam nghe cô y tế nói thì thấy không thoải mái chút nào. Thầy không nói gì thêm mà cứ ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Thực ra, Gia Nhi không hề xấu như thế, thậm chí trước kia còn là một cô bé hiền lành, hay bị bắt nạt, chỉ không hiểu sao bây giờ lại thay đổi một cách chóng mặt như thế.
Thầy Nam và Gia Nhi đã từng có một mối quan hệ có thể gọi là thân thiết. Hai năm về trước, Gia Nhi mới học lớp 9, là một cô bé hiền lành, nhút nhát và vô cùng trong sáng. Bố mẹ đều là những giáo sư có tiếng trong ngành giáo dục nên Gia Nhi luôn sống trong sự giáo huấn nghiêm khắc của hai người. Từ bé đến lớn, Gia Nhi luôn là học sinh gương mẫu, lại hiền hòa nên được các thầy cô yêu quý. Nhưng những học sinh như thế lại không thoát khỏi sự ghen ghét, đố kị của những phần tử xấu trong trường, Gia Nhi cũng là một trong số đó. Trong trường cấp hai của Gia Nhi khi ấy có một nhóm học sinh hư hỏng, chuyên gây chuyện đánh nhau, quậy phá trong trường, ngay cả đến khi ra trường rồi cũng không quên thói xưa. Thấy Gia Nhi ngoan ngoãn, hiền lành, lại là con nhà khá giả nên không thể nào không “để mắt” tới. Thế là lấy lý do Gia Nhi làm chúng ngứa mắt, nhóm học sinh kia bắt nạt Gia Nhi ba năm trời. Cô bé Gia Nhi khi ấy nhút nhát nên chẳng biết làm thế nào ngoài việc phải làm theo lời chúng nói, mỗi ngày phải chu cấp tiền cho chúng ăn chơi. Gia Nhi vốn thật thà nên số tiền tiêu vặt mỗi ngày đều đưa hết cho chúng chứ không dám xin thêm tiền bố mẹ. Nhưng số tiền ấy có hôm đủ hôm thiếu, những hôm không đủ tiền cho chúng chơi bời, cô bé đều bị đánh thậm tệ. Do bản tính nhút nhát, lại sợ chúng nên cô bé cứ chịu đựng như thế suốt ba năm liền, ngay cả khi chúng đã ra trường. Và…thầy Nam thì xuất hiện như một anh hùng ra tay bảo vệ và che chở cho cô bé.
Thầy Nam khi ấy mới là sinh viên năm thứ ba đại học sư phạm, là một thầy giáo tương lai đầy triển vọng với vốn kiến thức vững vàng. Thầy Nam từng là học sinh của bố mẹ Gia Nhi nên được hai người này tin tưởng cho làm gia sư cho con gái mình. Thầy Nam còn trẻ, lại có ngoại hình ưa nhìn, giọng nói nhỏ nhẹ ngay lập tức chiếm được cảm tình của Gia Nhi. Có thầy Nam kèm cặp, Gia Nhi mỗi ngày một giỏi hơn, lại thấy con gái mình từ khi có người bầu bạn bớt đi phần nào nhút nhát, hay cười nói hơn nên bố mẹ cô bé đã đồng ý cho thầy ở lại nhà, còn chu cấp tiền ăn học và chắc chắn nơi làm việc cho anh chàng gia sư này khi ra trường. Biết ơn lòng tốt của hai giáo sư, thầy Nam lại cố gắng dạy dỗ cô bé Gia Nhi thông minh, ngoan ngoãn này không chỉ kiến thức sách vở mà cả vốn sống. Do hai thầy trò ở nhà thân thiết, thầy Nam lại ngày ngày đưa đón Gia Nhi đi học nên đã phát hiện ra cô bé thường xuyên bị bắt nạt, nhiều hôm về nhà còn thâm tím chân tay. Thầy đã gặng hỏi rõ ngay mọi chuyện. Từ đấy thầy Nam luôn bảo vệ Gia Nhi khỏi nhóm học sinh kia, còn dạy cô bé cách tự vệ. Sự ân cần, quan tâm, chăm sóc của thầy khiến cho Gia Nhi khó tránh khỏi những run động của tuổi mới lớn, cô bé ôm lòng “thích” thầy lúc nào chẳng hay và trái tim non nớt cũng nghĩ rằng, thầy cũng có cảm tình với mình nên mới dịu dàng đến thế. Hơn nữa, mỗi khi Gia Nhi cần sự giúp đỡ, thầy luôn có mặt bên cạnh an ủi, động viên cô. Nhưng cô bé đâu biết rằng, thầy Nam chỉ vì biết ơn bố mẹ Gia Nhi nên mới đối xử ân cần, dịu dàng với cô như vậy, thầy cũng chỉ coi cô bé như em gái mà thôi. Để rồi đến khi Gia Nhi thi được vào trường thì quay trở về, thầy Nam đã không còn ở nhà với cô bé nữa vì đã hết trách nhiệm. Sự việc đó như mũi dao đâm vào trái tim cô bé, cảm thấy tình cảm trong sáng của mình bị phản bội, Gia Nhi mới căm hận các thầy cô giáo từ đấy.
Thầy Nam ngồi trầm ngâm nãy giờ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu nổi vì sao Gia Nhi lại thay đổi. Thầy thở dài thườn thượt, rồi rút điện thoại ra và nhắn một cái tin cho Gia Nhi. Sau đó thầy mới đến bên cô bé Minh Minh nằm trên giường bệnh đang thiêm thiếp ngủ sau mũi thuốc giảm đau, Tiểu Phần ngồi bên vẫn cứ khóc suốt vì lo lắng cho bạn. Thấy vậy, thầy liền cất lời:
_Lạc Phần, vào học một lúc rồi sao em chưa về lớp đi.
_Em…hức…lo cho Tiểu Minh…hức…lắm. – Tiểu Phần sụt sùi.
_Cứ yên tâm về lớp đi – cô ý tế quay ra nói – tình hình không đáng lo ngại lắm đâu.
_Không nguy hiểm gì chứ ạ. Nhưng sao, bạn ấy lại nôn ra nhiều máu thế ạ?_Ừ, bị tổn thường nội tạng, cũng may là chưa bị vỡ, dập. Em cứ yên tâm, cô bé sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nếu tình trạng xấu thì cô đã không dám để cô bé ở đây thế này rồi.
_Vậy em lên lớp, thầy cô…chăm sóc Tiểu Minh giùm em ạ. Hết giờ em sẽ xuống ngay.
Tiểu Phần cúi gập người lễ phép chào thầy Nam và cô y tế rồi đi ra khỏi phòng. Trước khi đi, cô bé còn ngoái lại nhìn Tiểu Minh một lúc rồi mới yên tâm rời đi, nỗi lo cho Tiểu Minh tạm thời giảm xuống một nửa. Nhớ lại lúc cô y tế rửa tay cho Tiểu Minh bằng thuốc diệt trùng, Tiểu Phần ngồi bên nắm tay trái như để trấn an cô mà thấy thương Tiểu Minh đến nỗi không cầm được nước mắt. Tiểu Minh lúc ấy có lẽ đau quá, mắt nhắm mà người cứ giật thon thót. Bàn tay chắc do bị giẫm mạnh lên nên da thịt bị dập nát, may mà xương không bị gãy. Khi ấy, Tiểu Phần vừa khóc vừa lau nước mắt cho bạn mình, còn tự trách bản thân không nhanh gọi được thầy cô nên Tiểu Minh mới phải chịu cảnh thảm thương như vậy, còn hận sao mình không phải là người bị Gia Nhi đánh mà lại là Tiểu Minh, cô vẫn còn chưa khỏe hẳn mà. Nhưng mà…Tiểu Phần vẫn chưa hiểu vì sao Hoa hồng đen lại đánh Tiểu Minh vì chuyện Tú Giang biết mối quan hệ giữa Hạo Du và Tiểu Minh. Nếu thực sự Tú Giang quen biết Gia Nhi, thì không lẽ lại là…Tú Giang nói với Gia Nhi để Gia Nhi đánh Tiểu Minh? Chắc là không phải vậy chứ, Tú Giang đâu phải là người như thế, huống hồ Tiểu Minh lại là bạn thân của Tú Giang, có tức giận thế nào, cô ấy cũng không thể làm vậy được.
Tiểu Phần nghĩ vậy rồi vẫn không hiểu lý do, có lẽ cô chỉ có thể nghĩ là do Gia Nhi tự động đánh Tiểu Minh để “trả thù” cho Tú Giang, như vậy thì mối quan hệ giữa Tú Giang và Gia Nhi cũng không phải bình thường. Haiz…nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn không thể tin được Tú Giang lại quen biết một người như Gia Nhi, thật không hiểu nổi!
Hết giờ học, Tiểu Phần lo lắng lao ngay xuống phòng y tế xem thế nào. Thực ra lúc từ phòng y tế trở về lớp, cô bé đã bớt đi phần nào lo sợ cho Tiểu Minh nhưng vào giờ học rồi, cô cứ nghe những lời bàn tán xì xào của các bạn cùng lớp mới là lại sợ. Họ nói là Tiểu Minh bị đánh dã man như thế khéo không sống nổi, rồi khéo có sống cũng không thể đi học được nữa. Rồi còn nói là Tiểu Minh bị như vậy cũng đáng đời làm cô tức giận mà không làm gì được. Cũng may vẫn còn mấy người có nhân tính nói rằng Tiểu Minh bị như thế là hơi quá đáng quá, dù sao Hạo Du với Tú Giang vẫn yêu nhau, cũng đâu thể gọi là cướp người yêu của bạn được, hơn nữa Tú Giang và Tiểu Minh còn là bạn thân, cho dù có phải Tú Giang nhờ chị họ, hóa ra Gia Nhi là chị họ Tú Giang, Tiểu Phần giờ mới biết, đánh Tiểu Minh hay không thì việc xảy ra hôm nay Tiểu Minh cũng rất đáng thương.
Haiz, cũng phải có người biết phân biệt phải trái chứ. Tiểu Phần nghĩ rồi thở dài. Kể ra thì cô cũng chỉ thấy tức tối khi nghe họ chỉ trích Tiểu Minh vậy thôi chứ cũng không trách họ. Bởi vì cô biết Tú Giang là người được tất thảy bạn bè và thầy cô yêu quý, bọn họ đứng về phía Tú Giang cũng không có gì là lạ, hơn nữa, bản thân Tiểu Phần cũng không tán thành việc Tiểu Minh cưới Hạo Du lắm vì hai người sớm muộn cũng “mỗi người một con đường”, nhưng là bạn, Tiểu Phần vẫn phải bảo vệ và ở bên Tiểu Minh trong bất kì hoàn cảnh nào.
Tiểu Phần thấy cánh cửa phòng y tế trước mặt liền chạy vội vào. Tiểu Minh đã tỉnh được một lúc, nói chuyện với thầy Nam mệt quá nên lại im lặng, giờ thấy Tiểu Phần đi về phía giường mình nằm bèn khẽ gọi:
_Tiểu Phần…bạn đến rồi hả?
_Em chào thầy, chào cô ạ. Tiểu Minh, bạn tỉnh lại rồi à, thấy trong người thế nào rồi, còn đau lắm không? – Tiểu Phần đến bên Tiểu Minh, rối rít._Hì, bây giờ mới thấy đau, nhưng tớ nghĩ là khá ổn. – Tiểu Minh cười gượng.
_Khổ thân bạn quá – Tiểu Phần vừa nói vừa nhẹ nhàng cầm bàn tay bị thương của Tiểu Minh, khẽ vuốt ve – thế bạn đã ăn gì chưa, tớ mua cho. Mà bạn bị thương ở bụng như thế, có được ăn uống bình thường không vậy._ Cô bảo tình hình của tớ không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa, có thể ăn được. Nhưng bụng tớ vẫn còn đau lắm. Không muốn ăn gì cả._Vậy à, thế…
Tiểu Phần vừa nói vừa quay ra nhìn thì thấy thầy Nam với cô y tế đang nói chuyện nên lại bỏ lửng câu nói. Cô định hỏi xem Tiểu Minh trưa nay đã có thể về nhà chưa.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô mới ghé tai Tiểu Minh hỏi nhỏ:
_Tiểu Minh, cô có bảo bạn phải ở lại không?
_Cô bảo tớ chỉ cần nghỉ ngơi, có thể về nhưng nếu thấy khó thở, hoặc là gì gì đó, hay bị chảy máu…thì phải đi viện ngay. Hoặc là ấn vào bụng thấy đau buốt._Gì cơ, vậy bạn… – Tiểu Phần hoảng hốt hỏi lại. Chẳng phải Tiểu Minh vừa nói đau bụng quá không muốn ăn hay sao.
_Hì, không có, tớ vẫn đau, nhưng không đến nỗi đáng lo thế đâu.
Thấy Tiểu Minh vừa nói vừa khẽ cười, Tiểu Phần mới có thể thở phào một cái.
_Thế bây giờ bạn ở nhà một mình hả Tiểu Minh?
_Ừ, thì…còn ai nữa, Hạo Du… – Tiểu Minh buồn buồn nói.
_Vậy hay là bạn sang nhà tớ ở nha, tuy không rộng bằng nhà bạn nhưng dù sao còn có tớ chăm sóc cho, chứ ở một mình nhỡ có chuyện gì…tớ không yên tâm được.
Tiểu Minh nghe Tiểu Phần nói thì cảm kích vô cùng, nhưng suy nghĩ một hồi, cô lại nói:
_Tớ về nhà thôi, không thể làm phiền gia đình bạn được.
_Bạn nói gì vậy Tiểu Minh. Thôi được rồi, nếu bạn muốn về nhà thì tớ sẽ sang nhà bạn chăm sóc cho bạn, được không?
_Vậy…thì cảm ơn bạn…cảm ơn.
Tiểu Minh nói với giọng nghẹn ngào. Sao Tiểu Phần lại tốt với cô như vậy chứ, bây giờ bên cạnh cô chỉ còn mỗi Tiểu Phần thôi, chắc ai cũng ghét cô cả rồi, nhất là…Tú Giang. Cô phải làm thế nào để Tú Giang tha thứ cho cô đây, chắc là Tú Giang hận cô kinh khủng lắm, là bạn thân mà làm như vậy, cũng đều do cô cả, tại sao…lại trót yêu người yêu của bạn thân mình chứ?
******
11.45 p.m
Tiểu Minh bảo Tiểu Phần về thay quần áo, ăn cơm rồi hẵng sang nên một mình gọi taxi đi về. Cô ngồi trong xe rồi nhìn ra khung cảnh tươi sáng, đẹp đẽ bên ngoài mà không sao vui nổi. Cảnh thì đẹp nhưng người mang nhiều tâm trạng quá nên chẳng thể thưởng thức được nữa. Cứ nhìn ra ngoài với đôi mắt vô hồn, Tiểu Minh chốc chốc lại thở dài. Nhưng quả thực, với cô bây giờ, thở cũng là một công việc…khó khăn gian khổ, hít vào hay thở ra bụng đều đau thắt lại.
Nói vậy thôi chứ bụng tuy đau, tâm trạng tuy không vui vẻ tý nào nhưng trái tim Tiểu Minh vẫn cứ đang đập rộn ràng từ nãy. Cô đang hồi hộp hết mức đây, khi nghĩ đến lúc…được về nhà. Thực ra là Tiểu Minh mong chờ được về để xem Hạo Du có trở về với cô không. Tuy hy vọng khá mong manh nhưng Tiểu Minh vẫn thấy háo hức lắm. Biết sao được khi mới từ tối qua không gặp thôi mà cô đã nhớ anh đến cồn cào ruột gan, cứ nghĩ đến việc lại thấy Hạo Du, được ở bên anh là Tiểu Minh không sao giữ được nhịp tim bình thường nữa.
Xe vừa dừng trước cửa, Tiểu Minh ngó ra thấy có xe mình, lại cả xe Hạo Du trong nhà mà vui mừng khôn xiết, lại còn thấy cửa đang mở hé nên vội vội vàng vàng trả tiền xe và chạy nhanh vào. Bụng đau đến trào nước mắt nhưng Tiểu Minh vẫn cố gắng ôm bụng chạy một mạch lên tầng, vui quá nên nước mắt lại càng được cớ chảy dài. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu, vừa đặt chân lên tầng hai, Tiểu Minh đã nhìn thấy Hạo Du đang xách vali ra khỏi phòng. Cô bé đứng ngây người ra mất vài phút rồi vội chạy đến bên Hạo Du, cuống cuồng nói chẳng nên câu:
_Hạo…Hạo Du, anh…anh định đi đâu thế? Đi đâu thế anh?
_Tôi đến nhà Tiểu Giang ở.
_Ơ, sao…sao lại thế, Hạo Du.
Tiểu Minh sợ hãi bám lấy tay Hạo Du mà chạy theo, hốt hoảng hỏi. Bất ngờ, Hạo Du đẩy tay cô bé ra, lạnh lùng: _Từ bây giờ tôi sẽ ở cùng với Tiểu Giang, không ở với cô nữa.
Tiểu Minh bị Hạo Du đẩy ra, không “phòng bị” nên ngã ngay ra. Cô bé ôm bụng nhăn nhó rồi cố gắng lê từng bước đến chỗ Hạo Du, lại bám lấy tay cậu, rồi lại bị cậu đẩy ra. Nước mắt cô chảy ròng ròng:
_Hạo Du, sao thế, sao không ở với em nữa, anh đi hẳn sao, sao lại mang cả quần áo đi hả anh?
_Đi hẳn luôn, không bao giờ về nữa._Không…không, đừng bỏ em. Anh không về thăm em nữa ư? – Tiểu Minh lại choàng ôm lấy tay Hạo Du.
_Tránh ra để tôi đi.
_Á…
Bị Hạo Du nắm lấy bàn tay phải rồi ẩn mạnh ra, Tiểu Minh kêu lên đau đớn. Hạo Du nghe thấy tiếng cô bé vội quay lại ngay. Giật mình, Hạo Du bây giờ mới nhìn kĩ Tiểu Minh, sao cô lại bị thương nhiều thế kia. Vali trên tay bỗng rơi xuống đất, Hạo Du vội định chạy về phía Tiểu Minh hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì lại khựng lại khi mới bước được vài bước. Cậu nhắm chặt mắt lại coi như mình chưa nhìn thấy gì rồi xách vali toan bước đi. Tiểu Minh thấy vậy, cố cắn răng chịu đau, bò đến ôm chặt lấy chân Hạo Du, không để cậu đi:
_Hạo Du, anh đừng đi, làm ơn…đừng đi mà anh. – Tiểu Minh gào lên thảm thiết.
_Bỏ tôi ra ngay. – Hạo Du cũng hét lên._Hạo Du, hôm qua anh nói với em sẽ không lạnh lùng với em cơ mà, hứa sẽ về thăm em cơ mà, huhu.
_Tôi…quên hết rồi. Bỏ tay ra đi.
_Huhu, thế còn điện thoại thì sao, anh sẽ trả lời tin nhắn của em chứ, hôm qua anh bảo thế còn gì.
Tiểu Minh vừa khóc vừa nói. Cô ngước nhìn lên Hạo Du, đôi mắt đẫm nước đáng thương vô cùng. Hạo Du nhìn những vết thâm tím trên mặt Tiểu Minh mà không khỏi thương xót. Cậu quay ngay đi, không dám nhìn vào cô nữa.
_Tôi quên hết rồi, để tôi đi.
_Hạo Du, anh…nghĩ lại đi anh…đừng bỏ em lại mà…em biết em sai rồi, đừng bỏ em…huhu.
Tiểu Minh cứ ôm chặy lấy chân Hạo Du, khóc ròng. Cô không hiểu vì sao Hạo Du lại thay đổi nhanh đến vậy nữa. Lần này Hạo Du quyết tâm bỏ cô thật sao, không cần cô thật sao, sao anh lại thay đổi nhanh như vậy chứ.
Hạo Du sau câu cầu xin tha thiết của Tiểu Minh, lý trí quyết phải đi nhưng tình cảm lại cứ níu cậu ở lại. Cô gái đang ôm lấy chân cậu xin cậu đừng đi kia chẳng phải là người cậu yêu đó sao, người đó đang khóc quỳ dưới chân cậu kia kìa. Trái tim cậu có phải sắt đá đâu mà không khỏi xót xa đau đớn khi thấy cô như vậy chứ. Cậu cũng đang khóc đây mà, nhưng nước mắt là máu đang chảy từ tim ra cơ, đau lắm, khó chịu lắm. Cả đêm qua, khi nghĩ về chuyện sẽ chuyển sang nhà Tiểu Giang ở trong khi bố mẹ cô ấy ở trường quay. Hạo Du đã nghĩ đến trước tình huống này rồi, và dặn mình phải mạnh mẽ lên, có đau khổ thế nào cậu cũng phải dứt khoát một lần thôi. Tất cả…là vì hạnh phúc của Tiểu Minh.
_Coi như…tôi hết trách nhiệm với cô rồi, để tôi đi đi. Ở bên cô, tôi thấy…mệt mỏi lắm.
Hạo Du nói rồi từ từ quỳ xuống gỡ tay Tiểu Minh ra khỏi chân mình, cậu thoáng nhìn Tiểu Minh rồi quay mặt đi ngay, hai dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má. Cậu không dám ngoái nhìn Tiểu Minh hay nhìn ngôi nhà thân yêu lưu giữ bao kỉ niệm của cậu và Tiểu Minh nữa, đôi chân đi về phía trước cũng không dừng lại chút nào.
_Em biết em sai rồi mà, sao vẫn bỏ em mà đi chứ…
Tiểu Minh quỳ sụp dưới đất nhìn Hạo Du bước đi, nước mắt cứ chảy ra không sao ngưng lại được. Cô cứ ở đấy nhìn theo lưng anh, không còn có ước mong đuổi theo hay níu giữ anh lại nữa. Hạo Du đã nói không còn trách nhiệm gì với cô nữa, anh bây giờ không cần cô cũng không cần “tổ ấm” này nữa, anh đi đến bên Tú Giang, đến bên người anh yêu rồi. Nếu anh đã quyết định như thế, nếu anh cảm thấy vui thì cô cũng chẳng có lý do gì mà níu kéo anh lại nữa. Nhưng sao…nước mắt đau khổ cứ tràn ra ngoài sự kiểm soát thế này, cô đã chấp nhận việc này rồi cơ mà.
Hạo Du đau đớn dắt xe ra khỏi nhà, cậu không kìm lòng được mà quay lại nhìn Tiểu Minh thêm lần nữa. Cô vẫn ngồi đấy, nước mắt chảy giàn dụa. Tiểu Minh cứ nhìn theo cậu mà nấc lên từng tiếng: _Em…sai…rồi, sai rồi…
Không, em không sai, là anh sai, tất cả là do anh. Tiểu Minh, hãy mạnh mẽ lên, đừng khóc vì anh nữa, anh không xứng với những giọt nước mắt của em đâu, càng không xứng với tình yêu em dành cho anh. Tiểu Minh, em biết không, anh yêu em, yêu em nhiều lắm. Xin em, hãy để anh có thể rời bỏ em, đấy là việc tốt nhất mà anh làm được cho em lúc này. Anh…xin lỗi. Hạo Du nhìn Tiểu Minh, chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không đủ dũng khí để nói ra những lời vừa rồi. Rồi cậu khẽ nhắm mắt và quay xe đi. Một giọt lệ lại rơi ra khỏi khóe mi.
Bất ngờ, vừa định dắt xe ra khỏi cửa thì Hạo Du nhìn thấy Tiểu Phần đang đứng bên ngoài. Cậu hơi ngạc nhiên rồi cụp ngay mắt xuống, sợ Tiểu Phần phát hiện ra bộ dạng yếu đuối của mình lúc này. Tiểu Phần nhìn thấy Hạo Du đang dắt xe đi, lại thấy Tiểu Minh ở trong nhà khóc nức nở là gần như đã hiểu hết mọi chuyện. Cô dựng xe đấy rồi chạy luôn vào với Tiểu Minh, đi qua còn va cả vào Hạo Du.
Tiểu Phần đến trước mặt Tiểu Minh rồi cũng quỳ xuống, cô đưa tay lên mặt Tiểu Minh, khẽ lau nước mắt đi cho cô bạn mình nhưng không sao lau hết nổi. Thấy Tiểu Minh cứ vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Em sai rồi, em sai rồi, đừng đi”, lòng cô như có muối xát. Cô bật ngay dậy rồi nhìn ra phía ngoài, thấy Hạo Du đang ngồi trên xe chuẩn bị đi, Tiểu Phần hét toáng lên:
_Hạo Du, đứng lại đã…
Hạo Du nghe thấy tiếng Tiểu Phần gọi mình thì đứng luôn lại. Cậu không nhìn vào trong mà chỉ đứng chờ ở ngoài.
Tiểu Phần mang toàn bộ uất ức của Tiểu Minh đi ra ngoài. Vừa đến trước Hạo Du, cô đã vung tay, tát mạnh vào má cậu một cái, in cả năm ngón tay lên má cậu.
_Bạn không thấy Tiểu Minh bị thương thế kia rồi hay sao mà còn làm cô ấy khóc như vậy. Bạn có còn là một thằng con trai không đấy, hả? – Tiểu Phần nhìn thẳng vào mắt Hạo Du mà quát lên giận dữ._Mình…là một thằng hèn.
Hạo Du nói ngay không hề suy nghĩ. Mắt cũng nhìn Tiểu Phần không chớp. Tiểu Phần nghe Hạo Du nói vậy, tự nhiên trở nên lúng túng, không biết phải nói thế nào và với thái độ gì nữa. Cô dịu giọng:
_Tiểu Minh bị Gia Nhi đánh, thương lắm, nôn ra bao nhiêu máu. Bạn không thể ở lại chăm sóc Tiểu Minh một chút được sao, cô ấy rất cần bạn mà.
Hạo Du sau câu nói của Tiểu Phần thì lại cúi gằm mặt, im lặng. Hồi lâu, cậu mới nói: _Nếu mình làm như vậy, người đau khổ không chỉ có Tiểu Minh mà còn cả Tiểu Giang nữa…
Im lặng một vài phút, Hạo Du lại tiếp:
_Đành nhờ cả vào bạn vậy. Làm ơn…giúp Tiểu Minh quên mình đi.
_Hạo Du…rốt cuộc…là bạn yêu ai?
_Mình…chỉ có duy nhất một người vợ thôi, đó là Tiểu Minh. Hãy thay mình chăm sóc cô ấy, cảm ơn bạn.
Hạo Du nói rồi phóng xe đi thẳng, bỏ lại Tiểu Phần vẫn đang ngơ ngác vì câu nói vừa nãy của Hạo Du. Cô cứ đứng nhìn theo cậu, thở dài mấy cái liền. Bây giờ cô mới biết, hóa ra trong chuyện này, Hạo Du mới là người đau khổ nhất, đáng thương nhất.
Quay lưng đi vào nhà, lúc này Tiểu Phần mới nghe thấy tiếng gào thét của Tiểu Minh. Cô vội chạy ngay vào.
_Hạo Du, không, đừng đi, đừng bỏ rơi em, Hạo Du…
Tiểu Minh gào lên tuyệt vọng, cứ cố đi ra phía cửa nhưng yếu quá nên lại ngã khuỵu xuống. Tiểu Minh vừa gào khóc vừa đập tay xuống nền đó, bàn tay phải bị động, máu lại rỉ ra, thấm đỏ ra cả bên ngoài lớp băng. Tiểu Phần giữ ngay tay Tiểu Minh lại rồi ôm lấy cô mà khóc:
_Tiểu Minh, bạn đừng thế. Hạo Du đã đi rồi._Không, Hạo Du, đừng bỏ em, huhu.
_Tiểu Minh, nín đi, nín đi, đừng khóc nữa. Tớ thương bạn lắm, Tiểu Minh.
_Anh ấy bỏ tớ thật rồi, Tiểu Phần ơi, Tiểu Phần ơi, huhu.
Tiểu Minh kêu lên đau khổ rồi dựa vai Tiểu Phần khóc nức nở. Cô cứ ôm lấy Tiểu Phần mà khóc như thế cho đến khi đôi mắt cạn khô nước mắt và không thể khóc được nữa mới thôi. Vai áo Tiểu Phần lúc này cũng thấm đẫm nước mắt của Tiểu Minh, cô khẽ buông người Tiểu Minh ra rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước vẫn còn đọng lại trên mặt cô bạn của mình. Rồi Tiểu Phần nói:
_Tiểu Minh, tớ dìu bạn lên phòng nhé, rồi còn ăn gì nữa.
Tiểu Minh nhìn Tiểu Phần, gật đầu rồi cứ để Tiểu Phần dìu đi từng bước loạng choạng lên phòng. Bất ngờ, Hạo Minh từ đâu chạy ra đến quấn ngay lấy chân Tiểu Minh, ve vẩy cái đuôi rồi “ngoeo ngoeo” mãi. Tiểu Minh liền cúi xuống bế Hạo Minh vào lòng, vuốt ve nhẹ nhàng. Cô quay sang Tiểu Phần, khẽ nói:
_Tí bạn lấy cho Hạo Minh ăn hộ tớ nhé, chắc nó đói lắm rồi.
_Hạo Minh…là nó hả? – Tiểu Phần chỉ vào con mèo Tiểu Minh đang bế – nhà bạn mới nuôi mèo hả? Từ bao giờ thế? Nhìn nó yêu quá.
_Ừ, xinh lắm phải không. Hạo Du tặng tớ đấy…
Nghe Tiểu Minh nói với giọng buồn buồn, Tiểu Phần biết mình đã nói một câu không nên nói liền lén lút nhìn sang xem Tiểu Minh thế nào, sợ lại làm Tiểu Minh nhớ đến Hạo Du mà tiếp tục khóc. May quá là Tiểu Minh vẫn đang ôm Hạo Minh vuốt ve dịu dàng, ánh nhìn nó cũng rất âu yếm, không có vẻ gì là chuẩn bị khóc tiếp cả. Nhưng Tiểu Phần thấy vậy lại không vui tí nào, cô biết Tiểu Minh đang nghĩ đến Hạo Du, cô không muốn như thế. Hạo Du đã dặn cô phải làm cho Tiểu Minh quên cậu ấy đi, không thể để Tiểu Minh cứ nhớ về Hạo Du được.
Nghĩ rồi, Tiểu Phần kéo ngay con mèo ra khỏi vòng tay của Tiểu Minh rồi nói:
_Để tớ cho nó ăn, nhìn nó đói lắm rồi đây. Bạn lên phòng đi Tiểu Minh, tớ nấu cháo cho bạn rồi sẽ lên ngay.
_Ừm, cho nó ăn nhiều nhiều một chút nhé!
_Tớ biết rồi, bạn lo cho bạn ý, lên phòng nghỉ đi không mệt.
Nghe Tiểu Phần nói với giọng trách móc, Tiểu Minh chỉ biết mỉm cười miễn cưỡng rồi đi về phòng.
Tiểu Phần ôm Hạo Minh đi xuống nhà, kiếm ngay thức ăn đổ đầy ra bát cho nó. Em mèo đói nên xông vào ăn ngay. Tiểu Phần đứng nhìn nó vài phút rồi bắt đầu nấu cháo ngay cho Tiểu Minh. Tại chẳng thấy có thức ăn trong tủ ngoài xúc xích nên quyết định nấu cháo.
Tiểu Phần thở dài ngao ngán, bắc bếp lên nấu cháo rồi lại đi lên phòng Tiểu Minh ngay, cô không yên tâm để Tiểu Minh ở một mình trong phòng như thế, hơn nữa còn phải băng lại vết thương ở tay cho cô nữa. Cũng may vừa nãy Tiểu Phần có xin một ít thuốc và bông băng của cô y tế về để thay băng cho Tiểu Minh chứ không giờ không biết làm thế nào. Cái nhà này đến thức ăn còn chẳng có huống chi thuốc =.=.
_Tiểu Minh… – Tiểu Phần gõ gõ tay lên cánh cửa rồi đi vào – sao không nằm nghỉ đi._Tớ không mệt.
Tiểu Minh quay ra nhìn Tiểu Phần, ánh nhìn không biểu cảm, đôi mắt của cô bây giờ cũng trở nên vô hồn, tối tăm và lạnh lẽo. Tiểu Phần thấy vậy thì trong xót xa lắm, thương bạn mình mà không biết phải làm những gì bây giờ, chỉ biết đến bên rồi vòng tay ôm lấy Tiểu Minh nhẹ nhàng.
_Bạn cứ nghĩ về Hạo Du như thế thử hỏi sao không mệt chứ.
Tiểu Phần vừa nói vừa khẽ vuốt ve mái tóc Tiểu Minh. Tiểu Minh cũng từ từ ngả hẳn đầu dựa vào vai Tiểu Phần. Rồi cô nói với giọng nghẹn ngào:
_Tiểu Phần à, tớ yêu Hạo Du lắm.
_Ừ, tớ biết.
Tiểu Phần gật đầu nhẹ. Chuyện này đến bây giờ, sao cô có thể không nhận ra được chứ, trừ khi là một người ngốc nghếch chứ kể ra những người chưa yêu như Tiểu Phần cũng đều phải nhận ra rõ ràng là Tiểu Minh yêu Hạo Du nhiều đến thế nào.
_Tớ yêu anh ấy lâu lắm rồi, đơn phương tính đến nay cũng đã gần bốn năm. Có phải tớ sai rồi phải không hả, Tiểu Phần?
_Không, bạn không sai. Yêu một người thì không có gì sai cả. Nhưng bạn ngốc lắm, Tiểu Minh à. Vì người bạn yêu là Hạo Du…_Tại sao, tớ thì không được phép yêu Hạo Du hay sao, tại sao chứ, tại sao… Tớ không cần tình yêu của anh ấy, chỉ cần có thể được ở bên anh ấy, chỉ cần vậy thôi, chỉ cần có thế… Tại sao như vậy mà cũng không thể…
Tiểu Minh vừa nói vừa nhìn cô bạn mình mếu máo, nước mắt lại chảy khắp khuôn mặt. Tiểu Phần nghe Tiểu Minh nói thế chẳng biết nói thế nào nữa, chỉ biết vỗ vỗ lưng Tiểu Minh để an ủi cô. Trong đầu Tiểu Phần cứ thầm nhủ là mình có một cô bạn quá ngốc mà lại có phần ngờ nghệch như Tiểu Minh thì lại càng cần có người ở bên quan tâm, chăm sóc hơn.
Mong rằng cô có thể giúp Tiểu Minh vượt qua được cơn sóng gió này!
Hạo Du từ nhà mình về nhà Tú Giang, trong lòng không vui nên mặt mày cũng nhăn nhó. Tú Giang thấy Hạo Du về thì vui lắm, hớn hở chạy ra xách đồ cho bạn trai mình, nhưng cái ý tốt đó lại không được Hạo Du hoan nghênh cho lắm. Cậu cứ nắm chặt cái vali đồ rồi ngồi phịch xuống ghế một cách khó chịu. Thấy vậy, Tú Giang tự nhiên cũng trở nên rầu rĩ. Đoán là có chuyện gì với Hạo Du, cô liền ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng hỏi:
_Sao thế hả anh, có chuyện gì à? Hay…Tiểu Minh không có anh đi?
Nghe Tú Giang hỏi rồi, Hạo Du liền quay ra nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại. Vài phút, cậu mới thở dài và quay mặt đi, cố gắng kiềm chế cảm xúc để hỏi Tú Giang chuyện cậu đang đau đáu trong lòng.
_Em bảo Gia Nhi đánh Tiểu Minh à?_Anh nói gì thế?
Tú Giang nghe bạn trai mình nói thế thì không khỏi bực tức. Yêu nhau bao nhiêu lâu nay, anh còn không hiểu con người cô hay sao, chẳng bao giờ vì chuyện ghen tuông trẻ con như thế mà Tú Giang lại phải nhờ đến chị họ mình “giải quyết” cả. Còn chưa kể, Tiểu Minh “vốn” là bạn thân của cô, nếu cần thiết, cô sẽ tự mình đến gặp cô bạn đấy, nói rõ mọi chuyện chứ cũng chẳng bao giờ gây chuyện đánh lộn như vậy. Hạo Du nói như thế còn khiến Tú Giang cảm thấy thất vọng nữa, người mà cô tin là hiểu mình nhất sao giờ lại có thể nói ra những lời như thế chứ.
_Anh nghĩ em là con người xấu xa như thế à? – Tú Giang chẳng thèm nhìn Hạo Du mà nói.
_Anh hỏi vậy thôi, nếu không phải thì cho anh xin lỗi. Dù sao thì…em đã kể những gì mà Gia Nhi lại đánh Tiểu Minh đáng thương đến vậy.
_Em biết được à. Anh thương cậu ta thì đi về với cậu ta đi mà chăm sóc, sang đây làm gì.
Tú Giang gần như quát lên, cô nhìn Hạo Du với ánh mắt giận dữ. Bỏ chạy đến chân cầu thang, Tú Giang lại quay lại hét lớn:
_Mà em nói với Gia Nhi là cậu ta cướp người yêu của em đấy, không đúng à, hay là em đang cướp chồng cậu ra. Nếu anh muốn về chăm sóc cậu ta thì cứ việc, em không giữ.
Nói trọn ý rồi, Tú Giang chạy một mạch lên phòng, không ngoái lại chút nào, bỏ mặc Hạo Du ngồi ở ghế không biết phải xử trí thế nào nữa. Suy cho cùng, tất cả là do cậu nên Tiểu Minh mới bị đánh, cũng do cậu mà Tú Giang mới giận dữ như vậy. Hạo Du thở dài không biết bao nhiêu lần, rồi cậu lặng lẽ đóng cửa và kéo vali lên tầng. Bây giờ cậu có bỏ về, thì sẽ về đâu đây, đúng là chẳng có chỗ nào để đi cả.
Hạo Du đứng trước cửa phòng Tú Giang, đặt vali xuống rồi đứng dựa lưng vào tường. Tú Giang đang tức giận như thế, nhìn thấy mặt cậu chắc lại thêm bực bội, cậu không muốn có thêm bất cứ rắc rối gì nữa. Hạo Du đã quyết định sang nhà Tú Giang ở thì sẽ quyết tâm sống một cách yên ổn, chuyện với Tiểu Minh tạm gác sang một bên vậy. Trước tiên, cậu phải làm cho Tú Giang nguôi giận đã.
Đứng đến tê cứng cả chân ở ngoài cửa, Hạo Du định ngồi sụp xuống đất cho đỡ mỏi thì thấy cánh cửa trước mặt bật mở. Đôi mắt hoe đỏ nhìn thấy cậu, mở to ngạc nhiên rồi lại cụp ngay xuống.
_Anh…đứng đây lâu chưa, vào phòng đi.
Tú Giang nói rồi mở to cửa, đứng dẹp sang bên cho Hạo Du đi vào, không có ý định xách đồ giúp cậu nữa. Chờ cậu đặt cái vali xuống đất rồi, Tú Giang mới choàng ôm lấy Hạo Du từ phía sau.
_Em cứ tưởng anh về mất rồi.
Hạo Du liền nắm lấy tay Tú Giang nhẹ nhàng và nói:_Anh chờ em tha lỗi cho anh.
_Anh có giận em không?
_Không, anh hiểu mà. Là anh sai, sao giận em được._Em cũng có lỗi.
Tú Giang dựa vào vai Hạo Du, khẽ nói. Giọng điệu và thái độ của Tú Giang lúc này đã thay đổi hoàn toàn so với vừa nãy, kể cả những cử chỉ cũng vậy. Hạo Du chắc không biết được, sau khi bỏ chạy về phòng, Tú Giang một mình trên giường, sự tủi thân và uất ức khiến cho nước mắt cô cứ tự nhiên trào ra. Cô sợ lắm, khóc còn cứ tự trách mình sao lại nói ra những lời như thế, nhỡ Hạo Du giận cô mà bỏ về thì sao. Khóc rõ lâu nhưng vừa mới nghĩ vậy, Tú Giang mới vội vàng lau nước mắt và mở cửa phòng, định chạy ngay xuống xem Hạo Du có giận cô mà về không thì lại thấy anh đang đứng chờ cô ở ngoài, mắt đăm đăm nhìn vào cánh cửa. Khỏi phải nói cũng biết khi nhìn thấy Hạo Du, Tú Giang vui đến thế nào. Lúc đó, mắt cô tuy vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt nhưng những tia sáng hạnh phúc lấp lánh khiến mắt cô như sáng rực cả lên, còn không giấu nổi vui mừng mà tim cứ đập rộn rã như có hội vậy.
Bây giờ ngồi cạnh Hạo Du, Tú Giang vẫn cảm thấy vui lắm. Cô cứ quay nhìn cậu, hết vuốt ve má lại vuốt tóc cậu nhẹ nhàng, thi thoảng lại cười lên khe khẽ. Hạo Du không trở về nhà với Tiểu Minh, theo như Tú Giang nghĩ, thì là vì Tiểu Minh trong lòng Hạo Du không quan trọng bằng cô, nói cách khác thì có thể Hạo Du không hề có tình cảm gì với Tiểu Minh cả, nếu có thì cũng chỉ là tình cảm phát sinh ra khi chung sống với nhau, chắc chắn không phải là tình yêu. Tú Giang nghĩ là thế nên vô cùng thoải mái.
Hạo Du ngồi yên cho Tú Giang “nghịch”, mỗi lần quay ra lại thấy cô nhoẻn cười, cậu cũng thấy yên lòng đi phần nào, nhưng đấy là về Tú Giang, còn về Tiểu Minh lại khóc. Cậu đang lo cho Tiểu Minh lắm, sức khỏe cô vốn không tốt, động tí là có thể ngất xỉu được. Tuy bây giờ bên cạnh cô đã có Tiểu Phần chăm sóc, nhưng không phải tự tay cậu chăm lo, săn sóc cho cô thì cậu vẫn không thể nào yên tâm được. Mà cứ nghĩ lại hình ảnh Tiểu Minh khóc xin cậu đừng đi là cậu lại không khỏi buồn lòng. Cậu chưa đi mà cô đã thế, cậu đi rồi, thậm chí là sẽ không về nữa, không biết rồi Tiểu Minh sẽ ra sao. Cậu lo Tiểu Minh bị suy sụp về cả thể chất lẫn tinh thần, nhỡ lại làm việc gì dại dột… Cậu lo lắm, rồi lại sợ Gia Nhi sẽ làm gì gây tổn hại cho Tiểu Minh. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không bao giờ sống thanh thản được mất. Mà, nếu Tiểu Minh có chuyện gì, Hạo Du…có lẽ cũng không sống nổi.
Nghĩ đến đây mà Hạo Du bỗng thấy rùng mình, cậu bất giác siết mạnh tay Tú Giang làm cô cũng giật mình theo:
_Gì thế anh?_À, không. – Hạo Du chối ngay nhưng rồi lại chợt siết lấy tay cô.
_Ấy, đau tay em. – Tú Giang vội rút tay ra khỏi tay cậu – đang nghĩ gì mà cứ siết tay em thế.
_À, Tiểu Giang này, anh có chuyện cần nói với em…
_Chuyện gì hả anh?
Tú Giang hỏi rồi nhìn vào mắt Hạo Du, hơi ngạc nhiên. Cô không biết có chuyện gì mà Hạo Du nói có vẻ nghiêm trọng thế.
_Tiểu Giang, chuyện về Tiểu Minh…
_Chuyện gì Tiểu Minh? – Tú Giang nghe tuy không thích thú lắm nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi lại.
_Anh đã nói với em cô ấy là vợ của anh do bố mẹ anh ép buộc rồi đúng không, cũng nói cho em nghe lý do anh chấp nhận việc ấy?_Ưm, vâng ạ.
_Vậy nên…dù sao thì, anh cũng phải có trách nhiệm với cô ấy. Trước khi Tiểu Minh với anh ly hôn, cô ấy vẫn là vợ anh. Anh biết em rất tức giận nhưng đừng làm hại đến cô ấy nhé. Bố anh có vẻ rất quý cô ấy.
_Haiz, biết vậy.
Tú Giang thở dài ngán ngẩm, gật đầu nhưng có vẻ những lời Hạo Du nói không được cô lưu giữ lại trong đầu nhiều lắm. Cô cũng biết là mình không thể hoàn toàn nghe theo lời của Hạo Du được. Mọi người hẳn là đều biết, ai khi yêu cũng đều ích kỉ cả, cô cũng không phải ngoại lệ. Tiểu Minh là bạn thân mà lại làm như vậy với cô, Tú Giang sẽ không bao giờ có thể tha thứ. Cô có thể không tức giận mà đánh Tiểu Minh như Gia Nhi, nhưng chỉ cần Tiểu Minh xuất hiện trước mặt cô thôi, cô sẽ không ngần ngại mà cho cô ấy một bài học. Đôi khi lời nói còn có độ sát thương lớn hơn bất kì loại vũ khí nào!
* * * * * *
Em yêu anh, em đã phải lòng anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên
Con tim em đập liên hồi bất cứ khi nào em trông thấy anh
Thế gian này đã trao cho em món quà quý giá nhất, tình yêu đầu tiên và cuối cùng……Em vẫn yêu anh dù em mất đi tất cả những gì mình có
Em vẫn yêu anh dẫu thế gian này sụp đổ
Em không muốn quên anh, em không muốn để anh rời xa, dù em vẫn cố gắng che đậy điều đóAnh khiến em vui cười hạnh phúc
……Phải lòng anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên tựa như truyện cổ tích
Nó đã xảy ra với em, em là một nàng công chúa được đánh thức khỏi giấc ngủ dài……Em sẽ là chiếc ô cho anh mỗi khi mưa, là ánh nắng khi trời nắng, một chiếc bóng xinh đẹp theo chân anh
Em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi và mang cho anh niềm vui
Hãy ôm em thật chặt để cơ thể em có thể lấp đầy hạnh phúc cùng con tim đang rung động vì yêu anh
……
Em hạnh phúc, dù anh có hỏi em một triệu lần
Cũng vẫn là câu trả lời ấy, em chỉ yêu mình anh
……
Anh là tình yêu trọn đời của em
——————-
_Tiểu Minh à, bạn đừng nghe nhạc nữa, nằm xuống ngủ tí đi cho đỡ mệt – Tiểu Phần ngồi bên lay lay tay Tiểu Minh. Tiểu Minh từ lúc ăn xong đến giờ cứ bật nhạc rồi ngồi dựa lưng vào tường, đôi mắt vô hồn hướng ra cửa sổ làm cô không khỏi lo lắng.
_Tớ không thấy mệt mà.
Tiểu Minh vừa nói vừa quay ra nhìn Tiểu Phần, làm cô phải bịt miệng thảng thốt. Đôi mắt Tiểu Minh, tựa cái hố sâu thăm thẳm, tối tăm vô cùng, bên trong không hồ có lấy một tia sáng, hướng cho người đối diện cái nhìn lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tiểu Phần cảm thấy mình không thể để Tiểu Minh ở cái tình trạng này thêm chút nào nữa, cô không nói thêm lời nào mà kéo mạnh Tiểu Minh nằm xuống giường, rồi cô cũng nằm xuống ôm chặt lấy bạn.
Tiểu Minh liền giãy dụa:
_Tớ không muốn ngủ mà.
_Bạn mệt rồi, ngủ đi, ngoan đi. Cô y tế bảo bạn phải nghỉ ngơi cơ mà.
_Tớ không mệt.
_Mệt rồi, ngủ đi, không tớ sẽ về đấy.
_Ơ, không, tớ ngủ mà.
Tiểu Minh đáp rồi nằm yên ngay. Cô sợ Tiểu Phần cũng bỏ cô mà về nên nghe Tiểu Phần nói thế là ngoan ngoãn ngay. Tội nghiệp cô bé, bây giờ, chỉ cần bất kì người thân yêu nào của cô rời xa cô, thì cô thực sự sẽ suy sụp, suy sụp hoàn toàn, chắc chắn không thể gượng dậy được nữa.
Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau! Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau! - meomeoxinhxinh