Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bùm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14 - Miếng Dính Nhỏ Màu Xanh
T
ôi đang ngồi trong bếp với mẹ, bố và Becky. Charlie cũng ở đây và chúng tôi đang ăn bánh nướng cà chua thịt, và thấy rất, rất ngon. Nhưng tự nhiên có ai đó lay lay vai tôi, tôi quay đầu lại, mở mắt ra và hét toáng lên.
“Vác cái xác dậy nào,” Britney giục.
Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt.
“Sáng nay nhóc thấy sao?” Britney hỏi. “Tốt đẹp cả chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Tôi đang lạc trên một hành tinh dở hơi nào đó tên là Độp ở trong... ở trong... ở trong thiên hà Chuột đồng Nhảy múa. Và tôi đang nói chuyện với một con nhện mặt khỉ tên là Britney.”
“Đồ nhóc con thô lỗ,” Britney nói. “Đi đi nào. Tôi sẽ dẫn cậu đi ăn sáng. Nhét cái gì vào cái lỗ liến thoắng kia đi.”
o O o
Tôi bắt cô nàng đợi bên ngoài để tôi vệ sinh, rồi cô nàng dẫn tôi đi qua một mê cung hành lang trắng, tới một sảnh tròn rộng lớn đầy ắp người. Là những người mặc áo phông, chứ không phải loại mặc áo choàng tím. Mái vòm cao tít và uốn lượn, những cửa sổ nhìn ra trời sao, và ai nấy đều đi đi lại lại, nói chuyện và ăn uống tại những chiếc bàn dài. Nhìn không khác gì một phòng ăn trường học vĩ đại, bên ngoài là chân không còn bên trong là những con nhện khỉ khổng lồ đang thu dọn chén đĩa bẩn.
Một bác trung niên bận cái áo sơ mi Hawaii hoa lá cành và cột tóc đuôi ngựa tiến đến chỗ chúng tôi. “Cháu là người mới hả.” Bác ta chìa tay ra. “Bob Smith. Rất vui được gặp cháu.”
Tôi không đưa tay ra bắt lại.
“Đấy, của ông đấy,” Britney nói. “Nó làm tôi ong cả đầu.” Rồi cô nhện quay người tất tả chạy đi.
Bob Smith vẫn giơ cái tay ra.
“Charlie ở đâu rồi?” tôi hỏi.
“Charlie là ai?”
“Tôi muốn gặp bạn tôi. Và đừng có mơ là tôi sẽ bắt tay cái đồ ngoài hành tinh chuyên bắt cóc người, đuôi đầy lông lá và không có rốn.”
Ông Bob cười phá lên. “Bác là người. Giống cháu. Chắc cháu cũng là người.”
“Ôi. Cháu xin lỗi.” Tôi bắt tay bác ta. “Jimbo. Tên cháu là Jimbo.”
“Chắc đói rồi phải không,” bác ta nói. “Đi bằng Luồng Gia tốc là kiểu gì cũng kiệt cả sức. Nào ta đi lấy cho cháu ít đồ ăn.”
Tôi đi theo bác ta đến một bàn tròn nơi góc sảnh. Đặt trên bàn là một vốc những miếng hút nhỏ màu xanh dương. Bác ta nhặt một cái lên. “Dính lên trán đi.”
“Gì cơ ạ?”
“Cháu nghĩ đến một loại thức ăn và nó sẽ... hiện ra, thế đấy. Quả là siêu việt. Xem nhé.” Bác ấy dính một cái đĩa hút lên trán mình và cau mày lại như thể đang tính nhẩm bảng cửu chương số mười ba. Một tiếng binh! cất lên, và thật thần kỳ một đĩa tôm càng cùng một vại bia Đức hiện lên giữa bàn. Bác ta đỡ lấy chỗ đồ ăn.
“Cháu thử mà xem,” Bob nói. “Cháu muốn gì cũng được. Bất kỳ cái gì. Ngay cả đồ người ta nôn mửa ra cũng có. Hầu hết mọi người đã thử gọi cái đó một lần, những những người xung quanh sẽ thấy khó chịu. Thì cháu biết đó, tại nó bốc mùi mà!” Bác ta cười một tràng khoái trá. “À, mà tin bác đi. Thịt chồn thì không có cách nào làm cho ngon lên được đâu. Nào nướng, luộc, hầm, nhồi bánh, xay nhuyễn... bác đây đã thử hết rồi.”
Tôi đặt miếng hút lên trán và cố hết sức tẩy sạch mọi ý nghĩ. Nếu không cẩn thận là tôi sẽ nhận được món thịt chồn sốt đồ nôn mửa cũng nên. “Bánh kẹp phô mai mềm và mứt cam,” tôi tự lẩm bẩm. “Bánh mì trắng. Không có vỏ bánh. Bánh kẹp phô mai mềm và mứt cam. Bánh mì trắng. Không có vỏ bánh. Và một chút sô cô la nóng.”
Một tiếng binh! nữa vang lên và mọi thứ đột nhiên hiện ra. Bánh kẹp phô mai mềm và mứt cam. Bánh mì trắng. Không có vỏ bánh. Một tách sô cô la nóng. Ghê nhất là, sô cô la lại được đựng trong cái tách Thuyền trưởng Scarlet đã bị vỡ của tôi. Hoặc là nhìn giống y hệt thế.
“Nào,” bác Bob nói. “Ta đi tìm chỗ thôi.”
o O o
Chúng tôi ngồi xuống và tôi cắn một miếng bánh. Nó có chút vị phô mai mềm vùng Brie, chút vị mứt cam và chút gì đó như dầu hỏa.
“Ừ,” bác Bob nói. “Không thật hoàn hảo, nhưng” - bác ta nhìn xung quanh - “đây chẳng phải là nơi tuyệt diệu nhất sao? Ý bác là, ta đang ở trên một hành tinh khác.”
“Không,” tôi đáp. “Điều tuyệt diệu nhất phải là tìm thấy người bạn thân nhất của cháu và trở về nhà.”
“Thế ra cháu không thích chuyến đi khoa học viễn tưởng này sao?”
“À. Không hề. Mà khoan.” Tôi đưa tay ôm đầu. Tất cả những thứ này thật là quá sức chịu đựng. Bảy ngàn năm ánh sáng. Những cái đuôi lông lá. Những con nhện nhảy múa. “Ý cháu là... cái quái gì đang xảy ra thế này?”
“Sao, thấy choáng váng rồi hả cậu nhóc?” bác ta nhai nhồm nhoàm một miệng tôm. “Tức là, lúc mới đến đây ấy.”
“Vâng, choáng thật. Hơi bị choáng.”
“Họ không thể có con cái,” bác Bob nói. “Bị đột biến gen gì đó.”
“Cháu không hiểu.”
“Năm mươi năm nữa là họ sẽ chết hết.” Bác Bob nốc đống tôm xuống cổ họng bằng một tợp bia. “Thế nên họ quyết định phải phục hồi quần thể trên hành tinh này.”
“Bằng cách ăn cắp người Trái Đất?”
“Chúng ta là loài tương đồng với họ nhất. Ý là, có nhiều chủng loại sinh vật thông minh trong vũ trụ. Nhưng loài thì dài tới bảy trăm dặm, loài thì lại trông như một vũng nước nhầy.”
Tôi nhìn quanh phòng. “Nhưng mọi người ở đây đều trông hết sức hân hoan. Chẳng lẽ họ không có gia đình, công việc, bạn bè hay sao?”
“Đây đều là những tín đồ cuồng nhiệt của thể loại khoa học giả tưởng,” bác ta trả lời. “Khôn đấy chứ hả? Họ biết chọn ra những cá thể thực sự mê mẩn nơi này.”
“Gượm đã,” tôi nói. “Chúng muốn tái tạo dân số chỉ với rặt những kẻ mê khoa học viễn tưởng? Thế có hợp lý không?”
“Bác nghĩ họ chọn nhầm cháu vào đây mất rồi,” bác ta nói.
Và đó là lúc tôi nhìn thấy nó. Đang cúi người qua một cái bàn ở tít đầu sảnh bên kia. Ở đâu mà tôi chẳng nhận ra nó được ngay. Tôi đứng bật ngay dậy, làm sô cô la đổ tứ tung, phô mai và mứt bắn tung tóe, cái tách Thuyền trưởng Scarlet vỡ tan trên sàn.
“Bình tĩnh nào, ông trời con!” bác Bob nói.
“Charlie!” tôi hét lớn. “Charlie!”
Tôi chạy băng qua căn phòng, vấp phải mấy cái chân của một con nhện mặt khỉ khổng lồ đang bưng chồng đĩa sứ. “Đi đâu mà vội mà vàng!” nó hét với theo.
Charlie quay người ra sau. “Jimbo!” Nó nhảy ra khỏi ghế và phóng về phía tôi, và trong đời tôi chưa trải qua cảnh nào tuyệt vời hơn thế.
“Charlie!”
“Jimbo!”
Chúng tôi vòng tay ôm ghì lầy nhau, nhảy lên nhảy xuống và hú hét quay cuồng.
“Charlie!” tôi nói. “Gặp lại cậu thật tuyệt quá!”
Nó nhăn nhở cười. “Tớ biết là cậu sẽ đến được, Jimbo ạ. Tớ biết mà.”
“Cậu ở ngay đây!” tôi nói. “Tớ còn không biết cậu còn sống hay không nữa.”
“Sao,” Charlie ngồi lại vào chỗ, “họ bắt được cậu hay sao?”
“Không, không, không hề. Tớ biết bọn chúng đã bắt được cậu. Và chúng cũng cố bắt tớ luôn. Lão già mặc com lê ấy. Và tụi tay sai.”
“Thế à,” Charlie nói.
“Nhưng Becky và Mặt Rỗ, anh chị ấy về nhà kịp và Mặt Rỗ chặn bọn chúng lại còn Becky và tớ nhảy lên xe anh ấy.”
“Thế à,” Charlie nói.
Có gì không ổn. Sao nó chẳng hứng thú gì hết. Nó có vẻ không quan tâm tới tôi mấy. Hay là nó bị sốc. Hay là tại cái thứ đồ ăn có mùi dầu hỏa. Tôi tiếp tục. “Nhưng quan trọng nhất là, giờ ta phải tìm cách thoát khỏi đây.”
“Thật ra,” Charlie đáp, “tớ nghĩ tớ sẽ ở lại đây.”
“Hả!?”
“Nhìn nơi này mà xem. Thật kỳ diệu.”
“Hả!?”
“Họ còn có xe bay hai bánh cơ. Tớ cá là cậu chưa nhìn thấy cái xe hai bánh biết bay nào.”
“Không, hãy nghe tớ đây,” tôi nói. “Hãy thôi lảm nhảm về mấy cái xe bay đi. Tớ lặn lội đến tận đây để giúp cậu trốn thoát, cho nên...”
“Cậu tốt thật đấy,” Charlie đáp. “Nhưng tớ thích ở đây. Tớ thích thật mà.” Giọng nó nghe bình thản, cộng thêm nụ cười làm nó trông giống như một tín đồ bang hội tôn giáo dị hợm nào đó.
Tôi đứng dậy và vươn người qua bàn. “Im đi, đồ ngốc. Vì đi tìm cậu mà tớ suýt chết. Bố mẹ cậu đang lo đến mất trí rồi. Và giờ thì bố mẹ tớ chắc cũng sắp mất trí đấy.”
“Cứ thử vài ngày đi đã,” Charlie vẫn nói bằng giọng điệu lạnh lùng sởn cả gai ốc. “Rồi cậu sẽ quen ngay mà.”
Tôi quăng mình trở lại ghế. “Chúng nó đã tẩy não cậu rồi phải không? Chúng cho cậu uống thuốc. Hoặc truyền xung điện lên não cậu. Và biến cậu thành cái xác không hồn như thế này.”
Charlie cười lớn. “Làm gì có chuyện đó. Tại cậu mệt vì chuyến bay đấy thôi. Tin tớ đi.”
Tôi cáu tới mức không nói thành lời. Tôi nắm lấy cổ áo nó mà lay cật lực. “Cậu vốn là bạn tớ cơ mà! Cậu vốn là bạn tớ cơ mà!”
“Kìa, kìa, kìa,” Charlie nói. Bằng cái giọng người lớn mà bố mẹ vẫn hay dùng để vỗ về khi tôi giận dỗi. “Rồi sẽ ổn cả thôi mà.”
“Ổn?” Tôi vung nắm đấm và lấy hết sức bình sinh thụi cho nó một quả.
“Á!” Nó đưa tay lên mặt và lùi ra sau. Có máu chảy ra.
Tôi đẩy nó ngã ngửa ra sàn nhà. Rồi tôi quay gót chạy thục mạng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bùm
Mark Haddon
Bùm - Mark Haddon
https://isach.info/story.php?story=bum__mark_haddon