Chương 15
m..em có chút việc bận nên…đành xin thất lễ, em về trước nhé!
-Khoan, cậu có cần về nhanh thế không? Cậu là bạn mình mà sớm như vậy làm mình buồn lắm đó.
Cô gái đang khoác lên mình bộ lễ phục màu trắng đep lộng lẫy khẽ nói, người ấy không ai khác đó là Trân-người đã từng là bạn tốt của cô và giờ đây là vợ của người con trai mà cô từng yêu thương hết lòng.
Cô chợt khựng người lại, hai tay run run nắm chặt lại, cố nói hết câu mặc dù cô của hiện tại đã không còn thở nỗi, không còn thấy được ánh mắt trong sáng, to tròn đáng yêu như ban đầu.
-Mình..nghĩ mình nên đi….Mình sẽ gặp 2 người sau.Xin phép.
-Đợi 1 chút, Phương à.
Cô định quay bước rời khỏi khách sạn này nhưng lại bị Trân níu tay lại.Cô khẽ dịch người xoay lưng để đối diện vói Trân.
Trân thấy cô nhìn mình, vờ giận dỗi:
-Cậu làm mình buồn thật rồi.À hay là nhân dịp hôm nay cậu tặng 2 chúng mình 1 món quà tinh thần được không? Mình nhớ cậu hát rất tuyệt.Nhé, cậu không cự tuyệt mong muốn duy nhất này của mình chứ?
Cô giật mình hoảng hốt ngước lên nhìn chằm chằm vào Trân.Khóe môi Trân khẽ nhếch lên khinh thường, đáp lại cái nhìn của của cô.Long nhắm hai mắt lại rồi mở ra, cố trấn tĩnh cảm xúc của mình, nói xen vào:
-Thôi Trân, em đừng làm khó Phương.Cô ấy bận để cô ấy đi đi.
Trân nũng nịu với Long rồi mỉa mai nói:
-Hay là cậu không muốn chúc phúc cho tụi mình?
-Em…
Cô đưa tay lên chặn lại câu nói tiếp theo của Long rồi thấp giọng đáp lời:
-Được.Mình sẽ làm.
Mọi người xung quanh khó hiểu, lắng nghe cuộc nói chuyện không chút bình thường của họ.
Cô không quan tâm ánh mắt của những kẻ vây quanh cô trong đó có cả ánh mắt của anh, từng chỉ dành cho cô và giờ đây là không.Cô bước từng bước đến bục ở chính giữa sân khấu, ngồi xuống chiếc đàn dương cầm ở đó.Cô khẽ hít sâu rồi nhẹ nhàng đặt 10 đầu ngón tay mình lên những phím đàn.Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, cả hội trường toàn bộ hết thảy là sự im lặng.giọng hát sâu lắng mang theo nét đau đớn tự sâu trong trái tim của cô cất lên:
I always needed time on my own
I never thought I
d need you there when I cry
And the days feel like years when I
m alone
And the bed where you lie
is made up on your side
When you walk away
I count the steps that you take
Do you see how much I need you right now?
When you
re gone
The pieces of my heart are missing you
When you
re gone
The face I came to know is missing too
When you
re gone
The words I need to hear to always get me through the day
And make it OK
I miss you
I never felt this way before
Everything that I do
reminds me of you
And the clothes you left
are lyin
on the floor
And they smell just like you
I love the things that you do
When you walk away
I count the steps that you take
Do you see how much I need you right now?
When you
re gone
The pieces of my heart are missing you
When you
re gone
The face I came to know is missing too
When you
re gone
The words I need to hear to always get me through the day
And make it OK
I miss you
We were meant for each other
I keep forever
Oh oh oh oh oh
All I ever wanted was for you to know
Everything I do I give my heart and soul
I can hardly breathe I need to feel you here with me
Yeah
When you
re gone
The pieces of my heart are missing you
When you
re gone
The face I came to know is missing too
When you
re gone
The words I need to hear to always get me through the day
And make it OK
I miss you....
*** lời dịch:
Em luôn luôn cần thời gian cho riêng mình.
Em chưa bao giừo nghĩ sẽ cần anh ở đây khi em khóc.
Và từng ngày dài như hàng năm khi em sống trong cô đơn.
Và chiếc gường nơi anh nằm luôn gợi em nhớ đến bóng hình anh
Khi anh đi
Em đã đếm theo từng bước chân của anh
Liệu anh có thấy lúc này, em cần anh nhiều đến mức nào không?
Khi anh ra đi
Từng mảnh ghép của trái tim em đang nhớ anh..
Khi anh ra đi
Khuôn mặt em cũng biết nhớ nhung là gì
Khi anh ra đi
Từng từ ngữ mà em cần nghe luôn luôn giúp em sống qua ngày ấy.
Và em sẽ ổn thôi.
Em nhớ anh
Em chưa từng thấy cảm xúc này trước đây.
Mọi điều em làm đều nhắc em nhớ đến anh
Và những bộ quần áo anh để lại trên mặt đất
Mùi của chúng giống hệt anh
Em yêu những điều anh làm
Khi anh ra đi
Từng mảnh ghép của trái tim em đang nhớ anh
Khi anh ra đi
Khuôn mặt em cũng biết nhớ nhung là gì
Khi anh ra đi
Từng từ ngữ mà em cần nghe luôn luôn giúp em sống qua ngày ấy
Và em sẽ ổn thôi
Em nhớ anh.
( bài hát: When you are gone)
Câu hát cuối cùng kết thúc, sự im lặng kéo dài và sau đó vang lên tiếng vỗ tay cùng reo hò nhiệt tình của mọi người dành ón quà mà cô tặng cho cặp vợ chồng trẻ này.Họ không thể hiểu được trong lòng cô đang đau như thế nào, những đợt co thắt từ tim cô ngày một nhiều hơn và không hề dừng lại 1 giây nào.Cô từ từ bước xuống rồi tiến về 2 nhân vật chính của buộc lễ hôm nay, khẽ cười rồi nói:
-Tôi..chúc mừng 2 người.Hãy sống thật hạnh phúc.Tôi xin phép.
Dút lời, cô không như mọi người nghĩ sẽ chạy thật nhanh ra khỏi đây nhưng cô lại không, cô bước từng bước, nhẹ nhàng, thong thả rời đi để lại sự ngạc nhiên, tò mò, sự thắc mắc cùng khó chịu của 1 kẻ nào đó.
Cô đi khỏi nơi đó rồi, cái nơi đang có anh ở đó nhưng không hề có cô.Cô ứ đi, mặc cho những hạt mưa rơi trên người cô.Chiếc váy màu xanh dương giờ không còn như lúc ban đầu, nó thấm đẫm nước mưa, dính sát vào người cô.Những bước đi không vững làm người cô chao đảo rồi vô lực ngã xuống mặt đường.Cô cố ngước lên nhìn những hạt mưa giờ đã nặng hạt rơi tí tách lên khuôn mặt cô.Nó đau, đau vô cùng như đang cứa từng nhát dao vào trái tim của cô.Một cảm giác ẩm ướt, mùi tanh -đặc trưng riêng của máu chợt tràn vào khoang mũi cô.Cô vô thức đưa tay lên mũi mình.Cô chỉ lặng lẽ cười buồn, nhìn vết máu trên bàn tay của mình.Mũi cô đang dần chảy máu, càng lúc càng trầm trọng hơn.Cô cười trong đau khổ, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.Cô cười thanh thản, ánh mắt khẽ ngước lên nhìn mảng đen tĩnh mịch của bầu trời đem cùng cơn mưa cuối đông mãi không dứt.Nó cứ rơi, cứ rơi mãi như chính con người cô giờ đây.Cô sẽ cho chính mình sống thật với cảm xúc của lòng mình chi ngày hôm nay thôi.Cô khẽ thì thào:
-Con xin lỗi mẹ, Dì.Mình xin lỗi cậu, Thanh Vũ.Xin lỗi tất cả, nhưng …xin hãy cho con sống với chính con chỉ 1 lần này thôi.Mọi người nhé!
Cô nhắm mắt lại và cũng bỏ mặc những gì có thể xảy ra vơi mình, giấc ngủ đến với cô hay chính là tiềm thức quay lại với cô.
-Mẹ…đừng, mẹ đừng giết bác ấy, con xin mẹ.Mẹ.AAAAAAAAAAAAAA
Một dòng máu nóng, tanh tràn ngập khung cảnh còn lại trong cô.
Cô đang chìm trong cơn mê sảng, mơ hồ mở mắt thấy 1 thân ảnh cao lớn, quen thuộc nhưng mờ nhạt, sau đó cô lại mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, ngất đi
-Hãy cho cô ta uống thứ thuốc kia.
Giong nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng.Vĩnh Phong liếc nhìn cô rồi lạnh giọng nói tiếp:
-Tôi….chưa muốn dùng cô ta, để cô ta trở lại như lúc đầu đi.Và hãy nhớ..
Hắn im lặng giấy lát rồi trầm giọng nói:
-Để cái tiềm thức ấy chôn vùi đi.
-Nhưng…
Ánh mắt lạnh như băng làm người ta phải khiếp sợ khẽ đưa mắt nhìn Hoàng Thiên.Anh thở dài rồi đáp:
-Vâng, thưa ngài.
-Ra ngoài đi.
Hắn lạnh nhạt ra chỉ thị.
Tất cả mọi người theo lời nhanh chóng ra khỏi căn phòng chỉ còn lại hắn và..cô.
Hơi thở yếu ớt, không còn sức sống như xưa.Hắn nhìn cô hồi lâu rồi chợt cúi người gần sát gương mặt đã tái nhợt đi của cô.Đôi môi lạnh của hắn khẽ lướt qua phiến môi hồng giờ đang nóng ấm của do cơn sốt cao.Hắn mở mắt ra, đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Một cuộc nói chuyện trong thư phòng của hắn.
-Nói.
Hắn lạnh lùng nói.
-Thưa ngài, tôi cứ nghĩ ngài sẽ để cô ấy chuyển biến theo hướng có lợi cho chúng ta nhưng sao ngài...?
-Tôi biết điều tôi đang làm.Ra ngoài đi.
Hắn nhàn nhạt đáp lời cho đến khi chỉ còn 1 mình trong căn phòng lạnh lẽo, một người khẽ cử động ngón tay mình vuốt nhẹ lên môi mình, ở đó còn vương lại 1 thứ ấm áp, mới mẻ mới chợt vụt qua.Hắn nhìn về phía xa kia, một vì sao đang phản chiếu trên bầu trời đêm.Cơn mưa đã tạnh và chính hắn không hề biết được sự thay đổi của chính mình trong cái trò chơi mà do hắn tự tạo ra.
Thân ảnh nhỏ nhắn cùng khuôn mặt nhợt nhạt của một cô gái đang nhắm mắt an dưỡng trên chiếc ghế được đặt cạnh cửa sổ.Tiếng bước chân chạm rãi, từ xa dần dến gần cô làm cô tỉnh giấc.Ánh mắt vẫn như cũ không hề động đậy hàng mi.
Một bàn tay lạnh lẽo áp nhẹ vào má cô.Cô chợt rùng mình nhưng cũng không nói gì.
-Ở đây nhàm chán như vậy sao?
Hắn nhàn nhạt lên tiếng, trong lời nói lại có 1 sự ôn nhu khác thường.
Cô vẫn như ban đầu, không hề có ý mở miệng nói vs hắn 1 câu nào, chỉ im lặng để lòng đỡ gợn sóng và an tĩnh hơn.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thờ ơ nói:
-Hình như cô càng ngày càng giống 1 người...mà tôi từng biết.Thật sự rất giống.
Nụ cười tà mị ngày càng hiện rõ trên gương mặt hắn rồi khẽ tựa cằm vào đỉnh đầu của cô, trầm giọng nói tiếp:
-Cái này...thật làm khó cho tôi.Nó làm tôi muốn cô..hơn bao giờ hết.
Hơi thở của hắn phả vào gáy cô, nó làm cô khó co thể bĩnh tĩnh và ko thể cố tỏ ra thờ ơ đc nữa.
-Vậy thì...hãy làm gì mà anh muốn.
giọng nói cô nhẹ hẫng như hòa vào cùng không khí, và cũng dễ dàng để hắn có thể nghe thấy cùng ánh mắt khó có thể lường trước nhìn cô, thích thú với những thứ mà mình đã chuẩn bị riêng cho người con gái này.
-------
-Gọi bác sĩ giỏi nhất thế giới tới đây ngay, ko đc để cô ta chết.Hiểu chưa?
--------
Tô Kiệt nhẹ nhàng đặt người nằm cạnh cô, khẽ nâng ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt rồi đến mái tóc dài buông thỏng của cô.Cô nằm đấy nhưng không hề nói, không hề cử động cũng như không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh ngoại trừ cái quá khứ mà cô đang phải giằng co vs nó để tìm được hơi thở sống cuối cùng của mình....
----
Việc gì đang chờ đợi Phương ở phía trc và điều gì cô đã gặp phải trong chap típ theo, cô đã xảy ra điều gì? Là những dấu chấm hỏi vô cùng đằng sau tấm màn bí mật.Có thể khó hiểu, có thể ghét phải đọc những fic như thế này nhưng đối với tôi cả nhân vật mà tôi tạo thanh nó là những gì tôi mơ ước, mong muốn mà tôi muốn thực hiện.Hãy cùng cảm nhận nỗi đau khi bị 1 quá khứ chi phối, hãy đón nhận cái gọi là tình yêu nhưng trong đó lại thấm đẫm mùi máu của đối phương, 1 thứ tình yêu đan xen cùng thù hận.Liệu nó có thể sống hay chính điều đó lại tự hủy diệt nó đi.Tôi nghĩ các bạn sẽ cùng tôi đón chờ điều gì trong fic
"Boss, anh đúng là tên khốn
" này nhé!!
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210