Bố Già epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15
ại thị xã New Hampshire, chẳng sự kiện lạ nào qua được mắt các bà nội trợ luôn theo dõi từ trong cửa sổ và các tay bán hàng ngồi ngóng ra đường. Vì vậy khi chiếc xe hơi đen, mang biển số New York ngừng trước cửa nhà Adam chưa đầy một phút sau, dân thị xã đều biết.
Kay Adam tuy là sinh viên đại học, cũng vẫn là cô gái quê tỉnh nhỏ, nên cũng đang đứng sau cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài. Cô vừa học ôn thi xong, đang định xuống nhà ăn trưa, thì thoáng thấy chiếc xe tiến về phố nhà cô. Dường như Kay không ngạc nhiên khi chiếc xe ngừng ngay trước cửa nhà. Cô thấy hai gã lực lưỡng ra khỏi xe, trông cứ như mấy tay anh chị trên màn ảnh vậy. Cô lao gấp ra cầu thang, chạy xuống cửa. Vì cô đoán chắc hai gã này là người của Michael hay gia đình nó. Kay không muốn hai gã này gặp gỡ, chuyện trò với cha mẹ cô khi cô chưa có vài lời giới thiệu. Chẳng phải Kay ngại ngùng, xấu hổ vì bạn bè của Mike, mà vì cha mẹ cô là lớp cổ, tới cô là con gái, các cụ còn không hiểu, làm sao hiểu nổi mấy gã này.
Vừa tới cửa thì chuông reo, Kay nói lớn vào với mẹ:
– Để con mở.
Hai gã cao lớn đứng ngay cửa. Một gã thọc tay vào ngực áo, y hệt một tay găng tơ sửa soạn rút súng, làm Kay giật nảy mình. Nhưng gã chỉ rút ra cái bóp da nhỏ, bật mở, để lộ ra cái thẻ hành nghề:
– Tôi là cảnh sát John Phillips của Sở Cảnh sát New York. Còn đây là Siriani, đồng sự của tôi. Còn cô là cô Kay Adam?
Kay gật đầu. Phillips bảo:
– Chúng tôi xin phép vào nhà mấy phút để hỏi cô một chút về Michael Corleone.
Kay đứng qua một bên, để hai người vào. Ngay lúc đó, cha của cô xuất hiện nơi gần phòng làm việc của ông. Ông hỏi con gái:
– Kay, có chuyện gì vậy?
Cha cô là một người gầy gò, tóc bạc. Ông không chỉ là một mục sư nhà thờ Baptist của tỉnh, mà còn nổi tiếng trong giới Tôn giáo như một học giả. Kay chưa bao giờ thật sự hiểu cha, nhưng cô biết là ông rất thương yêu cô, tuy ông làm ra vẻ thờ ơ. Dù cha con không gần gũi, nhưng cô luôn tin tưởng ông, vì vậy cô đơn giản nói để ông biết:
– Ba à, mấy ông cảnh sát này muốn hỏi vài điều về một người bạn trai của con.
Ông Adam không lộ chút ngạc nhiên, chỉ bảo:
– Sao không vào cả trong phòng làm việc của ba? Phillips nhẹ nhàng bảo:
– Thưa ông Adam, chúng tôi muốn được nói chuyện riêng với cô nhà thôi.
Ông Adam nói rất lịch sự:
– Cái đó là tùy con gái tôi. Này con, con muốn có ba hay mẹ ở cùng con, khi con tiếp chuyện quý ông này không?
Kay lắc đầu:
– Thôi, ba à. Để con một mình được mà. Ông Adam bảo Phillips:
– Các ông có thể làm việc trong phòng tôi.
Kay đưa hai người vào văn phòng của bố. Phillips mở đầu:
– Cô Adam, trong ba tuần qua, cô có gặp hay được tin gì về Michael không?
Một câu hỏi đủ để cô cảnh giác. Vì ba tuần trước báo nào không đăng vụ một đại úy cảnh sát và một tên buôn ma túy bị hạ sát. Có tờ nhật báo còn đưa tin, đó là vụ thanh toán băng đảng, có dính líu đến gia đình Corleone.
Kay lắc đầu:
– Không. Lần cuối tôi gặp là lúc anh ấy vào bệnh viện thăm ông già.
Hình như cũng cả tháng rồi.
Cảnh sát Siriani cộc cằn nói:
Vụ gặp gỡ đó chúng tôi đã biết hết. Nhưng sau đó cô có gặp hay được tin gì của anh ta không?
Kay dứt khoát:
– Không.
Phillips lễ độ nói:
– Nếu cô có tiếp xúc với anh ấy, mong cô cho chúng tôi biết. Chúng tôi cần phải nói chuyện với anh ấy, đó là điều rất quan trọng. Tôi báo để cô biết, nếu có liên hệ với anh ta, cô sẽ lâm vào tình trạng rất nguy hiểm. Nếu cô giúp đỡ anh ta, dù bất cứ phương diện gì, cô sẽ bị rắc rối nghiêm trọng đấy. Kay ngồi thẳng lên, hỏi:
– Tại sao tôi lại không được giúp đỡ anh ấy? Chúng tôi sắp lấy nhau, vợ chồng giúp nhau là lẽ thường mà.
Siriani nói ngay:
– Nếu giúp hắn, cô sẽ bị coi như tòng phạm sát nhân. Chúng tôi truy lùng bạn trai của cô, vì hắn ta đã giết một đại úy cảnh sát và một điểm chỉ viên của ông ấy. Chúng tôi biết chính Michael Corleone đã bắn họ.
Kay bật cười. Một cái cười chân thật, thoải mái, không chút tin tưởng những lời nói của viên cảnh sát. Cô bảo:
– Mike không bao giờ làm được mấy chuyện đó đâu. Anh ấy không hề dính líu đến chuyện gia đình. Hôm chúng tôi đến dự đám cưới em gái anh ấy, anh ấy được đối đãi như một người ngoài, gần như cách đối xử với chính tôi vậy thôi. Nếu anh ấy phải tránh mặt lúc này, chỉ vì không muốn tên anh ấy bị lôi kéo vào tất cả những chuyện này. Mike không phải là một tay anh chị. Tôi hiểu rõ anh hơn tất cả mọi người. Anh là người đàng hoàng tới mức không thể làm được cái chuyện giết người bỉ ổi đó. Tôi chưa thấy ai tôn trọng pháp luật hơn anh, chưa hề dối trá bao giờ.
Phillips nhẹ nhàng hỏi:
– Cô quen biết anh ta bao lâu rồi?
– Hơn một năm – Cô trả lời và ngạc nhiên thấy hai gã cảnh sát mỉm cười.
Phillips bảo:
– Tôi thấy có vài chuyện cô nên biết. Ngay trong đêm anh ta tạm biệt cô để vào bệnh viện thăm ông già, anh ta đã gây lộn với viên đại úy cảnh sát cũng đến bệnh viện để làm nhiệm vụ. Anh ta đã tấn công ông ấy. Và đã bị đánh gãy răng, vỡ hàm. Bạn bè đưa anh ta về nhà. Ngay đêm sau, viên đại úy đánh anh ta bị bắn chết và Michael Corleone thì biến mất. Chúng tôi có nhân chứng, những chỉ điểm viên, họ đều xác định Michael là thủ phạm. Nhưng chúng tôi không có nhân chứng để đưa vụ việc ra tòa. Tên bồi chứng kiến vụ nổ súng lại không nhận ra được Michael qua ảnh, hắn bảo nếu gặp lại hắn mới có thể nhận ra. Thằng tài xế của Sollozzo thì câm như hến, nhưng nếu chúng tôi túm được Michael, chúng tôi sẽ làm tên tài xế phải khai ra. Tất cả chúng tôi, cả bên cảnh sát liên bang đều truy lùng anh ta. Vì vậy nếu có thể, cô có biết gì hơn nên báo cho chúng tôi.
Kay lạnh lùng bảo:
–Tôi không tin một lời nào của các ông.
Nhưng cô hơi áy náy, vì chuyện Mike bị bể hàm là có thật. Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà anh ta phạm tội giết người.
Phillips lại hỏi:
– Nếu Mike tiếp xúc với cô, cô sẽ cho chúng tôi biết chứ. Kay lắc đầu. Cảnh sát Siriano gằn giọng:
– Chúng tôi biết hết chuyện các người ăn nằm với nhau. Chúng tôi có đầy đủ nhân chứng, sổ sách khách sạn. Nếu nguồn tin này lọt vào tay báo chí, cha mẹ cô sẽ cảm thấy thế nào? Những người đàng hoàng đáng kính như ông bà làm sao có thể ngờ có cô con gái chui vào khách sạn với một tay anh chị. Nếu cô không minh bạch cộng tác với chúng tôi, tôi sẽ mời ông già vào đây tức thì, và nói thẳng mọi chuyện cho ông biết.
Kay lạ lùng nhìn sững hắn. Rồi cô đứng dậy, tiến lại mở cửa phòng. Cô gọi ông bố đang đứng bên cửa sổ, phì phà tẩu thuốc:
– Ba ơi, mời ba vào đây.
Ông mỉm cười, quay lại, bước tới phòng làm việc. Ông choàng tay ôm ngang lưng con gái, đối diện hai cảnh sát hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Thưa quý ông? Họ im lặng. Kay lạnh lùng bảo Siriani:
– Xin ông nói thẳng cho ba tôi biết. Siriani đỏ mặt, nói:
– Thưa ông, những gì tôi sắp nói đây là vì ý tốt đối với cô Kay Adam, con gái ông. Cô ấy đã bị vướng vào vụ rắc rối của một tên vô lại, một kẻ mà chúng tôi có đủ lý do tin chính là tên sát hại một sĩ quan cảnh sát. Tôi đã bảo cô ấy nên cộng tác với chúng tôi, nếu không rất có thể cô ấy sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Nhưng hình như cô ấy không nhận ra mức nghiêm trọng của sự việc đến thế nào. Xin nói cho cô ấy hiểu.
Ông Adam nói rất lịch sự:
– Hoàn toàn không thể tin được. Siriani hất mặt vặn lại:
– Sao lại không tin được? Con gái ông và Michael Corleone cặp kè với nhau hơn một năm rồi. Họ đăng ký thuê phòng qua đêm ở khách sạn, với tên ông bà Michael Corleone. Tôi có thể trưng ra bằng cớ, những gì mà ông gọi là không tin được".
Ông Adam vẫn bình tĩnh:
– Tôi đâu dám không tin những gì quý vị nói. Điều tôi không tin được là con gái tôi có thể gặp rắc rối. Trừ khi các ông cho rằng con gái tôi là...
Ông biểu diễn vẻ mặt nghi ngờ rất ư là trí thức:
– ... là "ả giang hồ đồng lõa", gọi vậy đúng không?
Kay kinh ngạc nhìn bố. Ông chơi trò tìm từ gạn chữ rất tuyệt và cô cũng không ngờ ông già chấp nhận sự việc nhẹ nhàng như vậy.
Ông nghiêm trang, đĩnh đạc nói:
– Tuy nhiên tôi bảo đảm là anh chàng đó ló mặt tới nhà tôi, tôi sẽ báo chính quyền ngay. Con gái tôi cũng sẽ làm như vậy. Còn bây giờ, xin lỗi quý ông, vì đồ ăn nguội cả rồi.
Ông lịch sự lùa khách ra khỏi phòng, đóng cửa ngay khi họ vừa bước ra, nhẹ nhàng nhưng cả quyết. Rồi ông nắm tay con gái, dẫn vào nhà bếp, bảo:
– Nào con gái, mẹ đang chờ bố con mình đó.
Vừa đi theo cha vào bếp, Kay vừa lặng lẽ khóc, không phải vừa trút bỏ được sự căng thẳng, mà vì tình thương yêu âm thầm của cha. Ông không vặn hỏi một tiếng nào. Cô nhận thấy chắc mẹ cũng đã được bố cho biết việc hai cảnh sát tới vì lý do gì, nên bà chỉ im lặng dọn đồ ăn, không hỏi tại
sao cô khóc. Đợi mọi người đều ngồi quanh bàn ăn, ông Adam cúi đầu cầu nguyện.
Bà Adam thấp người, mập mạp, quần áo, đầu tóc luôn gọn gàng tươm tất. Kay chưa bao giờ thấy mẹ lôi thôi, luộm thuộm. Cũng như chồng, bà luôn theo dõi săn sóc con, nhưng không ràng buộc, khắt khe. Lúc này cũng vậy, bà tỉnh táo bảo con gái:
– Kay, không việc gì phải khóc. Mẹ chắc chẳng có gì ghê gớm đâu, toàn chuyện không có gì mà ầm ĩ thôi. Dù sao thằng nhỏ cũng dân Đại học Dartmouth, làm gì có chuyện ghê tởm đó.
– Kay ngạc nhiên nhìn mẹ:
– Sao mẹ biết anh ấy học Dartmouth? Mẹ cô tự hào bảo:
– Đám trẻ các cô bây giờ cứ bí bí mật mật, tưởng khôn lắm đấy. Chúng tôi biết tỏng từ lâu rồi. Nhưng cô muốn giấu thì cứ cho giấu.
– Nhưng làm sao ba mẹ biết được chứ?
Cô hỏi mà vẫn không dám nhìn cha, vì từ lúc ông biết chuyện cô ngủ với Mike, cô ngượng quá. Vì vậy Kay đã không nhìn thấy cha mỉm cười, khi nói:
– Tất nhiên là ba đọc thư con.
Trời đất! Không thể tin nổi cha cô lại lén đọc trộm thư. Bây giờ thì có đủ can đảm nhìn ông. Việc làm của ông còn đáng xấu hổ hơn tội của cô. Kay bực bội kêu lên:
– Ba đâu làm thế được.
Ông Adam lại mỉm cười với con gái:
– Ba cũng đắn đo lắm chứ. Ba tự hỏi tội nào lớn hơn: đọc trộm thư con hay cứ phớt lờ để mặc đứa con độc nhất của ba muốn làm gì thì làm, có thể
gây những hậu quả khó lường trước được. Sự chọn lựa trở nên đơn giản và rất hợp đạo lý.
Bà mẹ miệng đầy thịt gà, cũng lên tiếng:
– Con ạ, mày tuy lớn nhưng còn ngây thơ lắm. Ba mẹ phải đề phòng chứ. Mà con có chịu nói gì về thằng ấy đâu.
Kay mừng vì Michael đã không viết thư kiểu đầy ướt át, mùi mẫn. Cô còn mừng hơn vì cha mẹ đã không vớ được những thư cô viết cho Mike.
Kay bảo:
– Con không nhắc đến anh ấy, vì con sợ ba mẹ sẽ phát khiếp lên khi nghe tới gia đình anh ấy.
Cha cô vui vẻ nói:
– Hoảng thật chứ. Nhưng này, Michael có liên lạc gì với con, sau vụ đó không?
Kay lắc đầu:
– Con không tin anh ấy có tội.
Cô thấy cha mẹ thoáng nhìn nhau. Rồi ông Adam nhẹ nhàng nói:
– Nếu vô tội, mà lại biến mất như vậy, e có chuyện gì đã xảy ra cho nó. Lúc đầu Kay không hiểu. Rồi cô đứng dậy, chạy vội về phòng.
Ba ngày sau, Kay Adam bước ra khỏi taxi, trước cửa nhà Corleone. Vì đã điện thoại trước, nên Tom Hagen đón cô ngay từ cửa. Gặp Tom, Kay thất vọng, vì cô biết thằng cha này rất kín đáo, không đời nào hé cho cô được điều gì.
Ngồi uống nước trong phòng khách, Kay thấy nhiều người qua lại quanh nhà, nhưng không thấy có Sonny. Cô đành hỏi thẳng Tom:
– Anh biết Mike ở đâu không? Tôi có thể gặp anh ấy được không? Hagen nói rất trơn tru:
– Tôi biết cậu ấy khỏe, an toàn. Nhưng ngay lúc này, tôi không biết cậu ấy ở đâu. Nghe tin viên đại úy kia bị bắn, cậu ấy sợ bị họ kết tội, nên tránh mặt. Cậu ấy bảo là sẽ liên lạc với nhà khoảng tháng nữa.
Hắn không những chỉ bịa đặt, hắn còn muốn Kay hiểu, chỉ có thể nói với cô đến thế thôi.
Kay vẫn hỏi:
– Có đúng ông đại úy đó đã đánh vỡ hàm anh ấy không? Tom bảo:
– Hình như thật vậy. Nhưng Mike đâu phải thằng hay thù oán. Tôi bảo đảm cậu ấy chẳng liên quan gì đến mấy vụ kia.
Kay mở bóp lấy ra lá thư:
– Anh có thể chuyển thư này đến Mike, khi nào anh liên lạc được với anh ấy, được không?
Hagen lắc đầu:
– Nếu tôi nhận thư này, lỡ phải ra toà, cô cũng phải xác nhận điều đó. Như thế chứng tỏ tôi đã biết nơi ở ẩn của cậu ấy sao. Tại sao cô không ráng đợi một chút. Tôi tin Mike sẽ liên lạc với cô.
Kay uống cạn ly, đứng dậy ra về. Nhưng Hagen vừa mở cửa, thì một người đàn bà cũng từ ngoài đi vào. Kay nhận ra bà già thấp người, tròn trịa này là mẹ của Mike. Cô bắt tay, chào bà:
– Bà khỏe không ạ?
Bà nhìn Kay một lúc, rồi cười thân mật:
– À, cô là bạn gái của Mike. Cô ăn gì chưa?
Bà nói tiếng Anh còn nặng giọng Ý, Kay phải ráng lắm mới hiểu. Cô lắc đầu bảo không, ý nói là không muốn ăn gì. Nhưng bà Trùm quay lại quạt cho Tom một tràng tiếng Ý, rồi trở lại tiếng Anh:
– Mi tệ quá, không pha nổi cho cô ấy được ly cà phê nữa. Bà nắm tay Kay, bàn tay bà thật ấm áp, dẫn cô vào nhà bếp:
– Cháu phải uống cà phê, ăn chút gì đã, rồi có người đưa cháu về. Con gái đàng hoàng như cháu, không đi xe lửa được.
Bà ấn Kay ngồi xuống ghế, lăng xăng cởi mũ, áo khoác. Chỉ mấy giây sau trên bàn đã đủ bánh mì, phô mai, xúc xích và bình cà phê bốc khói trên lò.
Kay rụt rè nói:
– Cháu đến hỏi thăm tin tức anh Mike, nhưng ông Hagen bảo chẳng ai biết anh ấy ở đâu.
Hagen vội nói chặn ngay:
– Chúng ta chỉ có thể cho cô ấy biết thế thôi, bác à. Bà Trùm quắc cặp mắt đen nhỏ xíu, nạt:
– Bây giờ mày lại dạy cả bác phải làm gì à? Tới bác trai cũng không hề bảo bác phải làm gì.
Kay hỏi:
– Thưa, bác trai khỏe chưa ạ?
– Khỏe, khỏe rồi. Ông ấy cũng già cả, lẩm cẩm rồi, mới để chuyện xảy ra như thế.
Nói xong bà vỗ vỗ đầu như vừa nói điều bất kính. Bà rót cà phê và ép Kay ăn thêm bánh mì, phô mai.
Khi cả hai uống cà phê xong, bà nắm hai bàn tay Kay trong hai tay bà, thủ thỉ:
– Cháu sẽ chẳng nhận được thư từ tin tức gì của thằng Mike nhà bác đâu. Nó phải trốn hai, ba năm. Có thể còn lâu hơn thế, còn lâu lắm cháu ạ. Cháu về với gia đình đi. Kiếm đứa nào đàng hoàng mà lấy đi, cháu.
Kay lấy lá thư ra:
– Bác chuyển thư này tới anh giùm cháu. Bà Trùm nhận lá thư, vỗ nhẹ lên má Kay, bảo:
– Được, để bác lo.
Hagen vừa mở miệng phản đối, bà lại mắng cho một tràng tiếng Ý. Rồi bà tiễn chân Kay, tới cửa bà hôn lên má cô, thì thầm:
Quên Mike đi. Nó không còn là của cháu nữa đâu.
Hai gã đã ngồi sẵn trong xe chờ Kay. Suốt dọc đường về khách sạn chúng không nói một lời. Kay cũng im lặng. Cô đang cố gắng làm quen với sự thật, người cô yêu là một tên sát nhân máu lạnh. Điều này do chính mẹ ruột anh ta nói với cô, còn nghi ngờ gì nữa.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già