Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
hững ngày còn lại của tuần cũng trôi qua một cách bình thường. Pip vẫn đến trường, còn Ophélie đến trung tâm làm việc. Vào trưa thứ sáu cô nhận ra mình đã làm được ba ngày và họ chấp nhận cô vào làm việc như một nhân viên tình nguyện.
Cô sẽ làm việc vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu. Tuần kế tiếp, họ sẽ đào tạo cô cùng các nhân viên khác vài giờ mỗi ngày. Ophélie đưa cho họ giấy chứng nhận sức khỏe và lý lịch trong sạch của cô. Họ lấy dấu tay của Ophélie vào ngày thứ sáu, trước khi cô rời trung tâm. Họ cần biết rõ về cô. Họ nói cần sự tham khảo ý kiến cá nhân. Mọi thứ đã sẵn sàng. Cô không biết mình phải làm gì cho họ. Họ sẽ đào tạo cô. Tuy nhiên cô cảm thấy vẫn chưa thỏa đáng. Cô muốn học hỏi hơn nữa.
Cô đã nhận được lời khuyên của Miriam vào cuối tuần và Ophélie đã cảm ơn Miriam khi cô rời trung tâm.
Ophélie tự hào nói khi đón Pip vào chiều thứ sáu: “Mẹ đã đạt tiêu chuẩn. Họ muốn mẹ trở thành nhân viên tình nguyện tại Wexler”. Ophélie thật sự cảm thấy vui. Cô có cảm giác như mình là người hữu ích và có thể tạo nên sự thay đổi nhỏ trong thế giới này.
“Mẹ giỏi thật! Ngày mai con sẽ nói cho chú Matt nghe việc này”. Matt muốn xem Pip đá bóng, nhưng cô bé bảo anh nên đến vào lúc khác vì nó đang luyện tập. Pip nhỏ nhắn và mảnh khảnh, tuy nhiên nó lại chơi khá hay và rất nhanh nhẹn. Cô bé từng chơi bóng hai năm cho đội bóng của trường. Nó thích chơi bóng hơn là múa ba lê.
Pip làm xong bài tập về nhà vào ngày thứ sáu, sau đó nó cùng bạn bè ra ngoài chơi. Andrea đến nhà và cùng ăn tối với họ. Andrea nghe Pip nói Matt sẽ đưa hai mẹ con họ đi ăn tối vào ngày mai. Andrea nhướng mày nhìn Ophélie rồi hỏi: “Cậu không định cho mình biết mọi chuyện à? Kẻ dụ dỗ trẻ con sẽ đến đây sao?”.
Ophélie nói: “Anh ấy muốn gặp Pip”. Cô tin đó là sự thật. Cô cũng vui khi gặp Matt và xem anh như một người bạn. “Có lẽ chúng ta không nên gọi anh ấy như thế nữa”.
“Vậy mình nên gọi anh ấy là bạn trai của cậu. Mình nghĩ là nó phù hợp”.
Ophélie phản ứng bằng cách lắc đầu. “Khó lắm! Mình không muốn có một người bạn trai nào cả. Anh ấy chỉ là bạn mà thôi”.
Cô nghĩ sau cuộc trò chuyện Matt cũng nghĩ như cô. Từ lâu, cô đã quyết định không quan tâm đến bất kỳ người đàn ông nào khác nữa.
“Đó là những gì cậu cần quan tâm. Anh ấy như thế nào nhỉ? Đàn ông sẽ không bao giờ vào thành phố để mời một người phụ nữ ăn tối chỉ vì muốn gặp con gái của cô ấy. Hãy tin mình đi, mình hiểu đàn ông mà”. Dường như cô ấy đúng và Ophélie cũng biết điều đó.
“Có lẽ anh ấy cũng có việc gì đó ở thành phố”. Ophélie nói.
Andrea tự tin nói: “Anh ấy đang chờ thời cơ đến ấy mà. Nếu cậu không phản đối, anh ấy sẽ tiến thêm một bước nữa đấy”.
Ophélie nói một cách chân thành: “Mình hi vọng là không”. Sau đó cô bắt đầu tìm cách để thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện. Cô bắt đầu kể cho Andrea nghe về công việc của mình ở Wexler. Andrea vô cùng ấn tượng với những gì Ophélie nói và cô vui khi nhận ra bạn mình có việc gì đó để làm.
Chiều hôm sau khi chuông cửa reo, Ophélie đã ra mở cửa. Sự đánh giá của Andrea về tình bạn của cô khiến cô suy nghĩ khi mở cửa. Cô hi vọng Andrea đã sai.
Matt đứng ngoài cửa. Anh mặc chiếc áo cổ lọ màu xám, áo khoác da, quần xám và đôi giày được đánh bóng. Cách ăn mặc của anh hệt như của Ted. Nhưng Ted không bao giờ nhớ đánh bóng giày của mình. Anh ấy quá quan tâm đến công việc của mình và Ophélie đã phải mang chúng đi đánh bóng giùm anh.
Matt mỉm cười khi nhìn thấy Ophélie. Ngay sau đó Pip lập tức chạy nhanh xuống lầu. Matt nhìn chăm chú vào cô bé. Ophélie cảm thấy mình bớt căng thẳng hơn. Cô nghĩ anh đối xử tốt với Pip như một người cha và đối xử với cô như anh trai. Sau khi Pip đã khoe với anh căn phòng và kho báu của nó, Matt mới có dịp nói chuyện với Ophélie. Cô kể cho anh nghe về trung tâm Wexler. Anh có vẻ ấn tượng và ngạc nhiên. Cô cũng kể về nhóm tìm kiếm của mình.
Anh nói với vẻ quan tâm: “Tôi hi vọng cô sẽ không gia nhập cùng họ. Đó là một công việc khá quan trọng. Tôi chắc chắn đó là công việc tốt, nhưng nó hơi nguy hiểm”.
“Chắc chắn rồi. Nhưng họ đều là những người rất giỏi. Người phụ nữ trong nhóm đó trước đây là một cảnh sát. Một trong số hai người đàn ông cũng từng là cảnh sát và cũng là chuyên gia nghệ thuật. Người phụ nữ đó cũng thế. Người còn lại là từng làm cho hải quân. Họ không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào của tôi đâu!”. Nói xong cô mỉm cười. Pip cũng cùng trò chuyện với họ. Cô bé vô cùng hồi hộp khi Matt đến thăm. Ophélie vào nhà bếp rót cho Matt một ly rượu. Pip hỏi Matt về bức chân dung của nó mà anh đang thực hiện.
“Bức chân dung ấy như thế nào rồi chú? Chú sẽ tiếp tục làm nó vào tuần này chứ?”. Cô bé biết đây có lẽ là món quà tuyệt vời nhất cho mẹ nó. Cô bé vô cùng háo hức và không muốn chờ lâu.
“Chú chỉ vừa mới bắt đầu vẽ thôi mà”. Anh mỉm cười với cô bạn bé nhỏ. Anh mong nó không quá thất vọng khi nhìn thấy bức tranh. Nhưng anh lại thích làm việc này cho Pip và cho cả mẹ nó nữa. Tình cảm của anh dành cho Pip thật dễ nhận ra. Tâm hồn cô bé trong sáng hệt như mái tóc và đôi mắt của nó. Anh cũng muốn vẽ chân dung của Ophélie, dù từ lâu anh đã không vẽ chân dung người lớn.
Lúc gần 7 giờ tối họ cùng nhau ra ngoài ăn. Vừa ra khỏi cửa Matt bỗng đứng khựng lại, nhìn Pip. Cô bé cũng nhìn anh ngạc nhiên. Anh nói: “Cháu quên gì thì phải”.
Cô bé nói: “À! Chúng ta không thể mang con Mousse đến nhà hàng”. Tối nay cô bé mặc chiếc váy đen, áo len đỏ, trông nó có vẻ trưởng thành. Cô bé đã mặc đồ thật đẹp vì hôm nay nó ăn cùng mẹ và chú Matt. Ophélie dùng một chiếc kẹp tóc mới. Pip nói: “Chúng ta chỉ có thể mang con Moussy đến nhà hàng ở bãi biển mà thôi”.
Matt nói hóm hỉnh: “Chú không nghĩ đến việc này, nhưng chúng ta có thể cho con Mousse vào một chiếc túi. Mà này, cháu vẫn chưa cho chú xem đôi dép của Elmo và Grover đấy!”.
Pip bật cười. Cô bé trông rất vui. Nó hỏi: “Chú muốn thấy chúng à?”. Anh nhớ tất cả những gì cô bé kể cho anh nghe. Anh luôn luôn nhớ thế.
Anh nói một cách kiên quyết: “Này! Chúng ta sẽ không đi đâu cả nếu cháu không cho chú thấy đôi dép ấy”. Anh lùi lại, khoanh tay và đứng nhìn. Ophélie mỉm cười.
“Chú nói nghiêm túc đấy. Cả hai mẹ con phải mang nó. Chú muốn thấy Elmo và Grover. Cả hai mẹ con sẽ thay thế họ”. Pip chạy nhanh lên lầu và mang hai đôi dép xuống. Cô bé vô cùng vui sướng. Ophélie cũng mang dép vào.
Ophélie cảm thấy ngượng khi mang đôi dép Grover. Pip nhanh chóng mang dép Elmo. Cả hai đứng trước cửa. Matt mỉm cười: “Chúng tuyệt thật đấy! Chú rất thích chúng. Mà này, chú cảm thấy ghen tị quá. Chú cũng muốn có một đôi. Cháu có thể tìm giúp chú không?”.
“Cháu không nghĩ thế. Mẹ nói những đôi dép này khá nhỏ”.
“Chú sẽ cố nhét chân vào”.
Sau đó hai mẹ con thay dép rồi vào xe.
Họ đã có bữa ăn tối tuyệt vời và cùng nhau trò chuyện. Ophélie nhìn Matt và Pip. Trông anh thật thân thiện với cô bé. Rõ ràng là anh rất yêu trẻ con và biết cách làm chúng vui. Anh đã cho cô thấy anh là một người cởi mở và biết quan tâm cũng như luôn nhớ những gì Pip nói. Ngoài ra anh cũng là một người nhiệt tình và đáng kính trọng. Ophélie không bao giờ cảm thấy mình bị anh làm phiền bởi anh là một người thân thiện. Anh quả là một người tốt và là một người bạn tuyệt vời của cả hai mẹ con.
Họ trở về nhà lúc chín giờ rưỡi. Mọi người đều cảm thấy vui. Matt vẫn nhớ mang về vài con cua cho con Mousse. Pip vào nhà bếp rồi cho chúng ra tô.
Ophélie nói: “Anh thật tốt với chúng tôi”. Họ cùng ngồi trong phòng khách. Matt châm lửa lò sưởi hệt như khi ở bãi biển. Vài phút sau Pip trở ra. Ophélie đưa bộ đồ ngủ cho cô bé. Nó ngáp dài còn Ophélie và Matt thì bật cười.
Matt nói một cách chân thành: “Ophélie, cô xứng đáng nhận được sự cư xử tốt”. Anh cùng ngồi trên ghế với cô. Anh không uống rượu. Anh đã bỏ rượu nhiều ngày rồi. Anh vui khi vẽ bức chân dung của Pip và háo hức chờ đến ngày hôm nay để thăm hai mẹ con họ. Anh nhận ra mình chỉ uống rượu khi cảm thấy buồn và cô độc. Còn hôm nay anh cảm thấy rất vui và đã nói lời cảm ơn họ. “Tất cả chúng ta xứng đáng nhận được niềm vui. Nhà cô đẹp lắm!”. Anh hết lời khen ngợi ngôi nhà. Đó là một lời khen chân thành. Anh cũng khen căn phòng mà họ đang ngồi. Nó được Ophélie trang trí khá bắt mắt với những món đồ cổ. Nó thật khác với ngôi nhà của anh và Sally ở New York. Họ đã mua một ngôi nhà ở Park Avenue. Một trong những người trang trí giỏi nhất thành phố đã trang trí ngôi nhà cho họ. Anh không biết người này có đến trang trí cho nhà của Ophélie hay không, hay là cô tự mình trang trí cho ngôi nhà.
Ophélie nói: “Tôi rất vui khi anh khen ngợi nó. Tôi tự mình mua tất cả trong vòng năm năm qua. Tôi rất thích việc trang trí nhà. Nó làm tôi vui. Nhưng giờ đây ngôi nhà quá lớn đối với hai mẹ con tôi. Tuy nhiên tôi không nỡ lòng nào bán nó. Chúng tôi thích nơi này dù nơi đây để lại một ký ức khá buồn cho cả hai mẹ con. Nhưng dù gì chúng tôi vẫn sẽ cố sống vui vẻ”.
“Cô không cần phải gấp gáp gì cả. Tôi luôn cảm thấy mình quá vội khi bán căn hộ ở New York. Tuy nhiên tôi không biết phải làm gì cả. Tôi mất hết lý trí khi Sally cùng bọn trẻ ra đi. Chúng tôi cũng có vài món đồ đáng yêu”.
Ophélie hỏi: “Anh đã bán nó đi rồi à?”.
“Không! Tôi đã đưa chúng cho Sally và cô ấy đã mang nó đến Auckland. Có Chúa mới biết Sally làm gì với những món đồ ấy. Tôi không hề nhận ra cô ấy sắp xếp mọi việc, nó nằm trong kế hoạch của cô ấy. Chính vì thế nên ngay khi nói lời chia tay, Sally đã thực hiện mọi việc một cách nhanh chóng. Tôi nghĩ cô ấy sẽ về quê. Nhưng không, Sally đã đi cùng Hamish. Cô ấy là thế đó, luôn tận dụng thời gian. Một khi đã quyết định, Sally sẽ làm ngay”. Chính điều này làm Sally vô cùng thành công trong kinh doanh, nhưng cô cũng là một người vợ tệ bạc. “Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề. Cô ấy có thể thay đổi đồ vật, nhưng con người thì không. Ở bãi biển, thật khó để kiếm được những món đồ cổ như thế. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản”.
Ophélie đã biết những gì Matt nói đều là sự thật, anh bị mất mát quá nhiều. Nhưng cô lại vô cùng ngưỡng mộ Matt. Anh là một người biểu tượng cho hòa bình và sự cạnh tranh công bằng. Cuộc sống hiện tại của Matt là khá thích hợp với anh, nó cũng khá tiện nghi và anh rất yêu công việc của mình. Chỉ có điều không thể bù đắp là Matt đã mất những đứa con của mình. Nhưng giờ đây dường như anh không còn nhớ đến chúng nữa. Anh đã là một người cứng rắn và đã có Pip và Ophélie. Họ là hai người mà anh muốn gặp.
Anh ở lại đến 11 giờ rồi về. Đường về bãi biển đầy sương vào ban đêm. Trước khi về, anh cho Ophélie biết hôm nay mình rất vui. Anh luôn cảm thấy vui khi gặp hai mẹ con họ. Anh nhìn vào cửa phòng Pip, rồi chúc cô bé ngủ ngon. Cô bé ngủ say với con Mousse nằm dưới chân giường. Đôi dép Elmo của nó được đặt một bên.
Anh nói với Ophélie: “Cô quả là một phụ nữ may mắn”. Anh mỉm cười theo cô xuống tầng trệt. “Con bé là một đứa trẻ tuyệt vời. Tôi không biết mình trở nên may mắn như thế nào khi gặp nó ở bãi biển. Nhưng tôi thật sự vui khi gặp nó”. Anh không thể tưởng tượng mình có thể làm gì nếu thiếu cô bé. Nó là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho anh. Ophélie cũng là phần thưởng mà anh nhận được.
“Anh cũng là một người may mắn, Matt à. Cảm ơn anh đã cho hai mẹ con tôi một buổi tối tuyệt vời”. Cô hôn má Matt và anh mỉm cười. Nó làm Matt nhớ lại khoảng thời gian ở Pháp cách đây 25 năm, khi anh còn là một sinh viên.
“Hãy cho tôi biết khi nào cô bé tham gia trận đấu nhé. Tôi sẽ đến. Chỉ cần gọi điện báo cho tôi biết là tôi sẽ đến ngay”.
“Chúng tôi sẽ gọi cho anh mà!”, nó xong cô cười. Cả hai đều biết Pip sẽ gọi điện thoại cho anh vào ngày hôm sau. Ophélie cho rằng đó là việc bình thường và nó không gây hại gì cho ai cả. Dù gì, cô cũng phải tìm một người đàn ông che chở cho mình. Tuy nhiên cô chưa nhận được lời đề nghị của ai. Mối quan hệ hiện tại của họ thích hợp cho cả ba người.
Ophélie nhìn anh lái xe trên đường đến ga xe lửa cũ. Sau đó cô đóng cửa rồi tắt đèn. Tối hôm ấy Pip ngủ trong phòng của nó. Từ khi về đây, nó hiếm khi nào ngủ một mình trong phòng. Ophélie nằm trên chiếc giường rộng lớn một mình. Cô vẫn chưa ngủ. Cô nằm đó suy nghĩ về buổi chiều nay và nghĩ về người bạn của Pip. Cô biết mình thật may mắn khi có anh. Tuy nhiên cô vẫn nghĩ và nhớ nhiều đến Ted. Cô nhớ đến những kỷ niệm xưa. Nó thật tuyệt vời. Dù sự việc trước đây có tệ như thế nào đi nữa cô vẫn nhớ đến Ted.
Cuộc đời cô dường như kết thúc và vai trò làm mẹ của cô là quá ngắn khi cả Ted và Chad đều ra đi. Giờ đây cô chỉ còn lại Pip mà thôi. Cô không thể tưởng tượng được cuộc đời mình sẽ ra sao. Cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến nó. Cô sẽ vô cùng cô độc. Dù có Andrea và có cả Matt, nhưng nếu Pip vào đại học, cô chỉ còn lại một mình. Suy nghĩ đó làm cô đau nhói và nhớ Ted nhiều hơn. Cô chỉ còn cách nhớ quá khứ thôi. Tương lai của Ophélie hình như rất kinh khủng và đáng sợ. Lúc này đây Ophélie vô cùng đau buồn khi nghĩ đến cái chết của hai người thân mà cô vô cùng yêu thương. Giờ đây chỉ có trách nhiệm với Pip mới giúp cô tiếp tục sống tốt. Ophélie biết cái chết là một sự giải thoát thanh thản, nhưng cô phải có trách nhiệm với con gái.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên