Chương 15
ghe nói có anh chàng Đài Loan nào đó đang ráo riết tán tỉnh em phải không?
- Anh thấy sao?
- Anh ủng hộ cả hai tay nhưng trước mắt em phải bảo hắn đến xét nghiệm máu ở trung tâm phòng chống sida nhé?
Hải Yến lại cười mắt vẫn nhìn thẳng phía trước:
- Cảm ơn anh đã quan tâm đến em.
- Em không phải kiểu cách như vậy, đó là bổn phận của anh mà.
"Chỉ bổn phận thôi ư". Hải Yến chua chát nghĩ. Cô liếc sang Hạo Thiên, anh vẫn vô tư như trẻ con. Bất giác Hải Yến thở dài.
- Em sao vậy? - Hạo Thiên chợt hỏi.
- Sao là sao?
- Hình như em đang có chuyện buồn?
- Buồn ư? - Hải Yến hỏi lại giọng lạc lẽo: - Ồ, sao lại không có được? Cuộc đời mà!
Thái độ của Hải Yến thật lạ. Có vẻ triết lý nữa. Thường ngày khi gặp chuyện buồn bực Hải Yến chỉ biết gắt gỏng, cau có. Sao hôm nay lại trầm tư đến phát rét vậy? Hạo thiên chịu thua, anh không đọc được những suy nghĩ trong đầu Hải Yến lúc này.
- Anh có thể giúp gì được cho em?
- Không cần đâu! - Hải Yến trả lời dấng dẳng, và ra hiệu cho Hạo Thiên dừng xe lại bên đường.
- Gì vậy? - Hạo Thiên ngạc nhiên.
- Em xuống đây!
- Làm gì?
Hải Yến trừng mắt khó chịu:
- Chẳng lẽ tôi không có quyền đi dạo?
Hạo Thiên lắc đầu rồi cho xe chạy thẳng. Hải Yến thừ người ra một lúc. Cô cũng không biết tại sao mình lại quyết định xuống ở đây nữa. Có lẽ Hải Yến không chịu được thái độ quá ư dửng dưng của Hạo Thiên chăng? Nhưng cô đâu có quyền gì... Đang nghĩ tới đó thì một chiếc xích lô trở tới, Hải Yến ngoắc lại. Nếu có ai để ý có lẽ người ta bảo cô điên, nhưng mặc. Hải Yến không nhìn ai và nghĩ tới ai cả. Lúc này trông cô như một mớ bòng bong rối mù ấy. Hải Yến đi một mạch đến trước cửa phòng làm việc của mình và dặn với nhân viên trực là cô sẽ không tiếp khách và không nhận điện thoại của bất kỳ ai. Nói xong Hải Yến vào trong và đóng sầm cửa lại.
Hải Yến ngồi phịch xuống ghế, măt đăm đăm nhìn chiếc máy đánh chứ nhưng hình như cô chẳng thấy gì cả. Một nỗi thất vọng ập đến xâm chiếm tâm hồn cô. Hải Yến bỗng thấy giận Hạo Thiên kinh khủng, tại sao anh cứ mãi đày đọa trái tim tội nghiệp của cô! Anh không hiểu thật hay cố tình không hiểu? Những gì Hải Yến muốn nói với anh? Trước đây là Thảo Nguyên còn bây giờ là ai? Cô gái nào may mắn được Hạo Thiên yêu? Hải Yến nghe tim mình nhức nhói. Không thể được! Trời hỡi, đừng bắt ta phải làm những việc như đã làm với Thảo Nguyên. Ta nào đâu muốn làm thế chỉ vì, chỉ vì. Hải Yến cảm thấy ngột ngạt, khó thở, cô đứng dậy mở toang cửa sổ. Làm thế nào để Hạo Thiên hiểu được tình cảm của ta bây giờ? Thú thật với anh ấy ư? Điều đó đối với ta khó biết chừng nào! Như vậy là đành chấp nhận thua cuộc, vờ đi để anh ấy mang về đây một cô gái nào đó? Không! Tất cả phải là của ta, cả Hạo Thiên nữa! Hải Yến bậm môi, mắt long lên. Vậy phải làm gì đây để ngăn cản tình cảm của Hạo Thiên? Hải Yến đi đi lại lại trong phòng vẻ suy nghĩ... Mãi sau mắt Hải Yến vụt sáng lên, rồi một nụ cười rất lạ chờn vởn trên đôi môi mỏng của cô...
Từ chỗ Mai Phương ra, Hạo Thiên không về thẳng nhà mà ghé lại chỗ Nhã Yên. Thái độ ban sáng của Hải Yến làm anh bồn chồn lo lắng:
- Anh, sao bảo là hai ngày nữa chúng ta mới gặp mà?
- Ừ, nhưng anh bỗng nẩy ra ý định là muốn đến để... kiểm tra đột xuất.
- Đâu? - Nhã Yên xòe tay ra trước mặt Hạo Thiên.
- Cái gì?
- Thì... lệnh xét nhà!
Hạo Thiên cười xòa và nắm tay Nhã Yên vào nhà:
- Mẹ và Thế Hùng đâu em?
- Thế Hùng vừa chở mẹ đi giao hàng - Nhã Yên vừa trả lời vừa pha cho Hạo Thiên một ly chanh nóng - Mẹ nói, trưa này anh có gọi điện cho em, có việc gì vậy?
- Thì lúc nãy anh đã bảo là anh muốn kiểm...
- Nhưng kiểm tra trong lúc biết chắc chắn người đó không có nhà là chuyện của một người không bình thường - Nhã Yên trao ly nước cho Hạo Thiên giọng có một chút giận dỗi.
Đúng là không bình thường thật rồi. Suốt ngày nay Hạo Thiên giống như một kẻ tâm thần, lòng anh cứ nôn nao thế nào ấy. Tất nhiên không phải là không có lý do. Rồi một thoáng Thảo Nguyên vụt qua trong trí với cái chết có chút gì mờ ám làm anh bỗng thấy ái ngại cho Nhã Yên. Nhưng giải thích cho Nhã Yên hiểu điều đó quả là khó.
Hạo Thiên uống một ngụm nước để dằn cơn xúc động. Song anh nắm tay Nhã Yên kéo ngồi xuống cạnh mình và nhìn cô âu yếm:
- Sáng nay anh đã nói chuyện chúng mình với cha mẹ!
Nhã Yên mở to mắt không giấu được vẻ hồi hộp.
- Tất nhiên anh không nói cho mọi người biết đó là ai. Anh muốn có một cuộc diện kiến bất ngờ và thú vị.
- Thế... thế có ai nói gì không anh?
- Có chứ - Hạo Thiên cố tình kéo dài phút giây chờ đợi của Nhã Yên - Mọi người đều... chúc mừng anh.
Nhã Yên thở phào, niềm hạnh phúc tràn ngập trên mắt, trên môi cô gái lần đầu tiên biết thế nào là tình yêu:
- Thế còn chị Hải Yến?
Hạo Thiên giật mình, thật lòng anh muốn tránh không nhắc đến Hải Yến nhưng không ngờ Nhã Yên là một cô bé quá nhạy cảm.
- Hải Yến không phản đối. Nhưng sao em lại hỏi vậy?
- Ồ! Không có gì đâu anh, tại em không nghe anh nhắc đến Hải Yến nên sợ vậy mà! - Nhã Yên mỉm cười cho Hạo Thiên yên lòng và tự nhủ mình là hãy quên đi những chuyện đã qua.
Hạo Thiên chậm rãi đốt một điếu thuốc, đó là thói quen mỗi khi anh có điều gì lo nghĩ. Mặc dù Nhã Yên nói thế nhưng anh đã đọc được trong mắt cô một điều không bình thường. Riêng Nhã Yên cũng vậy, cô chống tay lên cằm đăm đăm nhìn Hạo Thiên. Hình như anh đang cố giấu cô một điều gì đó chăng? Giọng Nhã Yên thật dịu dàng: - Hạo Thiên, có phải anh đang lo nghĩ điều gì đó không?
Hạo Thiên giấu sự bối rối của mình bằng cách đưa điếu thuốc lên môi. Có nên nói hết cho Nhã Yên biết về chuyện Thảo Nguyên không? Rồi những hành động của Hải Yến nữa? Kể hết, hết ư? Tâm hồn Nhã Yên trong sáng quá! Không, ta không có quyền gieo vào cho cô bé một nỗi sợ hãi vu vơ:
- Nhã Yên này, em có biết điều kiện cần của một tình yêu là gì không?
- Là lòng tin và sự tôn trọng - Nhã Yên trả lời không cần suy nghĩ.
- Đúng rồi! Trong cuộc sống luôn luôn có những chuyện xảy ra ngoài dự định mà người ta không thể nào lường trước được. Thế trong những trường hợp đó em có bảo đảm rằng niềm tin của mình không bị lung lay không?
- Em không biết, nhưng tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Vì anh yêu em, tin em và muốn rằng trong mọi hoàn cảnh em phải tuyệt đối tin tưởng ở anh.
Nhã Yên nhăn mặt:
- Sao lại áp đặt như vậy? Chỉ có những kẻ hay lừa dối mới bắt người khác tin mình anh hiểu không?
Hạo Thiên siết chặt tay Nhã Yên, ánh mắt anh nhìn cô thật nồng nàn:
- Đừng suy diễn kiểu trẻ con như vậy cô bé! Có rất nhiều chuyện anh muốn nói với em nhưng bây giờ chưa phải lúc. Vì vậy chỉ cần em hứa với anh một lời.
- Hứa gì bây giờ, những ý tưởng của anh trửu tượng quá làm sao em hiểu nổi.
- Em thông minh hơn thỏ, tinh quái hơn chồn còn giả vờ nữa ư? Thôi đi nhỏ, hãy hứa là tin cho anh yên lòng.
- Em biết gì đâu mà hứa - Nhã Yên vẫn bướng bỉnh.
Hạo Thiên vẫn cố gắng giải thích:
- Thì cứ hứa đi, biết đâu sau này sẽ có dịp mang ra cân nhắc.
- Nhưng...
- Em thật không chịu được. Chờ anh hóa điên lên rồi mới chịu hứa hay sao hả?
- Có lẽ thế! - Nhã Yên nheo mắt trêu Hạo Thiên và anh đã trừng phạt cho thái độ "lì" của người yêu bằng nụ hôn dài...
Hạo Thiên về đến nhà thì mọi người đã ăn uống xong. Anh cũng ăn qua loa rồi về phòng. Tắm rửa xong Hạo Thiên tắt đèn lên giường nằm nhưng rồi không biết nghĩ gì mà anh lại ngồi bật dậy. Hạo Thiên xốc tung các bức vẽ trên bàn, trong hộc bàn, tủ quần áo nhưng chẳng thấy thứ mình đang tìm:
- Quái, tối hôm qua mình để ở đây mà?
- Có phải anh đang tìm cái này không?
Hạo Thiên ngẩng lên, anh đưa tay cầm lấy bức họa chân dung một cô gái trên tay Hải Yến, mắt anh ánh lên nghi ngờ.
- Dì Phục mới đưa cho em lúc nãy, dì nhặc được nó trên bục cửa sổ ở phòng ngoài.
Hạo Thiên nhíu mày. Đúng rồi, tối qua anh đã đứng ở ngoài đó rất lâu và lúc vào lại quên mất bức họa chân dung của Nhã Yên. Vậy mà... Hạo Thiên thấy xấu hổ về những ý nghĩ của mình vừa rồi:
- Cảm ơn em, anh quên mất! - Hạo Thiên vội vàng cất bức họa như sợ Hải Yến hỏi đến - Em không ngủ được à?
Hải Yến ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ:
- Mấy ngày nay trờng nóng quá không tài nào ngủ sớm được. Biết anh đã về và thế nào cũng tìm bức họa nên em liền mang sang đây. Sao anh về muộn vậy? Cha mẹ chờ mãi.
Hạo Thiên cười, thấy Hải Yến không đã động gì đến người trong ảnh là anh mừng rồi.
- Hôm nay anh có nhiều việc phải làm, vả lại anh vừa nhận ký một hợp đồng dài hạn với xí nghiệp trang tri nội thất Kim Tháp. Chưa chi ông ta đã giao cho anh trang tri ba căn nhà cùng một lúc vào đầu tháng tới.
- Mừng cho anh, nhưng như vậy kế hoạch của anh cũng không bị gay chứ?
- Em muốn nói...
- Chuyện... đưa nàng về "dinh" ấy mà - Hải Yến cười tránh nhìn vào mắt Hạo Thiên - Em cũng nôn nóng muốn biết mặt... chị dâu tương lai.
- Có lẽ đó là việc đầu tiên phải hoãn lại.
- Cần thiết phải như vậy sao?
- Anh không còn cách nào khác. Vả lại - Hạo Thiên nói một câu đầy ngụ ý - Cô ấy cũng muốn có thêm thời gian để thử thách tình yêu của anh:
- Và thử thách cả cô ta nữa chứ! - Hải Yến đứng dậy cười vào mắt Hạo Thiên - Thôi, anh nghỉ đi!
Và Hải Yến bước ra ngoài gương mặt trở lại lạnh lùng...
- CON đi nghe mẹ!
Bà Huệ Thu đang lau bàn ghế trong phòng khách, nghe Nhã Yên hỏi bà liền ngừng tay lại.
- Ủa, nếu mẹ nhớ không lầm thì hôm nay con trống giờ đâu mà?
- Đúng rồi, nhưng hôm nay con phải đi sớm để ghé lại chỗ bác Vĩnh nhận tài liệu mới.
Mặt bà Huệ Thu thoáng chút ái ngại:
- Nhã Yên nè, hay là con đừng làm ở chỗ bác Vĩnh nữa.
- Sao vậy mẹ? Con thấy công việc ở đấy rất hợp với mình.
Bà Huệ Thu lắc đầu:
- Mẹ chỉ sợ khó cho con!
Hiểu ý mẹ, Nhã Yên cười nhìn mẹ thương yêu:
- Có gì đâu mẹ. Mình làm việc và được trả công đó là chuyện tất nhiên và hoàn toàn chính đáng. Vả lại... - mắt Nhã Yên long lanh cười - vả lại trong thời gian nay bác Vĩnh vẫn chưa biết con và Hạo Thiên yêu nhau kia mà.
- Hạo Thiên chưa dám nói hay là...
- Không mẹ à - Nhã Yên khoát tay lia lịa vì biết mẹ đang hiểu lầm ý mình - Hạo Thiên muốn tao sự bất ngờ cho gia đình.
Bà Huệ Thu cười, thở ra:
- Làm mẹ hết hồn, tưởng có chuyện gì bất ổn rồi chứ. Thôi, con đi đi để trễ.
- Dạ, con đi nghe mẹ.
Nhã Yên đến chỗ bác Vĩnh thì mọi người đã nghỉ trưa. Nhã Yên tìm đến phòng Hải Yến, cửa vẫn mở. Hải Yến đang ngồi trong phòng với một số giấy tờ trên bàn.
Thấy Nhã Yên, Hải Yến vồn vã:
- Nhã Yên đó hả, ngồi đi bồ!
Nhã Yên cười nụ ngồi xuống ghế. Chợt thất vọng ngay sau đó khi thấy Hải Yến miệt mài cúi xuống bên chiếc máy đánh chữ. Một lúc sau, Hải Yến rời khỏi ghế:
- Cảm phiền chờ chút nghe!
Và Hải Yến sang phòng bên.
Nhã Yên chỉ còn cách gật đầu rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mặt Nhã Yên là bức tường cao, kiên cố, có hàng cây leo chằng chịt với rất nhiều những bông hoa bé xíu màu hồng lung linh dưới nắng. Hoa gì nhỉ? - Nhã Yên tự hỏi nhưng không trả lời được. Trông nó mỏng manh và dễ thương đến lạ. Vài con bướm đủ màu bay lượn chung quanh. Một bức tranh đẹp.
- Lại đây Nhã Yên!
Nhưng Nhã Yên vừa ngồi xuống bàn thì một lần nữa Hải Yến lại đứng dậy:
- Ý chết, mẹ bảo gọi điện cho anh Hạo Thiên mà suýt nữa tôi quên mất.
Nghe nhắc đến Hạo Thiên, Nhã Yên không khỏi giật mình. Cô ngước lên bắt gặp tia nhìn dò xét từ phía Hải Yến. Hải Yến quay đi, để giấu sự luống cuống của mình:
- Alô, có anh Hạo Thiên ở đó không?
-...
- Vâng, tôi chờ!
-...
- Em đây, em gọi từ văn phòng xí nghiệp.
-...
- Ba về rồi còn em thì vẫn chưa được phép - Hải Yến liếc nhanh về phía Nhã Yên - Vẫn còn một người khách đang chờ em. Xong là em về ngay. Anh đến đón em cùng về nhà dùng cơm trưa chứ?
-...
- Anh thì lúc nào cũng bận. Hẳn anh được cô nàng nào mời ăn cơm rồi chứ gì? Thôi được rồi, em không nghe anh nữa đâu. Chiều nay anh về mà giải thích với mẹ.
Hải Yến giận dỗi gác máy, miệng cằn nhằn:
- Người gì đâu mà lúc nào cũng bạn với bè. Cả tháng ăn cơm nhà không được hai lần. Chán thật!
Rồi Hải Yến vừa ngồi xuống ghế soạn tài liệu vừa như phân trần thêm:
- Nhã Yên biết không, tôi có một ông anh đào hoa không chịu được. Anh ấy vừa từ nước ngoài về, có tài, do đó đủ điều kiện để hấp dẫn phụ nữ. Hạo Thiên đi đến đâu thì y như rằng: hôm trước, hôm sau đã có vài cô nàng bám theo...
Nhã Yên bắt đầu ngeh nhột nhạt, cô loay hoay mãi trên ghế chưa biết phải phản ứng thế nào thì Hải Yến nói tiếp:
- Đời nghĩ cũng buồn cười thật Nhã Yên à. Không hiểu sao người ta cứ thích đuổi theo một cái gì đó ngoài tầm với mình. Các cô gái thời nay cũng vậy, đuổi theo bọn đàn ông giàu có để tự biến mình thành nạn nhân của trò đùa tinh quái.
Nhã Yên như người ngồi cạnh bếp lửa, sốt ruột, nhấp nha, nhấp nhổm, hai má nóng ran. Nói gì bây giờ?
- Cô biết không, tôi có cảm giác rằng tất cả những người đàn ông giàu có trên đời này đều không chung thủy - Hải Yên vẫn tiếp tục - Ngay cả ông anh tôi cũng vậy. Anh ấy đã từng choáng ngợp trước một vài cô gái nhưng khi đã đạt được mục đích của mình rồi thì...
Nhã Yên lắc đầu, cô không tin Hạo Thiên là người như vậy! Đây là một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt. Nhưng Hải Yến nói xấu anh mình để làm gì? Hải Yến là một người thông minh, có thể chị ấy đã đoán ra mối quan hệ giữa ta và Hạo Thiên chăng? Tại sao lại khôNg, và mục tiêu mà Hải Yên muốn tấn công chính là ta chứ không phải Hạo Thiên. Rõ ràng Hải Yến đã tỏ ra xem thường bạn gái của Hạo Thiên và tự an ủi mình bằng cách vu cho người ta là những kẻ ham lợi. Thật trớ trêu và ác độc. Giá như Hải Yến không phải là con bác Vĩnh, là em gái của Hạo Thiên có lẽ Nhã Yên đã nói một câu gì đó cho hả giận. Đằng này...
- Xin lỗi chị, tôi không thể ngồi lâu hơn được nữa vì còn phải đến trường.
Hải Yến trợn mắt:
- Sao này giờ không nói?
- Tôi ngại làm chị mất hứng.
- Có gì đâu - Hải Yên cười tinh quái - chuyện tào lao thôi mà!
Dù cố gắng đạp xe thật nhanh nhưng khi đến trường Nhã Yên cũng trễ mất mười phút. Sân trường vắng lặng, các dãy lớp im phăng phắc. Nhã Yên vừa dựng xe đạp xong thì có một học sinh trực đến báo:
- Thưa cô, cô có khách!
Nhã Yên hơi ngạc nhiên song cô cũng gật đầu và đi thẳng vào văn phòng.
Từ ngoài nhìn vào, trong phòng có hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau. Một là cô Hào - hiệu phó chuyên môn của trường. Hai là người đàn bà lạ - Nhã Yên đoán là phụ huynh học sinh đến tìm cô. Nhã Yên gật đầu chào cả hai. Cô Hào đứng dậy nói:
- Cô đã bố trí người dạy thay, em cứ ngồi đây tiếp khách đi.
- Dạ, cảm ơn cô!
Nhã Yên quay lại nhìn kỹ người đàn bà trước mặt, chị ta trông quen quá:
- Xin lỗi chị là...
- Hoàng Dung, mẹ của Hoàng Vũ học sinh lớp cô đang chủ nhiệm.
- À, ra vậy! Thế chị đến tìm tôi có việc gì không?
Hoàng Dung quét tia nhìn có chút tò mò lẫn dò xét về phía Nhã Yên:
- Cô còn trẻ lắm, đẹp lắm, hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của tôi. Hẳn cô là giáo viên mới ra trường?
Nhã Yên hơi khó chịu:
- Hy vọng chị mất thời gian đến đây không phải vì chuyện linh tinh đó.
Hoàng Dung nhếch một mép cười:
- Dĩ nhiên là tôi không có thời gian để làm chuyện tầm phào. Tôi đến để làm rõ một số vấn đề có liên quan đến con trai tôi.
Nhã Yên nhíu mày, vấn đề gì có liên quan đến Hoàng Vũ? Nhã Yên nhớ ra và gật gù:
- Tôi hiểu rồi. Thế Hoàng Vũ đã nói gì với chị?
- Hoàng Vũ chẳng nói gì cả, nó chỉ than phiền với bạn bè rằng cô đang nghi ngờ nó lấy cắp số tiền của một bạn cùng lớp.
Nhã Yên khó chịu ra mặt, nhưng cô vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
- Chị có cần nghe tôi giải thích không?
- Không - Hoàng Dung khoát tay - Tôi thừa biết cô muốn nói gì rồi. Còn học sinh thì bao giờ cũng bị thiệt thòi. Vì vậy tôi yêu cầu cô phải làm rõ việc này, để tìm ra ai là kẻ ăn cắp. Nếu không tôi chẳng để cô yên đâu!
Nhã Yên giận tái mặt. Cô không ngờ Hoàng Dung lại dám thách thức cô như vậy.
- Nếu chị có thái độ nóng nảy như thế thì tôi thấy cần nói thẳng cho chị biết rằng chính con trai chị là thủ phạm đánh cắp số tiền của bạn. Sáng nay Hoàng Vũ đã đến gặp tôi và thú nhận tất cả. Tôi hứa là sẽ giữ kín chuyện này, nhưng nếu chị không tin tôi sẽ gọi Hoàng Vũ lên đây ngay bây giờ.
- Tôi không tin con trai tôi lại hư đốn như vậy. Nó không thiếu thốn đến nỗi phải đi ăn cắp. Cô đã bức bách nó - Hoàng Dung gân cổ cãi.
Nhã Yên tức tối lắc mạnh đôi vai nói:
- Chị là mẹ mà chưa bao giờ hiểu con trai mình cả. Chị đã bỏ mặc nó. Hoàng Vũ cần những thứ mà chị không bao giờ có. Đó là tình thương, sự che chở của người mẹ, chị hiểu không? Được rồi, chị chờ xem rồi sẽ biết.
Nói xong, Nhã Yên cho một học sinh trực xuống lớp gọi Hoàng Vũ. Trong khi đó Hoàng Dung vẫn thản nhiên, gương mặt không lộ chút sốt ruột hay lo lắng nào. Nhã Yên lắc đầu ngao ngán... Mãi một lúc sau:
- Thưa cô, hôm nay anh Vũ không đến lớp ạ!
- "Trời đất". Nhã Yên khựng lại trong chốc lát. Cô hoàn toàn bất ngờ trước sự việc này. Tại sao Vũ không đến lớp? Nó mặc cảm vì làm một việc sai trái ư? Nhưng ta đã tha thứ cho nó rồi kia mà. Chỉ có Hoàng Vũ mới làm cho Hoàng Dung hiểu ra được. Giờ phải làm sao đây?
- Hoàng Dung này, trước khi chị đến đây hẳn Hoàng Vũ có... - Nhã Yên chợt im bặt khi chạm phải nụ cười giễu cợt của Hoàng Dung. Cô ta nhổm người về phía trước, sát mặt Nhã Yên rồi gằn từng tiếng một:
- Rõ rồi chứ cô Nhã Yên? Cô đã xúc phạm con trai tôi và gia đình tôi. Tôi báo trước, Hoàng Vũ mà có chuyện gì thì cô đừng hòng mà yên ổn.
- Chị Dung, hãy nghe tôi...
Nhã Yên chưa nói hết câu thì Hoàng Dung đã đùng đùng bỏ đi ra cửa không một lời chào. Nhã Yên không quan tâm đến những lời đe dọa của Hoàng Dung mà chỉ lo cho Hoàng Vũ, không hiểu thằng bé đi đâu và làm gì? Sáng nay Vũ có đến nhà Nhã Yên để kể hết về hoàn cảnh gia đình mình và trả lại số tiền đã đánh cắp của bạn. Nhã Yên rất vui vì thấy Vũ nhận ra sai lầm của mình. Cô không hề quở mắng cũng như trách phạt mà chỉ khuyên thằng bé dẹp hết mọi mặc cảm tự ti để vươn lên và cố gắng trong học tập. Vậy thì không lý nào Hoàng Vũ lại giận cô mà bỏ học. Hẳn bên trong chuyện này có vấn đề gì đó cần làm sáng tỏ.
- Chuyện rắc rối quá hả?
Nhã Yên ngẩng lên, cô Hào đang đứng trước mặt:
- Cô... cô đã nghe hết rồi chứ ạ?
Cô Hào gật đầu, hỏi giọng ân cần:
- Bây giờ em định thế nào?
Nhã Yên im lặng nhìn ra phía cửa. Một lúc sau cô quay lại nhìn cô Hào giọng cương quyết:
- Bằng mọi giá em phải đưa Hoàng Vũ trở lại lớp.
Chiều hôm ấy tại phòng lớp 11A diễn ra cuộc họp cán bộ lớp. Phúc, lớp trưởng phát biểu:
- Thưa cô, theo em thì Hoàng Vũ không bỏ học hẳn đâu ạ. Vì trưa nay bạn ấy có đến trường nhưng không vào lớp. Em có hỏi nhưng Vũ ngập ngừng hình như bạn ấy có điều gì đó muốn nói với em nhưng không hiểu sao lại không nói được. Em đoán là Vũ đang gặp chuyện gì đó rắc rối trong gia đình.
- Thưa cô - Ngân lớp phó văn thể my tiếp - hoàn cảnh gia đình của Hoàng Vũ khác phức tạp. Bạn ấy sống với dượng ghẻ và một bà mẹ không lấy gì làm... đoan chính. Hoàng Vũ bình thường quậy phá như vậy nhưng khi về đến nhà bạn ấy sống như một cái bóng. Do đó, có thể Phúc nói đúng. Hoàng Vũ nghỉ học là do yếu tố gia đình.
Nhã Yên gật gù:
- Cô cũng nghĩ như các em. Vậy thì chúng ta thử nghĩ xem có cách nào giúp đỡ Hoàng Vũ không?
Hòa, lớp phó học tập lè lưỡi:
- Vào nhà Hoàng Vũ còn khó khăn và nguy hiểm hơn vượt Vạn Lý trường thành nữa đó cô.
Dù không khí họp trang nghiêm túc nhưng không ai nhịn được cười trước lối tưởng tượng của Hòa. Phúc nghiêm mặt trước:
- Dù khó khăn thế nào chúng ta cũng phải làm. Giờ cô có thể về nghỉ trước. Em vừa nghĩ ra một cách để tìm gặp Vũ tại nhà. Bọn em sẽ cùng bàn với nhau để đi đến thống nhất kế hoạch, rồi sẽ về sau.
Nhã Yên chớp mắt cảm động. Cô nhìn học trò mình bằng ánh mắt tin cậy:
- Được rồi, cô tin ở các em. Nếu có gì khó khăn phải báo ngay cho cô biết nhé?
- Dạ!
Càng đi sâu tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình học sinh Nhã Yên mới thấm thía thế nào là bất hạnh. Cuộc sống với những trớ trêu không lường trước đã đầ đọa và đè bẹp không biết bao nhiêu tâm hồn trong sáng. Giờ thì Nhã Yên đã hiểu một phần nào tại sao Hoàng Vũ từ một học sinh khác giỏi tụt xuống hạng yếu kém. Cậu bé đã buông tay thả lỏng cuộc đời mình. Nghĩ như vậy có đúng không? Hình như ở một ngóc ngách tối om nào đó trong em vẫn còn sót lại một tí nghị lực, và Hoàng Vũ đã cố gắng vực nó dậy để tìm đến với Nhã Yên. Thế mới biết chiến thắng bản thân mình quả là khó.
Nhã Yên vừa đạp xe chầm chậm vừa miên man nghĩ đến Hoàng Dung. Một người đàn bà vừa cay nghiệt vừa thiếu trách nhiệm với con cái. Từng đường nét trên gương mặt Hoàng Dung chầm chậm qua trong trí Nhã Yên. Có cái gì đó rất quen nhưng cũng rất lạ, dường như Nhã Yên đã gặp Hoàng Dung ở đâu đó. Chợt Nhã Yên giật mình nhận ra cái miệng rộng với đôi môi dày tô son thật đậm. Thôi rồi, Hoàng Dung chính là người đàn bà ngồi sau xe Hải Yến hôm nào mà Nhã Yên đã gặp. Tự dưng cô thấy mồ hôi mình rịn ra trước trán.
Nhã Yên vừa bước vào nhà thì Thế Hùng nói ngay:
- Nhanh lên đi có người chờ chị từ nãy giờ kìa.
- Ai vậy?
- Anh Hai?
Nhã Yên nhíu mày khó hiểu:
- Anh Hai nào?
Thế Hùng vờ nhăn nhó:
- Thì... anh Hai em là... Ông Hạo Thiên của chị đó!
Nhã Yên lườm em cười rồi vội vã cầm lấy ống nghe:
- Alô, Hạo Thiên đó à? Chờ em lâu không?
Bên kia đầu dây giọng Hạo Thiên giận dỗi:
- Gần một thế kỷ lẻ vài năm.
- Chắc là tóc anh bạc trắng? - Nhã Yên đùa.
- Đừng đánh trống lảng nữa, trả lời anh đi chứ?
- Về chuyện gì?
- Ai đã bắt cóc em cả buổi chiều nay?
Nhã Yên phì cười:
- Không ai cả!
- Thế em đi đâu?
- Đến cửa hiệu tìm mua vài nụ cười... dễ ghét.
Đến lượt Hạo Thiên không nhịn được cười:
- Có ai bán không?
- Không! người ta bảo đến chỗ Hạo Thiên, con trai ông Trần Vĩnh, nơi ấy có rất nhiều để dành... biếu không.
Lần này Hạo Thiên cười thành tiếng:
- Thôi đi nhỏ, tối nay em không bận gì chứ?
- Chi vậy anh? - Nhã Yên trở lại nghiêm túc.
- Anh muốn đưa em về nhà!
Nhã Yên im lặng, chợt nhiên cô nhớ lại những câu nói của Hải Yến lúc trưa. "Hạo Thiên đã từng choáng ngợp trước vài cô gái, nhưng khi đã đạt được mục đích của mình rồi thì... " Nhã Yên hạ thấp giọng:
- Hôm nay em có vài việc phải làm ngay, để khi khác được không anh?
- Ngày mai nhé?
Nhã Yên tỏ vẻ ngần ngừ:
- Để xem, nếu được em sẽ điện cho anh.
Hạo Thiên im lặng một lúc, giọng không vui:
- Tùy em thôi! Tạm biệt.
Bên kia đầu dây Hạo Thiên đã gác máy, Nhã Yên đứng im một lúc mới quay lại bàn ăn. Thấy Nhã Yên không vui bà Huệ Thu hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy con?
- Hạo Thiên đề nghị về nhà anh ấy nhưng con đã từ chối.
- Sao vậy?
Nhã Yên tự hỏi lý do nào khiến cô quyết định như vậy? Vì câu chuyện của Hải Yến hay vì chuyện bỏ học của Hoàng Vũ? Đầu óc Nhã Yên lan man những ý nghĩ thoắt đến rồi đi, cô không tài nào nắm bắt được những suy nghĩ của mình.
- Hôm nay có nhiều chuyện làm đau đầu quá. Con muốn được nghỉ ngơi mẹ à!
- Chuyện rắc rối ở trường à?
- Dạ! - Nhã Yên kể tóm tắt chuyện Hoàng Vũ cho bà Huệ Thu nghe. Xong, cô tiếp: - Mẹ thấy đó, con cần có thời gian nghĩ cách để giúp đỡ Hoàng Vũ, con không thể bỏ mặc thằng bé trong hoàn cảnh này được.
- Mẹ hiểu rồi - Bà Huệ Thu gật đầu đứng dậy - nhưng con cũng nên nghĩ đến bản thân mình một chút con gái à!
Thế Hùng nãy giờ vẫn im lặng theo dõi câu chuyện, giờ mới xen vào:
- Vậy là chị đã quyết định từ chối một đề nghị nghiêm túc của Hạo Thiên. Nếu em đoán không lầm thì ngày nay chị gặp phải nhiều chuyện rắc rối chứ không phải mỗi chuyện của Hoàng Vũ...
- Đâu có...
- Đừng giấu em, hình như chị đang có điều gí đó không hài lòng về anh Hạo Thiên thì phải...
- Em sai rồi!
- Đừng ngắt lời em, bà chị! - Thế Hùng cười lấu lỉnh - cái giật mình vừa rồi là một câu trả lời khá đầy đủ. Cứ yên tâm, em không đến nỗi tò mò để cần nghe những điều rất riêng của chị đâu. Vấn đề mà em muốn nói ở đây là đừng nên xem thường những việc nhỏ, vì một cục than bé tí cũng có thể làm cháy rụi cả ngôi nhà đồ sộ. Nếu có việc gì đó không hài lòng hoặc chưa rõ về anh Hạo Thiên thì tốt nhất chị nên hỏi thẳng anh ấy. Bên cạnh đó chị cũng cần giải thích cho Hạo Thiên rõ mọi chuyện để tránh hiểu lầm sau này. Điều đó rất tai hại.
Càng nghe Thế Hùng nói, Nhã Yên càng bối rối. Đúng là anh chàng đã nghĩ đến những điều mà Nhã Yên không thể nghĩ và đã nói những điều mà Nhã Yên không thể nói. Thế Hùng hiểu cô. Lúc nãy Nhã Yên còn cơ hồ như mình bị treo lơ lửng trên không, giờ thì cô có thể yên tâm vì Thế Hùng đã giúp cô trở lại mặt đất an toàn. Rồi như đọc được những suy nghĩ trong đầu Nhã Yên. Thế Hùng cười nói tiếp:
- Theo em biết, Hạo Thiên là một người đàn ông có suy nghĩ khá sâu sắc. Nếu không khéo xử sự rất dễ làm cho anh tự ái. Đừng nghĩ rằng em có ý bênh vực Hạo Thiên. Thương yêu nhau người ta hay để ý đến những điều xảy ra quanh người yêu mình và chỉ cần một sơ sót nhỏ hoặc một lời bóng gió gièm pha của ai đó cũng làm ta nóng mũi sinh... nghi ngờ. Hy vọng chị không ở vào trường hợp đó và không vì thế mà giận cá chém thớt. Thôi chị dọn dẹp đi. Coi chừng Hạo Thiên đến đây ngay bây giờ đó!
Nhã Yên cười nụ, cô định nói gì với Thế Hùng nhưng lại thôi.
Buổi tối còn lại, Nhã Yên vừa soạn bài vừa có ý chờ đợi. Nhưng dự đoán của Thế Hùng đã không đúng. Hạo Thiên không đến. Anh ấy giận rồi chăng? Nhã Yên mang câu hỏi ấy vào tận trong giấc ngủ của mình.
Đang ngủ chợt Nhã Yên mở choàng mắt ngồi bật dậy. Hình như có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nhã Yên nín thở tiếp tục nghe ngóng. Tiếng gõ cửa thật chứ chẳng phải mơ. Ai đến nhà ta lúc này nhỉ? Nhã Yên nghe tim mình đập rộn trong lòng ngực. Cô đi thật nhẹ ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra Nhã Yên không khỏi thảng thốt...
- VŨ và Phúc đó à? Vào đây các em!
Nhã Yên mở đèn xong quay lại. Một lần nữa cô không khỏi giật mình vì một bên mặt của Vũ bị bầm tím và sưng tấy lên.
Tội nghiệp Vũ, như hiểu được ánh mắt thương hại của Nhã Yên nó quay đi nói thật nhỏ:
- Thưa cô, em...
Nhã Yên khoát tay:
- Cô hiểu cả rồi! Em có đau lắm không để cô xức dầu cho? Không à? Vậy thì hai đứa ngồi xuống đi và Phúc nói cho cô biết em đã tìm Hoàng Vũ ở đâu?
Phúc nhìn Vũ ái ngại, Vũ lắc đầu đỡ lời bạn:
- Em thật có lỗi với các bạn.
- Không, thưa cô! - Phúc ngắt lời bạn rồi quay sang Nhã Yên nói như phân trần - Lỗi tại bọn em cả. Nếu như em và Hòa cẩn thận một chút thì có lẽ Vũ không như thế này. Em... em thật ân hận.
Giọng Vũ nghèn nghẹn:
- Phúc đừng ray rứt về điều đó vì không có các bạn, mình cũng thường bị đánh như thế. Mình tiếc là đã để mẹ xúc phạm đến các bạn...
- Các em đừng tự trách mình nữa. Lỗi này không do các em gây ra mà tất cả là ở người lớn, trong đó cô có một phần trách nhiệm. Lý ra cô không nên để Phúc và các bạn đến nhà Hoàng Vũ như vậy. Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài dự đoán của cô. Cô thấy áy náy. Ngày mai cô sẽ trực tiếp đến gặp mẹ Hoàng Vũ để nói chuyện.
- Không nên đâu thưa cô! Mẹ em chẳng nể nang ai cả. Như cô thấy đó, lúc trưa nay mẹ em đã không nhẹ nhàng với cô...
Nhã Yên cười nhẹ:
- Điều đó chẳng có ý nghĩa gì đối với cô cả. Cô sẽ thuyết phục mẹ em bằng tất cả sự kiên nhẫn của mình và nếu cần cô sẽ nói cho mẹ em biết rằng bà ta đang có một đứa con hấp hối về tình thần. Cô nói vậy được chứ? Hay em còn lo sợ điều gì?
Hoàng Vũ lúng túng gương mặt cậu bé méo mó trông đến tội nghiệp.
- Thưa cô, em không biết phải nói với cô thế nào! Gần đây mẹ em hầu như thay đổi hoàn toàn. Nhiều khi em tự hỏi: Không hiểu mẹ có còn thương em nữa không? Nhưng hình như mẹ đã quên mất sự có mặt của em trên đời này. Rất nhiều lần em tự nhủ với lòng rằng: Không được ghen với những gì mẹ dành cho mấy đứa em con dượng. Vậy mà cô biết không, sự ân cần trìu mến, những lời nựng nịu âu yếm vô tình cứ làm nát tim em. Và rồi em đã trở thành một đứa con cộc cằn và thô lỗ. Mọi người ghét bỏ em... Dượng đánh cửi em trước mặt mẹ. Thế nhưng mẹ vẫn im lặng - Hoàng Vũ không kềm được nước mắt đang chảy dài trên má đã sưng húp - Tất nhiên nói những điều không hay ho về mẹ mình là không nên phải không cô? Mẹ em dữ dội, cay nghiệt với cô, với các bạn nhưng với dượng em, mẹ hoàn bất lực, thậm chí không còn đủ sức để bảo vệ đứa con của mình nữa...
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím