Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ánh Sao Đêm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
Đ
ắn đo mãi, cuối cùng Hoàng Cầm quyết định đi gặp Ngọc Mai. Họ là chị em với nhau, muốn hay không, hoặc ghét nhau đi nữa, Ngọc Mai cũng không bỏ chị mình. Người mở cửa là Minh Phi, anh ngạc nhiên nhìn người khách lạ:
- Anh tìm ai?
- Tôi muốn tìm cô Ngọc Mai, em gái cô Ngọc Khuê.
Minh Phi hồi hộp. Anh có cảm giác người khách này liên quan đến Ngọc Khuê. Bởi cho đến bây giờ Ngọc Khuê chết hay còn sống vẫn còn là nghi vấn.
- Anh vào nhà đi. Tôi là chồng của Ngọc Mai.
2 người đàn ông bắt tay nhau, Minh Phi nói lớn:
- Ngọc Mai, em có khách!
- Ai vậy?
- Em ra đây đi.
Ngọc Mai khoát màn đi ra, Minh Phi chỉ khách:
- Anh ấy bảo có tin của Ngọc Khuê.
- Có tin của chị Hai?
Ngọc Mai quên cả dè dặt, cô vui mừng:
- Có thật là anh có tin của chị Hai tôi? Chị ấy đang ở đâu, tại sao không về nhà?
Ngọc Mai hỏi tới tấp, Minh Phi nhăn mặt:
- Em phải để anh ấy trả lời từ từ chứ! Ngọc Khuê đang ở đâu, cô ấy như thế nào rồi?
Hoàng Cầm đáp chậm chạp trái với thái độ nôn nóng của 2 người trước mình:
- Cô ấy vừa bình phục.
- Tại sao chị tôi không trở về? Anh đưa chúng tôi đi gặp chị tôi.
- Cô ấy bị mất trí nhớ, cho nên có gặp 2 người cũng không nhớ được gì đâu.
- Mất trí nhớ?
Ngọc Mai nghẹn ngào:
- Anh mau đưa chúng tôi đi!
- Cô ấy đang ngồi ngoài xe.
Ngọc Mai chạy ào ra, cũng vừa lúc Ngọc Khuê mở cửa xe bước xuống. Ngọc Mai lao tới, cô ôm choàng lấy Ngọc Khuê.
- Em biết mà, chị vẫn còn sống. Em mừng quá.
Ngọc Khuê ngẩn người ra, cô hoàn toàn không có một phản ứng nào. Minh Phi cũng xúc động không kém.
- Mai! Em đưa Ngọc Khuê về nhà đã chứ.
- Mình vào nhà đi chị.
Ngọc Mai kéo Ngọc Khuê đi. Lúc này cô mới nhận ra cái dáng đẫy đà của chị mình, dù là Ngọc Khuê còn vẻ xanh xao. Cô kêu lên:
- Chị.
Biết Ngọc Mai hỏi cái bụng bầu của Ngọc Khuê, Hoàng Cầm gật đầu:
- Cô ấy bị chấn thương phần đầu, mất rất nhiều máu, vậy mà cái thai không sao. Bác sĩ nói bây giờ nên tránh cho cổ đừng xúc động.
Mọi khi Ngọc Khuê để tóc dài, hôm nay mái tóc cắt ngắn, nên cô có vẻ trẻ và xinh xắn. Ngọc Mai xúc động quá, cô cứ ôm lấy Ngọc Khuê.
- Em sẽ nhờ bác sĩ chạy chữa cho chị, chị sẽ nhớ. Mình vào nhà đi chị.
Chị em họ mừng nhau. Bây giờ nhiệm vụ của Hoàng Cầm xem như đã xong, anh đứng lại nơi cửa:
- Tôi xin phép ra về.
Minh Phi kêu lên:
- Anh phải vào nhà chứ, chúng tôi nào đã hỏi hay cám ơn anh gì đâu.
- Sau này cô ấy sẽ kể cho mọi người nghe.
- Không anh vào nhà đi đã.
Ngọc Khuê quay lại:
- Tại sao anh lại khách sáo. Anh và Thanh Thư chăm sóc cho tôi một tháng qua. nếu như không có 2 người, tôi sống như ngày hôm nay sao. Anh về, tôi buồn lắm đó.
Hoàng Cầm ấp úng:
- Nếu em muốn, anh sẽ ở lại.
Ngọc Mai lẫn Minh Phi nhìn 2 người, xem vẻ họ rất thân mật với nhau. Cô vuốt ve lên bụng chị:
- Chị Hai! Mấy tháng rồi?
- Gần 4 tháng rồi em ạ. Em là em gái chị thật sao?
- Lát nữa em lấy ảnh chị em mình chụp cho chị xem. Chị ngồi nghỉ đi, để em đi lấy nước uống.
Như vậy đứa con Ngọc Khuê đang mang là của Trường Giang. Anh ta thật đốn mạt, ngang nhiên sống với người đàn bà kia chiếm dụng căn nhà của chị cô. May mà Ngọc Khuê đã trở về.
Mang ra 2 ly nước xong, Ngọc Mai mở tủ lấy quyển album:
- Chị Hai! Chị nhìn xem! Ảnh này là của em và chị chụp với nhau hôm đám cưới của em.
Ngọc Khuê nhìn những tấm ảnh, cô chợt chỉ vào tấm ảnh của Trường Giang:
- Ai đây?
Ngọc Mai hồi hộp:
- Chị không nhớ gì sao?
- Không.
- Anh ta là chồng của chị.
- Anh ta đang sống với người phụ nữ khác phải không?
Thấy Ngọc Mai không dám trả lời mình, Ngọc Khuê cười buồn:
- Em yên tâm đi, chị biết chuyện này, là anh Hoàng Cầm nói cho chị biết.
- Chị có thể nhớ tại sao hôm đó có giấy mời chị đến tòa án, mà chị lại đi ngược ra hướng Củ Chi không?
Ngọc Khuê đờ người ra, cô không thể nhớ gì hết. Bất giác, cô ôm đầu mặt nhăn lại đau đớn:
- Tôi đau đầu quá.
Hoàng Cầm vội mở túi xách của Ngọc Khuê, anh lấy ra chai thuốc giọt đưa cho Ngọc Mai:
- Cô hãy cho cô ấy uống 10 giọt. Thỉnh thoáng cô ấy bị đau đầu như vậy đó.
Ngọc Mai bóp miệng Ngọc Khuê nhỏ thuốc vào:
- Chị Hai! Chị Hai đỡ chưa?
Ngọc Khuê nằm im một lúc mớ mở mắt ra:
- Đỡ nhiều rồi!
Hoàng Cầm đứng xớ rớ, anh kho6ng còn ý nghĩ đi về nữa, mà thấy lo lắng cho Ngọc Khuê. Anh không hiểu chính mình nữa, anh sợ lúc quay về nhà một mình, không còn nhìn thấy Ngọc Khuê như hơn một tháng nay anh đã nhìn thấy cô ngồi trên chiếc ghế dài, nhỏ bé và yếu đuối. Hình ảnh ấy cứ in đậm mãi vào tâm hồn anh, để anh thấy mình muốn được che chở và lo lắng cho cô.
Ngọc Mai nóng nảy nhấn chuông, cô nhấn mạnh nhiều hồi dài. Hồi lâu mới có một gương mặt mới ló ra. Thúy Nga, cô ta không mở cửa, mà đứng từ bên trong nhìn ra.
- Chị muốn tìm anh Trường Giang hả? Ảnh còn ngủ.
- Gọi hắn ra đây, bảo hắn chuẩn bị trả nhà lại vì chị của tôi đã về.
Câu nói của Ngọc Mai làm cho Thúy Nga lùi lại. Cô ta cắn nhẹ môi suy nghĩ, rồi chạy vụt vào nhà lôi Trường Giang dậy:
- Dậy, dậy đi! Ngọc Khuê còn sống, cô ta đã về nhà.
Trường Giang tỉnh ngủ ngay, anh ta bật dậy như cái lò xo:
- Có đúng không?
- Ngọc Mai đang ở ngoài cổng, anh ra đó mà hỏi.
Khoác vội áo ngoài vào, Trường Giang đi nhanh ra cửa. Anh ta vẫn không chịu mở cửa, giọng nghi ngờ:
- Cô nói Ngọc Khuê về nhà, vậy cô ấy đâu?
- Tôi không cần giải thích với anh. Tôi lệnh cho anh mau dọn đi, để tôi vào rửa nhà cho sạch sẽ đón chị tôi về. Nhà của tôi bị mấy người làm ô uế lắm rồi.
Nói xong điều mình cần nói, Ngọc Mai chạy xe đi về nhà. Minh Phi đón cô:
- Em đến nhà đó gặp Trường Giang à? Em thật nông nổi, chúng ta đâu cần phải nói gì với anh ta. Nhờ cơ quan luật pháp kìa. Nhưng mà Ngọc Khuê chưa nhớ gì cả, nên anh chưa muốn hành động.
Ngọc Mai ấm ức:
- Tại em tức quá mà. Con nhỏ đó đứng trong vòng rào chớ không chịu mở cửa. Chị Hai dậy chưa anh?
- Rồi, cô ấy đang ăn sáng.
Ngọc Mai đi vào, cô sà xuống bên Ngọc Khuê:
- Chị còn nghe đau đầu không?
- Không! Thỉnh thoảng mới đau, nhưng hình như chị đã nhớ chút chút.
- Nhớ chút chút là chuyện gì vậy?
- Chị nhớ hồi đó trước nhà mình có cây bàng phải không?
Ngọc Mai bật cười:
- Có, nhưng mà sau đó chị đã cho đốn bỏ rồi.
- Hồi đó em đâu có cho chị đốn bỏ, em bảo chị để cho mát.
- Nhưng rồi khi Trường Giang về nhà đó, anh ta đã đốn bỏ nó đi. Chị Hai! Em sẽ cho mời bác sĩ giỏi chữa bệnh cho chị. Chị sẽ nhớ lại được.
Ngọc Khuê lắc đầu:
- Cũng không cần đâu. Chị không cần phải nhớ làm gì quá khứ đau buồn cũ. Hạnh phúc của chị bây giờ là chờ mong ngày ra đời đứa con của mình. Điều chị cần là anh ta trả lại nhà cho chị thôi.
- Dĩ nhiên là anh ta phải trả rồi, đâu có lý do nào anh ta chiếm đoạt nhà của chị.
- Ngọc Khuê!
Trường Giang lao vào, mặc cho Minh Phi ngăn lại:
- Anh không được gây xúc động cho cô ấy, cô ấy chưa thật sự bình phục đâu.
Trường Giang tiến đến, anh ta vờ nghẹn ngào sụp xuống chân Ngọc Khuê:
- Anh không còn dám nghĩ là sẽ gặp được em.
Ngọc Khuê sợ hãi tránh người qua:
- Anh là ai vậy?
- Anh là chồng của em đây mà.
Ngọc Mai châm biếm:
- Anh đừng có dùng cái danh xưng ấy, vừa nghe chói tai vừa không thật lòng. Chưa biết chị tôi còn sống hay đã chết, anh đã mang người phụ nữ khác về ở trong nhà của chị tôi. Anh bảo cô ta xéo đi chưa, đừng để tôi phải nhờ đến cơ quan luật pháp đó.
Trường Giang cúi đầu:
- Tôi biết tôi có lỗi...
Đang nói, đôi mắt anh ta chợt dừng lại trên thân thể Ngọc Khuê.
- Em... có mang à? Ngọc Khuê em có mang mấy tháng rồi vậy, đứa con là của anh mà.
Mặc cho Trường Giang mừng rỡ, Ngọc Khuê ngồi co rúm người lại, ánh mắt cô hoàn toàn xa lạ. Trường Giang ôm 2 chân Ngọc Khuê.
- Em đã có mang. Ngọc Khuê, anh sẽ lo cho em mà.
- Buông tôi ra...
Ngọc Khuê đứng vụt dậy, cô nhớ mình đã la hét hoảng loạn như thế và chạy trốn, lửa cháy sau lưng cô và tiếng chân đuổi theo. Cô chợt hét lên hoảng loạn:
- Đừng giết tôi, tôi sẽ cho anh tiền mà! Đừng giết tôi...
Ngọc Khuê quỵ xuống, cô ngất đi. Ngọc Mai hoảng hốt đỡ lưng chị.
- Ngọc Khuê... chị Hai... anh Phi, gọi bác sĩ mau đi!
Còn Trường Giang, anh ta lùi lại. Anh ta hiểu Ngọc Khuê biết anh ta chính là thủ phạm phá hỏng bộ phận thắng xe và cho người uy hiếp cô. Anh ta quay đầu và chạy đi... Ý nghĩ đầu tiên là chạy trốn. Phải chạy trốn.
Ngọc Khuê mơ màng. Cô đã nhớ lại được mọi chuyện, cô bị gã côn đồ uy hiếp, rồi xe hỏng thắng, chiếc xe băng qua bên đường, trèo lên con lươn, cô đã mở cửa xe chạy trong cơn hoảng loạn kinh hoàng ấy... Nước mắt Ngọc Khuê chảy ra. Kẻ định giết cô chết là Trường Giang. Người đàn ông có một lúc cô đã xem anh ta như một cái phao vữa chắc để nương tựa vào.
- Chị Hai! Chị tỉnh rồi hả?
Ngọc Khuê mở mắt ra:
- Chị tỉnh rồi. Chị còn nhớ được vì sao tai nạn xảy ra. Gã đàn ông chết trên xe chính là kẻ đã uy hiếp chị, hắn không cho chị đến tòa án mà phải đi gặp Trường Giang, chiếc xe bị hỏng thắng và có cài chất nổ. Kinh khủng quá!
Ngọc Mai nghiến răng:
- Cơ quan công an cũng có kết luận như vậy, nhưng Trường Giang cứ khăng khăng là chị có người đàn ông khác.
- Chị quá sợ tình yêu rồi, nó chỉ mang đến cho mình đau đớn và phiền muộn. Chị không còn gì cả. Chị muốn được sống yên thân và nuôi con mình.
Ngọc Khuê nói thật lòng, nhưng lòng Minh Phi lại xốn xnag, anh bước ra ngoài. Cuộc đời của Ngọc Khuê như thế cũng có lỗi lầm của anh. Mặc cảm có lỗi khiến anh hổ thẹn khi đối mặt với cô.
Buổi chiều, Hoàng Cầm đến thăm, anh dắt theo bé Bách Thảo, nó sà vào lòng Ngọc Khuê ngay:
- Sao mẹ lại đi nữa mà không về nhà mình ở hở mẹ?
Ngọc Mai ngạc nhiên nhìn Hoàng Cầm, anh lúng túng kéo tay con gái:
- Ba đã giải thích với con rồi mà Bách Thảo.
- Thôi đi, con không thèm nghe ba giải thích đâu. Ba nói là mẹ đã bỏ đi lúc con còn nhỏ xíu, rồi ba nói mẹ của con là mẹ Ngọc Khuê. Bây giờ ba nói không phải, con điên cái đầu với ba luôn. Mẹ ơi! Mẹ giải thích cho con nghe đi!
Ngọc Khuê mỉm cười:
- Ừ, mẹ là mẹ của con. Con nghe em bé cựa mình chưa?
- Có, con có nghe.
Con bé reo lên sung sướng:
- Ngộ quá há mẹ, em bé biết cử động.
Nhìn cả 2, Ngọc Mai ngẩn ngơ. Tuy nhiên cô hiểu một điều, tình cảm này cho Ngọc Khuê hạnh phúc. Cô không mong gì hơn là nhìn thấy nụ cười trên môi chị mình.
- Mẹ ơi! Lát nữa mình đi về nhà mình đi mẹ há. Con thích có mẹ, như bé Vĩnh Phúc đó. Mẹ Vĩnh Phúc thương Vĩnh Phúc, mua cho nó thật nhiều đồ chơi.
Hoàng Cầm cảm động đứng nhìn con, nó quá khao khát một tình mẹ, dù cho anh và Thanh Thư đều yêu thương và cố gắng bù đắp cho nó.
Nó líu lo sau 2 ngày xa Ngọc Khuê, tíu tít kể chuyện ở nhà, chuyện đi học ở trường Mầm Non.
Hoàng Cầm phải ra hiểu cho con im lặng.
- Anh nghe Ngọc Mai nói em lại ngất đi à? Nếu cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó.
Ngọc Khuê cúi đầu. Giọng của Hoàng Cầm ra vẻ của một người chồng lo cho vợ chứ không phải của một người bạn. Cô cảm thấy lòng mình nao nao. Nhưng hình ảnh phản bội của Minh Phi và Trường Giang chợt khiến lòng cô tê tái. Hãy để tất cả tình cảm ra ngoài, cuộc đời của cô chẳng bận tâm điều gì hết. Bé Bách Thảo lại lắc tay Ngọc Khuê:
- Mẹ! Lát nữa mình về nhà mình đi hả mẹ!
Hoàng Cầm trừng mắt với con:
- Ba nói rõ với con rồi, dì Ngọc Khuê không phải là mẹ của con, cho nên dì không về nhà mình được.
Bị cha mắng, con bé vốn được nuông chiều khóc òa lên.
- Ba nói dối! Bữa hổm thì ba nói mẹ ở nước ngoài rồi, bây giờ ba nói không phải. Con hỏi mẹ chớ không hỏi ba.
Ngọc Khuê ôm nó vào lòng vỗ về:
- Bây giờ mẹ còn bệnh. Khi nào khỏe, mẹ về nhà với con, có được không?
- Dạ, được.
Nó quay sang nguýt Hoàng Cầm:
- Con nghỉ chơi với ba, ai biểu ba nạt con. Con ở đây với mẹ.
Hoàng Cầm toan cất lời, Ngọc Khuê ngăn lại:
- Anh để nó ở lại đây cũng được.
- Em đang không khỏe rồi ai chăm sóc cho nó. Không được đâu!
- Em lo được mà, anh yên tâm đi.
Hoàng Cầm đành gật đầu. Anh lưu luyến từ giã và cứ căn dặn con:
- Con không được phá phách đùa nghịch, dì Khuê đang bệnh. Con rõ chưa?
- Con sẽ lo cho mẹ Khuê, con biết pha sữa chớ bộ. Mẹ bảo gì con sẽ làm cho mẹ.
Ngọc Khuê xúc động ôm nó vào lòng, tình cảm của nó khiến cô thấy lòng nao nao. Trẻ con thơ ngây thánh thiện, chỉ có người lớn là lọc lừa dối trá.
Trở về nhà mình, nhìn căn nhà yên vắng, Hoàng Cầm đứng lặng người. Nỗi buồn như hôm nào trả Ngọc Khuê về với gia đình của cô, hôm nay lại vắng Bách Thảo, Hoàng Cầm chợt khao khát có một mái ấm hơn bao giờ hết. (206)
o O o
- Làm ơn thu dọn quần áo nhanh lên. Trời ơi! Sao còn đứng đó?
Trường Giang quát tướng Thúy Nga. Anh ta cáu kỉnh dồn hết quần áo vào valy. Thúy Nga lo sợ:
- Anh Giang, mình đi đâu đây?
- Về quê chứ đi đâu nữa. Cô về quê cùng với con, ở luôn dưới đó, ai hỏi biết tôi ở đâu không, nhớ nói là không biết.
- Vậy anh không về quê với em?
- Đồ ngu! Tôi sắp đi tù rồi, cô hiểu chưa. Còn muốn tôi về quê với cô nữa sao. Tôi đi chạy trốn.
- Anh đã làm điều gì phạm pháp à?
Xưa nay Thúy Nga quen với cách Trường Giang bảo gì, cô làm nấy, hôm nay cứ hỏi mãi làm Trường Giang bực mình. Anh ta lại quát:
- Còn phải hỏi nữa! Tôi phá hỏng thắng và cài thuốc nổ trên xe, cứ tưởng cô ta chết mất xác, ai dè...
Thúy Nga kinh hãi. Cô không ngờ chồng của mình "kinh khủng" như vậy. Trường Giang gài valy lại:
- Nhanh đi, tôi ra ngoài đón xe, cô mang valy và dắt con ra, không thôi bị bắt cả chùm bây giờ.
Câu nói này làm Thúy Nga quýnh lên, cô vừa gom lại mọi thứ vừa bật khóc. Tiếng khóc của cô càng khiến Trường Giang điên tiết:
- Khóc cái gì chứ? Đồ đàn bà ngu dốt. Không hiểu sao tôi mắc nợ cô nữa. Lẽ ra tôi nên chọn con vợ giàu có hơn là chọn cô.
Lời nói tàn nhẫn xóa sạch mọi ân tình, Thúy Nga cắn mạnh môi. Tuy cô ít học, nhưng cô hiểu sự tham lam của chồng, anh ta muốn đổi đời. Tiếc là trời không chiều lòng người. Mấy tháng qua, anh ta ăn chơi trác táng, cô không dám hé lấy nửa lời.
"Tiền của cô đấy hả, thằng này làm ra tiền thì nó có quyền hưởng".
Bây giờ anh ta đang chạy trốn, có lẽ cô chỉ còn là thứ rác rưởi làm vướng bận chân anh ta mà thôi. (209)
o O o
- Mẹ ơi! Mẹ biết cô giáo hôm nay dạy con gì không? Cô giáo dạy con nắn hình con chuột, mẹ xem con nắn có giống không?
Ngọc Khuê cầm lấy miếng đất sét nặn. Quả thật Bách Thảo nặn rất giống, nó còn nắn cả hình cái muỗng, cái chén ăn cơm. Cô gật đầu:
- Con nắn khéo tay lắm, cô giáo còn dạy con gì nữa Bách Thảo?
- Con giáo dạy con hát nữa, con hét mẹ nghe nghen.
Nó tằng hắng và đưa bàn tay lên nắm lại làm như cái micro, Ngọc Khuê muốn cười mà không dám cười. Nó tự nhiên cất cao giọng:
Rồi một ngày kia con bập bẹ tiếng đầu tiên
Ba sẽ rộn ràng ngồi bên, tập nghe con líu lo
Chuyện không đầu không cuối.
Chuyện con bướm con mèo
Chuyện bông hoa trái chuối
Chuyện ông trăng có chiếc áo màu vàng...
- Hay quá! Con gái ba hát hay tuyệt vời, cho con 9 điểm.
Hoàng Cầm đến ngay lúc đó, anh vỗ tay tán dương. Bé Bách Thảo nũng nịu:
- Ba hà tiện cho điểm quá hà! Mẹ ơi con hát hay như vậy thì mấy điểm hả mẹ?
- 10 điểm.
Lập tức con bé la lên:
- Thấy không, mẹ cho con 10 điểm. Ba hà tiện.
Hoàng Cầm phì cười liếc Ngọc Khuê. Chiều nay trông cô tươi tỉnh, chiếc áo bầu màu xanh nhạt như hài hòa với không gian dịu mát của buổi chiều, cho trái tim Hoàng Cầm nao nao.
Anh hỏi cô thật khẽ:
- Em khỏe hẳn chưa?
- Dạ, đã khỏe.
- Mẹ ơi! Vậy thì mình về nhà mình mẹ nhá.
- Ở đây con không thích em bé của dì Ngọc Mai sao?
- Con cũng thích, nhưng mà con thích về nhà mình hơn.
Ngọc Khuê bối rối. Cô sợ về căn nhà cũ của mình, căn nhà bây giờ không có gì hết, mọi thứ đã bị Trường Giang mang đi hết, nó nhắc cho cô những ngay đen tối và đau buồn nhất của đời mình. Còn ở đây lại càng không thể, cô biết Minh Phi không tự nhiên. Đối với cô, hình ảnh Minh Phi đã hoàn toàn rời khỏi tâm trí cô, để nhường cho một tình cảm đến thật nhẹ nhàng, có bé Bách Thảo ngây thơ, líu lo những chuyện không đầu không cuối. Còn trở về nhà Hoàng Cầm, cô bỗng thấy lo lắng cho một tình cảm vừa phát sinh. Trái tim cô đang sợ hãi, như cánh chim nhỏ bé sợ bầu trời giông tố.
Bé Bách Thảo lại dặc dặc tay Ngọc Khuê:
- Mẹ, về nhà mình đi mẹ!
Hoàng Cầm gật đầu:
- Anh biết em ngại ở đây. Còn về nhà em, ở đó thiếu đủ thứ, hay là đến tạm nhà của anh đi, chờ quét dọn sạch sẽ và mua sắm đầy đủ rồi em về đó.
Ngọc Khuê do dự rồi gật đầu:
- Cũng được. Bách Thảo! Mẹ về nhà con.
Bé Bách Thảo nhảy cẫng lên hoan hỉ:
- Hoan hô mẹ!
- Để em vào trong bảo với Ngọc Mai.
Ngọc Mai lo lắng:
- Chị đi thật sao?
- Ờ, chị đến nhà anh Hoàng Cầm. Không sao đâu, ở đây bận bịu cho em, vừa phải lo cho gia đình rồi lo cho chị.
- Chị muốn đi, em không dám cản. Nhưng cẩn thận nghe chị, chị cũng đừng mềm lòng nếu như gặp anh Giang.
Ngọc Khuê cười buồn:
- Anh ta không dám gặp chị đâu. Bây giờ anh ta trốn chui trốn nhủi như chuột thì có.
Nhắc đến Trường Giang, tim Ngọc Khuê nhói lên. Cô đã lầm lạc đối với một kẻ không ra gì. Dù anh ta đáng ghét, tuy nhiên Ngọc Khuê vẫn thấy yêu con mình, bởi vì nó là máu thịt của cô. Nó sẽ là của riêng cô như lòng cô từng ao ước.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ánh Sao Đêm
Hồng Châu
Ánh Sao Đêm - Hồng Châu
https://isach.info/story.php?story=anh_sao_dem__hong_chau