Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ân Tứ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
C
hiết Giang, Hàng Châu.
“Con trai cậu uống rượu, uống ở quán của thằng nhóc Tiểu Đông!” Lệ Trung Tín nói với người đang ngồi trên ghế salon hút thuốc.
“Ờ!” Trình Thế miễn cưỡng đáp lại một câu.
Lệ Trung Tín đem cái gạt tàn thuốc đẩy qua trước mặt Trình Thế: “Đừng có làm loạn, chỗ này không phải quán rượu.” Trình Thế liền ồ một tiếng, đem tàn thuốc dập vào cái gạt tàn.
“Cậu biết tại sao nó đi uống rượu không?” Lệ Trung Tín cười hỏi.
“Không biết, hình như anh còn hiểu con tôi hơn tôi.” Trình Thế trả lời.
“Ha ha….Không phải tôi hiểu nó, là tài xế của thằng nhóc Tiểu Đông lúc đưa con trai mấy người về nghe được, chắc là mẹ nó phải đi, sau này nó chỉ sống một mình.” Lệ Trung Tín nói.
Trình Thế rốt cuộc cũng có phản ứng, tay cầm điếu thuốc run một cái.
Lệ Trung Tín rất ghét phản ứng của cậu ta bây giờ, ở trong mắt anh, Trình Thế chắc chắn là một người vô tâm vô phế (aka không tim không phổi = vô tình lãnh đạm, không để ý gì chuyện xung quanh mình), đây cũng là lý do lúc đầu anh để cậu ta đi theo mình. Nhưng Trình Thế hết lần này tới lần khác tự mình đến nơi này náo loạn, lăn qua lăn lại nhiều năm như vậy còn không chơi đủ. Người cũng đánh không biết bao nhiêu lần, hiện tại Củng Chí cũng đã thay đổi hoàn toàn từ lâu, Trình Thế vẫn không chịu buông tha.
“Có phải hai ngày trước tôi nên trực tiếp đánh chết hắn?” Trình Thế hỏi Lệ Trung Tín.
“Cậu buông được sao? Đánh chết rồi sau này lấy đâu cho cậu đánh?” Lệ Trung Tín cười trả lời
“Vậy không phải như nói hai người bọn họ gương vỡ lại lành là do tôi giúp mà thành?”
Lệ Trung Tín gật đầu, Trình Thế đem tàn thuốc ấn mạnh xuống một cái, quay sang vung một quyền vào mặt Lệ Trung Tín.
Lệ Trung Tín không nghĩ tới cậu ta nổi bão nhanh như vậy, không kịp né đi, khóe miệng lập tức xanh đen một mảng, anh nắm cổ Trình Thế trực tiếp ném xuống đất, Trình Thế không rên lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào anh, Lệ Trung Tín đem cậu ta đè xuống đất, trực tiếp cởi sạch sẽ.
Trình Thế bắt đầu giãy dụa, Lệ Trung Tín cầm một sợi dây đến đem Trình Thế trói lại như heo chờ làm thịt.
“Mẹ nó, dùng nhiều sức vậy làm gì, lần nào cũng vậy.” Trình Thế chửi ầm lên.
Lệ Trung Tín đắc ý nhìn cậu ta: “Cậu nói thử xem? Làm gì cũng không phải chỉ mình tôi làm, cậu không phải cũng làm như vậy nhiều năm rồi à? Tôi nói rồi, cậu làm một lần, tôi sẽ dùng biện pháp giống như thế chỉnh cậu một lần.”
Lệ Trung Tín đem Trình Thế bọc lại khiêng vào trong xe, tay chân bận bịu vẫn ung dung nhìn chằm chằm cậu ta, Trình Thế quay mặt sang chỗ khác, không để ý tới anh.
“Lái xe!”
Lệ Trung Tín ra lệnh cho tài xế, xe chậm rãi chạy đi, Trình Thế cảm thấy tay chân bị trói đến tê dại, muốn hoạt động một chút.
Lệ Trung Tín lớn tiếng quát: “Cậu cứ động đậy nữa tôi liền trực tiếp đem cậu ném ra cửa sổ!”
Trình Thế trong lòng tức giận không thôi, thế nhưng không có biện pháp phản kháng, từ ngày biết đến Lệ Trung Tín, cũng biết anh ta cái gì cũng làm ra được.
Lệ Trung Tín hài lòng nhìn chằm chằm gương mặt giận mà không dám nói gì của Trình Thế, chỉ có lúc như vậy, Trình Thế hinh như mới có thể nghe lời một chút, bắt đầu từ khi nào, mình thích chậm rãi dày vò cái người trước mặt này nhỉ? Là từ lúc Trình Thế thích giày vò một người đàn ông khác sao?
Trình Thế, cậu đã bước vào con đường này, cũng đừng nghĩ tới chít chít méo mó kiếm được một chút gì (chít chít là tiếng chuột => ý là lén lút, lộn xộn á), ở chỗ này, không hề có sở hữu, thứ muốn có hay thứ đã có trước kia, đều không thể có. Từ ngày biết đến Trình Thế, Lệ Trung Tín đã nói như vậy với Trình Thế.
Thủ đô Bắc Kinh.
Sáng sớm, Trình Hàn Lang thần thanh khí sáng (aka tinh thần thoải mái sảng khoái) mà đi tới trường học, cũng có tinh thần như hắn còn có Ngô Chấn, Ngô Chấn cười hỏi Trình Hàn Lang: “Sao mày vui vẻ vậy?” Trình Hàn Lang không nói gì.
Trình Hàn Lang hỏi ngược lại Ngô Chấn: “Chứ sao mày vui vậy?”, Ngô Chấn hé miệng cười, toàn thân Trình Hàn Lang lập tức nổi hết da gà lên.
“Được rồi được rồi. Mày vẫn là đừng nói nữa!”
Ngô Chấn tiếp tục ngồi tại chỗ cười khúc khích, chỉ thấy các bạn học đi hai bên trái phải đều sợ hãi. Đến lúc lên lớp nghe thầy cô giảng bài cậu ta vẫn cứ ngồi đó say sưa một mình, Trình Hàn Lang trực tiếp dứt khoát nghi ngờ cậu ta là quá mức thương tâm nên mới bày ra cái trạng thái ngu dại này.
Buổi tối, mẹ Trình đi đón Thành Thành, đứng ở cổng trường chờ nó đi ra, lúc Thành Thành và một đám trẻ con đứng xếp hàng tạm biệt thầy cô thì nó nhìn thấy mẹ Trình, mắt nhìn chằm chằm về phía cô, lúc được cho về thì liền như một chiếc máy bay phi cơ nhỏ vọt tới, trên mặt còn dính một ít đất, lớn tiếng kêu mẹ Trình. Mẹ Trình đem Thành Thành đang nhào tới ôm vào, cầm tay nó dắt về nhà.
“Trên mặt con làm sao lại dính đất a?” mẹ Trình hỏi Thành Thành.
“À, hì hì, … Tại lúc tụi con giỡn với nhau, chơi cũng vui lắm, con đụng vào các bạn, té hoài luôn! Nhưng mà không có đau a.” Thành Thành hưng phấn nói.
Mẹ Trình lấy khăn tay trong túi ra, xoa xoa lên mặt Thành Thành, ngồi xổm người xuống nói với Thành Thành: “Mẹ có ít lời muốn nói với con, con về nhà thì không được nói với anh, nhưng mà con nhất định phải nhớ kỹ được không?”
Thành Thành rất nghiêm túc mà gật đầu một cái, “Dạ, con nhất định không nói!”
“Đến tháng 7 mẹ sẽ đi Hàng Châu kết hôn với chú kia rồi, đến lúc đó trong nhà cũng chỉ còn lại con và anh, tuy rằng con so với anh thì nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng mẹ vẫn là mong muốn con có thể chăm sóc anh con. Nó từ nhỏ đã là một đứa nhỏ chưa từng chịu khổ, tuy rằng luôn bắt nạt con, nhưng nó không kiên cường nhiều như con. Mẹ biết con sẽ không tranh giành gì với anh con, mẹ cũng không phải nghi ngờ gì con. Chỉ là con còn nhỏ, có một số việc con chưa hiểu được. Chờ đến khi con trưởng thành con sẽ hiểu, con phải thật tốt với anh con, nhớ kỹ là lúc đầu anh đã cho con ở lại. Con phải cảm kích nó, báo đáp nó, có thể mẹ nói như vậy có phần ích kỷ, thế nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, hiểu lời mẹ.”
“Mẹ ơi, sao mẹ phải đi?” Thành Thành không hiểu nên hỏi cô.
“Bởi vì mẹ muốn cùng người mẹ yêu ở chung một chỗ.” mẹ Trình trả lời, Thành Thành lại hỏi:
“Vậy mẹ không thương con với anh sao?”
“Mẹ thương, nhưng không giống yêu, chỉ với người yêu của mình với có thể vĩnh viễn sống chung một chỗ.”
Thành Thành cái hiểu cái không mà gật đầu, đáp ứng điều mẹ nó yêu cầu.
Trên đường về Thành Thành vẫn suy nghĩ cái gì mới gọi là người yêu, nó và Trình Hàn Lang có thể coi như vậy không, nếu không được coi như vậy, thì sẽ không có ai vĩnh viễn sống chung với nó, đến lúc đó có phải chính là sẽ không có chỗ ở không. (Tui đang cảm động và suy tư thì ứ nhịn được cười với thằng bé, thương thằng nhỏ hết sức hà:v)
Về đến nhà, Trình Hàn Lang vẫn chưa về, mẹ Trình về phòng thu dọn vài thứ. Tuy rằng đợi đến lúc Trình Hàn Lang thi cấp ba còn một tháng, thế nhưng có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị trước, dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, sẽ cùng người khác sống chung một chỗ, những thứ ở đây có thể không mang đi thì không nên mang đi, nhưng có vài thứ cô vẫn mong muốn mang theo bên người,…ít nhất…có thể lưu lại những kỷ niệm.
Mẹ Trình mở ngăn kéo ra, bên trong giấy chứng nhận của hai người để chỉnh chỉnh tề tề: một là kết hôn, một là ly hôn. Còn có một tấm ảnh cưới đã vàng, Trình Thế trong đó vẫn là thần sắc như vậy, mặc dù bây giờ anh ta cũng không có già hơn trong tấm hình, thế nhưng những năm tháng của người kia đã không có cách để trở lại như cũ.
Mẹ Trình dùng tay nhẹ nhàng vuốt lên góc bìa của tấm hình, nhẹ nhàng nhìn người trong hình nói: “Khi đó anh chắc là có yêu em đi! Nếu không anh làm sao mà cười vui vẻ như vậy a?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ân Tứ
Sài Kê Đản
Ân Tứ - Sài Kê Đản
https://isach.info/story.php?story=an_tu__sai_ke_dan