Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Y Sinh Thế Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
T
hiệu Vinh làm theo nguyện vọng của Thiệu Trường Canh, đến học ở Thập Nhất Trung gần nhà.
Kỳ thật Thập Nhất Trung điều kiện sinh hoạt tốt hơn Thất Trung rất nhiều, chất lượng dạy học cao, nhiều danh sư, năm trước mới xây xong một tòa nhà mới, còn có thư viện chuyên môn rất nhiều sách.
Lúc đó Thiệu Vinh muốn đi Thất Trung chỉ vì muốn thử cảm giác rời khỏi sự che chở của baba.
Cậu không biết cha con trong gia đình khác ở chung như thế nào, nhưng dần dần cậu có cảm giác hình thức mình ở chung với baba không được bình thường.
Bắt đầu từ năm sáu tuổi mama qua đời, trong thế giới của cậu chỉ có một mình baba; mặc kệ là bạn học, thầy giáo, hay thân thích, bạn bè, tất cả đều chỉ như khách qua đường vội vàng, mà Thiệu Trường Canh —— baba của cậu —— lại mỗi khắc mỗi giây đều ảnh hưởng cuộc sống của cậu.
Cậu thói quen đi nơi nào cũng báo cáo với ba, có thói quen nhận bất cứ món đồ nào mà ba đưa tới, có thói quen cùng ba ngủ, có thói quen nghe theo mỗi lời của ba.
Cho nên, sau khi lớn lên, cậu mới lo lắng sẽ bị ba khống chế, mới muốn thoát khỏi cái “nhà giam dịu dàng” này.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể đi Thất Trung học như ý nguyện.
Tuy rằng không muốn xung đột trực tiếp với baba mà chọn Thập Nhất Trung, nhưng trong lòng Thiệu Vinh ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Cậu không có nói cho Thiệu Trường Canh biết cậu rất thích phong cách tự do của Thất Trung, vì thi vào Thất Trung mà cậu đã cố gắng rất nhiều.
Một năm đó, quy mô của trung tâm cấy ghép nội tạng bệnh viện An Bình dần dần mở rộng, Thiệu Trường Canh làm người đứng đầu trở nên càng ngày càng bận rộn, thời gian cha con hai người ở chung cũng càng ngày càng ít.
Về sau khi Thiệu Vinh học trung học, Thiệu Trường Canh rất ít khi ở nhà, có đôi khi thậm chí nửa đêm hai ba giờ mới trở về.
Nhiều lần Thiệu Vinh mơ mơ màng màng bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy baba kéo thân thể mỏi mệt đi vào phòngcủa mình, lúc nhìn thấy mình nằm ngủ rồi mới xoay người rời đi.
Những lúc đó Thiệu Vinh đều cảm thấy có chút đau lòng.
Một tòa bệnh viện lớn như vậy, có rất nhiều chuyện cần baba nhọc lòng, baba nhất định rất vất vả. Mệt nhọc cả một ngày, nửa đêm tan tầm trở về vẫn không quên đến phòng ngủ hỏi thăm mình, ba thật sự đối với mình tốt lắm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thiệu Vinh dậy sớm, chạy vào phòng bếp đun nóng sữa cho baba, thuận tiện làm trứng ốp lếp kẹp trong bánh mì đặt ên bàn, bên cạnh lưu lại một tờ giấy: “Baba đừng quên ăn sáng, làm việc vất vả cũng phải chú ý nghỉ ngơi và tẩm bổ.”
Bảy giờ rưỡi sáng Thập Nhất Trung bắt đầu học, vậy nên mỗi ngày bảy giờ Thiệu Vinh đã phải đến trường, thông thường lúc Thiệu Trường Canh rời giường thì Thiệu Vinh đã đi học rồi. Nhìn bữa sáng chuẩn bị tốt đặt trên bàn và dòng chữ nhỏ chỉnh tề trên tờ giấy, trong lòng Thiệu Trường Canh liền ngập tràn ấm áp, thậm chí có thể gọi là “cảm giác hạnh phúc” gì đó.
Hắn thậm chí hi vọng loại cảm tình này có thể tiếp tục như vậy.
Tối hôm đó khi về nhà, Thiệu Vinh ngoài ý muốn phát hiện ba mình cư nhiên ở nhà, vừa vào cửa đã ngửi được một mùi hương quen thuộc, đó là mùi cà tím kho tàu mà baba rành nhất.
Thiệu Vinh buông túi sách bước vào phòng ăn, quả nhiên gặp Thiệu Trường Canh đang mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp.
Bộ dáng ở nhà ôn hòa của người đàn ông kia làm cho Thiệu Vinh có chút không thể dời tầm mắt.
trong ấn tượng của Thiệu Vinh, baba rất ít khi tự mình xuống bếp nấu cơm, chỗ phòng bếp đầy khói dầu kia và hình tượng phong độ của hắn cũng không tương xứng. Chỉ có thỉnh thoảng vài lúc tâm tình tốt hắn mới xuống bếp, mỗi lần đều bưng ra một mâm cà tím kho tàu ngon cực.
—— Tâm tình của ba rất tốt sao?
Thiệu Vinh còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Thiệu Trường Canh bưng đồ ăn đi ra, khẽ cười cười, nói: “Trở về đúng lúc nhỉ, ăn cơm đi, nhớ rửa tay trước.”
“Dạ,” Thiệu Vinh xoay người đi rửa tay, lúc rửa xong trở lại phát hiện trên bàn cơm ngoại trừ cà tím kho tàu còn có một đĩa sò mà cậu thích ăn nhất, cùng với một đĩa xà măng, một đĩa sườn xào tỏi và một phần súp trứng tảo biển, nhìn qua vô cùng ngon miệng.
“Tất cả mấy cái này đều là ba làm sao?” Thiệu Vinh có chút không dám tin.
Thiệu Trường Canh mỉm cười gật đầu, “Ừ.”
Thiệu Vinh có chút tò mò nhìn món ngon đầy bàn, “Con tưởng ba chỉ biết làm cà tím kho tàu thôi chứ.”
“Đừng xem thường ba con,” Thiệu Trường Canh nhướng nhướng mày, “Năm đó ở Anh đều là ba tự mình làm cơm. Lúc đó con mỗi ngày đều ăn giống ba, còn chê ba làm khó ăn, chỉ muốn ăn chocolate.”
Thiệu Vinh có chút ngại ngùng cười: “Chuyện ở Anh con không nhớ rõ, lúc còn nhỏ có phải con thường hay làm phiền baba không?”
“Đúng vậy, lúc con nhỏ rất nghịch ngợm, thường xuyên xé rách văn kiện của ba.”
“Phải không đó?”
“Ừ, còn bôi rất nhiều mực nước lên quần áo của ba.”
“......”
“Còn lúc ba viết luận văn thì ngồi ở trong lòng ba đập loạn bàn phím quấy rối.”
“......”
Thiệu Trường Canh nhìn bộ dạng hoang mang kia, càng xem càng cảm thấy đáng yêu, tầm mắt giống như là bị dán chặt hoàn toàn không có cách nào dời đi.
“Baba,” Thiệu Vinh có chút kỳ quái baba vì sao vẫn nhìn mình, “Con thật sự nghịch ngợm như vậy sao?”
Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, “Gạt con thôi, kì thật hồi nhỏ con rất ngoan.”
“......” Thiệu Vinh cúi đầu không nói.
Thiệu Trường Canh gắp vài con sò bỏ vào trong chén cậu, “Biết con thích ăn cái này nên ba cố tình mua, rất tươi, con nếm thử xem.”
“Dạ,” Thiệu Vinh cũng gắp miếng sườn vào trong chén hắn, “Baba cũng ăn nhiều một chút.”
Cha con hai người nhìn nhau cười, tiếp tục hưởng thụ bữa tối ấm áp hiếm hoi này.
***
Tối hôm đó tâm tình Thiệu Vinh tốt lắm, đã thật lâu câu không có an tâm cùng baba ăn bữa tối như vậy. Đoạn thời gian trước lúc chọn trường học có chút mâu thuẫn, làm cho chủ đề giữa hai người càng ngày càng ít, thậm chí có xu thế chiến tranh lạnh, nhưng chỉ một bữa cơm tối đơn giản đã giúp tình cảm của hai người nhanh chóng trở về như trước.
Cha con làm sao mà giận nhau được lâu. Bất luận như thế nào, Thiệu Vinh cũng sẽ không oán hận ba của mình. Mặc kệ trên vài phương diện hắn có quá mức chuyên chế, Thiệu Vinh cũng chỉ cảm thấy là do tính cách baba vậy thôi.
Sau buổi cơm tối, Thiệu Trường Canh đột nhiên gọi Thiệu Vinh vào thư phòng, nói muốn kiểm tra tình hình học tập gần đây của cậu.
Thiệu Vinh ngoan ngoãn đem tập bài tập và tập kiểm tra đến cho baba xem qua, Thiệu Trường Canh giở cẩn thận, thấy Thiệu Vinh làm bài sai rất ít, căn bản đều là điểm A+, bài thi cũng đều chín trên mười, xem ra sau khi lên trung học cậu cũng theo kịp, học tập cũng không có kém đi, lúc này Thiệu Trường Canh mới yên lòng lại.
Thiệu Vinh cũng rất nghi hoặc, cậu cảm thấy ba hôm nay hình như có chút khác thường.
Thiệu Trường Canh rất nhanh liền giải đáp nghi ngờ của cậu ——
“Thiệu Vinh, ngày mai ba phải đi công tác một thời gian ngắn, một mình con ở nhà phải chú ý an toàn, biết không?”
Thiệu Vinh ngẩn người, “Đi công tác? Ba muốn đi đâu công tác?”
“Nước Anh.”
“Xa vậy sao?” Trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên dâng lên một chút không muốn, “Đi bao lâu?”
“Một năm.”
“Lâu vậy…” Thiệu Vinh ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Không đi không được sao?”
Thiệu Trường Canh cố ý bỏ qua vẻ không muốn trong mắt cậu, thản nhiên nói: “Lần này liên quan đến việc nghiên cứu cấy ghép liên hợp nhiều bộ phận, người phụ trách là thầy của ba, cho nên bất kể là vì lí do riêng hay là vì tương lai bệnh viện ba cũng phải tự mình đi một chuyến.”
“Nha......” Thiệu Vinh cúi thấp đầu không nói lời nào.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, “Sao vậy? Đã lớn thế này rồi cũng đâu cần ba chăm sóc nữa, còn luyến tiếc giống trước đây à?”
Thiệu Vinh trầm mặc một hồi mới đáp: “Baba ở nước ngoài phải tự mình bảo trọng.”
Thiệu Trường Canh nói: “Con cũng thế.”
“Vậy...... Con đi giúp ba thu thập hành lý,” Thiệu Vinh xoay người rời đi.
Thiệu Trường Canh nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.
Hắn cần bình tĩnh nghĩ kĩ lại về tình cảm mình dành cho Thiệu Vinh rốt cuộc nên xác định như thế nào, với lại sau này Thiệu Vinh lớn lên mình phải ở chung với con trai không có quan hệ máu mủ như thế nào.
Có lẽ tách ra một thời gian ngắn đối với hai người đều có lợi.
Đi công tác, bất quá chính là cái cớ tốt nhất.
***
Thiệu Trường Canh bay chuyến bảy giờ sáng thứ hai, năm giờ sẽ chuẩn bị ra sân bay, hắn cũng không định đánh thức Thiệu Vinh sớm như vậy.
Hắn kéo vali tới cửa, lại nhịn không được dừng bước, xoay người đi vào phòng ngủ của Thiệu Vinh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Nương theo ngọn đèn ngoài phòng vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Thiệu Vinh.
Trên khuôn mặt thiếu niên vẫn còn chút trẻ con chưa phai hết, bởi vì ngủ rất ngon nên lông mày giãn ra, lông mi dày ở chỗ mí mắt cong xuống, môi hơi hơi cong lên thậm chí có chút đáng yêu.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng đến gần, trong hoàn cảnh im lặng như thế hắn tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Cẩn thận ngồi ở bên giường, cúi xuống, nhìn đứa bé đi theo mình từ nhỏ thật gần, khuôn mặt thanh tú, bộ dáng khi ngủ không hề phòng bị, thật sự rất là làm cho người ta động tâm.
Ngón tay nhịn không được nhẹ nhàng xoa gương mặt của cậu, xúc cảm mềm mại giống như trong trí nhớ khiến cho đáy lòng Thiệu Trường Canh dâng lên một loại cảm xúc dịu dàng.
Khoảng cách dần dần gần hơn, cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cậu thổi ở bên môi mình, chỉ cần lại gần một cm là có thể hôn đến bờ môi của cậu.
Lúc này lý trí của Thiệu Trường Canh cũng trở lại, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Thiệu Vinh.
—— Từ đó đến giờ hắn luôn là người bình tĩnh, trước khi chưa xác định tình cảm của mình, hắn sẽ không chạm vào Thiệu Vinh.
Không lường trước được động tác này lại đánh thức Thiệu Vinh, trong mơ mơ màng màng cậu mở to mắt, chỉ thấy baba đang mỉm cười ngồi ở bên giường, thấp giọng nói: “Ba đi rồi con phải tự chăm sóc tốt chính mình.”
Thiệu Vinh gật gật đầu, chớp chớp mắt muốn dậy, “Để con đưa ba đi......”
“Không cần,” Thiệu Trường Canh đem cậu ấn về trên giường, thuận tay thay cậu kéo chăn, “Tự ba đi sân bay được, hiện tại chỉ mới năm giờ, con mau ngủ tiếp hôm nay còn phải đi học mà.”
“Dạ...... Vậy baba đến London nhớ gọi điện thoại cho con.”
“Được rồi.”
Thiệu Vinh vươn tay, làm ra động tác muốn ôm tạm biệt. Thiệu Trường Canh mỉm cười, cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Baba tạm biệt,” Thiệu Vinh nói xong liền nhắm mắt lại, tiếp tục an tâm ngủ.
Nhìn cậu rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, còn phát ra tiếng ngáy khẽ, ánh mắt Thiệu Trường Canh dần dần trở nên ôn nhu. Hắn vươn tay, giống như trước đây nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Thiệu Vinh, tạm biệt.”
—— Tạm biệt, có lẽ, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Y Sinh Thế Gia
Diệp Chí Linh
Y Sinh Thế Gia - Diệp Chí Linh
https://isach.info/story.php?story=y_sinh_the_gia__diep_chi_linh