Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Lại Và Quyến Rũ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
J
essica không nhớ rõ chính xác là khi nào nàng mới nhận thức được mình đang được bồng lên lầu. Mọi thứ dường như là một giấc mơ hay một khoảng thời gian xa lắc xa lơ nào đó, khi nàng còn là một cô bé con ngái ngủ, bé xíu đến nỗi chú Federick, là người nhỏ con nhất trong những ông chú của nàng, cũng có thể dễ dàng nhấc nàng bằng một tay mang nàng lên phòng trẻ. Cánh tay của chú nàng là một chỗ ngồi xương xẩu, đúng thế thật, và đoạn đường đi xong xóc, nhưng nàng thật an toàn, và nàng được một thân thể đàn ông to lớn ôm lọt thỏm trong lòng, đầu nàng gối lên bờ vai rộng.
Dần dần đám sương mù của cơn buồn ngủ tan biến, và Jessica hiểu ra, ngay cả trước khi nàng mở cặp mắt nặng nề lên, là ai đang bế nàng.
Nàng cũng nhớ lại những gì đã xảy ra. Hoặc nhớ lại một phần lớn. Một vùng lớn ký ức đã rớt rơi trong cơn xoáy lốc điên cuồng mà Dain đã lôi kéo nàng vào.
“Em còn thức,” nàng nói, giọng nàng còn đặc quánh cơn buồn ngủ. Nàng vẫn còn mệt ê ẩm, và trí óc quánh lại như bánh pudding. “Em có thể tự đi đoạn đường còn lại.”
“Rồi cô sẽ rớt xuống cầu thang,” chàng thô lỗ nói. “Dù sao đi nữa thì cũng gần tới nơi rồi.”
Nơi ấy, hóa ra, là quần thể khuê phòng của Lệnh bà. Khu Lăng mộ Vĩ đại, nàng thầm đặt tên cho chúng, khi Dain mang nàng vào căn ngủ được chiếu sáng mờ mờ của nàng.
Chàng cẩn thận đặt nàng lên giường.
Rồi chàng rung chuông gọi cô người hầu lên... và bỏ đi. Chẳng nói một lời, và thật vội vã.
Jessica ngồi đấy nhìn ra lối vào phòng không bóng người, lắng nghe tiếng chân chàng khẽ khàng trên thảm khi chàng đi dọc hành lang dài, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng chàng sập cửa xa xa.
Nàng thở dài, cúi xuống tháo đôi vớ chân mà chàng tháo dở, lúc này đã tuột xuống tận mắt cá chân nàng.
Nàng đã biết ngay phút giây nàng chấp nhận cưới chàng là mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nàng tự nhắc nhở mình. Nàng đã biết là tối nay chàng ở trong trạng thái vui buồn cáu kỉnh vô cớ - thực ra là cả ngày nay chàng đã như thế. Nàng không thể trông chờ rằng chàng sẽ xử sự hợp tình hợp lý... và đặt nàng lên giường như chàng phải thế... và ngủ với nàng.
Lúc này Bridget xuất hiện, và không hề tỏ ra quan tâm đến tình trạng áo quần xộc xệch hay tâm trí lơ mơ của bà chủ, lẳng lặng nhanh nhẹn sửa soạn cho phu nhân đi ngủ.
Đến khi nàng nằm gọn trong chăn, cô hầu đã ra ngoài, Jessica quyết định không việc gì phải lo buồn vì Dain đã không phá trinh nàng.
Những gì chàng đã làm rất kích thích và đáng ngạc nhiên, đặc biệt là khúc cuối, khi chàng làm cho nàng trải qua một cơn động đất nho nhỏ. Nàng biết đấy là gì, vì Genevieve đã nói với nàng. Và nhờ vào bà nội của mình, Jessica biết rõ là những cảm xúc tuyệt đỉnh ấy không phải lúc nào cũng xảy ra, đặc biệt là vào buổi đầu của hôn nhân. Không phải người đàn ông nào cũng muốn chuốc lấy rắc rối.
Nàng không thể tin được Dain đã chuốc lấy rắc rối chỉ vì muốn thắng điểm, như thể muốn chứng minh quyền lực của mình đối với nàng. Theo lời của Genevieve, một người đàn ông khi cương cứng mà không được xả ra thì sẽ rất đau đớn. Trừ phi Dain có những phương cách bí truyền để giải phóng sự hứng tình của mình mà Genevieve không biết, còn không thì chắc chắn chàng phải rất đau đớn khó chịu.
Chàng hẳn phải có lý do hết sức thuyết phục để chịu đựng điều ấy.
Jessica không thể bắt đầu tưởng tượng ra lý do ấy là gì. Chàng thèm muốn nàng, điều này không có gì phải nghi ngờ. Chàng đã cố cưỡng lại nàng, nhưng không thể - không thể làm thế sau khi nàng đã trơ trẽn phô ra phần ngực trần của mình và ịn chúng vào ngay dưới cái mũi Florence kiêu ngạo của chàng... không thể cưỡng lại sau khi nàng đã vén váy ngồi lên cái bộ phận gieo giống của chàng.
Nàng đỏ mặt khi hồi tưởng lại, nhưng sức nóng mà nàng đang cảm thấy đây không phải là sự xấu hổ. Thi thoảng, nàng cảm thấy mình phóng đãng và trụy lạc đến tuyệt vời... và sự trơ trẽn của nàng đã được tặng thưởng một cách điên cuồng cháy bỏng.
Ngay cả giờ đây, nàng cảm thấy như chàng đã ban tặng nàng một món quà. Như thể hôm nay là sinh nhật của nàng, chứ không phải của chàng. Và sau khi ban tặng cho cô vợ của mình một cơn địa chấn nho nhỏ còn mình thì chịu đựng nỗi khó chịu sinh lý đau buốt, chàng đã dễ dàng xoay xở để mang nàng lên lầu trên mà không đánh thức nàng.
Nàng tự thấy mình mong muốn rằng chàng đã không làm như thế. Sẽ dễ dàng hơn nếu chàng thô lỗ đánh thức nàng dậy, cười vào mặt nàng và để cho nàng tự loạng choạng, mê mụ bước lên lầu... một cách ngu ngốc. Ngay cả nếu như chàng đẩy nàng xuống, hùng hục xông vào nàng, rồi lăn qua một bên, ngủ thiếp đi, thì vẫn còn dễ chịu hơn.
Thay vào đó, chàng lại chọn chịu đựng cơn đau. Chàng dạy cho nàng biết thế nào là hưng phấn và sau đó còn chăm sóc nàng. Chàng đã rất ngọt ngào và hào hiệp, rất thật lòng.
Chồng của nàng đang chuyển từ một sự quyến rũ thú tính đơn thuần sang một thứ gì đó phức tạp hơn.
Và sẽ nhanh thôi, nếu nàng không cực kỳ thận trọng, nàng sẽ phạm một sai lầm chết người vì đã phải lòng chàng.
Giữa trưa ngày hôm sau, phu nhân Dain phát hiện ra là Athcourt thực sự có ma.
Nàng quỳ trên tấm thảm mòn xơ xác trong căn phòng cao nhất của Tháp Bắc. Căn phòng này là một trong những căn chứa đồ gỗ bỏ đi của Athcourt. Xung quanh nàng la liệt rương hòm chứa những loại quần áo từ mấy thế hệ trước, rèm trướng, chăn màn, cùng nhiều loại bàn ghế linh tinh, những sọt đựng dao nĩa lạc bộ và một số đồ dùng trong nhà bí hiểm. Quỳ bên cạnh nàng là bà quản gia Ingleby.
Cả hai cùng nhìn vào bức chân dung một thiếu phụ với mái tóc đen gợn sóng, đôi mắt đen tuyền như than óng, và chiếc mũi người Florence khoằm cao. Jessica tìm thấy bức chân dung trong góc tối của căn phòng, được giấu sau một đống rương, và được cuộn chặt trong một đống màn nhung dày đỏ thẫm.
“Đây đích thị là thân mẫu của ngài Hầu tước rồi,” Jessica nói, thắc mắc vì sao tim mình đập thình thịch như thể đang hãi sợ, trong khi nàng chẳng sợ gì. “Chiếc váy, kiểu tóc này... là thập niên cuối của thế kỷ mười tám, không sai.”
Không cần phải đề cập đến những nét giống nhau. Người phụ nữ này đơn giản là một bản sao nữ giới của ngài Hầu tước hiện nay.
Đây cũng là bức chân dung đầu tiên Jessica nhìn thấy có nét giống với chàng.
Sau khi Jessica dùng xong điểm tâm một mình - Dain đã ăn sáng và biến đi đâu mất trước khi nàng xuống nhà - bà Ingleby đã đưa nàng đi xem qua một phần ngôi nhà thênh thang này, bao gồm một cuộc dạo chơi xuyên qua phòng trưng bày dài ở tầng hai, đối diện phòng ngủ của hai người, nơi đặt chân dung của gia đình. Trừ bức chân dung của vị Bá tước xứ Blackmoor đầu tiên, người có cái nhìn dưới mí mắt dày sụp gợi cho nàng chút ít về Dain, còn lại thì Jessica chẳng tìm thấy được nét giống nhau nào ở những bức chân dung khác nữa.
Nàng không tìm thấy một phụ nữ nào trong các vị ấy khả dĩ là mẹ của Dain. Khi được hỏi, bà Ingleby đã nói với nàng rằng trong số những bức chân dung bà biết, không có bức nào là của mẹ Dain. Bà đã đến làm việc ở Athcourt từ ngày mà Hầu tước hiện thời nhậm tước, khi chàng cho thay gần hết những gia nhân trước đấy.
Thế thì, bức chân dung này được giấu đi từ thời cha chàng. Vì đau khổ chăng? Jessica tự hỏi. Ngài Hầu tước quá cố quá đau khổ khi nhìn thấy vợ mình chăng? Nếu thế, ông ấy hẳn phải rất khác với hình người đàn ông mà nàng đã nhìn thấy trong bức chân dung: một quý ông trung niên nhỏ người, ăn vận áo quần tôn giáo Quaker(48) ảm đạm đơn giản. Nhưng phục trang nhã nhặn ấy đối lập hoàn toàn với vẻ mặt của ông. Không một chút hòa nhã của tín đồ Quaker nào tồn tại sau vẻ mặt khắc nghiệt và cặp mắt xanh lạnh lẽo, ti hí ấy.
“Ta không biết gì về bà ấy cả,” Jessica nói, “ngoại trừ ngày bà ấy kết hôn và ngày bà ấy mất. Ta không nghĩ là bà ấy chết trẻ thế. Ta cứ cho là người vợ hai luôn phải là người luống tuổi hơn chứ. Bà đây chỉ như một thiếu nữ thôi.”
Và ai, nàng tức giận tự hỏi, đã xiềng xích cô bé con đẹp mê hồn này vào tòa nhà kinh khiếp cũ kỹ, lạnh băng sặc mùi đạo này chứ?
Nàng lùi lại, giật mình vì phản ứng dữ dội của bản thân. Nàng nhanh chóng đứng dậy.
“Đem bức chân dung này xuống phòng khách của ta,” nàng bảo bà quản gia. “Có lẽ trước đó bà nên phủi hết bụi đi, nhưng đừng có chùi rửa gì thêm cho đến khi ta có dịp xem xét nó ở nơi sáng hơn.”
Bà Ingleby được thuê tới đây từ Derbyshire. Bà không hề nghe gì về những chuyện không hay trước đây trong nhà trước khi bà tới đây, và vì bà không thích những trò đồn đại trong xó bếp nên từ lúc đến đây bà không nghe thấy gì hết. Nhân viên của ngài Dain đã thuê bà, không chỉ vì danh tiếng trong nghề quản gia, mà còn vì nhưng nguyên tắc khắt khe của bà: theo quan niệm của bà, khi chăm lo cho một gia đình có nghĩa là ta tin tưởng tuyệt đối, và một người không được lạm dụng lòng tin đó để đi xì xào những chuyện xấu sau lưng gia chủ. Hoặc tuân thủ nguyên tắc đó, hoặc không. Nếu không, người ta sẽ được lịch sự thông báo cho thôi việc và cuốn gói.
Tuy nhiên, quan niệm khắt khe của bà lại không ngăn chặn được những gia nhân còn lại đàm tiếu thị phi khi bà quay lưng đi. Vì thế, đa số mọi người trong nhà đều biết về nữ Hầu tước Dain quá cố. Một trong số họ là tên người hầu đã được gọi đến để di dời bức chân dung ra khỏi phòng của nữ Hầu tước phu nhân hiện thời. Hắn đã nói cho ông Rodstock nghe chủ thể của bức chân dung đấy là ai.
Rodstock thì quá cao ngạo nên không muốn chui đầu vào ống khói dù hắn rất muốn. Hắn chỉ chớp chớp mắt, một lần thôi, và ra lệnh cho thuộc hạ báo động cho hắn ngay khi đức ngài trở về.
Hầu tước Dain ở Chudleigh cả ngày. Tại tiệm Star và Garter, chàng hội ngộ với ngài Sherburne, hắn đang đi xuống hướng Nam Devonport tham gia một trận đấu vật.
Sherburne, mới kết hôn chưa tới một năm, đã bỏ cô vợ trẻ ở lại Luân Đôn. Hắn còn lâu mới thấy lạ lẫm trước việc một người mới cưới vợ lại bỏ vợ ở nhà để đến quán rượu hay nhà nghỉ dọc đường cách xa nhà hàng dặm. Trái lại, hắn mời Dain tham gia hành trình với hắn đến Devonport. Sherbourne đang chờ vài chiến hữu khác nữa, tối đó đám người này mới đến. Hắn gợi ý Dain thu xếp hành lý, đem theo tên hầu đến ăn tối cùng đồng bọn hắn. Sáng sớm hôm sau thì cả bọn sẽ cùng lên đường.
Dain nhận lời mời không chút do dự, bỏ ngoài tai lời kêu thét váng óc của lương tâm. Do dự luôn là dấu hiệu của sự hèn yếu, và trong trường hợp này, Sherburne có lẽ sẽ nghĩ Beelzebub cần phải xin phép vợ trước, hoặc là không thể chịu được việc xa vợ chỉ mấy ngày.
Chàng sẽ dễ dàng chịu đựng được thôi, Dain nghĩ trong lúc vội vã leo lên cầu thang phía Bắc dẫn đến phòng chàng. Hơn nữa, nàng cần được dạy dỗ rằng nàng không thể quản thúc được chàng, và bài học lần này đỡ đau đớn hơn bài học chàng dạy tối qua. Chàng thà để bọn quạ ăn xác thối ấy rỉa lên bộ phận sinh dục của mình hơn là phải trải qua kinh nghiệm đau thương ấy thêm lần nữa.
Chàng sẽ đi xa, sẽ bình tĩnh lại, để mọi chuyện trở về đúng vị trí, và khi trở về chàng sẽ...
Ừ, thì chàng chẳng biết chính xác mình sẽ làm gì, nhưng đấy là vì chàng không được bình tĩnh. Khi bình tĩnh rồi, chàng sẽ biết nên làm gì thôi. Chàng đoan chắc phải có một giải pháp đơn giản, nhưng khi nàng ở cạnh bên chàng, làm chàng bận tâm, thì chàng không thể nghiền ngẫm sự việc một cách bình thản và khách quan được.
“Thưa ngài.”
Dain dừng chân nơi đầu cầu thang nhìn xuống. Rodstock đang vội vã chạy lên phía chàng. “Thưa ngài,” hắn đứt cả hơi lặp lại. “Tôi chỉ xin được nói một lời thôi, thưa ngài.”
Rodstock cần nhiều hơn một lời, nhưng không thừa không thiếu một từ ngoài những gì cần nói. Nữ phu nhân đang thăm thú nhà kho ở Tháp Bắc. Phu nhân đã tìm thấy một bức chân dung. Của nữ Hầu tước quá cố. Rodstock nghĩ rằng ngài Hầu tước chủ nhân của hắn rất muốn biết tin này.
Rodstock là người mẫu mực, cẩn tắc và khéo léo. Giọng nói và cử chỉ của hắn không biểu thị bất cứ ý thức gì về quả bom mà hắn vừa thả xuống chân chủ nhân.
Trong khi đó, chủ nhân của hắn lại không tỏ vẻ gì là biết về bất cứ vụ nổ nào.
“Ta biết rồi,” Dain bảo. “Thú vị nhỉ. Ta còn không biết là mình có bức chân dung ấy. Thế nó đang ở đâu nhỉ?”
“Trong phòng khách của phu nhân, thưa ngài.”
“À, vậy thì ta cũng nên xem qua chứ nhỉ.” Dain quay lưng bước xuống Phòng trưng bày. Tim chàng đập dồn. Ngoài ra thì chàng chẳng cảm thấy gì nữa. Chàng cũng không nhìn thấy gì, trong suốt quãng đường dài vô tận qua các tấm chân dung của dòng dõi những ông những bà quý tộc mà chàng chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc về một trong số đó.
Chàng bước theo quán tính đến cuối sảnh, mở cánh cửa cuối cùng bên trái ra, rồi rẽ trái vào hành lang chật hẹp. Chàng tiếp tục bước qua một cánh cửa, rồi một cánh cửa khác, tiếp tục đi xuyên qua hành lang thứ hai đến cánh cửa cuối cùng, đang để mở.
Bức chân dung không được phép tồn tại ấy đang dựng trước cửa sổ hướng Đông của phòng khách, trên một giá vẽ méo mó, hẳn là vừa mới được moi ra từ một phòng học.
Dain bước đến chỗ bức tranh và nhìn chằm chặp vào nó một lúc lâu, dù cho việc nhìn vào gương mặt kiều diễm tàn nhẫn ấy làm cho chàng đau đớn cùng cực - gấp bội phần chàng dự đoán. Cổ họng chàng cháy rát và mắt chàng cũng thế. Nếu có thể, lúc ấy chàng hẳn đã bật khóc.
Nhưng chàng không thể khóc được vì chàng không chỉ có một mình. Không cần phải rời mắt khỏi bức tranh chàng cũng biết vợ mình đang ở trong phòng.
“Lại tìm được thêm một món nữa,” chàng nói, cố rặn ra một tiếng cười khẩy qua cổ họng cháy khét của mình. “Và ngay trong chuyến săn kho báu đầu tiên của cô ở đây nữa chứ.”
“May thay, Tháp Bắc rất mát mẻ và khô ráo,” nàng nói. Giọng nàng cũng bình tĩnh và khô khan. “Và bức tranh được gói ghém cẩn thận. Chỉ cần lau sơ thôi, nhưng em thích một cái khung khác. Cái khung này màu tối quá mà lại họa tiết rườm rà. Còn nữa, em không muốn đặt tranh của bà trong phòng trưng bày chân dung, nếu chàng không phiền. Em thích bà có một chỗ riêng hơn. Ngay trên ngọn đèn trong phòng ăn, em nghĩ vậy. Thế chỗ cho bức tranh phong cảnh ấy.”
Nàng bước đến gần hơn, dừng phía bên phải cách chàng vài bước. “Bức tranh phong cảnh ấy hợp với một không gian nhỏ hơn. Ngay cả nếu nó không hợp, em vẫn thích ngắm nhìn người phụ nữ này hơn.”
Chàng cũng muốn thế, cho dù chàng sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất nếu chàng làm vậy.
Chàng có lẽ sẽ rất hài lòng chỉ vì được ngắm nhìn người mẹ xinh đẹp, không thật của mình. Chàng hẳn đã không đòi hỏi điều gì... hay chỉ đòi hỏi rất ít: một bàn tay mềm mại trên má mình, chỉ trong chốc lát thôi. Một cái ôm vội vã. Chàng sẽ rất ngoan. Chàng sẽ cố gắng.
Đồ lừa vớ vẩn, chàng tức tối nguyền rủa mình. Đây chỉ là một mảnh vải thô chó chết được bôi trét sơn dầu. Đây là bức chân dung của một con đĩ, như mọi người trong nhà, dân chúng khắp miền Devon, và gần như cả thế giới đều biết. Tất cả ngoại trừ vợ của chàng, với cái khiếu ác độc là luôn làm đảo lộn thế giới.
“Bà ta là một con điếm,” chàng cay nghiệt nói. Và thật nhanh lẹ và nghiệt ngã, vì đã nói là phải nói bằng hết, chàng tiếp tục. “Bà ta bỏ trốn với con trai của một tên lái buôn ở Darthmouth. Bà ta ngang nhiên sống với hắn trong hai năm rồi chết cùng hắn, vì một dịch sốt trên hòn đảo vùng Tây Ấn.”
Chàng quay lại, nhìn xuống gương mặt tái xanh đang ngẩng lên của vợ mình. Mắt nàng mở to vì choáng váng. Rồi, thật kỳ lạ, đôi mắt ấy... ngấn lệ.
“Sao chàng dám?” náng nói, cáu kỉnh nhấp nháy khỏa lấp nước mắt. “Sao chàng dám, trên tất cả mọi người, dám gọi mẹ mình là một con điếm? Chàng mua tình nhân mới mỗi đêm. Chỉ mất vài đồng. Theo lời chàng thì mẹ chàng chỉ có một nhân tình - và mất đi tất cả: bạn bè, danh dự. Con trai của chính mình.”
“Đáng lẽ ta phải biết rằng ngay cả chuyện này cô cũng có thể biến thành lãng mạn được,” chàng nói với vẻ chế giễu. “Liệu cô có định biến một con đĩ máu dâm thành một thánh tử đạo vì... vì gì hả Jess? Tình yêu à?”
Chàng quay lưng lại bức tranh, bởi vì tiếng hú đã lại dậy lên trong chàng, và chàng chỉ muốn thét lên. Tại sao chứ? Nhưng chàng đã biết câu trả lời, chàng luôn biết. Nếu mẹ chàng có thương chàng - hay chí ít là thấy tội nghiệp cho chàng, nếu như bà không thể thương chàng - thì bà đã mang chàng theo cùng. Bà đã không bỏ rơi chàng lại một mình, trong địa ngục.
“Chàng không biết cuộc sống của mẹ mình ra sao,” nàng nói. “Chàng chỉ là một đứa trẻ. Chàng không thể biết lúc ấy bà cảm thấy thế nào. Bà ấy là người ngoại quốc, còn chồng thì đáng tuổi cha mình.”
“Ý cô là giống như Donna Julia của Byron chứ gì?” Giọng chàng nhỏ ra từng giọt châm chích chua ngoa như a xít. “Có lẽ cô nói đúng. Có lẽ tốt hơn bà ta nên cưới một lúc hai ông, mỗi ông hai mươi lăm tuổi.”
“Chàng chẳng biết cha chàng đối xử tốt với mẹ chàng hay không,” vợ chàng lại tiếp tục, giống như một cô giáo rao giảng cho một tên học trò ương ngạnh. “Chàng không biết cha chàng làm cuộc sống mẹ chàng dễ dàng hay khó khăn. Tất cả những gì chàng biết là có lẽ ông ấy đã làm cho mẹ chàng khốn khổ - mà chắc chắn là thế, nếu như bức chân dung của ông thể hiện chính xác những biểu hiện của tính cách.”
Thế còn tôi thì sao? chàng muốn khóc lên. Cô đâu biết tôi lúc ấy như thế nào, cái thằng nhóc gớm ghiếc bị bỏ lại sau lưng ấy, bị khóa mõm, xa lánh, chế giễu, hành hạ. Bị bỏ rơi... để chịu đựng... và trả giá, thật đắt, cho những thứ gì mà người khác chẳng thèm quan tâm: sự chịu đựng, sự chấp nhận, một bàn tay mềm ấm của đàn bà.
Chàng tự thấy khinh ghét cơn phẫn uất và nỗi đau bên trong mình, nỗi cuồng điên con trẻ... đã chết đi từ hai mươi lăm năm trước.
Chàng cố cười to và đưa mắt nhìn vào cặp mắt xám không lung lạc của nàng với cái mặt nạ khinh khỉnh quá quen thuộc mà chàng đã mang vào. “Nếu cô không thích cha tôi, cứ việc quăng hình ông ta vào Tháp Bắc. Rồi cứ treo hình của mẹ tôi thế vào. Hoặc đặt hình mẹ tôi trong nhà nguyện, tôi chẳng cần.”
Chàng tiến ra phía cửa. “Cô không cần hỏi ý kiến của tôi về việc trang hoàng nhà cửa. Tôi biết không bà không cô nào sống sót qua hai ngày trong nhà mà để yên các thứ ở chỗ cũ. Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu đến khi tôi trở về mà vẫn còn biết được đường đi lối lại trong nhà.”
“Chàng đi xa à?” Giọng nàng vẫn bình thản. Khi chàng dừng chân nơi ngưỡng cửa ngoái lại thì nàng đang nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt điềm nhiên.
“Đến Devonport,” chàng nói, thắc mắc vì sao vẻ mặt nàng làm chàng ớn lạnh đến thế. “Xem một trận đấu vật. Với Sherburne và vài người khác nữa. Tôi sẽ gặp bọn họ lúc chín giờ tối. Tôi cần phải thu xếp hành lý.”
“Thế thì em phải đổi các yêu cầu cho bữa tối rồi,” nàng nói, “em nghĩ em sẽ ăn tối trong phòng sưởi nắng. Nhưng tốt hơn ta nên chợp mắt trước một chút, nếu không thì sẽ ngủ gục ngay trên bàn ăn. Em mới chỉ đi xem qua một phần tư ngôi nhà, thế mà cứ thấy như thể đã đi bộ từ Dover đến tận cùng thế giới rồi chứ.”
Chàng muốn hỏi nàng thấy ngôi nhà thế nào, xem nàng thích phần nào - ngoài cái bức chân dung đau lòng của mẹ chàng - và phần nào nàng không thích - bên cạnh bức tranh phong cảnh thô thiển trong phòng ăn, mà ngay cả chàng cũng chẳng thích ấy.
Nếu không phải đi xa thì chàng đã có thể tìm hiểu những điều ấy, trong căn phòng sưởi nắng ấm cúng thân mật.
Thân mật, chàng tự nhủ, là thứ chàng không hề cần trong lúc này. Điều chàng cần làm là bỏ đi xa, đến nơi mà nàng không thể làm đảo lộn chàng với những “phát hiện” thót tim của nàng... hay hành hạ chàng bằng mùi hương của nàng, bằng làn da mượt mà, những đường cong thanh tú trên thân hình mảnh dẻ của nàng.
Chàng phải tập trung toàn bộ sự tự chủ của mình để bước ra, chứ không phải là chạy ra, khỏi phòng.
Jessica mất mười phút để cố gắng trấn tĩnh. Mọi chuyện không suôn sẻ. Không muốn đối mặt với Bridget hay với bất cứ ai khác, nàng tự mình đi tắm. May sao, Athcourt rất lấy làm kiêu hãnh về hệ thống nước nóng lạnh quý hiếm sang trọng của mình, ngay cả trên tầng hai.
Ở một mình hay tắm táp cũng chẳng làm nàng bình tĩnh hơn được, và chợp mắt lại càng không thể. Jessica nằm trên chiếc giường rộng lớn, cô đơn của mình, người đơ như khúc gỗ, mắt nhìn trân trối lên tấm màn.
Cưới nhau mới ba ngày thôi, mà tên khốn ấy đã chuẩn bị bỏ rơi nàng rồi. Để đi theo đám bạn. Vì một trận đấu vật.
Nàng nhỏm dậy, cởi chiếc áo ngủ vải bông suông ra, và bước đi, không quần áo, vào phòng thay đồ. Nàng tìm lấy chiếc áo ngủ đỏ thẫm viền lụa đen và mặc nó vào. Mang đôi dép đen. Nàng khoác chiếc áo choàng lụa vàng và đen nặng nề bên ngoài, thắt lại dây lưng, hơi nới lỏng phần cổ áo sao cho một chút của chiếc áo ngủ lộ ra ngoài.
Sau khi bới tóc, nàng quay về phòng ngủ và đi ra qua cửa dẫn vào căn phòng mà bà Ingleby gọi là Thoái sảnh. Hiện tại, đây là nơi chứa một phần những vật phẩm nghệ thuật kỳ lạ của Dain. Phòng này cũng liền kế với quần thể thư phòng của ngài Hầu tước.
Nàng băng qua căn phòng rộn lớn tối mờ mờ để đến phòng của Dain. Nàng gõ nhẹ. Những tiếng nói thì thầm nàng nghe thấy khi tiến về căn phòng chợt im bặt. Một lúc sau, Andrews ra mở cửa. Khi trông thấy trang phục tuềnh toàng của nàng, hắn nấc lên, nhanh chóng chuyển tiếng nấc thành một tiếng ho nhẹ nhàng lịch sự.
Nàng mỉm cười ngọt ngào, thành thật với hắn. “À, vậy là ngươi chưa đi khỏi. Ta thật yên lòng. Nếu đức ngài đây có đôi phút rảnh rỗi thì ta cần phải hỏi ngài ấy vài chuyện.”
Andrews liếc sang trái. “Thư ngài, Phu nhân muốn được...”
“Ta không điếc,” giọng Dain bực tức vọng ra. “Tránh ra để cho cô ta vào.”
Andrews thối lui và Jessica bước vào, mắt liếc nhìn lơ đãng xung quanh trong khi chân chầm chậm đi từ chiếc giường vĩ đại thế kỷ mười bảy đến chỗ chồng nàng. Chiếc giường này còn lớn hơn giường của nàng, có đến khoảng mười mét vuông.
Dain, mặc áo sơ mi, quần dài, chân mang vớ, đứng cạnh cửa sổ. Chàng đang nhìn xuống chiếc hòm đựng đồ đi đường của mình. Chiếc hòm mở toang đặt trên một cái bàn được chạm trổ cầu kỳ mà nàng đoán là được làm ra cùng thời với chiếc giường.
“Là một vấn đề... tế nhị,” nàng nói, giọng rụt rè, e thẹn. Nàng ước chi mình tạo ra được thoáng ửng hồng trên má nữa, nhưng cái đó không dễ dàng đến với nàng. “Hai ta có thể... riêng tư chút được không?”
Chàng liếc xéo lên nàng, rồi ngay lập tức cụp mắt nhìn xuống va li. Rồi chàng giật mình, và quay đầu lại nhìn nàng thêm lần nữa, lần này thì trân trối. Chàng chậm rãi đưa mắt rà soát nàng, nhìn lên nhìn xuống rồi lại nhìn lên, dừng mắt tại nơi cổ áo ngủ khêu gợi của nàng. Một cơ thịt trên má chàng giật bắn.
Rồi mặt chàng trơ lại, cứng như đá granit. “Chuẩn bị đi chợp mắt, tôi biết rồi.” Chàng hạ mắt nhìn qua Andrew. “Ngươi còn chờ gì thế hả? ‘Riêng tư.’ Phu nhân đã nói rồi đấy. Ngươi bị điếc à?”
Andrew đi ra, khép cửa lại sau lưng.
“Cảm ơn chàng, Dain,” nàng nói, mỉm cười ngước nhìn chàng. Đoạn nàng tiến tới gần hơn, cầm lấy một mớ nơ cổ áo được hồ cứng và gấp gọn gàng trong va li, thả chúng xuống sàn nhà.
Chàng nhìn nàng. Chàng nhìn qua đống đồ vứt dưới sàn.
Nàng lại cầm lên một chồng khăn tay trắng tinh tươm, và vẫn mỉm cười, quăng luôn xuống sàn.
“Jessica, ta không biết cô đang chơi trò gì, nhưng không vui vẻ gì đâu,” chàng lẳng lặng nói.
Nàng lại ôm một chồng sơ mi và ném chúng xuống sàn. “Chúng ta cưới nhau chưa đầy ba ngày,” nàng nói. “Ngài không được bỏ rơi cô dâu để đi theo lũ bạn ngu ngốc của chàng. Ngài sẽ không biến tôi thành trò cười. Nếu ngài không vui về tôi thì ngài nói ra, và chúng ta sẽ thảo luận về điều đó - hay là cãi cọ, nếu ngài thích thế. Nhưng ngài không được...”
“Cô không được bảo tôi phải làm gì,” chàng cao giọng. “Cô không được bảo tôi đi và không đi đến đâu - hay đi lúc nào - đi với ai. Tôi không phải giải thích và cô không được hạch hỏi. Và cô không được vào phòng tôi quăng ném đồ đạc vì tức giận.”
“Phải, tôi cứ làm đấy,” nàng nói. “Nếu ngài rời khỏi nhà, tôi sẽ bắn chết ngay con ngựa ngài cưỡi.”
“Bắn con...”
“Tôi sẽ không cho phép ngài bỏ rơi tôi,” nàng nói. “Ngài không được phớt lờ tôi như Sherburne làm với vợ hắn, và ngài sẽ không để cho cả thế giới cười vào mặt tôi - hay thương hại tôi - như họ đã làm với cô ta. Nếu ngài không thể chịu được việc bỏ lỡ một trận đấu vật quý giá, ngài có thể vui vẻ mang tôi theo cùng.”
“Mang cô theo?” Giọng chàng dâng cao. “Tôi sẵn lòng mang cô, thưa cô, về ngay phòng cô. Và khóa nhốt cô trong đó, nếu cô chẳng thể cư xử cho phải phép.”
“Tôi rất mong được thấy ngài là...”
Chàng nhảy bổ vào nàng, nàng né tránh nhưng hơi trễ một chút. Ngay sau đó, nàng đã bị nhấc bổng lên bằng một cánh tay vạm vỡ, và chàng đang lôi nàng đi như một bị giẻ rách đến phía cửa mà từ đó nàng đã bước vào.
Cánh cửa mở ra. May sao, nó mở vào trong phòng, và chỉ có một tay nàng đang kẹt giữa người chàng.
Nàng đẩy cho cánh cửa đóng sập lại.
“Chết tiệt!”
Chàng chỉ có thể chửi thề thôi. Chàng chỉ có một tay mạnh khỏe, mà lại đang vướng bận. Chàng không thể xoay nắm đấm cửa mà không thả nàng xuống.
Chàng lại chửi thề. Quay ngược lại, chàng bước nhanh đến giường và quẳng nàng xuống.
Khi nàng rơi xuống đệm, chiếc áo khoác ngoài của nàng bật mở ra.
Đôi mắt tối đen phẫn nộ của Dain phủ lên người nàng. “Chết tiệt nhà cô, Jess. Quỷ tha ma bắt cô đi.” Giọng chàng nghẹn lại. “Cô không được... cô không thể...” Chàng vươn người tới để chộp tay nàng, nhưng nàng đã bò giật lùi.
“Ngài không được quẳng tôi ra khỏi phòng,” nàng nói, lui về chính giữa chiếc giường. “Tôi không phải là con nít, ngài không được khóa nhốt tôi trong phòng.”
Chàng quỳ trên mép đệm. “Đừng có nghĩ là, chỉ vì cô đã làm tôi tàn phế nên tôi không thể dạy cho cô bài học nào. Đừng bắt tôi phải đuổi theo cô.” Chàng nhào về phía nàng, cố chộp lấy chân nàng. Nàng giật lui, chiếc dép đen tuột vào tay chàng. Chàng quẳng nó ra xa.
Nàng giật lấy chiếc kia ném vào chàng. Chàng thụp người né tránh, dép bay thẳng vào tường.
Gầm lên một tiếng nhỏ, chàng phóng cả người vào nàng. Nàng lăn qua phía kia giường, và chàng mất thăng bằng. Chàng ngã đập mặt xuống giường, nằm sóng soài trên nửa cuối chiếc giường.
Nàng đã có thể leo khỏi giường và bỏ chạy, nhưng nàng không làm thế. Nàng đã đến đây với tư thế sẵn sàng cho một trận đánh danh dự, và nàng sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Chàng lê người quỳ dậy. Phần trước ngực áo chàng bung ra, để lộ một vùng bắp thịt cổ vạm vỡ và một mảng tóc đen mượt rối bời mà tối qua nàng đã vọc vào. Khuôn ngực to lớn của chàng nhấp nhô khi chàng thở. Nàng chỉ cần thoáng nhìn lên mắt chàng là đã hiểu được cơn thịnh nộ kia chỉ là một phần nhỏ nhất của những gì đang chi phối chàng lúc này.
“Tôi sẽ không đánh nhau với cô,” chàng nói. “Cũng không cãi cọ gì hết. Cô đi về phòng cô mau. Đi ngay.”
Chiếc nịt áo khoác nàng đã tuột mất, và phần trên của áo đã tuột xuống cùi chỏ. Nàng lắc người cho chiếc áo tuột hẳn, rồi thả người nằm lăn trên gối, mắt nhìn lên màn, môi bướng bỉnh mím lại.
Chàng di chuyển đến gần hơn, chiếc nệm lún xuống dưới sức nặng của chàng. “Jess, ta cảnh cáo cô đấy.”
Nàng không trả lời, cũng chẳng ngoái đầu lại. Nàng không cần phải thế. Cái giọng đe dọa chết người của chàng đã không có vẻ rõ rệt là đe dọa như chàng muốn. Nàng cũng không cần phải ngoái lại, để hiểu được vì sao chàng ngưng bặt.
Nàng biết chàng không muốn nhìn nàng, nhưng chàng không cưỡng lại nổi. Chàng là đàn ông, chàng phải nhìn thôi, và những gì chàng nhìn thấy không thể nào làm chàng rời mắt. Nàng biết một trong những sợi ruy băng mỏng manh giữ phần thân áo trên của nàng đã tuột xuống vai. Nàng biết rằng chiếc váy mỏng manh của mình đang rối tung lên giữa hai chân.
Nàng nghe thấy nhịp thở của chàng ngưng lại.
“Quỷ bắt cô đi, Jess.”
Nàng nghe thấy sự do dự trong giọng nói trầm trầm khản đặc. Nàng chờ đợi, mắt vẫn dán chặt lên những con rồng màu đen và vàng phía trên, để mặc chàng tự chiến đấu với bản thân.
Hơn một phút sau chàng vẫn im lặng và bất động, trừ hơi thở khó nhọc lộn xộn của chàng.
Rồi chiếc nệm lún xuống, xoáy lại, và nàng cảm thấy đầu gối chàng tì lên hông nàng và nghe thấy chàng thì thầm rên rỉ đầu hàng. Bàn tay chàng rơi lên gối nàng và trườn lên trên, lớp lụa xào xạc dưới tay chàng.
Nàng nằm im trong khi chàng lướt tay lên trên hông nàng, lên bụng nàng. Hơi ấm từ cái vuốt ve lan xuống dưới da nàng làm nàng phát sốt.
Chàng ngừng lại trên thân áo nàng, di di tay theo đường thêu ren trên ngực nàng. Ngực nàng căng lên khi chàng chạm vào, đầu vú nàng săn lại và nhô lên khỏi lần lụa mỏng... đòi thêm nữa, như chính nàng đòi hỏi.
Chàng đẩy lớp vải mỏng xuống, và lướt ngón tay qua vùng đầu vú căng cứng. Rồi chàng cúi xuống ngậm vào miệng, và nàng phải nắm chặt tay để không phải ghì đầu chàng xuống nơi đó, và nàng cũng phải nghiến răng để không la lên như đã làm tối qua: Phải rồi... van xin chàng... sao cũng được... đừng ngừng lại.
Tối qua chàng đã làm nàng phải van xin, nhưng lại không cho nàng thuộc về chàng. Và hôm nay chàng nghĩ chàng có thể quay lưng bước đi, làm gì mình thích. Chàng nghĩ chàng có thể bỏ rơi nàng, để cho nàng khốn khổ và nhục nhã, là một cô dâu, nhưng không phải là vợ.
Chàng không muốn phải thèm muốn nàng, nhưng chàng lại thèm muốn. Chàng muốn nàng phải van xin chàng làm tình với nàng, như thế chàng có thể giả vờ mình đang nắm quyền kiểm soát.
Nhưng chàng không kiểm soát được gì. Miệng chàng bỏng cháy trên ngực, trên vai, trên cổ nàng. Bàn tay chàng run rẩy, chàng ve vuốt chà xát, vì chàng, cũng đang phát sốt.
“Ôi, Jess.” Giọng chàng chỉ còn là lời thì thầm đau đớn khi chàng nằm xuống cạnh nàng. Chàng kéo nàng vào lòng, lướt những nụ hôn bỏng rát khắp mặt nàng. “Baciami. Hãy hôn ta. Abbracciami. Hãy ôm ta. Vuốt ve ta. Làm ơn đi. Ta xin lỗi.” Giọng chàng, gấp gáp, tuyệt vọng, khi chàng vật lộn với những gút ruy băng mỏng manh.
Ta xin lỗi. Chàng thực đã nói lên lời ấy. Nhưng chàng không biết mình đang nói gì đâu, Jessica tự nhủ. Chàng chỉ đơn thuần lạc lối trong cơn khát thú tính, như nàng, tối qua.
Chàng không xin lỗi gì, chỉ là đang mất trí trong cơn ham muốn thú tính nguyên sơ. Tay chàng gấp gáp kéo váy nàng xuống, sờ soạng khắp lưng, eo nàng.
Chàng chộp lấy tay nàng và hôn. “Đừng giận. Hãy vuốt ve ta.” Chàng đẩy tay nàng xuống dưới áo chàng. “Vuốt ve ta như tối qua nàng đã làm ấy.”
Làn da chàng bỏng cháy. Nóng bỏng, trơn mượt và cứng cáp... những bắp thịt cong lên dưới đầu ngón tay nàng... cả thân mình đồ sộ của chàng run rẩy chỉ với một thoáng chạm nhẹ của nàng.
Nàng muốn cưỡng lại, muốn giận dữ, nhưng nàng lại muốn như thế này hơn. Nàng đã muốn vuốt ve chàng, hôn chàng, ôm ấp chàng ngay ngày đầu tiên nàng gặp chàng. Nàng đã muốn chàng bốc cháy vì nàng, cũng như muốn chàng thiêu cháy nàng.
Chàng đang tuột chiếc váy xuống, qua hông nàng.
Nàng với lấy mép ngực áo chàng, và với một cú giật mạnh, nàng xé chiếc áo ra làm hai.
Tay chàng rơi xuống hông nàng. Nàng xé toạc cổ tay áo, và xé rách gấu áo cho đến vai. “Em biết chàng muốn được cởi bỏ,” nàng nói.
“Phải”, chàng hổn hển, vặn người ra sau để nàng với tới cánh tay kia, cánh tay tàn tật. Nàng chẳng hề nhẹ nhàng hơn chút nào với ống tay áo này. Nàng xé toạc nó ra.
Chàng kéo sát nàng vào mình, ấn mạnh bầu ngực trần của nàng vào bộ ngực rắn chắc mà nàng vừa lột ra. Tim chàng đập cạnh tim nàng, trong cùng một nhịp đập cuồng loạn. Chàng chụp lấy gáy nàng và nghiến môi nàng vào môi chàng, và xua đi mọi phẫn nộ, kiêu hãnh, và suy nghĩ bằng chiếc hôn dài say đắm ấy.
Phần áo tả tơi còn lại của chàng được nàng ném đi. Chàng cũng tuột phăng chiếc áo của nàng trong cùng phút giây điên đảo ấy. Đôi tay họ trở nên rối rít, lập cập xé toang khuy quần chàng. Len và nút bị xé nát khỏi lớp vải.
Chàng dùng đầu gối đẩy chân nàng ra. Nàng cảm thấy một vật cứng nóng hổi đang giật giật trên đùi nàng trong khi sức nóng của chính nàng túa ra dưới lần tay sờ soạng của chàng. Chàng tìm đến nơi mà tối qua chàng đã khai phá, và lại ngọt ngào tra tấn nàng, cho đến khi nàng kêu lên và cơ thể nàng túa ra mật ngọt đam mê của đàn bà.
Nàng bám lấy chàng, lật bật và tuyệt vọng, và “Xin chàng,” nàng van vỉ. “Xin chàng.”
Nàng nghe thấy tiếng chàng, khàn đặc vì khao khát... những từ ngữ nàng không thể hiểu... rồi một cơn đau nhói khi chàng đẩy mạnh vào trong nàng.
Đầu óc nàng tối đen và Cầu xin Chúa, xin đừng để con ngất đi, là những gì nàng có thể nghĩ đến. Nàng bấu móng tay vào lưng chàng, bám lấy chàng để còn thức tỉnh.
Bầu má ẩm ướt của chàng tì lên má nàng, và hơi thở chàng nóng hổi trên tai nàng. “Ôi Chúa ơi, ta không thể... ôi Jess.” Chàng quàng tay quanh người nàng và lăn qua một bên, ôm theo cả nàng. Chàng móc tay xuống dưới đầu gối nàng, nâng chân nàng lên quặp lấy eo chàng. Cơn đau rát ấy dịu xuống, và cơn hoảng loạn của nàng cũng theo đó tan đi. Nàng nâng người lên và vùi mặt mình vào vùng cong nơi cổ chàng. Nàng vin vào đấy chặt cứng, nếm lấy hơi nóng ngọt ngào trơn bóng từ da thịt chàng, lấy mùi hương nồng nồng của lạc thú.
Nàng nhận thấy chàng lại di chuyển, bên trong nàng, nhưng cơ thể non nớt của nàng đang đòi hỏi, và cơn đau là một ký ức xa vời. Chàng đã làm nàng sung sướng, và nàng không trông chờ gì thêm nữa, nhưng dần dần cơn khoái lạc lại lan đến, rộn rã dâng qua nàng trong từng đợt rung chuyển chầm chậm đam mê.
Khoái cảm bập bùng trong nàng, ấm áp và nhột nhạt, và cơ thể nàng ưỡn cong đón nhận, và vui sướng xuyên thẳng qua nàng, bén ngọt.
Không phải là niềm khoái lạc mà chàng dạy cho nàng trước đây, nhưng mỗi một bản năng đều nhận ra nó và càng đói khát nó. Nàng đung đưa người cùng chàng, phối hợp cùng nhịp với chàng, nhiều hơn, nhanh hơn và mạnh hơn, và nhanh hơn nữa... một cuộc đua điên cuồng lên đến đỉnh... một tia chớp sung sướng vỡ òa... và một trận mưa ngọt ngào xối xả.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Lại Và Quyến Rũ
Loretta Malandro
Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro
https://isach.info/story.php?story=vo_lai_va_quyen_ru__loretta_malandro