Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vành Khăn Cho Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
T
rên tấm kính sần sùi trải dài hàng chữ:
DAVE FENNER - ĐIỀU TRA
Chữ đen, màu sơn còn mới. Cửa vào ngay một bàn giấy với hai chiếc ghế, một tấm thảm đẹp và hàng kệ sách luật sáng trưng chưa bao giờ mở ra xem.
Dave Fenner nằm chuỗi trên ghế, hai chân gác lên bàn, nhìn trần nhà với vẻ xa vắng; rõ ràng không có việc gì để làm và sẵn sàng để thì giờ không làm gì cả.
Fenner 33 tuổi, đang độ cường tráng, da nâu, dáng xấu xí mà dễ gây cảm tình, cằm có dáng của một người thích làm theo ý mình và thường là thành công.
Bên phải có cửa thông sang một phòng khác, có chắn gỗ chia hai: một bên là phòng chờ của khách hàng, một bên là lãnh địa của cô thư ký Paula Dolan, một phụ nữ hấp dẫn, mái tóc lượn uốn màu cánh quạ, đôi mắt xanh tinh anh, một dáng người khiến Fenner tự nhủ đó là vật đáng giá nhất trong văn phòng của anh.
Cô đang ngồi sau bàn đọc tờ tạp chí Ái Tình giá bốn xu, chốc chốc lại liếc mắt nhìn đồng hồ. Ba giờ hai mươi phút.
Tiếng chuông réo trên bàn làm cô gái giật mình bỏ tờ báo xuống bước qua phòng bên Fenner duỗi dài thân mính làm chiếc ghế kêu cót két và hỏi:
- Cô có thuốc lá không, bé. Tôi không còn điếu nào hết.
- Tôi còn ba, để cho anh hai.
Fenner nói lúc đốt điếu thuốc cô vừa đưa ra:
- Chà cô hào phóng quá chừng!
Fenner rít thật mạnh và đưa mắt nhìn Paula:
- Chiều nay đẹp quá!
- Ồ sao? Để làm gì kia chứ? - Paula buồn bã trả lời.
- Lúc này cô làm gì? Có việc không?
- Cũng như anh thôi - Paula nói và ngồi lên góc bàn.
- Chớ lo, thế nào rồi cũng có việc.
- Cả tháng nay anh nói thế rồi. (Cô có vẻ lo lắng). Không thế nào tiếp tục mãi như thế này đâu, Dave ạ. Bọn Trang bị văn phòng vừa gọi điện thoại đến đấy. Nếu anh không trả tiền tiếp thì ngày mai họ sẽ lấy lại tất cả.
Fenner nhìn quanh:
- Sao thế được? Có họa là điên mới lấy các thứ tập tàng này!
- Chắc anh không hiểu rõ lời tôi nói. Ngày mai nếu anh không trả tiền, họ sẽ thu hồi hết băng ghế trong phòng. Sau đó thì tôi ngồi chỗ nào?
Fenner ra dáng hoảng hốt:
- Thế họ có thu hồi cái phần người cô đặt trên ghế không?
- Dave Fenner, anh không có lấy một phút nào nghiêm chỉnh hay sao? Nếu đến mai mà ta không có hai trăm đô la thì dẹp tiệm đấy!
Fenner thở dài:
- Tiền, lúc nào cũng chỉ nói đến tiền. Ta còn được bao nhiêu?
- Mười đô la mười lăm xu.
- Nhiều đến thế kia à? Như thế ta còn giàu. Thằng cha phía trước mặt đường bên kia chẳng có gì hết trơn! - Sao anh lại nói là ta giàu?
- Vì sao mình cũng không nợ nhà băng.
- Định vay mà nhà băng không cho đấy chứ!
- Đúng rồi. ( Fenner buồn bã lắc đầu). Hình như mấy cái sọ dừa ấy không tin ta lắm.
- Không phải đâu, - Giọng Paula có vẻ mai mỉa, - Tại vì họ nghĩ cho mượn là làm nhục anh. Này Dave, tôi cứ nghĩ anh đã sai lầm khi bỏ chỗ làm ở tờ Diễn Đàn đấy.
Fenner có vẻ tức giận.
- Thế thì tại sao cô lại bỏ cả công việc để theo tôi? Tôi đã nói là lúc đầu thế nào cũng gặp khó khăn, vậy mà cô cứ làm.
Paula mỉm cười âu yếm:
- Có lẽ vì em yêu anh,
Fenner lầu bầu:
- Trời ơi, cô lại bắt đầu cái điệp khúc tình ca ấy rồi. Chán lắm. Một phụ nữ có dáng người, khuôn mặt thừa sức để câu một anh triệu phú thì tại sao cô lại phí thì giờ, tuổi trẻ để đi theo một thằng kiết xác như tôi. Này tôi bảo cho mà biết: Gia đình tôi có truyền thống kiết xác đấy. Ông nội tôi vỡ nợ, cha tôi chẳng ra gì, ông bác tằn tiện rốt lại hóa khùng vì chẳng để dành được đồng xu nào.
- Lúc nào ta lấy nhau hở Dave?
- Để tôi xem lại sổ nhật ký đã, - Fenner vội vã trả lời - Sao cô không về nhà đi. Ở đây không có việc làm để nảy ý ra ý nghĩ xấu lắm. Chiều nay cho cô nghĩ... đi gội đầu...
Paula nhún vai, vẻ nhẫn nại:
- Hay là anh lại thăm Rysking để hỏi lại chỗ làm cũ xem sao? Anh là tay phóng viên hình sự giỏi nhất, thế nào họ cũng phải cần anh.
Fenner cương quyết lắc đầu:
- Hắn không nhận lại tôi đâu. Trước khi đi, tôi đã chửi hắn đồ bết bát, chai lì, ngu ngốc có dòng rồi. Hình như tôi có nói cả chuyện là nếu hắn có mời dự hôn lễ ông già bà già hắn thì tôi cũng không thèm đi đâu.
Có tiếng chuông bên phòng Paula báo có khách. Fenner nhíu mày:
- Cô đoán xem ai bên ấy?
- Chắc là nhân viên đến gỡ máy điện thoại. Ta không nói chuyện với ai nữa là xong.
Paula bước ra khép cửa lại. Hai phút sau cô quay trở lại, dáng khích động, tay cầm tờ danh thiếp.
- Anh nhìn xem này.
Fenner đọc và ngả người ra lưng ghế sững sờ nhìn cô:
- John Blandish đang ở đây hả?
- Ông ta muốn nói chuyện với anh.
- Đúng không? Thế thì đưa ông ta vào đi, em bé.
Paula mở to cánh cửa thông.
- Ông Fenner sẽ tiếp ông, thưa ông Blandish, xin mời ông vào.
Cô nép mình cho ông Blandish đi qua rồi ra ngoài.
Fenner đứng lên. Anh cứ tưởng ông Blandish phải to sù lắm. Thực ra dáng người cao hơn mức trung bình một chút khiến ông triệu phú có vẻ mảnh dẻ bên cạnh anh chàng Fenner oai vệ. Chỉ có đôi mắt là cho thấy tính chất con người quyền lực của ông. Đôi mắt nhìn cứng cỏi, thông minh và có nghị lực. Cái nhìn của con người lên đài danh vọng bằng sức mình, chẳng cần cầu xin ân huệ của ai hết.
Blandish nhìn Fenner với đôi mắt dò xét rồi đưa tay ra:
- Fenner, tôi có đề nghị này với anh. Anh đúng là người tôi cần. Hình như anh len lỏi nhiều trong đám cặn bã phải không? Tôi nghĩ là muốn khám phá những kẻ bắt cóc con gái tôi thì phải nhờ một quen biết trong giới giang hồ, vào ra không cản trở. Anh nghĩ sao?
- Tôi nghĩ chắc ông có lý. Về phương diện lý thuyết thôi thì thực tế con gái ông bị bắt đã hơn ba tháng, mọi dấu vết đã nguội rồi.
- Tôi biết. ( Blandish rút một hộp thuốc bằng da heo lấy ra điếu xì gà). Trước tôi cũng đã nhờ Cảnh sát Liên bang tìm nhưng họ thất bại. Bây giờ tôi làm theo cách khác. Chính ông cảnh sát trưởng Brennan khuyên tôi tìm tới anh. Ông ta nói anh là một phóng viên nổi danh và có mối liên lạc nhiều với bọn găng tơ. Nếu tôi nhờ anh điều tra thì ông ta sẽ giúp đỡ hết mình. Nếu anh nhận làm, tôi hy vọng anh sẽ thành công. Tôi trả ngay cho anh ba ngàn đô la và khi xong việc anh sẽ có thêm ba mươi ngàn nữa. Đề nghị của tôi là thế, anh nghĩa sao?
Fenner hơi hoảng lên, nhưng lấy lại được bình tĩnh và gật đầu:
- Thưa ông Blandish, tôi sẽ cố gắng nhưng không thể hứa trước với ông được. Dân liên bang là các tay thám tử đại tài mà không tìm được thì tôi cũng vậy, nhưng tôi sẽ cố xem sao?
- Anh muốn bắt đầu từ đâu?
- May mắn tôi là người điều tra vụ này cho vụ này cho tờ Diễn Đàn, đó là bài báo cuối cùng của tôi trước khi giã từ nghề phóng viên. Hồ sơ có đầy đủ, tôi sẽ xem lại. Có ba điều tôi hết sức khó hiểu. Tôi có quen riêng với Riley và Bailey. Tôi gặp chúng luôn trong các hộp đêm, sòng bài khi tôi đi săn tài liệu. Đó là những tên du đãng thôi. Thế thì làm sao bọn đó lại đủ gan làm công việc bắt cóc người? Lạ thật! Nếu ông biết bọn đó như tôi chắc ông cũng nghĩ vậy. Chuyện bắt cóc không phải là lãnh vực của chúng. Gan nhất là chúng nhào vào một chi nhánh nhà băng ở phường thôi. Thế mà sự kiện rõ ràng là chúng bắt cóc con gái ông. Điểm thứ hai là chúng tan biến đi đâu mất. Tại sao những tờ giấy bạc nộp cho chúng lại không thấy xuất hiện trong ba tháng nay. Mấy tên bắt cóc đó không tiêu tiền chuộc thì chúng sống bằng gì? Điều khác nữa: Riley có một con mèo Anna Borg. Các tay Liên bang xoay cô ta hằng giờ mà không thâu lượm được gì. Tôi biết chắc Riley mê cô ta lắm thế mà hắn bỏ rơi ngay được. Thật lạ. ( Fenner ngừng lại một chút rồi tiếp). Thưa ông Blandish, để tôi liên lạc với Brennan. Tôi nghiên cứu lại hồ sơ xem thử có bỏ sót một chi tiết nào không. Bốn mươi tám tiếng sau, tôi báo cho ông biết, có hy vọng tìm ra bọn cướp hay không. ( Fenner nhìn Blandish dò xét). Ông nói là không cần tìm lại con gái ông. Thế ông nghĩ là...
Gương mặt Blandish rắn đanh lại:
- Nó chết rồi. Chắc chắn như vậy. Với loại người đó thì không thể nghĩ là con gái tôi còn sống. Đúng, nó chết rồi.
Ông rút tập chi phiếu ghi tên ba ngàn đô la cho Fenner.
- Vậy là trong hai ngày nữa tôi chờ tin anh?
- Đúng vậy.
Fenner tiễn Blandish. Ông ta nói:
- Tiền bạc không đáng kể. Tôi không đặt anh ở một giới hạn nào hết. Anh lẫn vào bọ hạ lưu và nói với chúng rằng nếu cung cấp tin tức thì có thưởng lớn. Tôi tin là chỉ có cách đó mới dò ra manh mối thôi.
- Xin để tôi. Tôi tin là không làm ông thất vọng.
Blandish vừa đi. Paula nhào vào phòng, hấp tấp hỏi:
- Ông ta bảo gì anh thế? Thuê anh à?
Fenner giơ tờ ngân phiếu ra:
- Em ơi! Ta giàu rồi. Xem đây! Ba ngàn! Nháy mắt là có. Thôi khỏi điên đầu suy nghĩ nữa, có chỗ đặt đít cho em rồi
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vành Khăn Cho Em
James H. Chase
Vành Khăn Cho Em - James H. Chase
https://isach.info/story.php?story=vanh_khan_cho_em__james_h_chase