Truyền Kiếm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12: Lang Thần (1)
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 12: Lang thần (1)
Dịch giả: Đừng Hỏi Tại Sao
Biên tập: 123456vn
)
Một tên kiếm khách trung niên người đầy máu đột nhiên vọt tới trước xe ngựa chống kiếm quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin: “Tiền bối, chủ nhân nhà ta bị yêu lang vây khốn ở phía đông, kính xin ngài cứu giúp, chủ nhân nhà ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Con mẹ ngươi! Mạng của chủ nhân nhà người là mạng, vậy của chủ nhân chúng ta không phải sao?” Kiếm khách kia vừa mới nói xong liền có người quát mắng.
“Tiền bối, đừng quản tới tên ngu ngốc này. Yêu lang tối nay thế lớn, vẫn là nhanh chóng xông ra quan trọng hơn!” Lại có một tên kiếm khách kêu to. Tính huống bây giờ đến cả chạy trối chết còn không kịp, ai còn nguyện ý xông vào chỗ nguy hiểm cứu người?
Trải qua một lúc trì hoãn của kiếm khách trung niên kia thì một số lữ khách còn sống cũng nắm lấy cơ hội này mà lảo đảo chạy tới quỳ xuống cầu xin Ngô bá thu nhận và giúp đỡ, trong chốc lát xe ngựa đã hoàn toàn bị che kín.
Trong lòng Ngô bá cũng lo âu, nhìn những người bình thường đang cầu khẩn trên mặt đất, cuối cùng hắn cũng không thể hạ quyết tâm cho xe giẫm đạp lên chạy qua. Nhưng hắn không ra tay không có nghĩa là người khác cũng nhân từ như lão. Vừa mới trải qua một cuộc chém giết tàn khốc, tinh thần của rất nhiều kiếm khách đều đang ở trong hoảng sợ và kích động, lúc nào cũng có thể tàn bạo đánh người. Một tên kiếm khách gần như đã suy sụp tinh thần trực tiếp đánh một tên nam tử bình thường ngã xuống đất, hung dữ quát: “Đều mau tránh ra, đừng chặn đường lão tử!”
Hành động của tên kiếm khách này giống như là ngòi nổ cho hiệu ứng dây chuyền, hoặc có thể là người làm gương để cho cảm giác mang tội trong nội tâm của đám kiếm khách yếu đi mà một số kiếm khách cũng giơ trường kiếm đầy màu lên nhắm về đấm người mà bọn họ từng bảo vệ. Tại ranh giới của sự sống và cái chết thì đạo đức đã không còn quan trọng, chỉ có sống sót mời là trọng yếu nhất. Trong nháy mắt liền có bốn năm người bị chém ngã, bọn họ không chết ở trong miệng yêu lang nhưng lại chết trên tay người bảo vệ mình!
“Cầu xin ngươi! Nó vẫn chỉ là một đứa bé, các ngươi bỏ qua cho nó đi ta sẽ cho các ngươi tiền, ta đưa tất cả tiền cho các ngươi, xin các ngươi mang nó rời đi!” Một thiếu phụ ôm một cô bé khoảng ba bốn tuổi không ngừng khấu đầu tên kiếm khách trước mặt.
Cánh tay tên kiếm khách kia run run, cuối cùng trười kiếm đang giơ lên kia cũng không rơi xuống. Nhưng mà tiếng khóc của thiếu phụ lại làm cho tâm tình vốn đã không tốt của hắn càng trở nên phiền não, đột nhiên hắn đá một cái vào hõm vai của thiếu phụ khiến cho nàng ngã trên mặt đất rồi hắn hết to như một gã điên: “Con mẹ nó khóc cái gì mà khóc? Khóc tang à?! Lão tử còn không biết có thể sống qua tối này hay không đây, lấy tiền của ngươi có lợi ích gì?”
“Cút! Cút ngay! Nêu không mau tránh ra ta sẽ giết sạch các ngươi!”
“ NGAO….OOO!”
Một tiếng sói tru vô cùng thê lương đột nhiên truyền đến, cách mọi người không xa có bốn năm chiếc xe hàng đang nối đuôi nhau đột nhiên bị một luồng lực lượng cuồng bạo hất bay, thân xe cồng kềnh nện lên trên cành cây rơi xuống tan nát. Hàng hóa bên trong lại càng bị vung vãi trên mặt đất. Một con yêu lang khổng lồ y hệt con nghé đạp trên mặt đất chậm rãi đi tới, con ngươi màu lục âm u lóe lên ánh sáng âm lãnh khiếp người, chỗ mị tâm có bốn đường vằn vô cùng chói mắt. Bốn con yêu lang nhỏ hơn một chút theo sát ở phía sau, chia làm hai bên giống như đang bảo vệ xung quanh vua của bọn chúng, trán của bọn chúng đều có ba đường lông mày trắng dựng đứng.
Tất cả Linh Kiếm Sư cùng kiếm khách ở đây đều hít vào một hơi, trong mắt đều hiện ra một vẻ tuyệt vọng. Thanh Phong Yêu Lang biến dị cấp bốn! Còn có bốn con Lang Vương – Thanh Phong Yêu Lang cấp ba! Tối này thật sự không có cách nào may mắn trốn thoát rồi. Phải biết rằng người có chiến lực mạnh nhất của cả đoàn xe cũng chỉ là một tên Linh Kiếm Sư cấp bốn, những Linh Kiếm Sư cấp ba cùng với Kiếm khách nhất lưu cũng chỉ có chưa đến năm người. Bây giời không biết những người này đã chết hết hay chưa, bởi vì những yêu lang trước kia chuyên chọn những người lợi hại cắn. Một tên Linh Kiếm Sư cấp ba vừa bị năm con yêu lang cấp hai vây công cho đến chết!
Năm con yêu lang này vừa đi ra liền làm cho đám người xung quanh Ngô bá đều khiếp sợ. Đám yêu lang cấp hai vẫn luôn quanh quẩn dạo chơi cũng hiện ra từ trong bóng tối, chúng phát ra những tiếng gào to hưng phấn giống như đang nghênh đón vua của bọn chúng!
Thấy được con yêu lang cấp bốn kia khiến trong lòng Ngô bá chợt động, bởi vì hắn suy nghĩ tới một người, không khỏi hít một hơi thật sâu sau đó nắm lấy kiếm rồi chậm rãi đứng lên trên càng xe.
Lúc này, Thanh Phong Yêu Lang biến dị cấp bốn kia lại ngẩng cao phát ra một tiếng gào lớn. Trong chốc lát đám sói cũng phối hợp théo, từ gần đến xa từ ngoài sáng hay trong bóng tối mà không biết bao nhiêu yêu lang đồng thời gào thét, tiếng gào thét kinh khủng tụ lại thành một cơn gió lốc âm ba kinh khủng.
“A!”
Cùng với những tiếng hét thảm, đám người bình thường kia đều quay cuồng lăn lộn trên mặt đất, hai tay cố gắng bịt lấy lỗ tai. Ngay cả nhưng kiếm khách cùng Linh Kiếm Sư cấp một cấp hai kia cũng có chút không chịu nỗi, mỗi người đều mang sắc mặt nhắn nhó mà cố gắng chống đỡ.
Tiếng sói tru vang vọng không có kéo dài, sau đó đột nhiên mạnh mẽ xoay chuyển, tiếng gào to vừa ra thì những yêu lang bình thường đang vây quanh bên ngoài như nhận được mệnh lệnh mà chợt đánh về phía mọi người, trong chốc lát bầu trời toàn bóng sói, có khoảng chừng mấy chục con!
Mấy chục con yêu lang đánh tới bất ngờ, kiếm khách kiếm sư còn chưa thoát khỏi sự trùng kích của âm ba công* thì làm sao có thể là đối thủ của chúng. Trong khoảnh khắc đã có gần một nửa bị chết ở trên miệng sói, hơn nữa lần này yêu lang không phải chỉ đánh vào kiếm khách kiếm sư có lực uy hiếp mà là công kích tất cả. Những người bình thường kia ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra liền đã bỏ mạng.
Ngô bá đứng ở trên càng xe không nhúc nhích, cánh tay nắm trường kiếm nổi đầy gân xanh. Lão không phải là không muốn cứu những người này nhưng mà hắn không thể cứu, bởi vì linh giác nói cho lão có một tên địch nhân vô cùng mạnh mẽ đang tập trung vào lão, chờ đợi lão lộ ra sơ hở mà phát động một kích lôi đình!
Một tên lữ khách bị yêu lang cắn xé ngã xuống đất, những tiếng kếu thảm thiết thê lương liêng tiếp vang lên. Ngô bá cố gắng giữ bình tĩnh, thôi miên chính mình không được nghe không được nghĩ. Những người này không liên quan đến mình, người lão phải bảo vệ cũng chỉ có thiếu gia, chỉ có mình thiếu gia!
Một tên Linh Kiếm Sư ngã đụng lên trên càng xe, một chân của hắn gãy ngang đầu gối, lồng ngực cũng có một lỗ thủng rất lớn, đã gần như chết, trước khi chết sử dụng chút sức lực cuối cùng dùng cánh tay đầy máu níu lấy càng xe, nhìn Ngô bá cố gắng nói: “Tiền bối… Kính xin… Cứu… Giúp…”
Ngô bá không nói một lời, đến cả nhìn cũng không nhìn tên Linh Kiếm Sư này, nhưng mà cánh tay cầm kiếm của lão khẽ run. Chết chóc vẫn còn tiếp tục, hơn ba mươi người tụ tập đến bên cạnh xe ngựa đã chết chỉ còn lại số lẻ. Những yêu lang này dường như cố ý đùa giỡn nhân loại, bọn chúng cũng không có một phát cắn chết mà chuyên chọn cánh tay, cẳng chân vị trí dưới miệng mà cắn, thường thường sau vài phát cắn thì người ta vẫn đang còn kêu thảm thiết giãy dụa, tình cảnh máu tanh tàn nhẫn làm cho da đầu chúng nhân tê dại.
Đột nhiên một tiếng khóc non nớt truyền vào trong tai Ngô bá làm cho tầng mặt nạ máu lạnh giả bộ kia hoàn toàn tan vỡ.
“Mẹ! Mẹ! Người làm sao vậy? Tại sao người không để ý tới Tiểu Nguyệt vậy?”
Trên tràng giết chóc tàn khốc, tiếng khóc non nớt vang lên rất bất ngờ cũng vô cùng rõ ràng, ở đây những tiếng tuyệt vọng cùng với kêu gào thảm thiết hiện ra không hề nhịp nhàng. Dưới ánh lửa, ở địa phương trước xe cách đó ba trượng, một cô bé ba bốn tuổi đang ngồi dưới đất, lay lay thi thể một thiếu phụ, sau lung thiếu phụ có một cái lỗ máu khổng lồ. Vừa rồi nàng dùng thân thể của mình che lấy cô bé chặn lại móng vuốt sắc bén của yêu lang.
Cách đó ba thước một con yêu lang đang chảy nước miếng, ánh mắt tham làm nhìn chằm chằm vào cô bé, đột nhiên bổ nhào về phía trước!
“Nghiệt súc! Ngươi đi ra cho ta!” Ngô bá phát ra một tiếng hét giận dữ, trường kiếm phát ra kiếm quang sáng chói dài ba trượng làm nát bấy con yêu lang muốn bổ nhào vào cô bé.
Sau khi Ngô bá phát ra một kiếm này thì một cái bóng không chút dấu hiện nào từ những nhánh cây trên đỉnh đầu sà xuống, một vòng hàn quang xuyên thẳng xuống đỉnh đầu của Ngô bá!
Thời cơ cái bóng xuất thủ vô cùng tinh chuẩn, chính là trong nháy mắt Ngô bá xuất ra một kiếm không có cách nào quay trở lại, chỉ có thể dùng thân thể nghênh đón lôi đình nhất kích!
“Ầm!” Ngô bá gầm lên một tiếng, dường như đã sớm có dự liệu, cánh tay trái chém lên, dùng thân thể huyết nhục đối chiến với công kích của cái bóng.
Cánh tay trái được rót vào đại lượng kiếm khí phát ra tia sáng màu trắng, sau khi giao kích với đạo hàn quang kia liền phát ra tiếng boong giống như kim loại va chạm. Nhưng dù sao thân thể huyết nhục không phải là kim loại, ánh sáng trắng trong nháy mắt tan vỡ, nhưng hàn quang này sau khi trải qua một lần ngăn cản cũng trệch đi quỹ tích vốn có, trượt mép trán của Ngô bá mà rơi lên buồng xe ngựa.
Ầm! Cả bộ phận trên của buồng xe trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, lộ ra một bóng dáng gầy yếu hai tay đang ôm đầu gối, đầu thì tựa sát vào gối. Mà cái bóng kia nhân lúc buồn xe vỡ vụn liền nhảy ra ngoài ba trượng, cùng lúc Ngô bá đang rút kiếm về, sau đó đứng ở bên cạnh con Thanh Phong Yêu Lang biến dị cấp bốn.
Ngô bá thu kiếm lại đứng đó, ống áo tay trái của hắn rách nát, ba đường máu trải rộng cả cánh tay, máu theo cánh tay nhỏ xuống càng xe. Nhưng hắn dường như không có cảm giác mà chỉ chăm chú nhìn vào bóng dáng kia, nếu như ánh mắt có thể giết người thì sợ rằng cái bóng kia đã bị loạn kiếm phanh thây.
Bóng dáng kia là một người trung niên cao gầy, khuôn mặt trắng không có râu, tay trái là một bộ móng vuốt lưỡi dao bằng thép, mỗi một lưỡi đều dài khoảng hai thước lóe ra hàn quang sắc bén. Một luồng hơi thở âm lệ ồng nặc từ trên người phát ra làm cho người ta có cảm giác không phải là người mà là một con yêu thú! Nhưng mà yêu lang cấp bốn này giống như rất hưởng thụ loại hơi thở này mà thân mật ọ đầu vào trung niên.
“Lang Thần! Ngươi đáng chết!” Ngô bá gằn ra từng chữ.
Bóng dáng nghe vậy liền lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy lệ khí liếc Ngô bá một cái rồi dùng âm thanh khàn khàn nói: “Ta dĩ nhiên là đáng chết, tất cả mọi người ở thế giới này đều đáng chết!”
“Đồ điên!”
Lang Thần nhếch nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng: “Rất nhiều người đều nói ta điên, nhưng đều không ngoại lệ mà trở thành phân và nước tiểu của đám bảo bối này. Ngươi cùng với tên thiếu chủ phế vật kia của ngươi cũng không phải ngoại lệ.”
Cả ngươi Ngô bá run run, lão lạnh giọng nói: “Ngươi thật sự muốn đối địch với Chú Kiếm sơn trang ta sao?”
“Ha ha… Thật nực cười, sau này Chú Kiếm sơn trang do người nào định đoạt còn là chuyện khác, mà ta chỉ là lấy tiền của người khác thay họ diệt trừ hậu họa, trách cũng không trách được trên đầu ta.”
Chuyện cho tới bây giờ thì Ngô bá cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Lang Thần rồi thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta?”
“Hắc hắc! Ngươi còn tưởng rằng mình là Phi Bộc kiếm Ngô Khôn ngày xưa? Hôm nay nội thương của ngươi chưa lành lại không có linh kiếm trong tay, cũng chỉ có thể phát huy ra được thực lực của Linh Kiếm Sư cấp năm mà thôi, chút hài nhi này của ta đứng ở đây để cho ngươi giết thì ngươi có thể giết được bao nhiêu?” Lang Thần cười lạnh một tiếng, trong miệng đột nhiên phát ra một âm tiết cổ quái.
Đám sói vừa mới kết thúc chiến đấu liền đồng thời gầm nhẹ công kích về phía Ngô bá. Ngô bá gào to một tiếng, trường kiếm trong tay hóa thành một vệt màu bạc, trong nháy mắt mấy con yêu lang nhào lên đầu tiên tan rã trên không trung. Sau đó Ngô ba lấy cánh tay đang chảy máu nắm lấy Mạc Vấn đang hoảng hốt rồi mạnh mẽ nhảy đến bên người cô bé kia. Kiếm quang màu bạc một lần nữa lóe lên, thoáng chốc tạo thành một lỗ đất rộng hơn một trượng.
Ngô bá để Mạc Vấn xuống rồi đưa tay mở đai lưng quấn lấy cô bé cùng Mạc Vấn, sau đó nhấc đai lưng lên kẹp hai người vào dưới nách rồi hướng bên ngoài bầy sói lao ra.
-----------------------------------------------------------------------------
*Âm Ba Công: Môn công pháp dùng âm thanh để tấn công.
:yy67:
:oe75:
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc