Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trùng Sinh Thế Gia Tử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14: Cái Tát Vang Dội
K
hách sạn thủ đô là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở thủ đô này. Thủ đô trong những năm thập niên 60, các khách sạn kiểu Nga rất phổ biến. Có thể dùng cơm ở những khách sạn kiểu Nga này mà nói, đó là một vinh hạnh lớn lao và cũng là một chuyện đáng gia để khoe ra.
Nhưng theo sự biến đổi của xã hội, sự phát triển của nhu cầu ẩm thực, nhà hàng Tây mọc lên ở thủ đô ngày càng nhiều. Cái giới thế gia hiện giờ của thủ đô, có sự theo đuổi xu hướng bất đồng với giới hồng nhị đại của quá khứ. Cái đám con cháu Hồng sắc thế hệ mới hiện giờ đều chú ý tới cấp bậc cùng sự phô trương là chính. Mà khách sạn thủ đô, chính là một nơi cao cấp nhất ở trong cái thành Tứ Cửu này, ngoại trừ nhà khách chính phủ.
Ở tòa nhà C, khách sạn Bắc Kinh, đây là kiến trúc mới được xây dựng trong thập niên 70 này. Vào lúc này, Nhiếp Chấn Bang cùng con gái của người cô thứ hai, Tiếu Nhã Lệ, đứng ở cửa ra vào.
Nhìn đại sảnh khách sạn rất khí phái, được trang hoàng tráng lệ, Nhiếp Chấn Bang có chút cảm thán. Kiếp trước, vì tàn tật nên hắn cũng chưa từng được tới nơi này. Và cũng vì tâm trạng của hắn, cho nên quan hệ với anh em trong nhà cũng không được tốt lắm, thậm chí có thể dùng từ không tốt để hình dung.
Cẩn thận hồi tưởng lại, kỳ thật năm đó, mấy người con gái của các cô hắn đều rất quan tâm tới hắn. Chẳng qua khi đó, Nhiếp Chấn Bang bị oán hận và tuyệt vọng che mờ đôi mắt, nên không cảm nhận đến sự quan tâm đó mà thôi.
- Chấn Bang, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây hả? nghe thằng nhóc Gia Dân dở hơi kia nói là cậu mời chị ăn cơm, cậu có tiền sao? Không phải là gọi chị đến trả tiền đó chứ! Không sao cả! Muốn ăn cái gì? Chị bao hết.
Tiếu Nhã Lệ có một tính cách rất hào sản. Năm nay tuổi mụ của cô là mười chín nhưng cô lại không đi học. Hàng ngày cô luôn luôn xoay quanh ở trong hội, có thể nói, trong đám con cháu tiểu bối của Nhiếp gia, cô là nhân vật nổi bất nhất ở trong hội. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Nhiếp Chấn Bang muốn mời Tiếu Nhã Lệ. Nữ giới, vốn dĩ bởi vì cái nguyên nhân này mà trong con đường chính trị, ưu thế trời sinh là kém hơn một chút. Nhưng nếu đi theo con đường kinh doanh, trong cái hội của thành Tứ Cửu này, ít nhiều cũng đều sẽ phải chừa chút mặt mũi cho. Nghĩ tới nghĩ lui, con gái của cô cả là Đặng Vân thì đang du học, hơn nữa cá tính của Đặng Vân cũng không thích hợp với chuyện này. Còn Nhiếp Gia Dân sao? Tên này tương lai là phải theo đường binh nghiệp. Những người khác thì đều quá nhỏ. Cũng chỉ có chị Hai này là khá phù hợp.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ cười cười. Thật không ngờ một chị Hai với vẻ mặt luôn nghiêm nghị sau khi đi tong quân lại vẫn còn có những lúc “bần” (láu lỉnh, lắm lời, lầm bầm) như vậy. Ngay lập tức, hắn chỉ chỉ phía ngoài cửa nói:
- Chị Hai, không nên vội, ăn gì cũng được, cơm Tây hay đồ ăn Trung Quốc cũng đều được cả, tuy nhiên phải đợi hai người nữa.
Lời này vừa nói xong, một chiếc xe máy Harley-Davidson chính tông sản xuất tại Mỹ phiên bản Prince, một dòng xe mà hiện nay vô cùng hiếm thấy ở trong nước, ngừng ngay bên cạnh chỗ hai người đang đứng. Thân xe bóng loáng, lấp lánh.
Dương An Bang và Nhiếp Gia Dân bước từ trên xe máy xuống, người lái xe đó chính là Dương An Bang. Anh ta tùy ý móc mũ bảo hiểm vào trên xe, và xe cứ dựng ngay trước cửa đại sảnh, một chút ý tứ di chuyển cũng không có. Anh ta nhanh chóng hướng đến nơi Nhiếp Chấn Bang và Tiếu Nhã Lệ mà đến.
Vừa nhìn thấy Tiếu Nhã Lệ, Dương An Bang đã biến sắc, lập tức nói:
- Nhiếp lão tam, không phải cậu bảo có chuyện quan trọng cần nói sao? Làm sao lại gọi cô bé kia tới?
- Dương An Bang, cậu nói vậy là sao? Cậu có biết nói tiếng người hay không vậy? Cái gì mà cô bé chứ, cậu so với tôi lớn hơn được bao nhiêu? Chỉ ba tháng thôi mà, cậu giả vờ đại gia cái gì chứ.
Tiếu Nhã Lệ đứng bên cạnh cũng trào phúng mà đáp lại.
Đều là thái tử gia với thái tử nữ cả, địa vị không khác biệt gì mấy, nên Tiếu Nhã Lệ nói chuyện không có bất cứ e dè gì.
Tên Dương An Bang này cũng không chịu an phận, lúc này vừa nghe vậy hắn ta nhảy dựng lên, lập tức nói:
- Ố ồ, cô em Tiếu gia này hôm nay làm sao vậy? Ông cụ nhà cô em cho cô em ăn thuốc súng hả? Không hiểu sao tôi cứ ngửi thấy một mùi đố ký đâu đó vậy nhỉ? Chẳng lẽ hay là, cô em lại yêu tôi rồi sao. Điều này không thể rồi, bổn thiếu gia đây ngọc thụ lâm phong thế này, làm sao có thể nhìn trúng được loại mặt hàng như cô em đây chứ.
- Cậu.
Tiếu Nhã Lệ tức giận đến khó thở.
Lúc này quả thật Nhiếp Chấn Bang nhức đầu vô cùng, hắn ta làm sao lại quên được, kiếp trước hai người này cũng đốp chát lẫn nhau, ai cũng không xem ai vừa mắt, mâu thuẫn ngày càng tăng. Cuối cùng có một lần còn nháo tới tận chỗ ông cụ hai nhà nữa, cho đến khi Tiếu Nhã Lệ tòng quân mới coi như là dừng lại.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang đứng dậy nói:
- Ngừng, ngừng lại, nghe tôi nói Tiếu nhị tỷ, Dương nhị ca, hai người đứng hàng lão nhị rồi, hai vị cũng đừng có “nhị” (chơi chữ trong tiếng Trung, chỉ ngốc nghếch) như vậy được không? Lão Nhị của Nhiếp gia chúng ta đang đứng ở bên cạnh nhìn trò cười đâu, bây giờ cứ trước không vặn xoáy nhau nữa. Chúng ta nên nói chính sự đi, đấy chính chuyện đại sự liên quan đến tương lai của địa cầu, sự thống nhất của vũ trụ.
Nhị, đấy chính là thứ ngôn ngữ rất lưu hành trên internet của hai mấy năm sau. Mấy từ như thật nhị, nhị hóa, vân vân… vào lúc này được Nhiếp Chấn Bang nói ra cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Đúng lúc hắn đang hối hận vì cái tật lanh mồm lanh miệng của mình thì điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ nhất chính là, hai người kia lại cùng nhìn về phía hắn đồng thanh nói:
- Nhiếp Chấn Bang, cậu mắng ai là nhị lăng tử (kẻ lỗ mãng) hả?
- A, đây không phải là tam thiếu gia của Nhiếp gia sao? Như thế nào? Một thằng nhà quê, thằng con riêng cũng mở mang kiến thức về sơn hào hải vị sao? Cũng đúng, có lẽ là một nơi tốt như thế này, chắc cũng chưa từng đến rồi. Nếu đã mặt dày mày dạn vào cửa nhà Nhiếp gia, tất nhiên là phải hưởng thụ một chút cảm giác làm thiếu gia à.
Một âm thanh cực kỳ chói tai vang lên từ một nơi cách đó không xa.
Lại là Chu Thần, căn nguyên của những đau khổ mà Nhiếp gia phải chịu, đúng là bắt đầu từ Chu gia. Trên thực tế, Chu gia và Nhiếp gia cũng không khác biệt là bao, cùng là phe phái trung lập. Nhưng, ở thời điểm cuối cùng, con rể của Nhiếp gia, cũng chính là cha của Tiếu Nhã Lệ, Tiếu Chấn Xương, đảm nhiệm Quân đoàn trưởng một tập đoàn quân của Quân khu thủ đô đã có chọn lựa sai lầm. Trong khi đó Chu gia tuy rằng cũng duy trì trung lập, nhưng vào lúc đó, cũng là bình yên vô sự. Lợi dụng cơ hội này, Chu gia chèn ép Nhiếp gia, thế nên sau này, Nhiếp Chấn Bang mới có cuộc sống bi thảm như vậy, mà người ra mặt của Chu gia, đúng là Chu Thần trước mắt này.
Năm đó tên này đã ức hiếp hắn thẳng đến khi hắn ba mươi tuổi. Cái thời khác hắn nhảy lầu tự vẫn đó, Chu Thần đã là Phó chủ tịch thường trực của một tỉnh nào đó ở phía Nam rồi.
- Chu tiểu xà, nói gì đó? Có phải lần trước không đánh mày nên mày ngứa da có phải không? Ba cái khấu đầu mày còn chưa thực hiện nên hôm nay đến đây thực hiện đấy à. Thôi đi, người quen biết nên ba cái miễn đi, nhìn mày đáng thương vậy, chúng tao cố mà nhận vậy, mày chỉ cần dập đầu một cái là được.
Nhiếp Gia Dân ngay lập tức nhảy ra.
Chu tiểu xà là tên mụ của Chu Thần. Bởi vì trong tên có một chữ Thân mà trong Thiên can địa chi, trong số mười hai con giáp, thân chính là đại biểu cho con rồng, cho nên trong hội một số người liền hô Chu Thần là Chu tiểu xà.
Trong vòng luẩn quẩn này, giữa những đứa trẻ cùng một bối phận, chuyện cấu véo lẫn nhau cũng thường hay xảy ra.Những người lớn ở trong nhà cũng sẽ không vì thế mà nói thêm cái gì. Một khi mà người lớn trong nhà bắt đầu có hiềm khích với nhau, thì những đứa trẻ cùng trang lứa sẽ càng gây gỗ với nhau lợi hại hơn, đây chính là thứ gọi là kẻ thù truyền kiếp.
Nhiếp gia ở trong hội, vẫn luôn không tranh giành quyền thế. Nhiếp gia bởi vì sự mất tích suốt 14 năm của mình mà ngay cả ông cụ cũng là cùng thế vô tranh. Nhiếp Chấn Bang thật sự không hiểu rõ được, vì sao Chu gia muốn coi Nhiếp gia là đối thủ. Tuy nhiên, nếu kiếp trước gã đây gây ra thống khổ cho hắn, nói không chừng, ở kiếp này, chính hắn sẽ tự tay đáp trả trở lại rồi. Như vậy nếu Chu Thần đã không thức thời, vậy lần này không phải nên cho hắn một bài học sao, để gã ta sau này nhìn thấy hắn thì lo né đi.
Đi theo bên cạnh Chu Thần có vài tên người hầu, và rất hiển nhiên là chúng còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại. Nhiếp Chấn Bang là con riêng của Nhiếp gia, chuyện này trong kinh thành không mấy gia tộc biết. Còn về phần mấy tên ở dưới tỉnh, hiển nhiên là còn chưa đủ tư cách này. Nghe những lời này nói của Chu Thần, đám người hầu đều cho rằng Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân chẳng qua chỉ là người của một gia tộc nhỏ ở thủ đô. Chủ tử chịu nhục, chuyện này làm sao chịu được. Một trong những tên người hầu nhanh chóng bước ra nói:
- Này, mày là thứ gì hả? Thần thiếu gia là người mà mày có thể trêu được vào sao? Con mẹ nó, mau quỳ xuống, khấu đầu ba cái rồi cút đi.
Câu này vừa nói ra khỏi miệng chẳng những làm Nhiếp Chấn Bang biến đổi sắc mặt mà ngay cả Nhiếp Gia Dân, Tiếu gia Nhị tỷ cùng Dương Nhị ca cũng thay đổi sắc mặt. Ở thủ đô cũng có quy tắc của riêng mình, không được mắng bề trên, không làm nhục người khác. Đương nhiên, đây là chỉ đối với những người có điều kiện ngang nhau. Một gia tộc suy bại thì cho dù bị mỗi người hô đánh, cũng sẽ không có ai đứng ra can thiệp hộ.
Nhưng, hiện giờ Nhiếp gia như mặt trời ban trưa, nói như vậy thì thật quá lắm. Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói chuyện, Tiếu Nhã Lệ cười lạnh một tiếng nói:
- Chu Thần, đây là chó mà mày nuôi dưỡng sao? Thật đúng là không có giáo dục gì cả.
Dương An Bang đứng bên cạnh cũng là tâm trạng xem kịch vui. Tuy rằng không biết Nhiếp Chấn Bang mời mình đến đây làm gì nhưng Dương nhị ca cũng muốn nhìn thử một chút, lúc này Nhiếp Chấn Bang sẽ xử sự thế nào hoặc nói, Dương nhị ca chính là muốn khảo hạch một chút xem, Nhiếp Chấn Bang có đủ tư cách hay không để nói chuyện ngang hàng với bản thân.
Nhiếp Chấn Bang mang trên mặt nụ cười lạnh, đúng là đang buồn ngủ còn được đưa cái gối. Chính hắn đang lo lắng không có cơ hội xác lập vị trí cho bản thân ở trong hội đâu. Thế này cũng tốt, Chu Thần đã tự mình đưa đến cửa, quả thật giống như là kiểu thương lượng tốt trước khi tiến hành vậy.
Nhiếp Chấn Bang tuy tuổi còn nhỏ nhưng với chiều cao 1m8 và thân hình khỏe mạnh, hắn tạo ra một cảm giác áp bách rất lớn. Hắn lập tức đi đến trước mặt Chu Thần, trầm giọng nói:
- Chu cà lăm à, đây là ý tứ của mày hay là ý tứ của nó vậy?
Trước đây Chu Thần nói chuyện thường hay cà lăm, tên này kiếp trước Nhiếp Chấn Bang biết được nhưng chưa dám nói ra. Đến lúc này, nói ra Nhiếp Chấn Bang có cảm giác vô cùng thỏa mái, còn Chu Thần sắc mặt lại tái mét, cái tên này dường như đã mười năm không ai gọi gã rồi, Chu tiểu xà, gã ta còn chấp nhận chứ Chu cà lăm đúng là quá nhục nhã đối với gã.
Sắc mặt âm u, lạnh lẽo, Chu Thần nhìn Nhiếp Chấn Bang trong ánh mắt tràn đầy sự căm hận vô bờ. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang chính là đã đánh thẳng vào mặt của gã, gã ta trầm giọng nói:
- Không là ý của tao thì mày làm gì? Mà là ý của tao thì mày làm gì?
- Tao làm gì á, là ý của mày thì tao đánh mày, là ý của nó thì tao sẽ giúp mày dạy dỗ con chó này một chút.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói, trong giọng nói lộ ra một sự khí phách, một loại cảm giác không cho phép ai có thể nghi ngờ được.
- Là ý của tao.
Lời này vừa nói ra thì "bụp" một tiếng, một cái bạt tai chát chúa vang lên, dừng ngay trên mặt Chu Thần, hiện rõ lên năm dấu ngón tay đỏ.
Chu Thần đúng là đâm lao phải theo lao thôi. Hiện tại, chính lời nói của Nhiếp Chấn Bang đã dồn gã đến đường cùng. Nếu gã chối bỏ thì cái thanh danh nhát gan, sợ phiền phức của gã sẽ lọt ra ngoài. Mặt khác, Chu Thần cũng nghĩ là Nhiếp Chấn Bang không dám đánh gã, nhưng đúng là Chu Thần đã lầm, Nhiếp Chấn Bang đối với gã chất chứa oán hận, có thể nói tích tụ trong mấy chục năm, đến lúc này mới bộc phát ra, Nhiếp Chấn Bang gần như dốc hết toàn lực cho cú tát này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Thái Tấn
Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn
https://isach.info/story.php?story=trung_sinh_the_gia_tu__thai_tan