Chương 14
ọi bi kịch đều không có chỗ cho sự lựa chọn. Trong bi luôn có hài.
Nhiệm Bảo Lương ngẩn tò te, đang định nói điều gì đó, bỗng "rầm" một tiếng, cửa sân bị đạp toang. Lưu Nhảy Vọt tiến vào. Gã không nhìn ngó, cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ đi thẳng đến gốc cây táo, rút ra một sợi dây thừng, buộc nó lên cành táo. Nhiệm Bảo Lương và Nghiêm Khắc đều ngạc nhiên. Nhiệm Bảo Lương quát:
- Lưu Nhảy Vọt, ông làm cái quái gì đấy?
Lưu Nhảy Vọt thò cổ vào trong thòng lọng:
- Quần quật nửa năm mà tiền lương chẳng thấy đâu. Để đến nỗi vợ con ly tán. Chán sống!
Thì ra, Lưu Nhảy Vọt vừa tống tiễn Hàn Thắng Lợi xong. Chuyến này, Hàn Thắng Lợi không về tay không. Lưu Nhảy Vọt nặn ra hai trăm tệ từ tiền mua thức ăn của nhà bếp đưa cho y. Chỗ khuyết hai trăm tệ này, Lưu Nhảy Vọt đợi khi ra chợ mua thức ăn sẽ tìm cách bù lại. Tiếng là tiền mua thức ăn, kỳ thực, hai trăm tệ này đã bị Lưu Nhảy Vọt ăn dôi ra từ những lần đi chợ trước. Chỉ có điều không muốn trả nợ, nên cố tình nói với Hàn Thắng Lợi như thế cho ra vẻ hoàn cảnh. Nhưng Hàn Thắng Lợi không giống những bận trước. Trước khi đi, y dặn, còn lại ba nghìn bốn trăm tệ cả vốn lẫn lãi, tôi chỉ cho ông 2 ngày. Hai ngày nữa mà không trả, là dùng dao nói chuyện. Xem sắc mặt gã, không giống nói đùa. Của đáng tội, hiện Lưu Nhảy Vọt cũng có trên ba nghìn tệ. Nhưng, số tiền này là để phòng khi có chuyện đột xuất, bình thường không dám động tới. Trong tay mà không có sẵn năm nghìn tệ, Lưu Nhảy Vọt sẽ cảm thấy không yên tâm. Sau khi Hàn Thắng Lợi đi khỏi, chưa hết buồn bực, thì thằng con Lưu Bằng Cử lại gọi điện từ quê Hà Nam lên, bảo hai nghìn bảy trăm sáu mươi tệ năm hào ba xu tiền học phí không thể trì hoãn được nữa. Hai ngày nữa (cũng lại hai ngày) mà không nộp, nó sẽ bị nhà trường đuổi học. Nợ tiền người, con giục tiền, Nhiệm Bảo Lương lại chưa trả lương. Bị dồn từ ba phía, Lưu Nhảy Vọt đành đi tìm Nhiệm Bảo Lương đòi tiền. Cú điện thoại của thằng con hóa ra lại là cái cớ hay ho. Gã biết rõ, bản thân Nhiệm Bảo Lương cũng bí tiền. Nếu muốn Nhiệm Bảo Lương trả lương, thì không thể dùng biện pháp thông thường được. Tháng trước, lão Trương người An Huy, nhà có việc, phải bỏ về giữa chừng. Nhiệm Bảo Lương không chịu trả lương. Lão Trương liền trèo lên cần cẩu, đòi nhảy xuống tự vẫn. Hàng trăm người đổ xô đến xem. Đội cứu hỏa đến, công an cũng đến. Nhiệm Bảo Lương đứng dưới hét tướng lên:
- Ông Trương, xuống đi. Tôi chịu nhà ông rồi.
Lão Trương xuống, Nhiệm Bảo Lương liền trả lương lão ta. Lưu Nhảy Vọt cũng muốn bắt chước lão Trương để đòi lương. Lưu Nhảy Vọt vốn không định làm như vậy. Dù sao, cũng là bạn bè mười mấy năm với Nhiệm Bảo Lương. Nhưng, tình cảm bạn bè đã bị sứt mẻ nghiêm trọng vì chuyện mua thức ăn cho bếp ăn công trường. Đã thế, lại đang bị tình thế bức bách, Lưu Nhảy Vọt chẳng hơi sức đâu mà nghĩ ngợi nên hay không nên. Nhiệm Bảo Lương không thể ngờ Lưu Nhảy Vọt dám chơi khó mình kiểu này. Gã nổi đóa:
- Lưu Nhảy Vọt, ông nói nhăng nói cuội gì đấy? Vợ con ông ly tán là do tôi chắc? Vợ ông theo trai là chuyện có từ sáu năm về trước rồi.
Rồi chỉ vào Nghiêm Khắc:
- Có biết đây là ai không? Tổng giám đốc Nghiêm Khắc. Một nửa số nhà ở Bắc Kinh này đều là của ông ấy xây đấy. Ông làm thuê cho tôi. Còn tôi làm thuê cho ông ấy.
Lại giơ tay phân bua với Nghiêm Khắc:
- Sếp trông thấy cả rồi đấy. Không phát lương nhanh, liệu có ổn không? Ngày nào cũng như thế này cả.
Nghiêm Khắc từ nãy tới giờ chẳng nói năng gì, chỉ xem hai bọn họ đấu khẩu. Giờ mới vỗ tay:
- Diễn quá hay!
Rồi hỏi Nhiệm Bảo Lương:
- Ông bố trí phải không? Thế mà dám bảo không biết diễn kịch. Làm đạo diễn được rồi đấy, bố ạ.
Nhiệm Bảo Lương tức quá, vứt toẹt hộp cơm xuống đất, món gà xào hạt dẻ văng vung vãi:
- Sếp mà nói thế, tôi cũng treo cổ đấy!
Rồi chỉ tay về phía khung tòa nhà đã xây được hơn 60 tầng đằng xa, sấn đến đá Lưu Nhảy Vọt:
- Muốn chết, thì lên đấy mà nhảy xuống, nhá!
Nghiêm Khắc ngăn Nhiệm Bảo Lương lại, chỉ vào Lưu Nhảy Vọt, quả quyết:
Không cần tìm diễn viên nữa. Chính ông ta đấy!
Chiều hôm đó, Lưu Nhảy Vọt mặc quần áo của một người khác, đóng giả thành một người khác, ngồi bán ngô luộc ở ngã tư. Lưu Nhảy Vọt không biết mặt người kia, nhưng nghe Nghiêm Khắc bảo, hắn ta là người An Huy, độ cao thấp, béo gầy và khuôn mặt đen đúa gần giống với Lưu Nhảy Vọt. Thực ra, hình dáng có khác một chút cũng chẳng sao. Mọi sự đóng giả đều chỉ để qua mặt một người, để đối phó với một tấm ảnh, chứ chẳng ai có thể phân biệt được rõ ràng những chi tiết nhỏ của kẻ bán ngô luộc trong ảnh với một kẻ bán ngô luộc khác ngoài đời.
Trong ảnh, hình của người bán ngô chỉ bé như hạt đậu, nên chỉ cần giống đại khái là được. Huống hồ, trong vở kịch này, người bán ngô không phải là nhân vật chính. Nhân vật chính là người bán khoai lang và người bán thịt cừu nướng ngay bên cạnh. Nếu Cù Lợi – vợ của Nghiêm Khắc – tới hiện trường điều tra, họ sẽ là những đối tượng có khả năng bị cô ta hỏi han nhiều nhất
Tôi Là Lưu Nhảy Vọt Tôi Là Lưu Nhảy Vọt - Lưu Chấn Vân Tôi Là Lưu Nhảy Vọt