Chương 13
au giấc ngủ khó khăn đêm hôm trước, Helen đẩy cái chăn sang một bên trên chiếc giường êm ái nhất mà cô từng được nằm, di chuyển tới chỗ lò sưởi, khơi đống củi đang cháy âm ỉ. Căn phòng nhỏ hơn so với phòng Simon nhưng rộng hơn căn hộ của cô tại California. Ở một mình vài tiếng đồng hồ qua giúp suy nghĩ của cô chắc chắn hơn.
Lần đầu tiên trong đời, cô được vây quanh bởi một gia đình thương yêu lẫn nhau, nghĩ cho nhau trước tiên, rồi mới nghĩ đến những điều xung quanh. Họ chấp nhận cô như thể họ biết cô sẽ đến, và cứ như cô là một phần quan trọng trong cuộc sống của họ.
Suốt buổi chiều tối trước đó, cô được đảm bảo rằng họ sẽ giúp cô tìm đường về nhà. Sự bảo đảm duy nhất Helen có được trong cuộc đời mình là những gì cô tự tạo ra thế nên tin tưởng gia tộc MacCoinnich là một bước tiến lớn. Cô muốn gạt sang bên nỗi lo lắng bị mắc kẹt ở quá khứ và đắm mình vào thế giới rộng mở trước mắt cô.
Cô luôn đánh giá cao tính nghệ thuật trong nhiều hình thức thể hiện. Các tấm thảm, tranh vẽ, chân nến, đồ nội thất là tất cả những tác phẩm nghệ thuật sẽ bán được hàng ngàn, thậm chí hàng triệu đô la. Tất cả mọi thứ cô trông thấy đều có tác dụng của riêng nó. Thảm để trang trí và giữ ấm tường. Hơi lạnh bên ngoài vẫn thẩm thấu vào phòng và nhắc bạn rằng nơi đây chẳng có bất kì hệ thống sưởi vào để tránh rét.
Các bức tranh chỉ là ảnh ghi lại thời gian. Một điều gì đó mà Tara khuyến khích gia đình bày biện. Chân dung Ian và Lora chiếm lĩnh đại sảnh. Chân dung của Duncan và Tara cùng với Myra và Todd, Fin và Lizzy treo dọc theo lối cầu thang. Helen tự hỏi những bức tranh này đã ở đâu trong thế kỷ của mình.
Cô chưa từng thấy chúng trước đây, hoặc cô không nhớ ra. Có lẽ một nhà sưu tầm hay hậu duệ xa đang giữ chúng. Cô ghi nhớ và sẽ tìm kiếm chúng khi trở về nhà.
Helen đổ nước vào chậu và rửa sạch đôi mắt buồn ngủ. Amber đã bảo cô nên chuẩn bị làm quen với Scotland thế kỷ XVI. “Mở mắt và lắng tai, nhưng giữ miệng trừ khi nói với tôi hay với người khác trong gia đình. Tốt nhất là không gây sự chú ý.”
Điều đó bất khả thi. Những người hầu đã nhìn cô bằng ánh mắt thận trọng.
Tiếng gõ cửa khe khẽ kéo Helen thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. “Mời vào.”
Amber bước vào phòng với hai người hầu theo sát gót. “Chào buổi sáng, Helen. Hy vọng em ngủ ngon.”
“Đúng thế”, cô nói dối.
“Đây là Lita và em gái Anabel. Cả hai sẽ lo việc kim chỉ và giúp chúng ta may vài thứ gì đó cho em mặc.”
Những người hầu nhún gối sau trước khi bắt tay dỡ hàng thước vải họ mang tới.
Helen định phản đối, nhưng cái nhìn nghiêm khắc của Amber làm cô ngậm miệng trước khi kịp thốt lên tiếng nào. Mở mắt và ngậm miệng. Mình đoán các bài học bây giờ đã bắt đầu.
Amber bước đến cửa sổ và kéo mở tấm rèm nặng nề. Bình minh mờ sương của Scotland đã không ngăn được ánh sáng chói lọi đổ vào căn phòng.
Trong vòng một giờ, Lita với Anabel đã có tất cả số đo họ cần, và đang bận rộn may quần áo cho Helen. Khi còn ở nhà, tủ quần áo của Helen chỉ có hàng Trung Quốc hay Đài Loan. Việc có thứ gì đó may đo không chỉ dành riêng cho cô, mà còn làm bằng tay, thực ngạc nhiên đến rụng cả hàm.
Khi các người hầu rời khỏi phòng, Amber khơi cuộc đối thoại về tương lai sắp tới. “Phải mất thời gian để Lizzy và Tara thích nghi với loại quần áo chúng ta mặc ở đây.
Cũng như tôi đã nghĩ mình phải điều chỉnh bản thân khi du hành đến thời đại của em”, khi nói, một vẻ phấn khích phủ lên gương mặt cô.
“Tara và Lizzy từng mặc quần áo tương lai à?”
“Thỉnh thoảng thôi, không thường xuyên. Và không bao giờ xuất hiện trước mặt những người không thuộc gia đình.”
Amber giúp cô mặc bộ váy thứ hai, nó trông có vẻ khác so với bộ ngày hôm trước. Khi họ trò chuyện, Amber kéo dây buộc lưng áo. Helen không nghĩ nó giống chiếc khóa dây kéo. Một chút kim loại đã làm nên điều kì diệu của thời trang.
“Tôi không nghĩ mình có thể mặc thứ này mỗi ngày.” Amber bật cười.
“Chị đã từng nghe điều đó trước đây, phải không?”
“Lizzy than phiền nhiều nhất và vẫn từ chối mặc áo corset1 thường xuyên.”
1 Áo corset hay còn được gọi là áo nịt ngực, áo chẽn, là trang phục giúp định hình vóc dáng cơ thể của phái đẹp, trở thành thứ phụ kiện không thể thiếu trong nhiều thế kỷ.
“Chị sẽ hiểu nỗi thất vọng của bà khi chị đến thời đại chúng tôi sống.”
“Ừ, hẳn là em nói đúng.”
Tại sao Amber sắp bay đến hàng trăm năm sau vào tương lai mà không hề tỏ ra căng thẳng? “Kể tôi nghe, sức mạnh của em là gì?”
Helen bước tới ghế ngồi và lấy lược chải tóc. Amber đi theo và đón lấy lược, có ý giúp cô. Helen không có bạn thân là nữ và hiếm có người khác giúp mình chải đầu bên ngoài không gian tiệm làm tóc. Khoảnh khắc yên tĩnh làm ngực cô thắt lại. “Tôi là một thợ nhiếp ảnh.”
Amber phất tay. “Không phải nghề nghiệp, mặc dù ý nghĩ rằng phụ nữ làm bất cứ việc gì ngoài hầu hạ hay buôn bán vẫn gây trở ngại cho tôi, ý tôi là sức mạnh Druid của em ấy?”
“Ồ, chuyện đó. Tôi không biết phải giải thích thế nào.” Amber bỏ cái lược xuống và bắt đầu tết những bím tóc nhỏ phức tạp. Rút một chiếc ruy băng hồng trong túi váy ra, cô lồng nó vào tóc Helen. “Nói thử xem.”
“Khi tôi muốn tìm kiếm vật gì, hay ai đó, tôi linh cảm, ờ, năng lượng, tôi đoán chị sẽ gọi như vậy. Đại loại như con chó biết tìm dấu vết bằng việc đánh hơi.”
Amber tiếp tục tết tóc. “Em có thể điều khiển nó không?” “Tôi không chắc mình phải kiểm soát cái gì. Cảm giác là có hoặc không thôi.”
“Liệu em có bị nó áp đảo?”
“Chỉ khi tôi tìm thấy điều mình cần. Không khí dày đặc, giống như độ ẩm vào một ngày nóng bức.”
Những ngón tay Amber dừng lại. “Nhưng nó sẽ nhanh chóng tan biến?”
“Ừ.”
Helen nghe tiếng Amber nuốt nghẹn trước khi cô quay đầu nhìn. Một vẻ khó chịu lóe lên trong mắt Amber rồi cô ấy trở lại với việc tết tóc. “Giờ em nên biết quyền năng giống như kĩ thuật may vá hay làm tóc, nó sẽ phát triển nhờ luyện tập.”
“Tôi chẳng mảy may biết cách nào luyện tập.”
Amber hoàn tất công việc, đặt tay lên vai Helen. “Gia đình tôi có thể giúp.”
“Đưa tôi về nhà là ưu tiên số một, chứ không phải rèn giũa kỹ năng Druid.”
“Đó là chỗ sai lầm của em. Em đến đây vì một lí do. Quan trọng là phải tìm hiểu mọi thứ em có thể thực hiện trước khi trở về.”
“Chị nói nghe như có sự can thiệp nào đó của số mệnh vậy. Tôi bị quàng vào chiếc vòng cổ là ngẫu nhiên và đến đây để tìm một đứa trẻ mất tích.”
“Nhưng em lại tìm thấy một người đàn ông, một chiến binh đáng chú ý.”
Helen chạm phải ánh mắt Amber và cảm giác má mình nóng lên. “Simon ưa nhìn, nhưng chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau.”
“Hai người đến chính xác từ một thế giới.”
Được rồi, có lẽ đúng như thế. Tuy nhiên, cuộc sống của anh ấy rõ ràng ở thế kỷ XVI còn cô thì không phải. “Anh ấy đã hôn tôi, nhưng chỉ có thế.”
Amber mỉm cười không nói gì. Helen nhớ rằng phép thấu cảm của Amber giúp cô ấy có lợi thế trong cuộc trò chuyện giữa họ.
“Tôi không đang trong mối quan hệ nào cả. Chết tiệt, tôi thậm chí còn chưa hẹn hò.”
Amber nhướng một bên chân mày.
Helen vùng dậy khỏi ghế vì lo ngại những gì Amber có thể nhìn thấy nếu cô ấy muốn đào sâu hơn vào tâm trí cô. “Không biết mọi người ở đây ăn gì cho bữa sáng, nhưng tôi đang đói chết đây.” Có lẽ thay đổi chủ đề sẽ giúp ích.
Trước khi cô đến gần cửa phòng, Amber đặt bàn tay lên cánh tay cô. “Đâu đó sâu thẳm trong em đã bị tổn thương. Tôi sẽ không tọc mạch, nhưng bất cứ lúc nào em muốn trò chuyện, có thể tìm tôi.”
Nước mắt tức thì ngấn đầy đôi mắt của Helen. Với một người phụ nữ không cảm xúc, cảm giác của cô bây giờ là bị bóc trần. “Tôi không biết chị nói về điều gì.”
Amber buông tay và dời mắt. “Như em muốn.”
“Tôi muốn đồ ăn.”
Khi họ bước xuống cầu thang lớn, giọng đàn ông hét lên từ dưới sảnh.
“Chúng tấn công từ phía Bắc và phía Đông, ngôi làng nằm trên đường hành quân của chúng.”
Amber giữ cánh tay ngăn Helen đi tiếp. Họ chồm qua lan can và lắng tai. Từ những giọng nói, và tiếng đông đảo đàn ông tụ tập dưới đó, Helen nghĩ toàn bộ quân đội đã được tập hợp trong sảnh.
“Có chuyện gì vậy?”, cô thì thầm hỏi Amber đang liếc qua chấn song, những đốt tay trắng bệch.
“Một cuộc tấn công, tôi nghĩ vậy.” Tấn công? “Ý chị là vào đây hả?”
“Đủ sâu để khiến lính của cha tôi phải vào trong lâu đài.” Lính của cha cô ấy. Tức là quân đội. Hàng tá chiến binh hung hãn với cả đống gươm lẫn vũ khí không tên đang tràn ngập phòng. Một số người đi quanh Ian, Simon, Fin, Duncan, Cian và Todd, sưởi ấm bằng lửa như thể họ đang đi lại trong nhà mình. Sự lo lắng len lỏi vào ý nghĩ của Helen. “Tôi không hiểu.”
Amber vỗ bàn tay Helen và nhíu mày. Sau khi buông tay ra, cô nói, “Đừng lo. Cha tôi là một lãnh chúa rất hùng mạnh, có rất nhiều binh lính phục vụ ông. Chúng ta sẽ ổn”.
Tiếng bước chân vang lên phía sau họ. Helen xoay người và trông thấy đám trẻ MacCoinnich đang tụ tập lại. “Chuyện gì xảy ra vậy?”, một đứa hỏi.
“Không biết.”
“Suỵt!”, Briac, đứa trẻ lớn tuổi nhất mắng đám em. “Nghe đi.”
“Trevor và liên minh của hắn gặp trở ngại khi vượt qua cánh đồng. Đó chỉ là nhóm trinh sát, dễ dàng ngăn cản.”
“Còn những kẻ khác sao?”, Ian hỏi. “Vâng, nhiều.”
“Và ngày càng tăng.”
“Điều này cứ như thể chúng đang chờ, đợi cho quân số tăng lên.”
Thậm chí từ ban công Helen cũng có thể nhìn thấy đôi vai căng thẳng của Ian và nắm đấm siết chặt của Simon.
Có điều gì đó rất tệ hại.
***
Có một phòng khách rộng trên tầng các phòng ngủ ở dãy chính lâu đài. Amber giải thích đó là phòng được sử dụng cho trẻ con chơi đùa. Ghế và nhiều thứ của trẻ con được dỡ bỏ để phù hợp với gia tộc MacCoinnich.
Sảnh chính lâu đài rải rác chiến binh. Một số nằm lăn ra trong khi số khác ngủ dựa vào tường. Dòng người còn lại tràn ngập trong nhà, ngoài sân và các đồn trú.
Rõ ràng một ngôi làng gần đó đã bị đe dọa và Ian ra lệnh những người cư ngụ trong đó phải được di chuyển an toàn vào lâu đài.
Helen quan sát tất cả mọi thứ như một người ngoài cuộc. Lịch sử mở ra trước mắt khi cô chứng kiến một thị tộc Cao nguyên chuẩn bị cho cuộc chiến. Có tháp canh cao trong lâu đài, nơi binh lính đứng gác. Những người lớn tuổi trong làng đã được đưa vào phòng trong khi đa số dân thường được che chở trong các căn lều dựng khắp sân. Helen không thể đi bất cứ đâu mà không đụng phải ai đó. Nội điều này đã làm cô ngạc nhiên khi xét thấy lâu đài MacCoinnich rộng thế nào. Chỉ mới một ngày trước khi diễn ra sự đổ bộ ồ ạt. Bây giờ nó thật chật chội. Chưa đề cập đến giọng Scotland vô cùng nặng nề, những ngôn ngữ nước ngoài, khiến cô không thể hiểu họ đang nói gì.
Simon không xuất hiện suốt cả ngày. Tara và Lora cho các thành viên gia đình biết những chuyện xảy ra dưới đó thông qua khả năng lập dị của họ là trò chuyện với chồng bằng tâm trí. Những nàng hầu bận rộn đưa thức ăn nhưng nhanh chóng chạy ra đáp ứng nhu cầu của đám đàn ông tụ tập bên dưới.
Amber lui về phòng mình và Helen giờ đang ngồi cùng Liz, mẹ của Simon, người có lẽ trông cao tuổi nhưng chắc chắn không hề giống với người đã quen với những gì đang xảy ra xung quanh họ.
“Cháu thấy thế nào?”, Liz hỏi.
Helen suy nghĩ trước khi trả lời. Hiểm họa đến từ khắp mọi phương. Cô chẳng biết trốn vào góc nào cả. Nhưng rồi một lần nữa, có lẽ Liz biết điều cô không biết.
“Vậy cô thấy thế nào?” Cách trả lời tốt nhất cho một câu hỏi khi bạn không chắc về đáp án khả dĩ chính là hỏi lại câu hỏi của người đó.
“Cô sợ vãi ra.”
Lời tục làm Helen cười. Mẹ của Simon có thể đang diện quần áo phong cách thời Trung Cổ nhưng bà ấy hoàn toàn dùng ngôn ngữ thế kỷ XXI. “Cháu cũng vậy.”
“Chúng ta sẽ ổn thôi.” “Làm sao cô chắc chắn?”
Liz liếc nhìn Tara và Myra đang vỗ về mấy đứa trẻ. “Bọn cô đã từng chống lại thứ còn tồi tệ hơn nhiều.”
“Trở về nhà và có một người đàn ông đi theo mình, cháu nghĩ đã đến tận thế. Dường như có cả một đoàn quân ở ngoài kia sắp chinh phạt chúng ta. Cháu không biết chuyện nào tồi tệ hơn.”
Liz gật đầu. “Phép thuật khó đối phó hơn nhiều so với vũ khí hiện hữu.”
“Cháu có nghĩa vụ phải biết những điều đó không?” “Không, ta đoán là không”, Liz hít một hơi thật sâu và nói tiếp, “Có những kẻ thù đến với gươm giáo, đại pháo, cung tên và lửa. Nhưng chúng chỉ là vật chất. Có nhiều cách chắc chắn đánh bại họ…”.
“Hoặc thua trận và kết cục là nằm trên vũng máu.” Liz đánh mắt nhìn về phía đám trẻ nhưng Helen đã rất cẩn thận với âm lượng tiếng nói của mình.
“À, được rồi”, Liz tiếp tục, “Có nhiều cách để đánh bại kẻ thù hiện hữu. Khi cháu đối phó với phép thuật, bầu trời mới là giới hạn”.
“Cô đang nói tới những quả cầu lửa và dịch chuyển đồ vật bằng suy nghĩ. Không phải chuyện cháu hiểu, nhưng được rồi, cháu thấy điều đó có thể là một yếu tố bất ngờ. Tuy nhiên, rốt cuộc cô sẽ biết chuyện gì sắp xảy ra nếu cô theo dõi.”
“Cầu lửa và dịch chuyển đồ vật là những gì kém nhất chúng ta từng thấy.”
Helen bỏ qua vẻ châm chọc trong giọng điệu của Liz. “Cháu quên mất phép linh cảm và thấu cảm.” Nhiều quyền năng mà Simon đã từng kể về gia đình mình, nhưng Helen không lắng nghe nhiều những lời khoác lác khó tin của anh.
“Cháu thực sự có rất ít khái niệm về khả năng mà chúng ta đang có.”
“Cháu đang ngồi trong một lâu đài Trung Cổ khi cuộc chiến điên rồ sắp xảy ra dưới đó. Dường như cháu thấy chúng ta đang ẩn nấp và chờ đợi những người khác định đoạt số phận mình. Cháu không chắc việc thắp lửa hay làm cái đồng hồ bay vèo vèo trong phòng sẽ giúp ích gì.”
Đôi mắt xanh của Liz chăm chú vào Helen. Một thoáng ngạc nhiên chợt tắt trước khi nụ cười biết tuốt nở trên môi bà. Có lẽ số phận đã nhúng tay vào khi Tara bước tới chỗ họ và ngắt ngang cuộc thảo luận. “Simon đang trên đường về. Chúng ta sẽ biết sớm thôi.”
Helen thẳng lưng. “Trở về? Anh ấy đã ở đâu?” Ý nghĩ anh bị vây giữa kẻ thù khiến tim cô đập nhanh hơn một chút.
Tara liếc nhìn Liz. Sau đó bà gật đầu và nói tiếp, “Trinh sát”.
Đó là đáp án.
Không phải đáp án cô muốn. “Một mình?”
Câu hỏi không hề đánh động tới những người phụ nữ. Cả hai gật đầu.
Tim Helen đập loạn. “Cô để con trai đi ra ngoài một mình khi có cả đội quân đang cố hạ những bức tường thành xây bằng hàng tấn gạch sao?”, giọng Helen rít lên và gương mặt trở nên lo lắng.
“Nó sẽ không bị phát hiện.”
Làm thế nào Tara có thể chắc chắn người đàn ông đơn độc trên con ngựa sẽ không bị phát hiện? Đột nhiên việc phải nhìn thấy Simon toàn vẹn rắn rỏi trở thành mong muốn vượt lên trên mọi nhu cầu khác. Helen bật dậy, xoa lòng bàn tay ẩm ướt dọc theo chiếc váy.
“Cháu chưa biết phải không?”
“Biết chuyện gì? Không phải thật là điên rồ khi chỉ cử một người đi trinh sát cả một đội quân à? Cháu biết điều đó chứ.”
Helen đi ra cửa. Lâu đài đầy ắp đàn ông Trung Cổ đến mức đáng nguyền rủa. Cô muốn biết Simon vẫn khỏe và sẽ không cho phép bất cứ ai cản tầm mắt mình. Vậy nên cô phải nói gì đó với Lãnh chúa Ian. Là kẻ quái quỷ nào cử một người đi làm công việc của một toán quân vậy? Helen có thể đã bỏ qua một hoặc hai tiết Lịch sử, nhưng cô biết đó không phải một kế hoạch chiến lược thành công.
Cô đã đi qua cửa và bước vài bước xuống sảnh trước khi Liz kịp giữ lại. “Cháu nhầm rồi.”
Helen dừng chân và xoay người nhìn mẹ Simon. “Cháu không muốn thấy anh ấy quay về dở sống dở chết.”
“Và cháu nghĩ cô thật tệ hại vì không đi cùng.” “Vâng, phải, cháu nghĩ vậy.”
Liz dúi tấm khăn kẻ sọc dày và một đống vải vóc vào tay Helen. “Nó sẽ cần thứ này và cháu sẽ thấy nó trên đỉnh cao nhất của lâu đài.” Liz đẩy một bức tường đá và trỏ vào hành lang tối. “Đi lên cầu thang rồi rẽ trái. Cháu sẽ nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc chẻ nhánh nhiều tầng. Đừng dừng lại cho đến khi cháu tới cánh cửa cuối cùng. Một khi bước qua đó, một hành lang tối hơn sẽ dẫn cháu đến ba cánh cửa nữa. Mở cánh cửa thứ hai và chờ đợi.”
Những hành lang tối và các cánh cửa? Những thứ đó thì liên quan gì đến Simon?
“Cô thương con trai mình, Helen à. Có lẽ sau khi nói chuyện với nó, cháu sẽ hiểu rõ hơn những gì đang xảy ra xung quanh cháu. Cháu phải tin để hợp tác với chúng tôi. Càng sớm càng tốt.”
Helen liếc nhìn lối đi tối tăm. “Nến đây.”
Tuyệt, cứ như một ngọn nến nhỏ bé sẽ giúp ích vậy. Sẽ ra sao nếu cô bị lạc?
Mặc dù Helen không nhớ Simon từng nói gì về người mẹ biết đọc tâm trí, những lời kì lạ tiếp tục tuôn ra từ miệng Liz. “Và nếu nến không đủ dùng, xốc vác lên và thử gì đó khác. Nhìn bất cứ chân đuốc nào trên tường rồi giữ lấy xúc cảm tốt đẹp hoặc bực bội, sợ hãi hay bất cứ thứ chết tiệt nào. Nghĩ đến pháo hoa ngày Quốc khánh và xem ánh sáng thắp lên theo cách của cháu.”
Helen nhăn trán. Tiếng ồn dưới sảnh càng lúc càng lớn. “Cô biết cháu bây giờ đang sợ hãi. Cô biết cháu không hiểu những gì mình vướng vào. Nhưng sớm thôi cháu sẽ theo kịp, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.”
Cian chạy lên cầu thang và dừng lại khi trông thấy mọi người. “Xin lỗi.”
“Được rồi, chúng ta đã nói xong.” Liz bước lùi lại nhường chỗ cho Helen đi tiếp.
“Em đang tìm Simon.”
“Được rồi, Helen sẽ lo liệu tất cả. Phải không Helen?” Có hàm ý thách thức trong giọng Liz.
“Lên cầu thang và rẽ trái hả?” Liz gật đầu.
Được. “Được”, cô lặp lại thật to.
Helen quay người và bước tới phía trước. Sau khi cảm nhận bàn tay Liz đang thúc nhẹ đằng sau, Helen bắt đầu hướng lên cầu thang.
“Chị rõ là cô ấy không biết những gì cô ấy sẽ thấy, phải không?”, câu hỏi của Cian với Liz làm Helen do dự.
“Cô ấy nên biết sự thật càng sớm càng tốt.”
“Em sẽ bảo cha trì hoãn. Nhưng ông không muốn chờ lâu.”
Helen tiến thêm bước nữa.
“Thực ra có một cách để bắt đầu, Cian. Nói với cha hãy dùng một viên thuốc đau đầu. Helen cần khoảnh khắc này và Simon không nên giữ bí mật quá lâu.”
“Cả một đội quân đang chờ tin tức của nó.”
“Và vài phút thì ảnh hưởng cái quái gì chứ. Đến xem Amber đi. Nếu em ấy ổn thì hãy quay về chỗ Ian. Sẽ chẳng mất bao lâu đâu.”
Từ cuối cùng mà Helen nghe Cian nói là “Phụ nữ!”. Sau đó, vì cô sẽ không yêu cầu được giải thích, cô bước tiếp lên cầu thang với lời hướng dẫn của Liz lặp đi lặp lại trong đầu, cầu nguyện rằng cây nến ngu ngốc này sẽ không tắt ngấm.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian