Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Yêu Màu Hồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
- T
rời ơi! Máu... máu... Gia Phong! Cứu...
Tiếng la hốt hoảng của Ý Kỳ đã làm thức tỉnh sự bồn chồn lo âu trong lòng mọi người xung quanh.
- Ý Kỳ! Con đã tỉnh rồi à?
- Ý Kỳ! Tỉnh lại đi em.
Ý Kỳ nghe và nhận ra giọng nói của mẹ nàng và Vũ Bằng. Cô mở mắt thật to. một màu trắng toát, một thứ mùi hăng hắc. Thì ra cô đang ở bệnh viện. Như vậy là... còn Gia Phong đâu?
Sự việc xảy ra là sự thật?
Giọng Vũ Bằng êm êm:
- Nghỉ đi em. Gia Phong không sao đâu.
- Vũ Bằng! Hãy nói cho em biết, chuyện gì đã xảy ra? Gia Phong sao rồi? Anh ấy vì cứu em... Anh ấy thế nào rồi?
Thái dương như co giật, Vũ Bằng cố giấu sự toan tính trong đầu bằng một sự giả vờ:
- Em yên tâm, Phong không sao thật mà. Vết thương hơi sâu, nhưng bác sĩ bảo không nguy hiểm tính mạng.
- Trời ơi!
- Đừng khóc nữa con ạ.
- Mẹ Ơi! Hãy đưa con đi thăm Gia Phong. Dù sao cũng vì con mà người ta phải bị như thế.
Mẹ nàng vuốt ve con gái và dỗ dành:
- Ừ, nhưng chưa phải là lúc này. Cậu ta còn chưa tỉnh.
- Hả! Trời ơi...
Ý Kỳ lại thét lên và ngã vật trong đau đớn.
Vũ Bằng đi đi lại lại, quai hàm như bạnh ra trong bao điều suy tính và cố nén lòng vì sự bực t ức. Anh không ngờ sự việc lại tréo ngoe. Kiều Diễm đã làm anh chậm bước chân.
Nhưng tại sao lại trùng hợp với sự xuất hiện của Gia Phong nữa kìa? Cũng may hắng ta chạy thoát, không thôi sẽ gây rắc rối cho anh rồi. Nhưng bây giờ, vai trò sắp sẵn của anh lại thuộc về Gia Phong mất rồi. Không ngờ bảy, tám năm trời rồi, Vũ Bằng vẫn là người thua cuộc sao? Không, không thể là như thế.
Vũ Bằng nhìn những giọt nước mắt xót xa tuôn rơi lã chã trên đôi má người con gái mà nghe con tim như bóp nghẹt. Anh ở bên cạnh nàng mà sao nghe xa dịu vợi. Lúc đưa cô vào bệnh viện, anh đã bồn chồn lo lắng đứng ngồi không yên nhu8 giẫm phải lửa bỏng. Thế mà khi tỉnh lại, cô không ban cho anh ánh mắt đồng cảm chứt nào cả. Càng nghĩ Vũ Bằng càng hận, càng tức. Anh không nghĩ ra Gia Phong hơn anh ở điểm nào mà để cô phải nặng tình cho dù là oán giận như vậy?
Vũ Bằng bỏ ra ngoài hành lang. Anh lấy thuốc lá ra hút liên tục mà không hề thấy sự phấn chấn nào từ những vòng khói cuộn tròn này cả.
Gia Phong mở choàng mắt, toàn thân ê ẩm. Cảm giác nhức buốt nơi vai, anh đưa tay xoa nhẹ, một lớp băng hãy còn quấn quanh nơi đó. Anh trở mình toan ngồi dậy, một bàn tay đã ngăn anh lại:
- Anh cứ nằm nghỉ.
- Này cô...Cô y tá!
Gia Phong gọi nhanh khi thấy cô gái đi định quay gót.
- Có gì không anh?
- Có... à không. Vết thương của tôi không đến nỗi nào chứ?
Cô gái nhỏ giọng:
- Vâng. Không nặng lắm, nhưng vì anh bị mất máu khá nhiều, nên cần phải nghỉ ngơi.
Gia Phong muốn hỏi thăm về tình hình Ý Kỳ, nhưng anh không biết mởd đầu bằng cách nào.
Trong đầu anh lại loáng thoáng bao sự việc. Chẳng hiểu ai đã đưa anh vào đây? Và Ý Kỳ nữa, cô áy có bị nguy hiểm gì không?
Gia Phong cũng không ngờ người con gái đó lại là Ý Kỳ. Lúc đầu, anh cứ ngỡ gã đàn ông nọ đang tán tỉnh, hay trêu chọc cô gái đi đường mà thôi. Đến chừng anh thấy hắn ta ép sát vào xe cô, và đến khi nhận ra hắn ta đang giở trò sàm sở Gia Phong định can ngăn theo bản năng của người vô tình trông thấy sụ việc mà thôi. Nào ngờ cô gái ấy lại là Ý Kỳ. Ngỡ lỡ không có anh kịp thời thì Ý Kỳ sẽ ra sao đây? Lúc đó anh đã thấy nét kinh hoàng, sợ hãi trong đôi mắt cô, cho nên anh dà không ngần ngại dù anh vẫn thấy mũi dao sáng ngời kia.
Cô y tá hắng giọng trước khi ra khỏi phòng:
- Thôi, tôi còn phải làm nhiệm vụ với các bệnh nhân khác. Anh nhớ nằm yên, không nên cử động nhiều nhé. Bác sĩ sẽ trở lại.
Bóng áo trắng cùng chiếc xe đẩy dụng cụ của cô y tá vừa khuất sau cánh cửa, Gia Phong đã gượng dậy ngay mà không nghĩ đến lời dặn dò của cô ta. Trong đôi mắt của Gia Phong bây giờ hãy còn đọng bao nỗi lo âu lẫn mệt mỏi, nhưng anh vẫn quan sát chung quanh.
1 căn phòng đầy đủ tiện nghi, chứng tỏ Gia Phong đã được nằm trong phòng săn sóc đặt biệt. Ai đã làm điều đó? Ý Kỳ chăng? Nhưng tại sao cô lại không thấy tới hỏi han gì anh cả?
Có tiếng bước chân, rồi cửa phòng bật mở, giọng Hồng Hạnh trong trẻo:
- Anh Phong thấy trong người thế nào rồi?
- Cảm ơn Hạnh. Tôi không sao đâu.
- Trời đất! Bị một dao như thế mà bảo là không sao. May là mọi người đến kịp. À! Chị Loan đã nấu xúp, anh Phong ăn một tí nhé.
- Hồng Hạnh à! Vì sao...
Hồng Hạnh lắc nhẹ mái đầu, rồi thản nhiên dùng ngón tay đưa lên miệng ra chiều cắt đứt câu chuyện:
- Hạnh biết anh Phong muốn hỏi gì rồi. Nhưng bây giờ không cần thiết phải biết những điều đó. Bác sĩ dặn anh không được cố sức.
- Sao Hạnh biết tôi vào bịnh viện?
- Anh Châu gọi điện thoại cho Hạnh, vì ca trực tối qua có anh Châu.
- Thế à?
Gia Phong ơ hờ hỏi, khi không thấy Hạnh nói gì về sự việc. Anh nói ngay:
- Ý Kỳ có sao không hả Hồng Hạnh? Cô ấy...
- Chẳng có gì. Chỉ xây xát nhẹ khi bị xô ngã và ngất xỉu thôi. Chị Ý Kỳ đã về nhà rồi.
Giọng Hồng Hạnh lại liến thoắng hơn:
- Kể cũng lạ.
- Gì cơ?
- Có phải thần giao cách cảm không?
- Gia Phong nhẹ lắc đầu:
- Ý Hồng Hạnh muốn nói là...
- Linh tính đấy. Anh có linh tính sao mà kịp thời kịp lúc ghê? Cũng may là những nhà gần đó đã tri hô lên, không thôi không dễ gì tên côn đồ đó bỏ chạy đâu.
- Thế không có bắt được hắn à?
- Hình như là vậy.
Hồng Hạnh nhẹ nhàng sửa lại mép chăn trên người Gia Phong, anh ơ hờ nhìn cô gái. Quả là Châu rất tốt phúc khi gặp cô gái đoan hậu như Hạnh. Dù cậu cô là người địa vị, thế lực nhưng Hạnh vẫn vươn lên bằng ý chí tự lập, những người con gái như vậy quả đáng phục. Thế mà không hiểu sao trước đây, Hạnh lại từng là người yêu của Hải mới ngộ nghĩnh. Nghĩ đến Hải là Phong thấy giận lắm. Hắn là loại đàn ông dẻo miệng.
- Anh Phong lại đau à?
Thấy Gia Phong lặng thinh, xuôi xị nên Hồng Hạnh chột dạ.
- Để Hạnh gọi bác sĩ nhé?
- Không cần đâu Hạnh.
- Sao mặt anh cứ nhăn nhó hoài thế kia?
- Tôi nghĩ là mình có thể về nhà được rồi đó.
Hạnh cười xòa:
- Anh là bác sĩ chắc.
- Chẳng phải chính Hạnh cũng bảo là không đến nỗi nào sao?
- Dù trúng phần mềm, nhưng anh vẫn phải bị khâu hết mấy mũi. Nhưng thôi, sao anh hỏi nhiều thế? Hạnh có phải là cô y tá đâu.
Gia Phong nghiêng người, một cơn đau nhói lên khiến anh nhăn mặt, nằm thở dốc. Hạnh xem đồng hồ rồi đứng dậy:
- Hạnh về, còn phải đi làm nữa. À! Tí nữa Diễm đến.
- Cô ta đến đây làm gì?
Gia Phong vẫn còn giận về thái độ và cách cư xử của cô ta với ông Hai Tài.
Hồng Hạnh nhìn Phong với vẻ ngạc nhiên:
- Ơ! Chính Diễm đưa anh vào bệnh viện đó.
- Hả! Có chuyện đó à? Tại sao Diễm...
- Anh cứ hỏi Diễm. Thôi, Hạnh về nghe.
Gia Phong mải suy nghĩ về những lời của Hạnh mà cũng chẳng buồn lên tiếng cho đến khi bước chân cô xa dần.
Gia Phong kêu lên:
- Ơ, bác Hai! Bác vô đây khi nào?
- Nhận điện tín của con Hoài Thương... Mà không, con Kiều Diễm, bác hết hồn, tức tốc đi ngay. Sao, khỏe rồi chứ Phong?
- Vâng, không sao đâu bác.
- Xanh xao thế kia mà bảo không sao à? Chủ quan quá.
Gia Phong nằm đưa mắt lên trần nhà, mọi chuyện sao cứ mang máng. Vì sao Kiều Diễm lại có mặt lúc ấy để đưa anh vào bệnh viện chứ? Vậy mà khi tỉnh thì cô ấy lại tránh mặt, Diễm như mặc cảm gì với anh vậy. Còn Vũ Bằng bỗng dưng lại tỏ ra ngọt ngào...
- Bác nhọc công vô đây làm gì chứ? Con chẳng có gì đâu. Bác này! Bác hết giận cô Diễm rồi chứ?
Ông Hai Tài trầm ngâm. Ông cũng không ngờ lại nhận điện tín của Kiều Diễm nữa. Trong khi ông đang hoang mang lo lắng vì những chuyện riêng tư và dự định vào Sài Gòn để toan liệu, thì Gia Phong lại bị nạn. Sao mà lắm chuyện xảy ra thế này?
Từ khi gặp Gia Phong, ông như quyến luyến với cậu ta, mà sao đời cậu ta cũng lắm trắc trở như ông thế kia? Trong tình yêu mà có sự xuất hiện của một nhân vật thứ ba, thì chẳng bao giờ đi đến kết thúc tốt đẹp hoặc suông sẻ cả. Ông thầm mong Gia Phong sẽ không phải thiệt thòi như ông, để rồi suốt cả cuộc đời vẫn thương hoài loài hoa bất tử. Ông chưa từng gặp cô người yêu của Phong, nhưng ông có thể nhận xét một cách chắc chắn rằng: Cô gái này cũng có một lòng thủy chung, một tình yêu bất diệt. Nhưng có lẽ vì đã yêu thương càng nhiều, nên oán giận càng sâu chăng? Suy cho cùng, xét về tình lý thì quả là Gia Phong đã tình ngay lý gian rồi.
Không ngờ bọn trẻ bây giờ cũng lắm điều rắc rối như vậy. Nghĩ đến Gia Phong, bất giác ông lại nghĩ đến Hoài Thương và mục đích của mình vô đây. Liệu suy đoán của ông về Vĩnh có sai lầm không? Vĩnh vẫn yêu quý Tuyết, chung thủy với Tuyết dù cương vị của ông ta bây giờ, vợ bé vợ mọn hay bồ nhí gì cũng là chuyện bình thường mà ít có tay doanh nghiệp nào tránh khỏi. Thế mà đối với Tuyết, Vĩnh đã không như thế. Chính Tuyết đã thừa nhận với ông và ông cũng khẳng định được qua gương mặt ngời hạnh phúc của người xưa. Thôi thì ông hãy hy sinh vậy. Hạnh phúc của Tuyết chính là hạnh phúc, là nguồn vui của ông. Nhưng còn Hoài Thương? Vĩnh có lo lắng cho nó bằng tấm lòng của người cha thật sự hay không? Ông sẽ ân hận nếu có điều gì không may mắn xảy đến cho con gái mình.
Ông bỗng nói gấp rút:
- Phong à! Hãy an tâm lo tĩnh dưỡng nhé. Bác có chút chuyện phải ra ngoài. Thôi, bác đi nghe.
- Dạ. Bác nói với Diễm, còn rất cám ơn cô ấy.
- Hừ! Ơn với chả nghĩa.
Gia Phong nghe rất rõ từng tiếng càu nhàu của ông mà cũng chẳng hiểu nổi vì sao ông lại làu bàu với vẻ khó chịu như vậy.
- Anh Vũ Bằng! Hôm qua chị Phương Hà hỏi thăm anh đó.
- Hỏi anh? Lại con nhỏ xí xọn đó à?
Vũ Bằng cau mày và xụ mặt, Ý Kỳ cười trong trẻo:
- Anh Bằng kỳ ghê. Người ta hỏi thăm anh, mà anh lại khó chịu, lại nói xín xọn này, xí xọn nọ. Em mà là chị Hà hả, đừng hòng!
Vũ Bằng ý nhị:
- Nếu là em thì anh chẳng bao giờ nói thế.
- Anh Bằng nói vậy là sao?
Ý Kỳ có vẻ ngây thơ, nên cô vô tình không đoán được ẩn ý. Vũ Bằng thấy mình cần phải nói thẳng, anh bộc lộ:
- Kỳ à! Chẳng lẽ em không nhận ra rằng, anh rất là yêu quý em?
- Em biết. Đã mấy năm nay, anh rất tốt và thương yêu em. Nhưng thú thật, em chỉ nghĩ anh như một người anh thôi. Tình cảm của em đối với Gia Phong mới là tình yêu. Chúng em yêu nhau, anh Bằng hãy ủng hộ và vun đắp cho chúng em nhé.
Vũ Bằng vừa van vỉ, vừa tức giận:
- Cũng tại Gia Phong cả. Anh có mắt như mù, bỗng dưng đem giao trứng cho ác.
- Anh nói gì lạ vậy?
Giọng Bằng đanh lại:
- Chỉ vì có nó. Nếu không có nó, biết đâu em đã yêu anh. Nó chỉ là người đến sau mà lại tranh giành vị trí với anh. Đúng là một thằng bạn tồi.
Dịu dàng, Ý Kỳ đặt nhẹ bàn tay trong tay Vũ Bằng:
- Tình yêu là tình yêu, là những điều không thể lý giải được, anh Bằng ạ. Không thể nól à đến trước hay đến sau trong tình yêu đâu. Sao lúc Gia Phong đến, anh lại luôn miệng giới thiệu Phong là người lịch thiệp, có nhân cách? Em không thích nghe anh Bằng nói xấu hay chỉ trích Gia Phong đâu. Em hiểu Phong. Anh ấy chẳng có gì sai đối với tình yêu cả. Vì em chưa bao giờ có tình ý gì với anh cả, Bằng ạ.
Lời thú nhận của Ý Kỳ như nhát dao cứa vào tim anh cho rỉ máu. Anh không ngờ Ý Kỳ lại chọn Phong như thế. Trong khi anh cứ ngỡ mối quan hệ tình cảm bấy lâu nay là cốt lõi, là nền tảng cho anh và Ý Kỳ tiến triển tốt đẹp, cho nên anh không lường trước sự việc khi giới thiệu Phong. Mà vị trí Phong lúc đó là một người gia đình chàng nặng ơn giúp đỡ, thế thôi.
Nhất định Ý Kỳ sẽ phải thất vọng vì Gia Phong.
- Vũ Bằng ơi! Sao Gia Phong lại đối xử với em như thế chứ? Em yêu anh ấy mà sao anh ấy lại chà đạp lên tình cảm của em?
- Kỳ à! Bình tĩnh đi em. Chắc là có hiểu lầm chứ nếu yêu em, Phong không tồi tệ như vậy đâu.
- Hiểu lầm? Sự việc như thế mà anh còn bảo em lầm lẫn sao? Thì ra Phong không đạo mạo như em tưởng. Rốt cuộc cũng là một tay ăn chơi buông thả. Việc Tâm Kỳ có thể nói và coi là nhầm lẫn vì em và Tâm Kỳ quá giống nhau. Người bình thường còn nhầm lẫn huống hồ là người có men say. Nhưng còn những cô gái nơi vũ trường, quán bar thì sao? My My, Trúc Anh, Anh Đào và ai nữa nếu em chưa biết, chưa gặp? Tại sao Gia Phong lại lừa dối em, hả anh Bằng?
- Anh làm sao biết được, thanh niên bay bướm vậy mà. Nhưng biết đâu Gia Phong chỉ qua đường vậy thôi. Cậu ấy yêu em thật mà. Để anh bắt cậu ấy giải thích và xin lỗi em.
- Không. Em không nghe. Em không tin. Và không tha thứ cho Phong.
- Em có chắc là quên được Phong? Thôi hãy nghe lời anh. Tình yêu kỳ diệu lắm. Em đã từng nói như thế kia mà.
- Hết, hết rồi. Em ghét anh ta...
Ý Kỳ tưởng tượng những tiếng kêu của mình phát ra thật to. Nhưng không, cổ họng khàn đặc, mi mắt nặng trĩu. Thì ra Ý Kỳ đã thiếp đi trong một giấc mơ. Đúng ra không phải là giấc mơ với mộng đẹp mà là cô vừa đắm chìm trong quá khứ. Để rồi khi mọi thứ trở về im vắng, nhìn qua khung kính cửa sổ màu trà, Ý Kỳ nhận ra ngày đang xuống thấp, bóng cây xanh xanh, bóng chiều tim tím, và trên trời đầy mây xám đang nhẹ trôi lơ lửng.
Những cụm mây kia cứ như lang thang không biết đi về phương trời nào. Cũng như Ý Kỳ, tình cảm cứ mãi bồng bềnh và mơ hồ. Tại sao Vũ Bằng lại ngỏ lời cầu hôn vào lúc này? Còn cô đối với cuộc tình này, sao cứ như một trò ú tim. Không nỡ từ chối Vũ Bằng, nhưng cũng không can đảm nối lại duyên tình với Gia Phong. Vì sao? Chính Ý Kỳ cũng không giải thích nổi chỉ biết rằng ý mẹ cô cũng thật là có lý.
- Ý Kỳ! Ở đời con nên nhìn xa một chút, có lẽ hay hơn nhiều. Ba mẹ yêu thương con, không muốn con khổ. Trẻ đẹp, có địa vị như con, thiếu gì nơi tương xứng. Con sá gì chuyện nhỏ như thế này mà để phải khó xử. Coi như đó là chuyện cứu người, mà con đã từng làm đối với biết bao bệnh nhân.
Ý Kỳ phân vân không hiểu:
- Mẹ muốn nói là...
- Gạt bỏ và quên hẳn cái tên Gia Phong, con cần phải lập gia đình. Hơn nữa, chấp nhận Vũ Bằng cũng là điều tốt. Sự đeo đuổi của Vũ Bằng trong ngần ấy năm dài, chứng tỏ Bằng yêu con chân thật mới có đủ bền bỉ mà chờ đợi như thế. Con có hiểu ý mẹ không?
- Vâng, con hiểu.
- Thế thì hãy quên câu chuyện vừa xảy ra mà đừng bận tâm cho là ơn cứu tử cứu mạng gì cả. Đó chỉ là những chuyện nhỏ bên lề cuộc sống mà thôi.
Ý Kỳ lại thở dài khi nghĩ đến những lời bảo ban của mẹ. Bao biến cố xảy ra khiến đầu óc Kỳ rối rắm. Cô chẳng còn tâm trí để làm việc. Là một bác sĩ, nhưng với Ý Kỳ bây giờ lại nghĩ đến dưỡng đường của bác sĩ Quốc Hùng để tìm cảm giác thanh thản hơn.
Gã đàn ông béo phệ vừa rời khỏi bàn, Vũ Bằng cũng định đứng lên, thì một bàn tay ấn nhẹ trên vai, buộc lòng Vũ Bằng phải ngồi xuống ghế.
Dũng "đao" nheo nheo mắt cười khẩy:
- Đi đâu vội vậy? Đại ca mấy hôm nay lặn đâu mất tiêu, đệ tìm muốn chết.
Vũ Bằng gắt nhỏ:
- Ăn nói lung tung. Ai mà đại ca - tiểu đệ với các người. Nói mau đi! Muốn gì?
- E hèm! Đại ca mau quên quá vậy?
Dũng "đao" búng tay cái tróc một cách điệu nghệ, thái độ hết sức xấc xược. Bằng nhìn quanh. Nhà hàng đông nghẹt khách, cũng chẳng ai chú ý đến họ.
- Sòng phẳng hợp đồng đi chứ, để đàn em còn chia chác.
- Bao nhiêu?
- Mười "ghim".
- Cái gì! - Vũ Bằng trừng mắt - Nên nhớ là thắng lợi chẳng như ý đó nhé.
Dũng "đao" phà khói thuộc và rung đùi một cách bình thản:
- Còn như thế nào nữa? Ông được cả chì lẫn chài rồi còn muốn gì? Nghe nói ông sắp đính hôn, phải không?
Vũ Bằng do dự:
- Đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia. Tóm lại, phân nửa vé đó nữa thôi. Làm ăn chẳng ra trò trống gì cả, suýt nữa còn hại thêm. Mau biểu thằng kia biến đi một thời gian đi nhé. Không khéo "gỡ lịch" cả đám bây giờ.
- Yên tâm! Có tiền đầy đủ, bọn này biến ngay. Nhưng đừng có trả giá ông bạn ạ. Luật chơi nên sòng phẳng. Hơn nữa sự việc đó cũng do ông một phần. Bỗng dưng không đúng hẹn, nên thằng nhỏ phải tùy cơ ứng biến thôi.
Vũ Bằng không muốn dây dưa với bọn chúng nên cũng liều:
- Thôi, được rồi. Ngày mai, vẫn chỗ cũ.
Dũng "đao" lại biến nhanh như khi hắn ta xuất hiện. Vũ Bằng tức tối rít qua kẽ răng:
- Đồ chó!
Dầu có cáu tức vì hắn không tròn sự việc, Vũ Bằng vẫn phải ngậm câm.
Suy cho cùng cũng do gã hôm ấy bị Kiều Diễm làm cho chậm chân, đến nơi thì sự thể đã rồi. May mắn là tên đó tẩu thoát. Thôi thì mọi chuyện đã không như dự định, nhưng bây giờ vẫn xoay được chiều hướng tốt thì khá rồi. Ba mẹ Ý Kỳ rất tin là cô bị trấn lột, và họ cũng không muốn điều tra, truy cứu gì cả. Và Vũ Bằng thì chỉ mong chinh phục được trái tim nhỏ của Ý Kỳ thôi. Giờ thì điều đó sắp trở thành hiện thực rồi, Vũ Bằng sẽ không chậm chân.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Yêu Màu Hồng
Thảo Nhi
Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_mau_hong__thao_nhi