Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Đầu Hay Tình Cuối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
Q
ua cửa sổ Chaz nhìn thấy chiếc Honda màu xanh thẫm của Aaron phanh lại trong bãi đỗ xe. Vài phút sau, cửa trước mở ra. Cậu đúng là một đống lộn xộn. Cô lao ra hành lang để gặp cậu, nhưng cậu chỉ mang mỗi cái túi đen dị hợm chứ không có cả một bao bánh vòng mà cô đã nghĩ sẽ nhìn thấy. Trông cậu chẳng vui vẻ gì khi thấy cô và cố đi qua cô mà chỉ gật đầu một cái, nhưng cô chặn trước chân cầu thang. “Anh đã ăn sáng với cái gì?”
“Để tôi yên, Chaz. Cô không phải mẹ tôi.”
Cô chống một cánh tay vào tường còn tay kia đặt trên tay vịn cầu thang. Cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi, mà trời bên ngoài còn chưa nóng lắm. “Tôi cá là mẹ anh thường cho cậu con trai bé nhỏ của mình trứng và xúc xích mỗi sáng đi kèm một cái bánh kếp to bự.”
“Tôi đã ăn một bát ngũ cốc, được chưa.”
“Tôi đã bảo là tôi sẽ làm bữa sáng cho anh mà.”
“Tôi sẽ không rơi vào cái trò đó lần nữa đâu. Lần trước tôi chỉ có hai cái lòng trắng trứng trộn.”
“Cả bánh mì nướng và nước cam chứ. Đừng có trẻ con nữa đi. Anh cần phải đối mặt với rắc rối của mình thay vì ăn quên trời quên đất.”
“Vậy giờ cô là bác sĩ tâm lý cơ đấy.” Cậu kéo tay cô xuống khỏi tường và lách qua cô. “Cô mới chỉ hai mươi tuổi. Cô thì biết cái quái gì nào?”
Cậu chưa bao giờ chửi thề, và cô lấy làm thích vì mình đã đi guốc trong bụng cậu đủ để cậu làm việc đó. Cô theo cậu lên gác. “Vậy cuối tuần này anh có gặp Becky không?”
Khi lên gác thì cậu đã hết hơi. “Đáng lẽ tôi không bao giờ nên kể cho cô về cô ấy.”
Becky sống ở căn hộ bên cạnh nhà cậu. Aaron đang mê mẩn cô ta, nhưng Becky hầu như không biết tới sự tồn tại của cậu, mà đó cũng chẳng phải điều gì bất ngờ lắm. Rõ ràng là Becky cũng thông minh như Aaron, và cô ta trông xinh xắn, nhưng không tuyệt đẹp, điều đó có nghĩa là Aaron có thể có cơ hội với cô ta nếu cậu giảm đi ít cân, cắt tóc tử tế, mua vài bộ quần áo đẹp và ngừng hành xử như một tên mọt sách. “Anh đã cố nói chuyện với cô ta như tôi bảo chưa?”
“Tôi có việc phải làm.”
“Thế hả?” Cô đã bảo cậu phải thân thiện, nhưng đừng quá thân thiện, tức là cậu không nên giở cái điệu cười khịt mũi như heo thật ngu ngốc ấy. Và cậu không được nói về video game. Không bao giờ.
“Tôi đã không gặp cô ấy, được chưa?”
“Có, anh gặp rồi.” Cô theo cậu vào văn phòng của Georgie. “Anh đã gặp cô ta, nhưng anh không có đủ gan để nói chuyện với cô ta. Chào rồi hỏi thăm cô ta thì có gì khó nào?”
“Tôi nghĩ mình có thể độc đáo hơn thế đôi chút.”
“Khi anh cố tỏ ra độc đáo thì anh chỉ toàn quái gở thôi. Hãy lạnh lùng một lần đi. Chỉ cần ‘Xin chào’ và ‘Mọi chuyện thế nào?’ Anh có mang quần bơi như tôi đã bảo không?”
Cậu thả cái túi đen lên ghế. “Cô cũng không phải huấn luyện viên của tôi đâu đấy.”
“Thế là anh hả?”
“Tôi không biết. Có thể.”
Cô nghĩ mình đã có chút tiến triển. Giờ cậu đã để cô làm bữa trưa cho cậu và ngừng mang đồ ăn vặt theo người bởi vì cậu biết cô sẽ tìm ra và vứt đi. Mới chỉ có ba tuần, nhưng cô khá chắc chắn bụng cậu đang bắt đầu co lại. “Hãy bơi nửa tiếng trước khi anh về nhà tối nay. Tôi bảo thật đấy.”
“Cô có thể nghĩ đến việc cải thiện bản thân một lát thay vì cải thiện người khác đấy.” Cậu lê người vào chiếc ghế ở bàn máy tính. “Ví dụ như hãy lo đến trạng thái lôi thôi của chính cô đi.”
“Tôi thích trạng thái lôi thôi của mình. Nó giữ cho lũ khốn tránh xa.” Cô cười mỉa. “Mặc dù ngay lúc này thì điều đó không có vẻ có hiệu quả cho lắm.” Aaron không hẳn là một tên khốn. Cậu là một anh chàng tử tế, và cô cũng thầm ngưỡng mộ sự thông minh của cậu. Nhưng cậu cực kỳ ngờ nghệch. Và cô đơn. Giá mà cậu làm theo những gì cô nói, cô nghĩ mình có thể chỉnh đốn cậu đủ để cậu kiếm được một cô gái. Không phải một nàng nóng bỏng, mà là một người thông minh như cậu.
“Bữa trưa vào lúc mười hai giờ ba mươi,” cô nói. “Đúng giờ đấy.” Khi cô quay người để đi xuống gác, cô thấy Georgie đang đứng ở cửa văn phòng, quay phim lại toàn bộ mọi thứ.
Chaz đập hai tay lên hông. “Việc đó là bất hợp pháp, cô biết mà. Quay phim một người mà không có sự cho phép của người đó.”
Georgie dán chặt mắt vào máy quay. “Kiếm luật sư đi.”
Chaz lao ra hành lang và hướng xuống cầu thang hậu. Lúc này Georgie là người chót bảng cô muốn nói chuyện cùng. Hôm qua, khi Georgie về nhà cùng Bram, cả hai đều cư xử kỳ quặc. Georgie có dấu hôn trên cổ và luôn tránh nhìn Bram, người cứ cười với Georgie theo một kiểu rất tự mãn. Chaz không biết chuyện gì đang xảy ra với họ. Họ nghĩ cô không đoán ra là họ đang ngủ ở hai phòng riêng biệt - cứ làm như Georgie biết cách xếp giường để nó trông được dù chỉ nửa phần tử tế thôi ấy. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra hôm qua?
Chaz nghĩ đến chuyện cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền nếu tới các tờ báo lá cải kể cho họ về cặp đôi mới cưới nổi tiếng và hai chiếc giường riêng. Có lẽ cô cũng đã làm thế, nếu việc đó chỉ làm tổn thương Georgie. Nhưng cô sẽ không làm tổn thương Bram.
Georgie theo chân cô xuống cầu thang hậu. “Sao cô lại làm khó Aaron thế?”
Chaz cũng có thể hỏi vài câu hỏi của chính cô, như là sao Georgie lại làm khó Bram thế, chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, và sao đêm qua Georgie vẫn ngủ ở giường của chính mình? Nhưng cô đã học được cách giữ lại trong lòng điều cô biết cho đến khi cô có lý do sử dụng nó.
“Tôi có một câu hỏi hay hơn đây,” Chaz nói. “Sao cô không cố giúp Aaron nhỉ? Anh ta đúng là mớ lộn xộn. Anh ta khó có thể đi lên gác mà không suýt đau tim.”
“Mà cô thì lại thích dọn dẹp những mớ lộn xộn.”
“Vậy thì sao?” Toàn bộ cái trò máy quay này đúng là kỳ quặc. Cô không biết vì sao Georgie cứ quay phim cô hay vì sao cô không từ chối nói. Nhưng mỗi lần Georgie theo sau cô cùng cái máy quay đó, Chaz lại thấy mình ba hoa luôn miệng. Như thể... như thể nói về chính mình với cái máy quay không hiểu sao lại khiến cô trở nên quan trọng. Như thể đời cô thật đặc biệt... và cô có gì đó đáng nói.
Họ tới chân cầu thang và Georgie theo cô vào bếp. “Nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sau khi cô rời Barstow đi.”
“Tôi kể cho cô rồi. Tôi đã đến L.A. và tìm được một chỗ tránh mưa tránh nắng.”
“Cô hầu như không có chút tiền nào. Sao cô thuê được nhà?”
“Tôi kiếm việc. Cô nghĩ sao chứ?”
“Loại việc nào thế?”
“Tôi phải đi vệ sinh đây.” Cô hướng đến phòng vệ sinh nhỏ ở sát bếp. “Cô cũng định theo tôi vào trong đây luôn hả?” Cô đóng cửa và khóa lại. Sẽ không có người nào khiến cô nói về những chuyện đã xảy ra khi cô tới L.A. được đâu. Không ai hết.
Khi cô đi ra, Georgie đã biến mất và Bram sắp gọi xong một cú điện thoại. Cô nhặt một cái giẻ lên lau mặt bếp. “Bảo Georgie ngừng ngay việc theo chân em khắp nơi với cái máy quay đó đi,” cô nói khi anh gác máy.
“Khó mà bảo Georgie làm chuyện gì cho được.” Anh lôi bình trà lạnh ra khỏi tủ lạnh.
“Mà dẫu sao cô ta có vấn đề gì vậy? Sao cô ta cứ làm thế mãi thế?”
“Ai mà biết được? Cách đây vài ngày anh đã thấy cô ấy quay phim những người phụ nữ lau dọn nhà. Cô ấy nói chuyện với họ bằng tiếng Tây Ban Nha.”
Chaz sẽ không thú nhận điều này, nhưng cô không thích ý nghĩ Georgie còn quay phim người nào khác ngoài cô. “Tốt. Có lẽ cô ta sẽ không làm phiền em quá nhiều nữa.”
Bram nghịch chiếc di động. “Em đã làm nó chưa?”
Cô mở máy rửa bát ra và nhét mấy cái cốc đồ uống từ bữa sáng vào. “Em đang nghĩ về nó.”
“Chaz, có cả một thế giới rộng lớn ngoài kia. Em không thể núp ở đây mãi được.”
“Em không núp! Giờ thì anh có phiền không? Tối mai mọi người sẽ đến ăn tối và em có vô khối việc để làm.”
Anh lắc đầu. “Thỉnh thoảng anh không nghĩ là mình đã giúp em khi trao cho em một công việc đâu.”
Anh sai rồi. Anh đã trao cho cô một ân huệ lớn nhất đời cô, và cô sẽ không bao giờ quên nó.
Chiều hôm đó, khi Georgie ăn diện để làm dáng trước đám thợ săn ảnh, cô cứ tự hỏi vì sao làm tình với một anh chàng hư hỏng lại kích thích hơn nhiều so với lên giường với một người tử tế. Dù là cái người tử tế đó có bỏ cô theo một người phụ nữ khác đi nữa. Vậy vì sao cô lại bắt bản thân ngủ một mình tối qua? Bởi vì ngày hôm qua quá tuyệt vời. Quá vui vẻ. Trụy lạc một cách ngọt ngào. Đờ đẫn và đơn giản đến mức cô chưa sẵn sàng làm hỏng nó bằng đời thực. Cô cũng muốn Bram hiểu rằng cô không hề biến thành một kẻ quỵ lụy chỉ vì đó là hành vi tình dục kích thích nhất đời cô. Nhưng việc ngăn cản anh đã chiếm hết mọi sức mạnh ý chí của cô, và cô không thích vẻ biết tuốt mà anh trao cho cô khi cô nói cô sẽ ngủ một mình.
Họ rời khỏi nhà để uống cà phê sáng và chụp ảnh. Cô quyết định cách tốt nhất khôi phục lại cảm giác thường ngày là gây chiến. “Đừng có lẩm nhẩm nữa.” Cô cau mày với anh qua ghế phụ. “Chỉ có anh mới nghĩ mình lẩm nhẩm đúng nhạc thôi.”
“Thứ gì đang gặm nhấm cô thế? Không phải tôi, buồn thay.”
“Anh thật ghê tởm.”
“Này, điều gì đã xảy ra với tính hài hước quen thuộc của cô rồi?”
“Do anh đấy.”
“Tôi đoán điều đó sẽ lý giải được.” Anh bắt đầu lẩm nhẩm vài nhịp bài “It’s the Hard-knock Life” chỉ để khiêu khích cô. “Chiều hôm qua cô đã thân thiện hơn nhiều đấy. Rất nhiều.”
“Đó là dục vọng, anh bạn ạ. Tôi đã sử dụng anh.”
“Và làm rất khá đấy.”
Cô không thích cái cách anh không chịu tham gia vào trận cãi nhau mà cô rất cần có cùng anh. “Lẽ ra anh không nên nói mình nhớ chuyện xảy ra đêm đó ở Vegas khi mà anh không thực sự nhớ.”
“Phương pháp loại trừ thôi mà. Tôi bảo đảm là một trong hai chúng ta đã bất tỉnh trước khi xong việc, bởi vì nếu chúng ta làm đến cùng thì tôi đã nhớ rồi.”
Riêng với lần này, cô nghiêng về phía tin anh.
Các tay thợ ảnh bao vây họ khi họ rời khỏi quán Coffee Bean & Tea Leaf. Georgie nghĩ đến vô số những bức ảnh mà cô đã thấy chụp cảnh các ngôi sao hoặc cầm cốc cà phê hoặc cầm bình nước. Từ lúc nào mà chứng mất nước lại trở thành bệnh nghề nghiệp của người nổi tiếng thế nhỉ?
“Đây này! Nhìn đây!”
“Có kế hoạch gì cho cuối tuần không?”
“Hai người vẫn bền vững chứ?”
“Như đá tảng vậy.” Bram siết chặt cánh tay quanh eo cô và thì thầm, “Nếu cô thực sự gan dạ như cô vẫn giả vờ, cô đã không chạy trốn tới chiếc giường an toàn xinh đẹp của cô đêm qua rồi.”
Cô cười rạng rỡ với anh. “Tôi đã bảo anh rồi. Tôi đến kỳ.”
Anh cười rạng rỡ với cô. “Và tôi đã bảo cô tôi không quan tâm đâu mà.”
Lance thì có quan tâm. Anh ta vẫn tử tế với việc đó, nhưng quan hệ với một phụ nữ đang có kinh không phải thứ anh ta làm. Mà thật ra cô cũng đã đến kỳ đâu cơ chứ.
“Rõ ràng là tôi vẫn chưa nói rõ được ý mình,” cô thì thầm, đóng vai tay chơi khi máy ảnh tanh tách quanh họ. “Hôm qua ở Provocative anh đã qua buổi diễn thử. Từ giờ trở đi, chức năng duy nhất của anh là phục vụ tôi. Vào lúc và ở nơi mà tôi muốn. Mà ngay lúc này thì tôi không muốn.”
Nói dối. Cô đang muốn đấy chứ, và cô muốn cùng với anh. Trải nghiệm ngày hôm qua vô cùng đặc biệt là vì cô đã ở cùng Bram Shepard lộng lẫy, vô dụng, trụy lạc. Tình dục chẳng có nghĩa lý gì với anh hơn một cái bắt tay, và biết điều đó mang đến cho cô một sự tự do mới mẻ đầy hấp dẫn. Ông chồng giả mạo của cô - và rất có thể là kẻ nghiện rượu - không bao giờ có thể có quyền kiểm soát với cô như Lance từng có. Với Bram, cô sẽ không bao giờ phiền muộn lo lắng rằng liệu cái váy ngủ này có đủ cám dỗ để thu hút anh ta hay cảm thấy như thể cô cần phải đọc cẩm nang tình dục mới nhất để duy trì hứng thú của anh ta. Ai quan tâm chứ? Có khi cô còn không cạo lông chân nữa kia.
Anh hôn chóp tai cô. “Thẳng thắn nhé, Scoot. Cô không hề đến kỳ. Cô rụt vòi lại chỉ vì cô sợ mình không xử lý được tôi.”
“Không đúng.”
Anh vẫy tay lần cuối chào các tay thợ ảnh và bắt đầu hướng cô xuống đường, vẫn nói chỉ để mình cô nghe được. “Những giới hạn mà cô cứ cố dựng lên...” Anh lướt nhẹ mu bàn tay dọc sống lưng cô. “Tôi sẽ không để tâm chút nào đến chúng đâu.”
Bram thích được đùa nghịch với Georgie - cả về thể xác lẫn tinh thần. Hôm qua cô đã làm anh sốc nặng. Trong đầu anh, Georgie và Scooter luôn gần như là cùng một người, nhưng không đời nào có chuyện Scooter sẽ trình diễn một màn như thế. Những gì xảy ra ở Provocative chứng tỏ rằng tên Thảm Hại đã không tìm được cách quất hết sự tự tin khỏi người cô, một chuyện ngày càng trở nên rõ rành rành trong mấy tuần qua. Chuyện tên Lance đó đã đổi Georgie lấy một con cá lạnh lùng như Jade mang đến cho Bram nhiều niềm vui hơn dự tính.
Khi họ quay về sau buổi cà phê, anh thích thú với ý tưởng làm cô trần truồng ngay lập tức - việc đó cũng không mất nhiều công sức lắm - nhưng Aaron đã làm hỏng kế hoạch của anh bằng cách tới gặp họ ở cửa.
“Thư ký của Rory Keene vừa gọi. Chị ấy mời chị sang nhà uống rượu vang lúc năm giờ.”
Tinh thần Bram nhảy vút lên. Anh vẫn hy vọng sự yêu mến của Rory dành cho Georgie sẽ chuyển thành một cơ hội gặp mặt trực tiếp để anh có thể nói riêng về trường hợp của mình, thay vì thông qua người của cô ta. Anh cười toe toét và lắc nhẹ chùm chìa khóa ô tô. “Gọi lại cho cô ấy và bảo rằng chúng tôi sẽ ở đó nhé.”
Aaron đẩy cặp kính cao lên trên mũi. “Chị ấy không nhắc gì đến anh hết, Bram. Chỉ Georgie thôi.”
Bram siết chặt tay quanh chùm chìa khóa. “Ý cô ấy là cả hai chúng tôi.”
“Em không nghĩ thế. Chị ấy đã nói hãy bảo Georgie đừng ăn mặc trang trọng vì chỉ có hai người họ thôi.” Aaron nhanh chóng rút lui.
Bram xả cơn giận bằng một tràng chửi tục. Rory vẫn đang tránh né anh. Cô ta rất thích kịch bản Ngôi nhà cây, nhưng theo lời phó giám đốc phát triển của cô ta, cô ta sẽ không cân nhắc đến chuyện chống lưng cho bộ phim trừ phi anh từ bỏ tư cách nhà sản xuất và diễn viên chính, tức là bãi bỏ kế hoạch tái khởi động lại sự nghiệp của anh. Thi thoảng anh nghĩ mình nên mua một đoạn quảng cáo trên tờ Variety để thông báo cho cả thế giới biết anh không còn là thằng nhóc hoang dã không đủ mạnh mẽ để vượt qua thành công của chính mình nữa. Mà có khi là một thông điệp đơn giản hơn... Một cơ hội khốn kiếp thứ hai thì sao?
Giá mà Rory gặp riêng anh, nhưng cơ hội gần nhất anh từng có khả năng nhận được là vụ việc bất ngờ xảy ra lúc nửa đêm ở sân sau nhà cô ta. Vài ngày sau anh thậm chí đã luồn qua cái cổng sau nhà với một chai Cristal thay lời xin lỗi vì đã đánh thức cô ta dậy, nhưng một trong những người giúp việc của cô ta đã lấy chai sâm banh khỏi tay anh và đóng cửa lại.
Anh trừng mắt nhìn xuống Georgie. Nhờ tài nấu ăn của Chaz, cô đã lấy lại đủ cân nặng để đôi mắt xanh to đang lén nhìn anh qua cái mái bằng kia mất đi vẻ hốc hác, và mái tóc nâu bóng của cô uốn cong quanh đôi má bầu bĩnh hơn. “Tôi muốn cô vào văn phòng tôi trong mười phút nữa.”
Cô mở miệng định bảo anh biến đi cho khuất mắt, nhưng anh đã sẵn sàng đối phó với cô. “Trừ phi cô không có hứng thú nhìn kịch bản Ngôi nhà cây...”
Anh biết mình đã bắt thóp được cô, thế nên anh bỏ đi mà không ngoái lại.
Cô bắt anh đợi lâu hơn mười phút so với dự tính của anh. Cô đã không dùng khoảng thời gian đó để thay quần áo mà vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ lúc họ đi uống cà phê cho đám thợ ảnh chụp hình: một cái áo bó màu vàng chanh có cổ tròn giản dị, áo khoác lửng mỏng nhỏ xíu ít vải như mạng nhện, và một cái quần bó màu xanh kem ống rộng mà chỉ những người mảnh mai mới mặc được. Bộ cánh che giấu nhiều hơn những gì nó để lộ, điều đó càng làm nó quyến rũ mê hồn.
Cô ra tay trước trong trận chiến mới mà họ đang chơi bằng cách nghiêng đầu về hướng tấm ảnh Jake Koranda đóng vai Bird Dog Caliber. “Này, đó mới là một người đàn ông thực sự đấy.”
“Tôi chắc chắn sẽ bảo lại với ông ấy là cô đã nói thế.” Anh bóp một quả bóng cao su thể thao trong tay, bắt chước Humphrey Bogart trong phim Cuộc nổi loạn trên tàu Caine. “Tôi cần chút hợp tác gọi là thay đổi.”
Cô tỏ vẻ bị tổn thương. “Ý anh là gì chứ, ‘gọi là thay đổi’ sao. Tôi luôn hợp tác mà.” Cô ngồi phịch xuống trường kỷ. “Được rồi, chủ yếu là hợp tác với những người khác, tuy vậy...”
“Đừng có làm loạn nữa mà hãy nghe đi.” Anh nắm quả bóng trong tay và chỉ ngón trỏ vào mũi cô. “Đừng có phá hoại chuyện của tôi với Rory Keene đấy.”
“Tôi sẽ không làm thế.”
“Cô sẽ không làm thật thế chứ? Rory thích tất cả mọi thứ ở dự án Ngôi nhà cây trừ...”
“Anh chứ gì?” Cô mở to đôi mắt màu xanh lục như kẹo gôm đó. “Đó là vì anh có tiếng xấu.”
“Cảm ơn vì chỉ điều đó ra.” Anh đặt quả bóng lên bàn. “Tôi phải làm bộ phim này, Georgie. Tôi chứ không ai khác. Cô cần thuyết phục cô ta rằng tôi đã biến thành Ông Chồng Mẫu Mực.”
“Đâu có đâu.”
“Giả bộ đi.”
“Anh đang xin tôi giúp đấy à?” Lại cái trò đôi mắt mở to của Annie Mồ Côi, nhưng Georgie luôn là người có tính đồng đội, và anh cho rằng cô sẽ giúp anh... sau khi làm khó anh chán chê.
Cô đặt một ngón tay lên má. “Nếu tôi nịnh hót Rory cho anh, tôi được lại gì nào?”
“Tình dục cuồng nhiệt và lòng biết ơn vô tận của tôi.”
Cô giả vờ nghiền ngẫm câu đó. “Không. Không đủ tốt.”
“Tôi sẽ để Meg ở trong nhà dành cho khách.”
“Meg đã ở trong nhà dành cho khách rồi.”
“Để tôi nói theo cách khác vậy. Tôi sẽ không quyến rũ cô ấy trong khi cô ấy còn đang ở nhà dành cho khách.”
“Đằng nào thì anh cũng sẽ không quyến rũ cô ấy đâu. Anh đối xử với cô ấy như thể cô ấy mới mười hai vậy.” Cuối cùng cô cũng đi vào vấn đề. “Tôi muốn đọc kịch bản trước khi gặp Rory chiều nay. Đưa nó đây.”
“Tôi đã bảo cô là tôi sẽ để cô nhìn nó mà.”
“Phải rồi, nhưng anh không bảo là anh sẽ để tôi đọc nó.”
“Cô đã chú ý đến điều đó cơ đấy.”
Cô giơ tay ra.
Anh do dự. “Trong chuyện kịch bản thì cô không hẳn là người có óc phán đoán tuyệt vời đâu. Cô là người đã đóng Mùa hè trong thành phố đấy.”
“Cả Người đẹp nữa, một thứ ngứa mắt khác. Và cả Cuộc dạo chơi của bánh ngọt nữa, bộ phim mà anh vẫn chưa xem và là bộ phim mà tôi khuyên anh đừng xem.” Cô lắc lắc tay trước mặt anh. “Tất cả là chuyện quá khứ rồi. Anh đang nhìn vào một Georgie York hoàn toàn mới. Từ bỏ đi.”
Cô không còn là kẻ dễ bị đánh bại như trước đây nữa, nên anh không có nhiều lựa chọn. Anh rút tập kịch bản được buộc chặt ra khỏi ngăn kéo giữa bàn anh, cái ngăn mà cách đây ba tuần cô đã tìm kiếm nhưng chỉ thấy một cái điện thoại hỏng. Cô giật bản thảo khỏi tay anh trước khi anh kịp đổi ý, vui vẻ vẫy chào anh, rồi bỏ đi.
Anh ghét phải nhờ bất kỳ người nào giúp đỡ, đặc biệt là Georgie, và anh ngồi lún xuống ghế để nghiền ngẫm. Khi nghĩ mãi cũng chẳng tới đâu, anh quay lại với máy tính. Dù kịch bản đó rất tốt, nó vẫn cần cải thiện, và anh đã sửa đổi cảnh này cảnh khác ngay từ đầu. Anh có thể hình dung ra những gì Georgie sẽ nói nếu cô biết rằng một tên bỏ học trung học đang xáo xào câu chữ của Sarah Carter. Hay... tệ hơn, cô sẽ cười ra sao nếu khám phá ra rằng anh đã hoàn thành xong một kịch bản của chính anh.
Nhưng cô sẽ không cười đâu. Không như anh, cô chẳng có tính tàn nhẫn trong người, và anh có thể hình dung ra cảnh cô đưa ra vài lời khuyến khích đầy thiện ý.
Anh chẳng nuốt trôi được cái ý nghĩ ấy. Anh chẳng cần sự khuyến khích giả tạo từ ai hết, đặc biệt là Georgie. Anh đã tự nuôi lớn mình, tự làm hỏng đời mình, và giờ anh đang thoát ra theo cùng cách ấy. Tự lực cánh sinh.
Georgie hối hả đọc ngấu nghiến, và cô đọc hết cả kịch bản trong hai tiếng. Nó cũng đáng kinh ngạc như cuốn sách. Một cơ hội phi thường... và không chỉ dành cho Bram.
Ngôi nhà cây kể về câu chuyện của Danny Grimes, một người đàn ông bị bỏ tù nhầm vì tội lạm dụng tình dục trẻ em. Được thả nhờ lách luật, anh ta buộc phải trở về nhà vì bố mắc bệnh nặng giai đoạn cuối và phải đối mặt với cả thị trấn lẫn người nữ công tố tàn nhẫn, giờ đã là một thượng nghị sĩ bang, kẻ đã giấu bằng chứng ADN của anh ta để đảm bảo anh ta bị kết tội. Tình trạng tự cô lập của Danny bị đe dọa khi anh ta nghi ngờ đứa trẻ hàng xóm đang bị bố lạm dụng. Kịch bản vừa mạnh mẽ vừa đau đớn, đầy những nhân vật lôi cuốn và phức tạp, nội tâm khó lường.
Cô tìm thấy Bram đang bơi sải trong bể bơi. Cô đứng trên mép bể gần tháp nước và đổi chân một cách sốt ruột, chờ anh dừng lại. Anh thấy cô, nhưng vẫn tiếp tục rẽ nước. Cô nhặt cái vớt lá lên và đập vào đầu anh.
“Này!” Nước bắn lên khi anh quay ngoắt lại.
Cô hít một hơi thở sâu. “Tôi muốn đóng Helene.”
“Chúc may mắn nhé.” Anh lặn sâu hơn và bơi đến chỗ cái thang bên kia thành bể bơi.
Cô thả cái vớt lá xuống, tim đập thình thịch đầy kích động. Ngay khi đọc xong cảnh đầu tiên, cô đã biết mình phải đóng vai người nữ công tố tham vọng một cách lạnh lùng ấy. Đây chính là cơ hội mà cô vẫn đang chờ. Việc đóng vai Helene sẽ cắt đứt những năm rập khuôn một loại vai và trao cho cô sự thách thức mà cô khao khát đến tuyệt vọng. Cô đi về hướng cái thang. “Kịch bản rất xuất sắc. Rợn người, phức tạp, thâm thúy. Mọi thứ đúng như anh nói. Tôi phải đóng Helene. Nói thật đấy.”
Nước chảy xuống cơ thể anh khi anh trèo ra khỏi bể. “Trong trường hợp cô không chú ý, tôi đang có rắc rối nhỏ trong việc kiếm nguồn đầu tư cho bộ phim, nên chọn vai Helene là thứ tôi quan tâm đến sau chót.”
Cô cầm cái khăn tắm lên đưa cho anh. “Nhưng nếu anh được bật đèn xanh... Lý do duy nhất chẳng có ai nghĩ về tôi như một diễn viên xuất sắc là vì tôi chưa từng có cơ hội thể hiện những gì mình có khả năng làm. Và đừng bảo tôi rằng khán giả sẽ không thể quên được hai chúng ta trong Skip và Scooter. Câu chuyện tình yêu diễn ra giữa Danny và cô y tá tại nhà, chứ không phải Helene. Tôi biết rõ cách đóng vai đó. Và tôi sẽ làm với mức thù lao tối thiểu.”
“Quan trọng là, Georgie, nếu tôi có thể thực hiện bộ phim này, cô cũng sẽ không đóng Helene.” Anh xoa khăn trên đầu, rồi quấn nó quanh cổ. “Xem xét đến sự nghiệp lờ đờ gần đây của tôi, bộ phim này cần một nữ diễn viên có sức hút phòng vé đã được ghi nhận, và đối diện đi, mặt cô để bán báo lá cải thì tốt hơn bán vé phim nhiều.”
Cô không chịu thừa nhận ý kiến của anh. “Nghĩ đến sự chú ý của công chúng cho việc chúng ta đóng chung đi. Khán giả sẽ xếp hàng để xem chúng ta có thể thành công hay không.”
“Chúng ta không làm được đâu.” Anh thả cái khăn lên ghế. “Georgie, cuộc thảo luận này vẫn quá sớm đấy.”
“Anh nghĩ tôi không thể đóng một vai phức tạp ư? Anh có thể làm được còn tôi thì không à? Anh nhầm to rồi. Tôi có tính kỷ luật và tập trung để thành công.”
“Nghĩa là cô nghĩ tôi không làm được.”
Cô không muốn thẳng thừng xúc phạm anh, nhưng sự thật là sự thật. “Anh không thể dựa vào mưu mẹo để đóng Danny được đâu. Anh ta hận đời và chịu nhiều đau khổ. Anh ta phải chịu đựng một điều mà chưa ai từng phải trải qua.”
“Tôi đã sống với kịch bản này hơn một năm rồi,” anh bật lại. “Tôi biết chính xác điều khiến anh ta hành xử như vậy. Giờ đây thay vì tranh cãi, sao cô không dùng não của mình để tìm ra cách thuyết phục Rory Keene rằng tôi là một công dân Hollywood gương mẫu và cô ta cần phải gặp tôi nhỉ?”
Georgie dùng cổng sau. Căn nhà kiểu Norman Pháp bằng gạch trắng của Rory tráng lệ hơn nhà Bram nhưng không có vẻ chào đón bằng. Từ phía sau, hàng hiên trải rộng nhìn xuống bể bơi và những mảnh vườn kiểu cách. Rory ngồi dưới bóng râm của hàng hiên bên hông nhà trên một cái ghế sắt uốn màu đen được phủ đệm màu quýt sáng. Với mái tóc vàng dài buộc thành đuôi ngựa và đôi chân khoanh lại dưới đùi, đáng lẽ trông Rory phải giống một bà mẹ trang lưu hăng hái, nhưng không. Ngay cả trong một bối cảnh thoải mái như thế này cô cũng thể hiện vẻ tự tin lạnh lùng đầy uy lực của một giám đốc xưởng phim quyền lực.
Cô đẩy tập kịch bản đang đọc sang bên và mời Georgie một ly sâm banh. Giờ khi Bram không còn là người duy nhất có thứ cần cầu cạnh, Georgie phải cố gắng kiểm soát sự căng thẳng của mình khi cô nhận cốc nước và ngồi xuống chiếc ghế ngay sát bên. Họ trò chuyện về doanh thu bán vé phim cuối tuần trước và sự thành công của một bộ phim mới của Jack Black. Cuối cùng, Rory đi thẳng vào lý do mời Georgie sang chơi.
“Georgie, điều này hơi kỳ quặc...” Ánh mắt kiên định của cô cho biết sự kỳ quặc chẳng làm phiền cô là bao. “Kể từ khi những bức ảnh kinh khủng ấy xuất hiện, tôi vẫn tự bảo mình hãy lo chuyện của mình, nhưng tôi không thể làm thế. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
Georgie đã không mong đợi chuyện này và cô thấy xấu hổ. Phần tệ nhất của tin đồn lá cải đó có thể đang nhạt dần, nhưng rõ ràng là Rory không dễ bị thuyết phục như thế. “Đừng nghĩ gì khác. Thật đấy. Mọi thứ đều ổn mà. Giờ hãy kể cho tôi về ngôi nhà đi. Tôi đã ngạc nhiên khi nghe chị đang thuê.”
Rory nhấp một ngụm sâm banh, rồi đặt ly rượu lên cái bàn bên cạnh. “Xưởng phim thuê nó. Đây là phiên bản Nhà Trắng của chúng tôi. Tôi có khu riêng của mình, nhưng chúng tôi cũng dành một khu tách biệt cho các vị khách đặc biệt - các nhân vật VIP, giám đốc, nhà sản xuất, bất kỳ ai mà chúng tôi muốn dụ dỗ. Lúc này chúng tôi đang mời vài nhà làm phim quốc tế rất tài năng - một phần của một dự án mà tôi đang chủ trì.”
“Tôi chắc chắn họ sẽ rất vinh dự khi được mời ở đây.”
“Có nhân viên riêng lo đến họ. Tôi không phải tiếp bất kỳ ai tôi không muốn.” Rory gỡ đôi chân vắt chéo ra và một lần nữa lại tập trung toàn bộ sức mạnh của đôi mắt băng giá vào Georgie. “Nếu có bao giờ cô cảm thấy... không thoải mái, như thể cô cần bỏ chạy nhanh chóng, cô có thể ghé qua đây bất kỳ lúc nào, dù đêm hay ngày.”
Georgie không biết cô ghét gì hơn - ý nghĩ Rory cho rằng Bram là một tên vũ phu hay việc cô ấy tin rằng Georgie có ít ỏi lòng tin về bản thân đến mức cô cho phép mình bị vũ nhục. “Mấy bức ảnh đó là dối trá, Rory à. Tôi biết chúng trông như thể chúng tôi đang đánh nhau, nhưng không phải. Thật lòng đấy. Bram sẽ không bao giờ làm đau tôi. Làm tôi phát điên thì có. Nhưng đánh đập tôi thì không bao giờ.”
“Phụ nữ không phải lúc nào cũng nghĩ ngợi thông suốt được khi dính đến những người đàn ông như Bram Shepard,” Rory nói. “Và sau những gì cô đã trải qua với Lance...”
“Tôi rất cảm động bởi sự quan tâm của chị. Thật sự đấy. Nhưng chuyện đó không cần thiết.” Georgie không thể bỏ qua điều này nữa. “Từ trước chị vẫn... cố chăm lo cho tôi. Tôi rất biết ơn, nhưng tôi không thể ngừng tự hỏi tại sao.”
“Cô không nhớ chuyện cô đã làm cho tôi phải không?”
“Tôi đang hy vọng mình đã cho chị mượn một đôi khuyên tai kim cương lộng lẫy mà chị sắp sửa trả lại cho tôi.”
Rory nở nụ cười nữ chúa tuyết của mình. “Không may mắn thế.” Cô cầm ly sâm banh của mình lên và xoay xoay chân ly. “Khi tôi làm việc ở Skip và Scooter, cô luôn rất tốt với đội ngũ nhân viên.”
Georgie chưa từng hiểu được logic của những ngôi sao thích hành hạ những con người có công việc là làm họ trông thật đẹp đẽ. Vả chăng, bố cô cũng sẽ không dung thứ cho cách cư xử ta đây là nhất. Tuy vậy, nhã nhặn với đội ngũ nhân viên xem ra không phải là một lý do đủ tốt để Rory cứ mở rộng tấm lòng của mình.
“Tôi cũng thích nhìn những người tử tế được thành công.” Rory nhấp một ngụm nữa.
Ngay lúc này Georgie chẳng cảm thấy mình thành công cho lắm. “Chị là trợ lý sản xuất giỏi nhất mà bộ phim đó từng có. Tôi rất tiếc là chị chỉ ở có một mùa.”
“Đó là một bộ phim khó làm việc. Quá nhiều hoóc môn nam tính.”
Georgie nhớ cách cô đã châm chọc Bram về chuyện làm khổ Rory, nhưng giờ điều đó không còn vẻ thú vị nữa. “Bram đã quyến rũ chị, phải không?”
“Hằng ngày.” Rory lơ đễnh giật một bên khuyên tai kim cương. “Nhưng bạn bè anh ta mới là rắc rối thực sự.”
“Họ đúng là những kẻ chẳng ra gì. Một đám ký sinh ăn bám anh ấy. Tôi mừng được thông báo là anh ấy đã rũ bỏ bọn họ.” Anh đã rũ bỏ tất cả mọi người, một điều có vẻ kỳ quặc đối với một người từng luôn giữ cho mình được thiên hạ vây quanh.
“Họ đã luồn ảnh khiêu dâm vào bìa kẹp hồ sơ của tôi,” Rory nói lạnh lùng. “Giật áo con của tôi khi tôi đi ngang qua. Thỉnh thoảng còn tệ hơn.”
“Thế mà Bram không ngăn chuyện đó lại sao?”
“Tôi không nghĩ anh ta biết được những chuyện tệ nhất. Nhưng họ là bạn anh ta, và anh ta là người khăng khăng rằng họ được phép vào đoàn phim. Khi tôi cố nói chuyện với anh ta về việc đó, anh ta bảo tôi hãy vui vẻ lên.” Cô đặt cổ tay lên đùi. “Rồi một chiều, hai người trong số họ vây tôi lại.”
Georgie ngồi thẳng dậy trong ghế. “Giờ tôi nhớ rồi. Lúc ấy chúng ta đã quay xong cảnh ngày hôm đó, nhưng tôi đã bỏ quên một quyển sách hay thứ gì đấy trong phim trường. Tôi quay lại để lấy nó thì thấy họ đang ghim chị sát vào tường. Tôi đã quên mất đó là chị.”
“Đó là tôi. Cô đã bắt đầu la mắng chúng, và cô thậm chí còn tung ra vài cú đấm. Cô có thể chỉ là một cô bé, nhưng cô có nhiều quyền lực hơn một trợ lý thấp bé, và bọn chúng đã bỏ chạy. Sau đó cô đã tới chỗ nhà sản xuất. Bọn chúng bị đuổi khỏi đoàn phim, và Bram chẳng thể làm gì được.” Cô hơi nghiêng đầu. “Tôi chưa từng quên cách cô giúp đỡ tôi.”
“Tôi chắc chắn ai cũng sẽ làm y như vậy.”
“Ai biết chứ? Vấn đề là, tôi không quên những người bạn của mình.”
Georgie nghĩ về Bram. “Tôi đoán chị cũng không quên kẻ thù của mình.”
Rory nhướng một bên lông mày lên. “Không, trừ phi chuyện tôi mất ký ức sẽ khiến xưởng phim có rất nhiều tiền.”
Georgie mỉm cười, rồi trở lại nghiêm túc. “Nếu chị và Bram không có quá khứ xa xưa đó thì cách chị cảm nhận về Ngôi nhà cây có thay đổi không?”
“Xưởng phim đầu tư vào nhiều thứ chứ không chỉ riêng kịch bản. Phải xét tổng thể toàn bộ.”
“Và trong trường hợp này, Bram là trọng tâm.”
“Anh ta không có tí kinh nghiệm nào với một dự án như thế này.”
Bram đã ở trong nghề này từ khi còn trẻ. Tính cách của anh, chứ không phải việc anh thiếu kinh nghiệm, mới là thứ làm Rory khó chịu, và cô cũng không hề lảng tránh. “Anh ta đáng có cái tiếng xấu đó, Georgie. Anh ta đã làm rất nhiều người khổ sở.”
“Tôi biết. Nhưng... con người có thể thay đổi mà. Tôi chưa từng thấy anh ấy đam mê một thứ gì đến vậy.”
Rory trưng ra một nụ cười Hollywood lạnh lùng mang ý cô đã quyết. Có bố là Paul, Georgie chưa từng phải bám đuổi dai dẳng điều gì, nhưng chẳng ai khác có thể đấu trận này nữa. Cô muốn có cơ hội đóng vai Helene đến tuyệt vọng, và thành công của Bram là chiếc vé của cô. “Tôi nghĩ để làm một bộ phim hay thì đam mê là rất quan trọng. Tất cả kinh nghiệm trên thế giới này cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu người làm phim không yêu quý dự án đó.”
Niềm đam mê chân thật của Bram đối với Ngôi nhà cây bắt cô phải đối mặt với sự thật là đã bao lâu rồi cô mới cảm thấy loại đam mê ấy trong chính mình. Đóng vai Helene sẽ trả lại cho cô niềm đam mê đó.
Rory hơi nhướng người tới trước và nhìn Georgie với vẻ mãnh liệt kiên định. “Nếu cô thực sự muốn giúp Bram, hãy thuyết phục anh ta tránh sang bên để tôi có dự án đó.”
“Có nghĩa là anh ấy sẽ không phải nhà sản xuất... hay nam chính.”
“Bram là một diễn viên tốt, nhưng bộ phim này cần một nam diễn viên xuất sắc. Anh ta quá hạn chế.”
Hạn chế. Georgie cũng thường bị đánh giá y như vậy. “Nói chuyện công việc đủ rồi.” Rory đã nói rõ quan điểm của mình, và cố tình đổi chủ đề. “Tôi nghe nói con gái của Jake và Fleur đã quay lại L.A.”
Georgie không thể bám dai thêm nữa, thế nên cô chuyển sang chủ đề bạn gái.
“Tình bạn tốt đẹp giữa phái nữ đòi hỏi một sự đầu tư thời gian mà tôi chưa bao giờ có,” Rory nói theo kiểu lạnh lùng của cô. “Nhưng mọi thứ đều có giá của nó, và tôi yêu công việc của mình, nên tôi sẽ không phàn nàn gì.”
Có lẽ không, nhưng Georgie nghĩ mình nghe thấy vẻ tiếc nuối trong giọng Rory. Cô không thể tưởng tượng ra cuộc sống của mình không có sự nâng đỡ của bạn bè, và ngay trước khi ra về, cô nghe thấy mình mời Rory tới bữa tiệc tối mai.
Trước sự ngạc nhiên của cô, Rory chấp nhận.
Bram đang đợi cô ở bên kia cổng. “Chuyện thế nào?”
“Ổn.” Ngày mai sẽ là đủ sớm để cô đưa tin mình đã mời Rory. Nếu cô nói với anh ngay bây giờ, anh sẽ mời một đầu bếp Pháp và đặt một ban nhạc mất. Bằng tiền của cô.
“Ổn thế nào?”
“Tôi đã nói mình sẽ không phá hoại anh, và tôi đã làm đúng như thế.”
“Cô nói thật chứ hả?”
“Tôi đã bảo cô ấy rằng anh đã trưởng thành và anh có lòng đam mê thực sự dành cho dự án đó.”
“Với một khuôn mặt nghiêm túc?”
“Phải, với một khuôn mặt nghiêm túc. Gừ.”
Anh kéo cô vào vòng tay và hôn cô thật dài, một nụ hôn quyến rũ, vì anh vốn là một người hôn đầy quyến rũ, nhưng chủ yếu vì nụ hôn đó thật đắm say, như một chú chó Doberman hung hăng xử lý một khúc xương ngon lành đột nhiên được ném cho nó. Chỉ như thế, cô bắt đầu tan chảy. Mà sao lại không chứ? Sau tất cả những gì cô đã trải qua, cô đáng được nhận khoái lạc đờ đẫn hết mức lắm chứ.
Anh ôm hai tay vào mông cô. “Meg đâu?”
“Đi nghe hòa nhạc. Anh muốn làm tình tay ba à?”
“Không phải tối nay.” Anh lại hôn cô. Rồi lại lần nữa. Chẳng mấy chốc, tay họ đã sờ soạng khắp người nhau.
Anh thả cô ra đột ngột đến mức cô suýt ngã. “Chaz! Aaron!” Anh phóng ra hiên nhà. “Đến đây nào!”
Anh phải gọi hai lần họ mới xuất hiện. Aaron đang làm việc ngoài giờ để thiết kế lại trang web của Georgie, một cặp tai nghe Bose treo quanh cổ cậu ta. Chaz xuất hiện mang theo một con dao bếp trông rất ngầu. Bram chìa ra hai tờ năm mươi đô la mà anh vừa rút khỏi ví. “Hai người đều làm xong việc tối nay rồi. Đây là chút phần thưởng vì đã là những nhân viên rất trung thành. Giờ thì ra đi. Bọn anh sẽ gặp hai người vào sáng mai.”
Aaron nhìn tờ tiền như thể cậu chưa bao giờ thấy tiền. Chaz giãn cái vẻ cau có vĩnh cửu của cô ta ra. “Em đang làm dở bữa tối.”
“Và anh biết nó sẽ rất ngon lành cho bữa trưa mai.” Anh cầm hai cánh tay của họ và thúc họ về hướng cánh cửa mở ra ga ra, trong khi Chaz phản kháng suốt quãng đường. “Ít nhất cũng để em tắt cái lò nướng dở hơi đi trước khi anh đốt cháy cả ngôi nhà chứ!”
“Anh sẽ xử lý nó.” Khi Chaz và Aaron đi rồi, anh đuổi theo Georgie. Ngay lập tức, anh khóa họ lại trong nhà. Sau khi nhanh chóng đi vòng để tắt lò nướng, họ tới được phòng ngủ. Sự cấp bách của anh làm cô phấn khích, nên cô cau mày với anh.
“Anh không nghĩ như thế hơi... vội vàng sao?”
“Không.” Anh khóa cửa phòng ngủ lại. “Cởi quần áo em ra.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Đầu Hay Tình Cuối
Susan Elizabeth Phillips
Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=tinh_dau_hay_tinh_cuoi__susan_elizabeth_phillips