Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiếng Chuông Dưới Đáy Biển
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
Á
nh sáng vụt chiếu làm ba người lóa mắt. Họ đứng ngây người vì kinh sợ.
Khôi càng luống cuống thêm. Không ai biết đoàn tàu do ngả hầm nào tới, nhưng tình thế của Khôi thì thực là nguy hiểm. Chân anh vướng đúng ngay vào chỗ đường ghi phát đi các ngả.
Lan vùng nảy một ý kiến:
- Chỉ còn cách này thôi!
Nàng ngồi thụp xuống, hấp tấp cởi dây giày của Khôi. Chỉ một thoáng Lan đã tháo xong sợi dây, nhưng chân Khôi vẫn chưa rút ra được.
Lan hét:
- Đưa tui con dao!
Việt lục túi lấy con dao, trong khi tiếng chuyển động ầm ầm của đoàn tàu càng tiến lại gần. Khôi vẫn không ngớt vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Lan bật lưỡi dao, cứa rách cổ giầy của Khôi và xé toạc xuống tận gót, hắn mới nhắc được chân ra.
Việt để ý đến cửa hầm kế cận, nơi chia đường ghi sang ngả khác. Anh lôi các bạn đến đấy:
- Mau, tránh vào ngách hầm này!
Khôi ngoái nhìn chiếc giầy còn kẹt giữa ghi, lẩm bẩm:
- May quá. Tí nữa thì toi mạng. Nhưng giá đợi thêm vài phút nữa, chắc chắn mình sẽ khám phá thêm được cái gì.
Vừa kịp lánh vào đường hầm bên cạnh, đoàn tàu đã ầm ầm kéo đến, khua động rung chuyển cả mặt đất. Đây là một loại xe điện chạy trên đường rầy. Việt còn đang thắc mắc, không biết nó được điều khiển bằng nút bấm, hay có người trực tiếp ngồi trên đầu máy, thì đoàn tàu bé nhỏ đã tiến vào ghi. Nó bỗng chao mạnh, và các toa goòng trượt khỏi đường rầy, nghiêng đổ lổng chổng. Ba người nghẹn thở đứng nhìn. Giọng Khôi lạc hẳn đi:
- Tại chiếc giầy...
Việt lắc đầu:
- Chưa chắc! Chiếc giầy của cậu không đủ sức làm đổ một đoàn tàu!
- Thì cậu không thấy đó sao! Chiếc giầy của tớ làm kẹt ghi nên các toa tàu mới trật đường...
Các toa goòng văng đổ tứ tung. Có toa rớt ngay cửa hầm ba người đang nấp, vung vãi những thùng nặng trên mặt đất. Như vậy...nhờ chiếc giầy của Khôi mà điều bí mật được khám phá:
Cả ba nhào đến những chiếc thùng, và thấy trên nắp gỗ có đề chữ: QUASSIUM.
Lan lẩm bẩm:
- Quassium là cái chi rứa?
Khôi, Việt nhìn nhau. Đôi bạn đã từng nghe hoặc cũng như phần đông thiên hạ được biết cái tên ấy trên sách báo, nhưng chưa thấy bao giờ. Và cũng chẳng ai hiểu nó là cái gì, ngoài một số nhà bác học... Khôi, Việt cũng đã tìm đọc các sách báo hy vọng tìm hiểu thêm, song chỉ được biết rằng thứ đó đang được người ta tìm kiếm khắp nơi. Việt cũng lại đánh bạo hỏi chú Triều Dương về điều ấy, nhưng chú chỉ cau mày và không nói gì cả.
Cái thứ ấy hiện ở ngay trước mắt Khôi, Việt được đựng trong các thùng nhỏ, là một thứ quặng hiếm hơn vàng, và ghê gớm kinh khủng vì khi nó vào tay các nhà bác học nó trở nên một mãnh lực có thể hủy diệt hoàn cầu.
Khôi nói:
- Tụi mình nhặt lấy ít miếng làm mẫu, rồi chuồn khỏi đây thôi.
Lan tiếp:
- Phải đi cho mau, kẻo có người tới bây giờ.
Cả ba thoát ra khỏi ngách hầm, chạy lui về con đường cũ lối họ vừa lên.
Khôi lo lắng:
- Nếu cứ theo đường rầy mà đi, nhỡ lại gặp một đoàn tàu khác xông đến thì sao?
- Trường hợp ấy chúng mình có thể nằm ép giữa đường sắt cho nó chạy qua!
Nói câu ấy mà Việt cảm thấy sởn da gà. Khôi càu nhàu:
- Nghe cậu nói cũng đủ ớn rồi, liều mạng cách ấy không được! Theo tớ thì tụi mình nên đi xuống là hơn. Chày kíp mình cũng trở lại hang, ẩn một chỗ chờ nước rút. Chỉ khổ cho tớ là chân giầy chân đất, làm sao đi nhanh được!
Khôi vừa nói xong,thì điều cả ba lo ngại đã đến. Tiếng chuyển động trên đường sắt lại vang lên. Làm cách nào bây giờ? Nằm ép mình giữa đường sắt, hay tìm một hốc lõm nép mình vào đó chờ đoàn tầu đi qua?
Ba người phóng mình bỏ chạy, vừa lo ngại nếu đoàn xe này cùng một tốc độ như chuyến vừa rồi thì không sao thoát khỏi bị nghiền nát.
Cũng may, chạy đến một khúc quẹo, ba người chợt thấy có nhiều sợi dây cáp treo một ống sắt lớn xuyên qua hầm dọc theo vòm đá. Bám được lên đó hy vọng đoàn xe chạy bên dưới mới không đụng phải.
Việt tìm được mốc đá bên vách, trèo lên và đu mình bám vào ống sắt đoạn thòng tay kéo Lan. Tiếp đến Khôi, vừa bám được người vào ống thì đoàn tầu cũng kéo đến. Việt cảm thấy ớn xương sống và hoa cả mắt khi nó rùng rùng chuyển động bêndưới.
Đoàn tầu chắc từ ngoài bến nổi trở vào nên kéo toàn toa trống và chạy chậm hơn chuyến trước.
Bỗng có tiếng hét thất thanh của Lan. Khúc ống Lan đang bám nứt rạn rồi gãy cong xuống. Lan quơ tay cố nắm lấy Việt nhưng chới với Lan ngã vào một chiếc goòng.
Việt kêu:
- Khôi! Coi kìa! Chị Lan nguy rồi!
Nhưng Khôi đã thấy, anh hét:
- Nhảy xuống nốt đi thôi!
Dứt lời Khôi thả luôn mình xuống toa goòng vừa tới. Việt hoảng quá nhưng cũng đành liều bắt chước bạn. Anh rơi vào một toa kế tiếp và rất may cũng là toa cuối cùng.
° ° °
Việt tự hỏi đoàn xe kỳ quái này sẽ đưa bọn anh tới đâu? Và liệu có tên ngu xuẩn nào kẹt giày trên đường ghi nữa hay không? Anh rởn người khi nghĩ đến điều đó, và tìm cách bám chắc vào thành xe.
Đoàn xe tăng dần tốc lực. Thoạt đầu Việt có cảm tưởng như nó đang đi xuống, nhưng ý nghĩ ấy không lấy gì làm chắc lắm vì xe qua nhiều khúc quẹo, bánh sắt rít lên ken két và lắc lư khua động ghê người.
Việt muốn tìm cách trèo sang toa goòng của Khôi để được gần bạn. Nhưng hầm mỗi lúc một thấp có chỗ gần sát thành toa.
Việt đành phải ngồi xổm xuống và không ngớt nhìn lên vòm đá. Con đường toàn những khúc quẹo, hầu như đoàn xe đang chạy vòng trôn ốc.
Đột nhiên đoàn xe tiến vào một khoảng tối mịt mù. Việt không hiểu những bóng điện soi sáng đường hầm vụt tắt, hay con tàu đã ra khỏi đường hầm? Anh vẫn ngồi xổm, tay vịn chắc vào hai bên thành toa, đầu dướn về phía trước. Lần này Việt có cảm tưởng rõ ràng là đoàn xe đang đi xuống.
Việt đâm ra hối tiếc đã nghe theo lời Lan, dấn mình vào cuộc mạo hiểm này, một cuộc mạo hiểm dưới lòng đất âm u, trong những đường hầm mà không ai biết đâu là đầu đâu là cuối
Đoàn xe chợt dừng lại như bị thắng gấp, khiến Việt chúi nhủi về đằng trước. Điều kỳ lạ hơn nữa, là hai bên thành toa đang tự động vươn lên, ập vào nhau, thành một nắp đậy kín mít, giam Việt ngồi trong như một chiếc quan tài bằng sắt.
Đoàn xe lại bắt đầu chuyển bánh nhưng chậm chạp một cách thận trọng Việt hiểu ngay nguyên nhân. Thay vì tiếng bánh xe khua vang trên đường sắt, anh nghe tiếng nước sủi tăm, róc rách ở trên đầu.
Việt sờ vào thành toa. Mặt thép ẩm lạnh; phía trên đầu nắp đậy thật kín, chỉ rỉ vào đôi ba giọt nước. Ngửi mùi nước tanh mặn, Việt biết anh đang đi dưới lòng biển.
Nằm trong toa xe bít bùng, tai nghe tiếng nước róc rách chung quanh Việt kinh hoàng không biết số phận mình ra sao nữa. Không khí hạn chế trong toa khiến Việt tức thở. Anh thầm mong cho Lan và Khôi không đến nỗi chết ngột, và cầu cho đoàn xe đi đúng đường của nó.
° ° °
Quãng đường đi dưới nước dài ngắn ra sao và khoảng thời gian là bao lâu, Việt không kịp có một ý niệm nào cả.
Nhưng sau đó, đoàn xe lại lên khỏi mặt nước và nắp toa đậy kín khi xuống nước tự động hạ xuống.
Việt ngửng đầu lên nhìn. Đoàn xe đang từ từ quẹo vào một sân ga vắng lặng. Khi nó vừa ngừng, Việt nhỏm người lên quan sát. Phía cuối, sát ngay toa anh ngồi có một đầu máy bao kín đằng trước. Bên trong có một người ngồi, song rất may hắn quay lưng về phía Việt và đang chăm chú vào công việc điều khiển máy móc.
- Xuống mau!
Khôi và Lan lần lượt nhảy xuống sân. Khôi chưa biết có người đàn ông trên đầu máy. Việt nhảy xuống theo. Anh vẫn thấy người đàn ông còn ngồi yên chỗ cũ. Ba người lẩn vào một cửa hầm gần nhất.
Khôi nhăn nhó:
- Đau người quá. Xe cộ gì mà lắc kinh khủng!
Việt chỉ người đàn ông trên đầu máy:
- Ra bảo hắn lần sau nhớ lót nệm cho mà ngồi!
Lúc ấy Khôi và Lan mới giật mình lùi lại. Khôi cười gượng:
- Suýt nữa thì chết. Cũng may hắn chưa thấy tụi mình.
Hoàn cảnh không phải là lúc đùa giỡn. Cả ba người đều hiểu rõ họ đang ở giữa một hầm mỏ nên không ai còn thắc mắc gì nữa. Mọi sự đã phơi bày ra một cách thật là kỳ lạ. Hầm mỏ này đang đuợc khai thác. Chất quặng Quassium được gửi đến một nơi hết sức bí mật, bằng tàu ngầm. Tất cả những điều ấy đủ cung cấp tài liệu cho các nhà chức trách rồi. Nhưng Việt và các bạn đều băn khoăn thầm nghĩ: Làm cách nào trở về xuồng ở ngoài hang được?
Việt nói:
- Đợi họ chất hàng xong, tụi mình sẽ lẻn lên xe...
Khôi đáp:
- Để rồi lúc lên trên ấy bị tóm trọn cả ba đứa? Không! Tớ không muốn lọt vào tay họ một cách... lãng nhách như vậy!
Lan đề nghị:
- Tốt hơn hết mình cứ nên ẩn ở ga xe này, quan sát xem sao, rồi hãy quyết định sau.
Cuối đường hầm chỗ ba người đang nấp có một cầu thang. Một tấm biển đề chữ NGUY HIỂM gắn ngay tại đó.
- Quay ra thôi. Ngoài sân ga còn nhiều lối khác nữa.
Việt đưa mắt dò xét. Người đàn ông đã xuống khỏi đầu máy, thản nhiên vừa huýt sáo vừa lau tay bằng một mảnh giẻ. Hắn mặc bộ đồ cao su giống hệt như mấy người mà Việt đã thấy, và vì hắn vẫn quay lưng lại nên Việt chưa thấy được mặt mũi hắn ra sao. Việt ngoắc các bạn lại, bàn tính:
- Tụi mình chạy sang phía bên kia được không? Hắn đang quay lại nên chưa biết có tụi mình.
Khôi nói:
- Không nên, nhỡ hắn quay lại đúng lúc mình nhô ra thì lộ hết.Tuy hắn đứng xa, không đuổi được mình, nhưng hắn có thể báo động cho đồng bọn biết.
Lan đồng ý:
- Điều cần nhất là đừng để bọn họ biết mình đang ở đây. Chắc chắn bọn họ tưởng các cậu đã về bên Phố Hội, và khi không thấy tui, họ cũng tưởng đâu tui theo các cậu rồi.
- Nhưng còn gã đàn ông đạp nhằm cái ba lô của Việt?
- Hắn đâu biết cái sắc đó của ai. Vả theo giọng nói, hắn không phải là người trên đảo.
Lan chỉ vào người đàn ông đứng trên đầu máy tiếp:
- Sợ gã kia tề!
Việt nhận xét:
- Hình như hắn đang chờ gì đó. Chắc đợi bốc hàng.
Khôi thắc mắc:
- Liệu hắn có lại đây không nhỉ? Mình cứ đứng mãi đây, ngay chân cầu thang này nếu không đụng phải hắn, cũng gặp người khác.
- Hay tụi mình đi chỗ khác?
- Cũng nguy hiểm lắm!
-...Còn hơn cứ đứng mãi ở đây!
Ba người nhìn nhau: Không ai muốn đứng mãi một chỗ nhưng cũng không ai dám xông xáo trước miệng cọp.
Khôi nói:
- Trước hết phải coi xem hắn có khí giới không đã. Chứ nhỡ tụi mình ló mặt ra mà...
Chợt một âm thanh nặng nề vang lên ở cuối đường hầm, nghe như tiếng động cơ xoay chuyển.
Cả ba giật mình, biết không thể nào nán lại lâu hơn nữa. Lan nói:
- Nếu gã kia có mang súng, cứ để tui đi đầu cho. Hắn sẽ ngạc nhiên khi thấy một cô gái và không dám bắn mô. Để tui men ra trước, rồi các cậu theo sau.
Không đợi trả lời, Lan hăng hái thực hành ngay. Ý kiến của Lan tuy hay, nhưng Khôi, Việt không thể để nàng liều mạng như thế được. Đôi bạn vội ngăn Lan lại, tranh vượt lên trước.
Nhưng Lan chợt khựng người, thốt kêu:
- Ủa, anh Minh!
Đúng lúc ấy tiếng chuông đồng hồ bỗng đổ hồi, vang vọng chói tai.
Vừa nghe tiếng chuông, Minh - vì chính anh ta - quay lại rồi hấp tấp bước đi. Tiếng chuông vẫn vang vang tiếp tục, âm thanh dội vào các vách đá tưởng như rung chuyển cả mặt đất. Cả ba cùng cất tiếng gọi:
- Anh Minh!
Quên mọi bất trắc, Lan bổ nhào ra. Khôi việt hấp tấp theo sau mong bắt kịp Minh để nhờ anh chỉ dẫn, giúp đỡ. Nhưng họ bỗng thất sắc dừng lại.
Một bọn người tiến ra sân ga, đến bên đoàn xe. Trong bọn có một người leo lên đầu máy thế vào chỗ của Minh.
Khôi việt xô vội Lan vào một ngách đá thấp, tối om, vừa kịp không ai nhìn thấy.
Còn Minh, anh đã mất hút vào ngã khác!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiếng Chuông Dưới Đáy Biển
Nguyễn Trường Sơn
Tiếng Chuông Dưới Đáy Biển - Nguyễn Trường Sơn
https://isach.info/story.php?story=tieng_chuong_duoi_day_bien__nguyen_truong_son