Tiền Chuộc Mạng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
áng hôm sau, khi Will và Sam xuống ăn sáng, Fernanda đang chiên thịt heo xông khói với trứng cho hai nhân viên mật vụ và hai cảnh sát ăn, họ đang ngồi nơi bàn. Bà để đĩa ăn trước mặt mỗi người, Will và Sam ngồi giữa họ. Bà thấy Sam chăm chú nhìn vào súng của họ.
- Có đạn trong súng không? - Chú bé hỏi một người cảnh sát, anh ta cười và gật đầu, trong khi đó Fernanda nấu bữa sáng cho con. Nhìn bốn người đàn ông súng ông đầy người ngồi ăn sáng với con mình, bà thấy cảnh này thật quá sức tưởng tượng. Bà cảm thấy như mình đang sống với giới giang hồ.
Sam muốn ăn bánh kếp, còn Will muốn ăn thịt heo xông khói chiên trứng như các cảnh sát, cho nên bà nấu cho cả hai. Ashley chưa dậy, vẫn còn nằm ngủ trên gác, vẫn còn sớm. Will phải đáp xe đi lúc mười giờ, còn bà thảo luận với hai cảnh sát viên về việc bà có nên đi theo cậu để tiễn hay không. Họ nói bà không nên làm thế, vì bà sẽ làm cho bọn theo dõi bà ngoài đường chú ý, sẽ biết Will đi khỏi nhà. Nếu có kẻ rình rập bà, thì tốt hơn hết là bà nên ở nhà với các người con khác. Một cảnh sát viên sẽ đưa Will đến bến xe buýt. Anh ta đề nghị Will ra xe để ngoài gara, rồi nằm xuống trên ghế ngồi ở phía sau, để không ai thấy cậu đi. Làm như thế quả thật hơi quá đáng, nhưng bà thấy có lẽ hợp lý hơn. Vì vậy đến chín giờ ba mươi, bà hôn Will tạm biệt trong nhà xe, rồi cậu nằm xuống trên ghế sau và mấy phút sau người cảnh sát lái xe đi, làm ra vẻ anh ta chỉ đi một mình. Will đợi xe chạy ra khỏi mấy khu phố mới ngồi dậy và hai người nói chuyện với nhau cho đến khi họ đến bến xe. Người cảnh sát đưa Will lên xe cùng với hành lý và chiếc gậy chơi bóng lacrosse, rồi đợi cho đến khi xe chạy, anh vẫy tay chào như chào con trai của mình. Một giờ sau anh quay về nhà lại.
Peter đang rình ở ngoài đường, gã thấy người đàn ông lái xe của bà Fernanda trở về nhà xe. Hồi nãy gã thấy anh ta lái xe đi, gã ngạc nhiên vì đêm qua gặ không thấy anh ta đến nhà này. Đêm qua khi gã về rồi, phiên trực đêm mới đến, nên anh là người duy nhất gã trông thấy. Peter hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông có mặt trong nhà quá sớm, đây là hiện tượng mà trước đó gã không hề thấy. Gã không hề nghĩ rằng người đàn ông lái xe vào nhà xe là cảnh sát. Không có gì tỏ ra ồn ào hay lộn xộn, Peter cảm thấy hơi ngạc nhiên vì nhận ra gã giận bà vì bà đã để cho người đàn ông ấy đến nhà bà. Thậm chí gã cũng giận mình luôn, nhưng gã hy vọng anh ta chỉ là bạn thôi, người bạn đến sớm để giúp bà chứ không có gì khác. Đến mười hai giờ trưa thì người đàn ông rời khỏi nhà với vẻ rất vô tư và Sam vẫy tay chào khi anh ta ra về, như thể anh là bạn.
Chiều hôm đó, phiên trực mới đến gồm có hai nam nhân viên FBI và hai nữ cảnh sát, cho nên trông họ như hai cặp vợ chồng đến thăm bà Fernanda. Peter không thấy ba người đàn ông kia về bằng cửa phía sau nhà, họ đi băng qua vườn nhà hàng xóm, cho nên không ai thấy họ.
Tối đó gã ra về trước khi khách của bà về nhà. Hình như họ ở mãi trong nhà, Peter thấy không có lý do gì để họ ở lại. Gã đã biết hết mọi thứ gã cần biết về bà. Gã còn biết chắc chắn rằng bà không mở máy báo động. Mà nếu bà mở thì Waters sẽ cắt dây điện trước khi chúng vào nhà. Tính đến nay, gã chỉ giám sát được thói quen trong sinh hoạt hằng ngày của bà, chứ không biết có gì mới trong cuộc sống của bà hay không. Gã biết bà đi đâu, bà làm gì, bà đi với ai và đi bao lâu. Bây giờ việc gã quan sát chỉ còn để thỏa mãn lòng mong ước của gã thôi và vì gã đã báo cáo với Addison rằng gã quan sát bà cho đến cùng, không có gì khó khăn trong việc này. Gã thích được gần bà, được nhìn bà với các con. Bây giờ, trong khi bà tiếp hai cặp vợ chồng suốt ngày, thì gã ngồi đây cũng vô ích thôi. Hai cặp vợ chồng đến trên cùng một chiếc xe, trông họ có vẻ hiền hòa và thân ái, họ nói cười với nhau vui vẻ. Ted đã chọn họ, dặn họ mặc áo quần sao để trông cho có vẻ bạn bè thân thiết nhau. Mặc dù Peter không thấy bà tiếp họ ra sao, nhưng gã thấy khi bà đón họ, bà có vẻ sung sướng, cho nên gã không nghĩ rằng họ là nhân viên FBI và cảnh sát San Francisco. Không có gì khiến cho gã thấy tình thế đã thay đổi. Thật vậy, gã cảm thấy rất yên tâm, nên tối đó gã về sớm trước khi hai cặp vợ chồng ra về. Gã mệt rồi, vả lại không có gì để quan sát hết. Ngoài việc ra chào mừng đón khách, Fernanda và các con bà không ai đi đâu suốt ngày. Gã thấy Sam chơi nơi cửa sổ phòng mình, còn Fernanda ở trong bếp nấu nướng đãi khách.
Hôm nay là ngày quan sát cuối cùng của gã. Đêm đó, Carlton Waters, Malcolm Stark và Jim Free sẽ đến ở lại với gã. Buổi sáng gã còn bận sắm sửa cho chúng một vài thứ nữa, cho nên gã đến nhà Fernanda trễ. Ashley đã đi Tahoe với bạn và phiên trực của cảnh sát đã thay đổi. May cho gã là gã không thấy các cảnh sát trong phiên trước ra về lúc mười hai giờ trưa, cũng không thấy những người trong phiên mới đến thay, tất cả lại đi bằng cửa sau. Và tối đó khi gã ra về lần cuối cùng lúc mười giờ, thì tiếc thay gã không biết có ai ở trong nhà với bà. Gã không có mặt ở đấy để thấy họ ra về lúc nửa khuya và những người khác đến thay. Thực ra, suốt cả ngày hôm ấy gã không thấy Fernanda, cũng không thấy các con bà. Gã tự hỏi không biết phải chăng bà mệt vì hôm qua vui chơi tiếp khách cả ngày, hay bà bận việc gì. Còn các con bà bảy giờ đang nghỉ hè, gã thấy chúng không đi đâu hết, gã nghĩ chắc chúng thích nghỉ ở nhà, vì ngại đi. Ban ngày gã thấy bà nơi cửa sổ, và ban đêm bà kéo màn che cửa sổ lại. Khi không thấy bà, gã cảm thấy cô đơn và khi gã lái xe về lần cuối, gã nghĩ chắc gã sẽ nhớ bà rất nhiều. Gã hy vọng ngày nào đó gã sẽ gặp lại bà. Gã không thể tưởng tượng đến cảnh đời gã sẽ thiếu vắng bà như bây giờ. Không thấy bà, gã buồn da diết, cũng như chuyện đồng bọn sắp ra tay với bà sẽ làm cho gã rất buồn. Nghĩ đến chuyện ấy, gã cảm thấy đau đớn trong lòng. Vì quá nghĩ đến chuyện gã sẽ nhớ bà, nên gã lơ là việc quan sát, không biết rằng bà và các con bà đang được bảo vệ. Gã không nói gì về chuyện này cho Addison biết, vì gã hoàn toàn không hay biết gì hết. Gã đâu có quen công việc quan sát như thế này.
Quá quan tâm đến bà như vậy, nhưng khi đồng bọn của gã đã bắt cóc một hay tất cả con bà, thì gã phải chấm dứt việc nghĩ đến bà, đến việc sẽ nhớ bà. Tối đó khi gã lái xe về lại khách sạn, gã không cho phép mình tiếp tục nghĩ đến bà nữa. Khi gã về đến khách sạn, Stark, Waters và Free đang đợi gã, chúng muốn biết gã ở đâu về. Bọn chúng đói và muốn đi ăn tối. Gã không nói với họ là gã rất buồn khi rời khỏi bà, mặc dù việc xa bà chỉ có nghĩa là chỗ đậu xe trên con đường mà bà ở. Gã không nói cho họ biết gã rất kính trọng bà và thích bà, gã cũng không nói chuyện gã bắt đầu thích các con bà.
Ngay khi Peter vừa về đến khách sạn, cả bốn người đều đi ăn tối. Bọn họ đến tiệm bán thực phẩm ăn liền, nơi mà Peter biết và thích ở vùng Mission. Cả bốn tên hôm qua đều đã đến trình diện nhân viên quản chế của mình, cho nên họ còn hai tuần nữa mới tới ngày trình diện lại, sẽ không có ai để ý họ đi đâu cho đến khi họ đã ra khỏi nước. Như lời Addison đã nói với Peter, gã đảm bảo với đồng bọn rằng Fernanda sẽ trả tiền chuộc mạng nhanh để nhận con về. Hy vọng chỉ trong vài ngày thôi. Ba gã đàn ông thực hiện kế hoạch bắt cóc không có lý do gì mà không tin Peter. Trong chuyện này, chúng chỉ muốn có tiền thôi. Chúng không quan tâm đến bà hay đến các con bà. Đối với chúng thì bắt ai cũng được, không có gì khác nhau, miễn có tiền là được. Theo lệnh Addison, Peter sẽ ra lệnh cho bà chuyển tiền đến đâu. Tiền phải được chuyển ngân đến năm tài khoản không thể bị theo dõi được ở đảo Cayman, rồi từ các tài khoản này chúng được chuyển đến hai tài khoan ở Thụy Sĩ cho Addison và Peter và đến ba tài khoản ở Costa Rica cho các tên khác. Những đứa bé sẽ được giam giữ cho đến khi tiền được chuyển ngân và Waters phải báo cho bà biết ngay từ đầu rằng, nếu bà gọi cảnh sát thì chúng sẽ giết con bà, mặc dù Peter không có ý định để xảy ra chuyện này. Theo lệnh của Peter đã đưa ra cho Waters, hắn phải đòi tiền chuộc.
Bọn bắt cóc này không cần đến danh dự. Ba tên kia vẫn không biết mặt mày của Addison, nếu tên nào tố giác những tên khác, chúng sẽ không những mất tiền chia mà còn bị giết nữa, tên nào trong bọn chúng cũng đều biết thế. Kế hoạch có vẻ an toàn. Sáng hôm sau Peter phải rời khỏi khách sạn, trong khi các tên khác dẫn bất kỳ đứa con nào của bà đã bị chúng bắt đến ngôi nhà mà chúng đã thuê ở Tahoe. Gã đã đăng ký thuê phòng khách sạn ở Lombard với tên khác. Peter chỉ tiếp xúc với ba tên kia lúc chúng ăn tối vào đêm trước khi diễn ra cuộc bắt cóc và sau đó chúng về ngủ ở phòng khách sạn của gã. Chúng mang theo bao ngủ, trải xuống nền nhà để ngủ. Sáng hôm sau Peter dậy sớm, mặc áo quần và khi chúng trở dậy, gã ra đi. Chiếc xe tải đã đổ đầy xăng, chuẩn bị sẵn sàng cho chúng. Chúng đến chỗ gửi xe để lấy xe. Chúng chưa biết đích xác giờ nào thì sẽ ra tay hành động. Chúng phải quan sát một lát mới quyết định ra tay lúc nào, trong khi tình hình trong nhà bà vẫn yên tĩnh. Không có thì giờ ấn định rõ ràng và chúng không vội, Peter đến khách sạn ở Lombard vào lúc chúng đến chỗ gửi xe để lấy chiếc xe tải. Gã vẫn giữ phòng ở khách sạn cũ để khỏi bị nghi ngờ, mọi việc đã đâu vào đấy. Chúng đã chuyển những cái bao chơi gôn đựng súng máy để trong xe hơi sang xe tải. Có nhiều dây, băng dán và một lượng khí amoniac rất nhiều. Trên đường đi đến chỗ để xe, chúng mua tạp phẩm để đủ dùng trong nhiều ngày. Theo quan điểm của chúng, thì chúng hy vọng sẽ không giữ các đứa bé lâu ngày, nên không lo việc nuôi bọn trẻ ăn. Chúng đã mua bơ lạc, thạch, bánh mì cho các đứa bé và một ít sữa. Còn lại những thứ khác thì mua cho chúng, gồm có rượu rum, tequila, nhiều bia và thức ăn đóng hộp ướp lạnh, vì không có ai thích nấu nướng. Khi ở tù, chúng không bao giờ nấu ăn.
Khi cảnh sát và mật vụ đến nhà bà Fernanda được ba hôm, thì sáng hôm ngày thứ ba, bà gọi cho Jack Waterman, báo cho ông hay rằng bà và Sam bị cúm nên không đi Napa chơi được. Bà vẫn muốn nói cho ông biết những chuyện đang xảy ra, nhưng tình hình đang căng thẳng. Làm sao bà giải thích được việc cảnh sát án ngữ trong phòng khách, ngồi quanh bên bàn ăn ở bếp với súng ống đầy người? Cảnh tượng này làm cho bà cảm thấy sốt ruột, nhất là nếu chuyện này lại hóa ra không cần thiết. Bà hy vọng sẽ không bao giờ nói chuyện này cho ông ta biết. Jack nói ông rất buồn khi cả hai mẹ con bà đều bị cúm, ông đề nghị trên đường đi đến Napa, ông sẽ ghé vào thăm bà, nhưng bà không chịu, trả lời bà trông nhếch nhác lắm, không muốn ông thấy.
Sau đó, bà bảo Sam lên giường nằm với bà, mở phim ra xem. Bà đã nấu bữa ăn sáng cho bốn cảnh sát ăn rồi, bây giờ bà cùng Sam nằm với nhau, đầu chú bé dựa vào vai bà. Khi ấy bỗng bà nghe có tiếng gì là lạ ở dứới nhà. Hệ thống báo động không mở, không cần thiết khi trong nhà có hai cảnh sát và hai mật vụ lo bảo vệ bà. Được cảnh sát vũ trang che chở, bảo vệ, hệ thống báo động trở nên dư thừa, cho nên bà không mở từ đêm qua, hay đúng ra từ khi họ có mặt ở đây. Ted đã nói với bà, vì cảnh sát thỉnh thoảng ra vào bằng cửa sau để kiểm tra tình hình, nên họ phải tắt máy để đi. Bây giờ bà nghe như thế có cái gì rơi xuống trong nhà bếp, cái ghế hay vật gì như thế. Có bốn người đàn ông ở dưới nhà, nên bà không lo, cứ nằm yên nơi giường với Sam ngủ gà ngủ gật trên vai bà. Cả hai mẹ con không ai ngủ ngon vào ban đêm, nên họ rất dễ ngủ gật vào ban ngày và bây giờ Sam đang ngủ chập chờn trong tay mẹ.
Rồi bà nghe những tiếng nói nho nhỏ và nghe tiếng chân bước lên gác. Bà phân vân không biết có chuyện gì xảy ra, nghĩ rằng cảnh sát đi lên gác để kiểm tra, nhưng bà không muốn ngồi dậy vì sợ làm Sam mất ngủ. Bỗng ba người đàn ông đeo mặt nạ đi trượt băng tuôn qua cửa phòng ngủ rồi đứng ở dưới chân giường bà, chĩa súng máy M16 có ống giảm thanh vào mẹ con bà. Khi Sam thấy họ, mắt chú bé mở to kinh ngạc và khi một tên bước đến phía hai mẹ con, chú bé cứng đờ trong cánh tay bà. Mắt Sam mở to hoảng sợ, mắt Fernanda cũng thế, bà cầu sao bọn chúng bắn họ. Dù bà không thành thạo về súng ống, nhưng bà nghĩ rằng chúng đều mang súng máy.
- Không sao… Sam… không sao đâu… - Bà nói nho nhỏ, giọng run run, nhưng không biết mình nói gì. Bà không biết những người bảo vệ bà ở đâu hết, nhưng rõ ràng không có họ, bà cũng không nghe tiếng gì ở dưới nhà hết. Bà ôm chặt Sam và nhích người lại trên giường, như thể làm thế sẽ cứu được bà và Sam khỏi tay của bọn người đột nhập. Bỗng một tên chụp Sam lôi ra khỏi bà, hắn không nói một tiếng và bà hét lên.
- Đừng bắt nó. - Bà cầu xin thảm thiết. Hai mẹ con bắt đầu khiếp sợ, bà chỉ còn nước van xin. Bà khóc nức nở, một tên dí súng máy vào bà, tên khác trói hai tay Sam bằng dây rồi dán miếng băng lên miệng chú bé. Sam nhìn bà, mắt hốt hoảng, vô vọng - Ôi lạy Chúa! - Bà thốt lên trong tiếng khóc khi hai tên bắt cóc bỏ Sam vào cái bao bằng vải dày, tay chân đều bị trói. Trông cái bao như áo quần bẩn đem đi giặt. Sam ú ớ hoảng sợ trong bao, bà thì la hét, khiến cho tên côn đồ đứng gần bà nắm tóc bà giật mạnh ra sau, tưởng chừng hắn lột tóc bà ra khỏi da đầu.
- Nếu mày làm ồn nữa, chúng tao sẽ giết thằng bé. Mày không muốn thế chứ? - Bà thấy hắn lực lưỡng, mặc cái áo khoác thô tháp, quần jeans và mang ủng to bè, nhưng khỏe, hắn vác cái bao lên vai một cách nhẹ nhàng. Fernanda không dám nhúc nhích vì sợ chúng giết chết Sam.
- Bắt tôi với nó. - Bà nói, giọng run run, hai gã đàn ông không nói gì. Chúng tuân theo lệnh không được nói gì. Bà phải ở lại để trả tiền chuộc. Không ai có thể làm việc ấy - Xin vui lòng… đừng sát hại nó. - Bà xin chúng, quỳ xuống đất và ba tên bắt cóc chạy ra khỏi phòng, mang theo chú bé xuống gác. Rồi bà đứng dậy, chạy xuống cầu thang theo chúng và khi đến cuối cầu thang bà bỗng thấy khắp nơi đều có dấu chân vấy máu.
- Nếu mày nói cho cảnh sát hay bất kỳ ai biết về chuyện này, chúng tao sẽ giết nó. - Bà gật đầu trả lời tên đàn ông nói với bà, giọng hắn trịt trịt trong chiếc mặt nạ.
- Cửa đi ra nhà xe ở đâu? - Một tên hỏi bà, bà thấy máu vấy đầy ống quần và hai tay hắn. Bà không nghe có tiếng súng nổ nào hết. Bà đưa tay chỉ cánh cửa đi ra nhà xe vừa nghĩ đến Sam. Một tên chĩa súng máy vào bà, tên khác đưa Sam cho tên thứ ba. Tên này vác cái bao có Sam trong ấy lên vai, không có tiếng nào phát ra và không có cử động nào, nhưng bà biết chúng không có hành động nào có thể gây cho chú bé phải chết. Tên đàn ông lực lưỡng lại nói với bà. Chúng đã vào phòng Will và Ashley trước khi chúng vào phòng bà, nhưng không tìm thấy chàng trai và cô gái.
- Những đứa con kia của mày đâu?
- Đi hết rồi. - Bà đáp. Chúng gật đầu rồi chạy xuống cầu thang phía sau và bà phân vân không biết cảnh sát ở đâu.
Bọn bắt cóc đã cho chiếc xe tải chạy lại vào nhà xe, không ai thấy chúng hết. Khi chúng đến, trông chúng vô hại, như công nhân đi làm. Chúng đi vòng quanh ra phía sau, dùng khăn tắm đập vỡ kính cửa sổ, mở khóa cửa và leo vào nhà. Trước khi phá cửa sổ, chúng đã vô hiệu hóa hệ thống báo động, cắt dây điện. Chúng làm việc này rất thành thạo vì đã thực tập việc này trước đây rồi, không ai thấy gì hết. Và bây giờ khi chúng lấy chiếc xe tải ra khỏi nhà xe cũng không ai thấy gì hết, chỉ có mình bà nhìn chúng với tình hình hiện tại, bà không thể làm gì để ngăn chúng được. Thậm chí la lên để gọi những người bảo vệ mình bà cũng không dám làm, vì bà sợ những tên bắt cóc giết Sam.
Tên mang cái bao có Sam leo lên xe, kéo chú bé vào trong. Những tên khác ném vũ khí vào trong, cửa sau xe đóng lại và bọn chúng chạy ra trước ca bin. Mấy giây sau, chúng lái xe đi, Fernanda đứng khóc một mình trên hè đường. Bà hoảng sợ, nhưng chắng ai nghe bà hay thấy bà khóc. Các cửa sổ ở cabin xe tải đều lắp kính màu tối đen và khi chúng tháo mặt nạ ra thì xe đã quẹo ở góc đường rồi, nên bà không thấy gì hết. Thậm chí bà cũng không nhìn thấy kịp biển số xe, khi xe đã chạy khuất rồi bà mới nhớ. Bà chỉ nhìn chúng lái xe chở con bà đi, bà cầu nguyện sao chúng đừng giết thằng bé.
Bà chạy vào nhà, khóc nức nở, theo tầng cấp phía sau để chạy vào bếp qua tấm thảm trải ở hành lang vấy máu, để tìm các cảnh sát. Nhưng bà thấy trong bếp hiện ra cảnh tàn sát rất dã man. Một người bị bắn toác đầu, một người bị súng M16 bắn bay đầu phía sau, não văng dính lên tường nhà bếp. Chưa bao giờ bà thấy cảnh tượng khủng khiếp như thế, nên bà quá sợ đến nỗi không khóc được. Chúng có thể bắn Sam chết như thế. Hai người mật vụ bị bắn vào ngực trúng tim, một người nằm vắt trên bàn, sau lưng một lỗ hỏng to bằng cái đĩa, còn người kia nằm ngửa trên nền nhà. Hai người FBI cầm súng Sig Sauer cỡ 40, còn hai cảnh sát cầm súng bán tự động loại Glocks cỡ 40, nhưng không ai có thì giờ để bắn phát nào trước khi bị bọn bắt cóc sát hại. Họ lơ đãng chỉ trông một giây là đủ chết, bận nói chuyện và uống cà phê, không để ý đến bọn chúng vào nhà bếp. Bây giờ tất cả đều đã chết. Bà chạy ra khỏi bếp để gọi điện thoại cho người nào đấy. Bà thấy tấm danh thiếp của Ted có ghi số điện thoại di động của ông, bà liền bấm số. Bà quá hốt hoảng đến nỗi không gọi đến 911 và bà nhớ bọn bắt cóc đã dặn “không được nói cho ai biết hết”. Bây giờ bốn cảnh sát đã chết vì chúng, thì bà cũng không thể không gọi được.
Ted trả lời ngay hồi chuông thứ nhất. Ông đang ở nhà, làm việc giấy tờ và lau chùi khẩu Glock nồng 40, ông định mang theo khẩu súng suốt tuần nay. Ông nghe trong máy tiếng rên rỉ ú ớ, như tiếng con thú hoang bị thương. Bà không tìm ra lời để nói với ông, chỉ khóc nức nở thôi.
- Ai thế? - Ông hỏi, nhưng ông biết ai gọi đến rồi. Tự thâm tâm, ông biết người gọi chính là Fernanda - Nói đi - Ông lớn tiếng nói. Bà nghiến răng để thở, cố hít không khí vào - Nói đi, bà ở đâu?
- Chúng bắt… cháu… rồi… - Bà cố nói, người run cầm cập, không thở, không nói được nữa.
- Fernanda… - Ông biết chính là bà. Dù bà đang hoảng hốt, nhưng ông vẫn nhận ra giọng bà - Những người kia đâu rồi? - Bà biết ông muốn hỏi về nhân viên của ông, nhưng bà không thể cất tiếng nói được.
Rồi bà lại khóc ngất một lát. Bà chỉ muốn một điều là nhận con lại. Mà đây chỉ mới là bước đầu.
- Chết… chết hết rồi. - Bà cố nói. Ông không dám hỏi Sam cũng chết luôn hay sao, nhưng ông rất lo lắng. Nếu chúng giết chú bé trước mặt bà thì sẽ là thất sách - Chúng nói sẽ giết nó nếu tôi nói… - Cả Ted lẫn bà đều tin chúng nói thật - Tôi sẽ đến ngay - Ông cắt ngang lời bà mà không hỏi thêm gì nữa, gọi phân đội trung ương, nói địa chỉ của bà cho họ đến và dặn không liên lạc bằng rađio để tránh báo chí biết. Họ giao thiệp với nhau bằng mật mã. Tiếp đó ông gọi cho Rick báo cho ông ta biết chuyện đã xảy ra, để ông mời đại diện của giới truyền thông đến nhà Fernanda. Họ phải kiểm soát điều giới truyền thông loan tin để khỏi gây nguy hiểm cho Sam. Rick có vẻ rất chán nản như Ted, vừa nói chuyện bằng điện thoại di động ông vừa chạy qua cửa, và chỉ mấy giây sau họ tắt máy.
Ted chạy ra cửa trước, vừa chỉnh lại súng và tộng vào bao, thậm chí ông không kịp tắt đèn trong phòng. Ông mở ngọn đèn trên xe, chạy như bay đến nhà bà. Nhưng trước khi ông đến nơi, con đường trước mặt nhà bà đã đầy xe cảnh sát, đèn chớp lia lịa, còi hụ inh tai. Họ đã đưa đến ba chiếc xe cứu thương. Chín chiếc xe cảnh sát chạy lên chạy xuống ngoài đường, khi xe ông đến thì một chiếc xe khác đậu ngăn con đường vào khu phố bà ở chỉ mấy phút sau khi họ đến. Khi ông bước ra khỏi xe, có thêm hai chiếc xe cấp cứu nữa đến và Rick cũng vừa đến phía sau ông.
Khi họ đến thềm nhà phía trước, Rick bước nhanh đến song hành với Ted, ông hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào? - Trong nhà đã có cảnh sát rồi, Ted không thấy bóng dáng Fernanda ở đâu hết và cũng không thấy nhân viên mật vụ hay cảnh sát lo việc bảo vệ bà và Sam đâu hết.
- Tôi chưa biết gì hết… Chúng bắt Sam rồi… tôi chỉ mới biết có chừng đó… bà ấy nói “chết hết rồi” và rồi tôi cắt ngang lời bà để gọi cho đội cảnh sát trung ương và anh - Khi hai người vào nhà, Ted thấy máu trên thềm, trên thảm ở hành lang và như thể bị máu lôi cuốn, họ đi nhanh vào bếp. Họ thấy cảnh lượng như Fernanda đã thấy. Trong đời làm nghề an ninh của họ, chưa bao giờ họ thấy cảnh tượng khủng khiếp như thế này, cảnh tượng trước mắt làm cho họ đau đớn vô cùng.
- Ôi lạy Chúa! - Rick thì thào thốt lên, còn Ted thì im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Tất cả bốn nhân viên của họ đều chết, chết một cách tàn bạo ghê gớm. Chỉ có thú vật mới gây nên cái chết cho đồng loại như vậy. Chính bọn người độc ác đó đã gây nên cảnh chết chóc này, Ted quá tức giận, nhìn quanh tìm bà, rồi chạy ra hành lang. Khi ấy trong nhà đã có hai mươi cảnh sát viên, họ hò hét chạy quanh tìm nghi can. Ted phải chen họ mới đi được, khi ấy người đại diện giới truyền thông của FBI ra lệnh giữ báo chí ở ngoài đường, không cho vào nhà. Ted định chạy lên cầu thang thì bỗng ông thấy Fernanda quỳ gối trong phòng khách, gục đầu khóc nức nở trên tấm thảm. Bà khóc như điên, ông bèn quỵ xuống bên bà, ôm bà vào lòng, vuốt tóc bà và cứ quỳ bên cạnh bà như thế một lát, ôm bà vào người và không nói lời nào. Khi bà nhìn ông, mắt bà điên dại hoảng hốt, rồi bà dựa người vào ông.
- Chúng đã bắt con tôi… Ôi lạy Chúa… chúng bắt con tôi.
Bà không tin chúng làm thế, ông cũng không. Thật quá tàn bạo, liều lĩnh và điên cuồng, nhưng chúng đã làm điều đó. Khi chúng bắt chú bé, chúng đã giết bốn người.
- Chúng tôi sẽ cứu cháu về. Tôi hứa như thế. - Ông không biết có thể làm được việc đó không, nhưng ông vẫn hứa để làm cho bà bình tĩnh. Hai y sĩ đi vào, họ nhìn ông. Ông biết bà không bị thương, nhưng bà bơ phờ xơ xác, một y sĩ quỳ xuống bên bà, nói chuyện với bà. Bà đau đớn vì bị chấn thương trong lòng quá mạnh.
Ted giúp họ đặt bà nằm lên ghế nệm dài và trước đó, ông cởi giầy bà ra. Giày bà dính nhiều máu, bà đã làm cho máu vấy khắp nơi trong phòng. Không nên để cho máu nơi giày bà vấy lên ghế nệm dài nữa. Khi ấy khắp nơi đều đã có nhiếp ảnh viên của cảnh sát, họ chụp ảnh và quay phim phạm trường. Cảnh tượng hết sức khủng khiếp. Cảnh sát đông đúc khắp nơi, người thì khóc, kẻ thì nói chuyện. Nhân viên FBI bắt đầu đến nhiều. Trong vòng nửa giờ, ở đâu cũng có cảnh sát tư pháp, họ đi lượm những thứ rơi rớt, mảnh gương vụn, vải vóc, dấu tay và bằng chứng để đem về phòng xét nghiệm DNA của Sở Cảnh sát San Francisca và FBI để tìm dấu tích của tội phạm. Và đã có hai chuyên viên thương lượng về bắt cóc đang đứng sẵn bên máy điện thoại đợi chúng gọi đến. Nhìn chung, không khí rất khủng khiếp.
Đến xế chiều, trước khi họ ra về, Fernanda đã trở về phòng mình. Người ta căng ngay sợi dây vải màu vàng trước cửa nhà bếp để báo cho mọi người biết đây là hiện trường tội ác, phải để yên nguyên trạng, là nơi “không phận sự miễn vào”. Hầu hết xe cảnh sát đã ra về. Có bốn người khác được cử đến để bảo vệ bà. Ông chỉ huy trưởng đã đến xem sự thiệt hại, ông ra về với vẻ tức giận, run cả người. Họ không nói gì với hàng xóm hết, cũng không cho báo chí đến gần. Cảnh sát chỉ thông báo rằng có vụ tai nạn đã xảy ra. Sau khi báo chí ra về, họ đem các thi thể ra bằng cửa sau. Cảnh sát nhất quyết không tuyên bố gì công khai về vụ bắt cóc cho đến khi họ đem được đứa bé trở về. Tuyên bố công khai sẽ làm cho chú bé thêm nguy hiểm, không thể nói nhiều hơn được.
- Anh hãy ở lại đây một lát - Ông chỉ huy trưởng nói với Ted trước khi ra về - Tôi nghĩ là anh điên. Hóa ra chính là chúng nó. - Lâu nay ông không thấy có gì khủng khiếp như thế này, ông hỏi Ted không biết Fernanda có nghe hay thấy gì không, những gì có thể giúp họ điều tra như là biển số xe hay là địa chỉ của chúng. Ted đáp bà không nghe không thấy gì lạ. Tất cả bọn chúng đều mang mặt nạ trượt băng, chúng nói rất ít hay không nói gì hết. Bà quá hoảng loạn đến nỗi không chú ý đến những chi tiết của chiếc xe tải. Những điều họ biết chỉ là điều họ đã biết trước khi sự việc xảy ra. Tên bắt cóc là ai, tên đứng đằng sau ra lệnh là ai, họ đều không biết. Không có gì mới, ngoại trừ hai cảnh sát, hai mật vụ bị giết chết và đứa bé sáu tuổi bị bắt cóc. Thám tử đã đến khách sạn Peter ở tại Tenderloin chỉ mấy phút sau khi Fernanda gọi cho Ted, nhưng người nhân viên nơi bàn tiếp khách cho biết gã đã đi từ sáng và không trở về. Khách của Peter vào đêm trước đã đi ra theo lối đi của nhân viên phục vụ, không ai thấy họ và họ cũng không tiếp xúc với ông ta. Cảnh sát theo dõi phòng gã, nhưng không thấy gã về, Ted biết gã sẽ không quay về đấy nữa. Gã đã đi luôn, nhưng đồ đạc của gã vẫn còn trong phòng. Cảnh sát đã ra chỉ thị bằng mật mã để truy tìm Peter và Carlton Waters và chiếc xe hơi của Peter. Mọi người nghĩ rằng họ phải hành động hết sức cẩn thận để không làm cho bọn bắt cóc hoảng sợ và gây nguy hiểm cho chú bé.
Khi Carlton Waters và hai đồng bọn đã qua cầu Vịnh và chạy qua khu vực Berkeley, thì chúng gọi cho Peter. Chúng dùng số điện thoại di động mới do Peter đưa cho, đây là loại máy điện thoại di động kiểu mới, không thể theo dõi được.
- Chúng tôi có chuyện rắc rối nhỏ. - Waters nói. Giọng hắn bình tĩnh nhưng tức giận.
- Chuyện rắc rối nhỏ gì thế? - Peter bỗng hoảng hốt, gã sợ chúng đã giết bà Fernanda hay Sam rồi.
- Anh quên nói trong nhà bà ta có bốn cảnh sát ngồi trong bếp. - Waters tức giận đáp. Chúng không muốn phải giết bốn cảnh sát để bắt thằng bé. Trong hợp đồng không có mục này và Peter không báo cho chúng biết.
- Anh nói sao? Lạ thật. Tôi không thấy bọn họ đi vào. Ngày hôm kia bà ta có mấy người bạn đến chơi, chỉ thế thôi. Chẳng có ai ở với bà ta hết. - Gã đáp với giọng tin chắc. Nhưng đêm qua gã về nhà lúc mười giờ, có lẽ họ đến sau khi gã về rồi. Gã tự hỏi phải chăng vì thế mà trong mấy ngày qua gã không thấy bà ta. Nhưng không có ai báo cho bà biết chuyện gì sẽ xảy ra kia mà. Bà không có cách gì để biết hết, không có gì xảy ra hết, ngoại trừ việc Addison bị bắt về tội trốn thuế. Nhưng không có gì để cho cảnh sát hay FBI chú ý đến, trừ phi ông ta đã nói điều gì bất cẩn. Peter nghĩ rằng ông ta là người rất khôn ngoan, không đời nào nói bậy bạ. Gã không nghĩ ra được điều gì đã xảy ra, hay có điều gì sai trái.
- Thôi, chuyện có ai ở với bà ta hay không, không còn là chuyện cần phải bàn cãi nữa. Không biết anh có hiểu được ý tôi không. - Waters nói, rồi nhổ bã thuốc lá ra ngoài cửa sổ xe, Stark lái xe. Free ngồi ở ghế sau. Chú bé trong bao để ở phía sau xe tải cùng với khí giới và tạp phẩm. Free để khẩu súng M16 ở dưới chân, bên cạnh một đống súng nhỏ, hầu hết là loại Ruger và Baretta nòng cỡ 45, cả hai loại đều là vũ khí bán tự động, Carlton mang khẩu súng hắn thích nhất, loại Uzi Mac - 10, loại tự động mà lúc còn nhỏ hắn đã thích và tập sử dụng thành thạo trước khi vào tù.
- Anh giết họ rồi à? - Peter hỏi, giọng kinh ngạc. Việc này sẽ gây nhiều phức tạp và gã biết Addison không thích việc này và cũng không muốn xảy ra chuyện như thế. Gấ đã quan sát bà hơn một tháng. Tại sao bốn cảnh sát có mặt trong nhà bà? Họ canh chừng ai? Bỗng Peter cảm thấy lạnh thấu xương. Như Addison đã nói, không có việc gì dễ ăn như bữa trưa miễn phí. Tự nhiên Peter nghĩ ra mình sắp có mười triệu đô-la.
Carlton Waters không trả lời câu hỏi của Peter.
- Anh phải gọi cảnh sát, bảo chúng đừng nói những tên cảnh sát ấy chết như thế nào. Nếu chúng để cho báo chí viết về chuyện này, bọn tôi sẽ giết thằng bé. Tôi đã nói với bà ấy rồi, nhưng anh nên nhắc lại cho chúng nhớ. Chúng ta cần mọi việc yên lặng, êm thấm cho đến khi chúng ta có tiền. Nếu chúng chiếu trên truyền hình, bất cứ tên khốn nạn nào trong bang cũng sẽ săn lùng chúng ta. Chúng ta không muốn thế.
- Đáng ra anh không nên giết bốn thằng cảnh sát ấy. Lạy Chúa, tôi phải làm gì bây giờ? Anh đừng hy vọng tôi sẽ làm cho chúng yên lặng được.
- Anh phải làm gì đấy nhanh lên. Chúng tôi rời khỏi đó đã nửa giờ rồi. Nếu cảnh sát tuyên bố, tất cả các cơ quan truyền thông sẽ đưa tin trong vòng năm phút sau thôi.
Peter biết điện thoại di động của mình không theo dõi được, nhưng gã ghét việc làm quá sức mình. Tuy nhiên gã không có cách nào khác để chọn lựa. Waters nói đúng. Nếu chuyện bắt cóc cùng với việc giết bốn cảnh sát tung ra trên báo chí, cảnh sát sẽ lùng soát khắp bang trên mọi nẻo đường, mọi ngóc ngách và ngay cả ở biên giới, khiến Sam sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn hết. Việc giết bốn cảnh sát làm cho vấn đề khó khăn thêm, Sam vẫn còn sống, cảnh sát chắc biết chú bé sẽ sống, nhưng bốn cảnh sát thì chết, chuyện này khác xa với khi họ không bị giết. Mặc dù Peter không muốn làm theo đề nghị của Waters, nhưng gã vẫn gọi số máy của cảnh sát trung ương, yêu cầu được gặp trung sĩ thường vụ. Gã biết dù gã gọi đến đâu, nói với ai, thì lời nhắn của gã cũng sẽ đến tai người cầm đầu cảnh sát chỉ trong vài giây. Cho nên gã nói ngay lời đề nghị của Waters.
- Nếu tin về các cảnh sát bị giết và đứa bé bị bắt cóc được truyền đi trên báo chí, thì đứa bé sẽ chết ngay. - Gã nói rồi tắt máy. Ted và chỉ huy trưởng nhận được lời nhắn này sau chưa đầy hai phút. Vấn đề khó khăn đươc đặt ra cho họ, vì hai cảnh sát và hai mật vụ đã bị giết chết, nhưng sinh mạng của đứa bé vẫn lơ lửng trước mặt họ.
Chỉ huy trưởng gọi cho cảnh sát trưởng, họ bàn nhau và đều nhất trí về việc ra thông báo gửi cho báo chí hay rằng bốn cảnh sát viên bị chết trong lúc thi hành nhiệm vụ trên xa lộ. Họ chết do tai nạn xảy ra khi rượt đuổi xe chạy quá tốc độ trên đường. Những chi tiết cụ thể sẽ được công bố sau vào thời điểm thích hợp, để cho gia đình biết tin về số phận người thân của mình luôn. Đấy là cách duy nhất họ phải làm, là lời giãi bày đơn giản nhất, rõ ràng nhất về cái chết của bốn nhân viên an ninh thuộc hai cơ quan, cả thành phố lẫn liên bang. Đây là cách che giấu thông tin bần tiện, nhưng họ nghĩ phải làm thế thôi, cho đến khi họ tìm ra bọn bắt cóc và cứu được chú bé. Như vậy tình thế mới bớt căng và sinh mạng của chú bé mới khỏi nguy hiểm. Ông chỉ huy trưởng thân hành viết thông báo cho báo chí với vị đại diện giới truyền thông của FBI và hai giờ sau đó, Carlton Waters nghe trên đường đến Tahoe. Hắn gọi cho Peter, khen gã đã làm tốt việc này. Nhưng khi ấy Peter đang đối diện với tình thế rất khó xử, gã đang ngồi trong phòng khách sạn ở Lombard. Tình hình không tiến hành đúng theo kế hoạch, nên gã nghĩ cần phải nói cho Addison biết. Gã không nói cho Carlton biết gã định làm gì, nhưng hắn biết thế nào Peter cũng tiếp xúc với thượng cấp của gã sau khi đã xảy ra việc như thế này. Waters vẫn còn giận Morgan về việc gã quan sát cẩu thả, vì thế đã dẫn đến sự cố rắc rối như thế này. Việc giết chết bốn cảnh sát là vấn đề rất khó khăn.
Peter có số điện thoại của Addison ở tại miền Nam nước Pháp, gã gọi cho y qua máy điện thoại di động của mình, trong khi Phillip đang ngồi trong phòng khách sạn. Trong kế hoạch không có việc Peter đến Tahoe với đồng bọn. Thật vậy, gã phải ở xa đồng bọn, để không có mối liên hệ nào giữa chúng với gã, hay với Addison. Gã sẽ nói rằng ngôi nhà gã thuê đã bị người lạ đột nhập, sau khi chúng đã đòi tiền chuộc.
Addison đã đến Cannes vào ngày hôm trước, y bắt đầu nghỉ ngơi hưởng lạc. Y biết chuyện gì đang xảy ra theo kế hoạch chúng đã vạch. Điều y muốn nghe là việc xảy ra tốt đẹp, không gặp rắc rối gì. Y đã nói chúng hãy đợi hai ngày mới đòi tiền chuộc. Y muốn cho Fernanda ngấm đòn lo sợ. Y nghĩ nếu chúng đòi tiền, thế nào bà cũng sẽ trả nhanh.
- Anh nói gì với tôi đấy? - Y hỏi khi Peter nói loanh quanh một hồi. Peter không thích nói với y về chuyện Waters và đồng bọn của hắn đã giết bốn cảnh sát. Gã cũng thấy rất khó giải thích tại sao gã không biết có cảnh sát vào nhà. Peter chỉ mới nói cho y biết chúng chỉ bắt được Sam thôi, còn hai đứa kia đi khỏi.
- Tôi muốn nói cho ông biết là có một chuyện rắc rối. - Peter nói, gã nín thở một phút.
- Chúng sát hại thằng bé hay mẹ nó à? - Giọng Addison lạnh lùng. Nếu chúng giết thằng bé thì sẽ không có tiền chuộc, chỉ có đau đầu thôi, sẽ rất đau đầu vì chuyện này.
- Không - Peter đáp, giả vờ bình tĩnh. - Chúng không làm thế. Đêm qua có bốn cảnh sát vào nhà bà Fernanda khi tôi ra về. Tôi xin thề là trước đó không có ai vào hết, trong nhà không có ai ngoài mấy mẹ con bà ta. Thậm chí nhà còn không có người giúp việc. Tôi không biết tại sao cảnh sát vào nhà được, nhưng Waters nói khi hắn và đồng bọn vào trong nhà thì đã có cảnh sát ở đây rồi.
- Rồi chuyện xảy ra như thế nào? - Addison thủng thỉnh nói.
- Họ đã giết chết bốn cảnh sát viên.
- Ôi, lạy Chúa… tin tức đã hết chưa?
- Chưa. Waters đang đi giữa đường thì gọi tôi, báo cho tôi biết tình hình. Tôi đã gọi cảnh sát, nhắn lời rằng nếu việc bốn người cảnh sát bị giết và thằng bé bị bắt cóc được công bố trên báo chí, thì chúng tôi sẽ giết thằng bé. Chúng đã ra thông báo cho báo chí biết rằng bốn cảnh sát bị chết khi đuổi bắt xe chạy tốc độ cao, không có thêm các chi tiết khác và cũng không nói đến vụ bắt cóc. Chúng đã dặn bà ta rằng, nếu bà ấy hay cảnh sát nói gì thì họ sẽ giết thằng bé.
- Cám ơn Chúa đã xui anh làm thế. Nhưng chúng sẽ tìm thằng bé khắp nơi, nếu chúng báo cho dân chúng biết, thì việc này sẽ rất khó khăn cho ta. Từ đây cho đến New Jersey sẽ có kẻ “rình mò” việc trả tiền chuộc. Điều duy nhất chúng ta biết là cảnh sát đi lùng sục khắp bang để tìm những kẻ đã giết cảnh sát. Chúng sẽ quan tâm đến việc ấy hơn là chuyện bắt cóc. Chúng biết anh sẽ giữ cho đứa bé còn sống để lấy tiền chuộc. Nhưng bốn cảnh sát chết là chuyện khác. - Y tỏ ra hài lòng. Cả hai đều nghĩ vì giữ cho chú bé được bình an nên cảnh sát sẽ im miệng, có thế mới khỏi gây nguy hiểm cho Sam.
- Chúng tôi đều làm theo sự chỉ đạo của ông. Mấy thằng kia quá ngốc. Tuy nhiên tôi nghĩ họ không còn cách nào khác. Họ không thể bắt bốn cảnh sát đem theo được.
Addison ngồi trên ban công cán hộ ở khách sạn tại Cannes một hồi lâu. Vừa nhìn cảnh mặt trời lặn, vừa nghĩ đến kế hoạch phải hành động. - Anh phải đến đấy - Y bỗng nói. Kế hoạch thay dổi, nhưng đây là sự thay đổi rất quan trọng.
- Đến Tahoe à? Thế thì điên quá. Tôi không muốn bị nhận diện với họ. - Hay tệ hơn, bị bắt với chúng, nếu chúng làm việc gì ngu ngốc như thế nữa, như là ăn cắp lon nước ngọt để uống khi ăn xăng uých, Peter nghĩ, nhưng gã không nói ra ý ấy với chủ. Addison quá lo về việc bốn cảnh sát bị giết và Peter cũng vậy.
- Tất cả chúng ta đều không muốn mất một trăm triệu đô-la. Có số tiền ấy chúng ta mới làm ăn sinh sống được. Tôi nghĩ số tiền ấy đáng giá.
- Tại sao ông muốn tôi đến đấy? - Peter hỏi, giọng nghe có vẻ hoảng sợ.
- Càng nghĩ đến chuyện này bao nhiêu, tôi càng không tin tưởng vào chúng nó bấy nhiêu, nếu ta cho chúng ở với thằng bé. Nếu chúng làm cho thằng bé bị thương tích, hay lỡ gây thiệt hại về sinh mạng của nó, thì chúng ta xem như thua cuộc, công việc sẽ hỏng hết. Tôi không tin vào khả năng chăm sóc trẻ con của chúng. Tôi chỉ tin vào anh thôi, chỉ có anh mới bảo vệ tài sản quý giá của chúng ta thôi. - Hóa ra bọn chúng quá thiên về bạo lực nhiều hơn y nghĩ. Chỉ cần một tên trong bọn chúng không kiềm chế được bản năng là hỏng. Dĩ nhiên chúng không muốn giết thằng bé, nhưng nhiều khi vì quá đần nên chúng có thể gây nên chuyện không hay. Và chúng chỉ có một đứa bé để mặc cả, nên Addison không muốn để cho thằng bé bị sát hại - Tôi muốn anh phải đi đến đó. - Y nói với giọng cương quyết.
Peter không muốn đến đấy, nhưng gã thấy ý kiến của Addison hợp lý. Gã nghĩ nếu có mặt ở đấy, gã sẽ có cơ hội để canh chừng Sam.
- Khi nào? - Gã hỏi.
- Không quá đêm nay. Thực vậy, tại sao anh không đi ngay bây giờ? Anh phải canh chừng chúng và thằng bé. Khi nào anh sẽ gọi cho mẹ nó? - Y chỉ hỏi để kiểm tra. Trước khi y ra đi, họ đã vạch đầy đủ chi tiết kế hoạch rồi. Nhưng y không ngờ chúng lại giết bốn cảnh sát, trong kế hoạch không có điểm này.
- Trong vòng một hay hai ngày. - Peter đáp. Đấy là kế hoạch họ đã vạch ra và đã nhất trí với nhau.
- Khi nào gọi hãy báo cho tôi biết. Chúc may mắn. - Y nói rồi cúp máy. Peter ngồi yên nhìn lên tường của phòng khách sạn. Tình hình không diễn tiến đúng theo kế hoạch. Gã không muốn đi đâu đến gần Tahoe trong lúc đồng bọn đang ở đấy. Gã chỉ muốn có mười triệu đô-la và đi khỏi nước ngay. Thậm chí gã không biết mình có muốn thế không. Lý do duy nhất mà gã làm việc này là để cứu các con gái của gã. Việc đi đến Tahoe với Waters và tên kia đã đưa gã vào chỗ rất có nguy cơ sẽ bị bắt. Nhưng gã biết không có đường thoát, gã biết thế ngay từ khi mới bắt đầu việc bê bối này. Gã cố không nghĩ đến Fernanda, không nghĩ đến tình trạng hiện tại của bà như thế nào, gã đứng dậy lấy cái xách đựng đồ dùng làm vệ sinh, dao cạo râu, hai cái sơ-mi sạch và đồ lót mà gã đã mang theo trong cái bao giấy và mười phút sau gã đi ra khỏi khách sạn. Nhưng dù bà Fernanda nghĩ gì đi nữa, hay là hoảng sợ ra sao, thì gã cũng chỉ biết một điều là nếu bà chịu trả một trăm triệu đô-la thì chúng sẽ cho đứa bé trở về. Cho nên dù chuyện này làm cho bà đau đớn bao nhiêu đi nữa, thì cuối cùng mọi việc sẽ hoàn toàn ổn thỏa thôi. Peter nghĩ thế để tự trấn an mình. Gã đi ra khỏi khách sán, gọi tắc xi. Gã nói tài xế để gã xuống tại bến cảng của dân câu cá, ở đây gã sẽ đáp xe taxi khác để đến chỗ bán xe hơi cũ ở Oakland. Gã đã vứt chiếc xe gã đi trong tháng qua trên con đường ở phía sau tại khu Marina. Gã tháo biển xe và vứt vào thùng rác trước khi đi bộ sáu khu phố để đến khách sạn, trả tiền mặt để thuê phòng ở đây.
Gã mua chiếc Honda cũ ở Oakland, trả tiền mặt, rồi sau một giờ khi gọi Phillip Addison, gã ở trên đường đi đến Tahoe. Dùng xe khác để đi như thế này, gã thấy dễ chịu hơn là đi chiếc xe mà gã đã dùng để theo dõi bà Fernanda trong tháng qua, vì biết đâu có người ở trong khu vực này đã thấy gã. Bây giờ việc Waters và đồng bọn đã giết bốn cảnh sát, nguy cơ chúng bị phát hiện sẽ rất lớn, còn đối với Peter thì việc đi đến Tahoe của gã, nguy cơ người ta thấy gã lại càng lớn hơn nữa. Nhưng gã nghĩ gã không còn cách nào để lựa chọn. Addison nói đúng, Peter không tin chúng canh giữ Sam tốt và gã không muốn để cho việc tồi tệ hơn trước xảy ra.
Trước khi gã đến Vallejo, ảnh của Peter và Carlton Waters đang được lưu hành trên máy tính của cảnh sát khắp bang. Biển xe của Peter, chiếc xe gã đã vứt bỏ và hình dáng chiếc xe trước đây của gã được lưu hành cùng với chỉ thị của thượng cấp rằng không được công bố ra ngoài quần chúng, vì cảnh sát đang tiến hành giải quyết vụ bắt cóc. Peter không dừng lại trên đường, gã lái xe với vận tốc cho phép để tránh khỏi bị cảnh sát chặn lại. Và khi ấy, Addison đã bị cơ quan FBI ở Pháp theo dõi. Còn Fernanda thì chỉ cần bọn bắt cóc gọi điện thoại đến để cảnh sát và FBI có thể tìm ra Sam đang ở đâu.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng