Chương 14
ít... tít... tít...
Vẫn còn đang ngái ngủ thì Bảo Huy nghe tiếng chuông điện thoại réo vang như nôn nóng, như hối thúc. Anh càm ràm:
- Ngày cuối tuần mà cũng không được ngủ yên. Ai lại gọi sớm thế này.
Anh cầm máy và:
- Alô.
- Bảo Huy! Là em, Hải Du đây.
- Hải Du?
Bảo Huy bật dậy như một cái lò xo, và hoàn toàn tỉnh ngủ, giọng có phần lo lắng:
- Hải Du! Có chuyện gì thế?
Giọng đầu dây bên kia vẫn trầm trầm:
- Em đang ở ngoài đầu đường, không tiện vào, anh ra đây một lát nhé.
Thôi chết rồi! Chẳng lẽ Hải Du đã gặp Trọng Khôi, mọi chuyện đã... Không thể nào. Thôi thì đã phóng lao rồi phải theo lao thôi. Tùy cơ ứng biến vậy.
Bật dậy và làm vệ sinh vài phút rồi Bảo Huy chạy ra ngoài.
Nét điềm tĩnh đến bình thường của Hải Du càng làm cho Bảo Huy thêm sốt ruột. Bảo Huy thầm nghĩ, kế hoạch liều lĩnh của mình hình như đã thất bại rồi, có lẽ bây giờ là lúc họ đem mình ra xử đây. Thôi kệ, chết thì chết, bất quá nói lúc đó say quá nên nói bậy thôi. Nghĩ thế nên Bảo Huy lấy lại tự tin rồi bước tới nói:
- Hải Du! Sao đã tới đây mà em không vào nhà?
Nàng mỉm cười nhẹ:
- Không cần đâu, em đi ngay thôi.
- Thế em tìm anh có chuyện gì không? Hay là cần anh giúp chuyện gì?
- Vâng. Em muốn nhờ anh. Là chuyện tối hôm qua mà anh nói với em đấy.
Bảo Huy giả vờ ngơ ngác:
- Chuyện tối hôm qua à?
- Đúng rồi! Em muốn anh vẫn tiếp tục giữ bí mật, xem như anh chưa từng nói với em điều gì cả, và anh cũng không cần ý kiến gì cả. Em biết mình phải làm gì rồi. Chuyện của em, hãy để cho em tự giải quyết, Bảo Huy nhé.
Bảo Huy gãi gãi đầu:
- Nhưng tối hôm qua anh đã nói gì kìa? Xin lỗi nghe Hải Du, có lẽ anh say quá nên quên cả rồi.
- Thế thì cũng tốt.
- Nhưng anh có làm hày nói gì cho em phật ý không?
- Không có.
- Em nói thật chứ?
- Vâng. Thôi xin lỗi vì đã làm phiền anh. Em đi đây.
Trước khi Hải Du đi Bảo Huy còn nó inhắn theo:
- Nếu có gì cần giúp thì em hãy gọi cho anh nhé.
Nàng mỉm cười:
- Em cũng định nói với anh câu đó. Nhất định em sẽ nhờ đến anh. Em đi đây!
Bảo Huy thở phào nhẹ nhõm. Thì ra chính Bảo Huy cũng không ngờ màn kịch do mình dựng lại dễ dàng thành công như thế. Cho dù nhìn bề ngoài Hải Du vẫn tỏ ra bình thường nhưng với đôi mắt đẹp biết nói ấy, hình như đang nung nấu ý định trả thù.
Rồi Bảo Huy tự hỏi, liệu mình làm như thế có quá đáng lắm không, có bất nhẫn lắm không? Nhưng cuộc sống không có sự tranh giành thì bao giờ mới thành công. Trọng Khôi! Xin lỗi mày nhé. Hy vọng lần sau mày sẽ tìm được "mối" khác.
Hãy để cho tao có lỗi với mày một lần nhé, một lần thôi.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn