Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thú Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14: Bà Bà
M
ột người một ngựa một chồn, thả bước thong dong giữa đất trời.
Liễu xanh tha thướt, nước biếc trong veo. Tơ liễu rủ khẽ đẩy đưa theo nhịp gió xuân quấn quít, khi thì vút lên cao bạn cùng mây xanh, lúc lại khe khẽ rơi xuống dòng nước lành mát rượi, bồng bềnh trôi mất. Có chú chim trả đậu nơi đầu cành cất tiếng líu lo, thảm cỏ xanh mượt mà khẽ nhún nhảy theo làn gió. Cánh rừng trúc xào xạc đung đưa như ca như vũ, tạo nên một nét động dịu dàng trong cái nền tĩnh mịch.
Một con đường mòn rải đầy đá nhỏ quanh co ẩn hiện đi sâu vào trong rừng trúc, gồm chừng mười bậc lên cao. Quẩn quanh đâu đây một mùi hương thơm ngan ngát u tĩnh len vào khứu giác, khiến cả người khoan khoái không ngớt. Ở chính giữa cánh rừng mọc lên một nóc nhà tranh, tự do tự tại giữa đất trời xanh ngắt, đậm đà phong vị núi biếc suối trong, rất có khí phách độc lập giữa đời.
Vân Khinh vô cùng hân hoan tiến về phía căn nhà tranh đó. Địa chỉ bà bà gửi cho cô chính là ở đây. Hôm nay có thể gặp lại bà bà rồi, thật là tốt.
Chú chồn nhỏ Điêu nhi của cô liếc thấy vài con rắn lục loanh quanh, lập tức hớn hở nhào tới đánh chén. Bọn chúng hẳn là do bà bà nuôi để phục vụ Điêu nhi rồi, Vân Khinh càng thêm thoải mái.
Thời gian coi vậy mà qua cũng thật mau, đã một tháng kể từ khi rời khỏi đám Độc Cô Tuyệt. Cũng chẳng hiểu gã ta ra làm sao mà hồi nào giờ không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng đến tìm cô. Nếu gã không đến, vậy việc gì cô phải quan tâm chứ, cứ giữ nguyên hành trình đã định mà tới gặp bà bà thôi.
Cổng lớn trước nhà mở toang, như thể không có ai cả. Không biết bà bà có ở nhà không, càng tốt, mình có thể gây bất ngờ thú vị cho bà bà rồi. Vân Khinh vừa bước tới vừa nở một nụ cười tươi tắn.
Niềm vui còn đang nở rộ trên môi, bỗng một bóng người xuất hiện từ phía sau căn nhà. Gương mặt đẹp đẽ yêu dị, ánh mắt hung hăng độc ác, một tay nắm chặt thanh kiếm, trên kiếm loang lổ máu tươi. Còn ai vào đây ngoài kẻ có tên Độc Cô Tuyệt?
Vân Khinh ngẩn ra, rồi chợt hiểu. Hôm đó khi nhận được thư của bà bà, cô đã mở ra đọc ngay trước mặt Độc Cô Tuyệt. Vốn lúc đó còn tưởng hắn ta vẫn hôn mê bất tỉnh, nên cô không để ý tới hắn. Giờ xem ra hôm đó hắn ta đã đọc được hết nội dung thư, nên mới tranh thủ khi cô còn chưa tới mà đến chỗ bà bà chờ sẵn. Bảo sao dọc đường không thấy chút tin tức nào của hắn ta, hóa ra ai đó đã có mặt sẵn mà ôm cây đợi thỏ từ lâu.
Xoa nhẹ trán, Vân Khinh vẫn tiếp tục bước tới. Kẻ này xem ra không thể coi thường được. Có điều vừa tới gần, bỗng một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi Vân Khinh. Cô liếc nhìn về phía Độc Cô Tuyệt vẫn đứng đó vẻ mặt không đổi, kiếm của hắn… mùi này… phát ra từ bên trong căn nhà.
Nháy mắt một cái Vân Khinh đã biến sắc, không kịp nghĩ ngợi lâu mà vọt thẳng vào trong xem xét. Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra cái rầm, trên sàn nhà màu máu tươi chói mắt. Máu tươi vương vãi đầy khắp căn nhà đơn sơ, máu tươi đang dần thấm vào đất qua những khe hở trên sàn. Mùi máu, vị máu quẩn quanh trong cái không gian ngột ngạt này, khiến cho người bên trong như bị hun bị nhấn chìm trong đó, đầu óc không khỏi choáng váng.
Trong phòng, vài thân người nằm bừa bãi khắp nơi, trên người máu me nhuộm đẫm. Không phải do nhiều vết thương mà mất máu, mà chỉ có một nhát đao, một nhát đao trí mạng. Máu vẫn còn đang ri rỉ chảy ra từ vết thương trên cổ, bề mặt đã hơi khô lại, nhoe nhoét trên mặt khiến cho gương mặt thực hầu như không còn có thể nhìn ra rõ ràng.
Vẻ bình tĩnh của Vân Khinh khi đảo mắt nhìn quanh hoàn toàn biến mất khi chạm vào một thân xác phụ nữ trung niên choàng áo ngoài màu xám. Trái tim cô dường như ngừng đập, toàn bộ âm thanh chung quanh dường như hoàn toàn im bặt, ánh mắt thất thần ngơ ngác, ngơ ngác nhìn.
Ngoài rừng, gió xuân vẫn đang thổi, rừng trúc vẫn đang xao xác, chim muông vẫn đang lanh lảnh hát ca. Vạt áo Vân Khinh nhè nhẹ phất phơ theo làn gió, nhè nhẹ, nhè nhẹ lay động.
Độc Cô Tuyệt vẫn đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn Vân Khinh, miệng vẫn mím chặt không thốt lên lời nào, chỉ đứng đó, giương đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn mọi việc.
“Bà bà, bà bà… không đâu, không thể nào…” Một tiếng thì thào nho nhỏ, rồi to dần lên, rõ dần hơn, như thể âm thanh đó đã len lỏi qua một kẽ nứt trong gan ruột mà vùng thoát ra ngoài, đau đớn. Cả thân hình loạng choạng, hai chân hoàn toàn vô lực, Vân Khinh lảo đảo ngã quỳ xuống phía trước, ngay bên cạnh thân thể lão phụ kia. Bàn tay run lên bần bật, không cách nào khống chế được mà run lên, sờ soạng thân hình áo xám ấy, tìm kiếm, mò mẫm. Này là quần áo bà bà hay mặc, này là cây trâm bà bà từng đeo, này là mùi hương đặc trưng của bà bà, này là…
“Bà bà, bà bà… sao lại thế này… Tại sao lại có thể như thế này… Không…” Một con người tính tình lạnh nhạt lãnh đạm như Vân Khinh, giờ đây đã thân hình đang run rẩy không ngớt. Đôi mắt thoáng chốc đã đỏ ngầu, như thể máu tươi sẽ trào ra bất cứ lúc nào. Hai hàm răng nghiến lại thật chặt, gương mặt thoắt đỏ thoắt trắng không dưới ba lần liên tục.
“Là ngươi, là ngươi đã giết bà bà… Là ngươi!!!” Bỗng nhiên Vân Khinh quay phắt người lại nhìn chằm chằm Độc Cô Tuyệt, nét mặt đầy căm hận, xen lẫn với phẫn nộ và sát khí điên cuồng.
Độc Cô Tuyệt trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường rồi vung tay áo định xoay người bỏ đi. Nhưng đời nào Vân Khinh chịu để hắn ta đi như thế, lập tức vẫy cổ tay, mười ngón ngọc ngà đồng thời nhấn xuống dây thứ ba trên cây cổ cầm. Đệ tam huyền, dây thứ ba, dây chủ sát, âm thanh sẽ vang lên đảm bảo cũng sẽ chất chứa sát tâm.
Vẻ mặt Độc Cô Tuỵêt hoàn toàn sắt lại, thầm quát trong lòng ‘Chết tiệt!’ rồi vọt tới lao thẳng về phía Vân Khinh. Vốn hai người đã ở khá gần nhau, Vân Khinh đã nhanh mà hắn ta còn nhanh hơn. Tiếng đàn còn chưa kịp vang lên thì Độc Cô Tuyệt đã lao tới, chụp lấy hai tay Vân Khinh, rồi theo đà vọt tới mà đè lên người Vân Khinh lăn xuống đất. Vân Khinh nằm ở dưới, cả người toát ra lửa giận và sát khí lạnh lẽo, mười ngón tay nắm lại thật chặt, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, từng dòng máu đỏ tươi len lỏi qua kẽ tay nhỏ giọt xuống đất. Cô không thèm giãy dụa, chỉ nhìn Độc Cô Tuyệt bằng đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông chứa đầy sát khí, miệng gào thét. “Ngươi muốn gì thì đòi ở ta là đủ, sao ngươi lại dám giết bà bà, sao ngươi lại dám? Ta phải giết ngươi.”
Sát khí pha với vẻ khát máu, ánh mắt lạnh lẽo của cô, tuy rằng cô không động đậy, nhưng dường như có thể khiến người khác như chìm vào tử địa mà không cần đến bất kỳ thứ võ công nào cả. Vẻ tiêu điều ấy đâm thẳng vào lòng Độc Cô Tuyệt, khiến ột kẻ chưa từng coi mạng sống người khác ra gì, sinh tử chỉ là trò đùa như hắn, cũng cảm thấy tim mình như ngập chìm trong giá lạnh.
“Hỗn trướng, ngươi tỉnh táo lại cho ta!” Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt, tay trái dùng lực mạnh mẽ tóm lấy hai tay Vân Khinh đè chặt trên mặt đất, hai chân chia ra đè chặn lấy hai chân của Vân Khinh, tay phải giơ lên tóm chặt lấy cổ Vân Khinh, hoàn toàn không có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc.
Vân Khinh không kêu đau, cũng không sợ hãi, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn thẳng vào Độc Cô Tuyệt. Cô bỗng nhấc đầu lên, há to miệng hung hăng cắn phập vào vai hắn đang đè lên mình, một dòng máu đỏ từ từ chảy ra nơi khóe miệng. Cú cắn này hẳn là vô cùng ác độc.
“Chết tiệt!” Độc Cô Tuyệt không biết trút giận vào đâu, bèn vừa lấy thân mình đè lên cằm cô, rút mạnh vai ra rồi không hề nghĩ ngợi xa xôi, cúi đầu xuống hung dữ mà áp chặt đôi môi lên cái nơi vừa cắn hắn, dùng miệng lưỡi để bày tỏ sự phẫn nộ và lửa giận ngút trời của mình không tiếng động.
Giãy dụa kịch liệt, chống đối kịch liệt, như thể hai con dã thú đang đấu tranh đầy hoang dại. Da thịt cận kề, hô hấp trộn lẫn.
Nước bọt không kịp nuốt ngay, chảy dọc theo khóe miệng xuống đất. Giữa một khung cảnh máu tanh ghê tởm, lại toát nên một sự mị hoặc lạ kỳ.
“Hỗn trướng, nếu ta muốn giết bà ta, thì còn đứng yên đấy cho ngươi nhìn làm gì? Lão tử muốn là muốn thứ ngươi đang giữ, để bà ta sống làm con tin thì mới có lợi, chứ giết bà ta thì ta được lợi gì? Độc Cô Tuyệt ta ngu ngốc tới thế sao? Con bà nó chứ! Sao ngươi không chịu nhìn ra là cái mặt kia bị chém dọc ngang không còn hình thù rõ rệt, thay quần áo, phục trang, thay đồ trang sức giả tạo ai chẳng làm được. Nếu ngươi không hiểu thì đưa thứ kia ra đây đã rồi ta sẽ dạy cho ngươi hiểu. Nếu không phải ngươi còn có chỗ cần dùng với ta, ta đã sớm giết ngươi từ lâu!” Cảm thấy Vân Khinh đã bình tĩnh hơn, Độc Cô Tuyệt mới ngẩng đầu lên quát thẳng vào mặt Vân Khinh đầy cuồng nộ.
Vừa nghe thế, cả người Vân Khinh như bị sét đánh trúng, chấn động toàn thân. Cô chỉ biết trừng mắt sững sờ nhìn hắn không biết nói sao.
Độc Cô Tuyệt hung hăng ấn người Vân Khinh một cái rồi giận dữ thốt. “Dám nổi cơn điên với ta, hừ, ngươi cứ chờ đấy!”
Vân Khinh nhìn gương mặt vừa diễm lệ vừa độc ác của hắn, Độc Cô Tuyệt cũng trừng mắt nhìn lại một Vân Khinh giờ tóc tán loạn tản ra trên đất, gương mặt không còn hung hăng nữa mà như mơ hồ suy nghĩ. Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu nhường ai.
“Ngươi đứng lên.” Một chốc sau, Vân Khinh bỗng lên tiếng, giọng nói đã bình tĩnh hơn, ánh mắt cũng trở lại vẻ đạm mạc như trước không còn điên cuồng nữa. Hiển nhiên cô đã nghe thấu những gì hắn ta vừa nói.
Độc Cô Tuyệt hừ lạnh lẽo, rồi lại hung hăng bóp tay Vân Khinh một lần nữa. Con mẹ nó, cũng dám cắn hắn kia đấy.
Chờ hắn ta đứng dậy, Vân Khinh hít sâu một hơi rồi ngồi dậy, tỉ mỉ kiểm tra thi thể ‘bà bà’. Vừa xong hắn ta nói rất đúng. Nếu hắn muốn cô trả lại thứ cô đang giữ, bắt giữ bà bà làm con tin tuyệt đối là có ích hơn giết bà bà. Khi nãy cô bị thanh kiếm dính máu của Độc Cô Tuyệt làm sợ, lại thêm thi thể mặc quần áo bà bà máu me be bét khiến cô bị đả kích quá lớn. Bà bà là phần mềm mại nhất trong lòng cô, thế nên trong lúc nhất thời quá giận mất khôn, không kịp suy nghĩ sâu xa gì cả.
Độc Cô Tuỵêt đứng bên cạnh, mặt mày hầm hầm sát khí, lạnh lùng nhìn Vân Khinh. Hừ, cô ả này vừa nổi điên lên, thật là con mẹ nó khát máu. Có điều có thể bình tĩnh lại nhanh chóng như thế, xem ra lý trí cũng rất kiên cường. Có điều, ‘bà bà’ nào lại có thể ảnh hưởng tới cô ả tới mức này chứ, hừ hừ…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thú Phi
Chu Ngọc
Thú Phi - Chu Ngọc
https://isach.info/story.php?story=thu_phi__chu_ngoc