Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Đường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
V
ăn phòng bảo an nằm trên tầng sáu, sau quầy bán đồ chơi, nằm ẩn khuất không bị nhìn thấy bởi một vách tường giả. Là phó giám đốc điều hành, bộ phận bảo an thuộc quyền quản lý của Meredith, và khi cô đi qua các gian hàng mà những người mua sắm đang xem xét những chiếc xe điện trong những căn nhà búp bê Victorian, cô nghĩ một cách bực bội là không biết nhân viên bảo an đã bắt được ai mà cần cô phải có mặt ở đó. Không thể nào là một kẻ ăn cắp vặt bình thường, bởi vì họ có đủ thẩm quyền giải quyết mà không cần cô, cũng có lẽ là một nhân viên. Nhân viên cửa hiệu, từ giám đốc cho đến nhân viên bán hàng, đều bị theo dõi chặt chẽ bởi bộ phận bảo an. Mặc dù là những người giả đi mua sắm để ăn cắp chiếm đến tám phần trăm số lượng hàng hoá bị ăn cắp trong cửa hiệu, nhưng khi một nhân viên ăn cắp thì tổn thất nhiều hơn. Không giống những kẻ cắp giả làm khách mua hàng chỉ có thể lấy những thứ mà họ có thể giấu và cầm đi, các nhân viên thì có rất nhiều cơ hội và hàng chục cách để đánh cắp mỗi ngày. Tháng rồi, bộ phận bảo an đã bắt được một nhân viên bán hàng trả tiền lại cho bạn bè khi đem trả lại những món hàng nhái, và tháng trước một người thu mua nữ trang đã bị đuổi vì nhận số tiền hối lộ $10,000 để nhập hàng kém chất lượng từ ba nhà cung cấp khác nhau. Meredith luôn cảm thấy có cái gì đó rất đê tiện và kinh tởm với một nhân viên là kẻ cắp; hầu như là không dễ chịu chút nào khi cảm thấy bị phản bội. Tự cỗ vũ mình, cô dừng lại ngay cánh cửa đề hàng chữ MARK BRADEN, GIÁM ĐỐC BỘ PHẬN BẢO AN VÀ NGĂN CHẶN MẤT MÁT và bước vào trong một căn phòng đợi liền kề với văn phòng của Mark. Hai kẻ cắp, một cô gái khoảng hai mươi tuổi và một bà già khoảng sáu mươi, đang ngồi trên chiếc ghế bọc nhựa đặt sát vách, dưới đôi mắt giám sát chặt chẽ của một nhân viên bảo an mặc đồng phục. Cô gái trẻ ngồi ôm bụng và có những vết nước mắt trên má cô ta; cô ta nhìn bẩn thỉu, nghèo nàn và hoảng sợ. Rất trái ngược với kẻ ăn cắp già nua kia là một bức tranh vui vẻ, phách lối... một con búp bê bằng sứ già trong bộ đồ đen và đỏ của Channel, ngồi thẳng lưng trên ghế của bà ta với cái túi xách đặt trên gối. "Chào buổi sáng," bà ta reo lên khi nhìn thấy Meredith."Hôm nay cô cảm thấy sao?"
"Tôi rất tốt, thưa bà Fiorenza," Meredith nói, thấy khó thở vì quá giận dữ khi cô nhận ra người lớn tuổi. Chồng của Agnes Fiorenza không chỉ là trụ cột được kính trọng trong cộng đồng và là cha của một thượng nghị sĩ, ông còn là thành viên trong ban quản trị của Bancroft, làm cho mọi chuyện trở nên khó giải quyết, đó là lý do là tại sao Meredith được triệu đến phòng bảo an."Bà cảm thấy sao?" Meredith hỏi trước khi cô nghĩ ra cách.
"Tôi không được vui đấy, Meredith. Tôi đã đợi ở đây gần nửa tiếng đồng hồ, và như tôi đã giải thích với ông Braden, tôi không thể nào ở lại lâu được. Tôi phải đi ăn trưa với thượng nghị sĩ Fiorenza trong nửa tiếng nữa, và cậu ta sẽ rất bực bội nếu như tôi không có mặt. Sau đó, thì tôi sẽ phải đi nói chuyện với đội Junior League. Cô có nghĩ là cô có thể giải quyết nhanh chuyện này giữa tôi với ông Braden không?"
"Để tôi xem thử tôi có thể làm gì được cho bà hay không," Meredith nói, giữ thái độ không hứa hẹn gì khi cô mở cửa bước vào phòng làm việc của Mark. Mark Braden đang tựa người vào bàn ông, nhâm nhi cốc cà phê đang bốc khói và nói chuyện với một nhân viên bảo an, người đã nhìn thấy cô gái trẻ ăn cắp những món đồ.
Một người hấp dẫn, to con ở tuổi bốn mươi lăm với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt nâu, Braden đã từng là nhân viên bảo an đặc biệt trong không quân và ông nắm giữ công việc này ở Bancroft một cách nghiêm túc như thể ông đang gánh trách nhiệm giữ vững an ninh quốc gia. Meredith không chỉ tin tưởng ông và tôn trọng ông, cô thích ông và nó thể hiện qua nụ cười méo mó trên mặt cô khi cô nói."Tôi nhìn thấy Agnes Fiorenza trong phòng đợi. Bà ta muốn tôi nói với anh là anh đang giữ bà ta, không cho bà ta đi đến một buổi ăn trưa quan trọng."
Braden giơ một tay kia lên với cử chỉ kinh tởm và để nó rớt xuống. "Tôi đã ra lệnh là để cho cô đối phó với con dơi già đó."
"Lần này bà ta chôm món gì vậy?"
"Một cọng dây nịt Lieber, một túi xách Givenchy, và những thứ này." Ông đưa ra một đôi bông tai to, đá xanh lấp lánh từ quầy hàng nữ trang giả mà chúng nhìn sẽ rất kinh dị trên thân hình nhỏ xíu của bà lão.
" Chúng ta còn giữ của bà ấy bao nhiêu tiền?" Meredith hỏi, nhắc đến cái tài khoản mà người chồng xấu hổ của bà ta đã mở ra tại cửa hiệu để trang trải trước cho những thứ mà bà vợ trộm cắp.
"Bốn trăm. Không đủ cho những thứ này."
"Tôi sẽ nói chuyện với bà ta, nhưng trước tiên, cho tôi một tách cà phê được không?" Trong thâm tâm, Meredith thấy bực bội vì phải chiều chuộng bà lão trong khi những người khác, như là cô gái trẻ ở ngoài đó với bà ta, sẽ bị xét xử theo luật pháp."Tôi sẽ bảo người gác cổng không cho bà Fiorenza vào nữa sau vụ này," Meredith quyết định lớn tiếng, biết chắc là có thể sẽ phải gánh chịu phản ứng phẫn nộ của chồng bà ta. "Cô gái kia lấy thứ gì vậy?"
"Một bộ áo ấm con nít, vớ tất, và vài cái áo ấm. Cô ta chối ko nhận," ông nói với cái nhún vai quyết định số phận của cô ta, đưa cho Meredith cốc cà phê của cô. "Chúng tôi quay được cô ta trên máy. Tất cả hiện vật đáng giá hai trăm đồng."
Meredith gật đầu, nhâm nhi cà phê, cầu nguyện với Chúa là người mẹ bẩn thỉu kia tự thú là đã ăn cắp. Khi chối không nhận, cô ta buộc cửa hiệu phải chứng minh... và sẽ khởi tố cô ta... để bảo vệ cửa hiệu từ chuyện sẽ bị thưa kiện trong tương lai vì đã giam giữ cô ta trái phép. "Cô ta có tiền án nào chưa?"
"Người liên lạc của tôi ở sở cảnh sát nói là không."
"Vậy anh có chịu bỏ qua không truy cứu nữa nếu như cô ta đồng ý ký giấy là đã trộm cắp không?"
"Tại sao chúng ta phải làm chuyện đó?"
"Thứ nhất là, nó rất tốn kém khi truy tố cô ta trong trường hợp cô ta chưa có tiền án nào. Thứ nhì là tôi thấy khó chịu vì bà Fiorenza chỉ phải chịu một lời khiển trách vì đã ăn cắp những món đồ đắt tiền mà bà ta hoàn toàn có khả năng thanh toán, trong khi đó thì lại truy tố cô gái kia vì đã ăn cắp áo ấm cho con cô ta."
"Tôi và cô sẽ có một thoả thuận.. cô không được cho phép bà Fiorenza bước chân vào cửa hiệu nữa và tôi sẽ bỏ qua chuyện kia, với điều kiện là cô ta thú nhận là mình đã ăn cắp. Đồng ý chứ?"
"Đồng ý," Meredith nói một cách dứt khoát.
"Mang bà già đó vào đây," Mark ra lệnh cho nhân viên bảo an.
Bà Fiorenza bước vào phòng mang theo mùi dầu thơm Joy nồng nặc, mỉm cười nhưng nhìn có vẻ gấp gáp."Chúa tôi, ông lâu quá đấy, ông Braden."
"Bà Fiorenza," Meredith chịu trách nhiệm nói chuyện với bà ta."Bà liên tục làm cho chúng tôi thấy khó xử bởi vì bà cứ lấy cắp đồ ở các quầy hàng mà không trả tiền trước."
"Tôi biết là có lúc tôi cũng gây ra rắc rối, Meredith, nhưng chắc chắn là không đáng phải nghe giọng điệu chỉ trích đó của cô."
"Bà Fiorenza!" Meredith nói, thấy càng bực tức vì bị đối xử như một đứa trẻ hư hỏng. "Mọi người vào tù... rất nhiều năm.. vì đã trộm cắp những thứ có giá trị còn ít hơn những thứ này..." cô chỉ cọng dây nịt, túi xách và đôi bông tai. "Có một cô gái ở ngoài kia đang đợi để mang áo ấm về cho con cô ta, và cô ta có nguy cơ phải bị ngồi tù. Nhưng bà... bà lấy những thứ lặt vặt mà bà không dùng đến."
"Chúa tôi, Meredith," bà Fiorenza cắt ngang, nhìn thất kinh. "Cô không nghĩ tôi lấy đôi bông tai đó cho bản thân tôi chứ! Cô biết tôi không phải là một kẻ ích kỷ. Tôi làm việc thiện cho người khác đấy."
Lúng túng, Meredith do dự."Ý bà là bà sẽ đem quyên góp những thứ bà đánh cắp.. giống như đôi bông.. để làm việc thiện à?"
"Chúa tôi!" bà trả lời, khuôn mặt như búp bê của bà làm một cử chỉ như bị xúc phạm. "Cái hội từ thiện nào sẽ nhận đôi bông tai đó chứ? Chúng quá xấu xí. Không, thật ra là tôi lấy nó cho người làm của tôi. Mắt thẩm mỹ của cô ta rất tệ. Cô ta sẽ thích chúng. Dù vậy, tôi nghĩ là cô nên nhắc nhở với người nào đã mua những đôi bông này cho cửa hiệu của họ là họ chẳng làm gì để nâng cao thương hiệu của Bancroft cả. Ở Goldblatt thì tôi nghĩ là thích hợp với họ hơn, nhưng tôi không thấy tại sao Bancroft..."
"Bà Fiorenza," Meredith cắt ngang, lờ đi sự thay đổi một cách ngớ ngẩn về đề tài đang được bàn đến."Tháng trước tôi đã cảnh cáo bà là nếu như bà bị bắt vì ăn cắp đồ một lần nữa, thì tôi sẽ bảo với người gác cổng không cho bà bước vào cửa tiệm nữa."
"Cô không phải là đang nói thật chứ!"
"Tôi đang rất thật đấy."
"Tôi bị cấm không được mua sắm ở Bancroft nữa à?"
"Đúng vậy."
"Thật là quá đáng."
"Tôi xin lỗi."
"Chồng của tôi sẽ nghe được chuyện này!" bà nói, nhưng giọng điệu hơi run rẩy và tội nghiệp.
"Ông ta sẽ nghe về chuyện này chỉ khi nào bà muốn nói cho ông ấy biết thôi," Meredith nói, cảm nhận được là sự hăm dọa của bà ta vì hoảng sợ hơn là giận dữ.
Đầu bà ta ngẩng lên một cách kiêu hãnh,nhưng giọng nói của bà ta thì hơi khác, "Tôi không có chút hứng thú nào mua sắm ở cửa hiệu này nữa. Tôi sẽ mua ở Magnin. Có nằm mơ họ cũng không bao giờ phí chỗ cho những đôi bông tai xấu xí này."
Bà nhặt cái túi xách mà lúc nãy bà để ở trên bàn, vuốt mái tóc bạc lại, và rời khỏi, Cong lưng tựa vào vách tường, Meredith nhìn hai người đàn ông trong phòng và uống một ngụm cà phê, cảm thấy buồn và bối rối... giống như là cô vừa tát vào mặt một bà già. Suy cho cùng thì chồng bà ta cũng đã trả tiền cho bất cứ thứ gì mà bà ta bị bắt là ăn cắp, vì thế Bancroft đã không mất mát gì... ít ra là khi họ bắt được bà ta.
Sau một lát cô nói với Mark, "Anh có nhìn thấy bà ấy dường như tội nghiệp quá không?"
"Không."
"Tôi nghĩ làm vậy thì chỉ tốt cho bà ta thôi," Meredith tiếp tục, nhìn phản ứng kỳ lạ trên khuôn mặt của ông ta,"Ai mà biết chứ, có lẽ là chúng ta đã dạy cho bà ấy một bài học bằng cách trừng phạt bà ấy thay vì lờ đi những gì mà bà ấy đã làm, đúng không?"
Braden từ từ mỉm cười, giống như là ông thấy rất thích thú, rồi sau đó không trả lời cô, ông nhặt điện thoại lên và nhấn bốn số."Dan," ông nói với một người bảo vệ của ông ở tầng chính, "Bà Fiorenza đang đi xuống. Chặn bà ấy lại và bắt bà ấy phải trả lại sợi dây nịt Liever mà bà ấy đã bỏ vào trong túi xách của bà ấy. Đúng," Ông nói trong điện thoại, cười với vẻ mặt kinh sợ của Meredith,"Cũng là sợi dây mà anh đã bắt được bà ấy lấy cắp lúc nãy. Bà ta vừa đánh cắp nó từ bàn của tôi."
Khi ông gác điện thoại, Meredith gạt bỏ sự tức giận của mình và nhìn đồng hồ, đầu óc cô quay lại với buổi họp đã được sắp xếp vào chiều nay. "Tôi sẽ gặp anh tại buổi họp nhân viên sau. Bản báo cáo của anh xong chưa?"
"Vâng. Bộ phận của tôi rất tốt. Con số thua thiệt được giảm xuống khoảng tám phần trăm so với năm ngoái."
"Thật tốt," cô nói rất thật lòng.
Bây giờ, hơn bao giờ hết, Meredith muốn bộ phận do cô phụ trách được quản lý thật tốt. Bác sĩ tim mạch của cha cô đã yêu cầu ông từ chức cái ghế chủ tịch của Bancroft, nếu không thì ít nhất cũng phải tạm thời nghỉ ngơi sáu tháng. Ông đã quyết định tạm thời nghỉ ngơi, và hôm qua ông đã họp với ban quản trị để bàn về chuyện ai sẽ làm chủ tịch tạm thời trong khi ông đi nghỉ. Ngoài ra, cô biết là cô rất muốn có được một cơ hội thay thế ông sau khi ông đi khỏi. Và có ít nhất là bốn người giám đốc khác cũng muốn ngồi vào chỗ này. Cô đã làm việc siêng năng... siêng năng hơn bất cứ người nào trong bọn họ; không lâu như hai người trong số bọn họ, nhưng cô cần cù và thành công hơn họ. Hơn nữa, bao giờ cũng là một người nhà Bancroft ngồi vào cái ghế chủ tịch, và nếu cô đã không sinh ra là một đứa con gái, thì Meredith biết chắc là cái ghế chủ tịch tạm thời sẽ tự nhiên thuộc về cô. Ông nội của cô còn trẻ hơn cả cô khi ông ngồi vào chiếc ghế này, nhưng ông đã không bị cha ông cản trở bởi giới tính hay là bởi ban quản trị có quyền quyết định. Phần sau cùng một phần là lỗi của Meredith. Cô là người đã vận động và đấu tranh cho sự mở rộng của Bancroft tại các thành phố khác. Để làm được chuyện này cô cần phải có một số vốn lớn, mà cách duy nhất có thể thành công được là đưa Bancroft & Company thành một công ty cổ phần... bán những cổ phiếu của nó trên thị trường chứng khoán. Bây giờ bất cứ người nào cũng có thể mua cổ phiếu của cửa tiệm và mỗi cổ phiếu là một lá phiếu bầu. Kết quả là ban quản trị là những người được bầu bởi những người nắm giữ cổ phiếu thay vì chỉ là những con rối được cha cô chọn lựa hay sa thải. Thật không may cho Meredith là tất cả những người trong ban quản trị đều nắm giữ nhiều cổ phiếu vì thế họ có quyền bầu và làm cho họ có nhiều thẩm quyền quyết định hơn. Nói về mặt tốt thì đa số thành viên trong ban quản trị chính là mười hai người đã ngồi trong ban quản trị của Bancroft nhiều năm qua; họ là bạn bè và những người làm ăn quen biết với cha cô hay ông nội cô, vì thế họ vẫn làm theo những gì cha cô đề nghị.
Meredith cần thời gian sáu tháng làm chủ tịch tạm thời để chứng minh với cha cô và ban quản trị là khi ông đến tuổi về hưu thì cô có thể gánh vác được trách nhiệm của một vị chủ tịch.
Nếu cha cô tiến cử Meredith thế chỗ của ông trong khi ông vắng mặt thì ban quản trị chắc chắn là sẽ chấp thuận. Tuy nhiên cha cô đang tức điên lên về buổi họp của ông với ban quản trị và thậm chí sẽ vẫn còn tức giận khi quyết định của ban quản trị được thông báo chính thức.
Đặt ly cà phê xuống bàn của Mark, Meredith nhìn cái áo ấm bọc chân tay nhỏ xíu đã bị đánh cắp bởi cô gái đang đợi bên ngoài, và cảm giác đau đớn luôn bóp chặt lấy cô mỗi khi cô đối diện với sự thật là cô không bao giờ có được một đứa con của riêng cô. Tuy nhiên, bao lâu nay cô đã học được cách che dấu cảm xúc với đồng nghiệp, và nụ cười của cô thì trong veo khi cô nói."Tôi sẽ nói chuyện với cô gái kia khi tôi đi ra ngoài. Cô ta tên gì?"
Mark nói với cô, và Meredith đi vào phòng đợi."Cô Jordan," cô nói với người mẹ trẻ mặt mày tái mét, người đã đánh cắp những bộ đồ con nít."Tôi tên Meredith Bancroft."
"Tôi đã từng nhìn thấy hình của cô trên báo," Sandra Jordan đáp lại "Tôi biết cô là ai. Thế thì sao nào?"
"Thế thì, nếu cô cứ tiếp tục chối là cô đã không ăn cắp những thứ này, thì cửa hiệu sẽ truy tố cô."
Phản ứng rất chống đối của cô ta như thể là Meredith không biết người phụ nữ này đã ăn cắp thứ gì và nếu cô không nhìn thấy những giọt nước mắt sợ hãi trong mắt cô ta, thì có lẽ là cô nên quên đi ý định khoan dung của cô."Nghe tôi cho rõ đây, cô Jordan, tôi nói với cô điều này chỉ vì lòng trắc ẩn thôi. Nghe lời tôi hay là gánh chịu hậu quả: Nếu cô chối là đã không đánh cắp những thứ đó và chúng tôi để cho cô đi mà không truy tố cô và mặc dù sự thật là cô đã ăn cắp, thì cô có thể quay ngược lại và kiện chúng tôi đã buộc tội oan cho cô và giam giữ cô. Cửa hiệu không thể đánh liều để bị thưa kiện như thế; cho nên, nếu như cô cứ chối thì chúng tôi phải làm theo trình tự pháp luật vì bây giờ chúng tôi đã giam giữ cô. Cô có hiểu những gì tôi nói nãy giờ không? Cô bị quay phim đánh cắp đồ con nít. Chúng tôi có thể và sẽ đưa cuộn phim ra trước tòa không phải chỉ để chứng minh là cô có tội, mà còn là chúng tôi không phải giam giữ cô trái phép. Cô nghe tôi nói không?"
Meredith dừng lại nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô gái trẻ, không thể nói được là cô ta có nắm lấy hy vọng cả đời mà Meredith đang cho cô ta hay không.
"Bộ tôi phải tin là các người để cho những kẻ ăn cắp đi chỉ cần họ thú nhận là họ đã ăn cắp đồ hả?" cô ta nói, nhìn có vẻ hồ nghi và khinh khỉnh.
"Cô có phải là một người ăn cắp không, cô Jordan?" Meredith đáp trả."Bộ cô là một người chuyên ăn cắp hả?" Trước khi cô ta có thể đáp trả lại, Meredith nhỏ giọng."Những người phụ nữ ăn cắp cỡ tuổi cô thường thì lấy những món áo quần cho bản thân họ, hay là dầu thơm, hay nữ trang. Cô lấy áo mùa đông cho con nít. Cảnh sát không có hồ sơ về chuyện cô từng phạm tội. Tôi thích nghĩ cô là một người mẹ cùng đường và cần giữ ấm cho con cô ta."
Cô gái trẻ rõ ràng là đã quen với đe doạ hơn là sự thông cảm, dường như gục ngã trước ánh mắt của Meredith. Những giọt nước mắt hiện lên trong mắt cô ta và bắt đầu chảy dài xuống hai má. "Trên tivi họ chỉ khuyên là không nên thú nhận bất cứ chuyện gì ngoại trừ có sự hiện diện của luật sư."
"Cô có một luật sư đại diện không?"
"Không."
"Nếu như cô không nhận là cô đã đánh cắp những thứ này, thì cô cần có một luật sư đấy."
Cô ta nuốt nước miếng. "Trước khi tôi nhận chuyện đó, cô có chịu viết ra giấy... như là chuyện cô sẽ không gọi cảnh sát nếu như tôi chịu nhận không?"
Đây là lần đầu tiên Meredith đối diện với vấn đề này. Không có chỉ dẫn của những cố vấn luật pháp của cửa hiệu, cô không dám chắc là làm chuyện đó sau này có bị xem như là một chuyện "mua chuộc" không, hay là có bị ảnh hưởng gì không. Cô lắc đầu."Cô đang làm rắc rối vấn đề này một cách không cần thiết đấy, cô Jordan."
Người mẹ trẻ rùng mình vì sợ hãi và ngờ vực, và rồi cô ta hít sâu một hơi."Được, nếu tôi nhận những gì tôi đã làm, cô hứa với tôi là sẽ không gọi cảnh sát bắt tôi chứ?"
"Cô có tin tôi không?" Meredith hỏi một cách nhỏ nhẹ.
Cô ta nhìn mặt Meredith một lúc lâu. "Tôi nên tin không?" cuối cùng cô ta hỏi, giọng nói run rẩy vì sợ.
Meredith gật đầu, thái độ của cô dịu dàng."Có."
Thêm một cái hít sâu, với vẻ miễn cưỡng rồi cô ta gật đầu chấp nhận những lời của Meredith. "Được... tôi... đã đánh cắp những thứ đó."
Nhìn Mark Braden qua vai, ông ta đã nhẹ nhàng mở cửa và theo dõi mọi chuyện nãy giờ, Meredith nói."Cô Jordan đã nhận là đánh cắp những bộ đồ đó."
"Tốt," ông ta nói. Trong tay ông ta là giấy tờ mà cô cần phải ký và ông đưa nó cho cô gái đáng thương, cùng với cây bút.
"Cô đã không nói là," cô ta nói với Meredith, "Tôi phải ký giấy nhận tội."
"Khi cô ký nó xong, cô có thể đi," Meredith trả lời với sự bảo đảm, và cô gái trẻ nhìn cô thêm một chặp nữa.
Tay cô ta run rẩy, nhưng cô ta ký nó và đưa lại cho Mark.
"Cô có thể đi, cô Jordan," ông nói.
Cô ta nắm lấy thành ghế sau lưng, nhìn như sắp ngã xuống sàn vì nhẹ nhõm, tia nhìn của cô ta chiếu thẳng vào Meredith. "Cám ơn, cô Bancroft."
"Không có chi." Meredith rời khỏi và chuẩn bị đi tới gian hàng bán đồ chơi thì Sandra Jordan đuổi theo sau cô. "Cô Bancroft à?" khi Meredith dừng lại và xoay người lại, cô ta thốt lên."Tôi nhìn thấy... ý tôi là, tôi từng nhìn thấy cô trong chương trình tin tức trên tivi vài lần... ở những nơi sang trọng, mặc những cái áo lông và áo dạ tiệc, và tôi muốn nói là ở ngoài cô còn xinh đẹp hơn trên tivi nhiều."
"Cám ơn cô." Meredith nói với một nụ cười nhẹ.
"Và tôi... tôi muốn cô biết là, trước kia tôi chưa bao giờ ăn cắp bất cứ thứ gì cả," cô ta nói thêm, mắt cô ta nhìn Meredith như van nài cô tin cô ta."Này, nhìn này," cô ta nói, lấy cái bóp từ trong túi xách tay và lấy ra một bức ảnh. Meredith nhìn thấy một khuôn mặt bé xíu của một đứa bé với đôi mắt to màu xanh và một nụ cười lộ ra cả lợi. "Đây là bé Jenny của tôi," Sandra nói, giọng nói của cô ta trở nên bình tĩnh và dịu dàng."Tuần rồi nó bị bệnh nặng. Bác sĩ nói là tôi nên giữ cho nó được ấm hơn, nhưng bây giờ tôi không thể trả nỗi tiền điện. Vì thế tôi nghĩ là nếu như nó có thêm quần áo ấm..." Mắt cô ta ngấn nước và cô ta chớp liên tục."Cha của Jenny đã bỏ đi khi tôi mang thai nhưng cũng không sao bởi vì tôi và Jenny... chúng tôi có nhau, và đó là tất cả những gì chúng tôi cần. Nhưng tôi không thể chịu nỗi nếu tôi... nếu tôi mất đi Jenny của tôi." cô ta mở miệng định nói thêm, rồi cô ta quay gót và bỏ chạy. Meredith nhìn cô ra chạy xuống những quầy hàng chất hàng trăm con gấu nhồi bông, nhưng chuyện cô nhìn thấy là đứa bé trong tấm ảnh đó, một chiếc nơ nhỏ màu hồng cài trên tóc và nụ cười phúng phính trên mặt cô bé.
Vài phút sau Sandra Jordan bị một nhân viên bảo vệ chặn lại ngay cổng chính khi cô định rời khỏi cửa hiệu."Ông Braden đang đi xuống, cô Jordan," anh ta nói với cô, và cả thân hình của Sandra bắt đầu run lẩy bẩy khi nhận thức được chắc chắn là cô đã bị gài bẫy để ký tờ giấy thú tội để họ có thể giao cô cho cảnh sát. Cô rất chắn chắn điều này khi Braden bước lại gần cô trong tay xách một cái túi mua sắm của Bancroft to tướng, mà cô lập tức nhận ra là nó chứa bộ đồ bọc tay chân màu hồng, cộng thêm tất cả những món hàng mà cô đã định đánh cắp.. gồm có một con gấu nhồi bông to đùng mà thậm chí cô còn chưa chạm tay vào."Ông nói láo," cô khóc nức nở khi Braden giơ cái túi ra cho cô.
"Những thứ này là cho cô mang về đấy, cô Jordan," ông cắt ngang, nụ cười của ông ngắn ngủi và khách quan, giọng nói của một người làm chuyện mà người khác bảo làm. Chóang váng vì biết ơn và không dám tin, Sandra cầm lấy cái túi xách với quần áo ấm cho Jenny và một con gấu trong đó và ôm chặt nó vào ngực." Lời Chúc mừng Giáng Sinh từ tất cả những nhân viên của Bancroft & Company," ông nói một cách dứt khoát, nhưng Sandra biết là những món quà không phải đến từ ông hay đó là quà tặng của cửa hiệu. Đưa mắt nhìn lên tầng trên, cô tìm kiếm qua làn nước mắt dấu hiệu của người phụ nữ trẻ xinh đẹp đã nhìn tấm ảnh của Jenny với một nụ cười dịu dàng đầy thương cảm. Cô nghĩ là cô đã nhìn thấy cô ta... Meredith Bancroft đang đứng trong chiếc áo khoác trắng trên tầng trên, mỉm cười với cô. Cô đã nghĩ vậy, nhưng cô không chắc bởi vì những giọt nước mắt nóng hổi đang tuôn trào từ mắt cô chảy dài xuống má cô."Nói với cô ấy," cô cố thì thầm với Braden, "là Jenny và tôi gởi lời cám ơn."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Đường
Judith Mcnaught
Thiên Đường - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=thien_duong__judith_mcnaught