Chương 13
randy từ từ thức giấc, chậm rãi nhận thức được cánh tay cơ bắp bên dưới đầu mình, cơ thể dài, săn chắc đang áp vào mình. Hạnh phúc trào lên khi cô nhớ lại chuyện đêm qua, và rồi, xen lẫn là cả sự nuối tiếc kỳ lạ. Cô yêu J.T. Gã cũng đã nói rằng gã yêu cô. Đêm qua, đôi môi cô ấm lên từ những nụ hôn của gã và cơ thể cô ngứa ran với từng đợt ham muốn tuôn trào, thực tế rằng gã yêu cô đã che mờ đi tất cả những thứ khác. Gã yêu cô! Giờ đây, với đầu óc đã tỉnh táo và không còn bị sự đam mê làm mờ mắt, cô lại cảm thấy sợ hãi tình yêu đó, bất kể nó mạnh mẽ đến đâu, cũng chẳng thể lấp đi sự khác biệt giữa họ, ít nhất cũng là vì cô thuộc về thế giới tương lai cách đây 120 năm.
Brandy thở dài não nề. Cũng nhiều như cô yêu J.T, cô cũng chẳng muốn ở lại trong quá khứ. Cũng như sự lãng mạn, Miền Tây cũ trông cũng có vẻ an toàn nếu nhìn từ tương lai, nhưng thực tế, chẳng có gì thật sự lãng mạn vào năm 1875 cả. Cuộc sống thật sự vào những năm 1800 chậm và ít phức tạp hơn, nhưng cũng khó khăn và nguy hiểm hơn. Có nhiều mối đe dọa từ những người Da đỏ; luôn phải canh chừng phía sau, luôn luôn; và những mối đe dọa từ bệnh tật từ những căn bệnh mà ở tương lai đã không còn tồn tại. Chưa hết, còn vài điều nho nhỏ nữa, những điều ngớ ngẩn, cô nhớ nhất, ví dụ như tán gẫu với bạn bè qua điện thoại, sự tiện lợi khi đặt một chiếc bánh pizza lúc nửa đêm. Những suy nghĩ của cô bị ngắt quãng khi J.T trở mình. Quay đầu lại, cô cảm thấy máu dồn hết lên má khi cô thấy mũi cô đang kề sát mũi J.T. Đôi mắt nâu tối màu của gã đang cười với cô, mang ký ức về những nụ hôn họ chia sẻ đêm qua trở lại.
Ánh mắt J.T di chuyển trên gương mặt Brandy. Gã không bỏ lỡ một điều gì, như đôi má hồng lên của cô, hay cái nhìn chằm chằm của cô đang trượt trên gã. Cô đang bối rối bởi những chuyện đã suýt xảy ra đem hôm trước, gã trầm ngâm, bối rối và thật xinh đẹp. Và thật đáng khao khát, cô khiến tim gã nhức nhối. Một cách từ từ, để cô không thể nghi ngờ ý định của mình, gã nghiêng miệng áp vào miệng cô và hôn cô nhẹ nhàng.
“Chào buổi sáng, Brandy yêu dấu.” Gã dài giọng khe khẽ. “Chào buổi sáng, J.T.”
“Ngủ ngon không?” Cô suy nghĩ một chút, tự hỏi cô có nên nói thật hay nói dối. Nói thật thắng rồi. “Em hầu như không chợp mắt được.”
“Anh biết.” Gã cũng không ngủ ngon. Gã luôn bị Brandy khuấy động gần như cả đêm, cơ thể cô trượt trên mình gã, ngực cô ấm áp và khêu gợi, thỉnh thoảng lại cọ vào ngực hoặc lưng gã, chân cô quấn lấy chân gã. “Chúng ta sẽ làm gì đây, J.T?”
“Em muốn làm gì?” Điều không thể có, Brandy nghĩ. Em muốn kết hôn với anh và có những đứa trẻ của anh. Em muốn khóc cười cùng anh và già đi cùng anh. Những điều không thể có... “Em không biết nữa.”
“Brandy...” J.T vuốt ve má cô bằng ngón trỏ của mình, và trượt xuống môi dưới của cô. Đầu lưỡi cô liếm nhẹ ngón tay gã, và sự ấm áp đơn giản xuyên thẳng trong gã như pháo hoa tháng Bảy[20]. J.T thở dài nặng nề. “Anh biết anh muốn gì.”
“Gì?” “Dành cả ngày để làm tình với em.”
Những từ ngữ nhẹ nhàng của gã khiến bên trong cô vặn xoắn. “Gideon sẽ không thích thế đâu,” cô nhắc nhở gã, giọng khàn khàn. “Em đã bao giờ chưa?”
“Bao giờ gì?” “Làm tình với một người đàn ông.”
“Chỉ một lần thôi.” Nó xảy ra hồi đại học. Cô đã có một sự say mê khủng khiếp anh bạn đội trưởng độ bóng rổ và một đêm sau một trận đấu họ đã đến căn hộ của Jim. Jim đã chuộc cô say và vài điều khác nữa. Những điều cô không còn nhớ rõ. Điều duy nhất cô nhớ về trải nghiệm đó là rất sự sờ soạn và những tiếng càu nhàu của Jim. Với tất cả kinh nghiệm đó, thì điều này là một trải nghiệm mà cô cũng không vội vàng muốn lặp lại. Sau thảm họa đó, cô đã tự hứa với bản thân rằng cô sẽ chờ cho đến khi kết hôn. Đó là lờ hứa cô đã giữ với rất ít nỗ lực – cho đến đêm qua. “Hừm. Chỉ một lần hử?”
Brandy gật đầu, đột ngột thấy xấu hổ. “Em không quan tâm đến nói lắm, nhưng...” “Nhưng?”
“Không có gì.” Cô nhìn đi chỗ khác, tha thiết nhớ những cái vuốt ve của J.T đêm hôm trước. Sự háo hức nhẹ nhàng. Cô đã như bị thiêu đốt vì gã. “Chết tiệt, Brandy, anh ước...”
“Gì?” “Anh ước rằng anh có thể kết hôn với em và cho em cuộc sống mà em xứng đáng.”
“Kết hôn! Nhưng chúng ta không thể. Ý em là...” “Anh biết. Em muốn về nhà, và...”
“Sao?” Cô thở ra một hơi dài bực tức. “Anh đang giấu em điều gì?” J.T lắc đầu. “Không có gì.”
“Anh là một kẻ nói dối kinh khủng đấy, ông Cutter. Tại sao anh không nói cho em?” “Bởi vì nó chẳng giải quyết được gì cả, và...” J.T chửi thề, e sợ việc phải nói với cô rằng gã chỉ còn chưa đầy một năm để sống. Gã không muốn cô thương hại mình, và gã không muốn cô sửa chữa gã thành thứ gì đó không phải gã, thứ gì đó gã không dám hy vọng. “Chúng ta tốt nhất là lên đường thôi.”
“Em sẽ chẳng đi đâu hết cho đến khi anh nói cho em biết thứ gì đang làm phiền anh.” “Em cứ việc nằm đó. Anh đi đây.” Gã lăn khỏi cô và đứng dậy với một sự chuyển động uyển chuyển.
Brandy trừng mắt nhìn gã. Gã sẽ không bỏ cô lại, và cô sẽ không nhúc nhích một phân cho đến khi gã nói với cô những gì cô muốn biết. Cau có, J.T kéo đôi giày da đanh của gã ra, đi vào, và bước đến chỗ yên ngựa.
Khi gã quay lại hang mười lăm phút sau đó, cô vẫn nằm trong chăn, hai tay khoanh trước ngực. “Dậy đi, Brandy.”
“Không.” Lẩm bẩm nguyền rủa, J.T ngồi xổm xuống và loanh quanh bên ngọn lửa. Cô đang quan sát gã, thích cách gã di chuyển. Cô nghe thấy gã lẩm bẩm bên dưới hơi thở khi gã đổ đầy chiếc cốc đựng cà phê móp mép và đặt nó lên trên lớp củi than, chuyện gì xảy ra với những người phụ nữ cứng đầu như một con la đến từ tương lai vậy.
“Anh tốt nhất là nên nói cho em biết đi,” cô nói. Gã bắn cho cô một ánh nhìn đủ để làm đóng băng nước đang sôi.
“Làm ơn đi, J.T?” “Chết tiệt!” Gã bật dậy, hàm nghiến chặt, tay gã cuộn lại thành nắm đấm. “Em là người phụ nữ bướng bỉnh nhất đấy!”
“Em không có ý đó,” Brandy trả lời, giọng cô nhẹ nhàng và hòa nhã. “Em chỉ không muốn có bất cứ bí mật nào giữa chúng ta thôi.” J.T nhìn vào mắt cô, đôi mắt xám trong vắt tràn đầy tình yêu thương, và cảm thấy sự giận dữ của mình bay biến. “Anh không có quyền nghĩ đến chuyện kết hôn với em, Brandy. Anh không muốn yêu em, và anh không muốn em yêu anh.”
Những từ ngữ đó đâm thẳng vào trái tim Brandy như một thanh kiếm. Cổ họng cô thít lại đột ngột. Nước mắt trào lên trong mắt cô. Cô chớp mắt để chúng chảy ngược lại, từ chối khóc lóc. “Brandy, nghe anh nói.” Gã quỳ xuống bên cạnh cô, cánh tay gã đau đớn giữ lấy cô, lau đi sự bất hạnh trong mắt cô, nhưng gã không vuốt ve cô. Gã biết nếu gã làm vậy, gã sẽ không bao giờ có thể để cô đi. “Anh chỉ có không đến một năm để sống.”
Cô không biết bản thân sẽ mong đợi gã nói gì, nhưng dứt khoát không phải điều gì như vậy. “Ý anh là sao? Anh ốm à?”
“Không, không phải vậy. Gideon nói anh có một năm để cứu rỗi bản thân.” “Và sau đó thì sao?”
“Anh không chắc nữa. Anh đoán thời gian của anh sẽ hết và anh sẽ lại phải đối mặt với ông ta lần nữa. Lần cuối.” Brandy nhìn chằm chằm J.T gã đang nói về cái chết và sự phán xét. Dù cho cô chưa bao giờ là người thật sự cuồng tín, cô vẫn luôn tin vào Chúa và niềm tin vào thế giới bên kia. Nhưng J.T đã từng suýt chết, gã biết những điều như thế.
Brandy ngồi lên và đặt tay lên cánh tay J.T. “Em không biết phải nói sao nữa.” Gã nhún vai. “Anh biết em muốn về nhà,” gã lặng lẽ nói. “Anh biết anh thật ích kỷ như quỷ, nhưng anh muốn dành tất cả quãng thời gian anh có bên những người của mẹ anh. Và bên em.”
Cô òa khóc. Khóc lớn, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô. Cô lại cứ lo lắng về sự khác biệt họ sẽ phải vượt qua nếu cô ở lại với J.T, lo lắng trước thực tế rằng cô đến từ tương lai, rằng cô có thể không bao giờ được trở về nhà hoặc gặp lại gia đình lần nữa. Nhưng tất cả những điều đó dường như không còn quan trọng nữa, J.T có chưa đầy một năm để sống, và cô đột ngột biết rõ, không chút nghi ngờ rằng cô muốn dành từng phút trong quãng thời gian đó với gã. “Brand, làm ơn đừng khóc.”
“Em không thể đừng được.” “Làm ơn đi, Brandy. Anh không thể chịu nổi khi thấy em khóc.”
Cô vùi mình vào trong vòng tay gã, tìm kiếm sự thoải mái, ước rằng cô chưa bao giờ thuyết phục gã nói ra sự thật. Bất cứ ai từng nói biết càng ít càng tốt đều đã đúng, cô quyết định. Cô đã hạnh phúc hơn khi từng nghĩ rằng vấn đề lớn nhất giữa họ là tìm cách thu hẹp khoảng cách chênh lệch về thời gian. “J.T?”
“Hmmm?” “Anh sẽ kết hôn với em chứ?”
“Kết hôn với em! Sau tất cả những gì anh đã nói sao? Em mất trí rồi sao?” “Đó không phải câu trả lời đúng đâu.”
“Brandy, em không thể nào đang nói nghiêm túc.” “Em nghiêm túc. Anh sẽ kết hôn chứ?”
Vòng tay gã siết chặt quanh cô. “Em có chắc đó là điều em muốn không?” “Hoàn toàn chắc.”
Gã ngả người ra và đặt một ngón tay dưới cằm cô, nghiêng đầu cô lên để gã có thể trông thấy gương mặt cô. “Tất cả phụ nữ trong tương lai đều liều lĩnh như em sao?” “Khá nhiều,” cô trả lời với một tiếng khụt khịt mũi. “Anh vẫn chưa trả lời em.”
“Anh sẽ kết hôn với em, Brandy, nếu đó là điều em muốn.” “Thế còn điều anh muốn thì sao?”
“Anh chưa bao giờ mong muốn điều gì hơn thế.” Với một tiếng thở dài hạnh phúc nho nhỏ, cô tựa đầu vào ngực gã. Bà J.T Cutter. Quả là một cái tên đẹp.
*** J.T liếc nhìn người phụ nữ đang cưỡi ngựa cạnh mình. Cô im lặng một cách khác thường kể từ khi họ rời khỏi hang, và gã tự hỏi liệu cô có nghĩ lại về việc họ sẽ kết hôn hay không. Gã biết gã là ai mà.
“Hãy nói xem tôi phải làm gì đi, Gideon,” gã thì thầm. “Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy.” Anh phải làm theo trái tim mình, J.T.
Trái tim mình, J.T buồn bã nghĩ. Cho đến khi gặp Brandy, gã cứ nghĩ rằng gã chẳng hề có thứ đó. Nó vẫn luôn ở đó, J.T, chỉ khác là anh chưa từng cho nó một cơ hội nào.
“Đừng có bắt đầu lần nữa,” gã lẩm bẩm. “Anh nói gì cơ?”
“Không có gì, Brandy. Chỉ là đang nói chuyện một mình thôi.” “Anh đổi ý rồi, phải không? Về chuyện kết hôn ấy?”
“Không. Nhưng em có chắc đó là điều em muốn không?” “Rất chắc.”
“Em sẽ làm gì khi anh... khi thời gian của anh hết?” “Em không biết nữa. Em không muốn nghĩ về nó bây giờ.”
“Em sẽ phải nghĩ về nó vào lúc nào đó thôi.” “Chúng ta không thể bận tâm về nó khi đến lúc đó được sao?”
J.T ghìm cương ngựa dừng lại. Khi nó đến, gã sẽ không còn ở đó mà lo lắng được nữa. “Brandy, anh không muốn em bị tổn thương.” Cô lái con ngựa của mình đến bên gã. “Em biết, nhưng...” Cô nhún vai. “Với bất kỳ quãng thời gian nào có, em muốn chúng ta dành nó ở bên nhau, như vợ chồng, trong trường hợp...”
J.T nhìn sâu vào mắt cô và cảm thấy hụt hơi. Lạy Chúa, cô đang nói về một đứa con! Chưa bao giờ, trong những giấc mơ ngông cuồng nhất, gã từng tưởng tượng mình được làm cha. “J.T, chuyện gì vậy?”
“Một đứa con!” gã la lên. “Không phải em đang nghĩ về một đứa con, phải không?” “Không, nhưng nó có thể xảy ra được chứ.”
J.T chửi thề. “Nó kinh khủng đến thế sao?” Brandy hỏi và ngay lập tức cô muốn nuốt lại những lời đó. Kinh khủng có lẽ là một từ quá mạnh, nhưng cô còn có thể mong đợi gã cảm thấy gì được chứ, biết rằng nếu cô có thai, gã sẽ không bao giờ được thấy con họ lớn lên. “Em xin lỗi, J.T. Em không nghĩ...”
“Ổn cả mà,” gã trả lời bằng giọng nghẹn ngào. “Nó không sẽ không kinh khủng đâu.” Gã gượng cười. “Anh chưa từng nghĩ đến bất kỳ ai sẽ là mẹ của con mình. Chỉ là...” “Em biết.” Cô đặt tay lên cánh tay gã. “Em xin lỗi.”
Thật không công bằng, gã chán nản nghĩ. Lần đầu tiên trong đời mình, gã đã tìm thấy một phụ nữ đàng hoàng, tử tế để yêu, người cũng yêu lại gã, và gã chỉ có chưa đến một năm để tận hưởng nó. J.T nhìn chằm chằm vào Brandy và trông thấy suy nghĩ của chính mình đang hiện lên rõ ràng trong đôi mắt xám to của cô: niềm hạnh phúc ngập tràn không thể so sánh được với tình yêu của họ, nỗi đau đang chờ họ khi thời gian của gã hết, hy vọng về một đứa trẻ sẽ ràng buộc họ với nhau khi họ chia xa, nỗi đau cô biết khi sẽ phải nuôi con một mình.
“Brandy...” Gã đặt tay lên môi cô. “Em biết,” cô thì thầm. “Em xin lỗi. Em sẽ không đề cập đến nó nữa đâu.”
Gideon, tôi đang làm gì thế này? Những lời nói vang vọng trong tâm trí J.T, một lời khẩn cầu để được chỉ dẫn, một lời kêu gọi giúp đỡ, nhưng không có tiếng trả lời theo sau và gã biết đó là quyết định gã sẽ phải tự mình đưa ra. “Brandy, em nói em đã đọc về anh trong sách lịch sử. Anh có bao giờ kết hôn không? Có con không?”
“Không, nhưng nó được viết trước khi chúng ta gặp nhau mà.” Cô cau mày. Nếu cô kết hôn với J.T, nếu họ có con, nếu cô trở lại thời đại của mình, cô sẽ trông thấy chính tên mình trong những cuốn sách lịch sử sao? Một hoặc hai dòng bổ sung về cuộc đời J.T? Brandy nhắm mắt, để cho trí tưởng tượng của cô trôi dạt. J.T Cutter đã kết hôn với Brandy Talaveran vào tháng sáu năm 1875. Họ có một người con, một cậu con trai, sinh ra vài tháng sau khi Cutter chết. Bà Cutter không bao giờ tái hôn...
“Brandy?” Cô mở mắt và mỉm cười với gã. Bất kể tương lai có ra sao thì cũng chẳng thay đổi được gì.
J.T nắm lấy tay cô và siết nhẹ, sau đó thúc ngựa đi tiếp. Sắp tối rồi. Họ cần bắt đầu tìm nơi nghỉ qua đêm. Họ đang đi giữa cánh đồng trống khi gã trông thấy một toán người. Những người Da đỏ. Ba trong số họ. Gã nhìn Brandy.
“Chúng ta có bạn đồng hành đấy,” gã nói lặng lẽ. Gã nghe tiếng thở hổn hển của cô khi cô trông thấy những chiến binh đang cưỡi ngựa về phía mình. “Họ sẽ làm gì?”
“Không làm gì cả,” J.T nói, sự phấn khích hiển hiện trong giọng nói. “Họ là người Lakota.” Con ngựa của J.T khụt khịt và nhảy sang bên khi ba người Da đỏ chạy về phía họ. Họ thật tuyệt, J.T nghĩ khi những chiến binh dừng lại trước mặt mình. Đơn giản chỉ là thật tuyệt, với những chiếc lông chim đại bàng gắn trên mái tóc đen dài và đôi giày da đanh đính hạt trên chân.
Gã nhận ra những hình vẽ trên tấm khiêng của họ. Khi J.T còn là một cậu bé, mẹ gã đã từng khâu những hình vẽ tương tự trên một cái vỏ gối. Trong nhiều ngày qua, J.T đã cố gắng nhớ lại tiếng mẹ đẻ trong trường hợp gã cần phải sử dụng nó. Giờ đây, với chút lưỡng lự, gã đưa tay ra như một cử chỉ của tình bạn.
“Hou, kola.” Những người chiến binh nhìn nhau và gật đầu.
“Hou, tahunsa,” một người trong số họ trả lời. “Tôi là Tatanka Sapa. Chúng tôi đang chờ anh.” “Chờ tôi sao?” J.T hỏi, bối rối.
“Hin. Wagichun Wagi nói với chúng tôi rằng anh đang tới.” “Wagichun Wagi?” J.T cau mày, tự hỏi mình có nghe đúng không. Một cây gỗ Gòn[21] đã báo trước sự hiện diện của họ sao?
“Hin. Wagichun Wagi nói với Wicasa Tankala rằng một trong những người thân bị thất lạc của chúng tôi sẽ trở về nhà. Một lều nghỉ đã được chuẩn bị sẵn cho anh.” Một người thất lạc. Những từ ngữ gửi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng J.T. “Tên tôi là Tokala,” anh nói. “Đây là hôn thê của tôi, Brandy.”
Tatanka Sapa mỉm cười với Brandy. “Chào mừng, Brandy-dy.” Người chiến binh ra hiệu về phía những người đồng hành của anh ta. “Đây là em trai tôi, Nape Luta, và em họ tôi, Tatanka-Ohitika. Họ không nói tiếng của người da trắng.” Brandy mỉm cười với từng người đàn ông.
“Đi nào,” Tatanka Sapa nói. “Làng của chúng ta chỉ cách một sườn núi đó.” Nửa giờ sau, họ đang ở giữa một trại lớn của người Lakota, bị bao quanh bởi hàng chục đàn ông, phụ nữ và trẻ nhỏ tò mò.
J.T xuống ngựa, sau đó quay sang giúp Brandy xuống. Cơn hồi hộp phấn khích trào lên khi gã phóng ánh mắt quanh làng. Mẹ gã đã lớn lên ở một ngôi làng thế này; có lẽ, trong một khoảng thời gian, bà đã sống ở chính nơi này. Gã hít thở sâu, dặn mình phải giữ bình tĩnh, nhưng gã bắt đầu cảm thấy tim đập dồn khi gã hít vào mùi hương của cây xô thơm và cỏ ngọt. Hương thơm thoang thoảng của thịt nướng làm miệng gã tứa nước miếng.
Tatanka Sapa giới thiệu J.T với Wicasa Tankala, pháp sư của bộ tộc. Wicasa Tankala đứng cao và thẳng, mặc cho làn da màu đồng tối của ông ta đã khô lại như một quả táo héo. Nhúm lông đỏ buộc trên tóc nói rằng ông ta là pháp sư, chỉ những người có phép thuật mới được phép đeo lông đỏ của chim gõ kiến.
Trí nhớ nửa vời của những chi tiết ùa về tâm trí J.T. Màu xanh lá là chỉ sự hào phóng và lòng hiếu khách; xanh dương là màu của Chúa vĩ đại. Đôi mắt ông già đen như đá vỏ chai, dường như nhìn thấu những suy nghĩ của J.T khi ông ta chào đón gã.
J.T bắt gặp ánh mắt của một vài chiến binh đang tụ tập xung quanh. Gã gần như có thể đọc được suy nghĩ của họ. Đây là một người lạ nói tiếng Lakota, nhưng lại mặc bộ đồ và đi đôi giày da đanh đính họa tiết của người Crow. Gã nắm lấy tay Brandy trong tay mình, và hai người họ bước theo vị thầy lang vào lều của ông ta.
“Ngồi đi,” Wicasa Tankala nói. Với một cái gật đầu, J.T chỉ cho Brandy ngồi phía sau gã. Mỉm cười với cô khi gã ngồi xuống, tim gã đập dồn khi trông thấy người đàn ông già ngồi ở vị trí danh dự ngay trước cửa.
Wicasa Tankala mỉm cười với khách của ông ta. “Anh sẽ ăn chứ?” “Vâng, cảm ơn ông,” J.T trả lời.
Vợ vị pháp sư mang thức ăn và đồ uống vào, sau đó ngồi phía sau lều, khâu một đôi giày da đanh trong khi họ ăn. Brandy nhìn quanh căn lều, cảm thấy lạc lõng ở thời gian và không gian này, cô không dự kiến mình sẽ phải đối mặt.
Khi bữa ăn kết thúc, người đàn ông nhấc tẩu thuốc lên, đổ đầy và châm lửa bằng một thanh củi lấy từ đống lửa. Lẩm bẩm khe khẽ, ông đưa ống điếu về bốn hướng. Sau đó nhả ra một làn khói dài và đưa nó cho J.T. Sự im lặng bao trùm căn lều khi hai người đàn ông hút thuốc. Sau đó Wicasa Tankala đặt ống điếu sang bên và nhìn J.T chăm chú.
“Chúng ta đang chờ anh,” người đàn ông nói. “Hai lần mặt trời trước, trong khi ta đang cầu nguyện với Chúa Vĩ đại, Wagichun Wagi đã thì thầm tên anh cho ta.” “Tôi có nghe,” J.T trả lời, ngạc nhiên rằng gã có thể hiểu được tiếng Lakota, rằng tiếng mẹ đẻ cứ thể tuôn trào trong tâm trí gã.
“Mẹ anh, Sisoka, là em họ tôi. Cô ấy đã bị đưa đi khỏi chúng tôi nhiều năm trước.” Vị pháp sư dừng lại. Trong khoảnh khắc, ông ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa sau đó hướng sự chú ý trở lại J.T “Mẹ anh có khỏe không?” “Bà đã về với Wanagi Yata.” Về với Chúa.
“À.” Người đàn ông gật đầu như thể ông ta đã biết tất cả. “Thật đáng buồn là cô ấy không bao giờ trở lại vơi người của mình nữa.” “Bà ấy quá xấu hổ để trở về.”
“Ta hiểu, nhưng không phải xấu hổ vì bản thân.” “Ông bà ngoại tôi,” J.T nói. “Họ còn sống chứ?”
“Ông anh mất mùa hè năm ngoái.” “Còn bà ngoại?”
“Tasina Luta vẫn sống. Tatanka Sapa sẽ đưa anh đến lều của bà ấy khi nào anh muốn.” J.T nhắm mắt lại một lúc. Lần này, gã có toàn bộ gia đình, ông bà ngoại gã chưa từng gặp. Ông ngoại gã đã mất, nhưng bà ngoại vẫn sống. Wicasa Tankala nghiên cứu Brandy một lúc. “Đây có phải người phụ nữ của anh không?”
“Cô ấy là hôn thê của tôi,” J.T trả lời. “Tên cô ấy là Brandy Talavera. Chúng tôi sẽ kết hôn.” “À, thật tốt.” Wicasa Tankala mỉm cười với Brandy. “Thật không tốt đối với đàn ông khi sống một mình. Khi nào cuộc hôn nhân diễn ra?”
“Sớm thôi,” J.T nói. Gã hắng giọng, đột ngột căng thẳng. “Tối nay, nếu có thể.” “Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi.” “Cô ấy có đồng ý không?”
“Có.” “Vậy sẽ như anh yêu cầu, tahunsa. Ta sẽ bảo người phụ nữ của ta giúp Bran-dy chuẩn bị cho buổi lễ. Tatanka Sapa sẽ chỉ cho anh lều của anh. Anh sẽ thấy thức ăn và quần áo ở đó.
“Pilamaya, tunkasila,” J.T trân trọng nói. “Rất cảm ơn, thưa ông.” Brandy ngồi lặng lẽ trong lúc T.J nói chuyện với người đàn ông già. Cô chẳng hiểu họ đang nói gì ngoại trừ tên cô. Giờ cô đang đứng lên, nhăn trán lo lắng khi J.T chuẩn bị rời đi.
“Đi đâu vậy?” cô lo lắng hỏi. “Ổn cả mà, Brandy.” J.T nói, nắm lấy tay cô. “Vợ Wicasa Tankala sẽ giúp em tắm gội.” Gã mỉm cười với cô, tim gã tràn ngập âu yếm. “Chúng ta sẽ kết hôn tối nay, trừ khi em đổi ý.” Gã dừng lại một lúc. “Em sẽ không đổi ý, phải không?” gã hỏi, giọng gã đột ngột khàn đi.
Cô nhìn gã chằm chằm, và rồi mỉm cười, ánh sáng trong mắt cô còn sáng hơn ánh mặt trời. “Không,” cô nói tha thiết. “Em sẽ không đổi ý đâu. Anh đã hỏi về ông bà ngoại chưa?” “Rồi.” J.T mỉm cười với cô. “Ông anh mất rồi nhưng bà vẫn còn sống.”
“Em rất tiếc về ông anh, J.T. Chúng ta có thể hoãn làm đám cưới, nếu anh muốn.” “Không.” Gã có quá ít thời gian để lãng phí, và gã đã một mình đủ lâu rồi. Cả đời rồi, gã nghĩ, gã đã cô đơn trong cả đời mình, cho đến khi gặp Brandy. Gã cúi xuống và hôn lên má cô. “Vậy thì anh sẽ gặp lại em sau.”
Tatanka Sapa đang đợi J.T bên ngoài. “Đi nào,” anh ta nói, “lều của anh gần lều của tôi.” “Tôi muốn gặp bà đã. Tasina Luta.”
“Như anh muốn.” Một lúc sau, họ tới một căn lều nhỏ nằm gần cuối làng. Tatanka Sapa gõ cửa. J.T cảm thấy tim gã nhức nhối khi một giọng nói yếu ớt mời họ vào.
Nhấc vải che cửa lên, Tatanka Sapa bước vào trong, J.T hít sâu một hơi và đi theo anh ta vào trong. Bên trong, J.T liếc nhìn xung quanh thật nhanh. Có rất ít đồ đạc trong lều – một chiếc giường, một chiếc tủ đứng, vài đồ dùng để nấu ăn. Một người phụ nữ già gầy yếu đang ngồi trên một chiếc áo da trâu, dựa lưng vào một tấm liễu đan[22]. “Chúc mừng, Tasina,” Tatanka Sapa nói. “Người chúng ta mong đợi đã tới.”
Tasina Luta mỉm cười với J.T. “Cháu trông thật giống ông ngoại,” bà nói. “Đến đây nào, ngồi cạnh ta.” Tatanka Sapa gọi, và J.T băng qua sàn đến ngồi cạnh bà. Tóc bà dài màu xám. Làn da bà hằn dấu vết những năm tháng sống ngoài trời, nhưng tuổi tác không hoàn toàn xóa được vẻ đẹp của bà. Đôi mắt bà sáng và tối màu, đường nét của bà tinh tế.
Tasina Luta cúi người về phía trước, đôi mắt bà nheo lại khi nhìn chằm chằm J.T “Lại đây nào, cinks[23]. Wicasa Tankala nói với ta rằng cháu đang tới, nhưng ta không tin.” “Unci, cháu rất vui khi gặp bà.”
“Sao cháu lại chờ lâu thế mới về nhà?” bà hỏi, có chút trách móc trong lời nói. “Cháu không chắc nữa. Cháu nghĩ có lẽ là cháu sợ.”
“Mẹ cháu không về cùng sao?” “Không. Mẹ cháu đã qua đời lâu rồi.”
“Con bé có hạnh phúc không? Con bé có sống tốt không?” J.T do dự một lúc, tự hỏi một lời nói dối liệu có tốt hơn là sự thật không. Nhưng gã không thể nói dối bà ngoại mình, không sau khi bà đang quan sát gã rất chặt chẽ. “Mẹ biết tới rất ít hạnh phúc trong cuộc đời mình, unci. Cháu nghĩ bà ấy rất vui khi được chết.”
“Con bé nên bỏ tên đàn ông đó và trở về nhà.” “Cháu biết, nhưng bà cảm thấy xấu hổ.”
“Cháu trông rất giống con bé.” J.T gật đầu.
“Con bé đã từng là một đứa trẻ xinh đẹp, con gái ta. Ta đã nói với nó đừng đi theo tên đàn ông tên Frank. Ta đã nói nó hắn sẽ khiến nó không hạnh phúc, nhưng nó không nghe. Nó nói rằng nếu ta có thể hạnh phúc khi kết hôn với một wasichu[24] thì nó cũng có thể.” Tasina Luta lắc đầu. “Ta không thể khiến nó hiểu rằng cha nó, dù không mang dòng máu da đỏ, nhưng lại có trái tim của một chiến binh Lakota. Còn kẻ tên Frank kia không hề có danh dự.” Tasina Luta đặt bàn tay xương xẩu của bà lên cánh tay Cutter. “Ta không định nói xấu cha cháu, cinks, hay xúc phạm hắn.” “Ổn cả mà, unci. Cháu biết ông ta là hạng người gì.”
“Và cháu, cháu có hạnh phúc không?” “Có ạ. Cháu sẽ kết hôn tối nay.”
“Kết hôn!” J.T mỉm cười. “Tên cô ấy là Brandy. Chatawinna đang giúp cô ấy chuẩn bị. Cháu rất muốn bà có thể có mặt ở đó.”
“Ta rất vinh dự. Con bé có của hồi môn không?’ “Không ạ. Wicasa Tankala đã cho chúng cháu một cái lều.”
Tasina Luta gật đầu. “Thật tốt khi cháu có một nơi để sống, nhưng có hồi môn thì vẫn tốt hơn chỉ một căn lều. Cô dâu của cháu phải có một đôi mảnh vải, một chiếc kim và một cuộn chỉ, một chiếc nồi để nấu, một chiếc rìu và một con dao.” Bà mỉm cười với gã, hy vọng gã hiểu. “Đó là phong tục của chúng ta, cinks, và ta sẽ rất vui để cung cấp những thứ đó cho con bé.” “Cháu biết cô ấy sẽ rất vui bởi sự hào phóng của bà, unci.”
Nước mắt trào lên trong mắt người phụ nữ lớn tuổi khi bà giơ tay ôm lấy cháu trai mình. “Chào mừng cháu về nhà, cinks,” bà thì thầm run run. “Pilamaya, unci,” gã trả lời nhiệt thành, và ngay giây phút đó, gã không thể không cảm thấy rằng, tốt xấu thế nào, số phận J.T Cutter đã được định đoạt.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)