Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thác Loạn Ở Lasvegas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phần 2 - Chương 1
C
ách Baker 20 dặm về phía đông, tôi dừng lại kiểm tra túi hàng. Mặt trời nóng nực và tôi cảm giác muốn giết gì đó. Bất cứ là gì. Thậm chí một con kỳ nhông to bự. Nghiền nát con ôn vật đó. Tôi lấy khẩu Magnum 357 của luật sư ra khỏi cốp xe và vặn ổ xoay. Nó đã nạp đầy đạn: những viên đạn nhỏ, dài, xấu xí – nặng 10 gram, đường đạn rất thẳng, và đầu đạn màu vàng aztec. Tôi huýt gió mấy tiếng, hy vọng nhử được mấy con kỳ nhông. Cho lũ của nợ kia nhúc nhích. Tôi biết chúng ở đâu đó giữa đám xương rồng bạt ngàn – chúng lấp ló, thở khó nhọc, và mỗi một con ôn vật hôi hám đều chứa chất độc chết người.
Ba tiếng nổ vụt làm tôi mất thăng bằng. Ba tiếng nổ thao tác kép[20], chói tai từ khẩu 357 trong tay phải tôi. Chúa ơi! Bắn không nhằm cái gì, không vì lý do nào cả. Điên tồi điên tệ. Tôi ném khẩu súng vào ghế trước xe Shark và lo lắng nhìn chằm chằm đường cao tốc. Cả hai phía đều không có xe; con đường trống trải trong vòng vài ba dặm theo cả hai hướng.
May thật. Sẽ chẳng hay ho gì nếu bị phát hiện giữa sa mạc trong tình cảnh này: đứng cạnh một chiếc xe đầy ma túy rồi xả súng điên cuồng vào đám xương rồng. Đặc biệt là lúc này, khi đang lẩn trốn Cảnh sát Giao thông.
Những câu hỏi rầy rà sẽ đặt ra: “Ờ, bây giờ, thưa ông… ờm… Duke; ông có biết, dĩ nhiên rồi, rằng khi đang đứng trên đường cao tốc liên bang mà xả súng dù bất cứ kiểu gì cũng đều phi pháp không?”
“Sao cơ? Ngay cả tự vệ ư? Cái khẩu súng chết tiệt này cò nhạy lắm, thưa anh cảnh sát. Sự thật là tôi chỉ định bắn một phát thôi – chẳng qua để dọa đám ôn vật đó.”
Cái nhìn trợn trừng, rồi giọng nói rất chậm: “Ông định nói, thưa ông Duke… rằng ông bị tấn công ngay đây sao?”
“À… không… không hẳn là bị tấn công, thưa anh cảnh sát, nhưng bị đe dọa nghiêm trọng. Tôi dừng lại đi tè, và ngay từ phút tôi bước ra khỏi xe, mấy cái túi chứa độc hôi hám kia đã vây hết lấy tôi. Chúng di chuyển như tia chớp nhầy nhụa!”
Chuyện thế nghe có ổn không nhỉ?
Không. Bọn họ sẽ bắt tôi, rồi lục soát chiếc xe theo thường lệ – đến lúc đó bao nhiêu chuyện xấu xa bỉ ổi sẽ lòi ra hết. Sẽ chẳng bao giờ bọn họ tin tất cả số thuốc này cần cho công việc của tôi; hay tin rằng thực tế tôi là một nhà báo chuyên nghiệp đang trên đường đi Las Vegas để đưa tin Hội nghị Quốc gia Ủy viên Công tố Quận về Ma túy và Thuốc nguy hiểm.
“Chỉ là mẫu thôi, thưa anh cảnh sát. Mấy thứ này tôi lấy từ một tay truyền bá cho Giáo hội Tân Hoa Kỳ[21] ở Barstow. Hắn bắt đầu hành xử kỳ lạ, nên tôi khám người hắn.”
Họ có nghe không nhỉ?
Không. Bọn họ sẽ nhốt tôi vào ngục tối và lấy cành cây to quất vào vùng thận tôi – làm tôi bị đái ra máu mất mấy năm trời…
Thật may, không ai quấy rầy trong khi tôi lướt xem mớ hàng còn lại trong túi. Món hàng ém bừa bộn đến tuyệt vọng, mọi thứ lẫn lộn hết với nhau, một số thì vỡ đôi ra. Một số vỉ mescaline bị rã thành bột nâu đỏ, nhưng tôi đếm có ba lăm hay bốn mươi viên còn nguyên. Luật sư đã ăn hết các viên đỏ, nhưng vẫn còn mấy viên kích thích… không còn cỏ, chai coke hết nhẵn, một miếng a–xít, năm viên thuốc phiện nâu, sáu viên amyl mềm... Không đủ cho bất cứ việc gì quan trọng cả, nhưng nếu phân chia cẩn thận mescaline một chút sẽ giúp chúng tôi qua nốt bốn ngày Hội thảo Ma túy.
Ở ngoại ô Vegas, tôi ghé một hàng thuốc và mua hai lít tequila Gold, hai chai Chivas Regal và nửa lít ê–te. Tôi thèm thuồng muốn hỏi mua mấy viên amyl. Chứng đau ngực của tôi bắt đầu phát tác. Nhưng tay dược sĩ có cặp mắt của một kẻ cuồng loạn Babtist nhỏ nhen. Tôi bảo gã tôi cần ê–te để tháo băng ở chân nhưng lúc đấy hắn đã tính tiền món của nợ và gói lại rồi. Hắn đếch quan tâm gì ê–te cả.
Tôi băn khoăn gã sẽ nói sao nếu tôi hỏi mua 22 đô thuốc Romilar và một bình nitro oxit. Có lẽ gã sẽ bán cho tôi. Tại sao không? Tự do kinh doanh mà… Cho công chúng cái họ cần – nhất là một kẻ mồ hôi nhễ nhại, nói năng hoảng loạn, băng bó đầy chân và ho kinh khủng, cùng với chứng tức ngực và cả chứng phình mạch khủng khiếp mỗi lần hắn bắt nắng. Ý tôi là kẻ này bị ngáo đá, thưa anh cảnh sát. Làm thế quái nào tôi biết hắn sẽ đi thẳng ra xe và bắt đầu lạm dụng những thuốc đó?
Thực ra là thế nào? Tôi chần chừ một lát ở chồng tạp chí, rồi cũng kiềm chế được và vội chạy ra xe. Ý tưởng sẽ phát rồ toàn tập vì khí gây cười ngay giữa một Hội nghị Ủy viên công tố về Ma túy có một sức hấp dẫn cực kỳ bệnh hoạn. Nhưng không phải vào ngày khai mạc, tôi nghĩ. Để dành cho ngày sau. Chẳng hay ho gì nếu bị tóm cổ và cho vào trại điên trước cả khi hội thảo bắt đầu.
Tôi thuổng một số Review–Journal tại chồng báo ở bãi đỗ xe, nhưng tôi vứt nó đi sau khi đọc bài ở trang nhất:
PHẪU THUẬT KHÔNG CHẮC KHẢ QUAN SAU KHI MÓC MẮT
BALTIMORE (UPI) – Một thanh niên do ảnh hưởng dùng thuốc quá liều đã tự móc mắt mình lúc đang ở phòng giam. Các bác sĩ hôm thứ Sáu cho biết họ không chắc ca phẫu thuật khôi phục thị giác cho thanh niên này sẽ thành công.
Charles Innes, Jr., 25 tuổi, đã trải qua cuộc phẫu thuật vào chiều thứ Năm ở Bệnh viện Đa khoa Maryland nhưng các bác sĩ cho biết phải mất nhiều tuần nữa họ mới khẳng định được kết quả.
Một thông báo được bệnh viện đưa ra cho hay “trước phẫu thuật, cả hai mắt của Innes không có khả năng tiếp nhận ánh sáng và khả năng anh này sẽ tiếp nhận được ánh sáng là cực kỳ thấp.”
Innes, con trai của một Đảng viên Cộng hòa xuất chúng ở bang Massachusetts, đã tự móc nhãn cầu trong phòng giam, sau đó được một cai tù phát hiện vào hôm thứ Năm.
Innes bị bắt tối thứ Tư khi đang khỏa thân đi bộ quanh khu vực gần nơi anh sống. Anh ta được đưa vào khám ở Bệnh viện Mercy và bị nhốt vào tù. Cảnh sát và một người bạn của Innes cho biết anh ta đã dùng quá liều một loại thuốc giảm đau cho động vật.
Cảnh sát cho biết loại thuốc này là PCP, một sản phẩm của hãng Parke–Davis, không được bán để dùng cho người kể từ năm 1963. Tuy nhiên, người phát ngôn của hãng Parke–Davis cho biết ông ta nghĩ rằng loại thuốc này vẫn có trên chợ đen.
Nếu chỉ dùng riêng, người phát ngôn nói, PCP chỉ có tác dụng không quá 12 đến 14 tiếng. Tuy nhiên, PCP dùng kết hợp với chất gây ảo giác như là LSD thì tác dụng còn chưa rõ.
Innes kể với một người hàng xóm vào thứ Bảy tuần trước, ngày sau lần đầu anh ta dùng thuốc, rằng anh thấy khó chịu ở mắt và không thể đọc.
Đêm thứ Tư, cảnh sát cho biết, Innes dường như bị trầm cảm nặng và trơ lì cảm giác đau đến độ anh không hề la hét khi móc mắt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thác Loạn Ở Lasvegas
Hunter S. Thompson
Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson
https://isach.info/story.php?story=thac_loan_o_lasvegas__hunter_s_thompson