Chương 14
áng sớm ngày thứ năm, khi Elise bước vào văn phòng Ramon mà không hề gõ cửa như thường lệ, Miguel đang xem xét lại một cách kỹ lưỡng bản báo cáo tài chính mà anh đã chuẩn bị cùng với Ramon.
“Xin lỗi,” cô lên tiếng, khuôn mặt nhợt nhạt và lạnh như đá tảng. “Có một người đàn ông –cực kỳ thô lỗ - đang chờ điện thoại. Tôi có nói với anh ta hai lần liền rằng không được phép làm phiền anh, nhưng ngay khi tôi đặt ống nghe xuống anh ta gọi lại luôn và gào thét với tôi.”
“Anh ta muốn gì?” Ramon nôn nóng hỏi.
Cô thư ký lo lắng nuốt xuống. “Anh ta… anh ta muốn nói chuyện với gã khốn đang cố đổ sơn xanh của anh ta xuống cống. Anh…Có phải là anh không?
Đôi môi Ramon giật giật. “Tôi tin là thế. Nối máy cho tôi.”
Hớn hở, Miguel ngồi thẳng lên. Ramon nhấn nút chuyển trên điện thoải, rồi thỏai mái ngả lưng ra sau ghế, cầm những bản báo cáo tài chính mà anh vừa xem lên điềm tĩnh tiếp tục nghiên cứu.
Tiếng nói của Sidney Green vang vọng khắp căn phòng. “Galverra, đồ khốn khiếp! Mày đang phí thời gian đấy, nghe thấy tao nói không? Mặc kệ mày làm gì, tao sẽ không trả lại lấy một xu trong khỏan tiền ba triệu đô kia đâu. Mày hiểu chưa?” Khi không có hồi âm, Green gào thét, “Nói gì đi chứ, mẹ kiếp!”
“Tôi ngưỡng mộ lòng can đảm của anh đấy,” Ramon kéo dài giễu cợt.
“Đó là cách mày nói với tao là mày tính giở thủ đoạn mưu mô hả? Phải không? Mày đang dọa tao hả, Galverra?”
“Tôi chắc mình sẽ không bao giờ lỗ mãng đến độ phải ‘dọa dẫm’ anh đâu, Sid,” Ramon đáp trả với một giọng lơ đễnh, ôn tồn.
“Mẹ kiếp, mày đang dọa tao đấy! Mày nghĩ mày là thằng quái nào hả?”
“Tôi nghĩ tôi là gã khốn sẽ đòi bằng hết của anh 12 triệu đô.” Ramon thẳng thừng, và cùng lúc anh với tay dập luôn điện thoại.
***
Katie nhanh chóng ký tên cô vào tờ hóa đơn cho một nửa giá trị của món đồ nội thất vừa mới mua, rồi trả phần còn lại bằng tiền mặt của Ramon đưa cho. Người thu ngân nhìn cô với ánh mắt kỳ quái khi cô yêu cầu lấy hai tờ hóa đơn, mỗi một tờ ghi một nửa số tiền trên tổng giá trị thực tế, Katie kiên quyết lờ đi, nhưng mặt mũi Gabriella lại đỏ tưng bừng quay đi chỗ khác.
Bên ngoài, nhiệt độ ấm áp tuyệt vời, đám du khách đang tản bộ dọc theo những con đường ngập tràn ánh nắng của thị trấn Old San Juan. Ô tô đỗ ở góc đường, méo mó nhưng lại là một chiếc ô tô cổ đáng tin cậy thuộc về sở hữu của chồng Gabriella, và là thứ mà anh ta cho phép họ sử dụng trong suốt công cuộc mua sắm dài dằng dặc.
“Chúng ta đang làm rất tốt,” Katie thở dài, kéo kính cửa xe xuống để cho làn gió mát tràn vào bên trong chiếc ô tô ngột ngạt. Hôm nay đã là thứ Năm, ngày thứ tư trong công cuộc mua sắm điên cuồng nhưng mỹ mãn của họ, và cô kiệt sức một cách vui vẻ. “Ước gì tôi bỏ qua được cảm giác mình đang quên mất thứ gì đó.” Cô mơ màng liếc sang bên cạnh vào hai chiếc đèn và một cái bàn dài xếp chen chúc ở hàng ghế phía sau.
Khuôn mặt xinh xắn của Gabriella tỏ ra lo lắng khi cô xoay ổ khóa khởi động xe và bắn sang Katie một nụ cười ảo não. “Cô quên nói với Ramon sự thật về giá trị của món đồ.” Cô hòa vào dòng xe cộ trên khu buôn bán San Juan,. “Katie, anh ấy sẽ cực kỳ giận khi khám phá ra những gì cô đã làm.”
“Anh ấy sẽ không phát hiện được đâu.” Katie vui vẻ đáp. “Tôi sẽ không nói và cô đã hứa cũng không mà.”
“Tất nhiên là tôi sẽ không!” Ánh mắt Gabriella đầy tổn thương. “Nhưng Linh mục Gregorio đã diễn thuyết biết bao nhiêu lần trong những ngày chủ nhật về việc luôn phải trung thực giữa chồng và…”
“Ôi, không!” Katie rền rĩ. “Tôi quên mất một chuyện rồi!” Cô ngửa đầu ra sau nhắm chặt mắt lại. “Hôm nay là thứ Năm, chiều nay lúc 2 giờ tôi phải tới gặp Linh mục Gregorio. Ramon đã sắp lịch hẹn vào thứ Ba và nhắc tôi sáng nay, nhưng tôi lại quên đi mất.”
“Giờ cô còn muốn tới gặp ông ấy nữa không?” Một tiếng đồng hồ sau Gabriella lên tiếng hỏi khi ô tô của họ tiến vào làng. “Mới chỉ 4 giờ thôi. Linh mục Gregorio vẫn chưa dùng bữa tối đâu.”
Katie nhanh chóng lắc đầu. Cô đã suy tính suốt cả ngày hôm nay về bữa tối ngoài trời mà cô và Ramon định tổ chức ở ngôi nhà đang sửa chữa vào tối nay. Cô chịu trách nhiệm mang đồ ăn tới đó, nơi anh đang làm việc cùng với những nguời khác. Khi đám công nhân rời đi, Katie và Ramon sẽ có vài giờ ở riêng cùng nhau – khoảng thời gian đầu tiên của họ trong suốt bốn ngày từ khi cô đến đây.
Khi họ về tới nhà Gabriella, Kate trượt ra sau tay lái, chào tạm biệt Gabriella, và lái chiếc xe tơi tả về hướng ngôi làng nơi cô dừng lại ở một cửa hàng để mua đồ ăn và một chai rượu dành cho bữa tối.
Bốn ngày vừa qua đối với cô thật lạ thường và hư ảo. Ramon vẫn làm việc tại khu nông trại ở Mayaguez vào các buổi sáng, và tại ngôi nhà nhỏ vào các buổi chiều cho đến tận khi trời tối, vì cô chỉ gặp được anh vào thời điểm các buổi tối. Cô dành các buổi ban ngày đi mua sắm và lên kế hoạch trù tính, chọn lựa các cách phối màu cho ngôi nhà của Ramon chỉ với ý tưởng của mình về sở thích của Ramon. Cô cảm thấy như thế cô đang trong một kỳ nghỉ, giành thơi gian mày mò trang trí cho ngôi nhà của Ramon. – hơn là cho ngôi nhà của riêng cô. Có thể là vì anh quá bận rộn và cô biết quá ít về anh, khi họ ở bên nhau lúc nào cũng xuất hiện một đám người khác lảng vảng xung quanh.
Rafael và đám con trai cũng làm việc ở ngôi nhà nhỏ cùng với Ramon, và vào bữa tối hàng ngày bốn người đàn ông đều tươi cười hớn hở, tuy rõ ràng là lấm lem suốt từ đầu tới chân. Cho dù Ramon dành hết sự chú tâm của anh cho Katie vào buổi tối, giữ cô ở bên cạnh anh trong lúc họ ngồi giữa bầu không khí nồng nhiệt trong căn phòng khách nhà Rafael với toàn bộ các thành viên trong gia đình, thì cái gọi là “nơi chốn cùng thời điểm riêng tư để chia sẻ cùng nhau” cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện.
Hàng tối, Ramon đều cùng cô dạo bước quay về ngôi nhà tối om của Gabriella, đưa cô tới ghế sofa và kéo cô vaò lòng anh.
Cho tới bây giờ, Katie vẫn khó lòng đi ngang qua chiếc ghế sofa mà không cảm thấy đôi má mình nóng bừng lên. Suốt ba tối liên tiếp, Ramon đã nhẹ nhàng cởi gần như hết quần áo của cô ra, khuấy động cho đến khi cô không chịu nổi thêm nữa, rồi lại dịu dàng mặc đồ cho cô, đưa cô về phòng ngủ, và lặng yên tạm biệt cô bằng một nụ hôn cuối đầy đam mê. Và mỗi đêm Katie trườn vào đám chăn gối mát lạnh trên chiếc giường nhỏ trong trạng thái đau đớn, nỗi khao khát không được thỏa mãn, cô bắt đầu nghĩ rằng đó chính xác là thứ mà Ramon tính để cho cô phải cảm nhận. Vì rõ ràng trong tâm cô, anh lúc nào cũng bị khuấy động hơn cả cô, vì thế anh muốn cô cảm thấy sự tra tấn đó.
Tối qua, còn đắm mình trong mê mải và khao khát, Katie đã bất chấp tất cả và tình nguyện đi lấy chiếc chăn trong phòng cô để họ có thể ra khỏi nhà tìm kiếm chút riêng tư và không sợ bị quấy rầy.
Ramon đã nhìn chăm chú vào cô bằng đôi mắt đen như than, khuôn mặt anh đanh lại tối sầm vì đam mê. Nhưng anh kiên quyết lắc đầu. “Cơn mưa sẽ ngăn cản chúng ta, Katie. Trời sắp mưa rồi.” Ngay lúc anh vừa nói, một tia chớp sáng lòa nháng lên chiếu sáng cả căn phòng. Nhưng trời không hề mưa.
Tối nay, chắc chắn sẽ là “nơi chốn và thời điểm” mà anh luôn trông chờ, Katie quyết định thế, và cô lâm vào một trạng thái đề phòng. Katie quành xe vào phía trước cửa hàng và trèo ra ngoài. Kéo cánh cửa nặng nề, cô bước vào phía bên trong căn nhà cổ kính chen chúc toàn người là người, nhấp nháy điều chỉnh mắt cho quen với ánh sáng.
Bên cạnh việc bài trí giống như một bưu điện nhỏ, cửa hàng bày bán tất cả mọi thứ từ bột mì và các loại đồ hộp cho đến quần áo tắm tới các mặt hàng nội thất rẻ tiền. Những gian hàng được kê sán sát nhau trên mặt sàn lát gỗ chỉ để một lối đi nhỏ xíu cho khách hàng qua lại. Những cáo kệ chất đống hàng hóa, những giá đựng hàng cao ngất ngưởng suốt dọc tường. Nếu Không có sự trợ giúp của nhân viên làm việc tại đây, chắc Katie và Gabriella phải mất hàng tuần mới vựơt được qua đống hàng hóa chất như núi ngập các lối đi.
Một cô gái người Tây Ban Nha mà trước đó Gabriella đã giới thiệu với Katie là novia của Ramon Galverra, nhìn thấy Katie bèn nở một nụ cười rạng rỡ chào cô, và vội vã bước tới. Cùng với sự trợ giúp của cô ta vào thứ Hai, Katie đã tìm thấy được chồng khăn tắm dày mịn đủ sọc đỏ, trắng và xanh bên dưới một núi quần lao động của đàn ông. cô đã mua sáu cái và đặt một tá với đủ các size. Rõ ràng cô gái nghĩ rằng Katie đến đây để xem liệu số khăn tắm còn lại đã được chuyển về chưa, vì cô ta nhặt một cái khăn, giơ cao lên và lắc đầu một cách lấy làm tiếc, ra hiệu vì cô ta không nói được tiếng Anh.
K cười toe và chỉ vào dãy hàng bày rải rác đủ các loại xẻng và cào đất, rồi tiến đến chọn lựa. Đặt hoa quả tươi, bánh mì và thịt đóng gói mà cô vừa lựa lên quầy tính tiền kín đặc hàng hóa, Katie lục ví tìm tiền. Khi ngẩng lên, một cô gái Tây Ban Nha nhỏ bé hớn hở hiện ra trước mặt cô, trên tay là hai tờ hóa đơn thanh toán, mỗi hóa đơn ghi một nửa số tiền mà cô trả. Cô gái cực kì tự hào vì đã nhớ rõ rằng Katie luôn đề nghị lấy hai hóa đơn theo cách đó, rằng K atie không hề bận tâm đến việc cố gắng giải thích vì chuyện đó hòan toàn không cần thiết đối với cửa hàng.
Khung cảnh đập vào mắt Katie khi chiếc ô tô sầm sập băng qua vòm cây phượng đỏ, vòm cây đó lúc nào cũng khiến cô bất ngờ đến kinh ngạc. Khu đất tràn ngập toàn những chiếc xe tải cũ tả tơi, hai con ngựa và một chiếc tải khác chất đầy vôi vữa, hẳn đã di chuyển nhiều chuyến từ ngôi nhà và mang đi đổ. Hai người đàng ông đang thay lại mái ngói, hai người khác đang cạo bỏ lớp sơn phủ trên đồ gỗ. Những cánh cửa chớp được sửa lại và mở toang bên cạnh những cánh cửa sổ làm bằng các tấm kính hoàn toàn trong suốt. Đây là lần đầu tiên Katie có mặt ở đây suốt từ Chủ nhật, và cô mừng rỡ nhận thấy sự thay đổi hoàn toàn bên trong ngôi nhà. Cô liếc nhanh vào ngương chiếu hậu của ô tô, liếm ướt môi và nhẹ nhàng sửa lại mái tóc của mình theo đúng nếp.
Cô trèo ra khỏi xe và phủi nhẹ một miếng xơ vải ra khỏi chiếc quần jean thiết kế riêng, rồi nhét gấu áo của mình vào trong cạp quần. Tiếng đinh búa đập vào nhau vang khắp nơi. Những người còn trên mái nhà đã leo xuống khi Katie bước đến lối đi lát gạch. Cô liếc vào đồng hồ đeo tay: Gần 6 giờ, và hình như mọi người đã kết thúc một ngày làm việc.
Cánh cửa chính Ramon phá hỏng hôm chủ nhật rồi đã được dựng lên, và một lớp sơn ngoài được quét mịn trên thớ gỗ trần. Katie bước về phía trứơc khi 8 người đàn ông băng ngang qua ô cửa trên tay xách những hộp đồ nghề bằng gỗ. Rafael và hai cậu con trai đi đằng sau ông. Có cả một đội quân làm việc miệt mài nơi đây, Katie thích thú nghĩ. “Ramon đang ở trong bếp với một thợ sửa ống.” Rafael trao cho cô một nụ cười nồng nhiệt và nhân từ. Hai cậu con trai thì cười toe toét với cô khi họ đi ngang qua.
Các bức tường phòng khách ốp ván sọc chìm, đã được phun cát, giống như các mặt sàn lát ván. Mất một lúc Katie mới hiểu tại sao ngôi nhà lại trông quá sống động và tươi sáng đến thế. Và rồi cô nhận ra rằng tất cả các cửa sổ đều sạch đến bóng loáng, một số ô cửa mở toang, đón cơn gió nhẹ thơm ngát hòa trộn cùng với mùi nồng nồng của mùn cưa mới. Một người đàn ông lớn tuổi tay mang chiếc cờ lê khổng lồ một bên tay lê bước ra khỏi căn bếp, nhấc mũ lịch thiệp chào Katie rồi biến mất sau phòng khách và bước ra ngoài. Katie đoán đó là người thợ sửa ống.
Liếc mắt nhìn lần cuối một cách tán thưởng không gian xung quanh, Katie bước vào bếp. Giống như những khu vực lát gỗ khác của ngôi nhà, hệ thống tủ bếp cũng được chà nhám, và lớp sơn phủ ngoài xấu xí đã được quét lên. Tiếng kim loại va vào nhau lanh lảnh thu hút sự chú ý của cô tới phía bồn rửa. Một đôi chân dài, cơ bắp duỗi trên sàn, thân người phía trên chui hẳn dưới bồn rửa. Katie mìm cười, nhận ngay ra chủ nhân của đôi chân dài và chiếc hông hẹp ấy mà thậm chí không cần nhìn khuôn mặt đã bị che khuất dưới những đường ống nước.
Hình như Ramon không hề biết ngừoi thợ sửa ống đã rời đi, vì anh phát ra một câu mệnh lệnh nào đó bằng tiếng Tây Ban Nha với chất giọng đanh thép. Katie lưỡng lự, rồi, cảm thấy như một đứa trẻ chơi trò ú òa với người lớn, cô nhặt chiếc cờ lê đang đặt ở trên mặt quầy và đưa nó xuống phía dưới chiếc bồn bằng thép không rỉ vừa mới lắp đặt cho Ramon. Cô gần như phá lên cười ngả nghiêng khi cái cờ lê bị giúi trả cho cô một cách thô bạo, và một mệnh lệnh tương tự cáu kỉnh lặp lại, lần này theo đó là một tiếng gõ nôn nóng vào mặt dưới cái bồn.
Thầm tính toán, cô chúi người về phía trước và bật cả hai vòi. Một dòng nước phụt ra mang theo cùng một lúc cả chuỗi những câu chửi thề tức tối từ dưới bồn., một dòng nước chảy ứơt sũng trên đầu tóc, mặt mũi và cả khuôn ngực trần của anh. Chụp lấy một cái khăn mặt đặt dứơi sàn, anh đứng bật dậy trong một cử động uyển chuyển, tức tối, lau khô đầu trong khi Katie cuống cuồng với tay vặn chặt vòi nước. Trong sự mê mải kinh hoàng, cô nghe thấy những lời bình luận gay gắt bằng tiếng Tây Ban Nha phát ra từ đằng sau chiếc khăn tắm, rồi nhảy tránh ra khi anh buông chiếc khăn và nhìn trừng trừng vào cô.
Nét mặt anh chuyển sang trạng thái ngạc nhiên. “Em … em chỉ muốn làm anh bất ngờ.” Katie cắn môi dưới và cười ngả nghiêng. Nước vẫn đang chảy nhỏ giọt từ mái tóc quăn, lông mày và lông mi của anh, lấp lánh trên khoảng lông trên khuôn ngực trần. Đôi vai Katie bắt đầu rung lên.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Ramon. “Anh không nghĩ còn gì bất ngờ hơn thế đâu.” Bàn tay phải của anh đưa ra mở vòi nước lạnh. Trước khi Katie kịp thét lên phản đối, đầu cô đã bị nhấn xuống bồn rửa cách dòng nước ào ào chảy có một chút xíu.
“Anh không dám đâu!” cô rít lên và cười nắc nẻ. Dòng nước càng trở nên mạnh hơn và đầu cô bị nhấn vào sát hơn nữa. “Thôi đi!” cô hét, tiếng cười của cô vang vang trong chiếc bồn bằng thép chống rỉ. “Nước đang chảy tràn ra sàn kia kìa.”
Ramon buông cô ra và tắt vòi nước. “Đường ống bị rò.” anh thông báo mà không hề bận tâm. Anh nhướng một bên mày nhìn vào cô và báo thêm điềm xấu. “Anh sẽ phải nghĩ cách nào đó tốt hơn nữa để làm em “bất ngờ”.”
Katie hớn hở lờ phắt đi lời đe dọa. “Em tưởng anh đã nói mình biết sửa nhà.” Cô trêu ghẹo, tay chống vào hông.
“Anh có nói vậy,” Ramon khô khan sửa lại, “rằng anh biết nhiều như em biết may rèm cửa vậy.”
Katie lại cười rúc rích và cố gắng tỏ vẻ căm phẫn một cách khôi hài. “Rèm của em đang may nhanh hơn công việc hàn chì của anh nhiều.” Vì Gabriella và Bà Villegas đang may chúng. K lặng lẽ thêm vào trong đầu.
“ô, phải không vậy?” Ramon giễu cợt. “Đi vào phòng tắm nào.”
Katie ngạc nhiên khi anh không đi theo cô mà quay sang với lấy chiếc khăn mặt và một cái áo sơ mi sạch treo trên một cái đinh. Cô dừng lại bên ngoài cánh cửa phòng tắm, lấy hết can đảm để đối mặt một lần nữa bầy đoàn thê tử những con côn trùng bò lổm ngổm làm tổ trong chiếc bồn tắm lỗi thời hôm chủ nhật vừa rồi. Khi lưỡng lự mở cánh cửa phòng tắm mắt cô mở to kinh ngạc.
Không còn là các vật dụng cổ lỗ sĩ trong căn phòng tắm nữa, thay vào đó là một cái bồn rửa mặt hiện đại, một bồn tắm lớn bằng sợi thủy tinh và những cánh cửa trựơt bằng kính. Liếc một vòng, cô kéo cửa trựơt sang một bên, hài lòng vì nó trượt trên các rãnh rất êm. Tuy vòi tắm còn đang chaỷ nhỏ giọt, Katie lúc lắc đầu thích thú nghĩ đến sự thờ ơ của Ramon với việc nước rò. Cô cẩn thận bước sang một bên, tránh vũng nước trơn trựơt ngay trên lót thảm nhựa trong lúc với tay vặn vòi tắm lại. Miệng cô há ra câm lặng khi nước trên vòi sen lạnh buốt rơi thẳng xuống khắp mặt cô. Quáng quàng, cô xoay người nhảy tránh vòi nước và dòng nước lạnh buốt.
Cô bò ra khỏi đó bằng cả hai tay và đầu gối, bộ đồ ướt đẫm chảy từng giọt xuống sàn, nước đọng trên tóc và khuôn mặt. Ngượng nghịu, cô vận lộn đứng lên và vén tóc ra khỏi mắt. Ramon đang đứng ngay phía cửa, hiển nhiên là đang cố giữ cho nét mặt thật nghiêm chỉnh. “Anh đừng có mà cười.” Katie tăm tối cảnh cáo.
“Em có cần chút xà phòng không?” Anh lo lắng gợi ý. “Hay một chiếc khăn?” anh đứng nguyên một chỗ, chỉ đưa chiếc khăn mà anh vẫn đang cầm trên tay cho cô. Anh kéo đuôi áo sơ mi vừa mặc ra khỏi quần và cởi cúc, tiếp tục câu nói của mình. “Cho phép anh cởi áo mình đưa cho em nhé?”
Katie, kẻ đang trên bờ vực tự cười cợt mình, đang định ăn miếng trả miếng lại thì Ramon thêm vào, “Cũng không lạ nhỉ, cái cách mà người ta gây từ “ngạc nhiên “ này đến “ngạc nhiên khác ấy?”
Cơn phẫn nộ được đốt lên phừng phừng vì cô nghĩ anh đã cố tình làm chuyện đó với cô. Run lẩy bẩy, cô giật lấy chiếc áo trên tay anh và đóng sầm cửa trước khuôn mặt đang cười toe toét của anh. Anh hẳn đã dõi theo bước chân cô tới cái vòi sen và rồi đã vặn van nước chính bên ngoài, cô cáu tiết nghĩ thầm khi cởi chiếc quần jean ẩm ướt lạnh băng. Thế ra đó là cách một gã Latin trả đũa vì đã vô tình bị dội nước lên đầu! Kiểu này là báo thù cho cái tôi bản ngã đàn ông quái đản bị đụng chạm đây! Cô giật tung cửa phòng tắm, chỉ mặc chiếc quần lót ẩm và áo sơ mi trắng của Ramon, và bước ra căn phòng trống trơn.
Ramon đang đứng ở khoảng sân trước nhà, điềm tĩnh trải rộng chiếc chăn mà cô đã mang theo trong cốp xe bên dưới một cái cây. Đúng là kẻ ngạo mạn ghê gớm…! Anh tin chắc cô sẽ tha thứ một cách ngoan ngõan cho cách cư xử này! Anh thật tâm mong cô ở lại đây và cùng anh ăn một bữa tối ngoài trời nho nhỏ dễ chịu.
Ramon vẫn giữ nguyên tư thế cúi người của mình và ngước nhìn cô, nét mặt bình thản. “Đừng bao giờ đóng sầm cửa trước mặt anh,” giọng nói anh cất lên đều đều. Và rồi, như thể kết thúc hồi cuối cùng (của vở kịch), khuôn mặt anh trở lên rạng rỡ đầy ngưỡng mộ. Lòng dạ sôi lên sùng sục, Katie vòng tay trước ngực, tựa vai vào thành cửa, vắt chân nọ sang chân kia, để cho anh nhìn no nê. Vì ngắm nhìn cô là tất cả những gì anh định làm. Vài giây sau đó cô tính sẽ giật lại chiếc khăn kia, cuộn nó vào và lái xe quay trở lại nhà của Gabriella.!
Cái nhìn chăm chú của Ramon chuyển từ suối tóc đỏ cuộn thành từng lọn ẩm ướt thả quanh vai cô xuống bộ ngực phập phồng lộ ra sau chiếc áo sơ mi bó sát, dừng lại ở nơi gấu áo dài xuống tận bắp đùi, rồi tiếp tục nhìn xuống đôi chân dài thẳng tắp. “Anh ngắm đủ chưa?” cô hỏi anh, không hề bận tâm che giấu thái độ thù địch của mình. “Thỏa mãn rồi chứ?”
Đầu anh ngẩng lên thật nhanh, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt cô như thể anh không đo nổi tâm trạng cô lúc này. “"Có phải “thỏa mãn” anh là ý nghĩ đang nảy ra ở trong đầu em không, Katie?"
Lờ phắt đi lời bóng gió nhục dục, Katie bước thẳng tới và cuộn chiếc chăn mà anh đang ngồi lên bằng gót chân. “Em đi đây,” cô lên tiếng, nhìn xuống anh với thái độ kiêu kỳ lạnh băng.
“Đâu cần phải mặc thêm quần áo nữa. Đồ của em sẽ khô, và trong lúc chờ đợi, anh đã từng nhìn thấy em mặc còn ít hơn thế rồi.”
“Em không đi mặc thêm quần áo. Em không có ý định ở lại đây ăn tối sau khi anh đã cố tình làm em ướt sũng để ăn miếng trả miếng đâu.”
Ramon từ từ đứng lên, đứng cao áp đảo cô, còn Katie tức tối dán chặt mắt vào khoảng ngực trần màu đồng hun của anh, “Em cần cái chăn để quấn quanh người và quay về nhà Gabriella, còn anh đang ngồi lên nó đấy.”
“Vậy à,” anh nói nhẹ nhàng và lùi ra sau.
Katie giật lấy cái chăn, cuốn quanh người như một cái áo choàng và thẳng tiến ra chỗ đỗ xe, thấy rõ Ramon đang đứng dựa vào cây, dõi theo từng bước đi của cô. Cô trượt ra sau tay lái và định xoay chìa khóa khởi động xe. Mất chìa rồi. Chẳng cần cúi xuống tìm trên mặt ghế cô cũng thừa biết là ai đang cầm.
Cô trừng mắt nhìn anh qua cửa xe mở, còn anh lôi từ trong túi quần ra chùm chìa khóa và đặt nó trong lòng bàn tay xòe ra. “Em sẽ cần cái này.”
Katie trèo ra khỏi xe bước từng bước về phía anh với một cái áo chăn kéo loẹt quẹt đằng sau, nghiêm trang như một nữ hoàng. Thận trọng, cô quan sát nét mặt anh khi cô với tay ra. “Đưa nó cho em.!” Cô lên tiếng, xòe tay ra xa hơn.
“Đến đây mà lấy.” Anh hờ hững đáp trả.
“Anh hứa sẽ không chạm vào em chứ?”
“Anh không mơ chuyện đó đâu,” Ramon trả lời với vẻ bình tĩnh đáng điên tiết. “Nhưng anh thấy không lý gì mà em lại không để cho anh chạm vào em.” Trong trạng thái đờ người ra vì tức tối của mình, Katie nhìn thấy anh nhét sâu chùm chìa khóa vào túi quần Levi’s và khoanh tay trước ngực. “Đến đây mà lấy nào.”
“Anh thích chuyện này lắm hả?” Katie rít lên thịnh nộ.
“Anh định vậy.”
Katie giờ tức đến mức cô muốn quật anh xuống đất để đọat lấy chùm chìa khóa chết tiệt kia. Cô chầm chậm bước về phía anh, thọc bàn tay vào túi quần anh bất kể sự gần gũi của hai cơ thể đang áp sát vào nhau, và giật lấy chùnm chìa khóa. “Cám ơn,” cô cạnh khóe.
“Cám ơn em,” anh đáp lại đầy ẩn ý.
Cô xoay phắt lại bước một bước, chỉ làm cho cái chăn lỏng ra rơi xuống đất - nhờ sự trợ giúp của bàn chân đi bốt của Ramon đã dẫm chặt lên phần góc chăn. Hai nắm tay siết lại một cách yếu ớt hai bên sườn, Katie quay ngoắt lại trên gót chân.
“Làm sao em nghĩ anh sẽ cố tình làm một chuyện như thế với em?” anh lặng lẽ hỏi cô.
Katie liếc nhanh khuôn mặt đẹp, điềm tĩnh đó và cơn giận của cô bốc hơi bay đi đâu mất, cô xịu xuống. “Không ư?”
“Em nghĩ sao?”
Katie cắn môi, cảm thấy ngốc nghếch một cách thảm hại và hoàn toàn khó chịu. “Em… em không nghĩ anh làm thế.” Cô thừa nhận, mắt dán chặt vào bàn chân trần vẻ ngượng ngùng chán nản.
Giọng nói của anh vang lên thích thú. “Giờ thì em định làm gì?”
Đôi mắt xanh của Katie ấm áp vì nụ cười và lời xin lỗi khi cô ngẩng lên nhìn anh. “Em sẽ cho anh thấy em hối tiếc đến chừng nào bằng các phục vụ anh suốt buổi tối nay.”
“Anh thấy rồi,” anh cười toe toét trả lời cô. “Trong trường hợp đó, thì anh phải làm gì?”
“Chỉ cần ngồi yên đây trong lúc em trải khăn, rồi em sẽ rót rựơu và làm cho anh một cái sandwich.” Thỏa mãn một cách dể chịu, Ramon để cho cô kẹp cho anh 3 cái sandwich thịt bò nướng, rót đầy rượu vào ly và đưa cho anh những lát phomát mỗi khi anh hỏi đến.
“Đàn ông dễ quen thói đấy,” anh cười lục khục khi Katie không chỉ nài nỉ gọt vỏ cho anh quả táo mà còn cắt nó ra thành từng miếng nhỏ và đút cho anh ăn.
Katie nhìn anh trong lúc trời chạng vạng tối, cô ý thức rất rõ sự hiện hữu gần gũi của anh bên cạnh. Anh nằm duỗi ra, đôi tay vòng qua đầu, trông giống như một con mèo rừng uyển chuyển, mạnh mẽ kẻ biết rằng con mồi của nó vẫn đang trong tầm ngắm và không có ý định thoát đi.
“Katie,” anh lầm bầm đầy nhục cảm. “Em có biết giờ anh muốn gì không?”
Đôi tay Katie sững lại trong lúc nâng ly lên uống, mạch cô đập dồn dập, “Cái gì cơ?” cô nhẹ nhàng hỏi.
“Một bài đấm lưng của em,” anh nói với cô và nằm úp bụng xuống, chìa phần lưng cần xoa bóp của anh ra.
Katie đặt chiếc ly sang bên cạnh và quỳ gối phía đằng sau anh. Đôi vai rộng, cơ bắp và tấm lưng thon cảm tưởng như thắt thành những bó cơ trơn mịn, mềm mại và nóng ấm bên dưới những ngón tay đang xoa bóp của cô. Cô không ngừng đấm, chà xát phần cơ thể co cứng của anh cho đến khi hai bàn tay rã rời, và rồi cô ngồi phịch xuống vơ lấy cái cốc của mình.
“Katie?” anh lên tiếng, quay đầu nhìn sang cô.
“Hừm?”
“Anh đã cố tình làm thế đấy.”
Trong chớp mắt, Katie dội luôn phần rượu của mình thẳng xuống tấm lưng trần kia, bật thẳng dậy và co chân chạy về hướng ngôi nhà. Ramon tóm lấy eo cô khi cô mới được nửa đường đến chỗ phòng khách tối om, cả người anh rung lên dữ dội vì trận cười ngả nghiêng khi cô đá hậu anh. “Đồ quái vật!” cô rít lên vừa tức tối vừa buồn cười. “Anh là kẻ kiêu căng, dối trá nhất….”
“ Vô tội nhất mà em quen,” anh cười lục khục, “Anh thêm luôn từ đó cho em.”
“Em giết anh!” cô cười phá lên, uốn éo vặn vẹo một cách vô ích cố thoát ra khỏi vòng kìm kẹp cứng như sắt nguội của anh.
Ở phía đằng sau cô, giọng nói trầm sâu bỗng nhiên trở nên rất khàn. “Nếu em còn làm thế, anh sẽ cần tắm nước lạnh đấy.”
Katie cứng đờ người, nhận thức được cái vật cương cứng khuấy động đang ép sát vào phía dưới người cô, nỗi khao khát bắt đầu chảy tràn trong các tĩnh mạch. Đôi môi anh chà nhẹ lên tai cô, rồi trượt xuống đầy nhục cảm xuống đường cong phía cổ, nếm và khám phá từng inch làn da mẫn cảm của cô. Đôi tay anh ép nhẹ vào ngực cô, sự chiếm hữu luôn làm cho hai đầu gối cô yếu ớt.
“Núm vú em cứng lên rồi,” anh nói với cô bằng một giọng thấp, rộn ràng, hai ngón tay cái của anh chà xát những cái núm nhỏ mẫn cảm, căng lên như sỏi của cô. “Còn ngực em đang phồng lên đầy tay anh. Quay lại đây, querida,” anh nóng bỏng thầm thì, “Anh muốn cảm nhận được chúng trên ngực anh.”
Run rẩy, Katie quay vào vòng tay anh. Anh nhìn chăm chú vào khe hở giữa bộ ngực nhức nhối, đầy đặn của cô, rồi ngẩng lên nhìn vào mắt cô. Bị thôi miên, Katie dõi theo miệng anh chầm chậm áp vào, còn bàn tay anh trựơt về phía gáy cô, những ngón tay chìm trong mái tóc dày mựơt mà.
Khoảng khắc đôi môi anh tách ra áp vào môi cô nụ hôn dường như không còn kiểm soát nổi. Lưỡi anh sục sạo trong miệng cô đầy đói khát và một sự gấp gáp trần trụi khiến cơ thể Katie bừng cháy trong vòng tay anh. Bàn tay còn lại vuốt ve xương sống cô, áp cơ thể đang tan chảy của cô sát vào hai bắp đùi nóng rực của anh, giữ cô ở đó khi anh hôn cô mê mải. Rồi anh dứt khỏi miệng cô, “Ra ngoài với anh,” anh khàn khàn ra lệnh, và khi Katie thì thầm từ “vâng,” anh rên lên và lại vùi lấp môi mình vào đôi môi mềm mại ẩm uớt của cô cho một nụ hôn bất tận, choáng váng khác.
Một tia sáng lóe lên đằng sau mí mắt nhắm hờ của Katie vào ngay lúc một giọng nói cất lên. “Cho phép tôi hỏi người đã tiến hành tuần trăng mật trước đám cưới, Ramon?”
Đôi mắt Katie đột ngột mở ra, cái nhìn choáng váng của cô đập thẳng vào người đàn ông ăn mặc hơi khác thường, người đang đứng trong căn phòng mờ sáng, rồi chuyển sang Ramon, anh đã quay lại, đôi mắt nhắm hờ, nét mặt anh biểu lộ vừa là sự hoài nghi, cáu kỉnh và thích thú. Thở dài, Ramon cuối cùng cũng mở mắt ra và nhìn ra đằng sau vai mình vào kẻ xâm phạm. “Linh mục Gregorio, tôi…”
Đầu gối Katie rủn xuống.
Ramon ôm siết lấy cô, cái nhìn chăm chú của anh chuyển từ vị linh mục sang khuôn mặt trắng bệch của Katie với ánh mắt mở to suy tư. “Katie, em ổn chứ?” anh lo lắng hỏi.
“Tôi thì chắc chắn là Senorita Connelly không hề ổn chút nào,” ông linh mục già gắt gỏng. “Cô ấy hẳn sẽ thích đi thay một bộ quần áo khác.”
Sự phản kháng ngượng ngập hiện trên đôi má nhợt nhạt của Katie. “Quần áo của tôi đang ướt.” Thật không may vào giây phút đó cô tỉnh ra rằng trong vòng tay của Ramon, chiếc áo sơ mi đã hòan toàn xộc xệch và bung cúc. Katie ngượng ngùng kéo áo lại cho ngay ngắn và vùng ra khỏi đôi tay Ramon.
“Và chắc là cô sẽ muốn lấy cái chăn mà tôi thấy ở ngoài kia, thứ mà dành cho việc đó, và hãy tự mình quàng vào.”
Ramon thốt lên một câu gì đó bằng thứ tiếng Tây Ban Nha gay gắt với vị linh mục và với tay định cản Katie, song cô vẫn bước thẳng ra ngoài. Cô bị bẽ mặt, bị dọa dẫm và nổi cơn thịnh nộ với chính bản thân mình vì thấy mình giống như một cô nhóc 15 tuỗi ngỗ ngược. Ông lão đáng ghét, độc đoán đó là vị linh mục mà cô cần phải xin được sự phê chuẩn của ông ta trước khi ông ta cử hành hôn lễ cho họ, cô nổi khùng trong lòng. Suốt cuộc đời cô chưa từng ghét ai hơn thế! Trong vòng mười giây đồng hồ, ông già đó đã khiến cô cảm thấy mình đê tiện và đáng khinh. Theo những quy tắc của cuộc sống hiện đại ngày nay thì cô là kẻ hòan toàn trong sáng từ đầu đến chân.
Ramon đang nói chuyện với vị linh mục bằng một giọng điềm tĩnh khi Katie bước vào ngôi nhà, trên người quấn chặt chiếc chăn. Anh đưa tay ra phía cô và kéo cô sát lại một cách thoải mái bên cạnh anh, nhưng lời nói đầu tiên của anh thốt lên mang tính đầy khiển trách. “Tại sao em bỏ cuộc hẹn với Linh mục Gregorio, Katie?”
Cằm Katie hất lên một cách phòng thủ khi cô nhìn thẳng vào vị linh mục. Đỉnh đầu ông bị hói, phần tóc vòng quanh đầu còn lại bạc trắng. Đôi lông mày rậm của ông cũng trắng toát, khiến cho ông có một cái nhìn quỷ quyệt, Katie nghĩ thầm thật cực kỳ thích hợp với một con quỷ già. Tuy thế, đôi mắt cô nao núng khi bắt gặp đôi mắt xanh sắc nhọn của ông. “Em đã quên đi mất.”
Katie có thể cảm nhận được cái nhìn nghiêm khắc của Ramon ngay trên đỉnh đầu cô.
“Thế thì,” Giọng nói của Linh mục Gregorio vang lên lạnh lẽo, kiên quyết. “Có thể cô sẽ cần đến một cuộc hẹn khác – vào bốn giờ chiều mai.”
Katie tuân theo câu mệnh lệnh đó với vẻ khiên cưỡng. “Tốt thôi.”
“Tôi sẽ đưa cha về, thưa Cha,” Ramon lên tiếng.
Sau cái gật đầu chấp thuận, vị linh mục chiếu thẳng cái nhìn đầy ý nghĩa đến cô qua gọng kính bằng kim loại, Katie suýt vấp ngã xuống sàn. “Tôi chắc rằng Senorita Connelly muốn quay về nhà Gabriella ngay bây giờ. Sắp muộn rồi.”
Không chờ Ramon phản ứng, Katie quay phắt đi và bước vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại. Trong tâm trạng bẽ bàng nghẹt thở, cô vật lộn với đám quần áo ướt của mình và cào tay sửa lại mái tóc.
Mở tung cửa, cô bước thẳng đến chỗ Ramon đang đứng ngay trước lối ra. Một vẻ thích thú giễu cợt hiện trên mặt anh chọc tức những xúc cảm thực sự đau đớn trong lòng cô. “Katie, ông ấy tưởng mình đang bảo vệ đức hạnh của em khỏi những ý định xấu xa của anh.”
Katie đột nhiên muốn bật khóc, cô nhìn chằm chằm vào vết chẻ giữa cằm Ramon. “Ông ấy không tin đến một phút rằng em còn có một chút đức hạnh. Giờ làm ơn đi đi, em muốn ra khỏi đây. Em… em mệt rồi.”
Khi Katie hiên ngang bước về phía Linh mục Gregorio đang đứng tựa vào xe, đôi giày vải ẩm ướt của cô tạo nên tiếng lóc bóc, ầm ĩ và cái quần Levi’s vải bông chéo dính chặt vào chân cô. Bằng chứng không thể chối cãi rằng thực tế quần áo Katie đã ướt sũng khiến cho đôi môi vị linh mục nhếch lên thành một nụ cười nhẹ đồng tình, song Katie chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông và trựơt vào trong xe. Trên đường trở về làng, ông đã hai lần cố gắng bắt chuyện với cô, nhưng Katie cự tuyệt bằng cách trả lời nhát gừng.
Sau khi đưa vị linh mục về, họ quay lại nhà Gabriella. Năm mươi phút sau, lúc Katie bước ra khỏi phòng ngủ cùng với bộ quần áo khô ráo trên người, Ramon còn đang đứng ở phòng khác trò chuyện cùng chồng Gabriella, Eduardo. Giây phút nhìn thấy cô, anh liền lịch thiệp cáo từ và mời cô ra ngoài đi dạo. Gần như những ám ảnh tội lỗi xuất phát từ cuộc chạm trán với Linh mục Gregorio đều bay hơi hết, nhưng Katie hơi chút mơ hồ không yên với tâm trạng của Ramon lúc này.
Họ dạo bước cùng nhau im ắng nặng nề trên khoảng sân nhỏ trang nhã sau nhà. Khi ở một khoảng cách đủ xa, Katie dừng chân và dựa vài một thân cây nhỏ. Đôi bàn tay Ramon giữ chặt hai vai cô, cầm tù cô. Katie nhận thấy sự kiên quyết tỏa ra từ quai hàm và một sự suy sét lạnh lùng trong cái nhìn chăm chú. “Tại sao chiều nay em không đến gặp Linh mục Gregorio, Katie?”
Hoảng hốt, Katie lắp bắp. “Em… em nói rồi. Em quên mất.”
“Sáng nay anh đã nhắc lúc đến gặp em, ngay trước khi anh đi làm. Làm thế nào mà em lại quên chỉ sau vài phút đồng hồ?”
“Em quên thật mà.” Cô nói thủ thế. “vì em bận việc mà em đang làm suốt bốn ngày hôm nay – có mua toàn bộ mọi thứ anh cần cho căn nhà của anh.”
“Sao lúc nào em cùng coi đó là nhà của anh thay vì ngôi nhà của chúng ta?” anh thốt lên gay gắt.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi em những câu hỏi này?” Katie lớn tiếng.
“Vì khi anh tự hỏi những câu hỏi đó, anh không thích những câu trả lời chợt nảy ra trong đầu anh.” Lùi lại một bước, anh điềm tĩnh rút ra một xì gà nhỏ và chiếc bật lửa từ túi quần. Giữ ngọn lửa vừa châm bằng hai tay khum lại, anh dõi theo một cô Katie đang tỏ ra lo lắng qua làn khói thuốc thơm ngát. “Linh mục Gregorio là trở ngại có thể duy nhất đối với việc kết hôn của chúng ta trong mười ngày tới, hay không đây?”
Katie cảm giác như thể anh đang săn đuổi cô qua từng lời nói, dồn cô vào thế đường cùng. “Em cho là vậy, đúng thế.”
“Nói điều gì đó cho anh đi, “ anh bày tỏ tính hiếu kỳ cố hữu. “Em có định giữ cuộc hẹn với ông ấy ngày mai không?”
Katie chà xát tay cô lên trán, một cử chỉ đầy kích động. “Có, em sẽ giữ. Nhưng anh cũng thừa biết là ông ấy không thích em, em nghĩ ông ấy chẳng là gì ngoài một ông lão lăng xăng chuyên chế.”
Ramon gạt bỏ luận điệu ấy bằng một cái nhún vai kiên quyết. “Anh tin đó là tập quán thông thường, thậm chí ngay cả ở Mỹ, vì một vị linh mục phải đảm bảo là đôi nam nữ đính hôn đều phải hòa hợp với nhau và có một cơ hội tốt để tạo nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ông ấy chỉ muốn có vậy thôi.”
“Ông ấy sẽ không tin điều đó về hai chúng ta. Ông ấy đã phán quyết ngược lại.”
“Không, không hề.” Ramon thốt lên đầy kiên quyết. Anh di chuyển sát gần cô còn Katie càng vô thức áp sát về phía sau, vỏ cây xù xì chạm vào lưng cô. Cái nhìn chăm chú của anh dán chặt vào mặt cô, đo lường câu trả lời cho câu hỏi tiếp theo của anh trước khi anh lên tiếng. “Em có muốn ông ấy phán quyết rằng chúng ta không hợp nhau không, Katie?”
‘Không!” Katie thì thào.
“Hãy kể cho anh về cuộc hôn nhân đầu tiên của em.” Anh ra lệnh.
“Em sẽ không!” Katie thốt ra thật nhanh, toàn thân cô căng lên giận dữ. “Đừng bao giờ yêu cầu em chuyện đó, vì em sẽ không nói. Em chưa bao giờ nghĩ đến nó.”
“Nếu em hoàn toàn đã phục hồi lại tinh thần sau những đổ vỡ,” Ramon tiếp tục. “ em đáng ra phải nói về chuyện đó mà không hề cảm thấy đau đớn mới phải.”
“Nói về chuyện đó ư?” Katie nổi khùng. “Nói về chuyện đó?” Phản ứng quá khích của chính mình đã ngay lập tức khiến cho Katie chìm vào yên lặng. Hít một hơi thở thật sâu, cô kiểm soát lại những xúc cảm lộn xộn của mình. Nở nụ cười hối lỗi với Ramon người đang đứng săm soi cô giống y như một mẫu vật dưới kính hiển vi, cô cất tiếng giải thích. “Chỉ là em không muốn quá khứ xen vào hiện tại mà thực ra là có. Anh thừa biết điều đó phải không?
Một thoáng nụ cười miễn cưỡng hiện trên khuôn mặt Ramon lúc anh nhìn xuống khuôn mặt đẹp dịu dàng của cô. “Anh có.” Anh nhẹ thở dài. Hai tay anh trượt từ đôi vai cô xuống hai cánh tay vuốt ve nhẹ nhàng, rồi siết cô thật gần phía trái tim đang đập dồn của anh. “Anh thấy em có một nụ cười rất đẹp, và rằng trông em quá mệt mỏi nữa.”
Katie vòng tay quanh cổ anh. Cô biết anh không hề hài lòng với lời giải thích của mình, cô biết ơn những lời anh vừa nói vì anh sẽ không tìm hiểu kỹ càng hơn nữa. “Chỉ hơi mệt thôi. Em nghĩ mình sẽ đi ngủ.”
“Và lúc em nằm trên giường rồi, thì em nghĩ gì nào?” anh cất giọng nói trêu chọc và khàn khàn.
Mắt Katie ánh lên một tia lấp lánh hưởng ứng. “Phối màu cho căn bếp.” Cô nói dối.
“Phải vậy không?” anh thở nhẹ. Katie gật đầu, cô cười nhẹ.
“Còn anh thì nghĩ gì?”
“Bán dứa giá sỉ.”
“Đồ nói dối,” cô thì thầm, cái nhìn của cô chăm chú vào khuôn miệng gợi cảm đang kề sát với môi cô.
“Màu vàng” anh thở ra.
“Ý anh là những quả dứa ư?” Katie lơ đãng nói nhỏ.
“Ý anh là cái bếp cơ.”
“Em lại tưởng là màu xanh.” Trái tim cô đập thình thịch
Ramon đột ngột lùi ra, nét mặt anh đầy thân mật và suy tư. “Có lẽ là em đúng. Màu xanh là một màu sắc sống động, khó mà làm người ta cảm thấy mệt mỏi.” Anh xoay cô nhìn thẳng về phía ngôi nhà với một cái vỗ nhẹ vào mông cô. “Nghĩ về chuyện này tối nay trên giường nhé.”
Katie bước vài bước ngỡ ngàng và rồi quay lại nhìn Ramon vẻ thất vọng không thể nào hiểu nổi.
Hàm răng trắng của anh lóe lên trong một nụ cười rộng biếng nhác khi anh nháy mắt với cô. “Em muốn thứ gì đó hơn thế phải không? Nghĩ về một thứ khác tuyệt vời hơn trên giường, hử?”
Katie cảm nhận được sức hấp dẫn đầy nam tính tỏa ra từ anh như thể đó là một sức mạnh ban sơ nào đó mà cô không thể nào chống cự lại được.
Giọng nói mượt như nhung của anh vang lên như chạm vào cô. “Lại đây, Katie, anh sẽ tặng nó cho em. “
Toàn thân Katie run rẩy khi cô bước vào trong vòng tay vững chắc của anh. Sự hỗn loạn mà cô vừa trải qua, những trạng thái tình cảm cuồng dại chuyển từ khao khát sang bẽ bàng rồi giận dữ và giờ là đùa cợt đã khiến cho Katie bị cuốn vào một thứ xúc cảm nguyên sơ nổ bùng trong vòng tay của Ramon quấn chặt cô vào lòng.
Điên cuồng với nhu cầu tuyệt vọng định bằng cách nào đó trấn anh Ramon và cả chính bản thân cô nữa - rằng tất cả mọi chuyện sẽ đều ổn thỏa, cô ngấu nghiến hôn anh, một nỗi đam mê cháy bỏng khiến anh rung động và vòng tay anh siết lại chặt hơn.
Ramon hôn như mưa khắp khuôn mặt cô rồi hạ xuống vùng cổ thanh nhã đáng yêu.
Và ngay trước khi anh hôn cô lần cuối, cô thoáng nghe thấy tiếng anh thì thầm. “Katie, anh yêu em.”
Tender Triumph (Tiếng Việt) Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught Tender Triumph (Tiếng Việt)