Chương 13
a người bạn băng qua lối đi bí mật và quay lại nhà máy của Tập đoàn Quái vật. Nhưng họ vẫn chưa thoát khỏi hiểm nguy! Ngay cuối hành lang, một đội đặc vụ CDA vẫn đang dò tìm manh mối.
“Chúng ta phải thoát khỏi đây ngay lập tức!” Mike kêu lên. “Rồi đến một nơi cách xa chốn này mà làm lại cuộc đời!” Cậu chạy thẳng đến một cánh cửa có gắn biển LỐI THOÁT HIỂM. “Tạm biệt, Tập đoàn Quái Vật. Tạm biệt, ngài Waternoose!”
“Đợi đã!” Sulley gọi. “Đi theo tớ nào! Tớ vừa nảy ra ý này!” Cậu xoay người và quay lại theo lối họ vừa chạy ra.
“Không, không, không, không!” Mike gào to, đuổi theo Sulley.
“Mô phỏng kết thúc. Mô phỏng kết thúc,” một giọng nói điện tử vang lên.
“Không, không, không, không!” Waternoose hét vào đám quái vật tân binh đang đứng trong phòng tập mô phỏng. “Cái gì thế này? Các cậu cần phải hù dọa lũ trẻ − không phải là ru chúng ngủ! Tôi phải nói với các cậu bao nhiêu lần nữa đây? Bí quyết chính là ấn tượng ban đầu khi các cậu tiến vào phòng lũ trẻ!”
Ngay lúc đó, Sulley lao vào phòng như một cơn lốc. Mike bám sát đuôi cậu ta. “Ngài Waternoose!” Sulley kêu lên.
“James! Đến đúng lúc lắm!” Waternoose gật gù. “Giờ hãy biểu diễn cho các quái vật này thấy hù dọa là như thế nào đi.”
“Không, thưa ngài, ngài không hiểu…” Sulley phân trần. Nhưng Waternoose đã nhấc Boo ra khỏi vòng tay Sulley và đưa cô bé cho Mike.
“Tập trung vào, tất cả các cậu,” ông nói với các tân binh. “Các cậu sắp được học hỏi một ngôi sao trong ngành hù dọa!” Đèn trong phòng mờ đi. Con rối mô phỏng một cậu bé loài người được đặt lại vị trí cũ trên giường. Boo ngọ nguậy tuột khỏi tay Mike và chạy lại đứng gần Sulley.
“Giờ hãy rống một tiếng vang dội cho chúng tôi nghe nào,” Waternoose gợi ý nhưng Sulley ngập ngừng. “Cậu còn chờ gì nữa?” Waternoose yêu cầu. “Rống lên nào!”
Sulley thở dài. Không còn cách nào khác, cậu há to miệng rống lên một tiếng khủng khiếp “GỪ…ẦMMMM!”
Con rối mô phỏng ré lên khóc thét. Boo sợ khiếp vía. Mắt cô bé ngập tràn nước. Khi đám tân binh quái vật vỗ tay hoan hô, bé chạy trốn vào góc phòng.
“Giỏi lắm, James!” Waternoose khen ngợi cậu rồi đưa các tân binh ra khỏi phòng.
Bỗng Sulley phát hiện Boo đang nấp trong bóng tối. “Boo?” Sulley nhẹ nhàng gọi. Nhưng bé lùi lại tránh xa cậu và mếu máo khóc. Boo không còn thấy Sulley là một người bạn dễ thương nữa. Giờ cậu y một con quái vật to lớn dễ sợ!
Khi Boo cố chạy đi, bé bị vấp ngã. Chiếc mũ trùm trên bộ đồ quái vật bị hất ra sau.
Waternoose thở dốc. “Đứa trẻ loài người!”
Mike cố gắng giải thích. “Thưa ngài, con bé không độc hại gì đâu. Tôi biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ, nhưng xin hãy tin tôi. Sulley và tôi đã ở với con bé suốt từ tối qua đến giờ, và chúng tôi vẫn khỏe mạnh đấy thôi. Chúng tôi đã cố tìm cánh cửa của con bé để đưa nó trở về, nhưng mọi chuyện không theo đúng kế hoạch chúng tôi đã dự tính. Không phải lỗi tại chúng tôi − kẻ có lỗi chính là Randall. Gã đã cố bắt cóc con bé. Ban đầu chúng tôi cứ nghĩ gã chỉ định gian lận thôi, nhưng chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều. Gã ta có một cỗ máy tra tấn điên khùng gì đó có thể hút lấy tiếng thét của bọn trẻ con, và gã đã định dùng cô bé đó để chạy thử máy!”
“Randall!” Waternoose kêu lên.
Trong lúc đó, Sulley vẫn đang cố đến gần Boo. Nhưng cô bé chạy ra xa cậu và trốn sau một trong những cái chân của Waternoose. Ông ta bế cô bé lên.
“Ôi, tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này,” ông thở dài. Ôm lấy Boo, ông ta tiến tới một trạm lắp cửa và nhập một dãy số vào bàn phím. “Tôi rất tiếc vì hai cậu đã bị kéo vào vụ này… đặc biệt là cậu, James. Nhưng giờ chúng ta có thể thu xếp ổn thỏa mọi chuyện vì lợi ích của công ty.” Một cánh cửa kim loại lớn hạ xuống trạm.
“Ơ, thưa ngài, đó không phải cửa của cô bé,” Sulley nói với ông ta.
“Tôi biết,” Waternoose trả lời. “Cánh cửa này dành cho các cậu đó.”
Đột nhiên Randall hiện ra trước cánh cửa kim loại. Gã mở cửa – bên kia tuyết trắng rơi đầy! Sulley và Mike há hốc mồm.
Lấy hết sức bình sinh, Waternoose tống cả hai qua bên kia cánh cửa, ngã thẳng vào thế giới loài người!
“Boo!” Sulley kêu lên khi cậu và Mike đáp xuống một đụn tuyết. Cậu nhìn lên vừa kịp lúc thấy Waternoose sập cửa lại. Sulley vội chạy đến cánh cửa. Nhưng khi mở ra, cậu chỉ thấy bao la bốn bề là tuyết trắng. Hướng mở ra Monstropolis đã bị đóng.
“Chà, ý tưởng hay ho làm sao, đi nhờ vả ông bạn già Waternoose của cậu,” Mike cấm cảu. “Quá tệ khi chính lão là chủ mưu trong vụ này!”
Sulley lờ cậu bạn đi và thử mở cánh cửa một lần nữa. Cậu chỉ quan tâm làm sao có thể quay lại cứu Boo thoát khỏi cỗ máy của Randall. Tuy nhiên, phía cửa dẫn về thành phố quái vật vẫn bị đóng.
“Lúc trước mà cậu chịu nghe lời tớ thì đâu có thế này,” Mike tức tối gào thét. Cậu nhảy xổ vào Sulley. Hai anh chàng quái vật lăn lộn trên tuyết, vung nắm đấm vào nhau.
Ngay lúc đó, một cái bóng vĩ đại phủ lên hai cậu. Cả hai ngước nhìn và chợt thấy… một con quái vật khổng lồ đầy lông lá! Mike và Sulley cùng hét tướng lên!
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật