Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sớm Đã Có Cục Cưng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14: Chương 7.2
Đ
ôi mắt có hồn của cô nhìn thật đẹp, anh nhịn không được lập tức cúi xuống bao phủ cánh môi cô, đưa lưỡi vào, từ từ nhưng kiên định giữ lấy cô. Rất nhanh, miệng lưỡi hai người quấn quít cùng một chỗ, sự đam mê và lửa tình hòa hợp bốc lên. Tim cô đập nhanh, hơi thở hổn hển, thân thể mềm mại vô thức buông lỏng hưởng ứng cùng anh; những nụ hôn sâu của anh khiến tâm hồn cô bay bổng. Ngoài anh ra, thế giới quanh cô đã không còn tồn tại nữa, cô phản ứng vụng về, hai tay vươn lên quấn chặt cổ anh; trong người như có lửa đốt.
Ung Tuấn Triển ôm cô đặt lên giường rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Cô nằm cứng ngắc ở đó, trong lòng thấp thỏm không yên.
Chỉ cần nhìn anh như thế này thôi mà cả người Vạn Tử Tẩm đã run lên rồi.
Mười năm trước cô đã cùng cơ thể này thân mật sao?
Mười năm trước, trong căn phòng tối đen, cô không nhìn thấy gì; trong chăn bông cô vô tình đụng phải một cơ thể hoàn toàn bất đồng. Cô chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh không ngừng tăng lên một cách kinh người; còn bây giờ nhìn anh…
Ông trời ơi, nếu mười năm trước trong phòng có ngọn đèn thì cô nhất định sẽ rút lui. Cơ thể cơ bắp của người đàn ông trước mắt đây cứ như có thể giết chết cô vậy.
– Sao lại nhìn anh như vậy? Hài lòng không? – anh nhìn ra trong ánh mắt mê mang kia của cô có thoáng giật mình, giống như một cô bé chưa hiểu chuyện đời.
– Hài lòng! – hai mắt cô gắt gao nhìn anh, giọng nói thì thầm, quyến rũ khiến chính cô cũng bị thứ thanh âm đầy khao khát này dọa cho sợ. Đây là giọng nói của cô sao? Ung Tuấn Triển hài lòng nở nụ cười rồi nhanh chóng kéo cô lại gần mình. Khi hai người nằm áp lên nhau trê giường, bụng của cô dán vào dục vọng đầy nam tính của anh; ngón tay anh không ngừng cọ xát bầu ngực cô. Tiếng tim đập hỗn loạn dường như đã che đi toàn bộ thanh âm khác.
Vạn Tử Tẩm khép hờ mắt lại, cảm nhận anh không ngừng hôn cô, âu yếm cô; cảm nhận dục vọng của mình đang khát cầu anh. Trời ơi! Cái đêm kích tình đầy đam mê khiến cô nhớ suốt mười năm qua cũng không đủ để cô chuẩn bị tốt cho hành động thân mật giờ phút này!
Cô rất lo lắng, anh không biết cô là ai, cũng không biết lần đầu tiên của cô đã dành cho anh, liệu anh có cảm thấy thất vọng vì cô không còn là trinh nữ?
Cuối cùng thì anh cũng chịu rời khỏi môi cô, đôi môi nóng bỏng chạy dọc từ môi tới cằm, cổ, một đường trượt xuống.
Anh say đắm hôn vùng bụng run rẩy của cô, hai bên đùi cô, không ngừng tuần tra trên da thịt mềm mại của cô. Cô như bị lạc trong thế giới nóng rực, mê muội do anh tạo ra, ngoại trừ sự âu yếm của anh thì không cảm nhận được bất cứ thứ gì khác. Mãi tới khi hai người đều bị cảm xúc, đam mê thiêu cháy…
– Tuấn Triển! – thời khắc môi anh ngậm lấy nụ hoa cứng cáp kia, cô vừa đau đớn vừa thỏa mãn thầm kêu tên anh. Thân thể ấm áp, thân mật không ngừng, cơ thể anh ép chặt trên người cô, đôi chân khép chặt của cô từ từ mở ra dưới sự vuốt ve của anh.
Khi anh tiến vào trong cô, Vạn Tử Tẩm nín thở, móng tay bấm chặt vào đầu vai anh.
Thân thể này ngoại trừ lần anh tiếp xúc thì chưa có thêm chút kinh nghiệm nào khác. Cô căng thẳng tới mức tứ chi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng. Cô không phải trinh nữ, cũng từng sinh đứa nhỏ nhưng vẫn cảm giác đau đớn một cách vô lý.
– Rất đau sao? – anh nhướng mày, do dự nhìn cô. – Không phải là đã lâu rồi.. em chưa…?
Biểu hiện như bị tra tấn kia của cô khiến anh cảm thấy mình như một kẻ xâm lược xấu xa rồi lại cảm giác như mình vừa ngắt hái được một nụ hoa mới nở.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cả người run run:
– Ừm, đã lâu không có… Mười năm rồi!
Ung Tuấn Triển mê đắm nhìn cô:
– Em lúc nào cũng khiến anh bất ngờ.
Một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người vậy mà mười năm qua chưa từng quan hệ…
Tạm thời anh bất động, để cho sự nóng ấm của cô bao chặt lấy anh, để cô làm quen với sự tồn tại của anh; mãi tới khi thấy cơ thể cô đã bắt đầu hưởng ứng cùng mình, giống như đang cầu xin thì anh mới từ từ chuyển động, và cuối cùng tiến vào thật sâu trong cô.
Vạn Tử Tẩm si mê nhìn anh, bám chặt vào hai vai anh. Ồ! Chính là thứ cảm giác này, nhưng anh luật động một cách nhịp nhàng trong cơ thể cô, ký ức như nước lũ tràn về chạy tán loạn trong lòng cô. Thì ra cô đã không thể nhớ rõ được lần đầu tiên đó, lúc này cứ như đang được làm sống dậy.
Đêm đó, anh cũng giữ lấy cô, thân thể cường tráng, to lớn không ngừng dán chặt vào cô, từng tấc da tấc thịt, khiến dục hỏa trong người cô thiêu đốt cạn.
Giờ phút này cũng như vậy nhưng khác hơn là có tình yêu.
Mười năm trước nếu chỉ là sự tiết dục của một chàng thanh niên mới lớn thì hiện tại, từng động tác của anh, từng nụ hôn của anh đều chất chứa một tình yêu mãnh liệt. Có điều niềm hạnh phúc, vui sướng đêm ấy được anh ôm ấp so ra không kém thời khắc này.
Thì ra được người đàn ông của mình yêu thương, ôm ấp lại tuyệt vời như vậy; mười năm trước, lúc làm bậy hình như cô đã quá lỗ mãng và quá can đảm rồi.
– Anh yêu em! – Ung Tuấn Triển thì thầm bên tai cô.
Tay cô lướt qua, quấn lấy thắt lưng anh, anh dịu dàng hôn môi cô, triền miên không dứt. Bàn tay lo lớn cố định mông cô, thâm nhập càng thêm sâu vào bên trong.
Cô nghe thấy từ trong cổ mình không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ, thanh âm của sự khao khát. Tay cô đan vào mái tóc dày đen của anh, hai bầu ngực dán chặt vào khuôn ngực anh, điên cuồng khát cầu anh. Anh mãnh liệt tiến lên, dẫn cô tới đỉnh điểm của khoái cảm, hai người lạc lối trong sự cuồng dã nguyên thủy nhất…
Vạn Tử Tẩm thấy hình như mình đã ngủ thật lâu, khi tỉnh lại có chút sợ hãi, nỗi sợ giống mười năm về trước.. Cô sợ khi tỉnh lại không thấy anh đâu, anh cứ thế biến mất không một dấu vết.
Cô bất an mở mắt ra, tuy cảm nhận rõ ràng mình đang gối lên khuỷu tay anh nhưng vẫn không xua tan được bất an trong lòng. Mãi tới khi nhìn thấy gương mặt say ngủ của anh thì cô mới nở nụ cười, lòng nhẹ nhõm.
Cô bước thật nhẹ nhàng xuống giường sợ làm anh thức giấc rồi khoác thêm áo ngủ. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là đi nhìn Trọng Hàm.
Phòng khách yên tĩnh, cô cẩn thận mở cửa ra, đứa nhỏ vẫn còn ngủ. Thấy vậy cô mỉm cười đóng cửa lại, gọi điện cho phục vụ phòng chuẩn bị đồ ăn sáng sau đó đi vào phòng tắm rửa, chải đầu.
Trên người cô đều là vết hôn, cái này thật ra rất quen thuộc.
Mười năm trước cũng như vậy, lúc cô tắm rửa cũng giật mình khi nhìn đầy những vết hôn trên người mình, quả thực rất dọa người. May mắn lúc đó là mùa đông nên cái áo khoác có mũ và một chiếc khăn quàng cổ đã có đất phát huy tác dụng; bằng không thì cô sớm đã bị dì phát hiện rồi.
Bây giờ thì không cần phải che giấu nữa vì hai người đã thấu hiểu nhau… Ồ, không, vẫn nên che đi, không thì khi Trọng Hàm hỏi cô có phải bị muỗi cắn không thì biết trả lời sao? Tắm xong, cô vội vàng tìm một chiếc áo cổ ặc, dùng phấn che đi những chỗ không thể che. Có lẽ vì tiếng động khi tìm quần áo quá lớn nên đã đánh thức Ung Tuấn Triển.
– Em đánh thức anh sao? – cô đóng cửa tủ quần áo lại, nhìn anh đầy xin lỗi.
Đôi mắt đen sâu của anh chuyên chú nhìn cô, tay vỗ vỗ vị trí bên người:
– Lên đây đi.
Cô nghe lời leo lên giường, ngay lập tức bị anh ấn xuống dưới người. Hơi thở đầy nam tính thổi phất qua tai cô, trong lúc vô tình cô đã chạm phải dục vọng đàn ông đã cương cứng của anh. Một bên ngượng ngùng, một bên không ngừng giãy khỏi những nụ hôn nhồn nhột của anh rơi trên cổ mình.
– Không được… Không được… Em đã gọi phục vụ phòng lên rồi, chờ lát nữa sẽ có người đưa bữa sáng lên…
Ung Tuấn Triển không thèm quan tâm, dục vọng buổi sáng đã chiến thắng tất cả. Tay anh trượt theo mạn sườn cô xuống, mơn man chiếc eo nhỏ nhắn, đôi môi nóng rực chặn chiếc miệng nhỏ nhắn lại với ý đồ phá hư thành quả trang điểm của cô. Đương nhiên, quần áo vừa được cô mặc vào cũng nhanh chóng bị anh cởi vứt đi.
– Anh sẽ cho em đủ thởi gian ra mở cửa! – anh dịu dàng chôn vùi mình vào trong cơ thể cô, còn cô chỉ kịp hô nhỏ lên một tiếng thì đã bị anh khống chế hoàn toàn.
Dù vậy anh cũng tuyệt đối không qua loa, liên tiếp tiến vào một cách dũng mãnh; mãi tới lúc cô đạt tới đỉnh cao trào thì mới phóng thích chính mình.
Anh nằm phịch xuống người cô, ôm cô, trìu mến vấn lọn tóc bên má cô, hôn nhẹ. Hô hấp của cô vẫn chưa bình phục nên chỉ có thể lẳng lặng nằm trong người anh, hưởng thụ sự thân mật tuyệt vời giữa hai người. Thứ hạnh phúc này cô đã bỏ lỡ mười năm trời; nếu mười năm trước mẹ anh không nhập viện thì anh cũng sẽ không xuống núi, nếu mười năm trước giữa hai người có kết quả…
Tiếng gõ cửa làm hai người giật nảy. Phục vụ phòng sao không thông báo qua điện thoại nội bộ mà lại trực tiếp tới gõ cửa phòng khách?
– Ai thế? – Vạn Tử Tẩm rụt rè lên tiếng hỏi.
Một giọng nói yếu ớt vang lên:
– Cô, con đói bụng, con muốn ăn sáng.
Đôi mắt Ung Tuấn Triển sáng bừng lên, vui vẻ:
– Là Trọng Hàm…
Cô lập tức bịt miệng anh lại, sợ anh lên tiếng sẽ nói ra những thứ không nên nói, sau đó vội vàng cao giọng đáp:
– Cô đã gọi phục vụ phòng đưa bữa sáng lên rồi, trước tiên con đi đánh răng rửa mặt, chờ một lát là có thể ăn.
– Dạ! – Trọng Hàm ngoan ngoãn đáp.
Vạn Tử Tẩm thở phào một tiếng, anh nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi miệng mình, thuận tiện hôn một cái, cười hỏi:
– Sao lại không cho anh lên tiếng? Chờ chút nữa Trọng Hàm cũng đi tìm anh thôi, nó nhất định sẽ cho rằng anh đã mất tích.
Cô căng thẳng nói:
– Vậy còn tốt hơn so với việc để nó biết anh đang trong phòng em.
Anh cười tươi:
– Trọng Hàm sẽ rất vui nếu biết anh ở trong phòng em. Nó với anh là nó mong em trở thành mẹ nó, nó hy vọng chúng ta sẽ kết hôn.
– Từ từ hãy nói. – cô lo lắng đáp. – Trước tiên chúng ta phải xác định xem cảm nhận thực sự của Trọng Hàm là gì, nếu không nó sẽ cảm thấy người lớn thật rắc rối. Lúc thì muốn kết hôn với người này, lúc thì muốn kết hôn với người kia. Sau này nó lớn lên sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, biết đâu lúc muốn kết hôn với chị này, lúc thì lại muốn kết hôn với em kia.
Ung Tuấn Triển không cho là đúng, hàng mày giương lên:
– Nói cứ như đang ám chỉ anh là người lộn xộn, ba phải ấy. Thực ra, em không nghĩ là chỉ cần nó không nói muốn kết hôn với học trưởng là được rồi..
Anh trừng phạt cô bằng cách cắn một ngụm bên gáy.
– Đừng có hôn nữa! Phấn của em không đủ để che chúng đi đâu! – cô cười trốn tránh đợt công kích hôn của anh. Thật đáng sợ.. đáng sợ nhưng hạnh phúc…
Ding dong ~~ chuông cửa vang lên.
– Là phục vụ phòng lên đó. – cô giật mình nhảy dựng lên.
– Tốt nhất nên để anh đi. – Ung Tuấn Triển cười giữ cô lại, áp cô nằm xuống giường rồi đứng lên chiêm ngưỡng biểu tình bối rối của cô. – Anh chỉ cần mặc quần đùi vào là được rồi, em cứ thong thả tìm cách che dấu vết hôn của em đi, chuẩn bị cho tốt rồi hãy ra nhé!
Lúc này gấp quá Vạn Tử Tẩm mới sực nhớ:
– Nhưng mà… Trọng Hàm đã dậy rồi, nó đang ở bên ngoài!
– Em không tin Trọng Hàm chấp nhận chuyện chúng ta ở với nhau sao? – anh cúi đầu hôn cô một cái, dịu dàng mà kiên định tuyên bố. – Cứ giao cho anh, chờ lát nữa anh sẽ nói với nó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sớm Đã Có Cục Cưng
Giản Anh
Sớm Đã Có Cục Cưng - Giản Anh
https://isach.info/story.php?story=som_da_co_cuc_cung__gian_anh