Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Shock Tình 2: Khúc Mưa Tan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8 Phần 3
T
ôi bị ai đó ôm chặt vào lòng. Rất chặt. Tiếng hét thất thanh của tôi cũng đủ làm cho một cơ số người giật mình. Nhưng hình như có điều gì đó lạ lắm…
Cảm giác này…
Mùi hương này…
Rất quen thuộc!
- Em trốn anh lâu quá rồi đấy…
Là giọng của Phong Trần! Là giọng của chồng tôi!!!!
Sữa Chua chính là người dẫn Phong Trần tới đây. Theo như lời thằng bé thì chồng tôi đã lật tung tất cả mọi thứ, tìm đến tất cả mọi người để hỏi và tìm tôi. Cũng may là Cà Rem nghi ngờ thái độ ấp ủng của Sữa Chua khi nói chuyện tôi bị mất tích nên mọi chuyện mới lộ ra.
Nhưng mà…
- Sao anh không gọi cho em lấy một cuộc điện thoại? Nếu như thế có lẽ anh đã tìm thấy em sớm hơn?
Tôi hờn giận hỏi anh.
- Nếu như thế thì mọi chuyện đã quá đơn giản. Anh biết anh có lỗi với em. Nên anh muốn chuộc lỗi bằng tất cả khả năng của mình.
Giọng nói của anh có vẻ đã rất mệt mỏi. Dưới ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang trong phòng, tôi nhận ra anh đã già thêm cả chục tuổi với gương mặt phờ phạc và râu mọc tia lia.
- Anh đúng là đồ điên!
Tôi òa khóc và đấm vào ngực anh thùm thụp. Mọi cảm xúc như bị nổ tung tại thời điểm đó. Sao chồng tôi lại là người kỳ lạ như thế? Vì sao cứ phải thể hiện tình cảm theo cách như thế mới được chứ? Cả hai đã phải tổn thương và mệt mỏi biết bao nhiêu…
- Anh xin lỗi. Tính anh vô tâm từ nhỏ và rất nhanh quên nếu gặp chuyện gì đó cắt ngang. Anh chưa thể thay đổi nó hoàn toàn. Nhưng dù anh vô tâm đến mấy thì anh vẫn yêu em. Anh vẫn yêu em…
Phong Trần thở mạnh và siết chặt tôi hơn. Sữa Chua biết ý nên đã chạy tọt ra ngoài. Tôi khóc no nê rồi vừa nấc vừa hỏi.
- Thế cô gái đó là ai? Sao anh dám cầm tay người con gái khác trước mặt em?
- Đó là em gái cùng mẹ khác cha với anh. Nó theo mẹ sang Mỹ sống từ nhỏ. Bây giờ mới trở về Việt Nam. Lúc trước anh và nó rất thân thiết nên nghe tin nó về anh mừng quá…
- Và anh bỏ quên vợ mình luôn chứ gì?
- Anh xin lỗi…
- Em sẽ phạt anh cả đời!
Miệng tôi thì không ngừng trách móc nhưng trong lòng thì đã nguôi ngoai từ lâu. Con gái đúng là dễ mủi lòng. Ai bảo sinh ra đã mang thân phận phái yếu. Nhưng dù gì đi nữa thì thời gian xa cách vừa rồi đã đủ để tôi nhận ra Phong Trần quan trọng với tôi đến mức nào. Và nhận ra thêm một điều quan trọng nữa là tôi đã yêu chồng mình thực sự. Một tình yêu đúng nghĩa là tình yêu. Nó đủ mãnh liệt để nổi điên trước bất kỳ cô gái nào dám xuất hiện xung quanh anh và nó cũng đủ lớn để có thể tha thứ cho anh ngay cả khi anh mắc sai lầm nghiêm trọng.
Ôi tình yêu…
Không biết sẽ còn khó khăn thử thách nào xảy ra ở phía trước. Nhưng có lẽ sau một vài sự cố nho nhỏ này thì cả tôi và Phong Trần đã rút ra được nhiều điều…
Gặp nhau là duyên phận, nhưng giữ gìn hạnh phúc của nhau là sự cố gắng của cả hai người….
Cô em chồng mới toanh của tôi có vẻ là người khó để chiều chuộng. Dù không muốn nói xấu người khác nhưng tôi phải khẳng định là con nhỏ cực kỳ tiểu thư và đỏng đảnh, y như cái tên của nó là Nhã Kiều. Một tí đứt tay cũng khiến nó la ó lên, khóc hết mấy cuộc khăn giấy. Đi chơi thể thao bị ngã trầy chân có chút xíu đã một hai đòi đi viện. Thật không hiểu bên đó con bé sống trong môi trường như thế nào mà thành ra như vậy. Đáng buồn hơn là nó có vẻ không ưa gì tôi.
- Này chị dâu xấu xí!
Tôi đến tức mà đau tim mỗi khi nghe câu này của cô em chồng.
- Có chuyện gì?
- Đi shopping với tôi không?
- Không!
- Tôi méc bà và anh là chị bắt nạt tôi.
- Thích thì cứ méc. Tôi mệt với cô rồi.
- Bà ơi!!!!
Dù đã cố tỏ ra không chịu khuất phục nhưng tôi vẫn phải cắn răng để nhịn con bé. Nếu nó làm toáng lên thì mọi bất lợi sẽ thuộc về tôi cả thôi. Phong Trần nói tôi chịu khó chiều con nhỏ một tí vì nó là một đứa trẻ đáng thương, lớn lên trong sự ghẻ lạnh của cả bố lẫn mẹ nên tính cách hơi kỳ cục. Tôi thì cũng đã cố gắng chiều nó rồi đó chứ. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Tôi lại là người không có tính kiên nhẫn. Cứ như thế này có khi tôi cũng trở thành khó chiều đỏng đảnh như nó mất!
Em chồng trong mọi trường hợp đều là một nhân tốt rất đáng sợ!
Điều đó quả không sai!
Đi theo Nhã Kiều tới mấy cửa hàng thời trang trong khu trung tâm, tôi không biết tôi là chị dâu của nó hay là osin của nó nữa. Mới chưa tròn mười tám tuổi mà đã tiêu xài quá sức hoang phí thế này thì làm sao sau nay xoay sở với cuộc sống nhỉ? Một bộ quần áo nó mua rẻ nhất cũng phải ngót nghét năm trăm ngàn. Chiếc thắt lưng nhỏ xíu và chẳng có gì đặc biệt mà con nhỏ cũng sẵn lòng bỏ ra tới hai triệu để rước về tủ đồ của mình. Không biết tiền này là tiền của nó hay tiền của ai nhưng thấy nó tiêu kiểu này ruột gan tôi cũng xót xa thay.
- Chán quá! Hôm nay chẳng mua được gì mấy.
Nhã Kiều chậc lưỡi rên rỉ làm tôi cứ gọi là bốc hỏa lên. Nó mua đồ nhiều đến mức mà tôi xách trẹo cả vai, ấy thế mà còn bảo là không mua được gì mấy. Bộ lẽ con nhỏ tính quơ hết cả cái trung tâm mua sắm này thì mới vừa lòng?
Ôi con nhà tiểu thư cũng phải xách dép đuổi theo nó về khoản ném tiền qua cửa sổ mất thôi…
Trong vòng chưa đầy bốn mươi lăm phút, Nhã Kiều đã đốt khoảng gần hai mươi triệu cho đống quần áo và phụ kiện mà tôi đang còng lưng ra để xách. Nhưng theo như con nhỏ nói thì nó còn phải mua rất nhiều thứ ở mấy tầng phía trên. Tôi nghe mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Chỉ mới một tầng mà nó đã mua sắm kinh hoàng như thế này thì vài ba tầng không biết thân xác tôi sẽ đi về đâu. Có khi là được chở vào nhà thương vì xương cốt bị gãy do chịu lực quá nhiều trong một thời gian quá dài.
Ôi em chồng ơi là em chồng…
Chen chúc nhau trong phòng thang mấy chật kín người, tôi bị tất thảy mọi người có mặt lúc đó nhìn với ánh mắt vô cùng kỳ thị. Điều đó cũng đúng thôi, khi tôi đang chiếm một diện tích quá lớn với đống đồ trên tay mình. Nhìn sang con nhỏ thì nó vẫn hí hửng như đi hội. Sao tôi lại phải chịu đựng thay cho nó như thế này chứ???
Cửa thang máy dần dần đóng lại, tôi thì cũng gần như sắp nổ tung vì chật chội và nóng bức. Bao nhiêu dây thần kinh trong đầy cứ gọi là căng cả ra. Tôi nghĩ là đã đến lúc mình không còn nhịn được nữa…
- Khoan!
Một tiếng nói lớn kèm theo một bàn tay chen vào lỗ hổng giữa hai cánh cửa thang máy làm mọi người đồng loạt nhìn. Hình như có ai đó muốn bon chen vào cái khoang thang máy đã quá tải này thì phải. Lúc đó tôi chẳng còn sức để chú ý chuyện gì xung quanh, cứ cúi xuống như một con gà đá đã quá mệt mỏi sau trận chiến, nhưng mọi thứ đã thay đổi khi một người nào đó giật hết túi xách tôi đang cầm trên tay. Ngạc nhiên và hốt hoảng, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Lại là Nhân Mỹ!
- Làm cái trò gì thế?
Tôi nói lớ ngớ.
- Hỏi thừa! Cầm dùm chứ làm gì!
Cậu ta miệng cười cười, trả lời tôi với vẻ ngang tàng vốn có.
Có vẻ như tôi đã quen quen được với cái thái độ chảnh chọe của cậu nhóc này nên cũng không tốn hơi sức cãi lại. Dù gì con trai mà biết ga lăng như thế cũng tốt. Vai tôi nó cũng đã sắp khuỵu xuống đến nơi rồi.
- Anh ấy…quen với chị à?
Giọng nói nhỏ nhẹ và yểu điệu bất thình lình của Nhã Kiều làm tôi nổi cả da gà. Ở cùng với nó cả tuần nay chưa bao giờ thấy nó nói một câu ngọt ngào với bất kỳ ai, chỉ toàn hét và la như mấy con khỉ xổng chuồng. Sự thay đổi này báo hiệu cho tôi một điều gì đó hơi bất an.
- Uh. Bạn…chị!
Thực tình tôi cũng khá khó khăn khi phát ngôn ra cái từ “bạn” đó. Vì thực tế tôi và Nhân Mỹ nói quen cũng không đúng mà không quen cũng không đúng. Tóm lại là rất phức tạp và khó hiểu.
- Em thích anh ấy mất rồi!
Con nhỏ nói thì thầm với vẻ phấn khích bên tai tôi làm một lần nữa bao nhiêu tóc của tôi phải dựng đứng lên vì dị ứng. Cái gì nữa đây??? Chưa gì mà đã cảm nắng rồi à??? Tội nghiệp con nhỏ, nó chưa biết nó đang nói cái gì đâu. Ai chứ Nhân Mỹ thì tôi nghĩ dính vào cậu nhóc chỉ có khổ và khổ mà thôi.
Thật đáng thương cho em chồng tôi…
Lên tầng tiếp theo, cửa thang máy mở ra làm bao nhiêu nín nhịn của tôi nãy giờ được giải tỏa. Sự ngột ngạt làm người tôi vô cùng khó chịu. Lại thêm sự thay đổi đột ngột của con nhỏ đứng kế bên làm tim tôi cứ rụng rời. Chờ đợi mọi người tản đi hết, tôi và Nhã Kiều mới tiến ra khỏi phòng thang máy. Nhân Mỹ cũng đi theo chúng tôi và không có dấu hiệu gì cho thấy cậu ta sẽ trả lại đống đồ trên tay cho tôi và đi tới một nơi nào đó.
- Này
Tôi cũng bắt chước giọng ngang tàng của cậu nhóc.
- Gì?
Nhân Mỹ tất nhiên sẽ hất hàm gọi lại.
- Trả đồ đây rồi đi đâu đó thì đi đi.
Tôi nghĩ mình thật là một kẻ vô ơn khi nói ra những điều đó.
- Không thích. Thích cầm như vậy thôi.
Trả lời kiểu gì mà phách lối quá.
- Đồ điên!
Tôi dư sức biết cái sự kỳ cục lục bục của cậu ta nên chẳng buồn cãi lại. Dù không biết vì sao Nhân Mỹ có mặt ở đây và vì lý do gì lại lẽo đẽo theo chúng tôi nhưng nếu cậu ta đã tự nguyện chịu khổ thì tôi không việc gì phải cản trở.
Ham đấu khẩu với cậu nhóc, tôi không để ý là từ nãy đến giờ Nhã Kiều cứ lon ton đi bên cạnh Nhân Mỹ, đôi mắt không ngừng nhìn vào khuôn mặt mà theo tôi là vô cùng có vấn đề của cậu ta với thái độ cực kỳ thích thú và quyến luyến. Một chút bực mình, tôi nói to:
- Nè em chồng, muốn mua gì thì mua đi. Sao cứ đi bên cạnh người lạ thế!
- Anh ấy là bạn chị mà. Đâu phải là người lạ.
Con nhỏ trả lời một cách đầy nữ tính và e ấp. Tôi đến ngất đi trước cái sự dịu dàng giả nai của nó mất thôi.
- Anh à. Anh bằng tuổi với chị Quân à?
Nhã Kiều mắt long lanh nhanh chóng bắt chuyện để moi tin tức về đối phương.
- Không. Thua hai tuổi.
Nhân Mỹ trả lời bằng một vẻ lạnh lùng như con thạch sùng.
- Ôi! Thế hóa ra là bằng tuổi nhau à? Ôi!!!!
Con nhỏ mừng quýnh lên như bắt được vàng. Tôi thì chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm nữa. Để mặc cho hai đứa trẻ tự do tìm hiểu nhau, tôi lẻn nhanh vào một quán ăn gần đó rồi tự thưởng cho mình một bữa ăn vặt tuyệt vời. Cũng may có Nhã Kiều nên tôi sẽ không mất nhiều thời gian tranh cãi với cậu nhóc ngang bướng ấy. Âu cũng là trong cái rủi còn có cái may.
Ngồi ăn tầm khoảng mười lăm phút, tôi phải đặt miếng khoai tây chiên xuống dĩa vì tiếng chuông điện thoại rung rùng cả người.
Là số Nhân Mỹ sao? Cậu ta với Nhã Kiều có chuyện gì rồi à???
- Al o!
- Mau tới đây đi.
- Có chuyện gì thế?
- Tới rồi biết.
- Chỗ nào?
- Gần gian áo quần Lung Linh.
Nghe giọng của Nhân Mỹ có vẻ nghiêm trọng. Gì chứ? Hai đứa mới đi với nhau chưa đầy nửa tiếng mà đã có chuyện liền. Tôi đã biết trước mà. Có khi nào Nhân Mỹ chiều lòng được con gái đâu.
Vội vã lau miệng, tôi chạy đi tìm gian hàng áo quần mà Nhân Mỹ nói. Vừa tới nơi, tôi thấy mọi sự vẫn khá là yên ắng và êm đềm, chẳng có điều gì báo hiệu là có sự việc rắc rối xảy ra cả.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Shock Tình 2: Khúc Mưa Tan
Kawi
Shock Tình 2: Khúc Mưa Tan - Kawi
https://isach.info/story.php?story=shock_tinh_2_khuc_mua_tan__kawi