Chương 13 - Cánh Rừng
icko và Septimus lôi con thuyền lên 1 bãi đá cuội trong một cái vịnh nhỏ bên bià cánh rừng. Nicko biết rõ nơi này – đây là nơi cậu vẫn neo thuyền khi đi thăm các anh của mình.
Chúng đã dong thuyền được khoảng năm dặm dọc theo dòng sông từ Lâu Đài vào lúc thủy triều đang rút. Bà Jannit cứ nằng nặc bảo Nicko lấy chiếc thuyền nhỏ buồm hình thang – loại thuyền tuyệt vời đi trên sông, có hẳn cái buồng con để phòng khi chúng phải ngủ qua đêm, nhưng Nicko hy vọng sẽ tới thẳng cánh rừng và tìm thấy trại của các anh trước khi mặt trời lặn. Cậu không có ý định đi bộ xuyên cánh rừng vào ban đêm, vì đó là nơi nguy hiểm khi màn đêm ụp xuống. Những bầy sói hoang dã lang thang qua rừng cây, vô vàn linh hồn bất an, cùng những sinh vật hiểm ác cứ lởn vởn trong không khí. Lại có những cây ăn thịt sẽ biến thành nhuững cái bẫy vào lúc đêm khuya: cành nhánh của chúng sẽ ụp xuống và đột kích nạn nhân, hút máu họ đến chết, để rồi sáng ra sẽ không còn gì sót lại ngoài một bộ xương khô khốc treo giưã những tán lá.
Đến bãi sông thì đã là chiều muộn, và Nicko biết chúng chỉ có năm tiếng đồng hồ còn ánh sáng ban ngày, theo cậu tính là dư đủ để đến trại các anh một cách an toàn.
Septimus đã không ở trong rừng từ khi nó là một lính cảm tử Thiếu sinh quân. Nó đã trải qua nhiều đêm kinh hoàng ở đó để thực hành bài tập về khuya Hành – Động – hay – là – Chết mà bọn lính con nít phải chịu đựng. Chúng sẽ bị dựng dậy vào nửa đêm và bị thảy vào nơi nguy hiểm nào đó – thường là cánh rừng.
Có hai đêm ở trong cánh rừng mà Septimus sẽ không bao giờ quên. Một là lúc thằng bạn thân nhất của nó, Con Trai 409, đã cưú nó. Khi ấy, một bầy sói quây kín Septimus và sắp sửa vồ lấy nó. Con Trai 409 đã xông đến bên cạnh, hét ầm đến nỗi trong tích tắc, con sói đầu đàn đã bối rối, và thừa lúc đó Con Trai 409 đã kéo mạnh Septimus đêsn nơi an toàn. Đêm kinh hòang thứ hai là khi Septimus không bận tâm nhiều đến chuyện bầy sói có vồ mình hay không. Đó là lúc Con Trai 409 bị rớt khỏi mạn thuyền trên đường chúng băng sông đến cánh rừng. Con sông hung hãn chảy xiết và một con sóng kinh dị đập vào thuyền Thiếu sinh quân. Chiếc thuyền vốn đã quá tải và Con Trai 409 bị hỏng chân rồi té nhào qua mạn thuyền. Kể từ đó không ai gặp lại nó nữa. Septimus đã cầu xin chỉ huy Thiếu sinh quân quay lại vớt Con Trai 409 nhưng nó bị từ chối. Con Trai 409 chỉ là một cảm tử quân như bao nhiêu đứa khác, và toàn bộ mục đích của bài tập Hành – Động – hay – là – Chết là nhằm loại trừ những phần tử “yếu đuối, sợ hãi và ngu ngốc”, như chỉ huy Thiếu sinh quân thường nhấn mạnh. Nhưng thường thì, như bọn trẻ biết, các bài tập Hành – Động – hay – là – Chết chỉ toàn loại bỏ những kẻ không may mắn mà thôi.
Khi Nicko đã hài lòng với chiếc thuyền được buộc chặt, có thể thoải mái lên xuống theo thủy triều, và khi mọi thứ trên thuyền đã được sắp xếp gọn ghẽ, cậu bèn lôi từ trong túi áo mình ra một tờ giấy rách tả tơi.
“Đây là bản đồ,” cậu nói, đưa cho Septimus “Anh Sam vẽ đấy”.
Septimus nhìn vào những đường vẽ loằng ngoằng bò qua mảnh giấy tươm bươm trông như những vệt nhớt ốc sên trên một tấm kính. “Ố,” nó buộc miệng. Nó không nghĩ đây lại là bản đồ, nhưng Nicko dường như rất tự tin.
“Được mà,” Nicko bảo đảm “Anh biết đường đi. Theo anh”.
Chẳng có gì khó khăn cho Septimus khi bám theo Nicko làm cuộc hành trình vào cánh rừng. Vùng rìa cuả khu rừng này tương đối dễ băng qua – cây cối cách xa nhau và ánh mặt trời lốm đốm chiếu qua những tàn cây cao trên đầu. Nicko đĩnh đạc đi vào một lối mòn hẹp rì, bước lẹ làng, thoắt chui vào thoắt hiện ra khỏi đám cây cối dọc theo lối mòn uốn lượn như con rắn.
Nicko cứ thế dẫn đường cho hai đứa từ từ tiến sâu vào cảnh rừng, cây lá càng lúc càng cao hơn, to hơn và mọc sát nhau hơn, ánh mặt trời nhòa dần vào những mảng tối xanh thẳm và một bầu không gian tĩnh mịch bắt đầu vây bủa xung quanh. Septimus theo sát đằng sau Nicko khi lối mòn trở nên hẹp hơn và um tùm hơn. Cả hai không ai nói tiếng nào – Nicko đang cố nhớ đường đi còn Septimus thì bận tâm với những suy nghĩ của riêng mình. Nó tự hỏi mình đang làm gì thế này, mò mẫm đi sâu vào rừng trong khi ban đầu nó đã dự tính lên đường đến vùng nông trại. Jenna lúc này chắc hẳn đã đi xa hàng dặm rồi, bên kia bờ sông.... còn nó thì ở đây, đi theo hướng ngược lại, chỉ vì đã bị Nicko thuyết phục. Sau một hồi lâu, Septimus phá tan sự yên lặng và nói, ”Anh có chắc là các anh ấy sẽ giúp mình không?”
“Chắc chớ,” Nicko đáp, “Họ là anh cuả tụi mình mà, đúng không nào? Anh em gắn bó với nhau. Dĩ nhiên, ngoại trừ Simon.”
Septimus lo lắng về việc gặp các anh mình. Nó đã đoàn tụ với gần như cả gia đình được gần một năm rưỡi, nhưng suốt khoảng thời gian đó, Sam, Edd, Erik, JoJo lại đang sống hoang dã trong cánh rừng. Silas đã hứa sẽ dẫn Septimus đi thăm bọn anh của nó, thế mà mãi vẫn chưa đi được. Khi thì bà Marcia quá bận rộn nên không để nó đi được, khi thì Silas lẫn lộn ngày và đến nhầm ngày.
“Mấy anh thế nào nhỉ?” Septimus hỏi Nicko.
“Ừm, Sam là một cây câu cá kì tài. Có thể bắt bất kì con gì anh ấy muốn. Lúc nãy anh đã nghĩ có khi nào tụi mình gặp anh ấy trên bãi không, vì đấy là một trong những nơi anh ấy hay đi bắt cá. Edd và Erik là hai cây cười. Lúc nào cũng trêu chọc mọi người và cứ đổi trò xòanh xoạch. Họ giống nhau như đúc đến nỗi anh không phải lúc nào cũng phân biệt được. Còn JoJo thì trầm lặng nhưng thông minh. Anh ấy thích thảo mộc lắm …....chắc là giống mẹ, anh nghĩ vậy”.
“Ồ,” Septimus nói, đang cố gắng hình dung ra mấy ông anh nhưng không thành công cho lắm. Nó vẫn không thể quen được việc mình là thành viên của một gia đình lớn như thế, sau khi đã trải qua mười năm đầu đời không gia đình.
“Nhưng,” Nicko nói, “anh đã nói rồi đấy, người mà chúng ta cần tìm lại là kẻ chuyên đi truy tìm, Thằng Sói.”
“Người mà mấy anh ấy tìm thấy trong cánh rừng ấy hả?”
“Ừ. Giờ nó đang sống với họ. Họ cho rằng thằng ấy đã sống với sói một thời gian, nhưng rồi lũ sói tống cổ nó đi khi nó trở nên quá to con và không còn mùi giống mùi sói nữa. Lần đầu tiên mấy anh gặp nó, tướng nó hoang dạ lắm. Nó đớp luôn vào cẳng chân Sam xong cào Erik khá nặng. Móng của nó thật kinh khủng – cái nào cái nấy dài ngoằng, vàng khè, lại cong khoằm như vuốt chim vậy. Nhưng trong trận gió bấc vừa rồi, nó đã được Edd và Erik thuần hóa vì cho nó thức ăn, giờ thì nó không còn quá ghê gớm nữa. Tuy nhiên vẫn hơi nặng mùi, nhưng mà cả đám ấy ai mà chả thế. Rồi em sẽ quen ngay thôi mà. Nhưng Thằng Sói mà truy thì giỏi chưa từng thấy. Nó sẽ dẫn đường cho tụi mình thẳng đến Jenna, điều đó là chắc chắn.”
“Nó có răng to không? Có long không?” Septimus hỏi với vẻ cảnh giác.
“À, có răng nanh vàng khổng lồ và lông rậm ở bên tay.”
“Thật à?”
Nicko xoay qua rồi cười toét với Septimus “Chớ sao!”
Sau một hồi, chúng đến một tràng trống nhỏ trong cánh rừng, và Nicko đề nghị dừng lại vài phút để xem bản đồ. Septimus tháo ba lô ra và ngay lập tức cảm thấy nhẹ bẵng đến nỗi nó tưởng như mình có thể bay lềnh bềnh trên những bụi cây.
“Ăn bạc hà không?” Nó hỏi, đưa ống Bạc Hà Nổ màu đỏ tía cho Nicko.
Nicko nhìn cái ống vẻ ngờ vực.
“Có công dụng gì?” Cậu hỏi một cách đề phòng. Nicko biết rành tất cả những mùi vị quái quỷ trong các món kẹo mứt của Septimus, và không bao giờ quên được cái lần nhai phải một trái chuối tự phục hồi, cứ hiện đi hiện lại trong miệng cậu, cho dù cậu có phun nó ra đến đâu.
“Chẳng có gì,” Septimus nói. “Chỉ là bạc hà thôi.”
“Thế thì được.”
“Xòe tay ra,” Septimus đặt vài viên bi xanh lá cây bé tẹo vào tay Nicko. Nicko ngửa đầu ra sau và ụp Bạc Hà Nổ vào miệng như thể uống 1 vốc thuốc.
“Không phải......” Septimus cảnh báo.
“Mm, ặc ….. ặc!”
“.....hét một lúc.”
“Aaa... Xộc lên mũi rồi, “Nicko lúng búng. Ba viên Bạc Hà Nổ nhỏ bắn ra khỏi mũi cậu.
“Ồ, thỉnh thoảng chúng vẫn thế mà. Đúng ra chỉ cần ngậm trong miệng và để cho chúng phát nổ. Nhưng ăn vào tỉnh ngủ luôn, đúng không?”
“Anh nghĩ mắt anh sắp lòi ra đây này.”
“Em thì thích kẹo này lắm,” Septimus lấy một ít cho mình và cất cái ống vào ba lô. “Thế thì ăn Wiz Biz nhé?” Nó hỏi.
“Em giỡn hả,” Nicko nói, nước mắt giàn giụa.
Nicko lau nước mắt, mở bản đồ của Sam ra và xem kỹ lưỡng. Sau đó cậu ngó quanh trảng trống.
“Em có thấy một cột đá ở đâu đây không?” Cậu hỏi Septimus. “Đúng ra phải có một tảng ở đằng kia.” Nicko chỉ bâng quơ đến một cụm cây. “Trông nó giống như một con chim.”
“Không phải,” Septimus nói, nó đã nghi ngờ tấm bản đồ của Sam ngay từ lúc nhìn thấy. “Nicko, chúng ta lạc rồi phải không?”
“Đâu có,” Nicko nói.
“Hừ, vậy thì chúng ta đang ở đâu?”
“Không chắc lắm,” Nicko lầm bầm. “Tốt hơn hết là cứ đi tiếp, cho đến khi tới được chỗ nào mà anh nhìn ra.”
Càng theo Nicko đi sâu vào rừng, Septimus càng cảm thấy sốt ruột. Cây cối thậm chí còn rậm rạp hơn, vài cây có thân khổng lồ và mang vẻ cổ xưa. Septimus có cảm giác bầu không khí xung quanh chúng đã thay đổi – cây lá trở nên lạ lẫm. Dường như mỗi cây mỗi khác: có cây vóc dáng hiền từ, có cây thì không. Một hay hai lần Septimus có cảm tưởng như một cái cây di chuyển nhẹ nhàng khi chúng bước ngang qua, và nó tưởng tượng cái cây xoay lại rồi nhìn chòng chọc vào hai anh em khi chúng bước tiếp. Ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất và bị thay thế bởi thứ ánh sáng xanh là lờ nhờ, thẫm xuyên qua những tàng cây ken đặc trên đầu chúng. Giờ thì đã có thể bước đi dễ hơn bởi trong ánh sáng le lói, những bụi cây thâm thấp có đỡ lộn xộn và đỡ hoang dại hơn, và hai đứa gần như toàn bước trên thảm lá rơi dày đặc. Chốc chốc Septimus lại nghe thấy tiếng nhí nhoáy và sột soạt của một sinh vật nhỏ quýnh quáng chạy trốn. Nó chẳng màng đến những âm thanh đó – nó biết đấy chỉ là bọn chuột cây hoặc lũ sói của cánh rừng, nhưng cũng có một hay hai lần nó nghe thấy tiếng cành cây răng rắc khi có thứ gì đó khá lớn xồ ra khỏi đám cây... bay là về phía chúng!
Septimus bắt đầu cảm thấy phập phồng lo sợ. Dường như chúng đã ở trong cánh rừng nhiều giờ rồi, và nó biết chắc chắn rằng ánh sáng ban ngày – như thường lệ – đang trượt dần vào cảnh tranh tối tranh sáng. Khi theo sau Nicko, nó không sao thấy được dấu vết của một lối mòn nào, và nó bắt đầu tự hỏi mình đã lạc hay chưa. Nhưng chừng nào Nicko vẫn còn bèn bi bươn qua những cụm dương xỉ xanh và úa thì chừng đó Septimus còn đi theo anh mình cho đúng bổn phận, cho tới khi chúng đến được một khoảng trống nhỏ.
Septimus dừng lại – giờ nó biết chắc là cả hai đã bị lạc. “Nicko,” nó nói, “lúc này mình đã oử chỗ này rồi. Cách đây một giờ. Nhìn này, em nhận ra cái cây bọng có đầy nấm trứng xung quanh.”
Nicko dừng lại và nhìn vào bản đồ của Sam “Tụi mình không thể lạc được,” cậu bảo, “Coi nhé, tụi mình đang ở đây.” Septimus nhìn vào chỗ ngón tay múp míp của Nicko chỉ.
“Ý anh là trên con kiến chết dí đó hả?”
“Kiến chết gì?” Nicko nheo mắt nhìn bản đồ, giờ đã khó nhìn trong ánh sáng lù mù. Sau ít giây săm soi tờ giấy bẩn thỉu, Nicko nói, “Ồ, đúng là có con kiến chết dí đó.”
“Chúng mình bị lạc rồi phải không?” Septimus nói.
“Ồ không, anh không nghĩ vậy. Nhìn này, anh đồng ý có lẽ đó là một con kiến nhưng tụi mình vẫn còn ở trên lối mòn này. Và nếu tụi mình đi dọc theo... đây... nhìn này, thì sẽ đến trại. Thật tình, Sep à, chúng ta sắp tới nơi rồi đó.”
Hai đứa lại lên đường, với Septimus miễn cưỡng theo sau. Một lúc nữa nó lại nói, “Lúc nãy chúng mình cũng đã ở đây rồi, Nik. Mình đang đi vòng vòng đấy.”
Nicko dừng lại và mệt phờ, dựa vào một thân cây. “Anh biết, Sep. Anh xin lỗi. Tụi mình bị lạc rồi.”
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công