Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Rebecca (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10.2
F
rank Crawley thân mến, đầy nhã ý và quan tâm. Tôi hầu như tin anh. Nhưng thực tâm, tôi không phải là con ngốc.
- Anh sẽ hỏi ý kiến Maxim về buổi dạ hội chứ, Frank?
- Tại sao không đích thân bà hỏi?
- không, không, tôi không muốn.
Chúng tôi lặng im và tiếp tục đi trên đường. Bây giờ tôi đã thắng được nỗi gớm ghiếc của tôi phải nói đến tiêu đề Rebecca, lúc này trước mặt bà vợ ông mục sư, bây giờ với Frank Crawley, tôi lại còn muốn tiếp tục nói nữa. Tôi cảm thấy một sự khoái trí kỳ lạ, nó tác động đến tôi như một chât kích thích. Tôi biết rằng chỉ trong vài phút nữa tôi sẽ phải nhắc tới.
- hôm vừa rồi tôi ra bãi biển, chỗ đập chắn sóng. Con Jasper tức giận cứ sủa mãi con người có cặp mắt đần độn.
- Chắc là bà nói đến Ben. - F nói với vẻ trở lại tự nhiên. - hắn lúc nào cũng lang thang ở đấy. hắn là một người tốt, bà không nên sợ hắn. hắn không làm hại đến một con ruồi.
- không, tôi có sợ hắn đâu! - Tôi nói và ngừng lại một lát, ngân nga như một điệp khúc để lấy lại khí thế rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp. - Tôi sợ rằng căn nhà đó rồi sẽ đổ mất. Tôi đã vào đấy ddeer kiếm một sợi dây buộc con Jasper. Những đồ sứ đang bị hủy hoại, những quyển sách cũng vậy. tại sao người ta cứ để thế? thật đáng tiếc.
Tôi biết là F không trả lời tôi ngay. Anh cúi xuống buộc lại dây giày. Tôi làm ra vẻ quan sát một chiếc lá trong bụi cây.
- Tôi nghĩ rằng Maxim đang muốn thu xếp một vấn đề j đó tại đấy. - F nói và vẫn cúi xuống chiếc giầy.
- Tất cả những thứ đó đều thuộc về R.?
- vâng.
Tôi ném chiếc lá đi và ngắt một chiếc khác, tôi quay nó trong các ngón tay.
- Bà ta dùng căn nhà nhỏ ấy làm j? Tôi thấy nó trang bị đầy đủ đồ đạc. Nhìn bề ngoài tôi tưởng nó là kho chứa tàu thuyền.
- Thoạt tiên nó chỉ là kho chứa thuyền, F nói với vẻ căng, khó nhọc, giọng của kẻ không thú vị nói đến đề tài này. - Thế rồi, thế rồi bà ta đã thay đổi nó, mang bát đĩa và đồ đạc đến.
Tôi thấy vẻ kỳ quặc trong cách anh nói “bà ta” Anh không nói R., cũng không nói bà Winter, như tôi tưởng.
- Bà ta có hay tới đây luôn không?
- Có đấy, tới luôn, để tổ chức cắm trại dưới trăng và…đại loại như vậy.
Chúng tôi vẫn cứ tiếp tục đi, tôi vẫn ngân nga khẽ.
- Cắm trại dưới ánh trăng! - Tôi nhiệt liệt nói, - hẳn là thú vị lắm! Anh có tới dự không?
- Vài ba lần.
Tôi làm ra vẻ không nhận thấy vẻ gớm ghiếc phải trả lời câu đó
- Chiếc phao nhỏ cắm ở chỗ bến nhỏ kia làm gì?
- Để buộc tàu.
- Tàu nào?
- Tàu của bà ta.
Một đà kỳ lạ thúc đẩy tôi. cần phải tiếp tục hỏi nữa. Tôi biết là F. không muốn nói tới vấn đề đó, nhưng dù ái ngại cho anh ta và bực về sự liều lĩnh của mình, tôi vẫn cần phải tiếp tục, tôi không thể im lặng được.
- Tầu ra sao? Có phải là chiếc mà bà ta đã chết đuối cùng với nó?
- Vâng, nó đã đắm và chìm nghỉm. Bà ta đã nhảy ra ngoài.
- Loại tàu như thế nào?
- Vào khoảng ba tấn với một phòng nhỏ.
- Tại sao nó đắm? - Tôi vẫn còn hỏi.
- Có thể vì gió trong vịnh.
Tôi nghĩ đến biển xanh ấy lốm đốm sóng bạc mà tôi đã nhìn thấy từ trên sân thượng. Tôi tự hỏi gió có đột nhiên nổi lên, tầu chao đi và cánh buồm rách.
- Tại sao người ta không đến cứu được?
- Có ai trông thấy tai nạn đâu, chẳng ai biết là bà ta ra biển.
Tôi cẩn thận không nhìn anh, anh có thể nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt tôi. Tôi vẫn vứ towngr là sự việc đã diễn ra trong cuộc đua thuyền, ở đây còn có nhiều tầu khác và nhiều người nom thấy, đứng từ trên những tảng đá cao. Tôi không biết bà ta chỉ có một minh, hoàn toàn một mình trong vịnh.
- Ở nhà, mọi người phải biết chứ?
- Không, bà ta thường đi một mình như vậy và về nhà vào bất kỳ giờ nào, ban đêm ngủ tại căn nhà nhỏ ấy tại bãi biển.
- Bà ta không sợ à?
- Sợ? Bà ấy chẳng sợ gì cả.
- Thế… thế bà ấy đi một mình như vậy mà Maxim không nói j à?
Anh ngừng một lát rồi mới nói:
- Tôi không biết, và tôi có cảm tưởng đó là lòng quảng đại của ông đối với ai đó, đối với R hoặc đối với chính bản thân mình. thật kỳ lạ! Tôi chẳng biết nghĩ sao.
- Sau khi tàu đắm, bà ấy cố gắng bơi vào bờ chứ?
- Vâng.
Tôi trông thấy con tàu nhỏ tròng trành rồi chìm nghỉm trong một cơn gió xoáy. Trong vịnh lúc đó phải tối trời lắm. bờ biển có thể là rất xa đối với người bơi lội.
- Bao nhiêu lâu sau người ta mới tìm thấy xác?
- Khoảng hai tháng.
Hai tháng. Tôi cứ tưởng người ta tìm được xác chết đuối sau hai ngày, thủy triều sẽ đưa nó lên bờ.
- Người ta tìm thấy nó ở đâu?
- Gần Edgecombe, cách đây bốn mươi dặm.
hồi tôi lên bảy tuổi, tôi có qua mấy vụ nghỉ hè ở Edgecombe. Nơi đó lớn lắm, có một cái đập và những con lừa. tôi đã đc cưỡi lừa đi chơi trên bãi biển.
- Lâu như thế rồi tại sao người ta biết được là bà ấy?
Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại im lặng trước mỗi câu nói như để cân nhắc từng lời. Anh ta yêu bà ấy chăng nên mới xúc động đến thế?
- Maxim đã đi tới đó để xác minh.
Và bỗng nhiên tôi không còn muốn hỏi anh nữa. Tôi cảm thấy mỏi mệt, mỏi mệt và chán ngán về mình. Tôi làm như những kẻ tò mò với hy vọng được thấy nạn nhân là do một tai nạn. Tôi tự chán ghét mình. Những câu hỏi của tôi là đê tiện, là hèn hạ. hẳn là F khinh tôi lắm.
- Lối đi này sao mà dài thế? - tôi nói- nó làm tôi nhớ đến lối đi vào rừng trong một câu chuyện kể của Grimm, anh cũng biét, lối đi mà haògn tử bị lạc. Nó vẫn cứ dài hơn người ta tưởng, cây cối sao mà rậm rạp và tối tăm thế!
- Vâng, hiếm có lối đi như vậy.
Tôi cảm thấy trong giọng nói của anh vẫn có vẻ thận trọng, lo ngại đến những câu hỏi mới. giữa chúng tôi có một sự khó chịu khó mà giấu nổi. Tôi phải đánh tan nó đi, dẫu có phải xấu hổ.
- Anh F, tôi biết là anh nghĩ gì. Anh không thể hiểu được tại sao tôi lại hỏi anh những câu hỏi đó. Anh cho là tôi bằn tiện và tò mò một cáh bệnh hoạn. Khôngphải như thế đâu, tôi xin thề với anh. chỉ tại vì đôi khi tôi tự cảm thấy mình lép vế quá… cuộc sống ở Manderley đối với tôi rất mới mẻ, không phải như cách mà tôi đã được nuôi dưỡng. Khi tôi đến thăm người ta, như buổi trưa hôm nay, tôi biết là mọi người quan sát tôi và tự hỏi làm sao tôi có thể giải quyết được vấn đề. Tôi tin chắc là họ nói: “Làm sao mà Maxim có thể tìm đến chị ta?” và, anh F ạ! Tôi cũng tự hỏi tôi thế, và tôi cũng nghi ngờ cả tôi, và tôi bị ám ảnh bởi ý nghĩ ghê rợn là lẽ ra tôi không nên bao giờ lấy Maxim và chúng tôi sẽ không bao giờ được sung sướng. Anh biết không, mỗi khi tôi gặp một người mới, tôi biết anh ta cũng nghĩ như những người khác: “Chị ta khác hẳn R”
Tôi im lặng thở hổn hển, hơi xấu hổ vì đã quá bộc lộ, và cảm thấy dù sao bây giờ tôi cũgn đã quá đà rồi. F quay lại tôi, anh có vẻ lo lắng và bối rối.
- Bà không nên nghĩ như vậy. về phần tôi, tôi không thể nói với bà là tôi sung sướng biết bao thấy bà lấy ông Maxim. cuộc đời của ông ấy sẽ thay đổi hết tất cả. Tôi tin chắc rằng bà sẽ thành công tốt đẹp. Theo ý kiến tôi…rất là tuyệt diệu gặp đượo một người như bà, hoàn toàn chưa biết gì về Manderley. Va nếu những người láng giềng có cảm tưởng phê phán bà là…là… họ không thiếu táo bạo, có thế thôi. Tôi chưa nghe thấy một lời phê phán nào về bà, và nếu tôi có nghe thấy, tôi sẽ làm không còn có thế nữa.
- Anh rất tốt, F! - Tôi nói và rất được an tâm, - Cần phải nói với anh là tôi rất ngốc nghếch với mọi người. Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều người, và mỗi khi có khách, tôi tự hỏi phải làm thế nào…làm thế nào được như Manderley trước kia, khi mà ở đó có một người sinh ra và lớn lên để làm việc đó, và làm chẳng chút khó nhọc. Và hàng ngày tôi nhận thấy tôi thiếu lòng vững tin, thiếu sắc đẹp thiếu trí thông minh, trí tụê. tất cả những đức tính cần thiết cho một người phụ nữ…và bà ấy có cả. chẳng còn làm được j nữa, a F.
Anh không trả lời. anh tiếp tục có vẻ khổ sở. Anh rút khăn múi xoa hỉ mũi.
- Không nên nói như thế, thưa bà!
- Tại sao? Như thế không đúng sao?
- Bà còn có những đức tính còn hơn thế nhiều. Có lẽ tôi qúa mạnh dạn nói với bà như vậy. Tôi chưa được hiểu bà nhiều. Tôi còn độc thân và chưa hiểu phụ nữ lắm. ở Man này, tôi sống một cuộc sống rất thanh thản như bà biết, nhưng tôi tin rằng lòng tốt và trung thực của người phụ nữ quý hơn trí tuệ và sắc đẹp rất nhiều cho người chồng.
F rất kích động, anh hỉ mũi lần thứ hai. Tôi tự hỏi tại sao anh lại mủi lòng vì thế. Tóm lại tôi chưa nói nhiều với anh, tôi mới chỉ thú thật lòng thiếu tự tin ở tôi so với R. Nhưng bà ta phải có những đức tính ấy mà anh cho là tôi không có. Bà ta phải tốt và trung thực nên mới nhiều bè bạn như thế, mới thu được nhiều cảm tình như thế. tội nghiệp F. Và chị Béa thấy anh tẻ nhạt và phê phán anh chẳng có gì để nói.
- Tôi tin chắc rằng ông Maxim… anh ấy nói rồi lưỡng lự- Tôi tin rằng ông Maxim sẽ rất buồn, rất đau lòng nếu biết được ý nghĩ của bà. Tôi tin chắc rằng ông ấy chưa hề biết tí gì.
- Anh sẽ không kể với Maxim chứ? - Tôi vội nói.
- Không, lẽ tất nhiên. Bà cho tôi là người thế nào? nhưng xin bà hãy nghe tôi, tôi hiểu rất rõ ông và tôi đã thấy ông trong nhiều trạng thái tinh thần khác nhau. nếu ông ấy biết là bà lo lắng vì quá khứ, sẽ làm ông khổ tâm hơn bất kỳ gì. Ông ấy bây giờ rất khá, vẻ tươi tỉnh. Bà Béa hôm vừa rồi đã nói rất đúng rằng năm ngoái ông ấy gần như suy sụp về thần kinh, mặc dù nói trước mặt ông ấy là không tinh ý. Chính bà đã đem lại cho ông những điều tốt đẹp ấy. Bà trẻ và tươi tắn, và… và biết điều, bà không có liên hệ gì với quá khứ ở đây. Thưa bà, bà hãy quên tất cả đi, quên tất cả như ông nhà, và cảm ơn Chúa, như tất cả chúng tôi. Không một ai trong chúng tôi muốn sống lại quá khứ đó. Ông Maxim hơn ai hết. Và chính bà hãy hiểu ông ấy và tách ông ấy ra cho chúng tôi. Không nên để chúng tôi trở lại đấy.
Chắc chắn là F nói có lý. F thân mến, người bạn, người đồng minh của tôi! Tôi đã rất ích kỷ, rất đa cảm, bị giày vò bởi niềm tự ti mặc cảm.
- Tôi cảm thấy sung sướng hơn, sung sướng hơn nhiều. Và anh sẽ là người bạn của tôi, mặc dù thế nào phải không F?
- Vâng, chắc chắn!
Chúng tôi đi tới đầu con đường tối và ra tới nơi có ánh sáng. Những cây sơn lựu bao quanh chúng tôi, mùa của chúng sắp qua rồi, sắp sửa héo hắt. Tháng tới, hoa sẽ rụng từng cánh một và những người làm vườn sẽ tới hốt chúng đi. sắc đẹp của chúng mau tàn. Tôi nói.
- Anh F, trước khi vĩnh viễn kết thúc vấn đề này, anh có đảm bảo hứa với tôi sẽ trả lời thật thành thực không?
Anh nhìn tôi với vẻ hơi hoài nghi:
- Như vậy không được đúng lắm! Bà có thể hỏi tôi một vấn đề mà tôi không thể trả lời được.
- Không, không phải loại vấn đề đó mà tôi đặt ra cho anh. Không có gì là mật thiết hoặc thuộc cá nhân.
- Nếu vậy được. Tôi sẽ cố gắng.
Tôi rẽ vào một lối và Man đã hiện ra trước mặt chúng tôi, trong sáng và thanh bình giữa những tấm thảm cỏ của nó và vẫn cứ làm tôi phải ngạc nhiên như mọi khi bởi vẻ cân đối hoàn hảo, duyên dáng và giản dị của nó.
Mặt trời làm lấp lánh những ô kính nhỏ trên các cửa sổ, và toả một ánh hung dịu dàng lên những bức tường đá phủ một lớp rêu. một cột khói mảnh bốc lên và lượn sóng trên lò sưởi thư viện. Tôi nhấm móng tay cái và nhìn F bằng cạnh mắt.
Tôi thản nhiên hỏi:
- Xin anh cho biết, R đẹp lắm phải không?
F im lặng một lát, tôi không trông thấy mặt anh. Anh đang nhìn ra xa phía ngôi nhà, rồi nhẹ nhàng nói:
- Vâng. Theo tôi đó là người đẹp nhất tôi từng thấy.
Chúng tôi trèo lên các bậc thềm, đi vào hành lang và tôi bấm chuông gọi đem trà.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Rebecca (Tiếng Việt)
Daphné Du Maurier
Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier
https://isach.info/story.php?story=rebecca_tieng_viet__daphne_du_maurier