Chương 14: Muốn Đẩy Phó Bí Thư Khâu Đi, Không Dễ Dàng Như Vậy Đâu.
n cơm xong, buổi chiều Phạm Hồng Vũ chính thức đi làm. Sau khi tan ca, Phạm Hồng Vũ trở về đại viện Huyện ủy, dự định lấy mấy bộ quần áo để về nhà máy.
Điều kiện của nhà tập thể nhà máy, đương nhiên là sẽ không được ở phòng riêng giống như ở Đại viện Huyện ủy. Phạm Hồng Vũ tự nhủ, những ngày tiếp theo của mình sẽ khó khăn đây. Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì, ở nhà, ngày nào cũng giáp mặt, nhìn thấy vẻ buồn bã của ba mẹ, cảm giác rất không thoải mái.
Cứ trốn ở trong nhà máy, mắt không nhìn thấy thì trong lòng cũng đỡ thấy phiền.
Điều khiến Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên chính là, trở về nhà lần này, Quản Lệ Mai lại tỏ ra rất vui mừng, nói:
- Hồng Vũ, hôm nay con đi làm rồi à?
Hắn bị điều từ Văn phòng Địa ủy đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp, việc như vậy đương nhiên không thể giấu được ba mẹ. Bất luận như thế nào, Thái Dương sẽ gọi điện cho Phạm Vệ Quốc để thông báo tình hình.
Quan hệ giữa Thái Dương và Phạm Vệ Quốc từ trước tới nay đều rất tốt.
Mọi người đều là cán bộ mà Khâu Minh Sơn tín nhiệm.
- Vâng ạ, mẹ, con đã đi làm rồi, ở ban Nhân sự, cùng phòng với chú Vương và Kiều Phượng.
Quản Lệ Mai cười nói:
- Thế thì tốt rồi, lão Vương là người rất tốt...
Nói đến đây, Quản Lệ Mai do dự một chút, sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên Kiều Phượng....Hồng Vũ à, con là con trai, lại còn trẻ, chú ý đừng có gần gũi quá với đồng nghiệp nữ nhé. Ảnh hưởng không tốt đâu.
Phạm Hồng Vũ chỉ cười.
Hắn hiểu ý của mẹ.
Những người con gái bình thường thì chẳng sao, nhưng danh tiếng của Kiều Phượng không được tốt cho lắm. Quản Lệ Mai lo rằng nếu như giữa Phạm Hồng Vũ và Kiều Phượng xảy ra chuyện gì thì sẽ có ảnh hưởng rất xấu, mà Phạm Hồng Vũ lại trẻ tuổi như vậy, tương lai còn dài, nếu như quá gần gũi với những đứa con gái như Kiều Phượng, thì sẽ làm hỏng đi danh tiếng của hắn. Hơn nữa, chẳng may bị Kiều Phượng quấn lấy thì sẽ hỏng hết chuyện.
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con biết mà,
Thế thì được. Thôi, con đi rửa chân tay đi, đợi Hồng Thái về là ăn cơm thôi.
- Phạm Hồng Thái là em gái của Phạm Hồng Vũ, năm nay mười sáu tuổi, đang học cấp ba.
Phạm Hồng Vũ đi vào rửa tay xong, liền hỏi mẹ:
- Mẹ, ba đâu rồi ạ? Ba không về ăn cơm à?
- Ba con đi địa khu rồi?
- Đi địa khu? Đi họp hay sao hả mẹ?
Quản Lệ Mai chần chừ một chút, sau đó gật gật đầu.
Phạm Hồng Vũ biết, Phạm Vệ Quốc đi địa khu, có lẽ không phải là đi họp. Việc này của hắn có lẽ đã trở nên nghiêm trọng rồi, Lương Quang Hoa chưa tìm ra kẻ “đứng đằng sau” chuyện này thì e rằng vẫn chưa chịu buông tha.
Vốn việc Phạm Hồng Vũ sửa bài viết của Khâu Minh Sơn đối với Lương Quang Hoa không phải là việc xấu gì. Tư tưởng của bài viết, Lương Quang Hoa cũng đã nhiều lần nhấn mạnh. Khâu Minh Sơn “thay đổi lề lối”. chứng mình tính chính xác của Lương Quang Hoa càng cao, cho nên Lương Quang Hoa phải là người vui mừng mới đúng.
Mấu chốt ở chỗ, đây không phải là ý của Khâu Minh Sơn, mà là của Phạm Hồng Vũ. Đây chính là vấn đề, Lương Quang Hoa thân là Bí thư Địa ủy, không thể tha thứ cho một cấp dưới có một “thế lực đen” đứng sau như vậy. Hôm nay dám sửa bài viết của Khâu Minh Sơn, không biết ngày mai sẽ còn làm ra việc gì nữa.
Nhân vật quyền lực không thể chấp nhận được việc, dưới sự “thống trị” của mình lại có một thế lực lớn hơn mình tồn tại.
Trước kia quan hệ giữa Khâu Minh Sơn và hắn luôn khiến cho Lương Quang Hoa canh cánh trong lòng, giờ đây lại mọc ra một “thế lực đen” hiểm ác nữa thì có thể chịu nổi sao?
Phạm Vệ Quốc là bố của Phạm Hồng Vũ, đương nhiên sẽ trở thành mối nghi ngờ lớn nhất.
Thấy Phạm Hồng Vũ thất thần, Quản Lệ Mai liền an ủi:
- Hồng Vũ à, con đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chuẩn bị ăn cơm thôi. Cứ vui vẻ mà sống.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, ngồi xuống chỗ bàn ăn cơm.
Một lát sau, Phạm Hồng Thái về nhà. Cô bé mặc một bộ đồ thể thao giản dị, mái tóc ngang vai khiến cô trở nên hoạt bát đáng yêu hơn. Vừa mới đẩy cửa vào nhà cô bé đã lên tiếng:
- Anh hai, anh đi làm rồi à, thật tốt quá.
Đối với đứa em gái này, Phạm Hồng Vũ vẫn rất quý mến, lập tức cười gật đầu.
Không khí của bữa cơm rất hòa hợp, Quản Lệ Mai rang một đĩa thịt gà lớn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Phạm Hồng Vũ, miệng nói:
- Hồng Vũ, con đang tuổi lớn, ăn nhiều vào một chút.
Thậm chí ngay cả Phạm Hồng Thái cũng gắp thức ăn cho hắn.
- Mẹ…
Sống mũi Phạm Hồng Vũ có chút cay cay.
Hắn biết, trong lòng Quản Lệ Mai lúc này đang rất dày vò. Con trai bị giáng chức, tiền đồ của chồng có thể sẽ gặp chắc trở, bà không thể không nóng lòng được. Lúc này, mẹ vẫn không một câu trách cứ hắn, mà ngược lại còn lo lắng quan tâm cho hắn như vậy, thật khiến cho áp lực trong lòng hắn trở nên quá lớn.
Người thân thì mãi vẫn là người thân, gia đình vẫn mãi là gia đình, bất kể bên ngoài có sóng gió thế nào, thì gia đình và người thân mãi mãi là nơi mà hắn cảm thấy bình yên nhất.
Đến đứa em gái mười sáu tuổi cũng rất hiểu chuyện, không động đến chuyện “thương tâm” của hắn.
- Hồng Vũ, mẹ vẫn phải nhắc con rằng, đừng có suy nghĩ quá nhiều, làm việc cho thật tốt, sống một cuộc sống vui vẻ…
Quản Lệ Mai nhìn ra được tâm tư của con trai mình, khẽ cười nói.
- Haiz, mẹ, mẹ ăn thịt gà đi, Hồng Thái, em cũng ăn đi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó gắp thịt gà cho mẹ và em gái.
Phạm Hồng Vũ vốn định cơm nước xong thì trở về nhà máy, Hạ Ngôn vẫn đang đợi hắn đi trượt pa-tanh. Thời điểm năm 1986, ở phố huyện căn bản không có trò giải trí gì, năm ngoái ở Đại Kiều có xây một sân trượt pa –tanh, lập tức trở thành nơi tụ tập của giới trẻ. Bất kể là ngày hay đêm thì người đến vẫn rất đông, việc kinh doanh ở đó vô cùng tấp nập.
Tuy nhiên, hiện tại Phạm Hồng Vũ đã thay đổi chủ ý, hắn quyết định ở nhà đợi Phạm Hồng Vũ trở về, hỏi tình hình địa khu một chút rồi tính sau.
Cơm nước xong, Phạm Hồng Thái đi vào phòng học bài, Quản Lệ Mai thu dọn bát đĩa, sau đó đi ra phòng khách xem ti vi. Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh mẹ, cùng xem bộ phim “ Thiên Long Bát Bộ chi Lục Mạch Thần Kiếm “ của HongKong sản xuất năm 1982, nhìn thấy cảnh quay và dàn diễn viên, Phạm Hồng Vũ chẳng có chút hứng thú nào, còn Quản Lệ Mai thì lại xem rất chăm chú.
Khoảng tám giờ tối, Phạm Vệ Quốc mới về nhà với vẻ mặt mệt mỏi.
- Ba, ba đã về rồi ạ.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đứng dậy, đi ra đón ba, xách giúp ông chiếc cặp công văn.
Quản Lệ Mai cũng đứng dậy:
- Anh, chắc anh chưa cơm nước gì đúng không? Em đi hâm nóng thức ăn cho anh nhé.
Phạm Vệ Quốc lắc đầu, nói:
- Anh ăn rồi, Phó bí thư Khâu mời anh đi ăn.
Ánh mắt của Quản Lệ Mai lập tức sáng lên, vui mừng nói:
- Phó bí thư Khâu mời anh đi ăn?
Đây chính là một thông tin tốt.
Tuy rằng Quản Lệ Mai bề ngoài luôn bình tĩnh để động viên con, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng. Người phụ nữ nào mà không quan tâm đến sự nghiệp của chồng con chứ?
Phạm Hồng Vũ ‘ừ’ một tiếng, không nói gì thêm nữa, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế salon, sau đó đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, vẻ mặt trông rất mệt mỏi.
Trong lòng Quản Lệ Mai bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm bất thường, tuy nhiên vẫn cố nén trong lòng, đi rót cho Phạm Vệ Quốc một cốc trà, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Ba, có phải Bí thư Lương tìm ba không?
Phạm Hồng Vũ trực tiếp hỏi.
Phạm Vệ Quốc ngồi thẳng thân mình, liếc nhìn con trai môt tiếng, khẽ vuốt cằm.
- Vậy, Bí thư Lương nói gì vậy anh?
Quản Lệ Mai vội vàng hỏi.
Phạm Vệ Quốc cười khổ nói:
- Hi hi, Bí thư Lương nghi ngờ anh đứng sau lưng chỉ đạo Hồng Vũ.
Quản Lệ Mai không kìm nổi, liền kêu lên:
- Sao lại như vậy chứ? Việc này anh còn không biết cơ mà…Hồng Vũ, con có giải thích rõ với Bí thư Lương không?
Phạm Hồng Vũ cười nhạt nói:
- Mẹ, căn bản là không có chuyện gì xảy ra cả. Bài viết đó con không sửa, mà là do Phó bí thư Khâu tự viết, con chỉ giúp ông ấy gửi bản thảo thôi.
Quản Lệ Mai lập tức mở to hai mắt nhìn, có chút khó hiểu.
Trước đó không lâu không phải Phạm Hồng Vũ đã thừa nhận chuyện này rồi sao? Sao bây giờ lại phủ nhận như vậy?
Phạm Vệ Quốc nhướn mày, hỏi:
- Bí thư Lương đã trực tiếp hỏi con?
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ chắc chắn đáp.
- Con trả lời ông ta như vậy?
- Vâng!
- Hồng Vũ à, không phải con nói bài viết đó là do con sửa hay sao? Sao lại…
Quản Lệ Mai hoàn toàn không hiểu ra sao cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, bài viết này hiện tại cũng đã được đăng trên “Quần Chúng nhật báo” rồi.
- Hả?
Quản Lệ Mai giật mình, đã có chút hiểu sự “lật lọng” của con trai mình rồi.
Quần Chúng nhật báo là tờ báo lớn của Đảng, nếu bài viết đó đã được đăng với danh nghĩa của Khâu Minh Sơn mà giờ nói nó là bút tích của Phạm Hồng Vũ thì nó còn ra cái gì nữa.
Bí thư Lương không buông tha chuyện này, ý đồ lớn nhất e rằng không phải ở điểm này. Bất luận Khâu Minh Sơn có tư tưởng hay quan niệm như thế nào, đối với Lương Quang Hoa mà nói đều không quan trọng, điều quan trọng chính là, Khâu Minh Sơn đã tạo ra một sự uy hiếp đối với ông ta.
Nếu như có thể đẩy được Khâu Minh Sơn ra khỏi địa khu Ngạn Hoa, thì đó mới điều hợp với tâm ý của Lương Quang Hoa.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm nói:
- Việc này, Phó bí thư Khâu có biết hay không?
- Biết ạ!
Phạm Hồng Vũ đáp.
Phạm Vệ Quốc lại dựa vào ghế sô pha, lấy bao thuốc trong túi áo ra, Phạm Hồng Vũ vội vàng châm lửa cho ba. Phạm Vệ Quốc hít từng hơi, trầm ngâm một hồi không nói gì. Đến khi hút xong điếu thuốc, ông mới ngồi thẳng người dí đầu thuốc vào trong gạt tàn, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Hồng Vũ, con nhất định phải nhớ cho kỹ, con không sửa bài viết đó. Bất kể ai hỏi tới, con cũng phải trả lời như vậy, biết chưa?
- Con biết rồi.
Phạm Hồng Vũ đáp, sau đó nhẹ nhàng cười.
- Ba, ba yên tâm đi. Bất kể là ai, nếu như muốn đẩy Phó bí thư Khâu ra khỏi Địa khu Ngạn Hoa thì đều không dễ dàng đâu.
Phạm Hồng Vũ thân mình khẽ động, hai hàng lông mày lại dựng lên, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối