Chương 14 Cái Kính Lọc Màu
a đến đường cái, tôi hỏi anh Đông:
- Bây giờ mình làm gì hả anh?
Anh Đông mỉm cười:
- Về nhà! Sáng mai em đến gặp anh ở phòng thí nghiệm.
Nhớ đến bức ảnh nổi mà Xu Xu và Quách Tĩnh vừa cho mượn tôi lại hỏi:
- Thế còn bức ảnh nổi! Anh phải xem chứ!
- Phải! Đêm nay anh thử nghiên cứu xem sao...
Tôi biết anh Đông bao giờ cũng bí mật đến phút chót nên tôi không hỏi nữa. Trước khi chia tay tôi dặn anh Đông:
- Nếu anh có khám phá được điều gì mới anh nhớ điện thoại cho em hay nhé!
Anh Đông khẽ gật đầu.
Tối hôm đó, tôi mộng thấy toàn rồng, thỏ và chuỗi hạt ngọc. Sáng dậy, tuy mệt nhoài, tôi cũng cố gắng xin phép ba má tôi đến nhà anh Đông. Tôi thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc mắt ngó đăm đăm vào bức ảnh nổi. Nhìn cặp mắt của anh tôi biết đêm qua anh không ngủ và anh đã đấu vật với bí mật của bức ảnh này. Thấy tôi anh chỉ lúc lắc đầu và không nói gì hết. Anh đang suy nghĩ dữ dội, cạnh anh, có một lô kính lọc đủ màu sắc. Tôi cầm một cái màu đỏ lên xem. Thình lình, anh Đông thở dài và nói với vẻ hết sức chán nản:
- Anh chả tìm thấy gì cả! Anh dùng cả kính hiển vi cũng thất bại luôn.
Ngạc nhiên, tôi hỏi:
- Anh dùng kính hiển vi làm chi vậy?
- Bộ em không biết vi điểm sao?
- Vi điểm! Cái đó là gì vậy anh!
- Hiện nay, tất cả các tổ chức bí mật đều dùng vi điểm. Khi có một điều gì bí mật, bản đồ hay mật lệnh chẳng hạn, họ bèn dùng một kỹ thuật chụp hình tinh vi chụp các bản đồ hay mật lệnh đó và biến chúng thành bé tí ti, chỉ to hơn đầu mũi kim một chút. Anh nghi ông Xu Hào đã nói một điều gì bí mật trong một vi điểm trên bức ảnh này nhưng dù anh đã dùng kính hiển vi, anh cũng chả thấy vi điểm nào cả! Chả thấy gì hết!
Thấy anh Đông có vẻ chán nản tột độ, tôi an ủi anh:
- Mình đã làm hết cách rồi! Nhân vô thập toàn mà anh! Tại sao mình không bỏ cuộc cho rồi! Đâu có ai cười mình!
Anh Đông quắc mắt nhìn tôi:
- Hương! Tại sao em kém nghị lực thế? Việc càng khó thì mình lại càng phải cố gắng chứ! Như thế thì thành công mới vinh quang chớ! Hơn nữa nếu bỏ cuộc thì ăn nói với Xu Xu làm sao bây giờ?
Lúc đó thình lình tôi bỏ cái kính lọc màu đỏ rơi xuống bức ảnh nổi. Cái kính nằm trên thân con Rồng. Tôi la lên:
- Anh Đông! Anh xem này! Thật là lạ! Dưới lớp kính, tất cả các chỗ nổi đỏ và vàng trên thân con rồng đều biến mất, chỉ còn lại các vết xanh đậm và xanh lợt. Nhưng các vết này đã sắp xếp nhau thành hai hàng chữ Tàu.
Anh Đông mừng rỡ nhảy như con choi choi chung quanh phòng.
- Hay quá! Mình đã khám phá ra bí mật! Em giỏi lắm! Anh khen đó Hương!
Tôi làm bộ bình tĩnh:
- Có gì mà anh khen!
Tuy nhiên, tôi muốn cho anh Đông thấy rõ đó là do tài riêng của tôi chứ không phải do tình cờ.
Ông Xu Hào là một họa sĩ. Nhất định ông rất rành về nghệ thuật sử dụng màu. Do đó, ông đã dùng màu để ghi điều bí mật của mình vì sợ người lạ xem được. Bí mật con Rồng Vàng nằm trong hàng chữ Tàu đó! Anh Đông chép ngay hàng chữ Tàu đó vào cuốn sổ tay của anh. Anh không biết chữ Tàu, anh chỉ biết vẽ lại y hệt từng nét chữ nổi qua cái kính lọc màu.
Tôi hỏi:
- Làm sao mình đọc được hàng chữ này hả anh? Xu Xu, Quách Tĩnh đi Vũng Tàu rồi!
Anh Đông có vẻ suy nghĩ:
- Anh sẽ đến người quen đường Nguyễn Thông nhờ đọc. Bây giờ em về đi, chiều ba giờ lại đây gặp anh.
Tuân lệnh anh Đông, tôi xuống lầu ra về. Khi về gần đến nhà, tôi gặp người gác đêm đang đứng trước một tiệm sửa xe Honda. Tôi phải gật đầu chào. Người ấy hỏi tôi:
- Em có gặp lại kẻ gian đó không?
Bản tính con gái nhẹ dạ, tôi đáp ngay không suy nghĩ và dè dặt gì hết.
- Không! Nhưng tôi sẽ tìm ra chuỗi ngọc...
Tôi bèn thuật cho người gác đêm nghe khám phá của anh em chúng tôi trên bức ảnh nổi con Rồng Vàng. Người gác đêm nghe tôi nói với vẻ hết sức khâm phục. Hứng chí, tôi bèn nói thêm là anh Đông của tôi đang đến người quen ở đường Nguyễn Thông nhờ đọc hàng chữ Tàu. Tôi vừa nói xong người gác đêm khen ngợi rối rít.
- Các em đúng là những thám tử tài ba! Thật đáng phục! Công an còn thua!
Nhưng, sau câu nói đó, người gác đêm bỏ đi thẳng... Tôi thấy người thợ chữa xe chạy ra:
- Ông! Xe ông xong rồi! Ông lấy xe đi chứ!
Người gác đêm nói lại:
- Chiều nay lúc 7 giờ tôi sẽ lại lấy!
Tôi hơi ngạc nhiên về thái độ kỳ lạ của người gác đêm.
Chiều nay tôi lại nhà anh Đông rất đúng hẹn. Nhưng…
Anh Đông tiếp tôi với cái mặt sưng vù. Anh đã bị ai đánh!
Tôi la lên:
- Việc gì xảy ra vậy anh? Ai đánh anh vậy?
Anh Đông đáp:
- Anh đã bị bọn gian đánh? Chúng đã giựt mất bức ảnh nổi Con Rồng Vàng rồi!
Thấy tôi trố mắt nhìn, anh Đông giải thích tiếp:
- Khi anh vừa đến đường Nguyễn Thông thì bị ba đứa mình thấy ở khách sạn bữa nọ chận lại. Một đứa thoi anh ngã sấp xuống. Một đứa giựt cái cặp sách anh đang xách ở tay và phóng lên chiếc xe Toyota màu xanh chạy thẳng. Thiệt là bất ngờ, anh trở tay không kịp.
- Anh để bức ảnh nổi và tờ giấy có hàng chữ Tàu trong cặp đó?
- Phải!
- Nhưng... tại sao bọn đó lại biết anh mang bức ảnh nổi và nhất là biết anh đến đó?
Anh Đông có vẻ trầm ngâm trước câu hỏi của tôi:
- Anh cũng đã tự hỏi như thế. Chỉ có anh và em là biết chuyện này, tại sao bọn chúng lại biết được?
Anh Đông dòm thẳng vào mắt tôi.
Tôi nói:
- Em chỉ có nói cho một người biết thôi, nhưng em tin người ấy không có liên lạc với bọn gian!
- Ai?
- Người gác đêm!
- Người gác đêm?
Tôi bèn thuật lại cho anh Đông nghe lúc tôi gặp người gác đêm ở trước cửa một nhà sửa xe Honda.
Anh Đông nói một mình:
- Đúng rồi... Người gác đêm là nội tuyến của bọn gian trong trường!
Anh quay sang tôi:
- Em đã nói với anh hôm triển lãm ở trường em đã bị té bất ngờ và được người gác đêm đỡ dậy phải không? Biết đâu em đã bị hắn ta bất thình lình khèo chân cho té. Có lẽ cũng chính hắn ta đã báo cho bọn gian biết những điều em nói! Và do đó, bọn gian đã mai phục tấn công anh bất ngờ.
Tôi nói như mếu:
- Lỗi tại em! Em ngu quá!
Thấy tôi hối hận, anh Đông nói dịu dàng:
- Thôi em! Ai mà chẳng lỡ lầm! Thua keo này mình bày keo khác!
Tôi vẫn còn tức vì cái ngu của mình:
- Tại em nên mình đã thất bại... Bọn gian bây giờ chỉ cần đọc được câu chữ Tàu đó là tìm ra được chuỗi ngọc quý giá của gia đình Xu Xu.
Anh Đông cười:
- Đâu có dễ, em! Bộ mình ngồi yên cho chúng tự do hành động hả!
Tuy cố nói cứng để an ủi tôi, anh Đông vẫn có vẻ bối rối lo âu dữ.
Anh Đông bèn xuống nhà gọi điện thoại đến khách sạn hỏi thăm người tên Quynh còn ở đó không? Người trực ở khách sạn trả lời là người đó đã đi từ mấy ngày nay rồi.
Anh Đông nhăn trán suy nghĩ. Anh hỏi tôi:
- Sáng nay em nghe là người gác đêm nói đến tối sẽ đến lấy xe phải không?
- Phải.
- Tiệm đó ở đâu?
- Phan Đình phùng! Gần chợ Vườn Chuối.
- Chiếc xe ấy có gì đặc biệt? Số mấy?
- Màu đỏ… Số SZ 1027837.
- Vậy! Tối nay gặp anh lúc 8 giờ. Mình sẽ thi hành một nhiệm vụ nguy hiểm.
Tôi tuân lịnh anh nên không dám hỏi thêm chi tiết khác vì tôi biết anh không còn tin tưởng tôi như trước sau vụ bại lộ vừa rồi.
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng