Chương 14
hương 14
Vào lúc hoàng hôn, ánh nắng hồng nhuận ánh vàng mang sắc thái mê ly chiếu vào căn phòng khiến Lan Tâm cư vốn lạnh lẽo kia hiện lên một chút ấm áp.
Phương Thiến rốt cuộc đã chơi xong một ván cờ, nàng nâng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
“Xuân Hương, đến giờ ăn tối rồi sao?”
Xuân Hương buông đồ thêu, đứng dậy co duỗi chân tay. “Tiểu thư, nô tỳ mải làm quên cả thời gian.” Nàng cười cười mang ghế và đồ thêu cất gọn vào góc phòng.
“Tiểu thư người chờ một lát, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị bữa tối.” Nàng vươn vao ngáp một cá thật to rồi rời đi.
Phương Thiến nhìn theo bóng Xuân Hương miệng khẽ giật. Nha đầu ngốc nghếch này. Ngày nào cũng tất bật như vậy thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhưng nàng cũng hiểu những ngày tháng yên bình này vẫn là mơ ước xa vời. Tĩnh phi kia sớm muộn cũng sẽ gây chuyện, chỉ là bằng cách gì thôi. Mỹ nhân kế, khổ nhục kế…
Nàng nhìn bàn cờ, cả quân đen và trắng đều đang chiếm giữ những vị trí quan trọng. Dù nàng đi quân đen hay quân trắng kết quả cũng chỉ có một.
Nàng khẽ thở dài một hơi.
“Bàn cờ này ngươi đã không còn đường lùi.” Trên đầu nàng vang lên tiếng nói trầm thấp, từ tính.
Nàng ngước lên, một khuân mặt tuấn dật mà ngạo nghễ đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng không khỏi có chút hơi ngạc nhiên, người tới quả thật rất nhanh a. Nàng chỉ cười khổ một tiếng. “Ninh vương đại giá quang lâm không biết có gì muốn chỉ dạy?”
Ngự Thiên Kỳ thấy nàng đạm mạc, hờ hững. Mấy ngày này hắn quả thật không nhìn thấu nàng. Có phải hay không là quỷ kế mới của nàng – lạt mềm buộc chặt.
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn trở nên bén nhọn.
“Nơi này là Ninh Vương phủ, là nơi ở của bổn vương. Bổn vương có thể tùy ý đến, có gì mà chỉ bảo với không chỉ bảo.”
Phương Thiến im lặng, chậm rãi thu hồi quân cờ. Bên trong hoàn toàn là yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.
“Tại sao ngươi không nói gì?” Ngự Thiên Kỳ không nhịn được chất vấn.
“Nếu đã là nhà của Vương gia, Vương gia có thể tùy ý tới lui. Thật có lỗi, chân ta hiện giờ không thể nhúc nhích, không thể tiếp đón vương gia. Ngươi có thể chờ Xuân Hương trở về cũng được?” Sống ở nhà người không thể không cúi đầu, đạo lý này nàng biết. Nếu hắn đã là chủ nhân ở đây vậy cứ mặc hắn đi.
“Bổn Vương muốn làm gì không cần ngươi nhắc nhở.” Ngự Thiên Kỳ nhìn nàng lạnh nhạt như vậy cảm thấy bất bình trong lòng. Nàng như thế nào có thể bề ngoài bình tĩnh, thờ ơ làm ra những chuyện âm độc như vậy?”
Hăn giận dữ hai mắt bốc hỏa, bá đạo lấy tay hất tung cả bàn cờ của nàng xuống dưới giường, từng quân cờ thi nhau rơi loạn trên mặt đất, quân trắng quân đen lóe lên ánh sáng hoàng hôn xinh đẹp kia.
Rầm
“Loan Ngọc Khanh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Vì cái gì ngươi cứ phải thách thức tính nhẫn nại của bổn vương. Ngươi nói đi, vì sao phải dùng dao đâm Tĩnh nhi bị thương?” Hắn giận dữ chế trụ cổ tay nàng, hắn vốn bình thường có thể đem nàng luận tội mà không cần hỏi lý do. Nhưng không hiểu vì sao hắn muốn một lý do, hắn muốn nghe nàng giải thích.
Phương Thiến khẽ thở dài, việc cần đến cuối cũng đã đến rồi.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong