Chương 13
mily và chú Earl ở lại trong xe rơ-moóc cùng với Pegasus, Chrysaor và Tornado Warning. Với Pegasus nằm sát bên cạnh, Emily cuộn tròn người nằm ngủ trên đống rơm khô. Quá mệt mỏi vì hành trình dài trên đường trong thời tiết oi bức, cô mau chóng thiếp đi vào giấc ngủ.
Một tiếng đập mạnh trên cửa xe làm Emily bừng tỉnh. Pegasus ngay lập tức đứng phắt dậy, giậm chân xuống đất và hí lên. Trong khoang của mình, Tornado Warning cũng hòa vào và hí theo ầm ĩ. Emily nhìn ra ngoài cửa sổ xe rơ-moóc. Ngoài trời vẫn còn tối đen và cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Lùi lại,” chú Earl cảnh báo. “Để chú ra xem sao.”
Chú Earl đến gần cửa và nhòm ra ngoài. “Ôi chúa ôi!” Ông nhảy phắt xuống đất.
Emily chạy ra ngoài cửa và nhìn Earl chật vật nâng Alexis dậy. Nhân sư đổ sụp xuống mặt đất, toàn thân phủ đầy máu. Ông đỡ cô ấy lên ba bậc thang đi vào trong xe.
“Đóng cửa vào và bật đèn lên,” ông vừa nói vừa đặt Alexis xuống đống rơm khô.
Nhân sư rên rỉ không ngừng.
“Không sao đâu, Alexis,” Emily vừa nhẹ nhàng nói vừa gạt mấy lọn tóc đen trên gương mặt cô ấy. “Chị sẽ khỏi nhanh thôi.”
Chú Earl chạy ra phía cửa. “Ở lại với cô ấy, Chú sẽ đi gọi những người khác.”
Emily tập trung vào Nhân sư. Thiếu thức ăn tiên, Alexis yếu hẳn đi và dễ bị tổn thương hơn hẳn. Nhìn cô ấy như vừa tham gia vào một trận chiến khốc liệt.
“Đây là vết thương do đạn bắn à?” Emily há hốc miệng khi kiểm tra những vết thương trên người Alexis và chuẩn bị chữa cho cô ấy. “Ai đã gây ra điều này?” Nhưng Nhân sư còn quá yếu nên chưa thể trả lời cô câu nào.
Khi Emily sử dụng năng lực của mình để chữa cho Alexis, Pegasus và Chrysaor xem xét những vết bầm tím và cái đầu loang máu của cô. Pegasus nhẹ nhàng liếm những vết thương trên mặt cô.
Joel, Paelen và chú Earl vây xung quanh Nhân sư khi cô bắt đầu nhúc nhích và chậm rãi mở mắt. “Tom đi mất rồi,” chú Earl nói. “Ông ấy không còn ở trong phòng.”
“Chúng tớ không nghe thấy tiếng ông ấy đi ra,” Joel nói thêm. “Tớ nghĩ ông ấy vẫn đang ở cùng chúng tớ. Có điều gì đang xảy ra ở đây vậy?” Sau khi vết thương cuối cùng được chữa lành, Alexis run rẩy đứng dậy. Nước mắt giàn giụa trên hai mắt. “Tom chết rồi,” cô thông báo. “Ông ấy bị chính những đồng đội cũ ở CRU giết chết.”
“Cái gì cơ?” Emily thốt lên. “Như thế nào cơ?” Alexis phớt lờ câu hỏi của Emily và nhìn sang
chú Earl. “Họ làm trật khớp cánh của ta. Ta không thể bay được và phải chạy về đây. Chúng ta không còn nhiều thời gian trước khi họ tìm đến đây đâu. Tom dặn ta nếu có bất cứ điều gì xảy ra hãy bay ngay về Las Vegas để trốn trong tòa tháp đen. Đi luôn đi, chúng ta phải lên đường ngay. Ta có thể kể cho mọi người mọi chuyện sau.”
Chú Earl gật đầu. “Các cháu ở lại cùng với Alexis và bám chặt nhé. Ta sẽ cố gắng lái cái xe này nhanh nhất có thể.”
Vài giây sau khi chú Earl bước ra khỏi xe rơ- moóc, họ nghe tiếng những người đàn ông quát lớn và tiếng súng nổ. Chiếc xe rơ-moóc rung lên ầm ầm khi các bánh xe bị bắn thủng, chiếc xe đã hoàn toàn vô dụng. Joel chạy ra phía cửa sổ. “Chính là người đàn ông làm trong nhà hàng. Ông ta và một vài người khác đã bắt giữ chú Earl.”
Ánh đèn pha đồng loạt lóe lên khi hàng loạt xe ô tô quân sự đổ vào trong khu đỗ xe của nhà nghỉ. Họ có thể nghe thấy cả tiếng động phần phật từ phía xa. Paelen ngẩng đầu lên nghe ngóng. “Tớ biết âm thanh đó. Đó là những người lính cưỡi trên cái máy biết bay của họ!”
“Chúng ta bị bao vây ở đây rồi!” Emily thảng thốt.
Tornado Warning gào thét trong khoang chứa của mình và điên cuồng đá vào cánh cửa. Mắt Pegasus trở nên hoang dại và cậu hí lên ầm ĩ. “Cậu ấy nói chúng ta phải chuồn thôi.” Paelen dịch lại. “Emily, mở cánh cửa chính ra và chúng ta sẽ bay ra từ đấy.”
Emily gật đầu và quay lại nhìn Tornado. “Chúng ta không thể bỏ nó ở đây với họ được!” Trước khi mọi người kịp phản đối, cô chạy nhanh ra đằng sau xe và mở cửa khoang của Tornado.
Đôi mắt của con ngựa đua trở nên hoang dã và hoảng sợ nhưng nó để Emily dẫn nó ra đằng trước cạnh Pegasus. Hai con tuấn mã đối mắt nhìn nhau, nhưng cả hai không ai có bất kỳ động thái nào chống lại đối phương, bởi cả hai đều nhận ra chúng đang phải đối mặt với mối đe dọa nguy hiểm hơn nhiều.
Emily trèo lên lưng Pegasus. “Tất cả mọi người hãy sẵn sàng, tớ chuẩn bị cho cánh cửa nổ tung đây. Joel, cậu trèo lên lưng Chrysaor đi.” Cô quay sang nhìn Nhân sư. “Chị có bay nổi không?
Hay chị cưỡi Pegasus cùng với tôi?”
“Ta đã hồi phục hoàn toàn,” Alexis nói. “Hãy sử dụng sức mạnh của cô đi, hãy đưa chúng ta ra khỏi đây!”
Emily nhìn về phía các bạn mình. “Ngay khi cánh cửa đổ sập xuống, tớ muốn các cậu cùng bay hết ra ngoài. Pegasus, Tornado và tớ sẽ bay theo các cậu. Bay cao hẳn tít lên trời. Hướng về Vegas. Chúng ta sẽ gặp nhau ở trên đỉnh tòa tháp cao màu đen chúng ta đã nhìn thấy trên đường đi.”
Khi tất cả mọi người cùng gật đầu, Emily giơ cao hai tay. “Sẵn sàng chưa?”
Nỗi sợ hãi của cô châm ngòi cho sức mạnh Ngọn lửa. Trong tích tắc, một chùm lửa lớn chói lòa bắn ra từ tay cô đập vào cánh cửa khóa kỹ của xe rơ-moóc. Cánh cửa ngay lập tức nổ tung và bắn vọt ra ngoài. Những mảnh vụn từ vụ nổ đập mạnh vào vô số tên lính đang chĩa súng vào xe rơ-moóc ở bên ngoài.
“Đi thôi!” Emily hét lên.
Chrysaor là người đầu tiên di chuyển khi con lợn lòi có cánh kêu thét lên và lách qua cánh cửa đang cháy đỏ rực, Joel áp sát vào lưng cậu ta hét lớn. Paelen tiếp bước theo sau, vừa chạy vừa yêu cầu đôi xăng đan đưa cậu bay tít lên cao trên bầu trời. Khi bay qua đầu của mấy tên lính đang xếp hàng bên ngoài, cậu đá mạnh vào đầu hai tên gần nhất. “Để chúng ta yên!”
“Alexis, đi thôi!” Emily hét lên khi Pegasus tiến lại gần cô. Cô nhìn sang phía Tornado. “Đi nào cậu bé, đi với chúng ta. Hãy sử dụng đôi cánh của mình và bay lên nào!”
Cũng như anh trai Chrysaor của mình, Pegasus lách qua cánh cửa cháy đỏ đầy đau đớn. Nó dang rộng đôi cánh và nhún một cách đầy tự tin bay thẳng lên không trung.
Mắt Emily mở to trước cảnh vô số chiếc xe quân sự kéo đến đông nghịt trên bãi đỗ. Hàng trăm người đàn ông túa ra lăm lăm vũ khí trong tay, chĩa thẳng lên trời. Những tiếng động vun vút ngập tràn không khí khi họ nã súng về phía cả nhóm. Cô cảm thấy nhói đau bên cánh tay và đằng sau lưng, và mau chóng nhận ra họ đang sử dụng tên tẩm thuốc mê, giống hệt như hồi CRU truy đuổi họ ở New York trên Cầu phố 59. Chỉ có điều lần này thuốc mê họ sử dụng không còn có tác dụng đối với cô, mà chỉ làm cô thêm phần tức giận.
Cô giơ cao tay và phóng ra tia lửa laze nhắm vào chiếc xe quân sự gần nhất. Nó nổ tung thành hàng trăm mảnh sáng lòa. Chiếc xe thứ hai, thứ ba và thứ tư cũng theo chân chiếc thứ nhất khiến không gian xung quanh họ sáng bừng lên với những tia lửa cháy rực của những chiếc xe tải.
Đôi mắt Emily dõi tìm chú Earl. Cô quay lại và thấy chú đang bị ghì chặt xuống trên mặt đất bởi vô số người đàn ông được trang bị vũ khí. Chú Earl đang hét lớn câu gì với cô, nhưng cô không thể nghe rõ.
“Pegs, chúng ta phải quay lại cứu chú Earl!” “Emily, đừng,” Alexis nói, nhào xuống gần cô. “Cô là Thần lửa; cô không được phép bị bắt. Earl biết rõ điều đó. Ông ấy sẽ không muốn cô mạo hiểm hy sinh tính mạng bản thân đâu.”
Emily nhìn chú Earl ở phía dưới. Ông đã làm quá nhiều thứ cho họ, và tất cả những gì họ mang lại cho ông là một mớ rắc rối.
Khi Pegasus bay vút lên cao trên bầu trời, Tornado Warning bắt đầu la hét. Nó vẫn đang chạy dưới đất với tốc độ nhanh thần tốc, cố gắng bắt kịp với cô và Pegasus. Những chiếc xe jeep quân đội phóng theo nó và quăng dây thừng cố thòng cổ nó lại.
“Bay lên đi Tornado!” Emily hét lên. “Hãy sử dụng đôi cánh của mày và bay lên!” Nhưng con tuấn mã vẫn không biết cách. Thay vào đó nó biến nỗi sợ hãi thành cơn thịnh nộ. Nó dừng lại, quay tít người và húc ngã những tên lính đang cố bắt nó lại. Có thể nó không biết bay, nhưng Tornado Warning rất giỏi chiến đấu. Bằng bản năng của mình, nó sử dụng đôi cánh như một vũ khí. Nó đập cánh, hất đổ những người đàn ông đang cố bắt nó. Những tên khác bị những chiếc móng sắc của nó đá văng.
Càng ngày càng nhiều người đổ xô đến bắt con tuấn mã, Emily thấy con ngựa đua có cánh cuối cùng cũng bị hạ gục bởi vô vàn mũi tên tẩm thuốc mê. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là con tuấn mã ngã khuỵu xuống nền đất.
Emily không thể tiếp tục chứng kiến cảnh đó hơn được nữa. Cô nhìn về phía trước và nhận thấy họ vẫn chưa hề được an toàn. Một phi đội trực thăng quân sự đang băng qua sườn núi quanh Khu vực 51 và tiến thẳng về phía họ.
Joel, Chrysaor và Paelen đang bay trước họ trong bầu trời đêm. Emily để ý thấy Paelen đang bay với dáng vẻ rất kỳ cục, bay rất sát Chrysaor. Và cô nhận ra lý do tại sao.
“Joel!” cô há hốc mồm. Cô thấy cơ thể cậu đang được Paelen đỡ lên. “Pegasus, nhìn kìa, Joel đã trúng đạn!”
Paelen đang chật vật giúp cậu không bị ngã khỏi lưng con lợn lòi có cánh.
“Paelen!” Emily hét lên. Cô chỉ về hướng chiếc trực thăng đang lao tới. “Đưa Joel đến Las Vegas. Pegasus và tớ sẽ chặn họ lại.”
Không đợi trả lời, Emily và Pegasus quay sang phía chiếc trực thăng quân sự đang lao tới.
“Nếu họ muốn chiến đấu,” cô hét lớn với con tuấn mã, “chúng ta sẽ cho họ thấy một trận chiến không bao giờ quên được.”
“Emily, đừng làm vậy!” Alexis gọi, bay lại gần hơn cạnh Pegasus. “Chúng ta phải chạy trốn!” “Chúng ta không thể! Paelen và Chrysaor không thể di chuyển quá nhanh khi Joel đang bất tỉnh. Chúng ta phải giúp họ trốn thoát trước đã.” Cô cảm thấy toàn bộ sức mạnh của Ngọn lửa dần dần dâng lên khắp người. Bất chấp những hiểm nguy cô phải đối mặt, Emily vẫn cảm thấy vô cùng bình thản. “Em đã sẵn sàng chưa Pegs?” Bên dưới cô, Pegasus tăng tốc và hí vang trong trời đêm. Cơ thể nó phát sáng rực rỡ như một biển báo chói lòa khi nó bay về phía chiếc trực thăng. Emily tập trung nhìn vào chiếc trực thăng gần nhất. “Cú này là trả thù cho Joel, chú Earl, Tornado Warning và đặc vụ T!” Cô hét lên. Emily giơ cao hai tay và giải phóng sức mạnh của Ngọn lửa.
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới