Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
E
mily thức dậy và cảm thấy đau đớn khủng khiếp. Lưng cô cứ nhói lên, vai cô bị thương nhẹ nhưng chân cô đau rát như bị lửa đốt. Cô nghe có những giọng nói và cảm nhận một cái gì đó ươn ướt lướt qua trên khuôn mặt của mình. Khi cô mở mắt ra, cô thấy một cái lưỡi lớn màu hồng hồng đang liếm láp trên má cô. Cô yếu ớt lên rỉ.
“Không được cử động.” Giọng của một người đàn ông nói: “Chú sắp băng xong vết thương cho cháu rồi.”
Nhíu đôi mắt của mình để tập trung, Emily thấy dáng một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ quân phục đang cùng với Joel băng bó cái chân bị thương của cô. Joel đang cầm mắt cá chân của cô nâng lên trong không trung trong khi người lính bắt đầu quấn mảnh vải quanh vết thương đang túa máu đỏ thẫm. Chiếc quần jean đã được cắt gọn đến đầu gối. Cô có thể thấy những cái lỗ sâu hoắm trên da thịt của mình và những mảng bầm tím lớn từ mấy cái đầu kìm mỏ quạ tàn bạo của con quái vật đằng sau họ, một người phụ nữ trẻ đang xé rách một tấm khăn trải bàn và đưa những mảnh khăn nhỏ cho người lính. Pegasus đang nằm nghỉ trên mặt đất bên cạnh cô bé. Một cái chăn dùng để đi dã ngoại nền kẻ sọc đang che phủ đôi cánh của con tuấn mã. Nó lại liếm vào mặt cô một lần nữa.
“Chị ổn mà, Pegasus”, cô nhẹ nhàng nói khi nhấc tay lên vuốt ve mõm của con tuấn mã. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô bé yếu ớt hỏi, và nhăn mặt đau đớn khi mối gút đầu tiên được thắt chặt trên chân của cô.
“Tất cả chúng ta đã bị rơi xuống đất.” Joel nói.
“Chở cả hai chúng ta là quá sức đối với Pegasus. Cánh của nó đã bị gãy lìa và chúng ta ngã xuống bên rìa đồng cỏ. May cho chúng ta là công viên lúc đó không đông người lắm.
“Chỉ có chúng ta thôi,” người lính nói. “Và chú thấy may quá. Nếu công viên mà đông đúc như bình thường, cháu chắc sẽ phải chịu trách nhiệm về việc đã gây ra một cuộc bạo loạn lớn.” Người lính nghiêng người về phía trước và đưa tay ra cho Emily. “Chú là Eric và đây là bạn gái của chú, cô Carol. Chú đã từng là một bác sĩ quân y ở Iraq và nghĩ rằng mình đã được chứng kiến vô số những điều kỳ lạ xảy ra. Nhưng chú vẫn không thể tin vào mắt mình khi chú nhìn thấy các cháu bay lượn trên bầu trời.”
“Cô cũng không thể tin được.” Carol đồng ý và tỏ vẻ căng thẳng. “Và giờ cô đang ở ngay đây nhìn cháu. Một phần trong thâm tâm cô mách bảo chuyện đó là có thực, phần kia lại nói rằng các cháu chỉ là những ảo giác.”
“Chúng cháu có thật mà, hoàn toàn là thật mà,” Joel nói, “và chúng cháu đang gặp phải một rắc rối lớn.”
Eric hoàn tất việc cột nút thắt cuối cùng. “Cho đến thời điểm này thì băng như vậy là ổn. Nhưng chúng ta vẫn cần phải đưa các cháu đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Những vết cắt này xuyên thẳng vào tận xương. Cháu bị thương khá nặng phần bắp chân đó. Và với tình trạng hiện thời mà chú thấy, cháu cần phải dùng thuốc kháng sinh để chống bị nhiễm trùng vết thương.”
“Chúng cháu không thể đi đến bệnh viện được.”
Emily phải cố gắng lắm mới có thể ngồi dậy. Những đau đớn từ vết thương ở chân cô khiến cô cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt vô cùng. “Chúng cháu phải ở lại với Pegasus.”
Eric ngồi lên đôi gót chân của mình và nhìn chằm chằm về phía con tuấn mã. “Một con ngựa có cánh”, anh lắc đầu nói như vẫn chưa tin vào mắt mình. “Thật tuyệt vời làm sao! Pegasus thực sự tồn tại.”
“Đúng vậy ạ.” Joel nói. “và vì thế, bọn quái vật đã cố gắng giết chúng cháu. Nếu Pegasus chưa phi thẳng ra khỏi mái nhà, thì giờ tất cả bọn cháu có lẽ đã tiêu đời rồi.”
Joel giải thích với Eric và Carol về các sự việc đã trải qua vài ngày nay. Với sự tin tưởng của mình, họ lắng nghe mà không gián đoạn câu chuyện. Nhưng khi họ càng nghe, thì Carol càng tỏ vẻ sợ hãi hơn.
“Dù bọn chúng là gì đi nữa,” Joel kết lại câu chuyện, “thì những sinh vật này vẫn còn ở ngoài đó. Dường như không có gì có thể ngăn chặn chúng. Cháu nhìn thấy một con quái vật ngã xuống khỏi người của Pegasus. Khi nó rơi xuống đất, nó đã đứng dậy một lần nữa và cố gắng đuổi theo chúng cháu.”
Đây là tin tức mới đối với Emily. “Nhưng nó đã rơi ở độ cao những hai mươi tầng mà! Làm thế nào nó có thể đứng lên được?”
Joel nhún vai. “Tớ không biết. Tớ cũng không biết làm thế nào bọn chúng dò la ra được tông tích của Pegasus, nhưng chúng đã theo dõi. Tất cả bọn chúng dường như đều biết nó đã trú ẩn trên mái tòa nhà cùng với chúng ta.”
“Chú không thể tin vào bất kỳ điều gì trong câu chuyện này.” Eric nói. “Tuấn mã Pegasus trong thành phố New York sao? Quái vật bốn tay hung bạo ư?”
“Đó là sự thật, cháu thề với chú đấy!” Emily nói.
“Và bọn chúng rất muốn giết chết Pegasus.”
“Chú không có ý nói rằng chú không tin câu chuyện của cháu.” Eric nói. “Bởi chú đang tận mắt nhìn thấy Pegasus ngay lúc này và chú cũng đã nhìn thấy những thương tổn mà chuyện này đã mang đến cho cái chân của cháu. Nhưng những con vật này đến từ đâu?”
Emily nhớ lại một lời nhận xét từ bố của mình. “Từ mấy cái cống!” Cô bé thốt lên. “Bố cháu là cảnh sát. Ông đã nói về nhiều sự việc đang được bàn tán từ mấy người ở khu phố trung tâm khi họ quả quyết khai báo là họ thấy những con quái vật bốn tay chui lên từ mấy cái cống. Bọn chúng đã chạy tán loạn như điên. Cháu cược rằng đó chính là bọn nó!”
Eric lắc đầu. “Nếu những con quái vật bị sổng chuồng và đang chạy lung tung trong thành phố New York, thì chúng ta cần phải gọi ngay cho quân đội.”
“Chúng ta không thể làm vậy!” Emily phản đối ngay tức khắc. “CRU đang giam giữ một vị thần trên xứ Olympus. Nếu bọn người đó phát hiện ra mọi chuyện về Pegasus, họ cũng sẽ đưa nó đi nốt.”
“CRU là gì vậy?” Carol hỏi.
Eric rùng mình và nắm lấy tay của Carol. “Em chắc không muốn biết về cái cơ quan đó đâu”, anh nói. “Bọn chúng thật sự là một lũ thối tha, gian ác. Tin anh đi, em sẽ không muốn nhìn thấy hay chạm mặt bọn người đó trên đường đi của mình đâu.”
“Nhưng đã quá muộn rồi,” Joel chêm vào, “bây giờ, một nửa thành phố đã thấy bọn cháu bay lượn ngay trên Đại lộ số 5 rồi. Nếu lúc trước họ chưa biết gì về chúng cháu, thì giờ họ biết hết cả rồi.”
“Nếu vậy, chúng ta cần phải chuyển chỗ.” Emily nói. Cô bé cố gắng đứng lên, nhưng cơn đau từ vết thương ở chân đã buộc cô phải ngồi sụp xuống lại.
“Với cái chân bị thương đó, cháu sẽ không thể đi đâu hết ngoại trừ bệnh viện.” Eric nói.
“Cháu đã nói với chú là cháu không thể đi đến bệnh viện được.” Emily khăng khăng nói.
Cô bé cố gắng để đứng lên lại lần nữa, nhưng vẫn ngã xuống. Cuối cùng cô nhìn qua Joel nài nỉ. “Làm ơn đi mà, cậu cứ để mặc mình ở lại đây và mau đưa Pegasus đi đi. Giấu nó vào những lùm cây ấy. Nhưng đừng để cho bọn CRU hay bọn quái vật kinh tởm đó bắt được nó nhé.” Pegasus khịt mũi và lắc lắc đầu.
Emily quay sang con tuấn mã. “Em chính là mục tiêu mà bọn chúng đang cố kiếm tìm chứ không phải chị”, cô nói. “Tụi chị không thể để cho bọn chúng bắt được em, Pegasus à. Em cần phải đi theo Joel.”
“Nó có thể hiểu được chúng ta sao?” Eric hỏi, vẻ mặt trông thậm chí còn kinh ngạc hơn trước.
Emily gật đầu. “Chị xin em đấy, Pegasus”, cô năn nỉ “Hãy mau đi với Joel đi.”
Lại một lần nữa, con tuấn mã khịt khịt mũi và bướng bỉnh lắc đầu.
“Vậy thì, tất cả chúng ta sẽ cùng đi.” Joel nói và đưa ra quyết định.
“Nhưng ngay bây giờ chúng ta cần phải thoát khỏi cái chỗ đồng không mông quạnh này và ẩn nấp đã.”
Khi mọi người đều đã đứng lên, Pegasus cũng nhấc chân của mình lên rồi đứng dậy.
Khi Joel dùng cánh tay mình để đỡ Emily đứng lên, con tuấn mã huých vào khuỷu tay cậu.
“Được rồi, được rồi mà, Pegasus.” Joel cam đoan với con tuấn mã. “Chị ấy sẽ đi cùng với chúng ta.”
Pegasus lại huých vào khuỷu tay của cậu một lần nữa.
“Anh đã đỡ chị ấy được rồi mà”, Joel nhấn mạnh.
Nhưng Pegasus lại vẫn huých vào khuỷu tay của cậu lần thứ ba. “Em định làm gì đây, Pegasus?” Joel gắt gỏng quay sang con tuấn mã.
“Nó muốn cõng mình trên lưng đó.” Emily nói khi cô bé thấy cái cách Pegasus đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Làm thế nào nó có thể cõng được cậu chứ?” Joel nói. “Cánh của nó đã bị gãy trở lại và phần thân duỗi của nó trông như là một mớ bầy hầy giữa lông và máu vì cái con quái vật đó và những mảnh kính vỡ. Nó có thể nhảy cong người lên và đá cậu ra xa vì bị đau quá đấy”. Emily nhìn thấy lời hứa cam kết sẽ bảo vệ cô hiện rõ trong đôi mắt của Pegasus. “Không, nó sẽ không làm thế đâu. Hãy đặt tớ trên lưng nó đi.”
Joel càu nhàu và đỡ Emily leo lên lưng của Pegasus, lẩm bẩm với chính mình: “Mình không thể nào tin được là có ngày mình lại bị sai khiến bởi một con ngựa đấy!”
Lần này, Pegasus phớt lờ đi, không thèm chú ý đến lời xúc phạm ấy. Nó đứng yên lặng lẽ trong khi Joel thu xếp cho Emily nằm lên tấm chăn đặt trên lưng nó. Sau đó Joel dẫn đầu cả nhóm, đi dưới sự che chở của những tán cây dày đặc trong công viên.
“Chú Eric ơi,” Emily hỏi, “nếu chú là một bác sĩ, liệu chú có thể bó lại xương của một cái cánh bị gãy?”
“Ý của cháu là cánh của con tuấn mã hả?” Eric chỉ vào Pegasus. “Có lẽ được. Nhưng nó có để cho chú làm không?”
Emily vỗ nhè nhẹ vào cái cổ rắn chắc của con tuấn mã. “Em sẽ đồng ý, đúng vậy không Pegasus? Cánh của em cần được bó xương cố định lại. Chú Eric sẽ chữa cho em tốt hơn là Joel và chị.”
Khi Pegasus không khịt khịt mũi hay phản đối, họ coi đó như một sự chấp thuận. Emily được đưa xuống khỏi lưng con tuấn mã và loạng choạng đứng tựa vào đầu nó trong khi Eric và Joel đang lúi húi với việc nẹp bó lại cái cánh cho con tuấn mã. Những nhành cây đã được sử dụng như các thanh nẹp bó xương còn Carol thì xé những mảnh còn lại của chiếc khăn trải bàn để giữ cho phần bó xương được cố định.
Khi họ hoàn tất việc bó xương, Eric chống nạnh lên hai bên hông. “Chú đã được đào tạo để làm rất nhiều chuyện kỳ lạ. Nhưng chú nghĩ rằng quân đội chưa từng nghĩ đến việc đào tạo cho bất cứ ai khi gặp phải tình huống như thế này!”
“Cảm ơn chú ạ.” Emily nói. “Cháu biết Pegasus rất cảm kích chú về điều đó.”
“Hai cô chú đều biết mà.” Joel nói thêm. “Bây giờ tất cả những gì chúng ta cần là có thật nhiều đường.”
Emily thấy rõ sự bối rối trên khuôn mặt của Eric và cô giải thích: “Đường và đồ ăn ngọt dường như có thể giúp nó thực sự hồi phục nhanh chóng hơn. Joel nghĩ đó là vì đường gần giống như thức ăn của các vị thần thường dùng trên xứ Olympus ạ.”
“Bọn cô có mang theo một ít bánh sô-cô-la đây.”
Carol đề nghị và giơ cái giỏ mây đi dã ngoại lên. “Cháu có nghĩ là nó muốn ăn thứ này không?”
Emily hân hoan gật đầu. “Nó thích ăn kem sô-cô-la vô cùng ạ. Cháu cá là nó cũng muốn ăn cả bánh kem nữa.”
Khi Carol lấy cái bánh kem to bự ra khỏi giỏ mây, Pegasus lập tức ngẩng đầu lên vì nó ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ chiếc bánh chứa nhiều đường và tiến ngay về phía cái bánh. Cô chưa kịp gỡ miếng ni lông bọc bánh ra là con tuấn mã háu ăn đã ngấu nghiến ngoạm lấy cái bánh.
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Joel nói. “Nhưng chắc chắn nó sẽ còn cần nhiều thức ăn hơn thế này nữa. Con tuấn mã này ăn như hạm ấy!”
“Ừ.” Eric nói. “Mẹ chú có vài người bạn đang sống quanh đây. Gần công viên không có cửa hàng nào cả nên tất cả mọi người đều đặt thức ăn của họ và họ sẽ dám tới tận nhà. Nhưng bọn chú đã nhìn thấy một vài cửa hàng mở cửa trên Đại lộ số 3. Chú sẽ xem xem có thể tìm được những gì ở đó.”
“Em sẽ đi với anh.” Carol nhanh chóng đề nghị. Rồi cô quay lại phía Joel và Emily. “Các cháu hãy cứ ở lại đây bọn cô đi và sẽ trở lại ngay.”
Khi họ bắt đầu quay lưng bước đi, Joel tiến lại gần Emily. “Chúng ta có nên tin họ không? Chú Eric đã từng làm trong quân đội. Sẽ ra sao nếu chú ấy đi báo với một ai đó ngay khi họ vừa ra khỏi công viên này?”
“Mình không biết nữa”, Emily nói. “Nhưng bọn mình có lựa chọn nào khác đâu!”
“Tớ có một ý này.” Joel nói.
Cậu vội chạy theo Eric và Carol. Emily nghe cậu đề nghị được đi cùng với Eric để giúp mang vác những món đồ nặng và yêu cầu Carol ở lại cùng với Emily và Pegasus cho có bầu có bạn. Thậm chí từ khoảng cách khá xa, Emily đã có thể thấy đôi mắt của Carol mở to sợ hãi.
“Nhưng nếu những con quái vật ấy tìm thấy bọn cô thì sao?” Carol nói. “Hay bọn CRU đến thì sao?”
“Bọn chúng vẫn còn đang loay hoay ở trên Đại lộ số 29 ạ.” Joel đoan chắc với cô. “Cháu dám chắc rằng bọn quái vật ấy không thể di chuyển nhanh được đâu.”
“Joel nói đúng đó em.” Eric cũng đồng tình.
“Bọn anh sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Em hãy ở lại đây trong lúc Joel và anh tranh thủ tìm thêm ít thức ăn nữa.” Eric quay qua phía Emily và nói. “Đừng nghĩ rằng chân cháu bây giờ đã đau đến tột đỉnh rồi nhé. Tối nay cháu sẽ mới bị đau đến muốn ngất đi đấy. Chú sẽ cố gắng tìm cho cháu một ít thuốc sát trùng, bông băng và một thứ thuốc gì đó giúp giảm đau nhanh cho vết thương của cháu.”
Carol miễn cưỡng đồng ý ở lại, nhưng vẻ mặt cô cho thấy cô không hề yên tâm một chút nào về việc này cả. Joel bế Emily đặt lên trên lưng của con tuấn mã, và cả bọn đi sâu hơn vào phía những đám cây to.
“Cố gắng nấp cho kỹ nhé,” Joel cảnh báo, “chúng tớ sẽ cố gắng đi về càng nhanh càng tốt đấy.” Cậu ngừng lại và nhận Emily đang nằm trên lưng Pegasus. “Cậu biết đấy,” cậu nói, “với tấm chăn đang phủ lên đôi cánh của mình và cậu thì ngồi ở đó, nó hoàn toàn trông giống như một chú ngựa bình thường.”
“Ngoại trừ một thực tế là nó có vẻ ngoài trắng sáng, trắng hơn cả từ trắng nữa.” Eric nói thêm vào.
“Các cháu có nhận ra con tuấn mã ấy gần như đang tỏa sáng không?”
“Cháu nghĩ đó chỉ là tại đôi mắt của cháu thôi chứ.” Joel nói. “Nhưng chú nói đúng đấy ạ. Nó sáng lòa. Chúng ta có lẽ cần phải làm cái gì đó để che bớt nó lại.”
“Làm như thế nào?” Emily hỏi. “Ngụy trang nó bằng bùn hả?”
“Tớ cũng không chắc cho lắm.” Joel nói.
“Để tớ nghĩ thêm về nó đã.”
Khi Joel và Eric đi rồi, cả Emily và Carol đều khá kiệm lời với nhau. Emily nhận ra Carol đang sợ hãi. Cô bé không chắc là có phải do những con quái vật đã khiến cho cô ấy sợ hãi, hay là do cô ấy phải ở lại đơn độc một mình với tuấn mã Pegasus. Đôi mắt hoảng hốt của Carol cứ lia qua lia lại khắp mọi nơi; cô ta thậm chí còn nhảy dựng lên khi nghe bất kỳ một tiếng động nhỏ nhất. Tiếng chạy tất bật của mấy con sóc trên cây làm cô ấy suýt khóc. Emily rất mừng khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình. Khi cô bật màn hình ra, cô thấy tên bố cô trên màn hình.
“Bố, con rất mừng vì bố đã gọi.”
“Emily!” Ông vội vã ngắt lời. “Tạ ơn Chúa con đừng nói gì cả. Chỉ cần nghe bố nói đây này. Đừng tiết lộ cho ai biết con đang ở đâu nhé, bọn CRU có thể nghe thấy chúng ta đó. Bố biết những gì đã xảy ra! Bố cũng biết chuyện về căn hộ của chúng ta, về con ngựa có cánh và việc con cưỡi nó bay trên Đại lộ số 51 Em, bọn họ đang tìm đến chỗ con. Dù hiện tại con đang ở bất cứ nơi nào, con cần phải tiếp tục đi ra khỏi chỗ đó nghe con.”
“Bố à, con...” Emily run run nói mà tim cô đập thùm thụp, “có nhiều quái vật bốn tay ở trong thành phố lắm.”
“Bố biết, con gái ạ! Nhưng súng đạn hầu như không cách gì ngăn chặn chúng lại được. Lúc này, bọn chúng đang làm mọi cách để tìm đường đi lên khu phố trung tâm. Nghe bố nói đây Em. Hãy nhớ về Robin. Hãy nghĩ về cái tên ấy và bố sẽ có mặt ở đó.”
“Cái gì? Bố, con không hiểu.” Emily nói trong hoảng loạn.
“Không còn nhiều thời gian nữa. Bố xin lỗi con yêu, nhưng con phải hủy điện thoại của mình đi. Có khả năng là họ sẽ theo dõi tín hiệu điện thoại của con. Phá hủy nó đi, ngay bây giờ nghe con. Bố yêu con, Emily! Nhớ đến Robin nhé!”
Cuộc gọi đã kết thúc. Tay Emily run lên lẩy bẩy khi cô cầm chiếc điện thoại di động của mình. Cô nhanh chóng mở nắp sau và tháo pin ra. Sau đó, cô ném mạnh tất cả mọi thứ trong tay xuống mặt đất. “Đạp lên nó đi, Pegasus” cô nói. “Em giúp chị tiêu hủy nó đi!” Pegasus dùng móng guốc sắc bén của mình giậm mạnh lên chiếc điện thoại. Khi con tuấn mã nhấc chân lên thì không còn gì trên mặt đất ngoại trừ hàng trăm mảnh vỡ nhỏ li ti không thể nhận dạng được.
“Emily, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Carol bước đến gần với vẻ đầy lo âu.
Lần này, Emily bộc lộ lõ nỗi sợ hãi của mình. “Mấy con quái vật đó đang tìm đến chỗ chúng ta.” Cô bé nhìn về hướng Joel và Eric đã đi. “Cháu hy vọng hai chú cháu sẽ về mau. Bố cháu nói bọn CRU cũng đang lùng sục khắp mọi nơi để tìm chúng cháu nữa.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus
Kate O’Hearn
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn
https://isach.info/story.php?story=pegasus_1_lua_than_xu_olympus__kate_ohearn