Chương 14 - Ấn Tượng Mới
úc ba giờ chiều, tất cả giới thanh lịch của thành phố Nice đều có mặt trên Promenade des Anglais – một nơi tuyệt vời, một đại lộ rộng lớn hai bên trồng cọ, hoa và các loại cây nhiệt đới. Một bên đại lộ được giới hạn bởi biển. Bên kia là một dãy khách sạn và biệt thự. Còn phía sau là mấy vườn cam và ngọn đồi. Ở đấy ta có thể gần kề những người của cả thế giới, ta có thể nghe đủ thứ ngôn ngữ, nhìn thấy mọi thứ trang phục. Vào một ngày đẹp trời, quang cảnh sáng rực và đầy màu sắc không thua gì lễ hội Carnaval. Những người Anh kiêu kì, những người Pháp hoạt bát, những người Đức điềm đạm, những người Tây Ban Nha bảnh bao, những người Nga xấu xí, những người Do Thái hiền lành, những người Mĩ không nghi thức. Tất cả đi xe, ngồi hoặc đi nhàn tản ở đây, bàn tán về thời sự, và bình luận về nhân vật có tiếng gần đây nhất vừa mới đến: Ristori hoặc Dickens, Victor Emmanuel hoặc Nữ hoàng của đảo Sandwich[18].
Xe cộ cũng phong phú như các nhân vật, và cũng gây chú ý không kém, nhất là những chiếc xe ngựa bốn bánh thấp, do chính mấy bà cầm cương, với một cặp ngựa nhỏ rất hăng, những cái lưới màu rực rỡ để giữ không cho các đường viền ren lùng nhùng của họ vượt ra ngoài chiếc xe nhỏ và với một chú bé giữ ngựa trên chiếc ghế cao phía sau.
Dọc theo đại lộ đó vào ngày lễ Giáng sinh, một chàng trai cao lớn đang bước đi chậm rãi, hai tay chắp sau lưng, vẻ lơ đãng. Anh trông giống một người Ý, ăn mặc như một người Anh và có dáng vẻ độc lập của một người Mĩ, một kết hợp lạ lùng thu hút về phía anh cái nhìn của các bà và sự thèm muốn được như anh của khối tay chơi mặc quần áo nhung đen, cà vạt màu hồng, găng tay màu da bò với hoa cam cài trên áo. Có rất nhiều gương mặt đẹp để cho ta ngắm, nhưng chàng trai có vẻ dửng dưng. Anh chỉ nhìn thoáng qua các cô gái trẻ tóc vàng mặc áo váy xanh lơ. Một lúc nào đó anh rời khỏi đại lộ và đến đứng tại một ngả rẽ, không quyết định được là sẽ làm gì, đến nghe một dàn nhạc đang biểu diễn trong khu vườn công cộng, hay đi dạo dọc theo bãi biển, thì tiếng cặp song mã phi nước đại khiến anh ngước nhìn lên. Quý bà ngồi trên chiếc xe nhỏ ấy còn rất trẻ, tóc vàng và mặc áo xanh. Anh nhìn cô một lúc rồi gương mặt anh sáng lên. Anh dùng nón vẫy như một cậu bé và chạy nhanh về phía cô.
– Ôi, anh Laurie, đúng là anh rồi! Em tưởng là anh sẽ không bao giờ đến! – Amy thốt lên, buông dây cương và chìa cả hai tay ra khiến cho một bà mẹ người Pháp công phẫn hối thúc cô con gái của bà bước đi nhanh vì sợ rằng cô sẽ khó chịu trước thái độ quá tự do đó của mấy “người Anh điên rồ kia”.
– Anh đã bị kẹt lại trên đường đi, nhưng anh đã hứa là sẽ qua kì lễ Giáng sinh cùng với em, và giờ thì anh đã có mặt.
– Thế ông nội anh có khỏe không? Anh đến từ bao giờ vậy? Hiện anh nghỉ ở khách sạn nào?
– Rất khỏe. Tối hôm qua. Khách sạn Chauvain. Anh có đến khách sạn nơi em nghỉ, nhưng cả nhà đã đi ra ngoài.
– Em có bao nhiêu thứ để kể cho anh nghe nhưng không biết nên bắt đầu bằng chuyện gì. Anh lên xe đi, chúng ta sẽ nói chuyện thoải mái hơn. Em định đi dạo và em đang cần bạn đồng hành đây. Flo đang nghỉ dưỡng sức cho tối nay.
– Tối nay có cái gì vậy? Một buổi khiêu vũ à?
– Một lễ Giáng sinh tại khách sạn chúng em. Rất nhiều người Mĩ đang nghỉ ở đấy và họ muốn ăn mừng ngày hôm nay. Anh sẽ đến, phải không? Bác gái sẽ rất vui.
– Cám ơn em. Thế giờ thì chúng ta đi đâu? – Laurie hỏi vừa khoanh tay lại khiến Amy rất thỏa mãn vì cô luôn thích được cầm cương. Vì cái roi và dây cương màu xanh trên lưng ngựa đen khiến cô thật hài lòng.
– Trước tiên em phải đến các ông chủ ngân hàng để lấy thư, rồi sau đó đến Castle Hill. Cảnh ở đấy tuyệt đẹp và em thích cho mấy con công ăn. Anh đã đến đấy chưa?
– Thường xuyên, cách đây nhiều năm. Nhưng anh không phản đối nếu được trở lại nơi đó.
– Giờ thì anh kể về anh đi. Theo tin mới nhất em nhận được thì ông đang chờ anh từ Berlin về.
– Phải, anh đã ở đấy một tháng, sau đó anh đã đến Paris để gặp ông vì ông chọn nơi đó để nghỉ qua mùa đông. Ông có bạn bè của ông và vui chơi thỏa thích. Thế là anh có thể đi đâu tùy thích và mọi thứ đều tốt đẹp.
– Một sự sắp xếp tốt. – Amy nói, hơi ngạc nhiên vì cử chỉ của Laurie mà không biết rõ vì sao.
– Ông rất ghét đi du lịch, còn anh thì ghét ở một chỗ. Thế là mỗi người tự làm những gì mình thích và mọi việc đều tốt đẹp. Anh thường ở cạnh ông, ông thấy vui vì các cuộc phiêu lưu của anh và anh hạnh phúc khi biết là có ai đó chờ đợi anh và vui thích khi gặp lại anh. Vẫn là một nơi cũ kĩ bẩn thỉu, có đúng không? – Anh nói thêm, với một cái nhìn kinh tởm, khi cả hai chạy xe dọc theo đại lộ đến quảng trường Napoléon, tại thành phố cổ.
– Cái bẩn thỉu đáng vẽ nên tranh, nên em không thấy khó chịu. Con sông và mấy ngọn đồi thật là tuyệt, và mấy con đường hẹp cắt ngang thấp thoáng làm em thích thú nhất. Giờ thì chúng ta phải chờ cho đám rước này đi qua. Đám rước đi đến nhà thờ St. John đấy.
Trong khi Laurie lơ đãng nhìn đám rước của các linh mục đi dưới đám màn trướng, những nữ tu sĩ khăn trùm màu trắng tay cầm những cây nến nhỏ, và một vài huynh đệ trong trang phục màu lam, vừa đi vừa cầu kinh, Amy nhìn anh và cảm thấy một sự rụt rè mới lạ ở anh. Cô không tìm thấy lại chàng trai hay cười mà cô đã biết ở người đàn ông ủ rũ đang ngồi cạnh cô. Anh đẹp trai hơn bao giờ hết, và đã tiến bộ rất nhiều, cô nghĩ. Nhưng giờ đây khi nét mặt hồng lên vì vui mừng được gặp cô đã qua đi, trông anh mệt mỏi và chán chường, không phải bị ốm, hoặc nói đúng hơn là bất hạnh, nhưng già hơn và nghiêm nghị hơn cách đó một hai năm. Cô không hiểu vì sao, và không dám hỏi anh. Vì vậy cô lắc đầu, và đánh roi, khi đám rước rẽ vào dưới vòm cầu Paglioni, và khuất dần trong nhà thờ.
– Anh đang nghĩ gì thế? – Cô hỏi anh bằng tiếng Pháp để khoe những tiến bộ cô đã đạt được.
– Nghĩ là quý cô đã sử dụng thời gian của mình rất tốt và kết quả thật tuyệt. – Laurie đáp và nghiêng mình, một tay đặt lên ngực và cái nhìn thán phục.
Cô đỏ mặt vì sung sướng, nhưng lời khen này không đem lại cho cô nhiều niềm vui như những lời khen ngợi của anh Teddy ngày trước. Cô không thích giọng điệu của anh bây giờ: không chán chường, nhưng anh có vẻ thờ ơ, ngoại trừ cái nhìn của anh.
“Nếu như anh ấy trưởng thành theo khuynh hướng đó, thì mình mong là anh ấy vẫn còn là một cậu bé.” cô nghĩ, với một sự thất vọng và nỗi băn khoăn lo lắng lạ lùng, trong lúc cố gắng tỏ ra khá thoải mái và vui vẻ.
Tại bưu cục Avigdor, cô tìm thấy mấy bức thư quý báu của gia đình. Cô đưa dây cương cho Laurie và đọc thư trong khi xe leo lên con đường râm mát giữa mấy hàng rào xanh tươi nơi hoa hồng trà nở rộ như vào tháng sáu.
– Chị Beth không khỏe, mẹ bảo thế. Em nghĩ có lẽ em nên về nhà, nhưng mọi người bảo em ở lại. Và em ở lại vì không bao giờ một dịp may như thế này lại đến với em. – Amy nói, mắt nhìn trang giấy một cách buồn bã.
– Anh nghĩ là em có lí. Em sẽ không giúp gì được và cả nhà được an ủi nhiều khi biết là em mạnh khỏe, hạnh phúc và em vui chơi thật nhiều, em yêu.
Khi nói câu này, Laurie đã tìm lại một chút giọng nói ngày trước của anh, và những lo sợ đè nặng lên trái tim Amy được vơi đi một chút vì cái nhìn, cử chỉ, cụm từ nói với giọng anh trai “em yêu”, có vẻ làm cho cô tin chắc là nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, thì cô sẽ không đơn độc tại một đất nước xa lạ. Ngay sau đó cô cười, và cho anh xem một phác họa nhỏ vẽ Jo trong bộ váy áo viết lách của cô, với chiếc mũ có kết một chiếc nơ đỏ trên chóp, và từ miệng cô tuôn ra những lời sau: “Thiên tài nổi giận!”
Laurie mỉm cười, cầm lấy và cho vào túi áo vét “để cho nó khỏi bay”, rồi anh chăm chú lắng nghe Amy đọc thư.
– Sẽ là một lễ Giáng sinh như thông thường đối với em, với các quà buổi sáng, anh và mấy bức thư chiều nay, và buổi lễ tối nay. – Amy nói khi cả hai xuống xe chỗ khu nhà đổ nát của tòa pháo đài xưa, và một bầy công tuyệt đẹp chạy đến quanh hai người, dạn dĩ chờ được cho ăn. Trong khi Amy đứng cười trên chiếc ghế dài phía trên anh để rải mấy mẩu bánh cho mấy con chim rực rỡ kia, thì Laurie ngước lên nhìn cô. Cô nhìn lại anh, với một sự tò mò tự nhiên để xem thời gian và sự xa cách đã mang lại những thay đổi gì. Anh không tìm thấy nét gì có thể khiến anh khó hiểu hoặc thất vọng, trái lại nhiều nét khiến anh ngưỡng mộ và tán thành, vì, nếu bỏ qua một vài nét không tự nhiên trong lời nói và phong cách, cô vẫn hoạt bát và duyên dáng như thuở nào, cộng thêm một cái gì đó không thể tả được trong quần áo và cách ăn mặc mà ta gọi là lịch lãm. Lúc nào cũng già dặn so với tuổi của cô, cô đã có được sự tự tin trong dáng đi và cách nói chuyện, khiến cho cô trông giống như một phụ nữ của thế giới thượng lưu hơn. Nhưng tính hay hờn mát của cô ngày trước thỉnh thoảng cũng lộ ra, tính mạnh mẽ của cô vẫn còn và sự thẳng thắn bẩm sinh của cô đã không bị phai mòn bởi thời gian cọ xát ở nước ngoài.
Laurie không đọc được tất cả những điều đó khi anh nhìn cô cho công ăn, nhưng anh đã nhìn thấy đủ để có thể khiến anh bằng lòng và quan tâm, và anh đã mang theo hình ảnh yêu kiều về một cô gái với gương mặt sáng chói đứng trong ánh nắng, làm nổi bật màu sắc không lòe loẹt của bộ váy áo, màu tươi mát của đôi má, mái tóc vàng óng của cô, tất cả đã biến cô thành một nhân vật trội hẳn trong khung cảnh thú vị đó.
Khi cả hai leo lên khoảng trống đầy đá sỏi trên đỉnh đồi, Amy dang tay ra như thể cô đón anh vào chốn cô yêu thích nhất, vừa nói vừa chỉ phong cảnh xung quanh:
– Anh còn nhớ Vương cung thánh đường và nơi ta dạo chơi, các ngư dân đang kéo lưới trong vịnh và con đường dẫn đến Biệt thự Franca xinh đẹp, tháp Schubert, ở ngay bên dưới và nhất là chỗ chân trời kia mà người ta bảo là xứ Corse ấy?
– Anh nhớ, không hề thay đổi. – Anh đáp không mấy hào hứng.
– Chị Jo sẽ không tiếc thứ gì để nhìn thấy địa điểm nổi tiếng này! – Amy thốt lên vì cô thấy vui trong lòng và muốn anh cũng thế.
Một tiếng “phải” ngắn gọn là câu trả lời duy nhất của anh.
Nhưng anh xoay người lại và nheo mắt cố nhìn hòn đảo nơi mà một kẻ tiếm quyền còn vĩ đại hơn cả vị Napoléon hiện nay đã làm cho trở nên hấp dẫn.
– Anh hãy nhìn thật kĩ thay cho chị ấy và hãy đến đây kể cho em nghe anh đã làm gì suốt thời gian dài vừa qua. – Amy nói và ngồi xuống, sẵn sàng cho một cuộc trò chuyện kéo dài.
Nhưng cô không nhận được nó. Laurie đến ngồi cạnh cô và trả lời tất cả các câu hỏi của cô. Cô chỉ biết được là anh đã đi thăm cả lục địa và viếng thăm Hi Lạp. Sau một tiếng đồng hồ, cả hai trở về khách sạn. Và sau khi đến chào bà Carrol, Laurie từ giã và hứa là buổi tối sẽ đến.
Bữa tối hôm đó, Amy chăm chút đặc biệt trang phục của cô. Thời gian và sự xa vắng đã ảnh hưởng đến hai người trẻ tuổi. Amy nhìn nhận Laurie dưới một ánh sáng mới. Không phải như là “chàng trai của chúng ta” mà như là một người đàn ông điển trai và dễ chịu và cô có ý thức về một ý muốn rất tự nhiên là sẽ được anh để mắt đến.
Amy biết rõ những ưu điểm của cô và tận dụng chúng rất hiệu quả với khiếu thẩm mĩ và sự khéo léo, những thứ là tài sản của một thiếu nữ nghèo và xinh đẹp.
Tarlatan[19] và vải tuyn ở Nice rất rẻ, thế là cô dùng những thứ đó trong những dịp như thế này, và theo đúng mốt hợp lí của người Anh với những chiếc váy đơn giản cho các cô gái trẻ, tạo những trang trí nhỏ với hoa tươi, một vài đồ nữ trang rẻ tiền và tất cả những thứ thật chọn lọc vừa không đắt tiền vừa có hiệu quả. Cũng phải thú thật là cô nghệ sĩ đôi khi cũng xâm chiếm lấy nàng thiếu nữ, và cô thích thú trong các kiểu tóc cổ xưa, trong các tư thế của các pho tượng và những chiếc áo choàng kiểu cổ điển. Nhưng, cô gái thân yêu, tất cả chúng ta đều có điểm yếu nhỏ của mình, và chúng ta dễ dàng bỏ qua những thứ như vậy ở một người trẻ tuổi, khi họ thỏa mãn mắt chúng ta với vẻ duyên dáng của họ và khiến cho lòng chúng ta thấy vui với mấy thứ phù phiếm không giả tạo của họ.
“Mình muốn anh ấy thấy mình thật hay và viết thư kể cho cả nhà nghe.” Amy tự nhủ trong khi cô mặc chiếc áo dạ vũ bằng lụa trắng cũ của Flo vào và phủ lên đó một tấm khăn voan mỏng làm nổi bật lên đôi vai trắng ngần và mái tóc vàng của cô một cách nghệ thuật nhất. Mái tóc thì cô để không, sau khi gom các lọn tóc dày lại và uốn cong thành một cái búi phía sau đầu.
“Đây không phải là mốt, nhưng rất thích hợp, và mình không thể để cho mình biến thành xấu xí.” Cô thường nói, khi được khuyên nên uốn, làm bồng lên hoặc bím tóc lại, theo mốt mới nhất.
Vì không có đồ trang sức lộng lẫy cho một dịp như thế này, cô trang trí chiếc váy của mình bằng những đóa hoa đỗ quyên màu hồng và đeo trên vai một vòng kết bằng lá nho xanh. Nhớ đến đôi ủng được sơn màu, cô nhìn đôi giày bằng sa tanh trắng của mình với vẻ bằng lòng rất trẻ con, và đi tới đi lui trong phòng ngắm nhìn đôi chân quý phái của mình.
– Chiếc quạt mới của mình thật hợp với mấy đóa hoa, đôi găng tay thật vừa, và viền ren trên chiếc khăn tay của bác gái tạo một phong cách cho cả chiếc váy của mình. Nếu như mình có được một chiếc mũi và một cái miệng như các tượng cổ điển thì mình có thể hoàn toàn hạnh phúc. – Cô nói, ngắm nhìn mình với một cặp mắt bình phẩm, mỗi tay cầm một cây nến.
Bất chấp nỗi khổ đó, cô trông đặc biệt vui vẻ và rời khỏi phòng không vội vã, mặc dù cô đang rất háo hức. Cô ít khi chạy, cái đó không hợp với phong cách của cô, cô nghĩ, vì dáng người cao lớn hợp với một dáng đi thư thái hơn là một vẻ sắc sảo hoặc thể thao. Cô đi tới đi lui trong phòng khách dài trong lúc chờ đợi Laurie, và cuối cùng đến ngồi bên dưới ngọn đèn chùm, ngọn đèn tạo một ấn tượng tốt trên mái tóc cô. Rồi cô có một ý tưởng hay hơn, và bước đến đầu kia của gian phòng, như thể cô xấu hổ vì ước muốn thật con gái là làm sao cho cái nhìn đầu tiên phải ấn tượng. Chuyện cũng xảy ra như thế nên cô thật sự không thể làm tốt hơn, vì Laurie bước vào thật êm nên cô không nghe thấy anh đến. Trong khi cô đứng bên cạnh cửa sổ ở đầu kia, đầu xoay lại một chút, và một bàn tay đặt trên áo váy, dáng người thon thả, trắng ngần, nổi bật trên nền nhung đỏ của màn cửa, và gây ấn tượng như là một bức tượng được đặt đúng chỗ.
– Chào em, Diana! – Laurie thốt lên với vẻ bằng lòng mà Amy rất thích nhìn thấy trong đôi mắt anh khi anh nhìn cô.
– Chào anh, Apollo! – Cô đáp lại vừa mỉm cười với anh, vì cả anh cũng trông có vẻ khoáng đạt khác thường, và ý nghĩ đến lúc bước vào phòng khiêu vũ khoác tay một chàng trai như anh có thể khiến cho thâm tâm Amy rất thương hại cho bốn cô nhà Davis.
– Đây là hoa của em. Chính anh đã kết bó hoa này vì nhớ lại là em không thích cái mà vú Hannah gọi là “một bó hoa ngốc nghếch”. – Laurie tặng cô một bó hoa thơm nhỏ xinh, trong lớp vỏ bọc mà cô đã thèm muốn từ lâu khi hằng ngày đi qua và nhìn thấy nó trong tủ kính cửa hàng Cardiglia.
– Anh thật dễ thương! – Cô thốt lên. – Nếu biết là hôm nay anh sẽ đến, em đã chuẩn bị cái gì đó cho anh rồi, nhưng em e rằng không được đẹp như thế này.
– Cám ơn em. Không phải là cái đó phải đẹp như thế nào, mà chính là em đã làm cho nó đẹp ra. – Anh nói thêm, trong khi cô cài chiếc lắc bằng bạc vào cổ tay.
– Đừng, anh Laurie, em van anh.
– Anh tưởng là em thích được nghe những lời khen như thế.
– Nhưng không phải từ anh, có vẻ không tự nhiên chút nào! Và em thích cái thô bạo của anh ngày trước hơn nhiều.
– Anh rất mừng! – Anh đáp với một vẻ nhẹ nhõm.
Rồi anh cài cúc găng tay cho Amy và hỏi cô xem cà vạt của anh có ngay ngắn không, như ngày trước ở nhà khi cả hai cùng đi đến dự một buổi tiếp tân.
Những người buổi tối hôm đó tụ tập lại trong gian phòng ăn rộng lớn, là những người mà ta chỉ thấy ở nơi này. Những người Mĩ hiếu khách đã mời tất cả những người mà họ quen biết ở Nice và vì không hề có thành kiến đối với các chức tước, nên họ thỏa mãn với sự có mặt của một vài tên tuổi để cho buổi dạ vũ đêm Giáng sinh của họ thêm phần long trọng.
Một ông hoàng Nga đã chiếu cố ngồi ở một góc suốt cả tiếng đồng hồ và chuyện trò với một quý bà to béo, ăn mặc như bà mẹ của Hamlet, vải nhung đen, với một chuỗi ngọc trai dưới cằm. Một bá tước Ba Lan, mười tám tuổi, phục vụ các quý bà và được họ tuyên bố là “một chàng trai quyến rũ”, và một người Đức, một tướng công gì đó, đến dự một mình, đang lơ đãng đi quanh quẩn, tìm xem ông ta có thể ăn thứ gì. Thư kí riêng của nam tước Rotschild, một người Do Thái mũi to, trong đôi ủng bó, lịch sự dõi mắt nhìn cả thế giới, như thể tên tuổi của chủ ông ta đã đội trên đầu ông ta một vầng hào quang bằng vàng. Một người Pháp béo mập, người có quen biết Hoàng đế, đến để thỏa thích đam mê khiêu vũ của ông ta, và quý bà De Jonres, một mệnh phụ người Anh, tô điểm cho cảnh quan với gia đình nhỏ gồm tám người của bà. Tuy nhiên cũng có nhiều cô gái Mĩ nhanh nhẹn, giọng the thé, nhiều cô gái người Anh xinh đẹp nhưng hơi tẻ nhạt, và một vài thiếu nữ người Pháp giản dị nhưng có duyên thầm. Cũng như nhóm thông thường gồm những thanh niên lịch lãm đang đi du lịch, họ đùa giỡn vui vẻ, trong khi các bà mẹ của tất cả các quốc gia ngồi dọc theo tường, và mỉm cười với họ một cách nhân từ khi họ khiêu vũ với con gái các bà.
Bất cứ một cô gái nào cũng có thể dễ dàng đoán ra những cảm xúc của Amy khi cô khoác tay Laurie bước đi giữa đám đông. Cô biết là cô xinh đẹp, cô thích khiêu vũ và cô cảm nhận được là đôi chân cô như cá gặp nước trong một phòng khiêu vũ và cô tận hưởng cảm giác tuyệt vời về quyền lực của mình mà các cô gái trẻ cảm nhận được khi họ phát hiện ra vương quốc mới mẻ mà họ sẽ trị vì nhờ sắc đẹp, tuổi trẻ và nữ tính của họ. Cô thương hại cho các cô gái nhà Davis, vụng về, xấu xí, và không có người đi theo, ngoại trừ một ông bố dữ tợn, và ba bà cô già còn dữ tợn hơn. Cô nghiêng mình chào họ, một cách thân thiện nhất, khi cô đi qua trước họ. Điều này thật tốt ở cô, vì như thế họ có thể nhìn thấy áo váy của cô, và khát khao tò mò muốn biết người bạn trông thật nổi bật của cô là ai.
Khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên, đôi má Amy ửng hồng, mắt cô sáng và đôi chân cô bắt đầu đánh nhịp nôn nóng. Cô nhảy giỏi và cô muốn Laurie nhận ra điều đó. Vì vậy ta có thể tưởng tượng được tốt hơn là diễn tả cú sốc mà cô nhận được khi anh bình thản bảo cô:
– Em muốn nhảy à?
– Đó là điều người ta thường làm trong một buổi khiêu vũ.
Cái nhìn sửng sốt và câu đối đáp nhanh của Amy khiến cho Laurie hiểu ra là anh phải sửa chữa sai lầm của mình càng nhanh càng tốt.
– Ý anh là bản khiêu vũ đầu tiên. Anh có thể có được hân hạnh đó chứ?
– Em có thể dành cho anh nếu như em từ chối ngài bá tước. Ông ấy nhảy tuyệt vời. Nhưng ông ấy sẽ tha lỗi cho em vì anh là một người bạn cũ của em.
Cô gái hi vọng là chức tước sẽ gây một ấn tượng tốt và Laurie sẽ hiểu là anh không được coi thường cô.
Nhóm người quanh họ là những người Anh và Amy bắt buộc phải bước đi một cách đoan trang qua hội nhảy, cảm thấy suốt thời gian đó cô có thể nhảy điệu Tarantella một cách hứng thú. Laurie nhường cô lại cho “chàng trai trẻ dễ mến” và đến làm bổn phận của mình với Flo, mà không hứa với Amy là sẽ vui vẻ quay lại. Và ý muốn thiếu suy nghĩ đáng trách đó đã bị trừng phạt một cách đích đáng, vì ngay lập tức cô hứa nhảy với người khác cho đến tận giờ dùng bữa tối. Cô cho anh xem quyển sổ khiêu vũ của cô với một sự hài lòng kín đáo khi anh từ từ đi tới, thay vì chạy vội đến để đề nghị cô dành cho anh vinh hạnh ở điệu nhảy sau, một điệu polka. Nhưng sự nuối tiếc lịch sự của anh không gây ảnh hưởng với cô, và khi cô rời chỗ ấy cùng với ngài bá tước, thì cô thấy Laurie ngồi xuống bên cạnh bà bác của cô với vẻ hào hứng.
Thật không thể tha thứ được! Amy không thèm để ý đến anh một lúc lâu nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng hỏi vài tiếng xã giao, mỗi khi cô đến gần người đi kèm của cô, giữa các điệu nhảy, vì cần phải ghim tóc lại hoặc để nghỉ ngơi một chút. Thái độ giận dỗi của cô đã đem lại kết quả tốt, tuy nhiên cô che giấu nó dưới một nét mặt tươi cười toát lên vẻ sung sướng và sáng chói khác thường. Laurie thích thú theo dõi cô vì cô không bao giờ nhảy dũng mãnh hoặc thong thả, mà nhảy thật có hồn và duyên dáng, khiến cho trò tiêu khiển càng thêm thích thú. Một cách tự nhiên, anh theo dõi cô ở khía cạnh mới này. Và trước khi đêm dạ vũ kết thúc, anh quả quyết là cô bé Amy sẽ là một thiếu phụ thật duyên dáng.
Thật là một cảnh tượng sống động, vì chẳng mấy chốc tinh thần xã hội đã xâm chiếm mọi người. Không khí vui vẻ của lễ Giáng sinh đã làm cho tất cả các gương mặt đều sáng bừng, các con tim đều hạnh phúc và gót chân mọi người trở nên nhẹ nhàng. Các nhạc công chơi say sưa như thể rất thích thú. Ai cũng tranh thủ nhảy khi có cơ hội. Những ai không nhảy thì chiêm ngưỡng mọi người xung quanh với vẻ hào hứng khác thường. Không khí chỉ u ám với mấy cô gái nhà Davis và các cô nhà Jones nhảy nhót như một đàn hươu cao cổ. Chàng thư kí vàng lao qua gian phòng như một thiên thạch, cùng với một phụ nữ Pháp chưng diện, người trải thảm lên nền nhà với đuôi áo dài sa tanh màu hồng của mình. Quý ngài Teuton tìm đến chiếc bàn ăn vẻ rất hạnh phúc, ông ăn liên tục hết các món trong thực đơn, làm cho mấy tay bồi bàn kinh hãi vì sức tàn phá của ông ta. Còn người bạn của Hoàng đế thì ngập trong sự phấn khích. Ông ta nhảy tất cả các điệu, bất kể ông có biết hay không, và xoay tròn những cú ngẫu hứng khiến mọi người xung quanh bối rối. Sự phóng túng trẻ con của người đàn ông to béo đó trông thật hay. Mặc dù dáng phục phịch, nhưng ông ta nhảy như con choi choi. Ông ta chạy, ông ta bay, ông ta nhảy cỡn lên. Mặt ông ta đỏ bừng, cái đầu hói của ông ta bóng lưỡng. Vạt áo khoác của ông ta đung đưa loạn xạ, đôi giày nhảy của ông ta thực sự lướt đi trên không, và khi nhạc ngưng, ông ta lau mồ hôi trên trán, và tươi cười giữa nhóm bạn nam của ông ta như là một ông Pickwick người Pháp không đeo kính.
Amy và anh chàng người Ba Lan của cô nổi bật với vẻ nhiệt tình không kém, nhưng khéo léo và duyên dáng hơn. Laurie vô tình theo dõi nhịp lên xuống của đôi giày trắng khi chúng lướt qua lướt lại không mệt mỏi như thể có cánh. Rốt cuộc, khi anh chàng Vladimir buông cô ra, với lời quả quyết rằng “thật lấy làm tiếc phải ra về sớm như vậy” thì cô cũng sẵn sàng nghỉ mệt, và muốn xem anh chàng kị sĩ của cô đã nhận hình phạt như thế nào.
Thật là hiệu nghiệm! Vì ở tuổi hai mươi ba, tình cảm bị phá vỡ sẽ tìm thấy một sự xoa dịu khi ta ở giữa những con người thân thiện. Thần kinh non trẻ sẽ rung động, dòng máu trẻ trung sẽ luân chuyển, và tinh thần trẻ trung lành mạnh lên cao, khi bị mê hoặc bởi vẻ đẹp, ánh sáng, âm nhạc và sự vận động. Laurie có một cái nhìn tỉnh táo khi anh đứng lên để nhường chỗ của anh cho cô. Khi anh chạy nhanh đi để mang một ít thức ăn đến cho cô, thì cô tự nhủ, với một nụ cười bằng lòng:
– Ồ, mình nghĩ, điều này rất tốt cho anh ấy!
– Trông em như là “Người đàn bà tự họa” của Balzac vậy. – Anh nói, một tay quạt cho cô và tay kia thì cầm tách cà phê của cô.
– Màu đỏ của em sẽ không bay đi. – Amy lau đôi má bóng của cô và đưa cho anh xem chiếc găng tay màu trắng của cô với một sự giản dị bình thản khiến anh bật cười.
– Em gọi loại vải này là gì vậy? – Anh hỏi, tay sờ một nếp váy của cô trải trên gối của anh.
– Vải tuyn thưa.
– Một cái tên thật thích hợp. Đẹp lắm. Mới phải không?
– Cũ rích như trái đất. Anh đã nhìn thấy nó trên vai hàng chục cô gái rồi nhưng chỉ bây giờ anh mới thấy nó đẹp. Thật là ngốc!
– Trước đây anh chưa từng thấy em dùng nó, điều này giải thích sự nhầm lẫn của anh, em hiểu không?
– Anh đừng nói giọng đó với em, em cấm anh. Hiện giờ em muốn uống cà phê hơn là nhận những lời khen. Và anh đừng có lừ đừ như thế, điều này làm em bực mình.
Laurie ngồi thẳng người lên, ngoan ngoãn cầm lấy cái đĩa không của cô, cảm thấy thích thú lạ lùng là được cô bé Amy mắng mỏ. Bây giờ cô đã không còn nhút nhát nữa, và cô có một ước muốn không thể cưỡng lại được là giày vò anh như mọi cô gái khác khi “các lãnh chúa của thế giới” tỏ rõ vài dấu hiệu phục tùng đối với họ.
– Em đã học tất cả những thứ đó ở đâu vậy? – Laurie hỏi tò mò.
– “Những thứ đó” là một cụm từ mơ hồ, anh có thể nói rõ thêm một chút được không? – Amy đáp, biết rất rõ anh định nói gì, nhưng buộc anh diễn đạt cái không thể diễn đạt được.
– Thì… thái độ của em nói chung, phong cách của em, sự tự tin của em, cái… vải tuyn thưa, em hiểu không? – Laurie cười nói và thoát khỏi sự bối rối với từ mới này.
Amy cảm thấy được mở lòng, nhưng cô không để lộ ra và đáp một cách khiêm tốn:
– Cuộc sống ở nước ngoài gọt giũa chúng ta ngoài ý muốn của chúng ta. Em vừa học hỏi vừa vui chơi. Còn cái này, – cô nói tiếp, nhìn chiếc váy của mình – vải này không đắt, hoa giá không đáng kể và em có thói quen rút ra cái hay nhất từ những thứ nhỏ nhặt.
Amy hối hận đã nói câu cuối này, e rằng hơi bất nhã. Nhưng Laurie thích nhất câu đó. Anh tự hỏi không biết nét nào đáng nể trọng nhất ở Amy: sự nhẫn nại giúp cô chịu đựng sự nghèo khó hay đầu óc vui vẻ đã phủ hoa lên sự nghèo khó. Amy không biết vì sao anh lại nhìn cô một cách trìu mến như thế, cũng như không hiểu vì sao anh viết đầy sổ khiêu vũ của cô chỉ với tên anh duy nhất, cũng không biết vì sao anh lại không rời cô nửa bước suốt phần cuối của buổi dạ vũ. Sự thay đổi dễ chịu đó là kết quả của ấn tượng mới mà cả hai có được về nhau mà không hề hay biết.
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt