Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
T
ôi ngồi ở cửa sau xe, quay lưng lại với hai đứa con gái trong khi Mèo Bự ngồi vào ghế xà ích cùng với ông Moncada. Diego cưỡi ngựa đen lớn đi bên c.nh, khẩu súng trường đặt hờ hững ngang yên. Moncada làm nghề trồng trọt, ông đi đón hai con gái ở nhà ông bà ngoại chúng về.
Tôi mệt mỏi duỗi chân ra, một tay bám lấy thành xe để khỏi bị văng ra nếu như có chợp đi. Tôi nhìn lên trời. Đã tối hẳn. Sẽ phải dừng lại thôi, vì đi đêm trên đường thì quá nguy hiểm.
"Ở chỗ rẽ tới có khu rừng nhỏ", Diego nói. "Chúng ta có thể nghỉ đêm ở đấy".
Chiếc xe dừnglại trên bãi cỏ. Mèo Bự nhảy xuống và kéo tôi theo. "Nhanh lên, kiếm củi đốt lửa, trước khi các tiểu thư bị cóng".
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Mèo Bự chẳng bao giờ quan tâm đến ai cả. Chỉ chính hắn ta thôi. "Quơ nhanh lên!" hắn quát.
Tôi bắt đầu lượm củi. Liếc lại, tôi thấy Mèo Bự đang đỡ hai cô bé trên xe xuống. Khi tôi ôm củi trở lại thì ngựa đã được buộc bên góc cây, đang gặm cỏ. "Ông muốn tôi để củi ở đâu ạ?" tôi hỏi.
Ông Moncada ra hiệu chỗ đất trước mặt, nhưng Mèo Bự ngăn lại. "Thưa ông, gần đường cái, lửa ở đây thì lộ quá. Nó có thể là một hấp dẫn đối với các vị khách bất đắc dĩ".
Ông Moncada nghi ngại nhìn Diego. Anh ta gật đầu.
Mèo Bự bước sâu vào trong trảng. "Tôi cho là ở đây thì hơn".
Tôi ném củi xuống chỗ Mèo Bự chỉ. Khi tôi trở lại với một ôm củi nữa thì lửa đã bập bùng. Tôi mệt lử.
"Nữa", Mèo Bự ra lệnh. Hắn chặt mấy cành nhỏ, buộc chụm thành một giá ba chân. Khi tôi trở lại lần nữa thì đã có một chỉếc nồi kim loại đang treo lủng lẳng giữa ba cọc và mùi thịt bò hầm đẫm cả bầu không khí.
"Đủ rồi chứ ạ?"
Mèo Bự ngẩng nhìn tôi, mặt hắn sáng lên trong ánh lửa. "Tạm đủ, dưới chân "đồi có con suối. Xách xô nước lên đây".
Tôi đi đến chiếc xe. Vera, đứa bé, nhìn tôi khúc khích cười. Tôi thấy khó chịu. Lúc nào nó cũng cười khúc khích.
"Cậu cần gì?" Marta, đứa lớn, hỏi.
"Một cái xô đựng nước".
Vera lại khúc khích. Tôi nhìn nó chằm chằm. "Tại sao lúc nào cô cũng cười thế?" nó cười to hơn. Nước mắt giàn giụa trên hai má. "Có gì buồn cười đâu?" Tôi bắt đầu cáu. Lũ con gái ngu xuẩn.
"Trông cậu buồn cười lắm". Tôi nhìn lại mình. "Không phải bây giờ", nó vội nói. "Lúc chiều. Khi ở dưới nước ấy. Cậu còm quá".
Tôi nhăn mặt. "Còn hơn là béo như cô ấy".
"Xô đây", Marta đột ngột nói. Tôi tưởng như có chút giận dữ trong giọng nói ấy.
Tôi cầm lấy chiếc xô trên tay nó. "Cảm ơn".
"Không dám", nó trả lời nhã nhặn không kém.
Vera lại khúc khích cười. "Cô ấy làm sao thế?" tôi hỏi.
Marta nhún vai. "Nó chỉ là đứa con nít. Nó mười hai. Chưa bao giờ nó thấy một đứa con trai trần truồng cả".
"Chị cũng chưa thấy bao giờ!" Vera vặn lại.
Marta hất đầu. "Nhưng tao mười bốn rồi, tao không làm như một đứa con nít về chuyện ấy".
Diego đến phía sau tôi. "Mày đã lấy được xô chưa?" anh ta hỏi một cách ngờ vực.
"Thưa ông rồi ạ".
"Thế mày còn chờ gì? Đi lấy nước như bố mày bảo đi".
Tôi lặng lẽ quay đi, nghe được hắn hỏi hai cô gái. "Nó nói cái gì thế?"
"Không", Marta trả lời.
"Nên tránh xa nó ra".
Mèo Bự đang chờ tôi. "Nhanh lên. Bọn họ càng ăn sớm thì càng ngủ sớm".
"Cậu sẽ làm gì?" tôi hỏi.
"Lấy ngựa. Chúng ta có thể về đến nhà trong vòng hai ngày. Hơn nữa, tớ ưng con hắc mã này quá".
"Không dễ đâu" tôi nói. "Diego không tin chúng ta đâu".
Mèo Bự mỉm cười. "Tớ sẽ giết hắn".
Có tiếng động trong bụi cây phía sau, và Diego từ trong bụi bước ra, súng trường lăm lăm. Chả lẽ hắn không bao giờ rời khẩu súng?
Mèo Bự lau tay vào quần. "Tôi vừa xuống rửa tay".
Có tiếng động nào đó trong đêm đánh thức tôi dậy. Tôi lăn đi trong chiếc chăn ông Moncada cho mượn và hé nhìn Mèo Bự. Hắn nằm ngủ, ngáy nhẹ. Tôi quay đầu dõi tìm Diego. Hắn không có trong chăn.
Tôi liếc về phía chiếc xe, nơi ông Moncada và hai con gái đang nằm ngủ. Không có âm thanh gì vọng từ đó. Tôi nằm lặng thinh một lát. Có lẽ Diego đi xả bầu tâm sự.
Tôi lại nghe có tiếng ngựa hí vang và quay đầu lại, kịp thấy Diego lặng lẽ lẻn đến bên chiếc xe, súng đã lên cò, sẵn sàng.
"Suỵt!"
Mèo Bự thức giấc hệt như con vật mà hắn mang tên. Tôi lấy tay ra hiệu. Mèo Bự lặn lại gần. "Hắn tính giết họ!" tôi thì thầm.
Mèo Bự không cử động. "Mặc hắn. Càng đỡ phiền cho ta".
Diego trườn lên phía trước xe, khẩu súng lồng qua vai. Tôi thấy hắn co hai châN lại rồi bật thẳng ra, và một tiếng thét ré lên.
Diego bắn như điên khi ông Moncada bật khỏi thùng xe. Ông cố choảng hắn bằng báng súng và khi cả hai vật lộn với nhau bên thành xe thì Mèo Bự nhào lên, chạy tới họ.
"Súng!" hắn gọi lại tôi. "Lấy khẩu súng!"
Hắn dừng lại bên hai người đang vật lộn, và tôi thấy một loé sáng trong ánh trăng khi Mèo Bự rút dao ra, bổ xuống. Diego gập người lại như một con dao xếp. Mèo Bự thúc mạnh đầu gối vào ngay dưới ngực Diego, rồi tung người bật trở lại, dao lăm lăm trong tay. Khi Mèo Bự bật dậy thì lưng ông Moncada đang quay về phía hắn. Mèo Bự giơ dao lên nhưng cũng đúng lúc đó ông ta quay lại, súng trong tay.
Mèo Bự buông xuôi tay bên sườn. "Ông bình an chứ ạ?" hắn hỏi, giọng quan tâm.
Ông Moncada nhìn hắn rồi nhìn xuống Diego. "Tên cướp", ông rủa. "Nó toan giết tôi!".
"Thưa ông, may mà tôi thức giấc".
Ông Moncada mỉm cười. "Tôi mang ơn anh, anh bạn. Anh đã cứu sống tôi".
Mèo Bự nhìn xuống. Lần đầu tiên hắn không biết nói gì. Nhưng một giây sau lưỡi hắn lại dẻo liền. "Thưa ông, có gì đâu ạ. Đấy chỉ là chuyện nhỏ để đáp lại sự hảo tâm của ông thôi".
Hắn bước tới bên Diego, lấy chân hất hắn lại. "Hắn chết rồi. Ông thuê thứ người này ở đâu ạ?"
"Ở Bandaya. Người ta bảo là vùng núi có bọn cướp, đi một mình với hai đứa con gái nhỏ không an toàn. Đại tá Guiterrez đã giới thiệu Diego. Hắn từng làm trinh sát trong quân đội".
Mèo Bự nói thẳng thừng. "Hắn toan giết ông rồi cướp ngựa của ông. Hắn ắt phải thèm con hắc mã của ông lắm".
"Con hắc mã?" ông Moncada ngạc nhiên. "Nó không phải của tôi. Ngựa của hắn đấy".
Đôi lông mày của Mèo Bự dướn lên. "Vậy ạ?"
Ông Moncada gật đầu. "Chiếu theo pháp luật, bây giờ nó là của anh".
Mèo Bự nhìn tôi. Hắn mỉm cười. Đây là lần đầu tiên có một đạo luật nào đó lại ủng hộ hắn. Tất cả những gì của tên cướp sẽ đương nhiên thuộc về hắn nếu như hắn giết tên cướp.
"Bố có việc gì không?" Từ trong xe một giọng nói sợ hãi gọi ra.
Tôi quên khuấy hai đứa con gái. Marta rụt rè thò mặt ra bên thành xe.
"Chúng ta thoát rồi!" ông Moncada xúc động kêu lên. "Đội ơn Chúa, chúng ta đã thoát chết! Con người tử tế này, chẳng nề chính tính mạng của mình, đã bảo vệ chúng ta trước kẻ ám hại này."
Một lát sau, hai đứa con gái trèo qua thành xe leo xuống. Chúng ôm lấy cha mà hôn, mà khóc một cách sung sướng. Cuối cùng, ông Moncada quay về phía chúng tôi, mặt rạng rỡ. "Giờ thì tôi hiểu tại sao Diego lại không muốn bố con anh đi cùng chúng tôi!"
"Thưa ông, cũng là may mắn cho tất cả chúng ta", Mèo Bự trả lời. Hắn quay nhìn tôi rồi nói với giọng của một người có tài sản. "Ra xem ngựa của chúng ta có buộc cẩn thận không?"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins