Chương 14
húc mừng cô dâu mới, chú rể mới trăm năm hạnh phúc, sắt cầm hòa hợp.
Hạnh Dung tinh nghịch tung ném hoa giấy nhỏ li ti trong nắm tay lên cao cho rơi xuống trên đầu đôi tân hôn Hiếu Liêm, Nhã Uyên. Nhã Uyên thẹn thùng đi bên cạnh Hiếu Liêm, cô len lén liếc chồng. Hôm nay Hiếu Liêm đẹp trai không chê vào đâu. Cám ơn thượng đế đã ban cho cô người chồng như Hiếu Liêm, vừa hào hoa phong nhã vừa có địa vị và yêu cô hết lòng.
- Chúc mừng Nhã Uyên.
Thục Linh trao cho Nhã Uyên món quà mừng, cô ôm Uyên và áp má mình vào má Uyên:
- Chăm sóc cho anh Liêm nha Uyên.
Uyên cảm động ôm lại Linh:
- Anh Đinh Bằng không đến à?
- Chắc cũng sắp đến.
Liêm nâng ly rượu:
- Uống đi chớ Linh, đứa lang quên sẽ tới mà, đừng lo.
Quay sang Trung Sơn, Liêm nháy mắt:
- Còn cậu với Hạnh Dung bao giờ cho anh uống rượu đây?
Sơn hất mặt sang Dung:
- Anh hỏi cô ấy giùm em.
Dung liếc ánh mắt sắc như dao:
- Ai thèm làm vợ anh chứ?
- Không thèm làm vợ anh sẽ ế chồng đấy cô bé.
- Ế thì ế ai sợ, vậy mà có người theo năn nỉ cầu cạnh người ta hoài.
Liêm cười ha hả, xem ra Sơn cãi không lại Dung rồi. Anh bá vai Sơn:
- Tướng của cậu sẽ sợ vợ đấy Sơn.
Sơn trợn mắt:
- Không dám đâu, anh chống mắt mà xem em quay... Dung ra trò.
Dung phồng má lên:
- Anh nói cái gì anh Sơn?
- Anh nói... Hì... hì...
Sơn hôn đại vào má Dung:
- Anh yêu em.
Dung cấu vào Sơn 1 cái, chợt cô kêu to lên:
- Anh Bằng tới rồi kìa.
Linh mừng rỡ đon đả đi ra, cô sà vào Bằng ôm cánh tay anh:
- Sao đến muộn vậy anh?
- Anh bị kẹt xe.
Đôi vợ chồng không thấy 1 ánh mắt sáng quắc đang nhìn họ, báo hiệu 1 sóng gió sẽ nổi lên. Bằng khoát tay Linh đi lại chỗ Liêm, hai người đàn ông bắt tay nhau vui vẻ... Chiếc máy ảnh nhá lên thu hết hình ảnh của vợ chồng Linh - Bằng, Liêm - Uyên.
- Hôm nay anh ở lại với em.
Linh mừng rỡ:
- Có thật không anh?
- Mẹ đến nhà bà bạn ăn giỗ và ở lại, anh cũng nhân cơ hội này mà ở lại với em.
Linh cười khúc khích nép vào vòng tay chồng. Đêm nay cô sẽ có anh trong giấc mộng của mình, chỉ cần có anh cô thấy cuộc đời là tất cả niềm vui.
- Mình đi khiêu vũ rồi hãy về nhà nghe Linh, lâu lắm anh và em chưa đi chơi với nhau.
- Dạ.
Bằng đưa Linh đến phòng ca nhạc họ thường đến. Vừa nghe tiếng nhạc tiếng trống Bằng lại nổi hứng, kéo Linh lại gần bên đàn trống:
- Em ngồi đây anh vào gặp họ.
Chưa kịp đi nhóm bạn của Bằng đã bao quanh anh:
- Lâu quá không gặp Bằng.
Họ ngạc nhiên nhìn Linh:
- Ủa, không fải 2 người chia tay rồi sao?
Bằng tươi cười:
- Do ý của bà bô thôi.
- Làm 1 bản đi Bằng.
- Đắc co.
Bằng nhận cây đàn đeo vào cổ nhảy lên sân khấu, anh đánh đàn say sưa, mắt nhìn xuống Linh say đắm. Linh cùng nhìn lại, cô như sống lại thuở cả hai yêu nhau...
Thật khuya cả 2 mới về căn nhà của họ. Bằng ghì chặt Linh vào lòng.
- Đêm nay anh vui lắm.
Anh bế bổng Linh lên đôi cánh tay rắn chắc. Đêm nay là đêm tân hôn của Liêm và cũng là đêm tân hôn của anh và Linh. Những cảm xúc hôm nay mới trọn vẹn...
o O o
Lăn người qua, Liêm đốt điếu thuốc cắm lên môi. Bên cạnh anh, Uyên đã đi vào giấc ngủ. Trong phút giây này Liêm nhận rõ 1 điều anh chưa quên Linh, cái cảm giác đau khổ tột cùng lại về trong tim anh khi ôm Uyên. Anh đã sai khi dùng Uyên để quên Linh. Càng muốn quên lại càng nhớ.
- Anh không ngủ được à?
Từ bao giờ Uyên quan sát Liêm, cô nhìn anh và cái gạt tàn đầy ắp:
- Anh nhớ Linh fải không?
- Uyên... không fải.
- Em đã nghe anh gọi em bằng Linh.
Uyên úp ngực vào mặt Liêm, những giọt nước mắt của cô rơi ra ướt ngực anh, Liêm bối rối nâng mặt vợ lên:
- Anh xin lỗi.
Uyên khép mắt lại, cô vừa hạnh phúc vừa đau khổ, trong trái tim anh vẫn còn hình bóng người yêu cũ, bởi muốn xóa mờ đi 1 hình ảnh quen thuộc luôn sát cánh với anh từ thời thơ ấu không fải là điều dễ dàng.
o O o
- Chị có thể không tin lời của em nhưng chị sẽ tin. Nếu chị đến khu nhà tập thể của công ty Hải Nam, chị sẽ rõ hơn.
Bà Hải Đường mím chặt môi. Hóa ra bấy lâu nay cậu quý tử của bà gạt bà. Loại con gái hồ ly như Thục Linh nhất định không thể bước vào nhà bà, nếu bà không ngăn chận nó sẽ có con.
- Bây giờ là mười 1 giờ trưa, nửa tiếng nữa Bằng sẽ tan sở và về căn hộ đó, em đưa chị đi.
0 chần chờ, bà Hải Đường đứng lên, không quên choàng thêm cái áo khoác nhung lam bên ngoài. Đây là cô em chồng thứ 12 của bà.
- Nếu như em không gặp hai đứa trong đám cưới em không thể nào tin được chúng nó ly hôn nhau chỉ là hình thức thôi, em còn đứng trước nhà con bé, lúc đó không có thằng Đinh Bằng.
Răng nghiến chặt, cơn giận của bà Hải Đường lên đến cực điểm. Chưa 1 ai dám trái ý bà, ngay cả cha của Đinh Bằng, vậy mà thằng con của bà lại qua mặt bà chỉ vì 1 con nghiệt súc.
Xe dừng ở xa công ty 1 chút, hai người đàn bà ngồi im trong xe. Đồng hồ 11:35. Quả thật không đầy 10 phút Bằng hiện ra từ từ tẻ vào khu nhà tập thể. Bà Hải Đường gần như tắt thở. Bà trông rõ Linh từ trong căn hộ nhỏ chạy ra, đôi vợ chồng ôm nhau. Hèm, nó là người Tây phương hay sao vậy. Con trai bà thật là dơ mặt.
- Mình vào không chị?
- 0
Giọng bà lạnh lùng khô khốc:
- Chúng ta về thôi.
- Sao lại về?
- Tôi sẽ bắt nó cưới vợ trong vòng 1 tháng.
- Hay quá. Chị có ý kiến hay thật, người như con quỷ đó làm dơ cả dòng họ Tôn Thất nhà mình.
Như thường lệ, Bằng đến gần bảy giờ tối mới về nhà, anh đi rón rén. Tách. Ngọn đèn neon trong phòng khách bạt lên sáng. Bằng giật nẩy người ấp úng:
- Mẹ.
- Cậu đến đây.
Bằng hồi hộp ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Tôi muốn cậu cưới vợ.
Bằng hoảng sợ đứng bật dậy:
- Mẹ... không được đâu.
Bà Hải Đường quắc mắt:
- Tại sao không được, con ly dị đã 5 tháng, đã đến lúc fải lấy vợ để có con nối dòng, có người chăm sóc cho mẹ. Con đi suốt ngày không biết mẹ ở nhà đau ốm làm sao nữa. Mẹ đã quyết định, ngày mai con ở nhà đi theo mẹ đến xem mắt Thanh Thủy.
- Mẹ... con chưa muốn lấy vợ đâu, con cũng chưa biết cô Thủy nào đó...
- Ngày mai gặp con sẽ biết. Xem mặt bỏ trầu cau, tháng sau làm đám cưới. Người của mẹ chọn nhất định sẽ là con nhà gia giáo không hư hỏng như con chọn đâu.
- Mẹ ơi...
- Xong rồi, con đi được rồi đó, mẹ cũng tới giờ fải đọc kinh.
Bà đứng lên, xem như câu chuyện kết thúc. Bằnng vò đầu bứt trán. Làm sao đây. Lần trước anh đã dùng tình cảm lung lạc Hạnh Dung, lần này không được nữa rồi. Ruột gan Bằng bấn lên.
Mới sáng sớm Bằng đã nghe bên ngoài ồn ào. Bằng mỞ cửa uể oải bước ra. Trong nhà đầy người đang lăng xăn g. Bốn mâm quả phủ khăn điều đỏ đặt trang trọng trước bàn thờ gia tiên. Bà Hải Đường tề chỉnh trong bộ đồ nhung xanh kiêu sa, bà quay lại nghiêm khắc:
- Mọi người đã xong, chỉ chờ mong thôi, nhanh lên.
Người làm mang đến cho Bằng bộ lễ phục ủi thẳng tấp. Bằng chết điếng cả người. Tất cả được sắp đặt sẵn hết, sự phản kháng của anh lúc này vô hiệu thôi.
Vừa trông thấy mặt cô vợ tương lai của mình, Bằng đã muốn nhảy nhổm lên. Cô ta vừa hô vừa xấu. Người đeo đầy nữ trang, khô đét người, so với Uyên cô ta rõ ràng là hai thái cực, như ngày với đêm. Trời ơi, người này sẽ là vợ của mình sao?
- Mời anh uống nước.
Cái giọng khô khốc của cô nàng làm Bằng muốn tháo chạy đi. Mẹ ơi, thương con sao mẹ nỡ làm khổ con?
Hai gia đình nói chuyện không dứt, Bằng có nghe gì đâu. Lòng anh rối bời, anh fải nói làm sao với Linh đây.
- Tôi định thế này. Tuần sau Bằng và Thủy đi đăng ký kết hôn. Còn tất cả áo cưới, thiệp cưới trong 10 hôm nữa hoàn tất.
Đám cưới chạy giặc hay sao vậy? Bằng muốn hét lên mà đành bất lực.
o O o
- Đứng lại, em xem cái này đã.
Hạnh Dung lôi tay Trung Sơn đi phăng phăng vào gian hàng đồ cưới. Cô đứng ngây người ra nhìn chiếc áo cưới trắng muốt có những đường viền ren cầu kỳ tinh xảo.
- Anh thấy áo cưới này đẹp không?
- Đẹp lắm, em mặc vào không che được, nhưng mà... đắt lắm đó cô bé ơi.
- Chưa hỏi mà anh biết đắt, em hỏi nghe?
- Ừ.
Dung đi lại quầy thu ngân:
- Cô ơi cho tôi hỏi chiếc áo cưới trắng đằng kia...
Dung im bặt, bên kia chiếc tủ kính, Đinh Bằng đang đứng đó với 1 cô gái, cô mặc chiếc áo cưới hồng xoay qua xoay lại trước kiếng và cười với Bằng:
- Áo này được fải không anh?
Dung nhảy xổ lại phát mạnh lên vai Bằng:
- Anh Bằng làm gì ở đây?
- Anh...
Bằng tái mặt:
- Em đi đâu đây Dung?
- Em đi chọn áo cưới với anh Sơn. Còn anh?
Thanh Thủy khó chịu bước lại, cô lạnh nhạt nhìn Dung. Bởi cô từng biết đây là cô gái từng là vợ hụt của Bằng.
- Chào cô. Tôi và anh Bằng đi sắm áo cưới, cuối tháng chúng tôi tổ chức đám cưới.
Dung há hốc mồm. Đinh Bằng bối rối cúi gầm mặt. Anh không biết nói làm sao với Dung, chỉ muốn kéo cô ra nơi khác mà thôi.
- Dung, em đâu rồi, em ở đây mà...
Sơn tắt ngay câu nói. Cô gái mặc áo cưới đang đứng ôm cánh tay Bằng. Anh hiểu có chuyện không bình thường.
- Anh Sơn, mình đi thôi.
Dung vờ cười vang kéo tay Sơn đi, Sơn dằn lại:
- Em nói cho anh nghe, có chuyện gì vậy?
- Cô bán hàng nói áo cưới đó tới mấy triệu lận, không mua nổi đâu, mình đi ra ngoài đi anh.
- Em buông anh ra.
Sơn gỡ tay Dung bước lại trước Bằng. Thủy mím chặt môi kiêu hãnh nhìn lại Sơn.
- Anh là bạn của anh Bằng phải không? Chúng tôi đi sắm áo cưới.
- Áo cưới.
Mắt Sơn tóe lửa nhìn Bằng:
- Anh cưới vợ fải không?
- Cậu Sơn...
- Đồ khốn nạn.
Sơn giận dữ cung tay lại giáng ngay quả đấm vào mặt Bằng.
- Tôi đã biết trước ngày này nhưng mà chị 2 tôi vẫn tin anh. Từ rày sắp lên anh mà còn bước qua ngưỡng cửa khu nhà tập thể Hải Nam đừng trách tôi.
Bằng té ngồi trên nền gạch, 1 khoảng môi của anh sưng vều lên và tóe máu. Dung hốt hoảng ôm chặt người Sơn kéo lại:
- Đừng anh Sơn ơi, mình về đi.
Ngồi vào trong xe, Sơn gục đầu lên tay lái buồn rầu:
- Em bảo anh phải nói với chị 2 như thế nào đây Dung?
- Em nghĩ... anh đừng nên nói.
- A tòng với thằng khốn nạn lừa dối chị 2 à?
- Còn hơn anh nói ra chị Linh lại đau khổ. Đành rằng trước sau gì chị Linh cũng biết, nhưng biết chậm vẫn hay hơn là ngay bây giờ.
- Anh thương chị Linh quá. Chị ấy vẫn tin tưởng hắn, yêu thương hắn, hóa ra hắn là thằng tồi.
- Đừng giận nữa anh, bây giờ mình về nghe?
- Mình chưa mua áo cưới mà.
Dung cười gượng:
- Anh còn đi chọn áo với em được sao?
- Đừng giận anh nghe Dung.
Nép vào vai anh, Dung cười khẽ:
- Ai giận anh đâu chàng khờ.
Sơn hít mạnh mái tóc người yêu:
- Nhất định anh không bao giờ như hắn.
- Em biết rồi, người yêu của em số một.
- Và báo cho em biết không dễ ăn hiếp anh đâu cô vợ tương lai của anh.
Dung ghé răng cắn vào vai Sơn 1 cái làm Sơn nhảy nhõm:
- Chó con, dữ quá.
- Em cắn nữa bây giờ. Em dữ chưa bằng anh dữ lúc đánh anh Bằng đâu.
- Anh dữ lắm hả?
- Còn nói nữa, anh mà đánh em 1 cái như vậy chắc...
- Cái mặt em thành cái bánh bèo.
Dung giận dỗi đánh lung tung vào ngực Sơn, cả 2 như quên mất chuyện buồn vừa qua.
Ngừng xe trước nhà, Sơn còn dặn kỹ Dung.
- Nhớ không được để chị 2 biết đó, chị ấy đang ở trong nhà.
- Em biết rồi, sợ anh thôi.
Linh đang ngồi ăn táo với bà Phiến, cô vui vẻ:
- Mua nhiều lắm sao mà đi tới trưa vậy 2 cô cậu?
Dung liếng thoắng:
- Mua nhiều lắm, nhiều kiểu áo cưới đẹp làm em hoa cả mắt không biết mua áo nào nữa. Anh Sơn như... ông ngáo ộp, không biết gì hết.
Bà Phiến đưa cho cả hai trái táo gọt sẵn vỏ:
- Hai đứa ăn đi, mẹ nấu cơm xong rồi, chờ ba con về nữa là ăn. À, mẹ báo tin mừng với 2 đứa, chị 2 mày sắp có em bé.
Dung vui mừng ôm ngang người Linh:
- Chúc mừng chị.
Sơn không vui:
- Ba có dự định cho chị đi Đức học thêm ngành hàng hải, chị có con sớm chi vậy?
Linh lừ mắt:
- Nói nghe hay chưa? Chị có chồng, thì fải có con, còn em sao không đi mà muốn chị đi. không nỡ xa Dung fải không? Thì chị cũng đâu xa anh Bằng được.
- Hắn đáng gì để chị không nỡ xa chứ?
Dung đá mạnh vào chân Sơn:
- Anh ăn nói thật là kỳ.
Biết mình lỡ lời, Sơn đứng lên:
- Con đi tắm đây.
- Hôm nay Sơn sao vậy Dung?
Dung nhún vai làm vẻ thản nhiên:
- Chị không biết sao, lâu lâu anh ấy hay nổi cơn tưng tửng lên như vậy. không nói chuyện với chị nữa, em đi theo anh ấy, không thôi lại hét lên.
Bà Phiến lắc đầu mỉm cười:
- Đừng đứa nào tưởng con Dung ăn hiếp thằng Sơn nghe, thằng Sơn ăn hiếp con Dung thì có.
Linh cũng cười theo:
- Như con vậy, ở nhà anh Bằng cứ phải sợ mẹ anh ấy nhưng khi ở riêng anh ấy nhất nhất nghe lời con.
- Nhưng con cũng không được thấy chồng chìu chuộng rồi quá đáng nghe con, hạnh phúc vợ chồng là phải biết nhường nhịn, tôn trọng lẫn nhau. Hôm nay nó không đón con à?
- Dạ không, anh ấy bảo bận đu8a mẹ đi ăn giỗ, thành ra anh ấy cũng chưa biết con có thai.
Linh mơ màng hình dung ra vẻ mừng rỡ của BẰng khi nghe cô báo tin. Tuy ghét mẹ chồng, nhưng cô vẫn muốn được bà công nhận và hủy bỏ bản ly hôn ngày nào.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao