Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14: Mùa Lá Phong (Hạ)
H
ai cụ tiếp tục kể chuyện xấu hổ của Chung Thanh Văn: “Hồi học chính quy nó đã tham gia cuộc thi thương nghiệp, còn giành được giải thưởng, lúc phỏng vấn rút ra một đề tài, vừa thấy không biết liền xếp tờ giấy lại ném vào trong thùng, rồi rút một cái khác, sau đó giám khảo nói, bởi vì biểu hiện của Thanh Văn rất tự nhiên, thế cho nên lúc ấy ông ta ngỡ ngàng trong nháy mắt, hoài nghi có phải là trái với quy tắc không, do dự như vậy cho nên bỏ qua.”
“…”
Bà Chung nói tiếp: “Sau đó nó muốn lập nên sự nghiệp, tranh thủ sự giúp đỡ của chính phủ. Lần đầu tiên lãnh đạo thành phố tới tham quan, Thanh Văn đợi nước tới chân mới nhảy, thành lập một đoàn nghệ thuật trong nhà máy, lấy cớ là để biểu diễn cuộc sống hàng ngày của công nhân cho các lãnh đạo xem, một vài người biểu diễn múa hát, hơn nữa kết thúc bằng bài hát dân ca rất được yêu thích. Trong lúc biểu diễn các cô gái châm mấy ly rượu, sau đó đột nhiên xuống sân khấu kính rượu, các vị lãnh đạo rất ngạc nhiên, rốt cuộc khách và chủ đều vui vẻ. Sau khi các vị kia ra về, Thanh Văn phát hiện trước đó có chụp một tấm ảnh rất đẹp, nó liền lồng kính vào rồi gửi ngay cho các vị lãnh đạo, lấy lòng người ta, không qua bao lâu đã nhận được phần tiền vốn đầu tiên của chính phủ.”
“…”
Vương Vượng Vượng nhìn Chung Thanh Văn.
Cô biết Chung Thanh Văn đi đến bước này không dễ dàng. Nguyên nhân quyết định hoàn cảnh quá phức tạp, không biết khi nào sẽ vạn kiếp bất phục, điều này khiến người ta khó cảm thấy thả lỏng.
Cứ thế, hai cụ ríu rít trên đường, kể ra mọi chuyện của Chung Thanh Văn.
“Trở về nhà bà cho cháu xem hình hồi nhỏ của Thanh Văn.” Bà Chung vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Hồi mới sinh ra nó lớn bằng này, còn rất gầy, mặt mũi nhăn nhúm, xấu lắm.”
“…Ồ?”
“Còn có rất nhiều hình nó mặc quần thủng đáy, khắp nơi trên giường đều biến thành địa đồ của nó.”
“Ô…”
“Lúc la khóc om sòm không muốn đi nhà trẻ cũng bị chụp lại luôn.”
“…Phì!” Vương Vượng Vượng nói, “Cháu muốn xem, cháu muốn xem.”
Chung Thanh Văn hồi nhỏ đó nha… Không biết có tinh ranh như Chung Thanh Văn hiện tại không, hồi nhỏ rốt cuộc là như thế nào?
“Này,” Chung Thanh Văn nhíu mày, thật là không kiên nhẫn nổi nữa, “Có thể đừng nói những chuyện kia nữa được không?”
“Sao thế?” Hai cụ không hiểu lắm, “Vượng Vượng cũng không phải người ngoài.”
“Cô ấy…” Chung Thanh Văn nhíu mày, nhưng không phản bác những lời này, anh chỉ nhìn Vương Vượng Vượng nói, “Cô dám xem tôi sẽ đánh gãy chân cô.”
“…”
“Thế nào?”
“Tôi sẽ không xem…”
“Vậy là tốt.” Lúc này anh rốt cuộc hài lòng.
“Trừ khi có một ngày anh tình nguyện đưa cho tôi xem.”
“Không thể nào.”
“À…”
Vương Vượng Vượng bỏ cuộc, chính cô cũng không nghĩ ra lý do “có một ngày Chung Thanh Văn tình nguyện đưa ình xem”.
Giữa trưa, cuối cùng bốn người lên tới đỉnh núi.
Cúi đầu nhìn qua, cuối mùa thu đầy tràn lá phong, một sườn núi như đốt cháy vô cùng hùng vĩ. Chốc chốc có một cơn gió thổi qua, cây phong lung lay theo, sau đó rơi xuống vài chiếc lá, khiến lòng người xem say mê.
Vương Vượng Vượng khom lưng, nhặt lên vài lá phong đầy đủ hình dạng, cô nói, “Mang vài cái về làm thẻ kẹp sách.”
Đặt trong những quyển sách của Georg Simmel, Émile Durkheim, Max Weber, Michel Foucault, nhất định sẽ có cảm giác rất thỏa mãn.
Chung Thanh Văn bên kia nhẹ nhàng hỏi: “Cô rất thích đọc sách?”
“Đúng vậy!” Vương Vượng Vượng muốn nói ra một dãy tên người nổi tiếng ở trên, nhưng cô đột nhiên cảnh giác, mau chóng nuốt trở về, “Tôi cũng làm cho anh mấy cái nhé?”
“Không có hứng thú.”
“…”
Loại cự tuyệt này thật đúng là rất tổn thương người khác…
—— Vương Vượng Vượng đặt lá phong sang một bên, cô lấy cái túi to kia từ trong tay Chung Thanh Văn: “Ăn cơm trưa nhé, cháu làm rất nhiều đấy.”
Vừa nói cô vừa lấy từng cái hộp ra, nói: “Thịt kho tiêu, còn có trứng xào cà chua, được chứ ạ?”
“Tay nghề của Vượng Vượng thật sự không tệ.” Ông bà Chung đều nói như nhau, “Sau này cháu làm luôn ở nhà chúng ta nhé?”
“Chuyện này…” Vương Vượng Vượng nghĩ đến “kỳ hạn hai tháng” kia, có chút đa cảm.
Trước đó, khi quyết định là chuyện này, cô chưa từng nghĩ đến những phương diện khác, còn tưởng rằng mỗi khi kết thúc một giai đoạn khảo sát thì sẽ vui vẻ rời khỏi, hiện tại cô mới biết được không dễ như vậy. Mấy người của nhà họ Chung tuy rằng chỉ là người qua đường trong cuộc sống của cô, nhưng nếu gặp gỡ thì đó là duyên phận, con người không có ý chí sắt đá, tới ngày ly biệt, trong lòng khẳng định sẽ không dễ chịu. Ở chung sớm chiều trong hai tháng trời chỉ có thể hóa thành ký ức, mai sau hẳn là không còn cơ hội gặp lại.
Mà Vương Vượng Vượng biết ngày này đã càng ngày càng gần.
Tính ra thời hạn hai tháng đã trôi qua một nửa rồi.
Vương Vượng Vượng cũng có chút bối rối.
“Chuyện này…” Cô cúi đầu, suy nghĩ một lý do dự phòng, “Chuyện này…cháu không biết…”
“Vì sao?” Hai cụ còn nói, “Nếu cháu thấy tiền lương không đủ thì chúng ta có thể tăng lương cho cháu.”
“Cháu đương nhiên không nghĩ thế…” Vương Vượng Vượng cảm thấy rất hài lòng về tiền lương.
“Nhà chúng ta có chỗ nào không tốt sao?”
“Không có,” cô nói, “Tất cả đều tốt lắm ạ.”
Ông bà Chung nhạy cảm phát hiện ra gì đó: “Vậy…”
“Cháu sợ thôi,” Cô dùng móng tay cà cà cái hộp nói, “Ngộ nhỡ cháu có việc nhất định phải rời khỏi…”
“Cũng đúng…” Hai cụ nói, “Có lẽ sẽ kết hôn, đi học hoặc đại loại thế…”
“Uhm…”
Bà Chung thở dài một hơi: “Không còn cách nào ở luôn trong nhà chúng ta sao?”
“Chuyện này…” Vương Vượng Vượng không biết nên nói thế nào.
“Đừng ép buộc con bé.” Ông Chung kéo người bên cạnh, “Có khả năng nào chứ? Ngoại trừ là cháu dâu của chúng ta, không có ai ở mãi chỗ này.”
“…Ơ?”
Lời này nghe có chút kỳ lạ ——
Vương Vượng Vượng nhịn không được mà liếc qua Chung Thanh Văn một cái.
“Ha ha,” Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm nói, “Cháu không cần.”
“…”
Hiện giờ Vương Vượng Vượng có phần không rõ nguyên tắc “chăm chỉ cố gắng” hồi trước rốt cuộc có chính xác hay không. Thoạt nhìn, nếu tùy tiện đối phó thì có lẽ tới lúc chia tay sẽ không khó mở miệng như vậy, người nhà họ Chung sẽ nghĩ rằng, dù sao chẳng ra gì, đi thì bye thôi. Nhưng lúc này thì sao, trở thành hai phía đều không nỡ, lúc thật sự chấm dứt kỳ hạn khảo sát thì cô có lẽ sẽ buồn bã mà ra đi.
Không biết người giúp việc tiếp theo sẽ như thế nào, có phải giống cô ghi chép cẩn thận những điều cần biết về sức khỏe của hai cụ cùng với sở thích hàng ngày, hễ có việc gì đều lo lắng bản thân có làm tốt hay không, có phải giống cô chú ý tới áp lực và mệt mỏi của Chung Thanh Văn, cố gắng làm chút việc để giúp đỡ. Nếu không được như thế… nghĩ đến đây cô hơi rầu rĩ, mọi người đều sẽ thất vọng rồi.
Vương Vượng Vượng lắc đầu. Đừng nghĩ nhiều như vậy, lo lắng trước đó là đúng, nếu đến đây thì sẽ lưu lại chút gì đó, đương nhiên, cái này không phải chỉ sự nói dối.
……
—— Bởi vì hai cụ hơi mệt, khi xuống núi bốn người ngồi cáp treo.
Chung Thanh Văn để Vương Vượng Vượng ở lại cùng ông bà nội của mình, còn anh thì ngồi xe buýt đi lấy xe. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhìn qua, quả nhiên Chung Thanh Văn hoàn toàn không biết chen chúc lên xe.
Tuy rằng Vương Vượng Vượng gầy yếu, nhưng cô biết chen chúc. Hồi đó, khi học trung học, mỗi ngày cô đều ngồi xe buýt như là phật trong địa ngục. Lúc ấy, cô đặt tên cho tuyến đường đó “Rùa con”, nghĩa thứ nhất là chậm chạp, nghĩa thứ hai là dùng tứ chi yếu đuối nâng đỡ xác rùa to lớn. Đôi khi Vương Vượng Vượng bị dồn ép quá đáng, cô sẽ mạnh mẽ đứng thẳng, tàn nhẫn đè bạn học ở phía sau, sau đó nghe thấy một tiếng hô kinh ngạc “Cô gái này sao mạnh thế hả!” Cho nên nói, bản lãnh này của cô là dùng ba năm luyện tập, là cô dùng máu tươi đổi lấy.
Cô đẩy Chung Thanh Văn, thấy chỗ trống liền chen vào, mà cuối cùng trước khi cửa xe đóng lại quả là có một kẽ hở cô liền nhét Chung Thanh Văn vào.
“…”
“Tôi thật đúng là võ sĩ nhỉ…”
Làm xong chuyện, Vương Vượng Vượng trở về chờ, đợi chừng một tiếng thì Chung Thanh Văn mới sang đây, chở ba người trở về ngay.
Lúc này Vương Vượng Vượng mới phát hiện áo sơ mi của Chung Thanh Văn đã bị mình kéo rách….
—— Trải qua hai tiếng lái xe, khi về tới nhà thì thời gian đã không còn sớm nữa.
Chung Thanh Văn kiểm tra email, đột nhiên nói với Vương Vượng Vượng: “Có một email của công ty cô gửi tới.”
“À…”
Chung Thanh Văn đọc thử: “Ý kiến phản hồi về công việc của cô một tháng nay.” Kéo chuột xuống, Chung Thanh Văn bổ sung một câu, “Cái này sẽ giữ tại công ty giúp việc, khi cô muốn rời khỏi đây, lúc bắt đầu tìm chủ mới thì sẽ lấy làm tài liệu tham khảo, những gia đình quan tâm muốn tìm hiểu về cô đều có cơ hội đọc được. Nói như vậy, chỉ là một giấy tờ đánh giá của người chủ.”
“…”
“Bản thân người đó không đọc được.” Chung Thanh Văn còn nói, “Cô không thể nào biết được tôi viết gì.”
“…”
Thực ra email này là giả. Nói cách khác, kỳ thật là do Vương Vượng Vượng viết ra, thiết lập thời gian, rồi ngụy trang gửi đến cho người chủ.
Bởi vì cô rất muốn biết thái độ chân thật của Chung Thanh Văn về những người giúp việc, cái này rất có ích cho luận văn của cô. Dù sao, cái cô thấy chỉ là cái nhìn khách quan, cô còn cần hiểu được ý kiến của người chủ.
Chung Thanh Văn dựa theo hướng dẫn mà điền xong giấy tờ, rồi gửi phần trả lời về hộp thư kia.
Đương nhiên cái kia chính là hộp thư của Vương Vượng Vượng.
Cô viện cớ nói mấy ngày nay làm việc mệt mỏi quá nên muốn nằm nghỉ một lúc, cô nhẹ nhàng khép cửa lại, vội vã đọc email ——
“Câu thứ nhất: trong một tháng này, quan hệ giữa ngài và người giúp việc thế nào?”
Chung Thanh Văn chọn……vô cùng tệ.
“…”
“Câu thứ hai: ngài có hài lòng với cách làm việc của người giúp việc không?”
Đáp án của Chung Thanh Văn là: cực kỳ không hài lòng.
“Câu thứ ba: trong quá trình ở chung với người giúp việc, điểm nào của người giúp việc khiến ngài không thể chịu đựng nổi?”
Chung Thanh Văn vung tay viết: ngốc.
“…”
Vương Vượng Vượng nhớ tới Chung Thanh Văn đã từng nói, tại thời đại này, người giống như cô, bề ngoài nhìn rất ngốc, thực tế cũng là người thật sự ngốc, đã không còn nhiều lắm.
“Câu thứ tư: ngài cho rằng người giúp việc nên làm thế nào để có lợi thế cạnh tranh trên thị trường?”
Chung Thanh Văn đáp: làm thế nào cũng vô dụng.
“…”
Vương Vượng Vượng uất ức rồi.
Nhưng mà những câu trước đó đều là ngụy trang thôi, những vấn đề tiếp theo về sự bình đẳng và tín nhiệm mới là trọng điểm.
Cơ bản đều là các câu hỏi có một số lựa chọn “rất đồng ý”, “tương đối đồng ý”, “không có ý kiến”, “tương đối không đồng ý”, hoặc là “rất không đồng ý”. Ví dụ như, “tôi cho rằng người giúp việc không nên phát biểu ý kiến”, “tôi cho rằng người giúp việc tuyệt đối không được phạm lỗi”, “tôi cho rằng nên coi chừng đề phòng người giúp việc”, “tôi cho rằng người giúp việc không có ý thức trách nhiệm”………vân vân.
Đối với những câu đó Chung Thanh Văn lại trả lời rất tốt, rất có giá trị.
Nhưng mà…chỉ cần nhớ lại nội dung của phần thứ nhất là Vương Vượng Vượng liền cảm thấy buồn bực.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đem nguyên nhân đổ lỗi cho lúc cô đẩy Chung Thanh Văn lên xe làm rách áo sơ mi của anh.
Thực ra cô cũng muốn nhẫn nại, nhưng cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, thế là cô vào phòng khách, hỏi Chung Thanh Văn: “Tôi nghe nói…anh không thích tôi, phải không?”
“…Hở?”
“Người phụ trách bảng đánh giá kia vừa lúc là chị em thân của tôi…”
“À,” Chung Thanh Văn rất dửng dung, “Tôi viết thế đấy.”
“Anh…anh vì sao phải làm như vậy?” Vương Vượng Vượng nói, “Thế thì tôi sẽ rất khó tìm gia đình tiếp theo.”
Chung Thanh Văn buông xuống một chân đang bắt chéo, anh đứng dậy, ung dung đi về phía đầu cầu thang: “Tôi chính là muốn không cho cô tìm được gia đình tiếp theo.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà
Superpanda
Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà - Superpanda
https://isach.info/story.php?story=nhat_ky_quan_sat_chu_nha__superpanda